Tống Kiều vẫn chưa quen cuộc sống ở nơi này, sau khi trở về phòng chỉ thoáng chợp mắt một lúc sau đó tắm rửa thay y phục chỉnh lý lại vẻ ngoài của mình, thấy sắc trời đã tối, từ trong miệng thần thị biết được Kỷ Mạch cũng chưa dùng cơm tối, liền đi tới phòng của Thần Tinh Tế Ti, muốn cùng vị đồng hương này bồi dưỡng một phen cảm tình.
Không ngờ tới chính là, đồng hương còn chưa thấy, ngược lại là ở cửa vừa vặn gặp Tô Cách. Lấy tu vi của Đại Tế Ti tự nhiên đã sớm cảm giác được bước chân của hắn, tuy suy đoán vị thần mới tới này chính là người sáng tạo ra Diệp Quân Hầu, nhưng vẫn hữu hảo cùng hắn chào hỏi, “Tống tiên sinh, người cũng là tới tìm Dạ Minh Quân?”
Lúc mới tới Tống Kiều còn đang say rượu cũng chưa tỉnh, đối với mọi chuyển phát sinh chỉ cảm thấy tựa như giấc mộng, hôm nay lúc thanh tỉnh cùng Tô Cách mặt đối mặt trò chuyện với nhau, mới thể nghiệm cảm giác kỳ diệu khi một nhân vật do mình thiết định lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt.
Tống Kiều được triệu hoán tới khi đang tham gia bữa tiệc nghênh đón thượng cấp tới giáp sát, trang phục tuy không tính là thất lễ, nhưng cũng bị chuốc rượu đến trạng thái nửa hôn mê. Tống Kiều cũng coi như là xuất từ thư hương môn đệ, ngày thường đối với hình tượng tự thân rất chú trọng, suy nghĩ một chút mình lại là dáng dấp một hán tử say rượu tinh thần suy sụp mà xuất hiện ở trước mặt con trai, nhất thời cũng không khỏi đen mặt.
Không được, hắn phải vãn hồi hình tượng của mình, thân làm cha tuyệt đối không thể ở trước mặt con trai mất mặt mũi!
Nghĩ tới đây, Tống Kiều vội vàng thu hồi thái độ tùy ý khi cùng Kỷ Mạch nói chuyện, chỉ đối với Tô Cách ôn hòa lễ độ mà cười một tiếng, “Cơm tối đã chuẩn bị xong hồi lâu, ta thấy Kỷ Mạch còn không có động tĩnh, liền tới xem một chút.”
Tống Kiều hôm nay mới vừa tròn hai mươi tám tuổi, chính là tuổi tác khi nam nhân bước chân vào thời kỳ hoàng kim thành thục, hắn vốn dĩ là có tướng mạo nhã nhặn phong độ của người trí thức, hôm nay thay một thân thanh sam, trên tay lại cầm một chiết phiến (quạt giấy), lại tận lực thu liễm khí tức phàm tục, nếu không phải một đầu tóc ngắn chứng tỏ thân phận người hiện đại, cho dù ai thấy chỉ có thể cho rằng đây là danh môn nho sinh nhà ai hoặc là tân tấn hàn lâm trong triều đình, tuyệt không đoán được hắn ở trước Kỷ Mạch lại có hình dáng vượt qua sức tưởng tượng như vậy.
Xã hội đã cuốn đi phong mang cùng nhuệ khí của Tống Kiều thời niên thiếu, giữa hai lông mày chỉ còn dư lại nét hiền hòa thuộc về người trưởng thành, cùng với một tia tang thương chỉ biết ở trong đêm khuya không người lặng lẽ. Hắn bây giờ học được cách thích ứng với cuộc sống, ở bất kỳ trường hợp nào cũng có thể xử lý thích đáng quan hệ giữa người với người, cũng có thể tùy thời lựa chọn mục tiêu rõ rệt đi làm việc, sẽ không bị lung lay và chán nản bởi những nghi ngờ của người khác, nhưng mà, bản thân đã từng là thiếu niên niên khí phách rốt cuộc không về được.
Tống Kiều cũng không cho rằng mình quyết định buông tha trở thành một tác giả là sai lầm, thành tích đã chứng minh hắn cũng không phải là làm chuyện không biết nghĩ, nhưng, nhớ tới Tô Cách chưa đi tới kết cục liền bị hắn vĩnh viễn lưu tại, cuối cùng vẫn là ý nan bình.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi viết 《 Quyền Thần 》đi.
Nhân vật chính ít nhiều đều sẽ có một ít bóng dáng của tác giả, Tống Kiều từ trên người Tô Cách còn có thể nhìn ra mình thời niên thiếu đối với thế giới tốt đẹp kỳ vọng, chỉ tiếc, hắn bây giờ đã biến thành ‘Thường Huy’ đem tất cả cảm tình đóng gói thu cất, chỉ mỉm cười du tẩu giữa quan trường và bàn rượu.
Có lẽ là thần giao cách cảm, ngay tại lúc Tống Kiều nhìn con trai rất xúc động, Tô Cách cũng nghiêm túc quan sát hắn một phen, chỉ ở trong lòng thầm nói, vị Thần này tuy đối với Diệp Quân Hầu rất để ý, bàn về khí chất ngược lại có chút giống Thường Huy, chẳng lẽ là hai người có gì liên quan?
Tô Cách đối với Thần xưa nay rất hữu hảo, tuy đã đối với thân phận Tống Kiều nổi lên nghi ngờ, chung quy cũng không lộ ra phân nửa sơ hở, lúc này cũng chỉ vui vẻ cười một tiếng, “Thần Tinh Tế Ti một mực độc lai độc vãng cũng không cùng người nào giao lưu quá nhiều, hôm nay có Tống tiên sinh người bạn này, chỉ mong từ nay về sau có thể cởi mở một ít.”
Tống Kiều ngày xưa rất phản nghịch, bất mãn với phong trào hậu cung lúc đó cho nên trực tiếp viết truyện mà không có nữ chính, cũng kiên quyết không chịu sắp xếp kịch tình huyết tinh hung tàn, cuối cùng chỉ dựa vào nhân cách mị lực của nhân vật chính cũng có khả năng hấp sẫn độc giả tín niệm mà sáng tạo ra Tô Cách.
Kết quả là hắn được danh hào Thanh Lưu, trong các loại diễn đàn rất được khen ngợi, thế nhưng thành tích trên trang web lại cùng kịch bản của Thâm Hắc có sự chênh lệch khá xa, võng văn từ đầu đến cuối đều bị người nhà và bạn bè xem như là một tồn tại kém người một bậc, căn bản không xứng được gọi là tác phẩm văn học, ngày lễ ngày tết thân thích tụ họp, thậm chí ngay cả cha của hắn làm giáo sư đại học cũng cảm thấy thẹn thùng khi nhắc tới nghề nghiệp của hắn.
Tống Kiều ý thức được mình cũng không có thực lực để thay đổi mọi chuyện, sau khi nản lòng thoái chí cũng chỉ lựa chọn trở về thực tế, làm một nhân viên công chức được thế nhân tôn trọng.
Chẳng qua là, mặc dù cuối cùng bị thực tế hung hãn đánh mặt, dưới đáy lòng của Tống Kiều vẫn quật cường che gò má sưng lên mà tin chắc nhân vật chính dưới ngòi bút của mình là người có nhân tính, tất cả mọi người nên nhiệt tình yêu thương Tô Cáp của hắn!
Hắn năm đó làm sao có thể bởi vì bị mắng Thánh Phụ liền hoài nghi nhân vật chính tốt như vậy chứ? Rốt cuộc là còn chưa ra sân trường liền không chịu nổi thất bại, lại không thể sớm một chút ma luyện ra da mặt hôm nay bị cấp trên chỉ mũi phê bình mà bề ngoài vẫn thành khẩn nhưng trong lòng nổi giận mắng sao?
Bị nụ cười ấm áp của Tô Cách thoáng một cái, nội tâm Tống Kiều trong nháy mắt hận không được tự tay bóp chết mình, nhưng mà bề ngoài vẫn giữ phong độ, chỉ dè đặt gật đầu một cái, “Ta làm trưởng giả, tự nhiên sẽ khuyên nhủ hắn nhiều hơn.”
Trải qua quan trường rèn luyện, năng lực Tống Kiều che giấu cảm xúc hơn xa Kỷ Mạch, cho dù là Tô Cách cũng không nhìn ra nội tâm hắn bất hòa, chỉ xem Thần đều là bình tĩnh kiềm chế như vậy, cũng liền hữu hảo đáp lại, “Như vậy quá tốt, những ngày gần đây Ám Kinh có chút loạn, còn cần ủy khuất Tống tiên sinh ở Phương Chu nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đến sau khibình định Ma Châu lại để cho Thần Tinh Tế Ti mang người du lịch khắp nơi một phen.”
Ngươi thì sao? Ngươi chắc chắn không muốn đi dạo một chút cùng cha mình hay sao? Thuộc tính của ngươi hẳn là không thích công việc liền không chút do dự thả chim bồ câu a (chạy trốn, cho người khác leo cây), chẳng lẽ bị Thường Huy thích làm việc quá sức lây bệnh?
Rất lo lắng liếc nhìn thân nhi tử này dường như vẫn luôn bôn ba lao lực, Tống Kiều tuy có ý muốn khuyên hắn nghỉ ngơi chốc lát, cuối cùng chỉ có thể lễ độ trả lời, “Không sao, ta mới tới cũng cần một ít thời gian thích ứng. Ở nhờ nơi này rất quấy rầy, Đại Tế Ti nếu có nhu cầu, Tống mỗ nhất định tận lực tương trợ.”
Trước đây bất luận Kỷ Mạch hay là Dạ Minh Quân cũng chưa bao giờ từng chủ động nói muốn trợ giúp hắn, thấy vị Tống tiên sinh này cũng không giống như bộ dạng có chuyện cần nhờ với mình, Tô Cách có chút bất ngờ nhìn hắn một chút, “Không nghĩ tới Tống tiên sinh là người thân thiết như vậy.”
“Người làm điều tốt, cớ sao không làm?”
Chính mình giả bộ khóc lóc cũng phải làm cho xong, mặc dù phải duy trì hình tượng cao nhân này mà da mặt cơ hồ phải nhịn đến rút gân, Tống Kiều vẫn thể diện đáp lại, chẳng qua là nội tâm đã bắt đầu kêu gào, thiếu phụ ngươi ngược lại là mở cửa nhanh a, ca nhanh không giả bộ được!
Xong rồi, Tô Cách rốt cuộc có gõ cửa không, chẳng lẽ bọn họ muốn hàn huyên tới khi Kỷ Mạch xuất môn mới thôi hay sao?
Cũng may Dạ Minh Quân đã cảm giác được khí tức bọn họ, rốt cục dùng một câu nói cứu vớt vị cha già khổ bức này đang đấu tranh duy trì phong cách, “Các ngươi làm sao không đi vào?”
Nghe vậy, Tô Cách vẫn luôn tôn trọng riêng tư của Thần, không được cho phép tuyệt sẽ không tự tiện đẩy cửa cuối cùng cũng đi vào, phát hiện Kỷ Mạch vẫn là bộ dạng nửa mê nửa tỉnh, liền hạ thấp thanh âm nói ra ý đồ, “Ta cùng Thanh Diệp quyết định dời đô, có thể cần trợ giúp của tiên quân.”
Có lẽ là khí tức Hi Hoàng Khải Minh Châu rất an thần, lúc hai người vào cửa, Kỷ Mạch tuy chưa hoàn toàn thanh tỉnh nhưng vẫn có chút quyến luyến tựa vào ngực tiên nhân. Nhìn cảnh tượng này, Tống Kiều trong lòng liền không nhịn được lẩm bẩm, nam nhân bình thường sẽ ôm nhau ngủ chung một chỗ sao? Hắn làm sao cảm giác không khí này không giống tầm thường a…
Lại suy nghĩ một chút về hình thức hai người này sống chung, hắn càng cảm thấy quỷ dị, liền thử hỏi dò nhìn về phía Tô Cách, “Bọn họ…”
Đối với lần này, Tô Cách đã sớm ngầm thừa nhận hai vị thần này không có tay áo dĩ nhiên là khẽ cười đáp lại, “Lưỡng tình tương duyệt, người khác phải ghen tị.”
Kích thích như vậy sao?
Lần nữa thay đổi sự hiểu biết với Kỷ Mạch, Tống Kiều chỉ có thể cảm thán mình quả nhiên là hỏa nhãn kim tình, lại liếc mắt liền nhìn ra ám muội giữa hai người.
Chặc chặc, khó trách 《 Thanh Nhai Bạch Lộc Hành 》 nữ chính ngoại trừ bị phong ấn, bị bắt cóc cũng không có một chút cảm giác gì tồn tại, vai diễn còn không nhiều bằng huynh đệ của nam chính, tác giả ẩn giấu rất sâu a…
Nghe thanh âm Tô Cách, Kỷ Mạch rốt cục triệt để thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện tư thế, mình cùng Dạ Minh Quân cáo bao nhiêu ám muội, vội vàng đẩy ra tiên nhân mặt đầy vô tội, liên cố trấn định hỏi: “Các ngươi làm sao cùng đến?”
Ở Kỷ Mạch xem ra, Tống Kiều đã lựa chọn che giấu thân phận nên trốn tránh Tô Cách, cùng chung hành động thật là kỳ quái. Nhưng mà, cậu không biết là, Tống Kiều tin chắc khí chất mình những năm này biến hóa thật sự có thể so với giải phẫu thẫm mỹ, tuyệt không thể nào bị Tô Cách đoán được, tự nhiên vui vẻ tiếp xúc gần gũi với con trai đang sống sờ sờ.
Vì vậy bây giờ cũng là duy trì vẻ ngoài tao nhã lịch sự, đem quạt xếp ở lòng bàn tay gật một cái, trong lời nói rất phong nhã, “Thần Tinh Tế Ti, tối nay ánh trăng không tệ, xem ra nên cùng Tống mỗ uống mấy ly?”
Ngươi là ai? Ta biết Đường Tống Nguyên Minh Thanh không phải như vậy! Ngươi không phải là lão tiền bối mở miệng đại huynh đệ ngậm miệng liền trở thành lão ca phóng đãng không chịu gò bó sao? Mới một buổi chiều mà thôi liền bị hồn xuyên rồi?
Kỷ Mạch dĩ nhiên biết nhân vật chính sẽ thừa kế một ít tính chất đặc biệt của tác giả, nhưng hắn tin chắc chỗ giống nhau giữa Tống Kiều cùng nhân vật chính là kỷ xảo thả chim bồ câu của Tô Cách cùng với Thường Huy thích khoác com lê, còn như ưu điểm, không có cũng không tồn tại.
Liếc mắt nhìn người này đang giả bộ trước mặt con trai, Kỷ Mạch đến cùng cũng không chọc thủng, nguyên một buổi trưa cậu cũng không ăn gì vào bụng, bây giờ cũng thấy đói, liền mở miệng cứu Tống Kiều thoát khỏi bể khổ, “Tiên quân, ta cùng Tống tiên sinh ăn ít thứ, ngài cùng Đại Tế Ti nói chuyện phiếm đi.”
Đối với ẩm thực hứng thú của Dạ Minh Quân ngược lại không lớn, dù sao thừa dịp Kỷ Mạch ngủ đã len lén sờ cậu hồi lâu, hôm nay chính là trạng thái hài lòng, cũng không dây dưa, chỉ nói: “Tối nay ta muốn ở tại nơi này của ngươi.”
Ngươi lại muốn làm gì? Cái này còn ngủ ra vui thú nữa sao?
Hoài nghi nhìn hắn một chút, phát hiện thần sắc tiên nhân cũng không có gì thay đổi, Kỷ Mạch lại cảm thấy có thể là mình suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cậu xưa nay cẩn thận, nhất thời cũng không dám tùy tiện đáp ứng, chỉ nghĩ ra kế hoãn binh nhàn nhạt nói: “Đợi ta trở lại hẳng nói.”
Cho dù Tống Kiều thường viết cố sự cổ đại, nhưng khi dùng đến những câu nói như vậy cũng rất là khó chịu, vội vàng liền kéo Kỷ Mạch ra cửa. Chắc chắn đã cách xa Tô Cách, hắn lúc này mới đem quạt xếp tùy ý thu hồi vào trong tay áo, hướng về phía Kỷ Mạch liền khôi phục bản tính, “Như thế nào, ca mới vừa rồi nhìn qua cao thâm khó lường như vậy, có phải rất phù hợp hình tượng Thần hay không?”
Ngươi lại không thể chọn một thiết định phù hợp nội tâm mình hay sao? Như vậy sau khi rơi ngựa hình tượng sẽ vỡ thành thác nước Lư Sơn a!
Tuy là oán thầm như vậy, Kỷ Mạch cũng biết bọn họ những tác giả này xưa nay vẫn giả cao lãnh yên lặng trước mặt người lạ, khi vừa gặp người quen ngay lập tức tự thả bay tự mình, chỉ lạnh lùng kêu một tiếng, “Đại Tế Ti.”
Tống Kiều đối với ba chữ này cơ hồ là phản ứng bản năng, cây quạt trong tay áo trong vòng một giây liền lấy ra, chỉ trong nháy mắt liền trở thành một văn nhân lễ độ, chỉ hàm súc cười nói: “Tối nay trăng sáng sao thưa, thật sự không tệ.”
Đợi đến khi Tống Kiều quay đầu lại mới phát hiện giữa hành lang căn bản không có những thân ảnh người nào, trong nháy mắt liền khôi phục hình dáng mệt nhoài của mình, “Đại huynh đệ, ngươi quá thật không phúc hậu, chơi ta a?”
Đối với lần này, nguyên chẳng qua là thuận miệng dọa hắn một chút Kỷ Mạch cũng chỉ có thể xem thế là đủ rồi, “Ngươi nên chọn đại học chuyên ngành thay đổi sắc mặt đi.”
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Kiều: Hôn còn chưa từng kết liền được làm cha trước thời hạn, kích thích a.
Kỷ Mạch (lạnh lùng): Đúng vậy, cũng do chính ngươi tạo nên, nam nhân khác làm được không?
Tống Kiều: Ngươi liền ghen tị đi, con trai của ca thuần lương chính trực, đơn giản chính là nhân vật chính tổng lãnh thiên thần.