Ban đêm vốn là thời gian Dạ Minh Quân phát sáng lên, trong màn đêm trạng thái tinh thần của hắn chỉ biết cao hơn so với ban ngày, thật ra chính là vì hắn không thể hiểu được nhu cầu của nhân loại đối với giấc ngủ. Cũng may hắn cũng biết mình mới là dị loại, cho nên chỉ giả bộ ngủ say, đến khi Kỷ Mạch hô hấp dần dần vững vàng, xác định người bên cạnh đã ngủ say, lúc này mới mở mắt ra.
Đêm dài như vậy, dù sao cũng phải tìm chút chuyện làm a?
Sờ cằm suy tính cái vấn đề này, tiên nhân căn bản không chịu ngồi yên được đột nhiên linh quang chợt lóe, ánh mắt liền ung dung nhìn vào người bên cạnh. Lặng yên không một tiếng động mà đưa tay vào chăn, trong nháy mắt chạm được vào làn da của Kỷ Mạch, tựa như tìm được chuyện lý thú để giết thời gian, khóe miệng Dạ Minh Quân rốt cuộc cũng mỉm cười.
Tính nhẫn nại của Dạ Minh Quân vẫn rất tốt, luôn luôn chú ý động tĩnh của Kỷ Mạch, người này trong lúc ngủ mơ nếu cau mày liền lặng lẽ thu hồi bàn tay đang thăm dò, nhưng mà qua một lúc lâu, liền hăng hái đáng sợ hơn mà mò mẫm tới.
Mặc dù hệ thống đã sớm cảnh cáo hắn không thể có hành động vô lễ khiếm nhã, thế nhưng một khi tiên nhẫn đã hứng thú thì quy tắc gì cũng không ngăn được, lúc này cũng là trong nháy mắt giải quyết hệ thống, im lặng dùng đầu ngón tay đẩy ra vạt áo của Kỷ Mạch, trong lòng thì thầm nói, chỉ cần không bị phát hiện là được, trời vừa sáng hắn liền ngoan ngoãn nằm xuống lại.
Ban đêm trước kia luôn qua đi rất chậm, hắn chỉ có thể ở những chỗ đông người qua lại mà đi đếm từng người để tiêu phí thời gian, không nghĩ tới, một đêm này nhưng lại qua nhanh như vậy, bất tri bất giác chân trời đã dâng lên một màu ngân bạch.
Căn cứ Dạ Minh Quân quan sát, thời gian này Kỷ Mạch đặc biệt dễ dàng tỉnh lại, hắn rất có kế hoạch đem những vị trí trong ngày thường không đụng được cũng nhẹ nhàng sờ một lần, thậm chí tiện tay là có thể vẽ ra bản vẽ cấu trúc xương cốt của đối phương, nhưng mà không biết tại sao, rõ ràng đã đạt tới mục đích, nhưng nội tâm lại cảm thấy còn thiếu rất nhiều.
Tiếp tục thăm dò nữa chính là lục phủ ngũ tạng rồi, hắn muốn giải phẫu Kỷ Mạch sao?
Ở trong nhận biết của tiên nhân, đồng tính không có cách nào dựng dục hậu đại cho nên cũng không cần tiến hành hành vi sinh sản, lúc này phản ứng đầu tiên chính là chuyện này, nhưng mà mặc dù không có ý thức chung về con người nhưng hắn cũng biết không thể làm ra điều gì khiến cho Kỷ Mạch đau đớn, và ngay lập tức liền bác bỏ phỏng đoán không đáng tin này, chỉ thầm nghĩ,
Không, không được, hay là hóa thân người này thành hạt bụi rồi hấp thu vào trong cơ thể đi, lấy tu vi bây giờ cũng đủ rồi.
Thế nhưng hắn trừ kết cấu xương cốt còn muốn biết trạng thái nội tạng cùng sự phân bố huyết quản của Kỷ Mạch?
Mặc dù thần sắc tiên nhân hết sức chăm chú nghiêm túc, nhưng cái này cũng không cách nào thay đổi thực tế rằng phương hướng khám phá của hắn càng ngày càng lệch, đến nỗi hệ thống bị xé nát rơi vãi đầy đất cũng im lặng nghiên cứu tinh thần khám phá đầy nghiên cứu khoa học này.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm hắn thu tay về muốn dùng pháp quyết đem cái ý tưởng trong sáng này tiến hành thực tiễn, trong lúc lơ đãng mu bàn tay giống như đã cọ xát qua cái gì, vốn Kỷ Mạch đang ngủ say đột nhiên liền ” Ưm ” một tiếng.
Tuy thanh âm cũng có chút đè nén, thế nhưng lại cùng tiếng “ưm” lúc thống khổ bất đồng, thanh âm rất nhẹ, giống như lông vũ mềm mại, không khỏi liền làm cho lòng người trong có chút nhột. Dạ Minh Quân chưa bao giờ có cảm thụ như vậy, tiên nhân không quá rõ đây là cái gì, nhưng hắn biết mình rất thích nghe, cho nên không chút do dự lại đem ngón tay phóng túng.
“…”
Làm sao không có thanh âm? Lại dùng lực một ít?
Ngay tại thời điểm Dạ Minh Quân nghi hoặc, ngón tay định quấy rối trong nháy mắt bị nắm lại, sau đó liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Kỷ Mạch, “Dạ Minh Quân, xin hỏi tay ngươi đang làm gì?”
Đáng tiếc, bị phát hiện.
Kết quả vẫn là không thăm dò ra chốt mở điện thần kỳ trên người Kỷ Mạch, Dạ Minh Quân vẫn có chút tiếc nuối, vậy liền mong đợi nói: “Ngươi lại ‘Ưm’ một lần nữa a, ta muốn nghe.”
Thời điểm bầu không khí vừa đúng thì ngươi cái gì cũng không làm, vậy mà mới sáng sớm lại làm yêu thiêu thân (*)? Một ngày không nghịch cả người khó chịu sao?
(*)幺蛾子: [yāo é·zi]: Là một phương ngữ của Bắc Kinh và Thiên Tân. Ý của từ này là chủ ý xấu, ý tưởng xấu, xuyên tạc, bịa đặt…
Giờ mới hiểu được tại sao trong mộng luôn có một con mèo lớn đang liếm mình dù có đuổi cách nào cũng không đi, Kỷ Mạch đứng dậy đi tìm Vô Yếm, đang muốn khiển trách một phen, đột nhiên phát hiện tẩm y (đồ ngủ) của mình trong lúc vô tình không ngờ bị cởi ra, không cần hỏi cũng biết đây là kiệt tác của người nào.
Đôi bên đều có hảo cảm, nếu là ngươi tình ta nguyện mà lăn chung một chỗ, Kỷ Mạch tuy khẩn trương, nhưng tâm kháng cự cũng không có bao nhiêu. Nhưng, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị mà gây sự chính là một chuyện khác, coi như là xử nam mong đợi cởi đan, cậu cũng không muốn mơ mơ màng màng liền bị người phá!
Nghĩ tới đây, vốn Kỷ Mạch có chút khiết phích cảm tình, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại, ” Buổi tối ngươi rốt cuộc làm cái gì?”
Kỷ Mạch ở Thần Điện ngồi ở vị trí cao đã lâu, trong lời nói cũng toát lên vẽ cao quý của cấp trên, bay giờ cảm giác say đã tiêu tán, đầu lông mày đều là thái độ thanh lãnh, Dạ Minh Quân liền chột dạ, cuối cùng trong nháy mắt bị trấn trụ, chỉ khổ não không biết đáp lại như thế nào.
Tiên quân, xin ngày không nên tùy ý đụng chạm thân thể đối tượng công lược, việc này sẽ khiến ngài bị coi là dâm tặc, nhân loại là tuyệt sẽ không cùng dâm tặc lập gia đình.
Hồi tưởng lại cảnh cảo của hệ thống bị mình không lưu ý, Dạ Minh Quân trước đây cũng không phải rất lưu ý hệ thống, nhưng mà sự thật chứng minh mấy ngày nay làm nhiệm vụ cùng Kỷ Mạch quả thật có tiến triển rất lớn, hắn là người tin tưởng vào kết quả, vì cùng Kỷ Mạch ở chúng tốt hơn, liền quyết định dựa theo hệ thống đưa ra nhiệm vụ mà đi làm.
Chẳng qua là, Dạ Minh Quân từ khi sinh ra chính là một tiên nhân tùy tính, từng bước đi làm nhiệm vụ cũng thực là làm khó hắn, lúc này, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Kỷ Mạch giống như sẽ đem mình kéo vào danh sách đen, sau đó liền làm ra thủ đoạn ứng đối thành thục nhất khi gây họa ở tiên giới—— Kỷ Mạch rất nhanh sẽ hết giận, bây giờ tránh một chút lại nói sau.
“Dạ Minh Quân?”
Phát hiện bên cạnh bỗng nhiên không có động tĩnh, Kỷ Mạch liền đem Vô Yếm đặt lên bộ mặt, phát hiện trên giường trừ chăn nệm bên ngoài có chút xốc xếch cũng không có bất cứ dấu vết gì lúc này mới yên tâm, nhưng mà lại nhìn một cái, nơi đây nào còn có bóng dáng tiên nhân?
Dạ Minh Quân lại chạy!
Đúng vậy, cái vị tiên nhân này sáng sớm ở trên người cậu sờ tới sờ lui, ngay tại thời điểm cậu cho rằng đây là muốn gạo sống nấu thành cơm, thì Dạ Minh Quân đem gạo bỏ vào trong nồi, sau đó lửa cũng không đốt mà nhanh chân trốn thoát!
Thượng hay không thượng ngươi ngược lại đưa ra một lời chắc chắc a! Nói chuyện yêu đương mà thôi, rốt cuộc là muốn tuôn ra bao nhiêu cách hành sự đây?
Hít thở thật sâu cố gắng bình tĩnh tâm trạng đang lao nhanh của mình, Kỷ Mạch nắm lấy chiếc gối còn lưu lại hơi ấm của tiên nhân, cuối cùng là không nhịn được liền ném nó vào trên cửa sổ một cái.
Mặt vô biểu tình đem y phục sửa sang lại, lúc này Thần Tinh Tế Ti chỉ có một ý tưởng —— Cơm hắn không nấu, vậy thì để cho Dạ Minh Quân ôm hệ thống mà ngủ dưới đất đi!
Dạ Minh Quân có tật giật mình tạm thời là không dám hiện thân rồi, Kỷ Mạch cũng không biết hắn ẩn thân đi nơi nào, xem ra là đang núp ở chỗ nào âm thầm quan sát, liền như thường ngày đi đến boong thuyền Phương Chu tìm Tô Cách, nói chuyện yêu đương, cậu đã nín đến nội thương bây giờ chỉ muốn làm việc.
Nhưng mà, đêm qua nhất định là buổi tối không bình thường, chuyến đi này cậu mới phát hiện Tô Cách ngày xưa không phải uống trà chính là đang đánh cờ, sống vô cùng phù hợp tuổi tác mình, cuối cùng lại cầm một ly rượu mà quan sát tỉ mỉ, thần sắc còn rất là phức tạp, giống như là có chút khốn khổ, lại có chút mừng rỡ, còn có một tia xoắn xuýt không thể nói rõ.
Tín niệm của Tô Cách luôn luôn kiên định, Kỷ Mạch chưa bao giờ thấy thần tình như vậy ở trên mặt hắn, liền tiến lên hỏi: “Đại Tế Ti? Ta nhớ ngươi chưa bao giờ uống rượu.”
Lấy tu vi của Tô Cách đã sớm phát hiện tiếng bước chân của cậu, vậy mà lúc này Đại Tế Ti tựa như bị giật mình vậy, giương mắt nhìn cậu một chút, lúc này mới do dự trả lời: “Có người cho ta uống rượu.”
Cho ngươi uống rượu? Rốt cuộc là đại thần nhà nào có thể làm ra chuyện như vậy, coi như là Diệp Quân Hầu cũng sẽ bị ngươi đem vò rượu đập lên mặt a!
Có chút khiếp sợ nhìn hắn, Kỷ Mạch âm thầm quan sát ly rượu trong tay Tô Cách một phen, trong nháy mắt liền phá án.
Tống Kiều cái lão tác giả không đứng đắn này, trước còn nói muốn giấu kín áo com lê của mình, kết quả vừa quay đầu lại liền đối với con trai mình làm cái gì a? Hắn không sợ lý tưởng của Đại Tế Ti tan biến trong nháy mắt mà hắc hóa sao?
Nhưng mà, tính tình của Tô Cách muốn hắn nhập ma ngược lại càng khó khăn, mặc dù bị chuốc rượu lại bị người thừa cơ hội sờ hồi lâu, rốt cuộc cũng không cùng lão phụ thân nhà mình so đo, chẳng qua là không hiểu đối với Kỷ Mạch hỏi: “Thần nói, tửu sắc là lối vào để trốn tránh thực tế, người kiên định chỉ cần tiến về phía trước, nơi có mùi hương thơm ngát của cam tuyền ước vọng.”
Tô Cách cũng không nghi ngờ lời Thần nói, thế nhưng nếu như ngay cả thần minh cũng phủ nhận những đạo lý này, hắn cũng sẽ nghi ngờ, kiên trì như vậy có phải đã sai rồi hay không.
Minh bạch hình tượng thần minh vĩ ngạn lúc đày đại khái đã sụp đổ ngay cả mảnh vụn đều không dư lại, Kỷ Mạch đối với người nào đó tự tìm chỗ chết không thể sống chỉ có một cảm tưởng, “Hắn đã chứng mình tính chính xác của những lời nói này rồi.”
Nhìn Thần Tinh Tế Ti bây giờ đã bình tĩnh lãnh đạm, nhớ tới hình dáng người này khi ở trước mặt Tống Kiều cùng Dạ Minh Quân lại hoàn toàn bất đồng, Tô Cách lại hỏi: “Thần cũng có hai bộ mặt sao?”
Vì sao bất luận là Kỷ Mạch hay là Tống Kiều, bày ra cho hắn đều là khuôn mặt đã ngụy trang, hắn rõ ràng đối với hai người đều không có ác ý gì, lại không được tín nhiệm sao?
Kỷ Mạch ngược lại là không nghĩ tới trong lời này của hắn cũng bao gồm mình, chỉ cho là tính cách chân thật của Tống Kiều hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của Tô Cách đối với Thần, vậy thì cố gắng tự mình giữ lại hình tượng của người đồng hành với mình, “Đại Tế Ti, ngươi biết, có lúc một người chọn cách đối với người khác mà che giấu khuyết điểm của mình, có lẽ chỉ vì quá mức để ý người này, sợ chính mình không đủ hoàn mỹ cho nên sẽ mất đi.”
Để ý?
Nghe cái từ này, Tô Cách bỗng dưng nhớ tới anh mắt người nọ đêm qua nhìn mình.
Cùng thiên nhân khác bất đồng, từ tín ngưỡng đạt được lực lượng hắn một mực có thể mơ hồ cảm nhận được thần tồn tại, thế nhưng hắn biết, vị Thần kia đã sớm không đáp lại mình. Hôm nay vốn tưởng rằng Thần vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện lại đột nhiên liền đến bên cạnh, ngược lại cũng không biết nên đối đãi như thế nào.
“Ta sẽ tiếp tục quan sát, Thần Tinh Tế Ti, mong ngươi giữ yên lặng.”
Cảm giác tiếng bước chân càng ngày càng gần, hắn tạm thời còn không biết như thế nào đối mặt với Thần, nhàn nhạt dặn dò Kỷ Mạch một câu, liền hóa thân thành chim bồ câu, đây là hắn căn cứ năng lực biến thân của Thường Huy mà nghiên cứu ra cách dùng này, Thần cũng không phát hiện dị thường.
“Kỷ Mạch, đúng lúc ngươi ở đây!”
Nguyên bản Kỷ Mạch vẫn không rõ Đại Tế Ti đang tốt làm sao đột nhiên trở thành chim bồ câu rồi, đợi đến thanh âm Tống Kiều truyền tới mới hiểu rõ lời dặn dò kia là có dụng ý gì, chỉ có thể im lặng nhếch môi một cái,
Lại thêm mội người trốn tránh, nhóm đại lão các ngươi cũng thích âm thầm quan sát như vậy sao?
Như Tô Cách sở liệu, khắp nơi trên Phương Chu đều là chim bồ câu, Tống Kiều quả nhiên không chú ý đến con chim trên bàn đàng dùng móng vuốt mà chơi với ly rượu, chỉ đối với Kỷ Mạch nghiêm túc nói ra mục đích mình tới đây,
“Ta nghĩ một đêm, nếu như ta là Thường Huy, hôm nay Tô Cách thân ở Ma Châu, phòng ngự Thần Điện lúc này là kém nhất, nhất định sẽ thừa dịp các ngươi chưa chuẩn bị công hạ Thần Châu. Không có Thần Điện cái căn cơ này, Ma Châu lại chưa bình định, các ngươi nhất định không phải là đối thủ của Yêu Châu!”
Tác giả suy đoán đối với nhân vật chính, Kỷ Mạch cũng không dám hoài nghi, nghe vậy tỉ mỉ suy tư bố trí của bọn họ lúc rời đi, trong lòng biết lúc ấy rất vội vàng cũng không đối với Thần Điện tiến hành thâm nhập tẩy trừ, nếu Thường Huy thật sự gây khó dễ, chỉ sợ gánh không được bao lâu.
Cũng may Huy Nguyệt vị Tinh Linh vương này có sở hữu một cây Tinh Linh Mẫu có thể BUG cấp kỹ năng vô hạn triệu hoán thụ nhân thủ vệ, chỉ cần thân ở trong rừng rậm, coi như chúa tể năm châu xuất thủ cũng đừng nghĩ dùng sức mạnh tấn công giải quyết hắn.
Đối với bàn tay vàng của Huy Nguyệt, Kỷ Mạch vẫn có lòng tin, liền lấy ra quyển trục truyền tin, “Ta lập tức thông báo Huy Nguyệt tiến vào tình trạng đề phòng chiến tranh.”
Nhưng mà bọn họ vẫn là quên mất trình độ chăm chỉ của Thường Huy, còn không chờ Kỷ Mạch phát ra tin tức, thần thị kinh hoảng truyền lời liền cắt đứt động tác của cậu,
“Thần Tinh Tế Ti, Thần Điện truyền tới tin tức cầu viện, Yêu Vương dẫn đại quân Yêu Châu vào rạng sáng nay đột nhiên hàng không Thần Châu, một giờ trước Thường Huy lấy yêu hỏa bức lui Huy Nguyệt tế ti, bây giờ đã sắp đánh đến Thần Điện rồi!”
Lời này vừa dứt, nội tâm Kỷ Mạch chỉ có một ý tưởng, Thường Huy ngươi có cần phải bạo gan như vậy hay không, cũng phản bội rồi lại không cân nhắc nghỉ ngơi hai ngày sao? Phóng hỏa đốt núi phải ngồi nhà lao a!
Đối với lần này, cái vị lão phụ thân xem như hiểu rõ Thường Huy trên thế giới này vĩnh viễn không tồn tại hai chữ nghỉ ngơi, Tống Kiều chỉ than nhẹ, “Xem đi, ta đối với hắn rõ như lòng bàn tay.”
Vậy ngươi ngược lại nên cảnh báo sớm một chút a!
Yên lặng nhìn người này, Kỷ Mạch cố nén dục vọng muốn đem quyển trục đập trên mặt hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Tống tiên sinh, vì không để cho mình biến thành miệng quạ đen, lần kế sử dụng kỹ năng đoán địch tiên cơ này mời nói sớm một ít, ít nhất phải phát động trước khi ngươi chuốc rượu người khác.”
“Ta đảm bảo lần sau sẽ không đọc tư liệu nữa.”
Hoàn toàn không biết đây là Kỷ Mạch đang khiển trách hành vi mình cho chim bồ câu uống rượu để khi dễ con trai, Tống Kiều chỉ xem như đem qua là Kỷ Mạch nháo đến lợi hại cho nên muốn quăng nồi (*) cho mình, lúc này cười ha hả trả lời một câu, phát hiện chim bồ câu trên bàn lại nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện, liền coi đây là chim bồ câu Tô Cách phái tới giám thị, liền đưa tay gãi gãi phần ngực trắng như tuyết của đối phương,
(*) 甩锅 – Quăng nồi,là ngôn ngữ chơi game trên mạng nghĩa là trong khi chơi game, cả nhóm bị thua cuộc, liền đổ trách nhiệm cho đồng đội.
“Tiểu bồ câu, mau kêu Đại Tế Ti đến, chúng ta phải đi bảo vệ tổ chim của ngươi rồi.”
Nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại có một ngày trơ mắt nhìn Đại Tế Ti bị sờ ngực, Kỷ Mạch quả thực không cách nào hình dung loại tâm tình quỷ dị này, chỉ có thể thử cứu người nào đó đang tìm chỗ chết, “Ngươi nhất định phải trêu đùa như vậy… với một con chim bồ câu?”
Nhưng mà, đáp lại cậu chính là ánh mắt Tống Kiều không có chút phát giác nào, “Ta, tối hôm qua mới phát hiện, ngực chim bồ câu sờ lên cảm giác thật tốt.”
Vì vậy, mặc cho hắn nhân cơ hội lại sờ soạng mình mấy lần, chim bồ câu nhàn nhạt liếc hắn một cái, chỉ bình tĩnh kêu một tiếng, “Ku Ku.”
Ánh mắt Đại Tế Ti thay đổi rất sắc bén rồi, ngươi muốn xong rồi a.
Vô Yếm rõ ràng cảm thấy ánh mắt biến hóa của chim bồ câu, chưa từng thấy qua tâm tình của Tô Cách như vậy Kỷ Mạch chỉ có thể thương hại nhìn về phía người nào đó, “Nghe nói khi dễ động vật nhỏ rất dễ dàng gặp báo ứng, ngươi nên bảo trọng.”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Mạch (lạnh lùng): Nói ra ngươi có thể không tin, hắn cùng ta nằm một đêm chính là để kiểm tra sức khỏe.
Tống Kiều: Đây lại là thể loại PLAY mới lạ gì?
Dạ Minh Quân: Bản báo cáo nghiên cứu Kỷ Mạch của ta lại có tiến triển rất to lớn!
Kỷ Mạch: A, ta cư nhiên lại bị ngươi chọc cười.
Nhậm Thanh Nhai (gõ cửa): Nghe nói nếu không lên đài ta sẽ lại có thêm một cha dượng, cho nên ta phải sang đây.