Bầu trời Hỏa Tinh, một ánh sao băng ngang qua trời, tại một nơi hoang vu ầm ầm rơi xuống cày ra một rãnh dài.
Vật thể dừng lại tạo thành một cái ụ đất.
Cát bụi lắng xuống, hiện ra một cái nhục côn tay chân không còn, từ chỗ khớp nối chảy ra ánh sáng muốn khôi phục tay chân nhưng tốc độ rất chậm hiển nhiên trước đó đã hao tổn không nhỏ, hơi thở thoi thóp, giữa ngực còn cắm một lưỡi phủ.
Tôn Kỳ hạ xuống, đạp trên người Nguyên Sa, tay cầm cán phủ, vận lực một phát.
Phốc! cự phủ rút ra, Nguyên Sa cong người, cổ họng rên lên một tiếng, càng thêm suy yếu.
Hắn đã mất đi ý thức.
Thương thế quá nặng, ý thức tự động chìm vào ngủ sâu, chỉ còn lại bản năng thân thể tự chữa lành.
Tôn Kỳ đặt đầu phủ cắm xuống đất, hai tay đặt chồng lên cán phủ, lạnh nhạt nói:
“Tả, ra đây nói chuyện một chút?”
Yên lặng!
Con mắt tại chỗ sâu lại giật mình, hắn… hắn gọi ta sao? không thể nào?
Hay là trùng hợp, hắn đang gọi ai?
Con mắt đảo xung quanh, không phát hiện bất kỳ sự sống nào gần đây mười dặm.
Tôn Kỳ không nhận được câu trả lời, không cảm thấy bất ngờ.
Hắn từ từ nhắm mắt, phong bế ngũ giác lục thức, trên trán nổi lên một điểm đỏ.
Một giọng nói vang lên không phát từ cổ họng mà từ sâu thẳm trong thần hải.
“Từng suýt thôn phệ Hỏa Tổ, từng cùng Con Rắn giao dịch, từng cùng Trật Tự song nhãn đánh qua.”
Vẫn là yên lặng!
Tôn Kỳ cũng đứng như tượng, không lại thêm bất kỳ cái gì phản ứng.
Một lúc sau, Nguyên Sa trên người khí tức đột ngột thay đổi, tất cả giao cảm với bên ngoài bị khóa lại, trên trán tách ra một khe máu mảnh như tơ, con mắt cũng không hiện ra.
Một giọng nói vang lên.
“Tâm?”
Tôn Kỳ hơi bất ngờ, sao lại gọi ta là Tâm? chợt một suy nghĩ lóe qua, hắn đã hiểu.
“Không cần thăm dò, ngươi biết ta là ai mà?”
Tả đây là đang thăm dò hắn nên dùng Tâm để gọi, nó chưa hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng chỉ là một chút thử thôi, nếu nó xuất hiện đồng nghĩa đã tin tưởng kẻ đối diện là Hữu.
“Ngươi vì sao biết ta? vì sao còn chưa giết kẻ này?” Tả hỏi với giọng điệu không vui.
“Lần đó ngươi liên lạc ta, đã bị ta điều tra ra.
Còn về tên này, hắn thân phận đặc thù, ta không muốn giết hắn bứt dây động rừng, biến hắn thành con rối không tốt hơn sao?!” Tôn Kỳ cười cười trả lời.
Tả nghĩ nghĩ, gật đầu, lời này không có mao bệnh.
“Vậy người lần này tìm ta làm gì?”
“Hiểu một chút tình hình Thiên Thần.”
“Ngươi không phải có nội gián sao? mà hắn còn là phong thần, địa vị cực cao.” Tả liếc mắt khinh thường, trong giọng nói có sự bất mãn, vì thân phận phụ thể bị phát hiện, mà hắn lại không biết Hữu phụ thể là ai.
Hắn đã nhìn ra Hữu không ở trên người này, chỉ có một tia thần niệm.
Tôn Kỳ tròn mắt, không ngờ nội gián lại có địa vị rất cao, hắn rất tò mò nhưng lại không dám hỏi, sợ bị lộ chính mình, đành chung chung đối đáp.
“Nhưng hắn trí tuệ có chút kém, hắn rất nhiều thứ không hiểu được.”
Tả gật đầu, cái này có thể hiểu.
“Vậy ngươi muốn biết cái gì?”
“Ta tại bên kia đếm được có 88 tên Thiên Thần, ngươi thấy thế nào?”
“Không thể chỉ có bằng vậy!” Tả lập tức lên tiếng.
“Đúng, ta cũng nghĩ như vậy nên muốn hỏi ngươi một chút.”
Tả suy nghĩ, nếu như tính theo số đạo tràng, còn không đến 88 cái, xem ra Trật Tự có che giấu, vậy nên 88 vị Thiên Thần kia cũng chưa chắc là cực hạn.
“Khoảng trên dưới một trăm.” Tả cho ra một con số đại khái.
Tôn Kỳ gật đầu, không tận tường truy cứu, hắn thật không quan tâm có bao nhiêu Thiên Thần, ít nhất hiện tại là vậy, 88 cũng chỉ là hắn suy đoán nói ra.
Còn thật bên kia có bao nhiêu, hắn làm sao biết được.
Cũng mày là Tả cũng không biết.
Tại Thần tộc, hắn đối với thông tin bên ngoài rất bế tắc.
Đây là lợi thế cho Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hỏi ra điều này chỉ là để chuyển dời sự chú ý.
Hắn đổi chủ đề.
“Tên này đã là phụ vật của ta, ngươi cũng không cần lại đối phó hắn.
Chuyện Khai Thiên Phủ càng không cần phải lo lắng, nó vĩnh viễn không thể hoàn nguyên.”
Tả thoáng suy nghĩ, gật đầu, lời này không sai.
Tôn Kỳ thở phào trong lòng, đã giải quyết được một nguy cơ, còn bên phía con mắt phải kia… lại tính tiếp đi.
Mục đích chính đã đạt được, Tôn Kỳ suy tư, hỏi thêm một vấn đề khác.
“Ngươi có biết tung tích Hỏa Tổ?”
Tả liếc nhìn hắn, tên này muốn biết cái gì?
Tôn Kỳ tiếp tục nói.
“Ta tin tưởng Hỏa Tổ vẫn đang tại Đại Thế Giới, ta bên ngoài không tiện tìm kiếm, ngươi ngược lại có thể.”
“Phát hiện một chút tại Thế Giới Thụ, một chút tại Yêu giới, đáng tiếc không rõ ràng, Con Rắn không chịu hợp tác.” Tả nói.
Tôn Kỳ gật đầu ừm một tiếng, thế nhưng trong lòng bão nổi, không ngờ đã bị điều tra qua.
Cảm thán! con mắt năng lực thật đáng sợ, ngày sau làm việc phải càng thêm cẩn thận.
Sau đó không còn thứ gì đáng nói, bọn họ đều chia ra.
Nơi này không tiện nhiều lời.
…
Khi đã đi xa, Tôn Kỳ thở phào, lau mồ hôi trên trán, trước đó rất kiềm chế, hắn khống chế từng lỗ chân lông, bây giờ buông thả, mồ hôi chảy ròng ròng.
Hắn mỉm cười, rất đáng giá, coi như giải quyết được một mối lo, tạm thời không sợ bị đâm sau lưng.
Còn chuyện Nguyên Sa cùng hắn đối đầu, cả hai đều đồng thuận cho phép, coi đây là một cách che giấu quan hệ hai bên.
…
Một tháng sau, Nguyên Sa mới dần khôi phục trở lại, hắn mở mắt, trên người đã phủ một lớp bụi dày, mệt mỏi chống tay ngồi dậy.
Hắn lúc này tay chân, cơ thể đã hoàn toàn được chữa trị, chỉ là hao tổn quá nhiều năng lượng, nên mệt không tả nổi.
Cơ thể không vấn đề nhưng trên đạo tâm lại tổn thương cực lớn, Nguyên Sa mê man nhìn trời:
“Thầy, không phải ngài nói Sáng Thế Chi Quang là đại đạo đầu tiên sao? vì sao...!bại rồi?”
“Vì thứ ngươi tu ra không phải Sáng Thế Chi Quang.”
“Hả?”
“Ngươi mới chỉ đặt nền tảng thôi, thật cho rằng trong mấy năm ngắn ngủi đã thành công, nếu vậy Sáng Thế Chi Quang đã là rau cải ngoài đường, còn đến phiên ngươi tu luyện sao?”
“Vậy sao?” Nguyên Sa lẩm bẩm, có một chút nhẹ lòng.
“Ngươi còn nhớ câu chuyện khởi nguyên?” con mắt đột nhiên hỏi.
Nguyên Sa tất nhiên là nhớ nhưng vẫn chưa hiểu vì sao con mắt lại nhắc đến chuyện này.
“Vũ trụ hư vô hắc ám, ánh sáng xuất hiện.
Không gian theo ánh sáng mở rộng, thời gian theo tốc độ ánh sáng chảy xuôi.
Thời không là được định nghĩa dựa trên Sáng Thế Chi Quang.
Nên ngươi phải hiểu một điều Sáng Thế Chi Quang không phụ thuộc vào thời không, mà thời không phụ thuộc vào Sáng Thế Chi Quang.
Trọng lực đè ép không gian, ảnh hưởng ánh sáng đường đi, nhưng đó là ánh sáng thường.
Còn Sáng Thế Chi Quang vượt qua phạm trù không gian.”
Nguyên Sa nghe xong ánh mắt tỏa sáng, thì ra là vậy.
Không phải Sáng Thế Chi Quang yếu, mà do hắn chưa tu luyện đến nơi đến trốn.
Sáng Thế Chi Quang vẫn là tiềm lực vô tận.
Con mắt mỉm cười.
“Thấy ngươi lấy lại niềm tin, ta rất vui lòng.”
Nguyên Sa ổn định lại tâm thần, hỏi:
“Thầy, làm sao để tăng nhanh thực lực?”
Mặc dù nói hắn có hạn mức vô tận, tương lai chắc chắn vượt qua Tôn Kỳ, thế nhưng hắn không chờ được lâu như vậy, hắn muốn nhanh nhất đạp xuống Tôn Kỳ.
Con mắt làm ra vẻ đăm chiêu, vô cùng phân vân.
“Thầy, có cách phải không?” thấy con mắt biểu cảm bất thường, Nguyên Sa nhìn ra gì đó, hỏi.
“Có là có nhưng rất nguy hiểm.” con mắt trịnh trọng.
Nguyên Sa ánh mắt tỏa sáng, hắn không sợ nguy hiểm, hắn đang khao khát lực lượng.
“Thầy, xin ngài nói ra, học trò không sợ!”
“Quang Minh Chi Miện, ngươi nghe qua chưa?” con mắt hỏi.
“Quang Minh Chi Miện?” Nguyên Sa nhíu mày, hắn chưa nghe nói, nhưng có vẻ rất lợi hại.
“Là Đạo Khí của Kẻ Phản Bội.”
Nguyên Sa nghe mấy chữ này giật nảy mình.
“Thầy, không phải ngài muốn ta đi chết chứ?”
Kẻ Phản Bội và tất cả những thứ liên quan đến hắn đều là cấm kỵ, mắc vào, Trật Tự sẽ đích thân ra tay xóa bỏ.
Nguyên Sa tự tin tương lai sẽ đứng trên Trật Tự nhưng bây giờ… không được.
“Yên tâm! ta đã nói đến, ắt có cách giải, sẽ không đưa ngươi vào chỗ chết.” con mắt trấn an.
Nguyên Sa thở phào, cũng đúng, thầy làm sao có thể hại hắn được.
Hắn lúc đầu tâm đề phòng rất cao kẻ này nhưng trải qua thời gian, hắn thấy được kẻ này việc làm, lời nói đối với hắn mười phần thật tâm.
Con mắt tiếp tục nói:
“Quang Minh Chi Miện là Sáng Thế Chi Quang đại đạo kết tinh, nhưng mà trong trận chiến kia vương miện bị phá thành nhiều mảnh nhỏ, trôi dạt khắp vũ trụ.
Ngươi chỉ cần kiếm được một mảnh, dựa vào đó ngộ đạo, chắc chắn tu vi tăng tiến thần tốc.”
Nguyên Sa nghe vậy ánh mắt tỏa sáng, cơ hội ngay trước mắt.
“Nhưng làm sao tìm được?” Nguyên Sa vẫn còn băn khoăn.
Mảnh Đạo Khí là cỡ nào trân quý, chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Sự kiện Trọng Lực Đạo Tràng vừa qua là một cái minh chứng rõ ràng.
“Hắc hắc...” con mắt bỗng nhiên cười lớn.
“Ngươi a… bình thường thông minh, sao tự nhiên lại hồ đồ.
Ngươi quên mất chính ngươi tu luyện Sáng Thế Chi Quang đồng nguyên với Quang Minh Chi Miện sao? người khác không có khả ngăn nhưng ngươi có.
Chỉ cần cách nhau một khoảng cách nhất định, Quang Minh Chi Miện sẽ hưởng ứng ngươi.”
Nguyên Sa vui mừng, nhưng thoáng qua lại ỉu xìu.
“Nhưng vũ trụ rộng lớn, biết tìm đâu bây giờ.”
“Vậy thì ngươi phải tự nghĩ cách, chẳng lẽ ngươi còn muốn Quang Minh Chi Miện chạy tới trước mặt ngươi.”
Nguyên Sa siết chặt nắm đấm, đúng vậy! hắn phải tự nắm lấy cơ hội.
…
Tôn Kỳ trở về Thần giới, khi vừa đặt chân đến trước cổng.
Uỳnh uỳnh… trên bầu trời vạn sắc nổ tung giống như pháo hoa.
Tôn Kỳ ngẩng đầu nhíu mày, lại là chuyện gì nữa đây?
“Lại có người muốn phong thần!”
Tôn Kỳ quay sang, là Trần Kỷ.
Trần Kỷ không để ý hắn, nhìn trời thổn thức, nói:
“Có phong thần muốn ra đời.
Đây có thể là vị thứ ba.”
Tôn Kỳ hơi trấn động, hắn mới đi được bao lâu, khoảng một tháng mà thôi, đánh xong một trận với Nguyên Sa, hắn không vội trở về mà nghỉ ngơi tại Hỏa Tinh, trong thời gian ngắn ngủi này vậy mà liên tục xuất hiện ba vị phong thần.
Trong lịch sử Thần tộc chưa bao giờ có chuyện như vậy.
Xem ra các chính sách của Thần tộc đã phát huy hiệu quả, nhất là đạo tràng.
Tôn Kỳ bất ngờ đưa tay chụp lấy không khí.
Trần Kỷ không hiểu.
“Cự Tử, ngươi bắt cái gì vậy?”
Trong mắt Trần Kỷ, hắn bắt không khí nhưng thật ra hắn bắt lấy một điểm đại đạo.
Tôn Kỳ nhắm mắt cảm nhận, nói:
“Vị này chủ tu hình như thủy thuộc tính.”
Trần Kỷ tròn mắt nhìn hắn, bắt một cái không khí biết người ta tu luyện cái gì rồi.
Đây cũng không phải là năng lực mà một vị nhị dực nên có.
Chẳng lẽ Cự Tử lại đột phá rồi!
Trên không một vị Thần tộc đạp bước thiên không, lực lượng liên tục được kéo lên.
Bầu trời phong vân hội tụ, sấm sét ầm ầm.
Sáu cánh giang rộng cùng thiên địa giao cảm, thủy thuộc tính trở nên cực kỳ nồng đậm.
Tên này tròng mắt bắn ra tinh quang, tiến vào trạng thái đại đạo cộng minh.
Khí tức của hắn liên tục được kéo lên, nhưng khi sắp vượt vượt qua lục dực đỉnh phong thì khí tức lại trùng xuống.
Tên này thở dốc một điểm, không có từ bỏ, lại tiếp tục trùng kích cảnh giới.
Ầm ầm… lực lượng đánh vào chướng bích cảnh giới nhưng chướng bích này vững chắc vô cùng, chỉ rung động một chút rồi dừng lại.
Một vòng công kích rất nhanh kết thúc.
Tên này sắc mặt tái đi một ít.
Mỗi lần trùng kích giống như sóng biển đánh vào bờ đê, uy mãnh vô cùng, nhưng nếu thất bại, lập tức rút đi, tiến vào trạng thái suy yếu, cần một lần nữa tích xúc lực lượng.
Qua liên tiếp trăm lần, tên này mặt đã trắng như tượng sáp, cực độ suy yếu nhưng cảnh giới vẫn chưa phá được.
Tất nhiên trăm lần xung kích cũng không phải vô dụng, chướng bích đã có dấu hiệu buông lỏng.
Có lẽ công kích vài trăm lần nữa sẽ thành công.
Nhưng hắn đã chạm tới cực hạn, mười lần cũng không được, làm sao có thể đánh ra thêm trăm lần nữa.
Hắn đột nhiên hét lớn, mấy vòng Chuyển Luân dựng lên sau đầu, bên trên Đạo Chủng ngự trị.
“Giúp ta một tay!” Hắn há miệng hút lớn, ba cái Đạo Chủng rơi vào hắn trong bụng, bọn chúng trên nét mặt hoảng sợ.
Đạo Chủng cũng là một sinh linh, đã là sinh linh đều không muốn chết.
“Đừng sợ! chúng ta là đang hợp nhất, sau này ta cũng là ngươi, ngươi cũng là ta.
Chúng ta sẽ trở nên mạnh hơn, lúc đó có thể thực hiện ước mơ, ngao du khắp vũ trụ.”
Lời này vừa ra khiến Đạo Chủng rung động, bớt đi phản kháng.
“Hừ, xảo ngôn!” trong hồn cư, Hỏa Hỏa mắng lên một tiếng.
Tôn Kỳ ngạc nhiên, đây hẳn là bất bình cùng đồng cảm.
Hỏa Hỏa cũng chỉ mắng lên một tiếng rồi thôi, không tiếp tục phản ứng.
Trên trời, tên kia sau khi thôn phệ mấy cái Đạo Chủng, khí tức tăng vọt, đại đạo quang tuyến hiển hóa.
Hắn gầm lên một tiếng lớn, đại đạo bộc phá, chướng bích sụp đổ hóa thành điểm điểm tinh quang.
Những điểm tinh quang này hội tụ sau lưng, đôi cánh thứ bảy dần dần thành hình.
Hắn lúc này nhắm mắt cảm nhận, giống như mình cùng trời đất được nối liền.
Trường sinh bất tử, lực lượng vô biên.
Thiên địa bất diệt, ta vĩnh sinh.
Phong thần thực sự là đột biến về chất và lượng.
Trước phong thần, mặc dù tuổi thọ rất dài nhưng vẫn cảm giác được tuổi thọ trôi qua, nếu không có bảo vật, bảo dược, bọn họ thật sự sẽ chết già.
Tất nhiên chưa có Thần tộc nào chết già.
Nhưng phong thần đã cùng thiên địa kết nối, đồng nguyên đồng thọ, không còn chết già khái niệm.
Trên trời đột nhiên đổ mưa.
Tôn Kỳ ánh mắt lóe sáng.
“Thì ra vị này tu luyện là Vũ Chi Đạo.”.