Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 13



Thanh Diệp mặc dù trẻ tuổi nhưng năng lực làm việc lại không tệ, nghe Kỷ Mạch ra lệnh liền điều động thần thị đem tất cả nguồn nước trong Thần Điện  giám sát. Lúc này bị thanh thế Kỷ Mạch hấp dẫn,  Huy Nguyệt cũng quay trở về đình viện, nhìn giàn hoa tử đằng được mình chú tâm bồi dưỡng chỉ trong một cái chớp mắt đã biến thành một mảnh phế tích, lập tức liền đối với đầu sỏ gây tội cả giận mắng: “Ngươi lại làm cái gì đây? Nổi điên muốn phá hủy Thần Điện?”

Huy Nguyệt tinh ling vương này tuy chưa thừa dáng vẻ tinh linh cao quý ưu nhã, nhưng những chỗ khác ngược lại là bị bàn tay vàng lấp đầy. Ví dụ như  thiên phú nghệ thuật cực cao chỉ dùng một tháng liền học được phương pháp diễn tấu đàn cổ, lại tỷ như sinh ra đã thân cận với các loại thực vật, hoa cỏ được  hắn bồi dưỡng  cũng trở nên đẹp mắt hơn so với những địa phương khác.

Khứu giác cùng thính giác của Kỷ Mạch rất nhạy bén, vì vậy  địa phương thích đi đều là nơi cỏ cây phồn thịnh thanh tĩnh, vì vậy mặc dù Huy Nguyệt đối với cậu rất bài xích, nhưng chính cậu ngược lại không có ác cảm. Dù sao tinh linh ngay cả năng lực mắng chửi người cũng không biết thế nào, lặp đi lặp lại cũng chỉ mấy câu nói kia, xem như  một cơn gió thổi qua bên tai là được.

Kỷ Mạch hôm nay đã đối với Húc Nhật nổi lên nghi ngờ, quan sát vẻ mặt Huy Nguyệt chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng lấy chỉ số thông minh người này không đủ để tham dự ám sát, chỉ nhàn nhạt nói: “Huy Nguyệt, có thiên nhân lẻn vào Thần Điện, ta cần ngươi trợ giúp.”

Huy Nguyệt đúng là đối với chuyện này không biết chút nào, nghe Kỷ Mạch vừa nói như vậy trong nháy mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh lại kịp phản ứng nói chuyện, liền bất mãn kháng nghị, “Ta dựa vào cái gì nghe lời ngươi?”

“Nếu như ngươi không cùng ta điều tra, ta liền vu hãm ngươi thông đồng người ngoài hành thích ta.”

Phương thức Kỷ Mạch đối phó Huy Nguyệt xưa nay đơn giản thô bạo, nhưng mà không thể không thừa nhận hiệu quả cực tốt, vị tinh linh vương này sau khi  xuyên qua liền cùng Đại Tế Ti ký kết khế ước thề nguyện trung thành, lời thề của tinh linh vượt qua sinh tử, lúc này đối mặt với uy hiếp chói lọi này cũng chỉ có thể đi vào khuôn khổ, nhưng mà nhìn Kỷ Mạch vẫn mang nét mặt lạnh nhạt trước sau như một không nhịn được tức giận mắng một tiếng, “Kỷ Mạch chết tiệt, ngươi muốn thể diện như vậy sao?”

“Ngươi cũng biết ta ba năm, chẳng lẽ đã thấy qua khuôn mặt ta?”

Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Kỷ Mạch trừ Đại Tế Ti không có bất kỳ người nào thấy qua. Nghe được sự thật đặt ở trước mặt, Huy Nguyệt lại không còn lời gì để nói, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất đón nhận tình cảnh trước mặt, “Đều nói người tốt sống không lâu người xấu sống ngàn năm, ta cũng không nên trở lại nhìn ngươi!”

Nhìn Huy Nguyệt tức giận gia nhập đội ngũ điều tra, Kỷ Mạch rốt cuộc tìm về mấy phần thành thạo khi đối mặt với thiên nhân, thầm nghĩ rõ ràng đối phó những thiên nhân khác không có bất kỳ vấn đề gì, tại sao vừa đụng Dạ Minh Quân luôn không có cách nào giữ quyền chủ động, thậm chí thường xuyên bị tiên nhân ảnh hưởng cảm xúc?

Là bởi vì mình đối mặt ác ý đã vô cùng quen thuộc, một khi gặp được hảo ý sẽ không biết  ứng đối như thế nào sao? Dù sao thời điểm cùng Dạ Minh Quân ở chung, luôn có một loại ảo giác bất luận nói ra yêu cầu gì cũng không bị cự tuyệt. Cho nên càng phải cố gắng khống chế mình, cậu không muốn thiếu tiên nhân bất kỳ thứ gì, nhân tình cho tới bây giờ không thể đo lường chính xác, cho nên rất khó trả.

“Thần Tinh Tế Ti, chúng ta cũng không phát hiện hành tung của thích khách, xin hỏi có phái người ra ngoài lục soát hay không?”

Thanh Diệp đã dẫn người tìm tòi toàn bộ nguồn nước, thậm chí ngay cả bồn rửa chén trong phòng bếp đều không bỏ qua, nhưng mà vẫn không tìm được tung tích sát thủ, đối mặt câu hỏi của thiếu niên, Kỷ Mạch tỉ mỉ suy nghĩ thủ pháp giết người của nhân vật chính trong 《 Chí Tôn Sát Thần 》, nhìn thấy nước đọng trên mặt đất trong nháy mắt liền biết là cá lọt lưới đến nơi nào, lập tức liền nói: “Gọi Huy Nguyệt tế ti, chúng ta đi đến chỗ cống thoát nước.”

Thủy Vô Ngân chỉ cần tiếp xúc với nước là có thể sống lại, chỗ nào  nước càng nhiều liền càng mạnh mẽ, nếu thân ở đại dương chỉ sợ chúa tể năm châu  cũng không nhất định có thể bắt được hắn, chính là bằng vào phần năng lực này hắn mới có thể không lo lắng thế đạo như vậy mà làm một  sát thủ không thuộc về bất kỳ thế lực nào. Nhưng mà, sát thủ quỷ dị này khiến thế nhân vô cùng nhức đầu, Kỷ Mạch lại cứ biết nhược điểm của hắn cùng thủ đoạn làm việc.

“Ta đường đường là tinh linh vương, ngươi lại kêu ta chui cống thoát nước?”

Khi bị gọi tới cống thoát nước, nhìn chỗ nước bẩn chảy xuống, nội tâm Huy Nguyệt là cự tuyệt, nhưng mà đối với Kỷ Mạch cưỡng bách hắn đã là quen việc dễ làm, vậy thì thành khẩn đóng vai nhân vật phản diện thuộc về mình, “Con người của ta tâm nhãn tương đối nhỏ, nếu như ngươi không giúp ta bắt tên thích khách này, ta bảo đảm mỗi ngày dùng  phương thức bất đồng hãm hại ngươi.”

Thật ra thì nghiêm khắc mà nói Kỷ Mạch cũng chỉ hãm hại Huy Nguyệt một lần, sau đó bất luận là Huy Nguyệt có thái độ tồi tệ như thế nào đối với mình, Kỷ Mạch bất quá chỉ nói mấy câu chọc cho hắn bị nội thương trong chốc lát, nhưng mà lần này cũng đủ để tinh linh vương cả đời ghi hận. Huy Nguyệt suy nghĩ trình độ giảo hoạt của người này một chút, rốt cuộc hạ mình, “Ngươi chờ đó, ta đây liền đem tên đó đào ra để ám sát ngươi!”

Tính tình Huy Nguyệt không biết thế sự như vậy cũng có thể lăn lộn đến vị trí bạch y tế ti, có thể thấy phần mềm hack của hắn mở ra có bao nhiêu người tức lộn ruột. Toàn hệ pháp thuật tinh thông ma vũ song tu chỉ là một kỹ năng cơ bản, thân là tinh linh vương hắn càng có thể dựa vào thiên phú chủng tộc để cho bất luận một loại cây cỏ nào tìm kiếm mục tiêu, còn có chỉ cần bị hắn dùng ánh mắt chân thật nhìn chăm chú liền không cách nào nói dối, cùng với giá trị nhan sắc cấp yêu nghiệt  mà bất luận nam nữ nào một khi nhìn thấy liền sẽ trầm mê trong dung nhan này vô pháp sinh ra ác cảm.

Hoàn toàn không cân nhắc bất kỳ tính logic nào, dù sao bàn tay vàng đều hướng nhân vật chính mở ra chính là phong cách sảng văn thời xưa, nếu bàn về trình độ bàn tay vàng Kỷ Mạch chưa từng thấy thiên nhân nào có thể vượt qua hắn. Cũng thật may Huy Nguyệt làm việc không mang theo đầu óc, cùng cái khuyết tật đặc biệt dễ bị lừa này, nếu không bọn họ sớm đã bị san bằng bởi nhân vật chính được tạo ra từ mười năm trước trong cốt truyện mang phong cách sảng văn vô não này, suy nghĩ đến kết cục này một chút, Kỷ Mạch cũng có thể phun ra một bụng máu.

Trừ người mù, trên đời này không có bất kỳ người nào có thể chống cự dung nhan khuynh thành của tinh linh vương.  Chư thần đều phải hạ thấp cái đầu cao quý của mình để có thể nhìn vào đôi mắt động nhân của hắn. ——《 Trọng Sinh Tinh Linh Vương 》trích đoạn.

Vì vậy, Kỷ Mạch đương nhiên trở thành khắc tinh duy nhất của Huy Nguyệt, bởi vì cậu thật sự là bị mù.

Nhớ lại xuất thân của Huy Nguyệt, nội tâm Kỷ Mạch cũng xuất hiện một đoạn lịch sử đen chua xót, cậu mười năm trước rốt cuộc là có phẩm vị gì, lại đem loại tiểu thuyết không logic, văn phong không cốt truyện còn trắng đến mức làm người ta giận sôi mà xưng thành thần tác, mỗi lần gặp bài đăng yêu cầu liền đề cử, thật sự là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Ngay tại thời điểm cậu vì thủa thiếu niên lúc trước vô tri mà thở dài, Huy Nguyệt bị ghét bỏ tới cực điểm cũng dùng thủy thảo tìm được tung tích mục tiêu, nhìn thủy nhân kia đang lần nữa ngưng kết, Kỷ Mạch nhẹ bước chân, trong bóng tối lặng yên không một tiếng động đến gần, thành công lấy nụ cười thân thiện khiến cho một vị nhân vật chính run run một cái, “Thủy huynh, có để ý cùng ta trò chuyện mấy câu không?”

“Đại ca, ta chính là ám sát ngươi một lần còn bị ngươi giết ngược, ngươi một bạch y tế ti còn chạy vào cống thoát nước ngồi đợi ta sao?”

Thủy Vô Ngân đã sớm nghe Thần Tinh Tế Ti của Hạo Thiên Thần Điện có thể dự đoán năng lực thiên nhân, chẳng qua là chủng tộc hắn  đặc thù cho tới nay chưa bao giờ bị người tìm được tung tích, trong lòng khó tránh khỏi có chút không dám tin. Hôm nay ngay cả nơi trọng sing đều bị nhìn thấu, mới rốt cuộc minh bạch vì sao người thuê luôn dặn dò hắn nhất định phải cẩn thận làm việc.

Làm gì được nữa, hối hận cũng muộn rồi, đang muốn chịu thiệt thòi làm đối phương buông lỏng cảnh giác vội vàng cắn lưỡi tự vận để trở về trạng thái chất khí, liền nghe thấy người đeo mặt nạ kia nhẹ nhàng nói ra một câu, “Huy Nguyệt, chế trụ hắn, đừng để cho hắn tự sát.”

Thần như vậy sao? Thậm chí ngay cả thủ đoạn hắn tự sát để tìm đường chạy cuối cùng cũng có thể đoán trước, khó trách người thuê phải lấy toàn bộ tài sản mua đầu Thần Tinh Tế Ti, người này biết được quá nhiều!

Thủy Vô Ngân còn đang kinh ngạc, phe kia Huy Nguyệt nhưng lại dùng phương thức đơn giản nhất ngăn cản hắn cắn lưỡi tự vận, trực tiếp đem gương mặt đặt vào tầm mắt đối phương, sau đó lấy ánh mắt chân thực nhìn qua, “Là khổ chủ nào sai  ngươi đi ám sát cái tên không có lương tâm này?”

“Đại thương nhân Bạch Nhật Mộng  tại Thần Châu lấy toàn bộ tài sản thuê ta ám sát Thần Tinh Tế Ti cùng một thần thị được đặt tên là Thanh Diệp”

Huy Nguyệt được Kỷ Mạch khâm định là ngón tay vàng mạnh nhất quả nhiên vừa đơn giản  vừa thô bạo, Thủy Vô Ngân vừa cùng hắn đối mặt liền lâm vào trạng thái mị hoặc, đem sự thật lập tức nói lên, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại mới biết mình nói cái gì, trong nháy mắt lại vừa khiếp sợ mà run lên,

Đây là yêu quái mị hoặc nhân tâm nào, tại sao bị ánh mắt kia nhìn một cái hắn liền bị khống chế nói ra lời thật? Bạch y tế ti nào ở Thần điện  cũng quỷ dị như vậy  sao?

Đây chính là lý do Kỷ Mạch cố ý mang theo Huy Nguyệt, năng lực của Tinh Linh Vương bất luận lúc nào cũng tương đối dùng tốt, dùng để ép cung lại càng thích hợp, bất quá đáp án này ngược lại ngoài ý muốn của Kỷ Mạch, suy nghĩ chốc lát liền hỏi: “Ngươi nói là Thanh Diệp cũng ở trong danh sách ám sát?”

“Ta là một sát thủ, có nghề nghiệp đạo đức —— “

Đối mặt sát thủ chống cự, Kỷ Mạch chỉ nói hai chữ, “Huy Nguyệt.”

Vì vậy, tinh linh nào đó không chịu nổi mùi nước dơ hôi thối hết sức oán niệm lại liếc mắt nhìn qua một cái, vị sát thủ này một lần nửa hưởng thụ nghiền ép đến từ bàn tay vàng, “Người thuê tận lực dặn dò, ám sát Thần Tinh Tế Ti có thể thất bại, nhưng  thiếu niên kia nhất định phải bất ngờ bỏ mạng, tốt nhất để cho hắn vì bảo vệ Thần Tinh Tế Ti mà chết.”

Đạo đức nghề nghiệp nhiều năm trong nháy mắt bể tan tành, Thủy Vô Ngân lần đầu cảm nhận được như thế nào là khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ở trong lòng chửi thầm, một tên Đại lão gia tu cái gì mị thuật, cái tên yêu quái tai nhọn này sống quá thất đức!

“Thanh Diệp, dùng bông vải hút khô thủy phân của hắn, sau đó đông lạnh mang vào hầm băng, đợi ta bẩm báo Đại Tế Ti rồi xử trí tiếp.”

Đợi đến lúc nghe thấy lời nói của Kỷ Mạch hoàn mỹ nhắm vào nhược điểm mình  lọt vào tai, vị Thủy sát thủ này rốt cuộc nhận rõ thực tế, cũng là lần đầu từ lúc sinh ra tới nay biết như thế nào là hối hận.

Nếu như trời cao cho hắn thêm một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bước vào Hạo Thiên Thần Điện một bước, bạch y tế ti nơi này căn bản không phải là người!

Tinh linh sinh ra thích sạch sẽ, chuyện vừa giải quyết xong Huy Nguyệt liền vội vàng cách xa cống thoát nước hôi thối khó ngửi này, vội vàng hít hương thơm cỏ cây đè nén kinh sợ, lúc này mới lành lạnh nhìn về Kỷ Mạch bên cạnh, “Đại thương gia Thần Châu lại táng gia bại sản mua mạng ngươi, ngươi đây là đã làm chuyện thất đức gì?”

Thanh Diệp cùng đi theo thần thị xử lý Thủy Vô Ngân, lúc này chỉ còn hai người bọn họ, cũng là lúc này thần sắc Kỷ Mạch mới trầm trọng nói ra sự thật, “Bạch Nhật Mộng chính là Húc Nhật tế ti.”

Nghe vậy Huy Nguyệt trong nháy mắt kinh hãi, “Chuyện cười này cũng không có gì vui, Húc Nhật tế ti mỗi ngày bận rộn, chân không chạm đất, hắn làm sao…”

“Ta cung cấp tư liệu về thiên nhân có sai lầm không?”

Đúng vậy, trong mắt thường nhân, Thường Huy xử lý  sự vụ Thần Điện đã vô cùng bận rộn, lại như thế nào có thời gian trở thành một đại thương nhân đem sinh ý trải rộng thế giới, nhưng mà, Kỷ Mạch rõ ràng biết vị nhân vật chính này am hiểu nhất chính là thay nhiều lớp áo lấy nhiều thân phận để nắm thiên hạ trong tay, Bạch Nhật Mộng bất quá là một cái trong số đó mà thôi. Cũng may  cậu trước đây  đối với tất cả thiên nhân đều bảo trì cảnh giác, chưa bao giờ hướng đối phương bày tỏ vẻ mặt cảm kích gì, hôm nay mới có thể nhanh chóng tìm ra sơ hở.

Kỷ Mạch dự đoán đối với thiên nhân xưa nay chính xác đến đáng sợ, cho dù là Huy Nguyệt cũng không dám hoài nghi, chẳng qua là hắn ở Thần Điện sinh sống hồi lâu, hôm nay một người đồng liêu đáng tin đột nhiên biến thành phản đồ, nhất thời vẫn khó mà tiếp nhận, “Cái này, không có lý do a, hắn tại sao phải hạ ngươi xuống? Chẳng lẽ vì ngươi không làm việc? Ta cũng không thế nào quản lý a!”

Nga, ta vốn dĩ cũng nghi ngờ hắn tại sao phản bội, cám ơn ngươi cho ta một lý do tốt nhất.

Nội tâm Kỷ Mạch suy nghĩ không thể vì bị mất một con bò già và dựa vào việc hai người bọn họ lười biếng ở Thần Điện mà xem đó là lý do dẫn đến Húc Nhật tế ti phản bội. Lúc này Kỷ Mạch bình tĩnh mang Huy Nguyệt hướng bạch tháp đi tới, “Nguyên nhân có thể sau đó mới từ từ thẩm vấn, ngươi lập tức cùng ta gặp Đại Tế Ti, việc cần thiết nhất bây giờ là  lập tức phải chế phục Thường Huy.”

Thường Huy cũng không phải người hiền lành, phụ tá Tô Cách cũng bởi vì vị Đại Tế Ti này ở Thần Châu có danh vọng cực cao nhưng chưa bao giờ quản lý tục vụ, chính là quyền thần thích hợp nhất để lãnh đạo. Kỷ Mạch không biết nguyên nhân vì sao hắn sẽ lựa hôm nay để lật đổ Thần Điện, nhưng cậu cũng hiểu, chuyện trọng đại này không phải là ý tưởng đột phát.

Một kẻ phản bội sẽ không cho phép thế lực trước đây của hắn phát triển lớn mạnh, Huy Nguyệt cùng Tô Cách cũng không đối phó âm mưu. Trong Thần Điện duy nhất chỉ có Kỷ Mạch xưa nay luôn cẩn thận là người có thể phát hiện vấn đề xảy ra. Cho nên, từ khi đem hành tung của Kỷ Mạch bán cho Ma Châu, Thường Huy liền có lòng muốn trừ Thần Điện tận gốc.

Kỷ Mạch để tay lên ngực tự hỏi, nếu là mình  muốn loại trừ Thần Điện, nhất định sẽ chọn diệt Đại Tế Ti đầu tiên, tất cả mọi người nơi này đều phụ thuộc vào Tô Cách mới tụ tập chung một chỗ, một khi Đại Tế Ti xảy ra chuyện, thần cách bị phá  vỡ, chỉ sợ lập tức sẽ khiến lòng người đại loạn.

Trên thế giới này vẫn còn một số ít thiên nhân để cho Kỷ Mạch cảm nhận được thiện ý chính là Dạ Minh Quân và Tô Cách, mà hiện tại bọn họ  đều ở bạch tháp.

Nghĩ tới đây Kỷ Mạch lập tức liền bước nhanh hơn, nhưng mà cậu rốt cuộc vẫn  chậm một bước, ngay tại lúc kỷ Mạch sắp chạy tới bạch tháp, bầu trời đột nhiên truyền tới mấy tiếng chim hót, bốn con Trọng Minh Điểu bị lửa cháy hừng hực bao quanh, thân thể bành trướng thành hỏa cầu đáng sợ, ngay lập tức đều không cho người nào có bất kỳ cơ hội lưu lại nào mà liền đồng loạt tự bạo, dùng thân thể va chạm vào kiến trúc thuần bạch tượng trưng cho Thần Điện uy nghiêm.

Trọng Minh Điểu là một yêu thú mạnh mẽ cường hoành xếp hạng năm trong thập đại yêu thú, không ai biết tại sao chúng nó có số lượng thưa thớt  như vậy mà có thể đột nhiên đại lượng sinh sôi nảy nở. Những con chim này vì sao có thể đột phá tầng tầng canh phòng tại Thần Điện mà đến gần bạch tháp. Nhưng mà, cái này cũng không ảnh hưởng đến tòa kiến trúc cao lớn đã từng khiến cho hết thảy bách tính Thần Châu liếc mắt nhìn một cái cũng có thể an tâm không gì sánh được ở trong hỏa diễm chậm rãi đổ nát.

“Bạch… Bạch tháp bị cháy?”

Một màn này quả thực quá nhức mắt, ngay cả hai vị bạch y tế ti cũng ngây người đứng tại chỗ. Cho đến khi thanh âm không dám tin của Huy Nguyệt truyền vào trong tai, Kỷ Mạch mới khó khăn lắm tìm về lý trí, cậu cưỡng ép để cho mình bình tĩnh lại,

Năng lực tái sinh của Tô Cách đệ nhất thiên hạ sẽ không thể chết trong yêu thú tự bạo, chỉ cần Đại Tế Ti không chết, các loại nguy cơ tín ngưỡng sụp đổ cũng có thể cứu vãn, nhưng mà, Dạ Minh Quân bây giờ chỉ có 4% tu vi, hắn gánh nổi hỏa hoạn như vậy sao?

Thường Huy là cố ý, hắn không cho phép một thiên nhân đối với Kỷ Mạch có thái độ hữu hảo gia nhập Thần Điện, cho nên, tận lực đem Dạ Minh Quân cuốn vào lần tập kích này.

Vị tiên nhân không tranh quyền thế kia bởi vì đối với cậu biểu đạt hảo ý mới có thể rơi vào trong nguy hiểm, cũng vì để cho cậu cao hứng, mới có thể bất đắc dĩ đi bạch tháp.

Trong nháy mắt phân tích ra tất cả tình thế, Kỷ Mạch cắn chặt môi của mình, cũng không để ý đến bầu trời hỏa hoạn nhiễm đỏ, cầm ra tất cả quyển trục thủy hệ thần chú liền chạy về phía bạch tháp.

Trong ấn tượng của Huy Nguyệt, Kỷ Mạch xưa nay gặp phải nguy hiểm đều trốn nhanh hơn so với bất kỳ người nào, đây cũng là  lần đầu hắn nhìn thấy vị Thần Tinh Tế Ti này chủ động đi cứu người, mặc dù rất bất ngờ khi nhìn Kỷ Mạch dường như vô tình vô nghĩa như vậy lại để ý Đại Tế Ti, nhưng vẫn lập tức kéo cậu lại, ” Chờ một chút, đó là yêu thú sinh mệnh chi hỏa, ngươi không có tu vi không có thể đi qua!”

Nhưng mà, lần này Kỷ Mạch lập tức gạt đi cánh tay của Huy Nguyệt, chỉ dùng giọng hung ác trả lời một câu, “Tránh ra!”

“Hắn hung dữ với ta?”

Trợn mắt há mồm nhìn Thần Tinh Tế Ti rời đi, Huy Nguyệt cũng  không dám tin, trước đây hắn không biết chê cười đối với Kỷ Mạch bao nhiêu lần, người này đều là mặt đầy bình tĩnh mà lắng nghe, có lúc còn có thể đưa cho hắn một ly nước kêu hắn tuống cho nhuận họng một chút lại tiếp tục, bằng cái vẻ lãnh tĩnh đó cũng làm cho hắn đau gan. Nhưng mà, hôm nay cái tên Kỷ Mạch không tim không phổi đó dĩ nhiên lại có dao động cảm tình?

Không đúng, ta bất kể hiềm khích lúc trước ra tay kéo cái tên bán mình vô liêm sỉ này, kết quả lại còn bị hung?

Rốt cuộc suy nghĩ ra chuyện gì xảy ra, Huy Nguyệt lập tức tức giận gọi tới Thiên Địa Vũ Thủy đuổi theo,  mắng to: “Kỷ Mạch ngươi là cái tên chó phản đồ! Đợi đến lúc dập lửa xong xem ta không đem ngươi mắng đến cẩu huyết lâm đầu a!”

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Cách: A, bạch tháp cũng cháy.

Dạ Minh Quân: Người Thần Điện các ngươi đều thích chơi pháo hoa?

Tô Cách: Người tuổi trẻ khó tránh khỏi những lúc không ổn định dễ dàng đốt lửa.

Dạ Minh Quân: Ngươi biết như thế nào là cùng người khác tiến vào giai đoạn củi khô bốc lửa không?

Tô Cách: Ta chỉ biết là nếu như ngươi không đi ra đại khái sẽ bị đập quyển trục đầy mặt.

Phía trên là tổ lão niên đại thần chậm rãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.