Nhân Tổ

Chương 797: Điên Cuồng Một Lần





Oanh oanh oanh…
“Ngoan ngoãn đầu hàng, các ngươi chạy không thoát.”
Hai vị Thiên Thần truy sát gắt gao liên tục ra tay.
Không gian phá toái, đổ sụp tạo thành từng cái tiểu hắc động đáng sợ.
Lục Dục nắm lên Trường Quy liên tục xuyên qua không gian, Trường Quy bây giờ được xem như nửa cái Thiên Thần nhưng đối mặt với chân chính Thiên Thần, hắn vẫn chưa là gì.
Hắn tu vi đã đến nhưng còn chưa câu thông hợp nhất với đại đạo, chưa được thiên địa ghi nhớ.

Phải qua một bước này hắn mới giống như Thiên Thần bất tử bất diệt.
Lục Dục chưa khôi phục hoàn toàn, hắn cần một chút thời gian dung hợp Lưu Ly Tâm và tập hợp Lục Dục Đại Đạo.
“Đại nhân, tiếp tục như vậy không tốt lắm? chúng ta còn có viện binh sao?” Trường Quy lo lắng hỏi.
“Không có!” Lục Dục dứt khoát.
Trường Quy đen mặt.
“Vậy đại nhân còn có kế hoạch khác sao?”
“Không có!” Lục Dục lập lại câu trả lời.
Trường Quy hoàn toàn câm nín, không có cái gì kế hoạch vậy mà lại bắt ta lộ diện cướp đi Lưu Ly Tâm.

Hắn cảm thấy mình tiếp tục làm nội gián vẫn có giá trị hơn.
Nhưng Chủ Thượng và vị này đã nói cần Lưu Ly Tâm, vậy thì hắn bại lộ.
Kết quả vị này chỉ tính tới không tính lui.
Xuyên qua tới một hành tinh, Lục Dục nở nụ cười, lập tức bẻ hướng rơi xuống, Trường Quy cũng là không hiểu.
Một giây sau, hai vị Thiên Thần xuất hiện tại chỗ bọn họ vừa biến mất, cả hai nhìn hành tinh sống rồi lại nhìn nhau.
“Hắn muốn dùng sinh mệnh sống làm con tin.”
“Hừ! giống như Kẻ Phản Bội, đúng là lũ Địa Ngục.”
“Hắn cho rằng hai ta không dám ra tay sao? đây không phải Đại Thế Giới, không cần phải lo lắng.

Để bọn chúng chôn cùng hành tinh này đi.”
“Thệ, khoan đã!” Đình đưa tay ngăn lại.
“Còn chuyện?”
“Hủy diệt cả hành tinh này chưa chắc đã giết được bọn chúng.

Vả lại trời có đức hiếu sinh, trừ phi không còn lựa chọn nào, nếu không không cần lạm sát vô tội.”
“Vậy ngươi cho rằng phải làm sao?”
“Ngươi ở đây bố trí xuống thiên la địa võng, ta đi xuống xác thực bọn chúng tồn tại, tránh cho bọn chúng dùng cái này hành tinh che mắt, ve sầu thoát xác.”
“Được! vậy ta gọi thêm vài tên khác nữa.”
Hai bọn họ nhanh chóng bàn xong.
Đình thân hình hóa nhỏ nhanh chóng rơi vào hành tinh.

Thệ ở lại bố trí thiên võng.

Không bao lâu sau, lại người nữa xuất hiện tại đây.
“Ai?” Thệ quát lớn.
“Hậu bối Hàn Thuyên, là thầy của Thập Dương và tên phản đồ kia.” Hàn Thuyên chắp tay hữu lễ, dù lúc này trong lòng hắn là sóng biển gào thét nhưng phong thái vẫn ung dung nho nhã.
“Ngươi đến đây là...” Thệ nhíu mày hỏi.
“Tru sát phản đồ.” Hàn Thuyên đơn giản đáp, trong giọng nói chất chứa cường đại chấp niệm.
“Ngươi phải biết bên kia có Thiên Thần.”
Hàn Thuyên gật đầu, sau lưng mười đôi cánh xuất hiện, không cần lời giải thích.
Thệ gật đầu, coi như có thể.
“Hậu bối hy vọng có thể tự tay tiêu diệt phản đồ.” Hàn Thuyên lần nữa lặp lại.
Thệ thoáng suy nghĩ, cảm thấy không vấn đề.
“Bọn họ có thể ở hành tinh phía dưới, ngươi phải tự cẩn thận, bọn ta không thể tùy thời bảo vệ ngươi.”
“Cũng chỉ mong như vậy.” Hàn Thuyên chắp tay.
“Vậy ngươi đi đi!” Thệ phất tay.
Hàn Thuyên chào một tiếng sau đó biến mất tại chỗ.
...
Trên đường phố nhộn nhịp kẻ đến người đi, các quầy hàng bày ra đủ thứ đồ.

Sinh vật trên đường đi nửa trên giống người, nửa dưới giống ngựa gọi là Nhân Mã.

Trình độ phát triển ở vào thời kỳ đồ sắt.
Đình không muốn ảnh hưởng tới sinh vật bản địa, hắn trở nên vô hình trong mắt những người ở đây.
Hắn đã nhiều lần quét qua hành tinh, không phát hiện được tung tích Lục Dục.

Nhưng cảm giác Lục Dục Đại Đạo đang mạnh lên.
Lục Dục giỏi nhất chính là thao túng dục tính, nơi nào có sự sống nơi đó có hắn.

Không ngạc nhiên khi hắn đáp xuống nơi này, đây là muốn mượn nhờ lục tính của sinh vật khôi phục bản thân.
Đi được một lúc, hắn chợt phát hiện Hàn Thuyên.
Hàn Thuyên lúc này vậy mà biến hóa thành Nhân Mã, hẳn là muốn hòa nhập vào bên trong để dễ dàng tìm kiếm.
Hàn Thuyên đối với Đình giải thích.
Đình cũng không nói, thêm người tìm kiếm cũng tốt.
— QUẢNG CÁO —
Hai bọn họ chia đường, một người tại trong nhân thế, một người tại ngoài nhân thế.
Hàn Thuyên dù đã hóa thành Nhân Mã nhưng phong thái vẫn trác tuyệt như hạc giữa bầy gà, vừa nhìn đã biết đại nhân vật.
Hắn đi trên đường.

Thiếu nữ Nhân Mã nhìn hắn không khỏi thẹn thùng đỏ mặt, ước mơ tân lang cũng chỉ như thế là cùng.
“Bánh này bán thế nào?” Hàn Thuyên dừng lại trước một quầy bán bánh, khí tức nóng hổi bốc lên, mùi thơm quyến rũ.
“Cái này? một cái ba hào, bốn cái mười hào.” tên bán bánh hồ hởi hiếu khách.
“Lấy cho ta bốn cái.” Hàn Thuyên xòe tay đặt tiền xuống trên bàn.
“Vâng, vâng… có ngay...” tên bán bánh vui vẻ nhanh tay nhanh chân.
Hàn Thuyên vừa đi vừa cầm bánh ăn, nhìn ngắm cảnh vật, không giống như đang ngập tràn thù hận.
Cũng phải nói hắn biến hóa quá giỏi, không chỉ là biến hóa cơ thể, ngay cả văn hóa, ngôn ngữ hắn cũng làm được hoàn hảo.
Tôn Kỳ phải nhờ vào đoạt xá, còn hắn không cần.
Không hổ là người khai sáng văn minh, hắn học tập rất nhanh, đã có thể nói chuyện, hành động như dân bản địa.
Hắn bước đi trên đường, mỗi quán ghé qua một chút, giống như cái người du lịch không có mục tiêu.
Hắn không cảm nhận Lục Dục Đại Đạo rõ như Đình, mà hắn cũng không cần, hắn là đang truy tung khí tức của Trường Quy.
Chiều tối.
Hàn Thuyên đứng trước cửa một thanh lâu, tại nơi đây hắn cảm nhận được Lục Dục Đại Đạo tràn ngập, thêm vào đó khí tức của tên học trò đến đây thì mất.
“A! vị đại nhân này có phải lần đầu đến đây...”
“Mau vào, mau vào… bên ngoài trời rất lạnh, vào trong để các cô nương sưởi ấm...”
“Cô nương nhà ta đảm bảo khiến đại nhân hài lòng...”
Hàn Thuyên cười nhạt bước vào trong, hai bên là hai vị cô nương quàng tay ôm ấp.
Hắn khí chất xuất chúng, không cần nói cũng biết đại quý nhân, bởi vậy hắn được đưa vào phòng hạng nhất.
Vừa ngồi xuống.
“Đại nhân, không biết ngài có thích cô nương nào ở đây không?” tu bà cười híp mắt hỏi.
Hàn Thuyên không nói nhiều, từ bên hông lấy ra túi vải vứt ra.
Loảng xoảng, loảng xoảng… mấy chục đồng tiền văng ra.
Tú bà sáng cả mắt, vội nhặt lên, ước lượng một chút túi tiền, giá trị không nhỏ.
“Đại nhân của ngài làm rơi.”
Tú bà ngoài miệng trả lại nhưng hành động không có gì ý trả lại, nói đùa đâu, đã vào tay bà làm sao thoát được.
“Cho ngươi!” Hàn Thuyên mỉm cười.
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân...” tú bà phát ra mười phần nhiệt tình, đụng phải khách sộp.
“Gọi tất cả cô nương ra đây.” Hàn Thuyên lệnh.
“Vâng, vâng… sẽ có ngay!” tú bà nào dám không tòng mệnh.
Một lúc sau, mấy vị cô nương Nhân Mã xếp hàng tiến vào, đủ các loại hương vị từ e thẹn đến nóng bỏng, táo bạo, ngây thơ, ngô nghê…
“Đại nhân vị cô nương này...” tú bà đang định giới thiệu.
Hàn Thuyên phất tay.
“Không được, đổi.”
“Vâng, đổi đổi...” tú bà nhanh miệng.
Nhưng mà sau đó liên tục mấy chục người đều không vào được pháp nhãn của Hàn Thuyên, tú bà cũng là sầu khổ, đúng là đại nhân, thật khó chiều.
“Đại nhân, ngài nói xem ngài thích thế nào?” tú bà cười khổ hỏi.
“Chỗ các ngươi không còn ai nữa sao? nếu vậy ta cũng không cần thiết ở lại.” Hàn Thuyên nói lời liền đứng dậy.
“Khoan đã khoan đã… đại nhân, sao ngài lại vội vàng như vậy.

Chỗ ta… chỗ ta thật ra vẫn còn một vị cô nương nữa nhưng mà nàng ta chỉ bán nghệ không bán thân.” tú bà ngập ngừng.

Hàn Thuyên lạnh nhạt ném ra thêm một túi tiền.
Tú bà cầm tiền không dám nói không, vội đi sắp xếp.
Một lúc sau, tú bà dẫn theo một vị cô nương khả ái bước vào.
“Đại nhân đây chính là đóa hoa của thanh lâu chúng ta.” tú bà hồ hởi giới thiệu.
“Đại nhân, thiếp thân gọi là...” cô nương khẽ khom mình cúi đầu, lúc ngẩng lên dùng đôi mắt ướt át quyến rũ.

Nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt của Hàn Thuyên thì lập tức cứng người.
“Ngươi đã luân lạc đến mức này?” Hàn Thuyên vô cùng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện vô cùng văn nhã.
Trường Quy sau một thoáng chột dạ, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười:
“Ha ha… thầy không phải cũng như vậy sao?”
Hàn Thuyên xuất hiện bất ngờ cũng không bất ngờ.
Hắn hoàn toàn không lo lắng, hắn bây giờ đã là bán bộ Thiên Thần, ngoài chân chính Thiên Thần không ai có thể làm gì được hắn, Hàn Thuyên cũng vậy.
Thậm chí đây có thể là cơ hội để hắn phá bỏ cái tâm ma này.
— QUẢNG CÁO —
Hai người sau đó đều cười.
Tú bà không hiểu, bọn họ biết nhau sao? vậy cũng tốt...
Chợt thời gian đứng yên, tất cả đều bất động.
Hàn Thuyên ra tay, hai ngón tay kẹp lại, lấy chỉ làm kiếm điểm vào mi tâm Trường Quy.
Khi ngón tay đã chạm vào được trán Trường Quy, hắn đang bất động, nụ cười vẫn treo trên môi.
Ngay lúc này sau lưng Trường Quy xuất hiện vòng xoáy không gian, một bàn tay thò ra chụp lấy Trường Quy kéo về.
Chính trong một khắc này, Đình ánh mắt lập tức khóa chặt thanh lâu, một kích lôi đình đánh tới.
Rầm rầm rầm… cả tòa thành sụp đổ, lưu lại một dấu bàn tay lớn mà tâm chấn chính là tòa thanh lâu kia.
Không gian vòng xoáy xuất hiện, Lục Dục và Trường Quy bước ra, sắc mặt có chút ngưng trọng, không ngờ bị tìm ra sớm như vậy.

Nhưng mà cũng không sao, Lục Dục tại trong thanh lâu kích thích dục tính thu hoạch được rất nhiều Lục Dục Đại Đạo.

Hắn lúc này đã mạnh lên không ít.
Hai bên không cần nói thêm bất kỳ lời nào lập tức ra tay.
Lục Dục đối chiến Đình, Trường Quy gặp Hàn Thuyên.
Oanh oanh oanh…
Không nhìn thấy bọn họ bóng dáng, chỉ nghe được tiếng nổ đinh tai nhức óc, cái này dư âm giết chết không biết bao nhiêu sinh vật.
“Đình, ngươi không sợ hủy diệt hành tinh sao?” Lục Dục tìm cách công tâm, hắn bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đánh không lại.
Bên kia càng không cần có mong chờ gì, Trường Quy thắng không giúp được hắn, Trường Quy thua thì thêm một rắc rối.
“Không sợ!” Đình lạnh nhạt đáp.
“Hừ, nếu ngươi đã nói như vậy...” đe dọa không được, Lục Dục mạnh tay, hy vọng Đình sợ đánh chuột vỡ bình.
Nhưng hắn vừa nâng tay chợt cảm thấy không ổn.
Thiên võng!
Không tốt! không thể dây dưa được nữa, để thiên võng hoàn thành, hắn có hủy diệt cả hành tinh cũng vô nghĩa.
Trong một khắc Lục Dục thất thần, Đình một chưởng đánh trúng.
Ầm! chưởng ấn khắc vào trước ngực, Lục Dục thất khiếu trào ra đại đạo, bay ngược.

Hắn cũng là kẻ thông minh, mượn nhờ lực chấn kéo dài khoảng cách, phóng ra tinh không.
“Đi nhanh!” Lục Dục cũng chỉ có thể nhắc Trường Quy một câu, không có thời gian kéo hắn đi.
Trường Quy cười khổ, hắn muốn đi nhưng mà đi không được.
Xung quanh hắn thời gian sền sệt, vận động vô cùng khó.
Hắn lúc này mới biết Hàn Thuyên cũng là bán bộ Thiên Thần mà lại rất mạnh, xem ra không phải ngày một ngày hai bước vào cảnh giới này, chỉ sợ so với hắn càng sớm.
Hàn Thuyên một chưởng đánh tới.
Trường Quy lập tức đưa tay nghênh tiếp, chỉ là… khi hắn cảm giác hai chưởng va chạm thì lồng ngực lại đau nhói.
Hắn trúng chiêu, thời gian sai lệch khiến hắn cảm giác nhầm, hắn phản ứng chậm hơn hắn nghĩ.
Một chiêu thua, sau đó tất cả đều thua.
Trường Quy liên tục trúng chiêu, nhìn thấy Hàn Thuyên đánh tới, rõ ràng có thể cản tránh nhưng lại bị đánh trúng.
Hắn thân thể rạn nứt, toàn thân nhuốm máu.
“Ngươi có hối hận không?” Hàn Thuyên gằn giọng hỏi.
“Hối hận không? hối hận không?”
Hàn Thuyên liên tục chấp vấn, chưởng ấn liên miên.
“Hối hận ư?” Trường Quy cười nhạt.
“Không hối hận!!!! Tuyệt đối không hối hận.”
Trường Quy hét lớn, trên người bộc phát một cỗ tinh thần lực cường hãn.

Hắn chính là dùng tinh thần lực thành đạo.
Hàn Thuyên cũng không thể chống lại, nhất thời đầu đau nhói.
Thời gian lĩnh vực lập tức bất ổn.
Trường Quy nhanh chóng chớp lấy cơ hội bỏ trốn.
Hàn Thuyên đầu óc thanh tỉnh trở lại, hừ lạnh một tiếng đuổi theo.
Hai bọn họ như ánh sao băng bay ngược ra tinh không.
Bên ngoài này Lục Dục cũng đang khổ chiến với hai tên Thiên Thần.

Có Trường Quy và Hàn Thuyên gia nhập, chiến trường càng loạn thành một đống.
Mặc dù chiếm ưu thế rất lớn nhưng muốn dứt điểm Lục Dục và Trường Quy vô cùng khó.

Thiên Thần chính là như vậy khó chơi.
Oanh! Lục Dục chịu một quyền của Đình để mở ra lỗ hổng thiên võng.
“Đi!” bất chấp thương thế, Lục Dục kéo Trường Quy chạy trốn.
“Đừng hòng!” Đình và Thệ đồng loạt đánh tới.
Trường Quy quay đầu, sắc mặt hung ác, hai ngón tay nhấn vào mi tâm, mi tâm nứt ra, một cái huyết nhãn bị cưỡng ép mở ra, một cỗ tinh thần lực phát xạ.
Đình, Thệ, Hàn Thuyên trong nháy mắt thấy đầu đau như búa bổ.


Một khắc này chậm trễ đủ cho Lục Dục và Trường Quy thoát đi.
“Khốn kiếp!” hai vị Thiên Thần kêu lên một tiếng, lại để bọn họ trốn thoát, mất đi một cơ hội cực tốt này không biết bao giờ mới có lại.
— QUẢNG CÁO —
Ba bọn họ tiếp tục đuổi theo băng qua mấy chục cái tinh hà.
“Khí tức của Lục Dục đang không ngừng mạnh lên.” Đình lo lắng nói.
Đúng lúc này không gian lại vỡ ra.
“Lục Dục, không ngờ cũng có ngày ngươi chật vật như vậy.” một tiếng cười lớn vang lên.
Tất cả nhíu mày, đây là… Thất Tình Tàn Ma.
Là một trong hai nhị ma cùng với Lục Dục, thực lực cực kỳ đáng sợ.
“Thất Tình, ngươi tới trễ.” Lục Dục cười trách.
“Không trễ, vừa đúng.” Thất Tình lạnh nhạt.
Đình và Thệ thầm than không tốt, Thất Tình gia nhập, bọn họ có khi còn bị đè ép.
Khốn kiếp! viện quân của phe ta đâu, sao đến bây giờ vẫn chưa tới?
“Hừ, giải quyết các ngươi.” Thất Tình lạnh nhạt, lời nói như phán định.
Hai vị Thiên Thần đen mặt, khinh thường ai đây?
Bọn họ kéo lên mười phần tinh thần, chuẩn bị chiến đấu, dù sao cũng không chết được, lo là lo cho Hàn Thuyên, hắn dù sao không phải Thiên Thần chân chính.
“Ngươi đi trước, trận chiến này ngươi không tham gia được.” Đình lên tiếng.
Hàn Thuyên ánh mắt vẫn lạnh nhạt, Trường Quy cười cười trêu ngươi, thấy sao? ngươi không thể giết được ta.
Hàn Thuyên hít sâu một hơi, đã đến đây há có thể bỏ chạy, hắn đã quyết tâm cho dù phải chết.
Chết cũng là một loại giải thoát.
Hàn Thuyên tiến lên một bước, mười đôi cánh mở ra, quang mang lộng lẫy.
“Có hai vị Thiên Thần chôn cùng, thật là may mắn cho Hàn mỗ.”
Mọi người trong một khắc cảm thấy thời gian chậm lại.
Đây là Thời Gian Đại Đạo.
Hàn Thuyên muốn… hóa đạo.
Thất Tình, Lục Dục, Trường Quy biết nguy hiểm, vội vàng tập hợp đại đạo bản thân chống lại thời gian.
Hàn Thuyên mỗi một bước tiến lên, thân thể trở nên trong suốt, đại đạo cường thịnh.
Thất Tình hừ lạnh một tiếng, bàn tay vỗ tới.
Oanh! bàn tay đánh vào hư không, thì ra Hàn Thuyên đã sớm thoát đi, tại chỗ chỉ có tàn ảnh của hắn.

Điều khiển được thời gian thật là đáng sợ.
Cũng trong lúc này Lục Dục ra tay.
Oanh! lại là tàn ảnh nhưng khi Hàn Thuyên xuất hiện tại chỗ khác, trước ngực có chút tàn phá, hiển nhiên cũng không hoàn toàn né được chiêu vừa rồi.
“Phá Thần Ý!” Trường Quy hét lên, một thanh kiếm hồn vô hình vô chất bắn tới.
Hàn Thuyên ánh mắt băng hàn, một chưởng vỗ tới.
Phốc phốc!
Cả hai đều trúng chiêu, Hàn Thuyên đối với người khác đều tránh né, nhưng với Trường Quy, hắn lấy thương đổi thương, bỏ mặc sống chết.
Đình và Thệ đứng bên ngoài xem mà sốt ruột, không dám tiến vào thời gian lĩnh vực.

Hàn Thuyên phải thiêu đốt bản thân mới nhốt được ba tên kia, bọn họ tiến vào lĩnh vực sẽ trong nháy mắt sụp đổ, Hàn Thuyên tự chịu phản phệ.
Thật là… quá lỗ mãng! Bọn họ chỉ có thể như vậy mắng.
Viện quân của ta đâu? sao bây giờ còn chưa tới?
Thất Tình, Lục Dục đánh qua vài chiêu rất nhanh nhận ra vấn đề, bọn họ liền tương kế tựu kế dùng Trường Quy làm mồi nhử.
Mỗi lần Hàn Thuyên cùng Trường Quy liều mạng, bọn họ ngay sau đó sẽ bồi tiếp một chiêu, dù có Thời Gian Đại Đạo, Hàn Thuyên cũng không chịu nổi.
Hàn Thuyên bây giờ vừa phải chịu ba người công kích, vừa không ngừng thiêu đốt bản thân để duy trì thời gian lĩnh vực.
Hắn trên người đã xuất hiện đầy rẫy vết nứt, đạo khí không ngừng chảy ra ngoài, khí tức của hắn càng lúc càng cường đại, đây chính là hiện tượng bùng cháy trước khi tắt.
Trường Quy ánh mắt vui mừng, chỉ cần chịu qua mấy chiêu, Hàn Thuyên chắc chắn phải chết.
Hàn Thuyên nhận thức rõ điều này.

Hắn chấp nhận.

Hắn điên cuồng, tấn công bất chấp khiến cho Thất Tình, Lục Dục, Trường Quy cũng luống cuống.
“Nghịch Loạn Thời Gian.” Hàn Thuyên hét lớn một tiếng, vung chưởng đánh ra.
Trường Quy một lòng muốn tránh, không tâm đỡ đòn.
Nhưng cái này suy nghĩ sẽ đưa hắn đến chỗ chết, đối địch với kẻ liều mạng, không liều mạng lại… sẽ chết.
Trường Quy rút lui nhưng tốc độ của hắn có thể so với thời gian sao?
Bành!
Hàn Thuyên một chưởng đánh xuyên lồng ngực hắn, Trường Quy trợn trắng mắt không tin được.
Cùng lúc… Bành bành…
Một chưởng phá nhục thân, một chưởng phá đại đạo.
Hàn Thuyên vụn vỡ như tượng sứ nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.