Dạ Minh Quân đối với việc nghiên cứu thiên nhân ngược lại không phải là nhất thời hứng thú, trong mắt tiên nhân thì nhân gian do thế lực nào thống trị đều không phải là đại sự gì, dù sao bất kỳ Vương Triều nào cũng không thể kéo dài trăm ngàn năm, luôn có thời điểm thay triều đổi đại, việc chân chính cần hắn đi quản vẫn là thượng cổ thần khí ẩn mình trên đám mây kia.
Từ sau khi thu được lực lượng trên thi thể của Diệp Quân Hầu, Dạ Minh Quân vẫn luôn tiến hành phân tích, sau khi Thường Huy mang đến tư liệu nghiên cứu của Nhậm Thanh Nhai, những ngày gần đây rốt cuộc có chút thành quả.
Nguyên bản hệ thống lực lượng trên thế giới này chính là tu chân hệ thống lấy thiên đạo làm trụ cột, phàm nhân từ trúc cơ đến phi thăng mỗi một giai đoạn cũng cần vượt qua lôi kiếp, đạt tới cấp bậc tiên nhân liền sẽ phi thăng đến một vị diện khác.
Hiện nay, quy trình này lại bị một bộ quy tắc khác thay thế, một trận pháp đem thiên đạo nơi đây hoàn toàn ngăn cách cùng ngoại giới, vốn dĩ nên là thiên địa linh khí được dùng làm nguồn năng lượng cho thiên kiếp lại bị chuyển hóa thành năng lượng thuộc về thiên nhân, cho nên mỗi một khi thiên nhân hạ xuống thì bầu trời cũng nổi lên sấm chớp rền vang, mà cái thế giới này cũng lại không thể nào có người phi thăng.
Dạ Minh Quân nguyên bản còn cảm thấy kỳ quái, đối phương vì sao phải đem các nhân vật trong cốt truyện mà hiện hóa thành người thật, ngược lại khi biết được đối thủ cũng là thượng cổ thần khí thì cũng cảm thấy có chút minh bạch. Cho dù thần khí mạnh hơn nữa cũng là khí vật, bản thân cũng không có năng lực sáng tạo như con người. Ví dụ như Dạ Minh Quân, hắn tuy có tu vi siêu việt, nhưng cũng không cách nào vì mình sáng tạo ra một người có thể thỏa mãn cho chính mình, bởi vì hắn không thể tưởng tượng ra người như vậy sẽ có hình dạng gì.
Mà khi hắn tỉ mỉ phân tích thiên đạo quy tắc được lưu lại trong lực lượng của Diệp Quân Hầu, kết quả cũng chứng minh cái suy đoán này, thành phần cốt lõi chống đỡ cho bộ quy tắc này vận hành chính là văn tự (chữ viết).
Nguyên nhân chính là như vậy, Kỷ Mạch thân là tác giả mới có thể sửa đổi thiết định của Nhậm Thanh Nhai. Mà ba tên thiên nhân khi bị thần ký xuống khế ước chuyển quyền, từ sau khi bị Thường Huy mang về liền dần dần mất đi lực lượng của mình, Dạ Minh Quân suy đoán, bạch lộc hẳn là đang ở kỳ độ kiếp cho nên thể lực chống đỡ hết nổi, vì vậy thân thể tự phát huy thu lấy năng lượng của bọn họ để hộ thể.
Đối với thượng cổ đại năng như Dạ Minh Quân, mọi việc chỉ cần thăm dò quy luật cũng không khó hiểu, vì vậy hắn bằng vào kiến thức ngàn năm qua của mình, từ kết quả chỉ cần đảo ngược từng bước, trải qua nhiều lần thí nghiệm, lại thật sự lục lọi ra lưu trình khiến thiên nhân thành hình, thật sự cũng đem bức họa Diệp Quân Hầu trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ lôi ra ngoài.
Bất quá, thiên nhân tuần hoàn cũng không mang theo ký ức linh hồn, cuối cùng Ma Chủ thành hình chỉ giữ nguyên thiết định của mình trên văn tự, mọi việc trải qua ở cái thế giới này cũng không để lại bất cứ dấu vết gì.
” Trận pháp thay thế thiên đạo trước tiên sẽ lấy văn tự làm trụ cột mà tạo ra một cỗ thân thể, sau đó tùy ý bắt lấy linh hồn trong luân hồi truyền thụ ký ức rồi nhét vào, như vậy liền có được một thiên nhân.”
Dạ Minh Quân đem các loại quy luật vận hành thế giới liệt kê ra từng đạo công thức, thử dùng phương thức giải thích cho Kỷ Mạch có thể hiểu được phát hiện mới của mình, trên đường liền nghĩ tới hành động mới vừa rồi của Diệp Quân Hầu, liền bổ sung nói,
“Bất quá, linh hồn của Diệp Quân Hầu ta cũng không thay đổi, hắn tuy không nhớ, nhưng đối với con trai mình dường như cũng hạ thủ lưu tình. Liên quan tới vấn dề linh hồn sẽ lưu lại cảm tình hay không, ta còn cần sau khi trở về cùng Diêm Quân lập một hạng mục nghiên cứu mười năm để thử một chút.”
Không phải, chờ đã, ngươi rõ ràng đang giảng giải thiết định tu tiên, tại sao lại làm cho ta có ảo giác đang nghe tọa đàm cao cấp a?
Kỷ Mạch tuy biết Dạ Minh Quân năm ngàn năm qua chính là dựa vào học tập để giết thời gian, nhưng vì tiên nhân thường ngày biểu hiện thật là không cách nào đem hắn liên hệ với người có học thức uyên bác, hôm nay thấy hắn phất tay liền viết xuống thiên đạo quy tắc đầy sân, nhất thời khó tránh khỏi có chút lờ mờ, chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Tiên quân, thật ra thì ngươi không cần cho chúng ta nhìn quá trình nghiên cứu.”
Nghe lời này, Dạ Minh Quân đang nỗ lực dùng sự thật chứng minh mình cũng không ham chơi liền nhìn vào thần sắc mờ mịt của mọi người một chút, cũng nghi ngờ nghiêng đầu một cái, “Sao Văn Khúc thường xuyên đầu thai đi nhân gian học tập, đây là hắn những năm gần đây mới vừa đưa ra công thức tiên thuật thế kỷ hai mươi mốt a, là môn bắt buộc của tu sĩ nhập môn a, các ngươi xem không hiểu sao? Ta đổi lại thành Chu Dịch (*) viết lại một lần nữa?”
周易: Chu Dịch là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận đạo giáo và nho giáo Trung Hoa cổ đại, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ.
Link tìm hiểu thêm:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Chu_D%E1%BB%8Bchhttps://www.lyhocdongphuong.org.vn/article/chu-dich-va-kinh-dichThật xin lỗi, thật sự xem không hiểu, bọn họ khiến người hiện đại mất hết thể diện a.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ “Các ngươi ngay cả giới thiệu vắn tắt cho tân thủ cũng xem không hiểu sao? “của đại lão tiên nhân này, Kỷ Mạch cùng Tống Kiều hai sinh viên đương đại chỉ có thể lặng lẽ đỏ mặt lên, cũng may bọn họ tâm tính đủ ổn, chỉ giả vờ ho khan một tiếng, Kỷ Mạch liền đem trọng tâm câu chuyện tới điểm chính trước mặt, “Nói cách khác, Diệp Quân Hầu trở về là thiết định lúc ban đầu?”
Nói chuyện đến Diệp Quân Hầu, Tống Kiều đã tham dự qua đại cương thiết định liền có quyền lên tiếng, “Không chỉ như vậy, nếu quả thật nhắc tới Tiên cung, đây chính là cốt truyện mới nhất trong《 Dạ Sắc Truyền Thuyết 》, ngay cả chương mới ra cũng đuổi kịp a!”
Đối với tình tiết tiểu thuyết Dạ Minh Quân vẫn không hiểu rõ, nhưng Diệp Quân Hầu hôm nay thực lực đại tăng là sự thật, thoáng suy nghĩ một chút, liền trả lời: “Tu vi của hắn bây giờ so với quá khứ đã tăng lên rất nhiều, một khi tận lực che giấu hơi thở ngay cả ta cũng rất khó cảm giác đến sự tồn tại của hắn. Ta nghĩ, đây là bởi vì khi Ma Châu diệt phản loạn cùng Yêu Châu xâm chiếm giữa các phe đều có thiên nhân tử trận, lực lượng bọn họ tích lũy khi còn sống đều bị chuyển dời cho tân sinh thiên nhân “
Tình huống như vậy Kỷ Mạch trước đây đã có suy đoán, nhưng mà chân chính thấy tu vi Ma Chủ đột nhiên tăng mạnh như vậy vẫn là không nhịn được lo lắng nói: “Nếu vẫn luôn tiếp tục như vậy, tương lai có phải hay không còn có thể xuất hiện người có tu vi vượt qua thiên nhân?”
Nhưng mà, lần này Dạ Minh Quân chẳng qua là bất đắc dĩ đáp: “Ta nghĩ, có lẽ cái này chính là nguyên nhân của vị sáng tạo ra thiên nhân.”
Lời này vừa nói ra mọi người đều là yên lặng, lực lượng nguyên bản của thiên nhân cũng sẽ không tiêu tán sau khi chết, mà mỗi một thiên nhân cũng có thiên phú tu luyện cường đại cùng dị năng thủ đoạn, như vậy tuần hoàn kéo dài xuống, chỉ biết như khối tuyết cầu càng lăn xuống lại càng lớn, cũng không người nào biết cuối cùng sẽ xuất hiện nhóm cường giả gì.
Biến số như vậy, đối với tân sinh triều đình tuyệt không phải là chuyện tốt. Giống như Tống Kiều từng nói qua, Diệp Quân Hầu đã là nhân vật chính có tính khí tốt nhất dưới ngòi bút của Thâm Hắc, mấy quyển khác chỉ tùy ý tới một người cũng nhất định huyên náo long trời lỡ đất, mà nhân vật chính như vậy, ở Nam Tần mới là chủ lưu.
Lúc mọi người ở đây phát hiện tương lai cũng không lạc quan liền nhao nhao suy tính đối sách, Diệp Phá vẫn luôn bị xem nhẹ lại đột nhiên đứng ở trước mặt Dạ Minh Quân, hướng về phía hắn liền hỏi: “Ta không quá rõ các ngươi đang nói gì, dù sao phụ hoàng ở trong tay ngươi, đúng không?”
Dạ Minh Quân tính tình ôn hòa, đối với câu hỏi lỗ mãng như vậy ngược lại cũng không có cảm giác gì khó chịu, chỉ gật đầu đáp lại, “Đúng là như vậy, không sai.”
Lấy được câu trả lời khẳng định, thần sắc Diệp Phá phức tạp thở dài một tiếng, “Muốn điều kiện gì ngươi mới chịu thả hắn?”
Chuyện cần bàn đến điều kiện như vậy tự nhiên không thể do Dạ Minh Quân đi làm, giọng nói hắn vừa rơi xuống Thường Huy liền tự tiếp lời, “Cái này thì phải xem ngươi có thể cung cấp cái gì xem như trao đổi.”
Vốn là ai cũng không trông cậy vào một hoàng tử giả đang chán nãn có thể có cái giá trị gì còn thừa lại, Thường Huy cũng chỉ là cân nhắc đến năng lực dụng binh của Thính Tuyết mới mở miệng, kết quả Diệp Phá trầm tư chốc lát, cuối cùng nói ra tin tức làm người ta kinh ngạc,
“Phụ hoàng từng cùng ta nhắc tới, hắn ở Tiên Châu cũng không phải bại bởi Lý Tiên Nhi, mà là bị một cái đỉnh đồng thanh bức lui, hắn hoài nghi đó là một món thần khí tương đối lợi hại.”
Diệp Quân Hầu ngày xưa vô cùng để ý hình tượng của mình ở trong mắt con trai, đối với việc thua trận ở Tiên Châu tự nhiên cũng là nghiêm túc giải thích. Diệp Phá tuy không hiểu thiên nhân rốt cuộc là dạng tồn tại gì, nhưng, nghe ngôn ngữ bọn họ tựa hồ đang tìm thần khí, liền thử lấy điều này coi như trao đổi, muốn cứu Ma Chủ ra từ trong tay vị tiên nhân mạnh mẽ này.
Quả nhiên, nghe hắn miêu tả đối với cái đỉnh đồng thanh kia, thần sắc Dạ Minh Quân rất kinh ngạc, “Cái này giống như là Bách Dược Thần Nông Đỉnh.”
Thấy Dạ Minh Quân cũng có phản ứng như vậy, Thường Huy lập tức đánh giá lại giá trị của Diệp Phá một phen, hơi suy nghĩ liền hướng mọi người nói: “Các vị, ta cần cùng hắn nói một chút, các ngươi về trước đi.”
Lúc lấy được tin tức Diệp Quân Hầu lại xuất hiện, ba người Kỷ Mạch, Tống Kiều cùng Tô Cách đang uống trà, lúc này liền ngồi Phương Chu đồng loạt chạy tới, chẳng qua là, từ khi Dạ Minh Quân viết xuống thiên đạo quy tắc, Tô Cách liền nhìn đến nhập thần hoàn toàn không nghe mọi người đang nói gì, hôm nay cũng là tùy ý trả lời: “Dạ Minh Quân viết những quy tắc này rất có ý tứ, ta muốn tìm hiểu trong chốc lát.”
“Cô cũng muốn nhìn Thường tướng là làm việc như thế nào.”
Thường Huy vốn đang nghĩ khi có những người này ở đây thì mình cũng không tiện mở miệng uy hiếp lấy được tình báo, thế nhưng Thanh Đế lại muốn đích thân nhìn hắn chằm chằm, trong lòng biết muốn sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn là không được, lúc này cũng chỉ có thể nhàn nhạt nói: “Vậy thì mời Tống tiên sinh tới trợ giúp Thường mỗ điều tra đi.”
Đối với lần này, Tống Kiều chẳng qua là nhìn lại bằng một ánh mắt mờ mịt, khoan đã, ta chưa nói muốn lưu lại a? Ta không ngại quay lại tiếp tục uống trà cắn hạt dưa xem cuộc vui a!
Mặc dù nội tâm kháng nghị như vậy, Tống Kiều rốt cuộc cũng đã có thói quen khi bị con trai hố, cân nhắc đến còn dư lại chỉ có một đôi tình nhân, mình trên đường làm kỳ đà cản mũi cũng không thích hợp, liền chỉ oanh liệt hiến tế ngày nghỉ mà vỗ vai Kỷ Mạch một cái, trịnh trọng nhỏ giọng dặn dò: “Đại huynh đệ, đây chính là một đại lão chân chính a, thừa dịp thế giới hai người, để cho hắn nhìn vai ngọc xương quai xanh gì đó a, ngươi nhất định có thể sử dụng sắc đẹp bao lại hắn!”
Dĩ nhiên, ngôn ngữ tận tình lần này chỉ thu hoạch được một câu nói lạnh nhạt của Thần Tinh Tế Ti, ” Xin lỗi, ta không có loại đồ vật này.”
Cả một gia đình Tống gia cộng thêm một hoàng đế đều ở lại phủ tướng quân ăn cơm chùa, Kỷ Mạch cũng không muốn dính vào luân lý kịch gia đình của bọn họ, quả quyết liền cùng Dạ Minh Quân bước lên đường về.
Cùng tiên nhân sóng vai đi giữa con đường đều là hoa hải đường, chắc chắn xung quanh đã không còn ai khác, Kỷ Mạch lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Tiên quân, mới vừa rồi ngươi có phải hay không còn che giấu cái gì?”
Từ khi Dạ Minh Quân đi tới cái thế giới này hai người cơ hồ mỗi ngày đều ở cùng một nơi, đối với ưu tư của tiên nhân Kỷ Mạch ít nhiều đã có thể phán đoán, khi nghe thấy Thần Nông Đỉnh xuất hiện, Dạ Minh Quân trước sau như một không vì bất kỳ chuyện gì lộ vẻ kinh ngạc lại lộ ra thần sắc như vậy, thật sự không bình thường.
Dạ Minh Quân biết Kỷ Mạch xưa nay thận trọng, lại không nghĩ rằng cậu ngay cả sự khác thường của mình trong nháy mắt cũng phát hiện, lúc này cúi đầu nhìn bức họa vẫn luôn được hắn mang theo trên người, không tự chủ cầm tay của thanh niên, lúc này mới nói ra suy đoán chân chính của mình, ” Chuyện cướp đoạt lấy thiên địa linh khí chuyển hóa thành cho thiên nhân như vậy, chỉ có Sơn Hà Xã Tắc Đồ vì dự trữ thiên hạ linh mạch mà ra đời mới có thể làm được.”
Kỷ Mạch biết ý tứ của hắn, hơi suy nghĩ liền nhân tiện nói ra một khả năng có thể xấu nhất, ” Diệp Quân Hầu ở Tiên Châu nhìn thấy Thần Nông Đỉnh, ngươi lo lắng tham dự chuyện này không chỉ có một món thần khí?”
Khó trách Dạ Minh Quân không cùng mọi người nói rõ chuyện này, nếu chỉ có một cái thần khí, bọn họ có thể đánh một trận, thế nhưng nếu như đối thủ không phải đơn đả độc đấu, chỉ sợ không chỉ cái thế giới này, ngay cả Dạ Minh Quân cùng thiên đình cũng sẽ gặp nguy cơ.
Đây là vấn đề mà bọn họ thân là tiên thần phải giải quyết, Dạ Minh Quân vốn vô tình khiến Kỷ Mạch lo lắng, nhưng hôm nay thấy cậu cũng sa sút, lập tức liền nhéo gò má Thần Tinh Tế Ti một cái, chỉ cười nói: “Thật ra thì đối thủ là ai cũng không trọng yếu, phiền toái là, nếu như không hoàn thành việc công lược mục tiêu, ta có lẽ không đánh lại hắn.”
Hệ thống công lược mục tiêu, đó không phải là…
Nội tâm trong nháy mắt kịp phản ứng, tay của Kỷ Mạch cũng siết chặt lại, “Ngươi đây là đang thúc giục hôn nhân?”
Mới lui tới liền cầu hôn nhanh như vậy sao? Ai tới nói cho ta bị bạn trai cầu hôn nên có phản ứng gì a? Hoặc là nói, kết hôn giữa nam nhân rốt cuộc là muốn làm gì?
Dạ Minh Quân đối với hôn nhân của nhân loại cũng không có khái niệm gì, chẳng qua là cảm giác quan hệ giữa hắn cùng Kỷ Mạch còn có thể tiến lên một bước nữa, hôm nay thấy Kỷ Mạch rất khẩn trương, liền quay đầu hôn một cái lên trán cậu, “Chúng ta bây giờ là người yêu, ngươi nếu là gặp phiền toái chuyện, đương nhiên có thể yêu cầu ta xuất thủ tương trợ.”
Hắn không nhắc lại chuyện tiến vào giai đoạn hôn nhân, Kỷ Mạch cũng là thở phào nhẹ nhõm, đối với lời này chỉ nhẹ giọng đáp: “Ta không muốn ngươi ủy khuất mình đi làm chuyện không thích.”
Kỷ Mạch chưa từng yêu ai, cũng không biết cùng người yêu rốt cuộc nên là quan hệ như thế nào, cậu chẳng qua chỉ cho rằng, ỷ vào Dạ Minh Quân thích mình thì phải cầu tiên nhân vì mình mà cùng tham gia vào chiến tranh nhân loại, như vậy quá kỳ quái. Cậu cũng không có cường đại như Dạ Minh Quân, cùng tiên nhân so sánh thì cậu rất nhu nhược, nhưng, xem như cậu như vậy, cũng muốn làm hết sức để bảo vệ Tốt Khải Minh Châu mà mình thích nhất.
Lấy được câu trả lời trong dự liệu, Dạ Minh Quân đối với đối tượng đang qua lại không chịu ỷ lại mình để giải quyết phiền não cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, “Ta thích nhất nét mặt tươi cười của ngươi, cho nên, chỉ cần là chuyện có thể để cho ngươi vui vẻ cười một tiếng, ta đều nguyện ý làm.”
Dạ Minh Quân một khi bướng bỉnh lên thì rất nghịch ngợm, chỉ khi nào trầm tĩnh lại ôn nhu nói chuyện, Kỷ Mạch liền đối với hắn không có sức đề kháng nào, cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, không để ý tới ánh mắt khác thường của người đi đường qua lại đối với hai người nam nhân nắm tay nhau, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay tiên nhân, chỉ nói: “Vậy cũng đừng tùy ý mạo hiểm nữa, chỉ có ngươi bình an vô sự, ta mới có thể sống vui vẻ.”
” Được, lần sau trước khi ra cửa ta sẽ nhớ để hệ thống nhắn lại.”
Cơn ngứa từ lòng bàn tay trong nháy mắt liền chạy thẳng tới nội tâm, Dạ Minh Quân tuy trả lời coi như trấn định, nhưng trong con ngươi lại không tự chủ được mà có lưu quang thoáng qua, cuối cùng kém chút liền muốn khôi phục thân phận thật sự chạy vào trong ngực người bên cạnh cọ cọ một hồi.
Như đã nói qua, Kỷ Mạch khi tháo mặt nạ xuống liền không nhìn thấy hắn, có lẽ buổi tối thừa dịp người này ngủ say có thể thử một lần? Bản thể của hắn rất êm dịu bóng mượt chạm vào rất ôn hòa, Kỷ Mạch nhất định sẽ thích.
“Ta chưa thấy qua hệ thống nào có nhiều chức năng như vậy.”
Kỷ Mạch ngược lại không biết mình tiện tay cọ một cái Dạ Minh Quân lại liền nghịch ngợm lên, chẳng qua là đối với công dụng hệ thống hôm nay càng ngày càng nhiều mà cảm khái một câu.
Dứt lời, hắn vừa âm thầm dùng Vô Yếm nhìn trộm khuôn mặt tươi cười của tiên nhân, ở trong lòng yên lặng xúc động,
Dạ Minh Quân rõ ràng từng trải hơn so với mình, càng hiểu thiên đạo quy luật hơn so với mình, nhưng là, bất luận mình nói cái gì cũng rất nghiêm túc lắng nghe a. Vốn là tiên nhân tự do không chịu trói buộc lại để ý đến cảm thụ của mình như vậy, mình trước kia làm sao liền cho rằng ôn nhu như vậy còn không phải là tình yêu chứ?
Kỷ Mạch không biết có phải tất cả tình yêu nào cũng giống như vậy hay không, nương theo khoảng cách đôi bên từng bước một đến gần, mỗi một ngày cũng có thể cảm nhận được lòng tốt của đối phương, giống như trên đời này căn bản không có bất kỳ người nào có thể cùng hắn so sánh. Nếu như đây chính là cái gọi là tình yêu làm giảm chỉ số thông minh, Kỷ Mạch ngược lại là cảm thấy làm kẻ ngu cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Kỷ Mạch chính là không nhịn được cười một tiếng, giọng nói cũng êm ái,
“Dạ Minh Quân, thật ra thì những ngày gần đây mọi người chung quanh ta luôn nói ‘tiên quân của ngươi’, ta đột nhiên phát hiện cùng ngươi xác định quan hệ là một chuyện vô cùng đáng giá. Bây giờ tất cả mọi người đều biết ngươi là của ta, cũng nhận định chỉ có ta có thể ảnh hưởng ngươi, cảm giác như vậy, ta rất thích.”
Dạ Minh Quân vẫn thành thực, hắn chỉ cần vừa nhìn thấy dáng vẻ tươi cười chân thực của người này nhất định sẽ cao hứng không ngừng được, giống như mình mới vừa thành công cứu vớt cả thế giới vậy. Không, các loại chuyện cứu thế hắn đã làm qua rất nhiều, nhưng cũng không có hưng phấn như bây giờ.
Hắn mặc dù rất muốn ngay lập tức đè nam nhân hấp dẫn mình lại hôn một cái, thế nhưng trên đường nhiều người, lấy da mặt của Kỷ Mạch nhất định sẽ xấu hổ, chỉ có thể nắm chặt tay lại một chút, khẽ cười nói: “Ta muốn nắm tay ngươi cùng nhau trở về.”
Nhưng mà, không hiểu phong tình vẫn là phẩm chất chung của hai người, ai cũng đừng nghĩ cười nhạo ai mới là chú cô sinh. Lúc này cũng vậy, cân nhắc đến hành vi thường ngày của Dạ Minh Quân, nghĩ đến hiện thực Kỷ Mạch lập tức hồi đáp: “Ngươi biết từ Húc Nhật thành đi bộ đi tới Thần Điện cần bao lâu sao?”
“Nếu như có thể vĩnh viễn đi tiếp như vậy cũng không tệ.”
Dạ Minh Quân mặc dù không hiểu tình yêu, thế nhưng lại tự kèm theo kỹ năng ghẹo người, một câu nói liền làm tim Kỷ Mạch đập nhanh mấy phần, chẳng qua là ngoài miệng vẫn quật cường đáp lại, “Xin đừng làm khó đôi chân của ta.”
Bất quá tiên nhân am hiểu nhất la giải quyết vấn đề, liền có vẻ mặt đầy mong đợi mà đề nghị, “Ngươi thể lực thật kém, ta ôm ngươi đi?”
“Xin cho phép ta cự tuyệt.”
Hai nam nhân dắt tay đi ở trên đường chính đã quá khiến người khác chú ý, nếu như lại bị ôm, Kỷ Mạch phỏng đoán mình ngày mai sẽ có thể trở thành nhân vật được khắp thiên hạ quan tâm, quả quyết liền đem đề nghị không đáng tin cậy này bác bỏ.
Nhưng mà, trong nháy mắt vừa thấy Dạ Minh Quân rũ mắt xuống, lại không tự chủ dùng đầu ngón tay ngoắc lấy đai lưng đối phương kéo lại gần, nhỏ giọng bổ túc một câu, “Nếu như là ở trong phòng, tùy ngươi ôm bao lâu đều được.”
Lời này vừa nói ra, trong con ngươicua3 Dạ Minh Quân liền xuất hiện mấy đạo lưu quang xẹt qua, nhìn Thần Tinh Tế Ti có thói quen lạnh lùng đối xử với mọi người khi nói xong lời này lập tức quay mặt đi, tựa hồ đang cố gắng bình phục cảm xúc khắc chế mình đừng đỏ mặt, liền không nhịn được lấy tay vòng qua eo của Kỷ Mạch.
Làm sao bây giờ, tiểu gia tử hắn nuôi càng ngày càng đáng yêu, thật là muốn hoàn toàn đánh lên ấn ký thuộc về hắn, để cho toàn thế giới đều biết người này là của hắn!
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Kiều: Ca cũng biết đi theo bọn họ nhất định sẽ ăn cẩu lương, khá tốt thoáng hiện mở mau!
Thường Huy: Ta đột nhiên phát hiện hiến tế trói buộc của thần linh là một sự lựa chọn một vốn bốn lời.
Tô Cách: Chỉ muốn mọi người đều vui vẻ, cũng không tốt lắm.
Tống Kiều: Đầu năm nay gặp một người mà mình thích rất khó khăn, bất luận trai gái, tiên hạ thủ vi cường!
Thanh Đế: Thì ra là như vậy, thụ giáo.