Nhàn Vân Công Tử

Chương 3



Cảm giác được báo ân, chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ – rất sướng a!

Sớm biết như thế, lúc trước nên cứu thêm vài người, đòi mỗi người một tín vật để được báo đáp ân tình mới phải.

Cũng may nàng bẩm sinh hay lo lắng, hôm đó suy đi nghĩ lại một hồi, quay đầu trở lại đào ngọc bội lên, lại sợ lưu lại tín vật như vậy, ngày sau bị cừu địch của người nọ đuổi giết nhầm, cho nên bảo Hà Tai đơn giản dùng nội lực chấn động chia ngọc bội thành bốn mảnh, cất giữ ở những nơi khác nhau trên người.

Thật thích a……được người ta đưa ra khỏi cửa, sinh hoạt trên đường đi còn được hậu đãi như vậy, tất cả đều là nhờ công lao của Vân gia trang.

Vân gia trang ở Trung Nguyên địa vị cao cả, đệ tử bọn họ ở khắp các nơi, các môn phái trên giang hồ đều nhường ba phần, nhất là Nhàn Vân công tử một khối kim ngân tỏa hào quang này, đi đến đâu cũng đều như một chiêu bài sống, ai nấy đều tôn sùng, xem trọng mỗi một lời nói của chiêu bài sống này.

Nói một cách khác, đi theo chiêu bài này, bất kể là đi đến đâu cũng đều có thể được đảm bảo cơm ăn áo mặc, mà thân là ân nhân cứu mạng của khối kim ngân này, nàng không thể không thừa nhận, nàng đã cứu quá hay quá tuyệt, nàng chắc rằng cả đời này chuyện nàng làm đúng nhất chính là đã từng cứu Nhàn Vân công tử lúc hắn hai mươi tuổi.

Vì tránh để xảy ra xung đột, Công Tôn Vân dẫn các nàng đi theo những con đường hẻo lánh hoang dã, đệ tử Vân gia trang luôn đi trước một bước để an bài thỏa đáng, khiến bọn họ chẳng những đi đường không vất vả, khi cắm trại ngủ đêm nơi hoang dã có khi còn thoải mái hơn cả đế vương.

Nếu không phải ý chí nàng đủ kiên định, thật muốn từ nay về sau bám lấy Nhàn Vân công tử.

“Ngươi thích Nhàn Vân sao?”

Câu hỏi vang lên thình lình khiến nàng thiếu chút nữa té lăn ra đất. Nàng ngắm ngắm Công Tôn Vân phía trước, vẫn một thân bạch y bằng gấm như cũ, đã không còn vẻ đẹp Lạc thần mà nàng xem lầm ngày ấy.

“Ngươi thích Nhàn Vân sao?” Xa Diễm Diễm tưởng nàng không nghe thấy, nên hỏi lại.

“Tuyệt đối không thích.” Đây là câu trả lời tiêu chuẩn để tự bảo vệ mạng sống.

“Thế mà ngươi lại không thích hắn. Người Trung nguyên già trẻ bé lớn, dù nam hay nữ, ai ai cũng đều thích hắn, tại sao ngươi không thích hắn?” Xa Diễm Diễm hoài nghi nói.

Nam nữ già trẻ đều thích? Đó là tình cảm ái mộ của mọi người đối với thần tượng a! “Vậy nhất định là nhãn lực của ta không tốt.” Nàng chỉ có thể trả lời như vậy.

“Ngươi không thích hắn, thật là rất đáng tiếc!” Xa Diễm Diễm lạnh lùng cười nói: “Có thể cướp đi nam nhân từ trong tay ngươi, tư vị đó nhất định là vô cùng sảng khoái.”

“Người ta thích nhất định Xa Hộ pháp sẽ xem không lọt mắt đâu. Chi bằng ngươi tranh giành với vị Giang hồ đệ nhất mỹ nhân Hải Đường tiên tử kìa, như vậy mới có cảm giác thành tựu chân chính!” Vương Vân cố ý gieo vạ.

“Đặng Hải Đường là loại người nào? Cũng xứng gọi là tiên tử sao!”

Vương Vân gật đầu phụ họa. “Bàn về khí chất, tướng mạo, Xa hộ pháp mới xứng với danh hiệu tiên tử này!” Diễm Diễm tiên tử…… Nàng rất muốn xoay người ra sau cười to. Nếu ngày nào đó có người gọi nàng là tiên tử, nàng sẽ trực tiếp nhảy thẳng xuống vực cho rồi.

Xa Diễm Diễm vốn mê luyến nhìn chằm chằm Nhàn Vân dã hạc phía trước, nghe Vương Vân khen tặng, trong phút chốc nổi lên lòng nghi ngờ, nàng đổi lại nhìn chăm chú nữ tử bên cạnh, nói:

“Hoàng Phủ, ngươi thực làm ta hồ đồ mất, ngươi và ta cùng sinh ra trong giáo, tại sao cá tính lại vô cùng khác nhau như thế.”

Vương Vân hùa theo: “Đúng vậy. Có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu, tuy ngươi và ta tính tình không hợp, không thể kết thâm giao, nhưng mọi hành động của ngươi ta đều tán thưởng. Ngươi hào phóng…… Không, ngươi làm việc lớn mật lại phóng túng, là một nữ trung hào kiệt rất thông minh, ngươi hẳn là đã sớm nhận ra rằng ta không thích hợp cuộc sống trong giáo, nếu có thể, ta hy vọng có thể sống quãng đời còn lại tại nơi thôn quê hoang dã, tương lai mong Xa hộ pháp có thể lưu lại cho ta một con đường sống.”

Xa Diễm Diễm chán ghét nói:

“Ngươi và ta tính tình không hợp, ngươi làm việc sợ hãi rụt rè, công phu nịnh bợ Giáo chủ tuyệt không kém, hết lần này đến lần khác đều đoán được suy nghĩ trong lòng của Giáo chủ. Hoàng Phủ Vân, ta hận nhất là thái độ không minh bạch này của ngươi. Ngươi muốn tranh giành vị trí Giáo chủ, cứ nói rõ ràng, nếu thua ta cam bái hạ phong, nhưng ngươi chuyên làm chuyện lén lút lăng nhăng, ta thật không vừa mắt ngươi chút nào!”

Vương Vân rũ mắt xuống, lại nâng thanh ngọc tiêu của nàng lên. Nàng không muốn giành, thật sự không muốn giành a……

Xa Diễm Diễm hừ lạnh một tiếng, lướt qua người nàng, tính đuổi theo Công Tôn Vân, nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại, cười lạnh:

“Đêm nay ngươi và tên Thiên nô của ngươi tránh xa ra một chút! Bổn Hộ pháp có việc muốn làm, đừng cố ý ngăn trở, nếu không, bọn ngươi sẽ biết tay!” Nói xong liền rời đi.

Vương Vân nghe vậy, há hốc mồm. Có lộn hay không? Là ai làm chuyện lén lút lăng nhăng? Vậy tố nay Xa Diễm Diễm sẽ ra tay…… Nàng sờ sờ mũi, lo lắng thầm nghĩ có nên tặng xuân dược gì đó cho nàng ta hay không, để củng cố mối quan hệ hữu hảo giữa hai bên.

Nhưng nàng nghĩ, Xa Diễm Diễm thà dùng sắc đẹp mê hoặc Công Tôn Vân, cũng sẽ không thèm dùng xuân dược chinh phục hắn, vừa nghĩ nàng vừa ngắm vị cửu trọng thiên tiên đang đi phía trước. Trung nguyên coi trọng lễ nghĩa, sợ là Công Tôn Vân còn chưa từng gặp qua một nữ nhân tập kích mình vào ban đêm, không biết hắn có thể tránh khỏi nữ kiếp này hay không?

Nàng ho khan một tiếng, giấu đi nụ cười ác liệt nơi khóe môi. Nói không muốn lén đi xem là gạt người, nhưng nàng vẫn phải duy trì nguyên tắc, ít nghe ít nhìn ít……

Nàng lại nhìn thoáng qua người bên cạnh. Nàng nhã nhặn nở một nụ cười cầu tài nói: “Ngũ công tử có việc gì sao?”

Dọc trên đường đi không phải là mọi người không trò chuyện, Hà Tai vốn là người ít nói, nhưng vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại và Ngũ công tử hết sức tận tình, khiến cho các vị khách thô bạo ngang ngược hoàn toàn không có cảm giác “bị đuổi ra khỏi cửa”.

“Cũng không có gì, chỉ tiện thể đến xem mạch thôi.”

Lại xem mạch? Nàng giương mi, chậm rãi xắn tay áo, để mặc hắn bắt mạch.

Vừa đi vừa bắt mạch, người này công lực cũng rất cao a…… Mấy ngày nay trên đường đi, nàng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tán gẫu mới biết các vị Sổ Tự công tử trong Vân gia trang người người thanh tú, phong thái khiến người ta cảm phục, tình như thủ túc đối với Nhàn Vân công tử. Nhưng dù có thân thiết cỡ nào, sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ phản bội lẫn nhau mà thôi.

“Ngũ công tử, ta có thể thỉnh giáo một chuyện không?” Nàng thuận miệng hỏi.

“Hoàng Phủ cô nương cứ nói.” Công Tôn Chỉ ngữ khí hòa nhã, rất có hảo cảm đối với nàng.

“Là vầy……nghe nói, Nhàn Vân công tử đã từng cười với Xa hộ pháp phải không?” Nàng chỉ tò mò chuyện này mà thôi.

Công Tôn Chỉ sửng sốt.

Nàng cười nói: “Đã nhiều ngày đồng hành, ta cũng không phải bị mù, Ngũ công tử hay cười, nhưng Nhàn Vân công tử thì không. Nói vậy chắc nụ cười của Nhàn Vân công tử rất quý hiếm, Xa hộ pháp được hắn cười, tất nhiên là……”

Công Tôn Chỉ thu lại bàn tay đang bắt mạch cho nàng, hắn và nàng nhàn nhã dạo bước trên sơn đạo. Hắn nói:

“Lời đồn chỉ có thể tin một nửa. Lần đó Xa hộ pháp đến Trung nguyên, đúng lúc Nhàn Vân có mặt ở đó, hắn vừa nghe người đến tự báo họ danh là Xa Diễm Diễm nên cả cười.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Nàng còn tưởng rằng ít ra cũng phải là một câu chuyện tình lâm ly kiểu Tam Tiếu nhân duyên chứ…… Xa Diễm Diễm không khỏi có chút không biết tự kềm chế a, chỉ một nụ cười mà thôi, có cần vì thế mà sinh lòng ái mộ hay không?

“Đó là chuyện hai năm trước rồi. Lúc đó hai người đứng cách nhau khá xa, không ngờ Xa hộ pháp lại nhìn thấy……Thật ra, trong lòng Nhàn Vân đã sớm có người rồi.” Hắn cố ý làm ra vẻ vô tình nói ra, đợi nàng đặt câu hỏi tiếp theo.

Nàng nhẫn, nhẫn nữa. Thường nhàn đàm tán gẫu phải có chừng có mực, nếu không lòng hiếu kỳ nhất định sẽ hại chết người. Trong lòng Công Tôn Vân có người…… Nàng rất muốn biết, nhưng nàng nghĩ không hỏi nữa vẫn tốt hơn.

Công Tôn Chỉ chờ rồi đợi, nhưng vẫn không thấy nàng hỏi tiếp vào vấn đề chính, nên nhân tiện nói:

“Thân thể cô nương không đáng ngại nữa, nhưng phải nghỉ ngơi nhiều, aizz, hiện tại cả ngày gấp rút lên đường, thật rất tổn hại đến cơ thể của cô nương, tuy rằng nhất thời nửa khắc hiện nay không nhận ra, nhưng lúc lớn tuổi sẽ rất vất vả, nói……”

Vương Vân nghẹn họng nhìn trân trối, sững sờ nghe hắn giảng đạo ngay tại chỗ. Từ chuyện lúc còn trẻ hai mươi tuổi mà không để ý giữ gìn sức khỏe giảng đến chuyện hậu quả là thân cốt suy bại lúc bảy mươi tuổi…… Có phải vì trời trưa nắng nóng, vị Sổ Tự công tử này nhàm chán, đem nàng ra tiêu khiển?

Vì không muốn tổn thương đến hòa khí, từ đầu đến cuối nàng chỉ mỉm cười mà nghe.

Nhẫn a nhẫn……Công phu nhẫn nhịn chân chính là cho dù bị người ta hắt phân vào mặt mà vẫn còn có thể tươi cười tiêu sái, huống chi là loại chuyện nhỏ kiểu nói tai này ra tai kia như vầy, nàng chịu đựng dễ dàng.

Một nén nhang trôi qua…… Hai nén nhang trôi qua…… Da mặt của nàng co rúm lại.

“Như vậy đi, tối nay ta bốc một toa thuốc, Hoàng Phủ cô nương phải nhớ uống mỗi ngày, như thế đảm bảo đến năm, sáu mươi tuổi cũng có thể trẻ như lúc ba mươi tuổi.” Hắn nói.

Nàng lại suýt té lăn ra đất, cũng may nàng đã luyện ý chí kiên nhẫn nhiều năm, nên mặt mày mới không đờ đẫn ra. Nàng chỉ để hắn giải độc cho nàng một lần, không cần phải ôm đồm đảm trách luôn tuổi già của nàng chứ?

“Y thuật của Ngũ công tử thật sự là……rất tinh thông a.”

Công Tôn Chỉ nhận lời ca ngợi như là chuyện tất yếu. “Trong Vân gia trang người người đều phải sống lâu trăm tuổi, tất nhiên ta phải dụng tâm nghiên cứu y thuật rồi.”

“Sống lâu như vậy cũng không phải là chuyện tốt.” Nàng mỉm cười nói.

“Sao cô nương có thể nói như vậy? Sống lâu, mới có cơ hội hoàn thành khát vọng của bản thân, cho dù không có chuyện gì muốn làm, cũng có thể đi tìm. Thiên hạ to lớn, biết bao chuyện để làm, lý tưởng của ta chính là chứng kiến các huynh đệ sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi mà vẫn có thể đi như bay, diện mạo đầy sức sống. Ngươi nghĩ thử xem, nếu có thể cùng người trong lòng sống khỏe mạnh an khang mấy chục năm, hạnh phúc cỡ nào……”

Nàng sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi.

Một nén nhang trôi qua…… Nhẫn…… Nhẫn…cho dù thần linh hiện ra cũng phải tiếp tục nhẫn……

“…… Đương nhiên, ăn thức ăn bổ dưỡng cũng là một cách rất hữu hiệu, thức ăn bổ và thuốc bổ như hai ngòi bút cùng vẽ trên một trang giấy, nếu có thể bắt đầu điều dưỡng từ khi còn thiếu niên, cam đoan có thể kéo dài tuổi thọ, chống lại được bách bệnh, cô nương đến Vân gia trang đi, ta nhất định sẽ để cô nương thử……” Hắn cổ vũ nàng đến Vân gia trang.

Hai nén hương trôi qua……Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, cây đao kia rốt cuộc cũng rơi xuống, chém trúng trái tim mềm yếu quá độ của nàng. Nàng thở sâu, kinh ngạc nhìn về phía trước, cao giọng hô to:

“Nhàn Vân công tử, ngươi nói gì ta nghe không rõ…… Thật thất lễ, Ngũ công tử, công tử nhà ngươi tìm ta……” Chật vật chạy nhanh lên phía trước đuổi theo Công Tôn Vân, không hề nhìn đến ánh mắt oán hận của Xa Diễm Diễm.

“Vân cô nương?”

Vương Vân đến bên cạnh hắn, hơi thở không hề gấp, cười nói: “Nhàn Vân công tử, có một chuyện muốn làm phiền ngươi.”

“Vân cô nương cứ nói.” Công Tôn Vân trả lời.

“Mới vừa rồi ta phát hiện hình như có người đi theo chúng ta……” Bọn Thiên nô của Xa Diễm Diễm ngày thường đều đi theo phía sau, không có mệnh lệnh sẽ không hiện thân, nàng liền nói: “Ý ta là, hình như có sài lang hổ báo gì đó lén rượt theo, phiền ngươi quay đầu lại xem thử.”

Hắn nghe thấy, khóe miệng như muốn cong lên nhưng lại cố gắng áp chế, quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói:

“Là cô nương đã lo lắng quá nhiều.”

“Vậy sao……” Nàng thuận miệng đáp: “Ngũ công tử đang ở phía sau phải không?”

“Hắn đang cùng Hà công tử nói chuyện phiếm.”

Nàng thở phào. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Công Tôn Chỉ năm nay vừa mới hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú, nhìn thì rất ôn nhu, nhưng mở miệng ra thì mấy chữ nhẫn cũng không thể ngăn lại.

Nàng làm bộ như rất hứng chí nói chuyện phiếm với vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại này, hắn cũng vô cùng phối hợp, hai người câu được câu mất nói xong, nàng để ý thấy Xa Diễm Diễm bước chậm lại, tách rời khỏi ba người, nhưng nàng thà chọc giận Xa hộ pháp, còn hơn là quay lại nghe một thanh niên chính trực lải nhải lẩm bẩm như một lão công công.

Công Tôn Vân hỏi: “Hai ngày nữa là đến lúc chia tay, Vân cô nương thật muốn trở lại Bạch Minh giáo sao?”

“Nhất định phải về! Tiểu nữ tử dù sao cũng là hộ pháp…… Tuy rằng mười mấy năm qua bình yên, chức vụ Hộ pháp chẳng có tác dụng gì, quyền lực đều tập trung vào tay Giáo chủ, nhưng ta vẫn phải trở về.” Nàng cười nói.

“Ngày ấy khi cô nương đề cập đến chữ Vân trong tên của tại hạ là Nhàn Vân dã hạc, ngữ khí thập phần hâm mộ……” Ngừng lại một lát, giọng hắn vẫn tự nhiên như cũ. “Nếu cô nương có thể tìm được nơi che chở, có lẽ nên thoát ly Bạch Minh giáo.”

Nói nghe thật dễ dàng, trên đời này làm gì có thế lực nào có thể che chở nàng? Còn nữa, cho dù thực sự có thế lực như vậy, cũng sẽ không phải là một bữa ăn trưa miễn phí, cái giá này chỉ sợ là không nhỏ. Công Tôn Vân này, tính khoét tường của Bạch Minh giáo, hay là có rắp tâm gì khác?

Nàng suy nghĩ, nhưng lại không đoán ra tâm ý của hắn. Vân gia trang giữ vị trí trung lập, chẳng lẽ chỉ vì nàng là ân nhân cứu mạng, cho nên đặc biệt chỉ điểm cho nàng một con đường sống?

Nàng theo bản năng sờ sờ hai khối ngọc trong chiếc túi ngầm ở tay áo. Hôm đó, đối mặt với bốn khối ngọc, hắn mặt không đổi sắc chỉ lấy lại một nửa, nửa còn lại, chờ hắn báo ân xong mới thu.

Ngày đó nàng dẫn hắn ra khỏi Thiên lâm, nay hắn dẫn nàng ra khỏi Trung nguyên, quả nhiên có đi có lại, trong chốn u minh đều đã an bài sẵn thiên định cơ duyên, muốn trốn cũng trốn không thoát a. Nàng thuận miệng tán gẫu:

“Nhàn Vân công tử, ngươi chuyên viết sử, nhất định hiểu biết rõ đối với Bạch Minh giáo, Tả Hữu hộ pháp qua nhiều đời đều xung khắc với nhau như nước với lửa, đến cuối cùng, nhất định là một hộ pháp sẽ trở thành giáo chủ, người còn lại chết oan chết uổng. Ngươi nói, ta và Xa hộ pháp, sẽ gặp loại kết cục như thế nào?”

Hắn nghe vậy, ngừng bước lại nhìn nàng.

Nàng có chút kinh ngạc, nhìn vào đôi đồng tử thanh tú không một chút gợn sóng. “Nhàn Vân công tử?”

Hắn cúi người xuống, dùng thanh âm rất nhỏ chỉ có nàng nghe thấy, nhẹ giọng nói bên tai nàng:

“Giáo chủ đã sớm chọn người từ lâu rồi, không phải sao?”

Giáo chủ đã sớm chọn người từ lâu rồi.

Đúng vậy, chính là nàng.

Kể từ khi nàng được mười lăm tuổi, nàng cũng đã hiểu được, cho dù trốn tránh đến đâu, cho dù giả ngu cỡ nào, vị trí kia luôn luôn chờ nàng.

Nàng chậm rãi rũ mắt xuống. Gió đêm thổi tới, tay áo tung bay, sắc áo đỏ tươi như bị màn đêm hắc ám nuốt chửng.

“Cô nương.”

“Hả?” Nàng không quay đầu lại.

“Đêm nay người của Vân gia trang có chuẩn bị trang phục, có cần thay không?”

“Không cần.” Nàng quen mặc trang phục của chính mình, tự nhiên hơn, an toàn hơn.

“Muốn chải tóc không?”

“Được.” Nàng thuận miệng nói, chọn một tảng đá lớn ngồi xuống. Nàng lại không ngừng vuốt ve thanh ngọc tiêu, ánh mắt dừng bên dòng suối nhỏ lấp lánh ánh trăng, như có chút đăm chiêu.

Hà Tai nhẹ tay tháo xuống trâm cài tóc của nàng, dịu dàng chải mái tóc dài của nàng.

“Cô nương đang suy nghĩ chuyện gì?”

“Ta suy nghĩ, đêm nay có thể có người không kềm chế được mỹ sắc, không cẩn thận để gạo nấu thành cơm.” Nàng lơ đãng nói.

“…… Cô nương ám chỉ Xa hộ pháp và Công Tôn Vân sao?”

Không phải ám chỉ họ thì còn ám chỉ ai? Nàng vì chuyện không liên quan đến mình, đêm vừa xuống, chỉ tùy tiện ăn cơm qua loa, rồi mang theo Hà Tai rời xa lều trại. Không nghe lén, không nhìn lén, cho dù hương diễm kích thích cỡ nào, nàng cũng như lão tăng nhập định, tuyệt không suy nghĩ miên man……

Tuy rằng nàng có chút tò mò không biết điệu bộ của Nhàn Vân công tử sẽ ra sao? Chiếc mặt nạ lạnh lùng có rơi xuống hay không? Vẻ mặt chân chính đằng sau chiếc mặt nạ ấy như thế nào?

“Trước giờ ta không để ý, nàng ta hạ thuốc có bao giờ bị thất bại chưa?” Nàng thì thào tự nói.

“Cô nương còn trẻ, tất nhiên sẽ không để ý. Thứ gì Xa hộ pháp muốn, nhất định phải đoạt được.” Hắn lại vấn mái tóc dài của nàng lên một lần nữa, hỏi: “Cô nương có muốn trang điểm lại hay không?”

Nàng nghĩ nghĩ, gật đầu. “Cũng được.” Xem ra Công Tôn Vân chạy trời không khỏi nắng.

Hà Tai vòng đến trước mặt của nàng, cũng không cần thắp sáng, bắt đầu thuần thục trang điểm diêm dúa lại cho nàng. Nàng nhìn Hà Tai, bỗng nhiên cất tiếng hỏi:

“Hà Tai, ngươi cũng là người Trung nguyên, cũng có vài phần giống Công Tôn Vân. Người Trung nguyên thường tự gò bó bản thân, có quá nửa là chống đỡ không nổi một cô nương yêu mị lại nhiệt tình, có phải không?”

“…… Một người còn trẻ mà đã có địa vị cao, nếu không có định lực vững vàng, sẽ không thể ngồi trên vị trí ấy lâu như thế.” Hà Tai chỉ có thể trả lời như vậy.

Nàng bật cười hai tiếng, không cho là đúng. “Vậy thì sao a, con người không ai là thập toàn thập mỹ cả, Công Tôn Vân cũng không phải là ngoại lệ, hắn nhất định có nhược điểm, anh hùng nan quá mỹ nhân quan…… Hà Tai, giờ ngươi muốn quay về, vẫn còn kịp. Cho dù ngươi có dấu ấn Thiên nô, Hạ Dung Hoa cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”

Hà Tai trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Ta đi theo cô nương.”

Nàng cũng không truy hỏi vì sao hắn nhất định phải đi theo nàng. Dù gì đến phút cuối, hắn cũng sẽ hối hận thôi, bao nhiêu lời lẽ cảm động lúc này sẽ đều là giả dối.

“Ngươi nói xem, nếu ta đầu đầy tóc bạc trở về, không biết Giáo chủ có buông tha ta hay không?”

“Trừ phi cô nương chết, nếu không Giáo chủ sẽ không bỏ qua cho cô nương.”

“Ngươi cũng không cần phải nói trảm đinh tiệt thiết như vậy.” Nàng đã đủ nản lòng rồi, không cần phải giáng thêm một đòn thật nặng cho nàng nữa.

“Cô nương đã sớm biết nếu để ta trở về điếu phụ thân, chắc chắn sẽ bị Giáo chủ bắt về, nhưng vẫn cho ta đi, vì sao?” Hắn đột nhiên hỏi.

Nàng mặt không đổi sắc, lại vỗ về thanh ngọc tiêu bảo bối của nàng, nhắm mắt lại tận hưởng làn gió đêm, nói:

“Bởi vì……cứ cho là ta kính lão tôn hiền đi.”

Ánh mắt của Hà Tai dừng lại trên gương mặt của nàng. “Câu này không phải dùng như vậy.”

Nàng cười ra tiếng. “Dù sao ta cũng luôn nói năng như thế rồi, Hà Tai, nếu ngươi muốn đi theo ta, nhất định phải quen cách nói chuyện của ta.”

Hà Tai gật đầu. “Cô nương nói đúng. Nếu ta đi theo cô nương, tất nhiên phải quen với cách dùng từ của cô nương.”

Nàng thần sắc vẫn tự nhiên, nhưng ngón tay cầm ngọc tiêu khẽ run lên.

“Ngươi đi xem thử, Xa Diễm Diễm tập kích ban đêm có thành công hay không? Nếu phu thê người ta vẫn còn đang mãi ân ái chàng chàng thiếp thiếp, thì tìm hiểu xem Công Tôn Chỉ và những Thiên nô còn lại đang ở đâu, đêm nay chúng ta theo ở chung một nơi với bọn họ, đỡ phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Hà Tai lẳng lặng lui ra.

Gió đêm hè mang đến chút khô nóng, nhưng trong không khí cũng có một phần ẩm ướt, xem ra chắc ngày mai sẽ có một cơn giông tố lớn. Nàng đi qua đi lại, trầm tư, đột nhiên phát hiện ngón tay nàng run rẩy không ngừng, không khỏi bật cười.

Thì ra, ngón tay Hạ Dung Hoa run rẩy không ngừng không phải là vì hắn có bệnh không tiện nói ra, mà là vì thấy huynh trưởng ruột thịt trở về, tình cảm kích động gây ra áp lực, bộc phát ở ngón tay.

Bộ dáng hiện nay của Hà Tai đã rất khác biệt so với khi hắn còn trẻ, hơn nữa hắn cũng giống nàng, hễ ra ngoài là hóa trang diêm dúa lên. Hạ Dung Hoa có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, nói vậy là hắn đã sắp đặt lâu rồi.

Nàng nhìn ngón tay của chính mình, nhịn không được bật cười. Thì ra, nhược điểm của nàng quả đúng là không ít, cũng kích động không khác gì đệ đệ của Hà Tai.

Đi theo nàng?

Hà Tai không nói rõ, nhưng nàng biết hai chữ “đi theo” này, bao hàm ý nghĩa là suốt đời.

Suốt đời? Hắn nói thật dễ dàng. Nói thì dễ, làm mới khó, nàng rất hiểu rõ chuyện này. Hạ Dung Hoa mong muốn huynh trưởng ở lại Thiên Hạ trang, Hà Tai lại lựa chọn đi theo nàng, thật ra nguyên nhân cũng không khó đoán mấy. Hà Tai đi theo bên cạnh nàng mười năm, dù hình dáng bên ngoài hay tính tình bên trong đều đã thay đổi, hắn không còn thích hợp ở lại nơi Trung nguyên lễ giáo rườm rà này nữa, con đường duy nhất chính là đi theo nàng.

Mà nàng vô cùng cao hứng khi thấy Hà Tai chịu đi theo nàng.

Gió ẩm ướt lạnh khiến nàng hoàn hồn, chăm chú suy nghĩ bước đi tiếp theo. Hai ngày nữa sẽ ra khỏi Trung nguyên, nàng không tin Giáo chủ sẽ không có động tĩnh gì. Nếu Xa Diễm Diễm chỉ đơn giản đến kêu nàng về giáo thôi mà không có chuyện gì khác xảy ra, vậy thì cứ chặt đầu nàng xuống làm ghế ngồi!

Sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo? Trong vòng một năm Giáo chủ không thể nào tìm được người khác kế thừa, vậy Giáo chủ sẽ dùng tuyệt chiêu gì để ép nàng vào khuôn khổ? Nàng suy đi nghĩ lại, cân nhắc trước sau.

Nàng đang suy nghĩ, đột nhiên sau lưng nổi lên từng đợt hàn ý.

Nàng ngước mắt lên.

Trong cảnh núi rừng ban đêm, không dễ nhận ra một nam nhân tuấn tú đứng cách nàng chừng mười bước, nếu không phải vì y bào của hắn phất phơ, nàng cũng không dám xác định là trước mắt có người.

“Vân cô nương.”

Thanh âm của hắn an tĩnh như nước suối trong vắt, như làn gió nhẹ quất vào mặt, lòng nàng chấn động một cách khó hiểu. Không chỉ tim đập mạnh, mà còn có cảm giác thầm kinh hãi.

“Nhàn Vân công tử, đã trễ thế này……” một cặp tình nhân thời kỳ son mà thiếu đi một người, không biết hắn sẽ giải quyết hậu quả như thế nào?

“Đã trễ thế này, cô nương nên trở về lều trại mà nghỉ ngơi mới phải.” Giọng nói ấm áp mang theo sự lạnh lùng bẩm sinh, sau đó bóng dáng hắn hiện rõ trong bóng đêm, ánh trăng mông lung phủ toàn thân, hắn giương hàng mi thanh tú lên, cười với nàng.

Nàng hai mắt trợn trừng.

Hắn đến bên tảng đá nàng đang ngồi, trải tà áo rồi ngồi xuống, nói thẳng:

“Ngươi nhất định nghi ngờ là làm sao ta có thể tìm được ngươi? Cổ tay ngươi đeo vòng có lục lạc, tiếng chuông vang theo gió, ta nghe tiếng mà tìm được đến đây.” Thấy nàng không trả lời, hắn cười nói: “Cô nương đây là bị mỹ sắc của ta mê hoặc sao?”

“…… Ngươi thật biết nói đùa, Nhàn Vân công tử.” Nàng khàn khàn nói, có trời mới biết nàng phải dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới thốt nên lời.

Nàng sải bước lên phía trước từng bước một, quan sát hắn một lần nữa. Vừa rồi, nàng nhìn thấy cái gì? Hắn cười lên, lập tức vô cùng tao nhã, rõ ràng là nam sắc thượng đẳng, thế mà trong lòng nàng lại hoảng hốt……

“… Duyên cảnh tú hạng, hạo chất trình lộ… Đan thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên, minh mâu thiện lãi, yếp phụ thừa quyền… Mị vu ngữ ngôn a…” (Tạm dịch: Gáy thanh tú trắng ngần, môi đỏ như chu sa, răng sáng bóng thơm tho, mắt sáng long lanh, má lúm đồng tiền lúng liếng, đẹp không lời nào tả xiết…)

“Vân cô nương?”

“…… Không cần để ý đến ta. Gần đây, ta cùng Lạc thần rất có duyên…… Nhàn Vân công tử, ngươi có lúm đồng tiền?”

Hắn ngẩn ra, nói: “Vân cô nương nhìn thật kỹ!” Nói xong, dường như muốn cười.

Nàng hoàn hồn, ho khan. Nhàn Vân công tử cười có lúm đồng tiền, nếu tin này truyền ra ngoài, không biết có tốt hay không?

“Ban ngày có chút chuyện không tiện nói rõ, giờ đúng lúc chỉ có cô nương và ta, cũng nên thẳng thắn giải bày.” Hắn nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi muốn rời khỏi Bạch Minh giáo, Vân gia trang có thể hỗ trợ.”

Nàng ngẩn ra, cùng hắn nhìn nhau thật lâu, sau đó không chối mà cũng không nhận nói:

“Vân gia trang luôn giữ địa vị trung lập, tương truyền các vị Sổ Tự công tử đều chỉ có hứng thú bàn luận chuyện xảy ra trong Võ lâm Trung nguyên, chưa từng có ai hình dung Vân gia trang là Quan Thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn a.”

“Đó tất nhiên là vì giao tình giữa ta và những người đó không đủ sâu.”

“Bởi vì ta đã từng cứu ngươi nên ngươi mới phá lệ cứu giúp? Nhàn Vân công tử, ngươi tính như thế là không kỹ rồi. Năm đó ta bất quá chỉ là dẫn ngươi ra khỏi Thiên lâm, nói thật, mấy năm qua, ta không phải chỉ cứu có mỗi mình ngươi là hậu nhân của danh môn chính phải không thôi……”

“Những người đó đều xuống từ Thiên Bích nhai sao?” Thanh âm hắn khác thường, ánh mắt sầm xuống.

“Đương nhiên không. Người có thể lên đến Thiên Bích nhai, đến nay chỉ có mình ngươi. Những gì ta làm đều chỉ là tiện tay mà cử thủ chi lao, nhưng giờ chuyện mà Nhàn Vân công tử muốn làm, là đối nghịch với Bạch Minh giáo, nếu thế há chẳng phải là biến thành ta nợ ngươi?”

“Thiếu nợ hay không quan trọng lắm sao? Ngươi đừng lo lắng nữa. Chỉ cần một câu của ngươi thôi, ta sẽ hỗ trợ toàn lực.”

“……” Thiếu nợ tuy không phải là vấn đề, nhưng thiếu nợ cũng không phải là chuyện bình thường, không hiểu Công Tôn Vân rốt cuộc rắp tâm gì đây?

Leng keng leng keng, có người đến. Hắn ngồi dậy từ tảng đá, phất ống tay áo, nói:

“Từ khi rời khỏi Thiên Hạ trang, vẫn có người theo dõi chúng ta, nhưng tất cả đều là người của các môn phái ở Trung nguyên, ta đã hạ lệnh cho các Sổ Tự công tử đến khuyên bọn họ rút lui rồi. Cô nương vô tội, nhưng thân phận này lại dễ dàng khiến người ta xuống tay.” Hắn lướt qua đầu vai của nàng, đảo mắt liếc người nào đó một cái. Lại nói: “Ta tất nhiên sẽ tận lực bảo hộ cô nương, không để người ta thừa dịp hãm hại.”

“Đa tạ công tử!” Nàng cười nói. “Có Nhàn Vân công tử cam đoan, ta rất an tâm.”

“Sớm về lều trại nghỉ ngơi đi.”

Nàng cười khanh khách thở dài, theo đuôi hắn đi về phía lều trại. Dù sao Xa Diễm Diễm đột kích không thành, mặc kệ nàng ta, muốn trách thì trách vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại này ý chí quá kiên định, bỏ qua không thèm một mỹ nhân như nàng ấy……

Hà Tai đi theo phía sau nàng, nàng thấp giọng hỏi:

“Mấy ngày nay vẫn có người đi theo chúng ta?”

“Phải, đều là một đám trẻ tuổi bám đuôi suốt đoạn đường từ Thiên hạ trang đến đây.”

Nàng trầm ngâm một lát, nói nhỏ:

“Việc Thiên nô, Võ lâm Trung nguyên vẫn để ý, ta nghĩ, bọn họ tính đợi khi nào Công Tôn Vân rời đi rồi mới ra tay, nhưng nay Công Tôn Vân đã khuyên bọn họ rút lui, như vậy bọn họ sẽ không ra tay nữa, chỉ sợ Giáo chủ sẽ giở thủ đoạn đùa giỡn thôi……” Thực đau đầu. Muốn phỏng đoán tâm tư của một người bình thường thật dễ dàng, nhưng nếu muốn phỏng đoán tâm tư của một người điên thì phải làm như thế nào, thật là thống khổ muốn chết, nàng cũng không phải người điên, làm sao đoán được?

Nàng chỉ biết là trước khi ra khỏi Trung nguyên, nhất định sẽ có sự cố phát sinh, Giáo chủ tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này!

Vào đến lều, nàng thấy Công Tôn Vân và Công Tôn Chỉ ngồi chung một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, mà xa xa ở một chỗ khác là bọn Thiên nô và Xa Diễm Diễm. Nàng kinh ngạc bật thốt lên:

“Nàng ấy bị sao vậy?” Mặt mày đỏ ửng bừng bừng lửa giận, lưng thẳng tắp ngồi thẳng, trông vô cùng đáng sợ.

“Nàng ta bị điểm huyệt bằng thủ pháp độc môn.” Hà Tai bình tĩnh đáp.

“……” Nàng trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lại nhịn không được vòng đến người Công Tôn Vân. Người này là nam nhân sao? Đêm nay Xa Diễm Diễm xinh đẹp như một đóa hoa giá trị liên thành a, hắn không chịu hái, ngược lại kiên quyết vùi đóa hoa vào bùn đất, chuyện này là sao?

Hắn phát hiện nàng đang nhìn hắn, đột nhiên giương mắt lên, đôi mắt tuấn tú trong trẻo sáng ngời như nước.

Trong lòng nàng lại chấn động, vội vàng dời mắt nhìn sang chỗ khác.

Nàng ngồi xuống tại chỗ, Hà Tai mang đến một chiếc chăn đã được chuẩn bị sẵn đặt trên đùi nàng, nàng nói:

“Ngươi ngủ sau lưng ta đi.”

“Được.” Hà Tai ngồi xếp bằng, cùng nàng lưng tựa lưng.

Nhìn như có vẻ bọn họ đang sưởi ấm cho nhau, cũng là tự bảo hộ sau lưng lẫn nhau. Hành động như vậy nàng đã quen, nhưng hiển nhiên có người không quen.

Nàng chú ý thấy Công Tôn Vân vẫn một mực nhìn nàng.

Đôi đồng tử đen rõ ràng sâu không đáy, nhưng đêm nay lại long lanh như một hồ nước lay động gợn sóng, làm động lòng người.

Nàng nhắm mắt lại, làm như không thấy. Gần đây nàng thuộc lòng Lạc Thần phú khá nhập tâm, tạm thời không muốn nhẩm lại.

Đêm nay, tâm tình nàng thật khoái trá, có lời hứa hẹn dễ nói nhưng khó làm của Hà Tai, lại còn được thấy một nam nhân khác tươi cười.

Sở trường của cao nhân mà…… Người của Vân gia trang, nhất định là thường thấy bộ mặt này của hắn, nghe nói hắn võ công cực cao, ân nhân cứu mạng chỉ sợ đó giờ cũng có mỗi mình nàng, hắn đương nhiên tìm mọi cách chiếu cố, đối đãi với nàng như thân nhân……

Tươi cười của hắn, không phải để mê hoặc người khác, mà vô cùng thân thiết, làm thay đổi tướng mạo lạnh lùng bẩm sinh, khiến người ta thấy như mộc xuân phong, như đoạt được vật chí bảo.

Hèn chi hắn ở trước mặt người ngoài, vĩnh viễn là điệu bộ có chừng mực, vẻ mặt lạnh lùng, thì ra nụ cười của hắn chỉ để cho người trong nhà xem. Mà hắn cũng chỉ tươi cười thân thiết đối với những người được xem là thân nhân của hắn thôi.

Đáng tiếc, nàng không phải, cho nên nàng tuyệt không lưu luyến, cũng sẽ không tiếc nuối.

Nàng nhắm mắt dưỡng thần, sau lưng có Hà Tai dựa vào, nàng thực yên tâm, vì thế dung túng bản thân chìm vào giấc ngủ thật sâu, cả đầu óc đều tràn đầy ý cười ấm áp như gió mùa xuân……

Nụ cười như vậy, tuyệt đối là một loại độc dược, không thể sa ngã quá độ vào đó, ý nghĩ này, cho dù trong giấc ngủ, vẫn làm nàng rùng mình theo trực giác, theo bản năng suy ngẫm con đường tương lai cho cả nàng và Hà Tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.