Được Tôn Kỳ trợ chiến, Mộng Vương mừng rớt nước mắt, ngược lại Tê Hoành Vương khổ rồi, liên tục bại lui. Ma Bằng Vương từ trong hố nhảy ra, bên ngoài có vẻ chật vật nhưng chưa đến mức trọng thương, hắn vỗ cánh trợ chiến cho Tê Hoành Vương.
“Huyết Luân!” Tôn Kỳ hét lên vung huyết luân chém tới.
Chu Tước hừ lạnh, phất cánh một phiến lông vũ bay ra dễ dàng xuyên thủng huyết luân như xuyên qua giấy, tiếp tục bay tới chỗ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ phất tay, huyết đao chém tới đánh bay phiến lông vũ. Tôn Kỳ một bước tiến lên. Một vòng trăng máu hiện lên.
Tiệc Trăng Máu!
Chu Tước chẳng chút bận tâm, hai cánh vỗ mạnh, một hỏa cầu dâng lên như thái dương đang mọc.
Trăng máu đụng thái dương.
Xèo… xèo… xèo… Tiệc Trăng Máu bị đốt cháy hóa thành từng sợi huyết khí.
Tôn Kỳ mặt phiếm hồng, hắn trào lên cổ họng bị hắn nuốt xuống. Hắn bị phản phệ. Tiệc Trăng Máu đụng phải khắc tinh hoàn toàn bị đánh tan.
Chu Tước được thế không buông, đập cánh lao tới. Mộng Vương được buông tha, cấp tốc lấy ra một cành cây khuynh diệp nhai vội. Vậy là một mình Tôn Kỳ phải chống lại Chu Tước.
Không thể bị động chịu đòn, Tôn Kỳ kết ấn, huyết trâm như mưa trút xuống.
Chu Tước xoay tròn một vòng, một vòng lửa khuếch tán. Huyết trâm đụng phải vòng lửa đều bị thiêu hủy.
Chu Tước há miệng phun lửa. Tôn Kỳ đưa tay vẽ một vòng tròn, huyết gương hiện lên chắn trước mặt hắn.
Ngọn lửa đánh thẳng vào huyết gương.
Huyết gương gợn sóng rung động, hấp thụ ngọn lửa nhưng dường như quá sức của nó. Hỏa lực quá mạnh, huyết gương không thể chuyển dời. Huyết gương răng rắc xuất hiện những vết nứt. Rồi xoảng! huyết gương vỡ vụn.
Những mảnh vỡ ngay lập tức bị ngọn lửa thiêu hủy, Tôn Kỳ không kịp thu hồi, lại mất đi một phần huyết lực.
Đánh với Chu Tước hắn hoàn toàn bị khắc chế, hắn chưa bao giờ thấy biệt khuất như vậy. Đánh với kẻ khác, huyết chủng bị phá, hắn còn thu lại được huyết lực, đánh với Chu Tước hoàn toàn không có cơ hội đó.
“Hỏa Hải Vô Biên!” Chu Tước hét lên.
Một vòng lại một vòng lửa bao lấy Tôn Kỳ, chặn mọi đường thoát. Tôn Kỳ bình tĩnh không hoảng, lấy tay làm đao chém ra một đường.
Hỏa hải bao vây hắn bị cắt làm đôi, nhưng chỉ một thoáng sau vết cắt lại khép lại.
“Vô ích thôi! đã rơi vào hỏa hải của ta, ngươi chỉ có thể bị thiêu thành tro bụi.” Chu Tước tự tin nói.
Hỏa Sa!
Từ trong hỏa hải, một bầy cá mập xuất hiện, khí thế hung ác, há miệng đớp lấy Tôn Kỳ. Hắn đưa tay sang ngang, hai vòng huyết luân hình thành, hắn ném ra ngoài.
Huyết luân lượn vòng chém chết hơn mười con Hỏa Sa, nhưng Hỏa Sa từ lửa cấu thành, bị chém chết lại hóa thành lửa nhập vào hỏa hải, những con Hỏa Sa khác lại ngoi đầu ra, lần này có hơn trăm con.
Tôn Kỳ cười khổ, chiêu này… không phải giống hắn sao! đánh với người khác thì thấy sướng tay, bị đánh thì cảm thấy khó chịu. Hắn vung đao bổ ra một đường.
Không chờ hỏa hải khép lại, hắn lách thân một cái chạy trốn. Có ngu mới đánh tiếp!
“Hừ! ngươi chạy được sao?!” Chu Tước mang theo hỏa hải đuổi theo.
Tôn Kỳ bay tới chỗ Ô Nhung Vương, kêu lớn:
“Tam ca cứu mạng!”
Ô Nhung Vương đang kịch liệt đánh với Thanh Long, nhưng hắn vẫn luôn quan sát tình huống xung quanh. Hắn cười khổ trong lòng khi Tôn Kỳ chạy tới, kết quả này có thể suy đoán.
Chu Tước không quan tâm, Tôn Kỳ hay Ô Nhung Vương đều được, hắn một ngọn lửa thiêu rụi tất cả.
Chu Tước mang theo hỏa hải đánh tới, Ô Nhung Vương đành tách ra đối chiến.
Thanh Long hừ lạnh! khinh thường hắn sao!
Tôn Kỳ ngay lập tức vung huyết đao chém về Thanh Long, bọc hậu cho Ô Nhung Vương.
Các bên quen nhau không lâu, nhưng phối hợp ăn ý, đây là nhờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Đánh với Ô Nhung Vương, Chu Tước nhíu mày, có cảm giác bị khắc chế, giống như Ô Nhung Vương đang hấp thụ hỏa đạo của hắn.
Trận chiến vẫn tiếp tục. Tôn Kỳ lại không giúp cố định một ai, hắn lúc chạy bên này lúc chạy bên kia, khiến cho chiến cục liên tục nghiêng ngả.
Oanh! một tiếng nổ, hai bên tách ra.
Bên Thanh Long có Thần Tượng tộc trưởng thương nhiều nhất do phong cách chiến đấu liều mạng của hắn. Thanh Long, Chu Tước, Cao Bằng tộc trưởng bị thương nhẹ, không đáng lo.
Bên Tôn Kỳ, tất cả đều có thương, Ô Nhung Vương có vẻ ổn nhất, Mộng Vương là thảm nhất. Mộng Vương thực lực, thủ đoạn không kém nếu cho hắn thời gian bố cục giam đối thủ trong huyễn cảnh, chắc chắn sẽ khiến đối thủ khốn đốn. Nhưng đáng tiếc Chu Tước quá hung mãnh, thở còn không có thời gian, lấy đâu ra bố cục.
Hai bên nhìn nhau, ngưng trọng.
Một lúc sau, Thanh Long mở miệng:
“Các ngươi cũng thật to gan, dám trộm đồ của ta.”
“Hắc, hắc… chỉ là một bộ xương mà thôi. Không phải Thanh Long huynh từng nói chỉ cần Yêu Hoàng đều có cơ hội quan sát bộ xương sao? ta mượn quan sát vài hôm có gì mà không được.” Lục Nhĩ Hầu Vương cười hắc hắc nói.
Thanh Long hừ lạnh không còn lời nào, nếu như tiếp tục truy cứu chuyện đột nhập, hai bên sẽ lại cãi nhau không điểm dừng, hắn không cần như vậy. Lát nữa đánh nhau, thắng thì hắn thu lại bộ xương. Đánh không lại thì để bộ xương lại cũng không sao.
Hắn nghiên cứu bộ xương bao nhiêu năm cũng không kết quả, để cho bọn này biết đâu bọn chúng mở ra được bí mật của bộ xương, hắn lúc đó tới cướp cũng không muộn.
“Vậy còn ổ chim của ta?” Chu Tước lạnh giọng hỏi.
“Đằng kia!” Tôn Kỳ đưa ngón tay chỉ ra sau lưng.
“Ngươi dám!” Chu Tước nghiến răng, hắn thấy nhánh cây bị cắm trên một ngọn núi, bên trên còn vắt một bộ xương. Nhưng hắn chưa kịp nổi giận thì vang lên tiếng gầm còn giận hơn hắn.
“Khốn kiếp!”
Thần Tượng tộc trưởng chồm lên đạp xuống, mặt đất như muốn tan vỡ. Thì ra hắn thấy được bộ xương Thần Tượng tộc vắt trên nhánh cây Diên Uyên, đây là bêu xấu tổ tiên hắn.
Dường như cảm thấy chưa đủ nóng, Tôn Kỳ lại thêm dầu vào lửa, hắn cười hắc hắc:
“Như thế này có là gì? bọn ta còn ăn cả trứng Cao Bằng tộc, mùi vị… ưm… rất ngon, nhớ mãi không thôi.”
“Thì ra đúng là các ngươi!” Cao Bằng tộc trưởng nổi giận đùng đùng.
Nguyên nhân đã rõ, kẻ trộm đã nhận tội, vậy thì còn gì để nói nữa. Đám Thanh Long, Chu Tước, Thần Tượng tộc trưởng, Cao Bằng tộc trưởng hừng hừng sát khí lao tới tấn công.
Bọn Tôn Kỳ cũng không phải là hạng ăn chay, lúc cần đánh nhau thì cực kỳ hung mãnh. Khác với lần đầu còn e dè, lần này bọn họ ngay từ đầu đã đánh ra mười phần sức lực.
Hai phe đánh nhau một thoáng lại tách ra, lần này hung hiểm hơn trước nhiều lần, vết thương cũng nhiều hơn.
Thiên địa băng liệt, trời đất đảo lộn, vạn dặm núi non hóa thành bình địa… tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát. Yêu Hoàng chiến đấu lực phá hoại rất lớn.
Đánh được một lúc thì trận chiến kết thúc, dù sao cũng không đến mức không đội trời chung, không cần thiết phải liều mạng, đạt được mục đích thì thôi.
Thần Tượng tộc trưởng mang xương tổ tiên rời đi. Chu Tước thu lại nhánh cây Diên Uyên. Cao Bằng tộc trưởng xé một cánh của Ma Bằng Vương làm bồi thường. Thanh Long không lấy thứ gì, nhưng cũng không mất gì.
Bọn Tôn Kỳ không truy đuổi.
Lấy cái gì truy đuổi! ngại sống không đủ lâu sao?
Bọn hắn có thương nhưng không nghiêm trọng nhất.
Tội nhất là Ma Bằng Vương bị Cao Bằng tộc trưởng dưới sự hỗ trợ của Thanh Long xé mất một cánh.
Mộng Vương cũng tội nhưng hắn thấy tình cảnh Ma Bằng Vương liền không dám mở miệng than vãn.
Bị thương nặng thứ ba là Tôn Kỳ, hắn chạy tới chạy lui không có tốt đẹp gì, thương càng thảm.
Tôn Kỳ chống lên thân thể be bét máu, vẫn vui vẻ nói:
“Chư vị huynh đệ, ta bị thương nặng, cần phải chữa thương gấp. Thứ lỗi ta đi trước!”
“Thất ca, khoan đã!” Mộng Vương gọi với lại.
“Có chuyện?” Tôn Kỳ quay đầu hỏi.
Mộng Vương cười ngây ngô nói:
“Đệ cũng bị thương nặng, nếu Thất ca là bảo dược gì cũng đừng keo kiệt lấy ra cho đệ dùng với.”
Tôn Kỳ cười khổ lắc đầu:
“Kho thảo dược của ta đã bị ngươi ăn gần hết, còn cái gì bảo dược. Ta là đi hấp huyết, chỉ cần có đủ máu huyết ta sẽ nhanh chóng khôi phục vết thương.”
“Thất đệ, không nên giết yêu quanh đây, bọn chúng đều đã là yêu dân của chúng ta, giết bọn chúng chữa thương không tốt lắm.” Ô Nhung Vương nhắc nhở.
Tôn Kỳ gật đầu:
“Tam ca yên tâm, ta sẽ đi lãnh thổ khác giết chóc. Dù sao cũng có kế hoạch mở rộng lãnh thổ, sớm hay muộn cũng sẽ gây chiến.”
“Thất đệ, cẩn thận bọn chúng chưa đi xa.” Ác Giao Vương lại nhắc.
Tôn Kỳ quay nhìn Lục Nhĩ Hầu Vương, hỏi:
“Lục ca xem bọn chúng đã đi xa chưa?”
Lục Nhĩ Hầu Vương vểnh tai lắng nghe, một lúc sau nói:
“Nếu bọn chúng không dùng bí pháp che đậy thì hẳn là đã đi xa.”
“Vậy thì được rồi!” Tôn Kỳ cười một tiếng, không chần chừ nữa, thân hình biến mất tại chỗ.
Tôn Kỳ đi mất chỉ còn lại đám thất thánh.
“Chư vị thấy thế nào?” Ô Nhung Vương hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Bọn Thanh Long rất mạnh, lúc này vẫn chưa phải lúc lật mặt.” Ác Giao Vương đáp.
“Vậy vẫn theo kế hoạch cũ?” Tê Hoành Vương hỏi.
“Đúng! chờ đợi kỳ biến.” Ô Nhung Vương đáp.
“Có nên nói thật với Huyết Ngục, ta thấy hắn cũng không tệ.” Mộng Vương liếm vết thương cười nói, trong số đám ở đây, Mộng Vương có nhiều thiện cảm với Tôn Kỳ nhất.
“Không được! kế hoạch của chúng ta cần có kẻ hy sinh. Nếu kết nạp hắn vậy ngươi thay hắn hy sinh.” Ô Nhung Vương khẳng định nói.
Mộng Vương nghe vậy không nói nữa, thiện cảm là thiện cảm, so với tính mạng đều không quan trọng.
Đám đại thánh còn lại im lặng không phản đối.
Ngoài mặt Tê Hoành Vương là đại ca nhưng thực chất Ô Nhung Vương mới là kẻ có tiếng nói lớn nhất. Hắn đã quyết rất ít khi bị phản đối, đây là thực lực cho hắn quyền nói chuyện.
“Ma Bằng không sao chứ?” Ác Giao Vương đổi chủ đề.
“Không sao! đây cũng là cái phải trả, mọi thứ đều nằm trong tính toán.” Ma Bằng Vương nở nụ cười gượng, ôm bên cánh trống không nói.
...
Phương xa, khi đã không còn ai.
“Bọn chúng muốn tạo phản sao?!” Thần Tượng tộc trưởng bực dọc ôm cánh tay đẫm máu.
“Bọn chúng đúng là dám ra tay.” Cao Bằng tộc trưởng cũng bực không kém, tộc hắn bị mất một trái trứng đổi lấy một cánh của Yêu Hoàng, hắn vẫn cảm thấy bị thiệt.
Thanh Long nhếch mép cười nhạt:
“Phản cũng được, không phản cũng được, đều không thể thoát khỏi bàn tay của ta. Năm xưa ta có thể tha cho bọn chúng. Tương lai ta cũng có thể thu lại mạng bọn chúng.”
Chu Tước tiếp lời:
“Chư vị yên tâm! mọi thứ đều trong tính toán.”
“Ừm!” Thần Tượng tộc trưởng và Cao Bằng tộc trưởng gật đầu, không lại truy xét.
…
Tôn Kỳ lao đi như cơn gió, thoáng sau đã ra khỏi lãnh thổ của mình. Không quan tâm đây là lãnh thổ của ai. Hắn đảo mắt một vòng thấy tại một hẻm núi có một bầy tiểu yêu. Không nghĩ ngợi nhiều hắn liếm mép lao tới.
Máu của ta!
Tôn Kỳ phóng tới, một bàn tay che trời. Đám tiểu yêu chưa kịp hiểu chuyện gì thì thân hình đã nổ bốp bốp.
Tôn Kỳ ưỡn ngực hít một hơi sâu. Máu huyết cuộn trào như một thác nước chảy ngược hòa vào cơ thể hắn.
Các vết thương lập tức khép miệng, huyết lực cũng nhanh chóng hồi phục.
Tôn Kỳ nhắm mắt hưởng thụ thỏa mãn.
Chợt! khục… khục… khục…
Tôn Kỳ ngực đau nhói, không nhịn được ho liền mấy tiếng, máu đen bắn ra ngoài rơi xuống lá cây, phát ra tiếng xèo… xèo… lá cây lập tức héo úa.
Tôn Kỳ sắc mặt tái nhợt. Trúng độc! hắn trúng độc!
“Quả nhiên không nằm ngoài tính toán.” có một giọng nói chợt vang lên.