Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu là ba năm trước đây, Kỷ Mạch coi như bị đánh chết cũng không tin mình sẽ có một ngày ở trên đường bày sạp xem bói. Nhưng mà, hôm nay, trên đầu Kỷ Mạch là những mái ngói màu xanh được cọ rửa nhẹ nhàng bởi cơn mưa phùn, phía sau là cửa sổ hình ô vuông có trang trí bằng hình vẽ chim yến (*), trước mắt, trên đường phố giữa cơn mưa là những chiếc ô giấy dầu đủ loại, tất cả mọi thứ ở đây đều hoàn toàn bất đồng cùng với thế giới trong trí nhớ.

unnamed

(*) Đại loại là dạng cửa như vầy a

  Cũng không chỉ hoàn cảnh, nếu đổi thành từ trước, cậu tuyệt không nghĩ tới cái người thần bí mặc một bộ đạo bào, che mặt bằng mặt nạ bạc này lại là mình.

  Kỷ Mạch lúc mới vào thế giới khác là hai mươi hai tuổi, bây giờ đã là hai mươi lăm tuổi. Hai mươi hai tuổi, cậu mỗi ngày đều cầm điện thoại di động hướng về phía máy tính là không nhìn tới bất kỳ phong cảnh nào, mục tiêu duy nhất chính là thời khắc theo sát trào lưu, dùng ngòi bút kể cố sự để nuôi mình. Tới hai mươi lăm tuổi, cậu tuy rằng nhìn người hiện đại căn bản không cách nào tưởng tượng các loại phong cảnh, nhưng trong lòng đã không có bất kỳ cố sự nào.

  Kỷ Mạch trước đây tuy muốn trở thành tác giả viết truyện chuyên nghiệp, nhưng xưa nay không tin vào chuyện có thế giới khác tồn tại, thời điểm xuất hiện ở thế giới này cũng phải mất một đoạn thời gian mới tiếp nhận thực tế. Bất quá, con người là sinh vật có thể thích ứng hoàn cảnh nhanh nhất, ba năm sau, bây giờ cậu đã có thể hoàn mỹ dung nhập vào đám người ở thế giới này, nếu không phải hôm nay trời mưa quá mức triền miên, đại khái cũng sẽ không nghĩ tới những chuyện đã qua.

  Trình độ phát triển ở thế giới này vẫn dừng lại ở cổ đại, nhưng tình huống so với một xã hội cổ đại bình thường còn tệ hại hơn, bởi vì nơi này có một loại được đặt tên là “Thiên Nhân” tồn tại.

  Thiên nhân xuất hiện sớm nhất là ai bây giờ đã không thể hỏi ra, hôm nay thế nhân chỉ biết, một ngày bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy đạo kẽ hở, các loại người dị phục kỳ trang từ trong khe hở hạ xuống. Bọn họ đều là người mang dị năng hơn xa tu sĩ ở thế giới này, ngay cả quân đội mạnh nhất cũng có thể không tốn sức chút nào mà đánh lui. Khi đó, triều đình nỗ lực muốn bắt giữ “Thiên Nhân” thì vào ngày thứ nhất liền bị tiêu diệt, các đại môn phái tu chân cũng thảm bại ở đây phải lựa chọn quy thuận, sau đó thế giới này được gọi là chiến trường “Thiên nhân”.

  Hiện tại, vào ba mươi năm sau, nhưng nơi từng là quốc gia tất cả đều diệt vong, thế giới bị năm vị thiên nhân mạnh nhất chia ra làm năm châu do mỗi người quản lý, mà chỗ Kỷ Mạch đang ở thuộc về đại tế ty Tô Cách thống trị Hạo Thiên Thần Châu.

  Coi như là tu sĩ mạnh nhất trên thế giới này cũng không cách nào đoán ra thiên nhân rốt cuộc có lai lịch ra sao, nhưng mà Kỷ Mạch khi nghe thấy tên bọn họ liền khiếp sợ phát hiện  ra —— những người này đều là nhân vật chính trong tiểu thuyết, hơn nữa tính tình, năng lực cùng với khi cậu thấy qua không khác chút nào!

  Cậu cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mới làm cho một đám nhân vật chính tề tụ một đường, cũng không biết tại sao mình chính là một tác giả lại không giải thích được mà chui vào đây, nhưng có một số chuyện cậu rất rõ ràng, trong đầu mình có tài liệu về nhân vật chính đối với bất kỳ thế lực nào cũng vô cùng giá trị.

  Chỉ bằng những lượng tin tức này, Kỷ Mạch tuy không có bất kỳ năng lực nào, nhưng cũng thành công phụ thuộc vào đại tế ty trải qua cuộc sống áo cơm không lo.

  Người không làm việc thì không có cơm ăn, đạo lý này ở bất luận thế giới nào cũng thông dụng. Ngày hôm trước bầu trời Giang Âm Thành lôi vân tụ tập, đại tế ty dự trù lại có một tên thiên nhân sắp hạ xuống, liền mệnh cho Kỷ Mạch dẫn người thủ ở chỗ này quan sát lai lịch thiên nhân, nếu là người có thể dùng được liền lưu lại, nếu đối với Hạo Thiên Thần Châu có uy hiếp, nhất định phải ra tay xử lý sạch sẽ trước.

  Chuyện tương tự, Kỷ Mạch trong ba năm qua đều làm nhiều lần, lúc đầu còn vì cùng nhân vật chính đối nghịch mà lo lắng bất an, hôm nay nhưng là quen việc dễ làm, đem người bố trí xong, chỉ đợi đối phương sa lưới.

  Toàn bộ Giang Âm Thành nhìn như bình thường, trên thực tế bất luận là người đi đường hày là tiểu hài đồng vui đùa trong mưa đều là thần thị (người làm việc trong thần điện)của Hạo Thiên Thần Điện, chỉ cần Kỷ Mạch ra lệnh một tiếng là được kết thành trận pháp tiến hành tiễu trừ.

  Trong thành các nơi đều đã an bài thám tử quan sát, Kỷ Mạch tự mình lại giả trang làm thầy tướng số đứng  phía dưới lôi vân, nhưng mà lần này từ khi dị tượng xuất hiện đã gần đến ba ngày, nhưng không thấy bất kỳ bóng dáng Thiên Nhân nào, cùng tình huống cậu gặp qua trước đây lại hoàn toàn bất đồng.

  Kỷ Mạch biết rõ Thiên Nhân lần này chính là người có khí vận phi phàm, cùng bọn họ là địch hơi lơ là lập tức  sẽ trở thành con chốt thí. Cái gọi là khác thường tất yêu, nhìn bầu trời chất chứa lôi vân thật lâu, Kỷ Mạch trong lòng biết nhất định là nhân vật chính đang hành động, nhất thời chỉ cảm thấy mình cách con chốt thí lại gần mấy bước.

  So với Kỷ Mạch, cư dân địa phương sợ hãi đối với Thiên Nhân càng sâu hơn, thần thị Thanh Diệp phụ trách tuần tra đã vòng vo ba vòng, cuối cùng không nhịn được đối với Kỷ Mạch là người cầm đầu này hỏi: “Kỷ tiên sinh, Thiên Nhân làm sao còn không xuất hiện? Chẳng lẽ là đã xảy ra biến cố gì?”

  “Có lẽ lần này Thiên Nhân có năng lực đặc thù, nguyên nhân chính là như vậy chúng ta mới phải cẩn thận thu thập tình báo hơn.”

  Cho dù ở thế giới này sinh sống hồi lâu, Kỷ Mạch còn chưa có thói quen được người khác xưng hô như vậy, bất quá tim cậu tuy cũng đập rộn lên nhưng biết không thể nhiễu loạn lòng quân, chỉ cố làm ra vẻ dửng dưng đáp lại, “Bảo người của chúng ta cảnh tỉnh một ít, không thể để cho người ở bốn châu khác giành tiếp xúc trước với Thiên Nhân mới tới.”

  Đối với mọi người Hạo Thiên Thần Điện mà nói, luôn có thể căn cứ chính xác vào tính tình Thiên Nhân hạ xuống để chế định ra kế hoạch phục kích, Kỷ Mạch không thể nghi ngờ là lĩnh đội đáng tin nhất, nghe nói như vậy Thanh Diệp xem như là yên lòng tiếp tục tuần tra. Ngược lại là Kỷ Mạch nhìn chung quanh nhân viên thần điện ngụy trang thành dân chúng, tròng mắt thoáng qua một vẻ lo âu, chỉ thầm nói, nếu tới thật là một nhân vật hung tàn, cũng không biết những người này có thể sống sót mấy người…

  Thôi, chính mình đều không nắm chắc có thể trở lui toàn thân, lại ở đâu ra công phu dư thừa lo lắng người khác. Bây giờ cũng chỉ có thể cầu nguyện người tới là người trưởng thành thức thời, không cần động thủ liền có thể tự phát quy thuận để cho cậu hoàn thành nhiệm vụ. Nói cho cùng, Kỷ Mạch cũng không muốn cùng bất kỳ nhân vật chính nào có liên hệ, đầu năm nay bất luận là làm địch nhân  với chủ giác hay là bằng hữu cũng rất dễ dàng trở thành con chốt thí.

  “Kỷ tiên sinh, giữa lôi vân có người xuống!”

  Ngay tại lúc Kỷ Mạch suy tính là có nên mua một bộ y phục màu xám tro để mặc vào khi chính mình trở thần thân phận con chốt thí hay không, thanh âm báo hiệu của Thanh Diệp truyền tới, cậu vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên giữa lôi vân đen nhánh để cho bọn họ chờ thật lâu cuối cùng có động tĩnh.

  Rốt cuộc đã tới, cậu ngược lại muốn nhìn một chút cuối cùng là nhân vật chính nhà ai lại cùng người khác bất đồng.

  Trên không trung chỗ lôi vân tích tụ đã gần đến ba ngày, trước đây tựa như bị cái gì ước thúc không dám động tĩnh chút nào, hôm nay trói buộc biến mất chính là khoảnh khắc giải phóng, trong nháy mắt chỉ thấy bầu trời bị tia chớp xé rách, tiếng sấm nổ vang, một đạo bóng trắng bước qua trùng trùng khói mù phiêu nhiên tới.

  Từ lúc người kia xuất hiện, Kỷ Mạch đã đưa tay đè lên mặt nạ mình đang đeo trên mặt, cái này chính là thần khí từ trên tay Đại Tế Ty có thể lập tức xuyên qua tất cả trở ngại đem cảnh tượng lôi vân biểu diễn ở trước mặt xuất hiện ở trong đầu óc mình.

  Đó là một nam tử anh tuấn  trong tay cầm một bức họa, một bộ bạch y sạch sẽ vô trần, ở cổ ống tay áo lấy chỉ kim tuyến thêu ra văn tự mang phong cách cổ xưa xem như văn sức, nếu xem khuôn mặt thì có thể cho là thanh niên nho nhã, tuấn tú thanh dật, thế nhưng mái tóc dài đã là một màu trắng bạc, hạc phát đồng nhan đằng vân giá vũ (tóc bạc mặt hồng hào, cưỡi mây đạp gió), nhìn một cái liền biết đây không phải là phàm nhân.

  Cùng với Thiên Nhân trong quá khứ lúc hạ xuống bất đồng, nam nhân kia lúc hạ xuống đất không có phân nửa kinh hoàng hoặc thần sắc bất an, chỉ bình tĩnh nhìn lướt qua mọi người đang phi thường chuyên nghiệp diễn vai bị giật mình, sau đó giống như cái gì cũng đều không phát sinh mà đi về phía trước.

  Từ xưa nhân vật chính rất ít khi có tướng mạo không hợp cách, thần tiên gặp nhiều cũng sẽ không ly kỳ, Kỷ Mạch bởi vì phong thái người đến, dừng một chút, suy tính thân phận chân thật của người kia. Chỉ tiếc chỉ bằng một bộ bạch y cùng mái tóc trắng, cái đặc thù này rất khó suy đoán ra kết quả gì, chỉ có chủ động kêu lên: “Vị hiệp sĩ này xin dừng bước.”

  Người đến, khí chất không giống người hung bạo, nghe được thanh âm Kỷ Mạch cũng dừng bước, quay đầu nhìn về phía người đeo mặt nạ  giả trang thần bí, dáng đẹp trong con ngươi thoáng qua vẻ nghi hoặc, thần sắc nhưng vẫn là nhàn nhạt, không có coi thường cậu, cũng không lên tiếng đáp lại.

  Rất tốt, tính tình xem như bình thường, ít nhất không phải là nhân vật chính của tờ báo nào.

  Nhanh chóng cho ra một cái kết luận, nỗi lòng lo lắng của Kỷ Mạch buông xuống một nửa, liền lấy kinh nghiệm giao thiệp cùng với đông đảo nhân vật chính làm ra dáng nhẹ cao nhân mở miệng cười, “Các hạ tướng mạo phi phàm phong tư xuất chúng, chẳng biết có thể cho tại hạ biết tính danh được không để đoán một quẻ, nói không chừng điều này đối với tương lai của các hạ rất có giúp ích.”

  Kỷ Mạch biết mình che mặt nạ hình dáng rất là thần bí, lúc mở miệng thì đã dự đoán ra đối phương có thể làm ra các loại phản ứng. Nội tâm diễn luyện, che mặt sắp xếp các trường hợp nên như thế nào moi ra tình báo, ngay tại thời điểm trên mặt cậu vân đạm phong khinh, thực tế thì đã bày trận sẵn sàng đón địch, vạn vạn không nghĩ tới nghe đáp lại cư nhiên không phải là tiếng người, mà là một câu —— “Tiên quân, ngài trước khi hoàn thành nhiệm vụ được người khác bắt chuyện, xin hỏi có mở ra hệ thống luyến ái công lược hay không?”

  Chờ đã, cái tên của hệ thống hỏng bét này là cái gì? Tại sao thanh âm hệ thống của nhà kia lại phóng ra ngoài? Cái ngoạn vật này có phải không đúng chỗ nào hay không?

  Là nhà văn quen thuộc với các tác giả bên ngoài, hệ thống lưu truyền Kỷ Mạch tự nhiên sẽ không xa lạ, cái tên hệ thống luyến ái công lược mặc dù củi mục một chút nhưng cũng không tính là chuyện lạ, nhưng là cậu cũng không nghe nói trên đời này còn có một hệ thống đối với người cùng phái lại phát động hệ thống luyến ái, vị này chẳng lẽ là hàng xóm bên ‘Lục Sắc Tần Đạo’ (*) xuyên qua hay sao?

绿色频道 ‘Lục Sắc Tần Đạo’: Web có phông nên màu xanh – Ý là Kênh Tấn Giang đó đó.

Ngay tại thời điểm Kỷ Mạch đối với cái hệ thống này có thể mở ra bên ngoài có chút không biết làm sao, nam tử bên kia bị hệ thống gọi là tiên quân cũng nghiêm túc quan sát cậu một phen, tầm mắt ở trên cặp mắt người đối diện đang đeo mặt nạ dừng lại chốc lát, liền nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đối với ta có hứng thú?”

  “Cũng có thể nói như vậy.”

  Cứ theo lẽ thường để ý mà nói, Kỷ Mạch muốn moi ra toàn bộ lai lịch của đối phương thì phải nói có hứng thú là hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mà hợp với thanh âm quỷ dị của hệ thống, lúc cậu nói ra đáp án này tổng thấy bầu không khí càng không được bình thường, làm sao lại có loại ảo giác cậu đang thông đồng với người nam tử này?

  Nhưng mà, rất nhanh sự thật liền chứng minh đây cũng không phải chỉ một mình cậu ảo giác, bởi vì nam tử kia ôn hòa cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đáp một tiếng, ” Uhm.”

  Câu trả lời này dĩ nhiên không phải nói với Kỷ Mạch, ngay tại lúc lời nói thoát ra, thanh âm hệ thống một mực cung kính lại toát ra, “Chúc mừng tiên quân thành công buộc định mục tiêu nhiệm vụ, bây giờ tiến vào luyến ái công lược giai đoạn sơ cấp, trước tiên đưa nhiệm vụ: Xin hỏi ra tính danh của đối tượng công lược “

  Hệ thống Kỷ Mạch thấy cũng nhiều, loại hệ thống này tựa như dịch vụ cao cấp phục vụ khách hàng VIP, dụ dỗ người làm nhiệm vụ ngược lại là lần đầu gặp được, nhưng là, cậu bây giờ cũng không có tâm tình nào mà đi nghiên cứu người này rốt cuộc là từ nơi nào lấy được một cái hệ thống không tiền đồ như vậy. Bởi vì, tiên quân kia  sau thời điểm nhiệm vụ đưa ra liền đi tới trước mặt cậu, rất tò mò mở miệng, “Ngươi nếu muốn biết ta, không bằng trước tự báo tên họ.”

  Ai nha, dù cho cậu đã sớm quen thuộc đối với Nam Tần (*), lại sao có thể đoán được trên thế giới này còn có nhân vật chính có xu hướng giới tính ở đẳng cấp cao như vậy chứ?

      Nam Tần là một loại tiểu thuyết trực tuyến được gọi là tiểu thuyết mạng trực tuyến về nam giới,  là tiểu thuyết trực tuyến mà hầu hết các chàng trai thường đọc. 

  Kỷ Mạch phát thề thật không phải là cậu có tà tâm, thế nhưng câu này xem như đổi thành “Ngươi nếu muốn hẹn ta, không bằng trước tự báo tên họ.” Cũng không có cảm giác mất hòa cảm, không phải, hoặc có lẽ hiểu như vậy mới phù hợp hơn với giọng nói của người đó.

  Giờ khắc này, Kỷ Mạch thần kinh bách chiến rốt cuộc trầm mặc, mặc dù cái thái độ của nhân vật chính này vô cùng ôn hòa, cũng là một dáng vẻ bắt cóc rất tốt, nhưng cậu luôn có loại  dự cảm không ổn khi nói lên tên mình chính là đồng ý cảo cơ a.

  Vì còn sống cậu chính xác là đem lương tâm vứt đi, nhưng là, đối với tính hướng giới tính của mình có muốn cùng nhau vứt bỏ một điểm này hay không, Kỷ Mạch bày tỏ cậu có thể càng muốn lựa chọn tử vong.

  Yên lặng nhìn nam tử bạch y kia đứng ở giữa làn mưa phùn tựa như Thiên Tiên rơi xuống phàm trần, Kỷ Mạch trải qua suy tính mọi cách, cuối cùng chỉ cho ra một cái kết luận —— ta, thẳng nam, không hẹn.

___________________Tác giả có lời muốn nói:

  Văn mới khai cái hố, lần này muốn thử viết đại loạn đấu, văn phong hẳn vẫn là như cũ đi, tóm lại, ổn định, đợi ta trổ mã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.