Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 37



Yến hội nạp thải tiết  kéo dài suốt một đêm, nhưng mà Kỷ Mạch cũng không ở trong điện dừng lại quá lâu, bởi vì lúc Diệp Quân Hầu cùng Diệp Phá đối thoại, Thanh Diệp đã lặng lẽ rời đi. Hắn vốn là một thiếu niên tầm thường, vừa không  có tu vi cường đại, cũng không có thân phận gì đặc biệt, trừ Kỷ Mạch âm thầm quan sát cùng Tô Cách biết hết thảy, cũng không người nào phát hiện hắn  rời đi. Để cho Dạ Minh Quân tiến lên ngăn chặn Tô Cách, Kỷ Mạch liền yên lặng đuổi theo.

Từ lúc yến hội bắt đầu, Thanh Diệp vẫn cúi đầu, Kỷ Mạch còn nhớ thiếu niên cùng mình thi hành nhiệm vụ, lúc thấy bất kỳ thứ gì mới lạ cũng là dáng vẻ thán phục, nhưng mà, hôm nay thân ở Ma cung đều là kỳ trân dị bảo, phản ứng của hắn cũng chỉ có yên lặng.

Thanh Diệp mười sáu năm trước do Thường Huy mang về Thần Điện, lúc ấy Thường Huy nói thân phận của hắn là cô nhi, phụ mẫu đều mất, đối với một đứa trẻ bình thường mà nói, có thể trong loạn thế được Thần Điện thu nuôi trải qua cuộc sống áo cơm không lo đã là hết sức may mắn, cho nên hắn một mực hết sức tôn kính Thường Huy đã cứu mình, cũng tận tâm tận lực hầu hạ Thần Điện tế ti. Nhưng, nếu như hết thảy các thứ này đều là giả thì sao?

Huyết khế nô lệ của thiên ma không cách nào phá giải, nhưng nó có thể dược bao phủ bởi một huyết khế  mới. Diệp Quân Hầu chưa bao giờ thu mua nhân tâm, từ sau khi thành lập Ma Châu, tất cả thủ hạ đều lấy ma huyết khống chế, như vậy nô lệ đối với chủ nhân tuyệt đối phục tòng chế tạo ra đế quốc thiết huyết không tồn tại bất kỳ kẻ phản bội nào, trước đây hầu hết thiên nhân vắt hết óc cũng không từng tìm ra bất kỳ sơ hở nào, cho tới hôm nay một thiên ma khác sắp xuất hiện.

Thâm uyên chỉ có thể có một chủ nhân, cho nên mỗi một đời thiên ma cũng có dị năng khống chế di truyền của mình, chỉ có lúc sắp chết mới có thể lưu lại hậu duệ. Diệp Quân Hầu không thể nào quên nhược điểm của mình, đại khái cũng sẽ không có hai con trai, Kỷ Mạch không biết hắn vì sao phải ở lúc tráng niên lưu lại đời sau, chỉ biết là, nếu không có Ma hậu xuất thủ, không người có thể đem nhi tử Ma Chủ đưa ra Ma cung.

Vô Yếm rất dễ dàng  tìm được Thanh Diệp núp  trong bụi hoa, Kỷ Mạch nhớ Thanh Diệp từng cùng mình nói qua, khi còn bé nhìn những đứa trẻ  bách tính khác đều có cha mẹ nhưng mình lại không có cũng thường xuyên sẽ vì vậy cảm thấy thương tâm. Có thể trong Thần Điện cô nhi quá nhiều, phụ trách chiếu cố thần của bọn họ thì mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, hắn không muốn cho đại nhân thêm phiền toái, núp trong bụi hoa ở đình viện yên lặng khóc qua cũng được đi.

“Cho nên ta nghĩ, vì không để cho những đứa trẻ Thần Châu khó chịu như ta, nhất định phải liều mạng ngăn cản chiến tranh mới được. Nếu là vì vậy chết đi, cũng coi là ân tình đã báo cho Húc Nhật tế ti.”

Khi hắn hỏi Thanh Diệp vì sao phải lựa chọn hiện thân lúc thủ thành, thiếu niên có chút xấu hổ đưa ra câu trả lời như vậy. Khi đó, mặc dù hắn nhìn thấy Hoàng Tử Ma Châu cùng mình có cuộc sống khác nhau một trời một vực, nhưng chưa bao giờ hâm mộ ước ao bất kỳ vật gì của người nọ, hắn còn đối với thần điện tín ngưỡng, còn xem phụ thân là Húc Nhật tế ti, hắn cũng không cho  mình như vậy lại không bằng Diệp Phá.

Như vậy, bây giờ thế nào? Khi hắn phát hiện mình cũng không phải là cô nhi, là mẹ hắn vì giết chết cha mới đưa hắn giao cho Thần Điện. Cha ruột hắn rất quan tâm hắn, có thể những thứ sủng ái kia vốn nên thuộc về hắn lại toàn cho một người khác, mà hắn lại bị Húc Nhật tế ti người mình tôn kính nhất lại đem hắn phái đi tiền tuyến, để cho hắn bị đứa trẻ thay thế mình treo ở tường thành, kém chút liền xử tử lăng trì…

Thực tế như vậy, một thiếu niên mười sáu tuổi có thể tiếp nhận sao?

Trả lời cậu chính là huyết ma khí quanh thân Thanh Diệp không cách nào ức chế cùng thống khổ nghẹn ngào, yên lặng nhìn thiếu niên định đem mình ẩn giấu trong bụi hoa, Kỷ Mạch than nhẹ: “Thanh Diệp, ngươi muốn nhập ma?”

“Thần Tinh Tế Ti… Ta không cam lòng.”

Thanh âm nghe có chút lạnh lùng, ma khí mãnh liệt trong cơ thể Thanh Diệp thoáng đình trệ, hắn còn nhớ là vị Thần Tinh Tế Ti này cứu mình. Vị bạch y tế ti này một mực lãnh đạm nhìn thế giới, tựa như chúng sinh vui buồn hợp tan đều không cách nào làm người này sinh ra bất kỳ cảm tình dao động nào, nhưng bây giờ, chỉ có người này chưa từng lợi dụng qua hắn.

“Đây thật là chính nghĩa sao?”

Cho tới bây giờ, Thần Điện bồi dưỡng ra thiếu niên vẫn cất giữ mấy phần ngây thơ, hắn không cách nào tiếp nhận chính nghĩa tàn khốc như vậy, dùng ánh mắt mê mang hướng người đứng xem tìm kiếm câu trả lời.

Cúi người nhẹ nhàng phất đi thảo diệp dính vào tóc thiếu niên, Kỷ Mạch thanh âm trả lời bình tĩnh như cũ, “Đúng vậy, chỉ bất quá, là chính nghĩa vặn vẹo đến lục thân không nhận.”

“Thần Tinh Tế Ti, bây giờ chỉ có ngài chưa từng lừa gạt ta, ta chỉ tin ngài, mong ngài nghiêm túc trả lời ta.”

Cho dù vặn vẹo, đó cũng là chính nghĩa. Biết hàm nghĩa trong giọng nói, Thanh Diệp hai tay ôm chặt đầu gối mình, cuối cùng vẫn  lựa chọn đối mặt, ” Đúng hay không chỉ cần ta nhập ma, thiên hạ có thể được cứu?”

“Coi như ngươi diệt Diệp Quân Hầu, đuổi thiên nhân nhất thống năm châu, thế giới cũng không có khả năng vĩnh viễn hòa bình. Người muốn lật đổ ngươi sẽ bắt đầu thanh toán ngươi ở trong chiến tranh tạo thành các loại hy sinh, sẽ đem cử chi ngươi giết cha coi là tội, sẽ phê phán khi ngươi phạm vào bất kỳ một chút sai lầm nào. Nếu như ngươi muốn thiên hạ ổn định, thì không khỏi không lấy thủ đoạn thiết huyết khiến cho tất cả thế lực phản đối ngươi im miệng, mà những người này chưa chắc tất cả đều là ác nhân.”

Bình thản đáp ra câu trả lời làm người ta tuyệt vọng, Kỷ Mạch nghĩ có lẽ đây là nguyên nhân Tô Cách không để cho Thanh Diệp thấy mình, muốn thắng Diệp Quân Hầu thì nhất định phải có được  tân sinh thiên ma, có thể Tô Cách không làm được cho nên dùng tương lai tốt đẹp cám dỗ một thiếu niên  bước vào chiến trường.

Cậu tự mình trải qua, so với bất kỳ người nào đều hiểu con đường phía trước có bao nhiêu lận đận, cũng vô cùng rõ ràng lúc lý tưởng tan biến có thống khổ bao nhiêu. Nếu như nhất định phải bước vào loạn thế, cậu hy vọng hết thảy đều xuất thân từ sự lựa chọn của chính thiếu niên, như vậy, ít nhất tương lai sẽ không hối hận.

“Bạo quân phải giết người, hiền vương cũng phải giết người, coi như ngươi cái gì cũng không làm, cái thế giới này cũng định trước máu chảy thành sông. Nhưng, chỉ khi lấy được lực lượng, liền có thể do ngươi tự quyết định như thế nào đi thay đổi cái thế giới hỏng bét này.”

Chẳng qua là một chút hy vọng mà thôi, nhưng, đối với Thanh Diệp mà nói đã đủ rồi. Dẫu sao, cậu cũng không có cách nào đối với thế gian tàn nhẫn làm như không thấy, cũng sẽ vì nhân tình lãnh đạm mà khó chịu đến cơ hồ nghẹt thở, trước hết đứng lên quét dọn thế giới nhất định không thể là người chịu không nổi vết bẩn, tỷ như Thanh Diệp, tỷ như Tô Cách, lại tỷ như Kỷ Mạch đã từng là thiếu niên.

“Cái gánh này quá nặng..”

Lẩm bẩm nhìn về phía trước, thiếu niên tựa như đã đoán được tương lai đâm đầu vào gió tanh huyết vũ, như Kỷ Mạch đoán, cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, chỉ dùng thanh âm yếu ớt khẩn cầu, “Thần Tinh Tế Ti, ta có thể lưu một chút cảm tình hay không, chỉ cần một chút xíu liền tốt, ít nhất, đừng để cho ta biến thành Ma Chủ như vậy.”

Thiên ma huyết mạch do hiến tế nhân tâm mà thức tỉnh, Kỷ Mạch biết Thanh Diệp cũng cảm nhận được kêu gọi  đến từ thâm uyên, cậu cũng không biết phải bỏ ra bao nhiêu mới được lực lượng thiên ma, chỉ nhớ Diệp Quân Hầu vứt bỏ tình cảm con người mới có tu vi hôm nay.

Đang do dự nên trả lời như thế nào lúc, thanh âm Tô Cách ôn nhu lại trấn định liền từ phía sau truyền tới, “Thanh Diệp, ta tin tưởng ngươi sẽ không trở thành Diệp Quân Hầu thứ hai cái.”

“Đại Tế Ti…”

Nhìn thấy bạch y viền vàng  thuộc về Đại Tế Ti thần sắc Thanh Diệp có chút sợ hãi, Kỷ Mạch cũng  lập tức liền nhìn về phía Dạ Minh Quân, phụ trách ngăn lại hắn nhưng mà tiên nhân chẳng qua là bất đắc dĩ cười một tiếng, “Ta bị hắn thuyết phục.”

Được rồi, ta cư nhiên lại quên Tô Cách là nhân vật chính dựa hết vào tài ăn nói là có thể đem Thường Huy thu làm thủ hạ.

Rốt cuộc nhớ tới Tô Cách ngày thường chưa bao giờ quản sự còn có kỹ năng  ngôn từ như Nho giáo, lấy Dạ Minh Quân bây giờ lý giải đối với nhân tình nhất định không phải đối thủ của hắn, Kỷ Mạch chỉ có thể yên lặng thở dài một tiếng cũng đón nhận thực tế.

Mà Tô Cách cũng không có phụ lòng đánh giá của cậu, liền ở  trước mặt Thanh Diệp nhẹ nhàng ngồi xuống, xòe bàn tay ra sờ đỉnh đầu thiếu niên một cái, thần tình vẫn ôn hòa như thường lệ, “Sở dĩ lựa chọn do ngươi nhất thống Ma Châu, trừ ngươi là nhi tử của Diệp Quân Hầu ra, càng bởi vì ngươi là đứa trẻ giữa thiên nhân cùng phàm nhân, chỉ có ngươi như vậy mới có thể thành lập đất nước hai bên cùng tồn tại. Mà ta, sẽ gánh vác trách nhiệm đem ngươi dạy dỗ thành hoàng giả đủ để điều khiển đế quốc to lớn này.”

Ở Thần Điện, Đại Tế Ti chính là thần, khi lời nói trấn an  lọt vào tai, Thanh Diệp rốt cuộc bình tĩnh lại, thấy tâm tình khẩn trương trên mặt hắn tan đi, Tô Cách nhẹ nhàng cười một tiếng, “Chúng ta cần chẳng qua là thiên ma huyết, hiến tế cái gì do ngươi tự quyết định, xem như  là thiên ma yếu nhất, ta cũng có thể đem ngươi dạy thành Thần Điện tế ti cường đại. Còn như thiên hạ này, nếu ngươi chống không nổi, vậy thì do ta chỉa vào.”

Lời này vừa nói ra, Kỷ Mạch liền biết là Tô Cách thắng, quả nhiên, có Đại Tế Ti ủng hộ, Thanh Diệp hít sâu một hơi, cuối cùng định tâm ý, “Đại Tế Ti, xin cho ta một ít thời gian.”

” Ma hậu mới  truyền tới tin tức, Diệp Quân Hầu tối nay sẽ cùng Thường Huy ở biệt cung khác tiến hành nghi thức kêu gọi thần, ngươi còn có nửa giờ có thể cân nhắc bỏ qua những cảm tình gì. Xin đừng noi theo Ma Chủ, nếu ngươi cũng trở thành người lãnh khốc vô tình, coi như lật đổ thống trị Ma Châu cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.”

Thành công trấn an thiếu niên, để mặc cho hắn yên lặng suy tính như thế nào chọn lựa, Tô Cách đem tầm mắt dời về phía Kỷ Mạch, ở trong ký ức của hắn “Thần” vẫn lạnh nhạt, không nghĩ tới bọn họ lại sẽ nhúng tay phân tranh nhân gian. Tuy bất ngờ, nhưng cũng bình tĩnh đáp ra nghi vấn trong lòng đối phương, “Thần Tinh Tế Ti, không báo cho ngươi biết kế hoạch, là bởi vì ta biết ngươi nhất định sẽ ngăn cản bọn họ kêu gọi thần.”

Đó là thuật pháp do Kỷ Mạch thiết kế ra, cậu tự nhiên biết nhược điểm bên ngoài. Pháp này tuy có thể đem huyết thân  đang ngủ say kêu gọi tới bên cạnh mình, nhưng là vượt qua không gian tiêu hao cực lớn. Trước đây khi Nhậm Thanh Nhai kêu gọi cậu lại là trực tiếp đánh trở về nguyên hình, dùng ba ngày mới chậm rãi khôi phục. Hắn không biết những năm này Yêu Vương hướng thuật pháp này thay đổi bực nào, ít nhất Diệp Quân Hầu tham dự triệu hoán nhất định sẽ tiến vào trạng thái suy yếu.

Đây là thời cơ tốt nhất diệt trừ Ma Chủ, Tô Cách cho rằng bọn họ thân là “Thần ”  sẽ không cho phép đồng loại được triệu hoán đến thế giới này, cho nên đến khi chuyện đã không cách nào ngăn cản bây giờ mới thông báo.

Lý trí phân tích ra tình huống trước mặt, Kỷ Mạch cũng không  lãng phí thời gian đi chất vấn, chẳng qua là giống như trước đây mà đưa ra trao đổi, nhàn nhạt đưa ra mấy  điều kiện, “Triệu hoán được thần phải do chúng ta xử trí.”

“Đây là tự nhiên, ta chưa bao giờ đối với Thần từng có địch ý.”

Tô Cách là nói thật, hắn chưa bao giờ muốn đối với thần làm ra cái gì, nếu không nhiều năm trước cũng sẽ không mạo hiểm cùng Yêu Vương trở mặt cứu Kỷ Mạch.

Đối với độ chính nghĩa của hắn Kỷ Mạch chưa từng hoài nghi, chẳng qua là hồi tưởng lại mục tiêu trong miệng Tô Cách, cuối cùng không nhịn được cau mày, “Đại Tế Ti, thiên nhân không  như ngươi nghĩ dễ dàng khống chế như vậy.”

Đầu năm nay, nhân vật chính không xưng bá thế giới có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhiều bá chủ như vậy tụ tập chung một chỗ trên thế giới này, muốn bọn họ ngoan ngoãn nghe theo người ngoài ra lệnh rất khó khăn, hắn không hiểu Tô Cách vì sao phải đi khiêu chiến nhiệm vụ khó khăn cao như vậy.

“Thần Tinh Tế Ti, đấu tranh giữa thần ta không thể nào biết được, thế nhưng ta biết, ngươi cũng không muốn để cho thiên nhân tiếp tục lưu ở cái thế giới này.”

Nhẹ giọng nói ra kết quả từ những năm này quan sát Kỷ Mạch, Tô Cách không có nhượng bộ, hắn kiên định nhìn về thần linh phía trước mặt mình, lần đầu tiên nói rasuy nghĩ của mình,

“Người phàm là sinh mệnh, thiên nhân cũng vậy, có lẽ cùng người bình thường rất bất đồng, có thể thiên nhân cũng có cảm tình của mình. Là thần sáng lập thiên nhân, cho nên, vì vậy xin đừng bỏ rơi chúng ta cho thế giới.”

“Cha, ở trong mắt ngươi ta là cái gì chứ? Là con rối do ngươi thao túng sao? Vũ khí thay ngươi chinh chiến thiên hạ? Hay là, một con sủng vật nghe lời ôn thuận? Thế nhưng, đều không phải là a.”

Khi đôi mắt ôn hòa trong suốt của Đại Tế Ti nhìn về phía mình, thanh âm mình tận lực muốn quên đi đột nhiên từ trong đầu Kỷ Mạch hiện lên,cậu rốt cuộc phát hiện, nguyên lai những năm này địch ý mình đối với thiên nhân chưa bao giờ suy nhược.

Cậu cách xa thiên nhân xác thực cùng Nhậm Thanh Nhai phản bội có liên quan, nhưng trước kia thì sao, tựa hồ từ khi mới bắt đầu, cậu  liền xem tất cả thiên nhân coi là địch nhân ngoại trừ  Nhậm Thanh Nhai. Cậu, mặc dù biết tất cả liên quan tới thiên nhân, nhưng chưa từng đem những nhân vật này  xem thành người sống mà đỗi đãi, cũng quên con người luôn biết cách thay đổi theo hoàn cảnh.

Khó trách Hi Hoàng Khải Minh Châu còn không chịu thừa nhận cậu bây giờ, nguyên lai, đây chính là Dạ Minh Quân nói, cậu không đủ trưởng thành.

Tại sao gạt cậu, bởi vì Tô Cách sớm liền nhìn ra cậu bài xích đối với thiên nhân, bất quá, Đại Tế Ti đối với thần rất có hảo cảm chưa bao giờ đâm lủng một điểm này, coi như vạch trần thực tế, cũng chỉ là dùng ánh mắt có chút bi thương như vậy nhìn cậu, mang theo một chút trông đợi, lại không có bất kỳ trách móc gì.

Cho dù Tô Cách cũng không phải là nhân vật cậu  sáng tạo, đây cũng là ánh mắt bất kỳ tác giả mào đều không cách nào chống cự, yên lặng thở ra một hơi, Kỷ Mạch không tiếp tục ngăn cản, chỉ hỏi một câu, “Thường Huy nơi đó sẽ không xảy ra vấn đề sao?”

“Yêu Vương cho hắn chẳng qua là một phong thư, thế nhưng ta cùng Húc Nhật tế ti đã hợp tác ba mươi năm.”

Nghe lời này Tô Cách liền biết Kỷ Mạch sẽ không cùng mình là địch, lúc trả lời trên mặt cũng nhiều thêm một châm biếm nụ cười. Ba ngày đầu đến Ma Châu hắn cũng canh giữ ở ngoài cửa phòng Thường Huy, mặc dù lúc ban đầu người nọ một mực không chịu lộ mặt, cuối cùng cũng không nhịn được mở cửa.

Hắn rất hiểu Thường Huy, mặc dù bị thần an bài, nhưng người kia quyến luyến đối với Phỉ Quốc cũng không phải giả. Những năm này hắn chưa từng quản lý chính sự, một mực ở Thần Châu truyền thụ văn hóa Phỉ Quốc là Thường Huy, thu nhận di dân Phỉ Quốc lựa chọn cùng Ma Châu đối kháng cũng là Thường Huy, mà đây, là chuyện phải làm mà thần cũng không cách nào quyết định.

Nhớ tới cảnh tượng Thường Huy sậm mặt lại đem chim bồ câu của mình ném ra cửa sổ, Tô Cách có chút hoài niệm mà cảm thán, “Thần Tinh Tế Ti, căm ghét có thể che đậy người nhất thời, chung quy không cách nào tiêu đi tình nghĩa đã từng sóng vai chiến đấu.”

Nói xong mới phát hiện lời này tựa hồ đã có chút mùi vị của thần, liền cười nói, “Những lời này Thần chưa nói qua, là đạo lý ta nhiều năm qua tự đi lĩnh ngộ ra.”

“Được rồi, ngươi cũng thuyết phục ta.”

Bất đắc dĩ tựa vào trên người Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch rốt cuộc lựa chọn đầu hàng. Cậu làm sao có thể nghĩ đến, thậm chí ngay cả tác giả cũng không nói lại nhân vật chính dẻo miệng?

Rốt cuộc để cho thần đứng ở phía bên mình, Tô Cách một mực trấn định như thường cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khi hắn phát hiện ý tưởng của mình cùng Kỷ Mạch tồn tại mâu thuẫn  thật ra thì cũng mê mang qua, hắn không xác định có nên cãi lại ý chí thần hay không.

Khá tốt, thần linh cuối cùng vẫn thừa nhận hắn.

Mặc dù hai người cũng không phải là thần minh sáng tạo ra hắn, ít nhất bây giờ còn có thể tự nói cho mình, cho dù đã sớm không cảm giác được sự liên hệ với thần, nếu một ngày nào đó thần phát hiện hắn vẫn đang cố gắng đi về phía trước, nói không chừng sẽ tự hạ xuống đến trước mặt hắn, sau đó lộ ra một nụ cười  vui mừng.

Hắn muốn trở thành tín đồ làm thần tự hào, bắt đầu từ ngày đầu tiên bước lên con đường này, Tô Cách sở cầu liền chỉ là như vậy mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.