Lúc Thiên Tầm trở về nhà thì đã là hơn một giờ đêm.
"Cám ơn anh đã đưa tôi về." sau khi xuống xe, cô nhìn Sam¬my nói.
"Đi ngủ sớm một chút, tránh cho đôi mắt có quầng thâm, lại trở nên xấu xí."
Cô làm mặt quỷ với Sam¬my ."Biết rồi!" Thiệt là, không biết ai trễ như vậy mới cho cô về, lại còn không chút xấu hổ dạy dỗ cô.
Xoay người, đang muốn đi về cửa nhà trọ, cô đột nhiên nhớ ra mình quên lấy túi xách, vội quay lại.
"Sam¬my! Chờ một chút!"
"Có việc gì?"
Đầu Thiên Tầm cúi vào trong cửa sổ xe, mặt cười cười." Tôi quên cầm túi xách!"
Cạnh dãy nhà trọ, ở chỗ kín đầu hẻm, một đôi mắt sáng rực trong bóng tối lóe lên lửa giận hừng hực, thẳng hướng thiêu đốt đôi nam nữ mập mờ.
Đường Sĩ Thành ở đây đã lâu, trong ngọn gió đêm lạnh lùng, nhẫn nại chờ bóng dáng giai nhân.
Đợi được, lại là một màn khiến người ta nóng giận.
Thiên Tầm ngồi xe của người đàn ông kia trở về, chiếc Cadillac cao quý màu
đen phát sáng dưới ánh đèn đường, tại lúc nửa đêm mật mờ này, một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe của người đàn ông, đã nói rõ quan hệ của
hai người không tầm thường, hơn nữa cô xuống xe, nhưng vẫn không nỡ đi. . . . . .
Từ góc độ này nhìn lại, chỉ nhìn thấy nửa người dưới của cô, chiếc mông tròn xinh đẹp đầy khêu gợi lộ ra bên ngoài, đùi thon mê
người dưới váy ngắn, cùng với đôi giày cao gót màu đỏ: mà nửa người trên của cô, là đưa vào trong cửa sổ ở phía ghế lái, động tác mập mờ như
vậy, người không có kinh nghiệm cũng có thể đoán ra bọn họ đang làm gì!
Nổi giận!
Cằm Đường Sĩ Thành căng chặt, trong mắt lóe ra hàn phong nguy hiểm, điếu
thuốc chưa hút bị năm ngón tay nắm chặt bóp tắt, cho dù bị tàn thuốc
nóng bỏng thiêu đốt lòng bàn tay, anh cũng không cảm thấy đau .
Tròng mắt đen sâu không thấy đáy, trừ hai người kia, cái gì cũng không nhìn không rõ.
Trong quá khứ, đối với những người phụ nữ từng kết giao, khi chia tay, anh
vẫn có thể bình tâm tĩnh khí chúc phúc đối phương, thống khoái chấm
dứt. Vậy mà, chính mắt thấy được Thiên Tầm ngã vào lồng ngực của người
đàn ông khác, nội tâm rung lên như muốn xé rách sự kiêu ngạo cùng tỉnh
táo của anh từ trước đến giờ.
Anh từng thắng vô số vụ kiện, gặp
qua đủ loại trường hợp, cho dù phải đối mặt với bất kỳ sự việc khó khăn
đầy tính khiêu chiến nào, anh vẫn đều có thể nhẹ nhàng giải quyết; nhưng bây giờ, anh chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên từ sâu trong nội tâm đang
xâm cắn lý trí của mình.
Sự quan tâm của anh đối với cô, so với bản thân tưởng tượng lớn hơn rất nhiều.
Sam¬my tìm được chiếc túi xách nằm ở phía sau ghế ngồi.
"Cầm đi, tiểu mơ hồ!"
"Hì hì, thật ngại, Thanks!"
"Đừng quên ngày mốt phải chụp ảnh."
"Yên tâm, tôi là người có trách nhiệm trong công việc rất cao đó! Trước khi
ngủ sẽ nhớ mát xa mặt, mỗi ngày, 24h chăm chỉ làm bảo dưỡng, được chưa?"
"Rất tốt, đi đây."
Cô rời khỏi cửa sổ, đứng bên đường vẫy tay với anh, mắt nhìn thấy chiếc xe đã đi xa, vừa cúi đầu tìm chìa khóa trong túi, vừa đi về phía cửa
chính, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh có người.
Đứng ở trước
cửa, đang định cầm thẻ từ mở khóa thì bất ngờ bị một bàn tay nắm chặt,
cô hoảng sợ vội ngẩng đầu, miệng mở to chuẩn bị cất lên tiếng thét chói
tai, may mắn kịp thời thấy rõ người tới, cô vội đem tiếng kêu vừa tràn
tới cổ họng, hóa thành thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra là anh."
"Đi!" Không nói gì, anh bá đạo lôi kéo cô, rời khỏi cửa chính.
"Đi đâu?"
Anh không trả lời, sắc mặt khó coi giống như ăn phải mười cân thuốc nổ.
"Chậm một chút —— Sĩ Thành, chân em đau ——“ cả ngày mang giày cao gót, chân của cô sớm đã không chịu nổi, ê ẩm phát đau, bị anh lôi đi nhanh như
vậy, vết thương nặng thêm, hại cô lảo đảo, không ngã nhào cũng đã rất
gắng sức.
Anh đang giận cái gì chứ? Cô cũng không chọc anh. Nhớ
tới hình ảnh lạnh lùng của anh lúc chiều, cộng thêm hành động hiện tại,
một cỗ uất ức xông lên tim, khiến lòng cô chua xót.
Đường Sĩ
Thành không đếm xỉa đến kháng nghị của cô, kiềm chế cổ tay trắng mịn, mở cửa xe, để cho cô ngồi vào trước, mình thì lên ghế lái, đóng cửa lại,
tra ổ khóa.
"Sĩ Thành, anh rốt cuộc ——" tức cái gì? Ba chữ này còn chưa kịp thốt ra, liền bị anh kéo lên trước, nóng giận cắn nuốt.
Nụ hôn của anh, tràn đầy sự chiếm giữ, bá đạo mà mãnh liệt. Giờ khắc này,
anh rốt cuộc đã xác định được tâm ý của mình, thừa nhận sự thật anh vẫn
luôn chống cự.
Anh không cách nào buông cô ra!
Trong nhà thiếu cô, cái gì cũng không thoải mái!
Về nhà không còn là chuyện vui sướng nữa!
Ăn cái gì cũng biến thành tẻ nhạt, vô vị!
Trên công việc, những nỗ lực không có người chia sẻ!
Đối với tương lai cũng ít đi vài phần mong đợi!
Tóm lại, không có cô bên người, anh làm chuyện gì cũng đều không còn cảm
thấy hứng thú! Hơn nữa tình huống có khuynh hướng càng thêm nghiêm
trọng, điều này khiến anh phải đối mặt với thực tế, Thiên Tầm không
giống những người phụ nữ trước kia.
Anh không cách nào khống chế sự ảnh hưởng từ cô, bởi vì cô đã chinh phục trái tim của anh.
Anh đã quen có cô làm bạn, không thể tiếp nhận bất kì một ai khác.
Cô gái này thành công mang cho anh cảm giác ngọt ngào đến nghiện, không cách nào buông tay.
Thiên Tầm gần như không thở nổi, rất nhiều nghi ngờ, nhưng cô không có cơ hội hỏi, anh mãnh liệt hôn cô, dường như muốn chứng minh điều gì, lại
giống như đang phát tiết gì đó, đối với con người lí tính từ trước đến
giờ của anh mà nói, là lần đầu tiên mất khống chế.
Cô gần như hôn mê, toàn thân mềm nhũn, mặc dù rất muốn biết anh tức giận cái gì, nhưng không sao, nụ hôn này, đã tiêu trừ đi ấm ức trong lòng cô.
Anh. . . . . . vẫn đang ….hôn …. cô. . . . . .
Cho đến khi dục vọng như đợt hạn hán đã lâu được cơn mưa làm dịu, Đường Sĩ
Thành mới kết thúc nụ hôn nóng bỏng kéo dài này, nhìn chằm chằm cô,
trong tròng mắt dục hỏa vẫn chưa tắt, thấy cánh môi sưng đỏ của cô, lưu lại dấu ấn của mình, lúc này mới cam tâm bỏ qua.
"Vì sao muộn
như vậy mới về?" ngữ điệu lại hồi phục sự tỉnh táo, cùng chính anh mấy
phút trước hoàn toàn bất đồng, khiến người ta kinh ngạc không hiểu, hoài nghi người mất tự chủ vừa rồi có phải là anh không?
"Ừ. . . . . . Cùng bạn ăn cơm." Cô thở hổn hển, nhẹ nhàng đáp, vừa rồi bị nụ hôn nóng bỏng công kích, khiến đầu óc cô trống rỗng, nhịp tim vẫn chưa ổn định
lại!
"Nhất định là bạn rất thân, mới có thể ăn lâu như vậy."
Trong mắt anh lửa ghen đang điên cuồng thiêu đốt, nhưng vẻ mặt lại không tiết lộ nửa phần cảm xúc, ngữ điệu ôn hòa êm ái, càng khiến người nghe
không hề phòng bị, trong giọng nói khàn khàn mang theo nhu tình tựa như
thôi miên, làm cho người ta không tự chủ buông lỏng.
"Cũng được, chúng em nói chuyện rất hợp ý, trễ như vậy, là bởi vì sau đó lại đi hát KaraokeTV, nên bây giờ mới về"
"Một nhóm người đi hát, trễ như thế cũng là rất bình thường ."
"Không có..., chỉ… hai người mà thôi."
Sâu trong con ngươi đen nổi lên một ngọn lửa như gió lốc mang theo ánh sáng sắc bén , cô nam quả nữ ở chung một phòng, rất khó khiến người ta không nghi ngờ?
"Chỉ hai người? Không cảm thấy nhàm chán sao?"
"Phần lớn là bạn của em hát, em chỉ phụ họa, bởi tâm tình anh ấy không tốt,
nên em theo giúp anh ấy mà thôi, dù sao em cũng không giành được
Microphone, không thể làm gì khác hơn là ngồi nghe , huống chi chỗ đó
thức ăn không tệ, ăn thật ngon." Cô thành thật tự thuật hành trình hôm
nay, chỉnh lại quần áo bị hành động cuồng dã vừa rồi của anh kéo lệch.
Cô có cảm giác, tối nay Sĩ Thành không giống bình thường, hình như có chuyện gì sắp xảy ra.
Anh. . . . . . có chuyện muốn nói với cô sao? Lòng như con nai nhỏ chạy loạn.
Đường Sĩ Thành cẩn thận quan sát biểu tình của Thiên Tầm, giọng nói bình
thường, vẻ mặt cũng không chột dạ, nếu như thật sự cùng người đàn ông
kia xảy ra chuyện mập mờ gì, cô không thể gạt được anh, bởi vì cô không giỏi nói dối, nếu cô nói dối con ngươi sẽ đảo tới đảo lui, còn không tự chủ nắm chặt tay, bí mật này, chỉ có anh biết.
Cô vẫn là cô gái
nhỏ mà anh yêu thích nhất, không có tâm cơ, không giỏi nói dối, đây cũng là lý do vì sao anh không muốn xa rời cô, trong cuộc sống luật sư luôn
dùng"Não" quá nhiều, ở cùng với cô, anh có thể hoàn toàn buông lỏng.
Lo lắng nặng nề trong lòng, phút chốc tiêu trừ, anh thoải mái rồi, nhưng
cái này cũng không biểu thị cho việc hoàn toàn không đề phòng.
"Vì sao trễ như vậy anh vẫn còn ở đây?" Cô không nhịn được hỏi, giọng nói toát ra ý dò xét.
"Anh muốn gặp em."
"Vậy anh cũng không thể vừa thấy mặt, không giải thích gì đã lôi kéo em lên
xe, còn hôn người ta, em bây giờ không phải là bạn gái của anh, anh
không thể thích làm gì em thì làm." Cô thu hồi bàn tay bị anh cầm, biểu
thị rõ ràng, cô không thuộc quyền sở hữu của anh.
"Em không phải
cũng rất thích sao?" Mặc dù dưới cơn thịnh nộ hôn cô, nhưng anh vẫn rất rõ ràng, cô không hề phản kháng, còn rất say mê.
Cô xấu hổ, hai
gò má nhuộm đỏ, không nhịn được tức giận nói: "Em có thích hay không
không liên quan đến anh, còn nữa, xin mời anh giải thích, buổi trưa lúc ở nhà hàng vì sao anh nghiêm mặt như người xa lạ vậy? Còn có vừa rồi vì
sao anh tức giận?"
"Tức giận? Ai nói?"
“Còn trợn mắt nói dối, ai cũng thấy đuọc."
"Anh không tức giận, chỉ rất lo lắng, bởi vì em vẫn chưa về, cho nên khi
nhìn thấy em thì mới chịu đựng không được dùng sức hơi mạnh, anh hôn em
bị thương rồi hả ?"
Mỗi khi anh lấy ánh mắt thâm tình dịu dàng
nhìn cô thì cô sẽ mềm lòng, gây gổ cũng phải có đối tượng, nếu không
biết cùng ai ầm ĩ. Cô cố tránh ánh mắt nóng rực của anh, nhắc nhở mình
phải giữ vững nguyên tắc, nếu không mọi cố gắng đều sẽ uổng phí.
Điều cô muốn nghe , cũng không phải những lời nói nhu tình mật ý bên ngoài,
cái cô cần chính là lời hứa của anh, trước khi anh nguyện ý cho cô cam
kết, cô sẽ không khuất phục .
"Thiên Tầm, chuyển chỗ được không?"
Cô kinh ngạc giương mắt, ánh mắt mong đợi nhìn anh."Anh nói là. . . . . ."
“Anh thừa nhận một ngày không có em, cuộc sống như mất đi niềm vui; sáng sớm không uống được cà phê em pha, cả ngày anh đều cảm thấy không thoải
mái; khuya về nhà, không có em mỉm cười nghênh đón, trong nhà một chút
sức sống cũng không có, anh nhớ những ngày có em truớc kia, anh muốn em
trở lại."
Hắc, anh rốt cuộc biết tầm quan trọng của cô rồi !
Tim cô đập nhanh hơn, nhưng cố gắng khắc chế không quá hưng phấn, cố ý bĩu môi, nhìn như không quan tâm, không để sự đắc ý trong lòng biểu hiện ra mặt.
"Trở về? Em cũng không phải là gì của anh, lấy tư cách gì trở về ‘nhà anh’?"