Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 11



Cuộc sống Kỷ Mạch ở thần điện xem như là tự do, ngày thường cũng không quản lý thuộc hạ, chỉ lúc thiên nhân xuất hiện mới vì Thần Điện đưa ra hiệp trợ, mà dựa theo khế ước giữa cậu cùng Tô Cách, mỗi một lần xuất thủ cũng phải có được quyển trục thần thuật làm thù lao, hôm nay vòng tay cùng nhẫn trữ vật trên người đều nhét đầy các loại quyển trục, mặc dù bản thân không có giá trị võ lực, thiên hạ cũng không có mấy ai có thể bắt được cậu. Dù vậy, cầu trừ thi hành nhiệm vụ cơ hồ không rời Thần Điện, mỗi ngày lấy Vô Yếm không góc chết mà quan sát mọi người đi lại, ngược lại đối với từng ngọn cây cọng cỏ nơi này cũng rất tinh tường.

Cậu mang Dạ Minh Quân tới địa phương là một mảnh đình viện, nơi đây cách chỗ ở Đại Tế Ti không xa, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bạch tháp cao vút trong mây, đi lang thang chốc lát liền có thể mang Dạ Minh Quân ra mắt Tô Cách.

Tuy chọn chỗ này là đã suy xét đến hành trình phía sau,  nhưng phong cảnh nơi này cũng rất tốt, đình viện được phủ đầy những thân cây tử đằng nhẹ nhàng nhàn nhạt, mấy hòn đá cuội xếp thành đường mòn đi ngang qua giữa kỳ hoa dị thảo giữa. Cỏ cây tươi tốt hình thành một mảnh mê cung thiên nhiên, mấy tòa thạch đình được tọa lạc trong đó được ẩn giấu cực tốt. Bởi vì đến gần bạch tháp, nơi đây không có phân nửa tiếng người ồn ào náo động, chỉ có một đám chim bồ câu thỉnh thoảng đậu xuống bên cạnh thủy trì cúi đầu uống nước, rất là u tĩnh.

“Chúc mừng tiên quân hoàn thành nhiệm vụ, trước mắt phong ấn giải trừ 4%, xin hỏi lập tức thi hành nhiệm vụ kế tiếp hay không?”

Vừa tới nơi,  hệ thống liền phán định nhiệm vụ đi dạo hoàn thành, nghe thanh âm này Kỷ Mạch âm thầm suy nghĩ một chút, 4%, cũng chính là 200 năm tu vi, trong thiên nhân cũng không coi là yếu đi. Thật ra thì hệ thống bố trí nhiệm vụ đều không xem như quá khó, dù sao đi nữa Dạ Minh Quân đối với cậu cũng xem là bạn thân, cái gọi là nhiều bạn nhiều đường, nếu như chẳng qua là những nhiệm vụ nhỏ như đi dạo như vầy thì cùng người này phối hợp hoàn thành ngược lại cũng không phải không được.

Nhưng mà, Dạ Minh Quân làm nhiệm vụ xưa nay chỉ nhìn tâm tình, lúc này hướng về phía cảnh trí rõ ràng trước mắt không muốn để ý hệ thống, chỉ đối với Kỷ Mạch hỏi: “Ngươi thích hoa cỏ?”

Cái vấn đề này khẳng định sẽ nằm trong nhiệm vụ, ngươi lại không thể nhận nhiệm vụ rồi hỏi lại sao? Dù gì cũng là 50 năm tu vi a!

Trong lòng oán thầm như thường lệ, trên mặt Kỷ Mạch vẫn duy trì thiết định mình là người thần bí cao quý, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta thích an tĩnh, hơn nữa nơi này để cho ta rất an tâm.”

Mệt mỏi qua đi, đi tới địa phương này khiến cho Kỷ Mạch buông lỏng không ít, cũng không cùng Dạ Minh Quân khách sáo, chỉ mang tiên nhân ở trong sân nhà chậm rãi đi dạo.

Dạ Minh Quân tu hành ngàn năm tính nhẫn nại tự nhiên cực tốt, lúc này an tĩnh cùng cậu sóng vai đi dưới ánh nắng chiếu xuyên qua giàn cây tử đằng, nghiêng đầu nhìn vị Thần Tinh Tế Ti này một chút, tựa hồ đường nét trên khuôn mặt nhu hòa không ít, đột nhiên liền toát ra một ý tưởng lớn mật, “Đây là hẹn hò mà mọi người thường nói hay sao?”

Không có, không phải, không hẹn!

Lời này vừa nói ra Kỷ Mạch trong nháy mắt không có cách nào ổn định, trong lòng trực tiếp đánh ra ba lần cự tuyệt,  trên mặt vẫn là ha ha cười một tiếng, “Tiên quân trí tưởng tượng thật phong phú.”

Tiên nhân năng lực học tập cực mạnh, hôm nay ít nhiều đã có thể từ giọng nói của Kỷ Mạch phân biệt tâm tình của cậu, nhưng mà nghe lời kia rõ ràng chính là lời cự tuyệt mình, hắn lại có chút cao hứng, suy nghĩ, mặc dù Kỷ Mạch an tĩnh lại rất chọc người thương yêu, nhưng hắn càng thích dáng vẻ người này bây giờ, để cho người khác không nhịn được liền muốn trêu chọc cậu.

Tiên nhân trước sau như một không ngừng tổng kết kinh nghiệm của mình về con người, đột nhiên liền nghe một tiếng đàn thanh nhã từ phía trước nhẹ nhàng truyền tới, nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy tiếng đàn này không kém gì nhạc sĩ cung đình thời xưa, liền gật đầu khen: “Tiếng đàn tốt.”

Tiếng đàn này từ đâu mà đến Kỷ Mạch tự nhiên biết, cũng không cấm kỵ chỉ tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua hành lang gấp khúc, xuất hiện ở trước mắt hai người chính là một thiếu niên áo trắng dáng người mảnh khảnh. Lúc này hắn ngồi ngay ngắn ở trước đàn đài, mái tóc dài màu vàng nhạt tựa nhự ánh trăng rũ xuống tới mắt cá chân, lỗ tai hơi nhọn tượng trưng cho thân phận không thuộc chủng tộc loài người, làn da tựa như ngọc điêu so với người địa phương còn trắng nõn hơn. Khi nghe thấy tiếng bước chân bọn họ, thiếu niên đã dừng khảy đàn, chỉ dùng tròng mắt xanh đậm liếc xéo Kỷ Mạch, trong ánh mắt thêm mấy phần hàn ý.

Không bất ngờ trước ánh mắt lạnh lùng kia, Kỷ Mạch chỉ bình tĩnh giới thiệu: “Vị này là Dạ Minh Quân, rất nhanh liền sẽ trở thành Thần Điện khách khanh.”

Nghe vậy thiếu niên tóc vàng nhướng mày một cái, liếc mắt nhìn tiên nhân mặt mũi ôn hòa một cái, vừa mở miệng lại là dùng lời lẽ châm chọc cùng bề ngoài hoàn toàn bất đồng, “Khách khanh? Thần Tinh Tế Ti ngược lại là đã quen dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp người, vị nhân huynh này cũng phải cẩn thận, chớp mắt liền bị người nào đó bán đi.”

Cái người đặc biệt nào đó này đương nhiên là Kỷ Mạch, chỉ cần nói chuyện với hắn, dự tính của Kỷ Mạch nhất định sẽ sụp đổ. Kỷ Mạch sớm đã quen, lúc này cũng không so đo, chỉ đối với Dạ Minh Quân nhàn nhạt nói: “Vị này là thần điện Huy Nguyệt tế ti, bởi vì vốn dĩ tên của hắn quá dài cho nên chỉ cần gọi là Huy Nguyệt là được. Hắn là thiên nhân chuyển kiếp thành tinh linh tộc, mặc dù có lỗ tai nhọn cũng không phải tinh quái, tiên quân nhưng đừng xem hắn là yêu quái mà bắt lại.”

Thiếu niên tóc vàng này mặc dù tướng mạo không giống con người nhưng lại không có yêu khí, Dạ Minh Quân tự nhiên sẽ không xem hắn làm yêu quái, chẳng qua là đối với quan hệ giữa hai người rất là tò mò, liền hỏi: “Hắn giống như rất ghét ngươi?”

“Bởi vì hắn chính là bị ta bán cho thần điện.”

Đối với hành vi của mình Kỷ Mạch không có gì không dám thừa nhận, thiên nhân nơi này có tám phần mười là bị cậu lừa vào Thần Điện, tuy cuối cùng đều lựa chọn thần phục với Tô Cách, đối với tất cả mọi chuyện như vậy Kỷ Mạch rốt cuộc cũng không có cảm tình gì, cho nên nhân duyên của cậu ở trong cao tầng của Thần Điện chưa ra hình dáng gì. Bất quá, nếu gánh chịu chức vụ này liền phải làm cho tốt vì lãnh đạo chuẩn bị tâm lý gánh vác trách nhiệm, dù sao cậu cũng không phải là người ái mộ nhân vật chính gì đó,  lương tâm có thể không đau một chút nào.

“Đồ không có tâm can, nếu không phải ngươi giả vờ thần phục lừa gạt ta ký khế ước bán thân, ta đường đường là một tinh linh vương như thế nào đối với người khác cúi đầu xưng thần!”

Cậu càng như vậy, Huy Nguyệt lại càng tức giận, suy nghĩ một chút mình vốn đã nhất thống đại lục, không giải thích được lần thứ hai chuyển kiếp cũng được đi, vào ngày chuyển kiếp lần thứ hai liền bị cái người cổ đại này gài bẫy, thật sự hồi tưởng một lần liền muốn cầm đàn đập đầu cái tên này. Nhưng mà khế ước Kỷ Mạch thiết trí rất hoàn mỹ, không cách nào công kích người này hắn cũng chỉ có đối với Dạ Minh Quân cả giận nói, “Ta cùng ngươi nói, người này lòng gian kẻ xấu, ngươi nếu không chạy, sớm muộn gì cũng bị hắn chặt ra từng khúc rồi cân ký bán!”

“Huy Nguyệt tế ti nói đùa, ta cũng không làm hành động mua bán đó.”

Trên mặt lễ phép cười một tiếng, Kỷ Mạch nội tâm nhưng là tấm tắc than thở, thỏa mãn a! Nhân vật chính trong cốt truyện giao phong, vương giả cũng phải xếp hàng, giống như nhân vật chính loại sảng văn này, hổ khu chấn động một cái toàn dựa vào giá trị nhan sắc thu tiểu đệ ngốc nghếch, không có Thần Điện bổ sung để cân bằng chỉ số thông minh này chỉ sợ sớm đã trở thành một cỗ thi thể.

Huy Nguyệt xuất thân từ sảng văn thời xưa 《 Trọng Sinh Tinh Linh Vương 》, chỉ số thông minh của nhân vật phản diện cơ bản đều ở cấp mẫu giáo, trong phần mở đầu việc tiếp nhận thủ hạ toàn dựa vào kịch tình không có não. Bất quá tuy loại nhân vật chính này mặc dù chỉ số thông minh không cao, ngón tay vàng nhưng lại mở ra toàn diện không theo lẽ thường ràng buộc. Thực lực cường hãn lại không đầu óc, hơn nữa bởi vì không trải qua tất cả âm mưu cho nên tính cách cũng rất đơn thuần, đây là cái phẩm chất thích hợp bị bẫy đáng quý biết bao.

Đây cũng là nguyên nhân Kỷ Mạch thích tới cái đình viện này, mỗi khi nhìn thấy Huy Nguyệt thì cậu sẽ vô cùng an tâm, cũng yên lặng xúc động, nếu như nhóm nhân vật chính nào cũng đều là chỉ số thông minh như vậy, thế giới sẽ tốt đẹp dường nào.

Nhưng mà, tục ngữ có câu, ác nhân tự có ác nhân trị, phương này Kỷ Mạch còn không hưởng thụ được khoái cảm nghiền ép chỉ số thông minh, một bên Dạ Minh Quân suy tính lời nói của bọn họ, đột nhiên liền đối với cậu cười nói: “Thời điểm ta ở nhân gian không có tiền liền hóa nguyên hình đem mình bán đi, đáng tiếc mỗi lần không phải là bị giấu trong bảo khố chính là bị bỏ vào viện bảo tàng, bởi vì quá mức nhàm chán không tới mấy ngày liền để lại thế thân còn ta thì chạy ra.”

Còn có loại làm việc này? Chẳng lẽ tiên nhân này chân chính nhảy ra? Quả nhiên là bảo vật chính là có thể muốn làm gì thì làm sao?

Một lần nữa ý thức được sự thật mình căn bản không cách nào dự đoán suy nghĩ của Dạ Minh Quân,  Kỷ Mạch chỉ có thể co rúm khóe miệng đối với hắn đón ý nói hùa: “Tiên quân quả nhiên biết cách làm giàu.”

Bản thể Dạ Minh Quân sở hữu khả năng thông thiên tự nhiên, trước đây thường có tiên nhân đưa hắn các loại pháp bảo linh vật chỉ cầu hắn ở bên cạnh mình dừng lại mấy ngày, vì vậy không chút nào cảm thấy mình được người mơ ước có gì không đúng, thậm chí có chút mong đợi đối với Kỷ Mạch hỏi: “Cho nên, ngươi cũng muốn ta sao?”

Chờ đã, ngươi công lược ta, còn muốn ta phải bỏ tiền mua ngươi? Đây là loại hành động gì khiến người ta hít thở khó khăn a?

Nghi ngờ nhìn hắn, phát hiện người này lại là nghiêm túc, Kỷ Mạch rốt cuộc minh bạch khi dễ nhân vật chính trẻ nhỏ quả nhiên sẽ gặp báo ứng, Dạ Minh Quân này chính là thiên kiếp của cậu, đối với lần này, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ bày tỏ, “Tiên quân quá mức quý trọng, ta không mua nổi.”

“Không quan hệ, ta có rất nhiều bảo vật, có thể cho ngươi mượn.”

Dạ Minh Quân lại thần kỳ đưa ra hành động cho người khác mượn tiền để mua mình, vậy mà hôm nay Kỷ Mạch chẳng qua là mặt không thay đổi vẫn rất quật cường đáp lại, “Xin cho phép ta cự tuyệt.”

Trước đây, Huy Nguyệt mỗi khi cùng Kỷ Mạch gặp mặt đều phải bị người này làm cho bực bội, ai ngờ hôm nay Dạ Minh Quân vừa mở miệng, cái tên xấu xa này lại đều không nhìn hắn một lần. Mặc dù không rõ tại sao mình đột nhiên sẽ có cảm giác không tồn tại, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng hắn ngửi được khí tức mập mờ quỷ dị giữa hai người, quả quyết ôm lấy đàn liền chạy ra ngoài, cuối cùng còn không quên quay đầu tức giận mắng một câu, “Lại đối với đàn ông dùng mỹ nhân kế, Kỷ Mạch ngươi quả nhiên là biến thái, ta không cùng các ngươi những đoạn tụ này ở cùng một nơi, không cho phép đi theo ta!”

“…”

Những lời này trong nháy mắt đối với Kỷ Mạch tạo thành mười ngàn điểm bạo kích, miễn cưỡng bằng vào lý trí quan sát mình một phen cùng Dạ Minh Quân, lại so sánh dung mạo mỗi người một phen, cuối cùng chỉ cho ra một cái kết luận —— Huy Nguyệt đây là cái ánh mắt gì, bàn về giá trị nhan sắc, rõ ràng ta mới là người bị mỹ nhân kế?

Ngay tại thời điểm Kỷ Mạch đối với chuyện xấu của mình cảm thấy nhức đầu, thanh âm trầm ổn của Húc Nhật tế ti đột nhiên liền từ phía sau nhẹ nhàng truyền tới, “Thần Tinh Tế Ti, Đại Tế Ti kêu ta tới đón tiếp thiên nhân mới tới đi bạch tháp.”

Kỷ Mạch cũng không che giấu hành tung mình, Húc Nhật tế ti có thể tìm tới cũng không kỳ quái, nhưng mà nghe lời này Dạ Minh Quân lại bất mãn cau mày, “Tại sao không phải hắn cùng ta cùng đi?”

“Đại Tế Ti nghe Thần Tinh Tế Ti trên đường gặp tập kích, hy vọng hắn có thể nghỉ ngơi cho tốt.”

Hắn tuy là nói như vậy, Kỷ Mạch nhưng biết Tô Cách chưa chắc có thể tỉ mỉ như vậy, chỉ sợ là Húc Nhật tế ti cố ý không để cho mình cùng thiên nhân khác giữ quan hệ mật thiết. Bất quá Kỷ Mạch vốn cũng không có ý kết đảng kết phái, cho tới nay cũng thuận theo ý nguyện, cậu cũng không đi thân cận bất kỳ thiên nhân nào, lúc này liền chỉ đối với Dạ Minh Quân nhàn nhạt nói: “Húc Nhật tế ti làm việc ổn trọng, nhất định sẽ không lạnh nhạt tiên quân.”

Cậu vừa mở miệng Dạ Minh Quân tuy có chút bất mãn nhưng cũng không có cưỡng cầu, chỉ là nhớ tới tính cách Kỷ Mạch luôn cẩn thận khắp nơi một chút, nếu không có mình ở bên cạnh chỉ sợ rất khó buông lỏng như bây giờ lần nữa, liền dặn dò: “Ta ở trên túi thơm giữ lại tiểu pháp thuật hộ thân, ngươi nhìn nó đọc tên ta, ta liền có thể lập tức chạy tới bên cạnh ngươi.”

Tiên nhân này nói muốn bảo vệ mình, chẳng lẽ là thật?

Trong lòng không tự chủ được suy nghĩ thoáng qua như vậy, Kỷ Mạch đánh giá thần sắc nghiêm túc của Dạ Minh Quân, cuối cùng chẳng qua là lễ phép cười nói: “Đa tạ tiên quân, ta nghĩ, trên đời không có người nào có thể ở Thần Điện tập kích một bạch y tế ti.”

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dạ Minh Quân: Ngươi thật sự không phải từ trong tạp trì (hồ nước bẩn) đi ra sao?

Kỷ Mạch: Không thể nào, ngươi có nằm trong tạp trì cũng đùng mong ta rút ra!

Dạ Minh Quân: Vậy ta mượn tiền cho ngươi, ngươi tới tiên nhân trì rút ra ta đi, ta nhưng là SSR!

Kỷ Mạch: Còn có loại làm việc này???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.