Hàn Thuyên dần dần tan biến không còn.
Trường Quy nhếch mép cười, chiến thắng cuối cùng vẫn là ta, ngươi không giết được ta.
Ha ha...
Hắn trước ngực đã trống không, Thời Gian Đại Đạo không ngừng tàn phá nhục thân nhưng hắn không sợ, hắn chủ tu chính là thần hồn.
Hắn đơn giản chỉ cần xuất hồn, vứt bỏ cơ thể.
Thất Tình, Lục Dục thở phào, Thời Gian Đại Đạo đúng là khó chơi, cũng may kẻ này chưa thành đạo.
Đình và Thệ hối hận, lại mất thêm một người, nếu như trước đó bọn họ kiên quyết hơn.
Nhưng bây giờ hối hận đều đã trễ.
Chỉ là một giây, hai giây qua đi.
Trên người bọn họ tất cả vết thương đều biến mất, lực lượng khôi phục như trước đó.
Thất Tình mặt biến sắc quát:
“Khốn kiếp!”
Hắn đánh tan Hàn Thuyên nhưng đó chỉ là tàn ảnh.
Lục Dục cùng lúc ra tay nhưng cũng chỉ trúng tàn ảnh.
Hàn Thuyên hiện thân, trên người có chút vết thương.
Trường Quy đánh tới, Hàn Thuyên ánh mắt hung ác, hắn tránh né những người khác nhưng với Trường Quy, hắn lấy thương đổi thương.
Ba người Thất Tình bên trong không nhận thấy bất thường, như trước đó tấn công.
Cuộc chiến lại lặp lại.
Đình và Thệ tròn mắt, đây là… thời gian đảo lưu.
Bọn họ ở bên ngoài mới có thể nhìn rõ mọi chuyện.
Coi thời gian như một sợi dây, tại trên sợi dây đánh dấu hai điểm, dùng đại đạo cắt tại hai điểm này, nối chúng với nhau tạo thành vòng tròn, để sự việc trở thành vòng lặp vô tận.
Lý thuyết khá đơn giản nhưng để làm được, một từ khó không thể diễn tả hết được.
Thủ đoạn này không chỉ nhốt bọn Thất Tình mà Hàn Thuyên cũng nhốt chính mình.
Nếu như hắn thành đạo có thể thoát ra nhưng hắn quá yếu không thể làm được, bởi vậy hắn hy sinh bản thân mình hoàn thành vòng lặp.
Đúng lúc này không gian lại vỡ ra, hai vị Thiên Thần xuất hiện, là phe Thiên Đường.
Đình nhìn bọn họ như muốn mắng: sao bây giờ mới đến?
Nhưng thôi được rồi… có đến còn tốt hơn không.
Bọn họ sau đó bố trí xuống đạo võng để phòng viện binh địch hoặc bọn Thất Tình thoát ra, sau đó… đứng nhìn.
Trong tình huống này bọn họ cũng vô kế khả thi, tất cả xem người bên trong.
Thời gian trôi qua, bên ngoài chỉ là mấy giờ, bên trong đã qua trăm ngàn lần lặp lại.
Thất Tình dần nhận ra bất thường, hắn thực lực mạnh nhất tại đây, lại tu Thất Tình Đại Đạo đối với cảm xúc nhạy cảm.
Hàn Thuyên cắt ra một đoạn thời gian giam trong không gian tạo thành một hệ kín, bảo toàn vật chất, động lượng, năng lượng… nhưng cảm xúc lại không thể bảo toàn.
Thất tình trong chúng sinh liên tục biến hóa khiến cho Thất Tình Đại Đạo cũng biến hóa theo.
Qua mỗi lần luân chuyển, Thất Tình đều phát hiện bất thường, ban đầu không quá để ý nhưng sau đó liền thấy không đơn giản.
Trường Quy đang liều mạng ra chiêu.
“Dừng tay!” Thất Tình quát lớn.
Trường Quy giật mình, cái này giật mình liền hứng trọn một chưởng của Hàn Thuyên, trước ngực xuất hiện một cái hố máu lớn, trái tim nát bét.
Trường Quy sợ hãi, đưa mắt nhìn Thất Tình, chúng ta có phải đồng đội không vậy? ngươi chơi ta cũng quá thê thảm!
Lục Dục cũng là không hiểu.
Thất Tình ánh mắt sắc bén.
“Chỉ là vòng lặp thời gian, ngươi có thể dừng lại được rồi.”
Lục Dục, Trường Quy nghe không hiểu.
Hàn Thuyên cũng là không hiểu, định lừa ai đây!
Hắn tiếp tục đánh tới.
Phốc! kiếm chỉ xuyên qua lồng ngực Thất Tình.
Thất Tình không có tranh né, chụp lấy cánh tay, lạnh lùng nhìn hắn:
“Nhìn vào mắt ta!”
Đôi mắt của hắn như tấm gương phản chiếu, Hàn Thuyên thấy được cuộc đời của mình, từ lúc có trí tuệ tới hiện nay.
“Tên nhóc này thật thông minh...”
“A! sao ngươi có thể giải được? ta suy nghĩ mấy năm cũng không biết làm sao?”
“Đây là chữ viết mà ngươi nói sao?”
“Chúng ta thành công rồi! chúng ta đã tạo ra hệ thống tu luyện mới.”
“Sư tôn, xin nhận học trò một bái...”
“Hàn Thuyên tiến lên nhận sắc phong.”
“Sư tôn, xin hãy tha thứ...”
Hàn Thuyên hóa đạo, mà đại đạo vô tình nhưng những hình ảnh này khiến hắn xao động.
Hắn chung quy không phải đại đạo.
Cái này cảm xúc vừa hiện lập tức khiến thời gian lĩnh vực bất ổn.
Nhận ra thời cơ, bọn Thất Tình liền ra tay.
Oanh! thời gian lĩnh vực vỡ vụn.
“A!” một tiếng hét thảm, Hàn Thuyên bị đánh tan nhưng Thời Gian Đại Đạo không có tan biến mà bắt đầu tụ hợp tạo thành nhân hình.
Bọn Thất Tình tối mặt.
Hàn Thuyên hóa đạo không chết, ngược lại còn có dấu hiệu tấn cấp.
Thất Tình gợi lại tình cảm trong hắn, phá thời gian lĩnh vực đồng thời cũng khiến hắn lấy lại ý thức, không bị Thời Gian Đại Đạo đồng hóa.
Đây là vừa phá vừa giúp.
“Giết!” Thất Tình hét lớn, lập tức ra tay, không thể để Hàn Thuyên thành công.
“Đừng hòng!” bọn Đình cũng không phải cây cảnh, đồng thời ra tay.
Bọn họ đánh cho trời đất rung chuyển.
Hàn Thuyên không để ý tất cả, đang tố lại thân thể.
Trường Quy trong chiến trường, do quá nhỏ yếu, bị dư ba đánh cho tàn phế.
Hắn nhìn Hàn Thuyên sắp thành công, trong lòng nổi nóng.
Ta là thiên tài, tại sao luôn phải núp bóng các ngươi? ta không phục!
Trận chiến diễn ra ác liệt nhưng kéo dài không bao lâu, bọn Thất Tình Tàn Ma dù ít hơn nhưng Thất Tình rất mạnh, bọn Đình cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Bọn Thất Tình một lòng muốn chạy, bọn Đình lại lo lắng Hàn Thuyên, bởi vậy rất nhanh kết thúc.
…
Không gian vỡ ra, Cửu Dương chạy thục mạng, hắn sợ.
Hắn cho rằng tất cả âm mưu đều đang nhắm vào hắn.
Cả hai bên đều không có cái nào tốt.
Hắn chỉ muốn trở lại Thiên Quốc.
Nhưng mà Thiên Quốc ở đâu hắn không tìm thấy.
Thiên Quốc là nơi Đấng Tạo Hóa và các Thiên Thần ở, tồn tại đặc thù, không tại trong không gian thời gian, nhưng lại tại khắp nơi.
Một khi đã ra ngoài không thể trở về được, trừ phi bên trong mở ra cánh cổng tiếp dẫn.
Bởi vậy Cửu Dương chờ Chung Cực Chiến kết thúc để quay lại.
Hắn chỉ muốn an ổn một góc chờ đến lúc đấy.
Khốn kiếp, Thập Dương!
Cửu Dương mắng to trong lòng nếu không phải vì Thập Dương, hắn cũng sẽ không bị lộ.
Hừ, chết rất đáng!
Đột nhiên không gian trước mặt hắn vỡ ra.
“Đi đâu mà vội vậy?” một người bước ra.
Cửu Dương nhăn mày, hình dáng xa lạ, nhưng khí tức quen thuộc.
“Quang Minh, vì sao ngươi lại tại chỗ này?”
“Đi dạo chơi.” Quang Minh cười nhạt trả lời.
“Ngươi nghĩ ta là con nít sao?”
“Ta đúng là nghĩ ngươi là con nít.” Quang Minh lời nói không nể mặt.
“Hừ! ngươi vẫn còn đang phụ thể cho rằng ta sợ ngươi sao?!” Cửu Dương nổi giận.
Quang Minh lúc này đang trong hình dạng của Vũ Nguyên, chỉ có mắt phải và trái tim.
Cửu Dương cảm thấy không mạnh bao nhiêu.
Quang Minh nhếch mép cười khinh thường, cái tên này luôn luôn đánh giá mình quá cao! cho rằng mọi người đều quay quanh hắn sao?
Quang Minh ngón tay điểm không.
Cửu Dương chưa kịp hiểu cái gì thì đột nhiên đại đạo bị thôn phệ.
Hoảng sợ! chuyện gì xảy ra.
Hắn rất nhanh biết là chuyện gì.
Mảnh Quang Minh Chi Miện đang tác quái.
Chuyện này sao có thể, không phải hắn đã luyện hóa rồi sao?
“Ngây thơ! ngươi không cho rằng đã nhận chủ mảnh Quang Minh Chi Miện rồi đấy chứ?” Quang Minh mỉa mai.
Cửu Dương gầm thét, Quang Minh dám lừa hắn.
Không thể chấp nhận được!
Hắn vung nắm đấm.
Quang Minh không có tránh né.
Oanh! không gian nổ bể, Quang Minh bị đánh tán loạn.
“Ngươi vẫn ngu ngốc như vậy!” vang lên tiếng cười trào phúng.
Làm sao có thể đánh được ánh sáng.
Cửu Dương hừ lạnh kéo lên đại đạo nhưng hắn càng thôi động đại đạo càng bị mảnh Quang Minh Chi Miện thôn phệ.
Cửu Dương nhíu mày, muốn diệt Quang Minh, trước trừ mảnh này.
Hắn tay chụp vào một viên thái dương móc ra mảnh vỡ, ném đi.
Quang Minh nhìn hắn cười, không có ngăn cản.
Cửu Dương cảm thấy đã xong nhưng hắn đã sai, mảnh vỡ dù không ở trong người hắn vẫn hấp thụ Thái Dương Đại Đạo khiến cho hắn cấp tốc suy yếu.
Không thể tiếp tục thế này!
Cửu Dương gầm lên:
“Quang Minh, ta liều mạng với ngươi!”
Hắn suy nghĩ đơn giản: Quang Minh khống chế mảnh vỡ, giết Quang Minh mọi chuyện xong.
Cửu Dương liên tục vung nắm đấm nhưng bất lực, cho dù hắn đánh nát Quang Minh bao nhiêu lần thì Quang Minh vẫn có thể phục hồi như cũ.
Ngay cả hắn dùng đại đạo tấn công cũng vẫn vậy.
“Không thể nào! không thể nào!” Cửu Dương không tin nổi.
“Làm sao ngay cả khác đại đạo cũng không thể làm ngươi bị thương?”
Thường thức chính là chỉ có đại đạo mới gây tổn thương cho đại đạo.
Nhưng bây giờ Quang Minh phá vỡ thường thức này.
Quang Minh nhìn hắn với ánh mắt tội nghiệp:
“Đây chính là nghiên cứu trong lúc ngủ đông bao nhiêu năm của ta.”
Tôn Kỳ khi rơi vào Ma giới Tổ Địa đã từng chứng kiến vạn đạo diễn hóa, vạn vật sinh trưởng, nhưng lúc đó còn chưa hoàn thiện, rất dễ dàng bị sụp đổ.
Tôn Kỳ không hiểu ý nghĩa trong đó.
Thậm chí còn cho rằng nơi đây chính là khởi nguyên vạn đạo.
Thật ra là Quang Minh đang thử nghiệm.
Bây giờ Quang Minh xuất quan cũng đồng nghĩa hắn đã thành công, hắn có thể diễn hóa tất cả đại đạo, đã không còn đại đạo nào có thể tổn thương được hắn.
Cửu Dương nhìn hắn với ánh mắt e ngại:
“Ngươi làm sao không bị tổn thương?”
“Ngươi đoán?” Quang Minh mập mờ trả lời.
Cửu Dương ánh mắt đảo một vòng, không đạt được câu trả lời nhưng hắn biết mình lúc này rất nguy hiểm, Quang Minh gần như...!vô địch, trên đời này đã không còn thứ gì có thể uy hiếp được Quang Minh.
Nghĩ đến đây Cửu Dương thu tay:
“Được rồi, không đánh nữa.
Ta và ngươi có thể hợp tác.”
“Hợp tác!?” Quang Minh cười trào phúng.
“Không thì thế nào? ngươi không sợ ta theo phe Trật Tự sao?” Cửu Dương đe dọa, hắn cảm thấy mình có đủ thực lực để cùng hợp tác mà không phải là tay sai.
“Ngươi nghĩ mình quá cao! trong mắt ta ngươi không khác gì con chó bị đạp đuôi, chỉ biết kêu ẳng ẳng, không biết cắn người.
Dùng ngươi được ích lợi gì?” Quang Minh lạnh nhạt.
Cái này mỉa mai là Ma tộc hay dùng nhưng Cửu Dương không phải Ma tộc, không hiểu văn hóa này nhưng cảm giác rất bị sỉ nhục.
“Ha ha...” Cửu Dương giận quá mà cười.
“Quang Minh, ngươi nhớ kỹ lời hôm nay, đừng trách ta theo phe Trật Tự.”
“Không trách!” Quang Minh lắc đầu cười.
Cửu Dương hừ một tiếng phất tay bỏ đi.
“Ta làm sao có thể trách người chết.” Quang Minh nói nhỏ.
Ngay sau đó Quang Minh biến mất tại chỗ, Cửu Dương giật mình, một chưởng ấn nhỏ bé đã khắc tại trên trán hắn.
“Ngươi làm gì?” Cửu Dương hoảng hốt.
“Ngoan ngoãn trở thành ta một bộ phận đi!” Quang Minh nhếch mép cười.
Cửu Dương bị Quang Minh cấp tốc thôn phệ, dù cho có điên cuồng phản kháng cũng không làm được gì.
Xong việc, Quang Minh tiện tay xóa đi ý thức của Cửu Dương, từ nay trên đời đã không Cửu Dương.
Quang Minh phun ra nuốt vào Thái Dương Đại Đạo, lần đầu thôn phệ, kết quả không tệ.
Từ bây giờ hắn chính thức chưởng khống hai loại đại đạo.
Hắn đưa tay, mảnh vỡ Quang Minh Chi Miện vút một tiếng rơi vào tay, cầm mảnh vỡ, không còn bị bài xích, thậm chí trở lại cảm giác thân quen ngày xưa.
Hắn nâng lên mảnh vỡ, mảnh vỡ phát ra quang mang chói lọi, một cỗ sóng vô hình khuếch tán khắp vũ trụ.
Một nơi nào đó.
Một con thú hung ác đang nằm ngủ trong hang sau khi đã chén sạch mấy chục con mồi.
Đột nhiên nó mở mắt, trợn trắng, lăn lộn đau đớn.
Phốc! từ bên trong một viên đá đen xuyên thủng bụng của nó, bay vút lên trời.
Con thú rống lên vừa giận vừa sợ, muốn đuổi theo nhưng viên đá đã bay vào tinh không.
Trong lúc bay viên đá vỏ ngoài không ngừng vỡ ra, quang mang chiếu rọi.
Đây chính là một mảnh khác Quang Minh Chi Miện nhận kêu gọi mà đến.
Tại những nơi khác cũng phát sinh chuyện tương tự.
Một đám sinh vật đang cung phụng tượng bò vàng, đột nhiên đầu tượng vỡ ra, một mảnh vỡ bay lên khiến bọn chúng sợ hãi, cho là trời phạt.
Sau đó bọn chúng nấu lại bức tượng, đúc thành tượng voi vàng.
Lại tại nơi hoang dã không sự sống, một viên đá bay lên rồi biến mất.
Chỉ một lúc sau, các mảnh đã hợp nhất giống như chưa từng phân ly, không kiếm được một vết rạn.
Quang Minh hài lòng.
“Còn thiếu một mảnh!” hắn nói nhỏ.
Hắn đang chờ mảnh cuối cùng thì răng rắc… không gian vỡ ra, một lưỡi kiếm sắc bén ám sát tới.
Quang Minh không ngờ được, đưa tay vỗ.
Oanh! Quang Minh bay ngược trên người xuất hiện nhiều vết cắt.
Quang Minh sợ hãi, hắn biết là chuyện gì.
Mảnh cuối cùng trong tay Trật Tự, Trật Tự chính là theo mảnh này mà đến.
Trật Tự không hổ là Trật Tự khiến hắn tự bại lộ vị trí.
Không dám chần chừ, Quang Minh cấp tốc trốn vào hư không, đồng thời đánh vỡ Quang Minh Chi Miện, để các mảnh vỡ bay tán loạn khắp vũ trụ.
Ngay sau đó, hư ảnh Trật Tự xuất hiện, đây không phải chân thân, hắn chụp lấy mảnh vỡ Quang Minh Chi Miện, cảm nhận.
Quá nhiều phương hướng!
Hừ! thật giảo hoạt.
Trật Tự không thể xác định được vị trí Quang Minh, chọn đại một phương hướng phóng đi.
Tại một chỗ nào đó.
Quang Minh dừng lại, cười khổ, Trật Tự đúng là kẻ địch lớn nhất đời hắn.
Nhưng không sao… lần này hắn không có thua.
Thôn phệ được Cửu Dương là thành công lớn.
Quang Minh Chi Miện không thể thu hồi, không vấn đề.
Hắn nhìn các vết thương trên người, đang không ngừng bị Trật Tự Đại Đạo phá hủy, không dễ chịu chút nào.
Nhưng cũng không cần thôn phệ, tránh cho Trật Tự biết được năng lực của hắn.
Bây giờ chưa phải lúc lật bài, từ từ mài diệt là được.
Quang Minh đột nhiên giật mình, lập tức biến mất, ngay sau đó oanh! một thanh kiếm xuyên thủng hành tinh..