Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 69



Những địa phương có linh khí dồi dào trên thế giới này thích hợp cho nhân loại cư trú đều bị Thần Ma hai châu chiếm lĩnh, hiện nay tất cả thuộc về Phụng Triều; Yêu Châu chiếm đoạt Tuyết Nguyên là nơi cực hàn, người thường căn bản không cách nào sinh sống được; Phật Châu cũng chỉ tồn tại ở hoang mạc thảo nguyên là địa khu có rất ít người sinh sống. Trước kia  Tiên Châu không có thiên nhân lãnh đạo căn bản không cách nào cùng các vị chúa tể chống lại, cũng chỉ có thể đem từng ngọn núi đưa vào những tầng biển mây lớn, tuy có được danh tiếng là hải ngoại tiên sơn, nhưng nỗi khổ cực trong đó thì chỉ có tự mình biết được.

Lấy cấp bậc tu vi của tiên nhân muốn đến đông phương hải vực chỉ cần không đến nửa ngày, chỉ thấy Dạ Minh Quân ôm Kỷ Mạch, Huy Nguyệt bưng bình sứ đựng Thủy Vô Ngân, trong lúc nói cười thì có thể thấy biển khơi xanh thẳm cùng với một đám tiên sơn như ẩn như hiện trong mây mù.

Tiên Châu có một hệ thống phân cấp nghiêm ngặt, các đệ tử thuộc môn phái bình thường chỉ có thể  sinh sống ở trên hải đảo, chỉ khi đạt đến Nguyên Anh Kỳ mới được sứ giả tiếp đón lên trên tầng mây lấy được phong hào tiên nhân hưởng thụ cung phụng. Dĩ nhiên, những loại phong hào này lọt vào trong tai Dạ Minh Quân liền có vẻ hơi khôi hài,  Dạ Minh Quân chỉ thầm nói, chưa chịu chín chín tám mươi mốt đạo thiên kiếp cũng chưa từng chịu qua tâm cảnh khám phá hồng trần, như vậy cũng có thể gọi là tiên?

Tuy đối với hành động dở khóc dở cười của nhân loại khi xưng hô bậy về tiên thần, Dạ Minh Quân cuối cùng cũng không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu một cái liền muốn ôm Kỷ Mạch hướng đỉnh núi đi tới.

Nhưng mà, tướng mạo của Huy Nguyệt đi ở nơi nào đều là vạn chúng chú mục, Mặc dù ngoại hình của Dạ Minh Quân không ấn tượng, nhưng lại là thượng cổ thần khí tự mang khí độ thản nhiên khiến hắn cho dù đi cùng  với bất kỳ người nào cũng không thể hạ thấp mình được. Như vậy, chỉ nhìn một cái liền biết đó không phải là hai người phàm nhân, lại còn mang theo Kỷ Mạch không có phân nửa tu vi nhưng lại sử dụng thần khí che giấu dung nhan, ba người kỳ dị như vậy liền hạ xuống ở một bên cửa vào Tiên Sơn liền đưa tới sự chú ý của đệ tử thủ sơn, còn không đợi bọn họ tiến lên, một gã bạch y tu sĩ liền ngăn lại lối đi, chỉ cung kính nói: “Hai vị xin dừng bước, cảnh nội Tiên Châu không cho phép người phàm tiến vào.”

Ngôn ngữ người này rõ ràng không đem Kỷ Mạch coi ra gì, mặc dù chuyện này  ở Tiên Châu rất phổ biến, nhưng lại làm thần sắc của Dạ Minh Quân cùng Huy Nguyệt đồng thời lạnh xuống, chỉ có Kỷ Mạch vẫn duy trì vẻ đạm nhiên thường ngày, cho dù là ai cũng không nhìn ra bất kỳ biến động cảm xúc nào trong nội tâm của  cậu.

Tiên Châu xưa nay cấm người phàm tiến vào, trước đây Diệp Quân Hầu chính là đặc biệt phái người phàm làm sứ giả  tới khiêu khích, lấy đây là lý do đi vào đại náo một phen. Kỷ Mạch vốn tưởng rằng có lần giáo huấn đó, đám người này cũng nên học cách thay đổi, không nghĩ tới hôm nay không ngờ lại hướng khối thiết bản mà đá tới, nhất thời chỉ có thể yên lặng cảm khái ở trong nội tâm,

Quả nhiên là tổ truyền pháo hôi, phàm là đại lão có thể đưa đầu người, nhất định phải chạy lên đưa, một  cái cũng chưa chịu buông tha.

Huy Nguyệt cùng Kỷ Mạch tuy có thù cũ, nhưng trong nhân thức của hắn thì mọi người đều là người của Thần Điện, ít nhất ở bên ngoài không thể để cho Bạch Y Tế Ti mất mặt, liền bất mãn nói: “Diệp Quân Hầu đều biết người tới là khách mà thiết yến tiếp đãi, làm sao người Tiên Châu giáo dưỡng ngay cả Ma Châu cũng không bằng?”

Cũng không biết là thần sắc của mỹ nhân khi tức giận có lực sát thương quá lớn, hay là  vì Tiên Châu đưa quá nhiều đầu người cho nên đã có kinh nghiệm mà tên đệ tử thủ sơn này tuy ngăn cản mọi người nhưng thái độ ngược lại vẫn cung kính, nghe vậy chỉ là khuyến cáo nói: “Hai vị tiền bối, bên trong tiên sơn không thể phi hành, đi lên đăng vân thiên thê (thang lên trời) để tới tiên môn tổng cộng mười vạn bậc, trên đường trải rộng trận pháp thí luyện, nếu không có tu vi nhất định, đi lên chỉ sợ là nộp tính mạng.”

Lần này Tiên Châu là vì chiêu thân mà mời thiên nhân rộng rãi, tới cầu thân tự nhiên phải chịu được khảo nghiệm, như vậy đường vào núi này chính là ải thứ nhất. Thiên nhân trước đó đã đến tuy bất mãn với dáng vẻ của Tiên Châu nhưng suy cho cùng thì tự bản thân cũng không phải là  người  quyền cao chức trọng, lại ôm theo ý niệm muốn nhìn một chút vị  Lý Tiên Nhi này rốt cuộc là thần thánh phương nào cho nên  cũng chỉ làm theo yêu cầu của bọn họ.

Nhưng mà, Kỷ Mạch cùng Huy Nguyệt đều là Bạch Y Tế Ti tại Thần Điện, Thần Điện lại là Quốc Giáo  (tôn giáo chính thống tại một quốc gia) tại Phụng Triều, có thể nói bọn họ bên ngoài đại biểu chính là Phụng Triều. Từ xưa hai nước giao phong chỉ tuân theo quy củ của cường giả, hôm nay rõ ràng là Phụng Triều hơi cường thế, bọn họ cũng không thể hướng Tiên Châu cúi đầu.

Kỷ Mạch trước kia rất ít khi đi ra ngoài, lúc này cũng không biết người này là thật sự không nhận ra thân phận của cậu, hay là Tiên Châu tận lực làm khó, chẳng qua là yên lặng suy nghĩ dụng ý của đối phương, ngược lại là Dạ Minh Quân thấy cậu rơi vào trầm tư liền nhíu mi, “Chẳng qua là lấy phù không trận cưỡng ép linh sơn bình thường đưa lên trời cao mà thôi, chỉ đi vào một chuyến  tại sao lại phiền toái hơn cả việc đi vào Nam Thiên Môn (*) như vậy?”

(*)Nam Thiên Môn chính là cửa ngõ của Thiên Đình, những Thiên Binh giữ cửa này đều là Thiên Tiên được thụ phong

Tiên Châu tâm thái Kỷ Mạch ngược lại là có thể đoán được mấy phần, những tu sĩ bản thổ này cũng  giống như là thí sinh thi tốt nghiệp trung học, nhiều năm học hành cực khổ chỉ vì một ngày thi đậu vào một trường đị học tốt, kết quả đột nhiên liền nhảy ra một đám thiên nhân mở auto  ngay cả trường thi cũng chưa vào liền trực tiếp được trúng tuyển vào nội bộ. Như vậy so sánh rõ ràng, bên phía xưa nay cố gắng  khó tránh khỏi trong lòng không được thăng bằng, hôm nay lấy được cơ hội liền muốn tiêu diệt oai phong của thiên nhân.

Chẳng qua là, những người này cũng nên biết, cái gọi là công bằng nói lý trên căn bản đều được thành lập khi song phương có  thực lực tương đương, ngay cả tác giả bọn họ cũng không dám cùng nhân vật chính nói đạo lý, một đám NPC lại không biết phải trái đó chính là tìm chỗ chết.

Cũng may là người này vận khí không tệ, Dạ Minh Quân cùng Huy Nguyệt đều là cường giả tính cách ôn hòa, hôm nay bị cản nếu là Diệp Quân Hầu, chỉ sợ  ngọn tiên sơn này khó tránh khỏi phải bị huyết tẩy một trận.

Kỷ Mạch trước khi xuất phát  đối với tình huống tại Tiên Châu liền có chuẩn bị tâm lý, lúc này tin tức về Thần Nông Đỉnh không rõ, cậu ngược lại cũng vô ý sinh thêm sự cố, chẳng qua là nhàn nhạt nói: “Có nhường ta đi vào hay không các ngươi không làm chủ được, nói cho trưởng lão phụ trách chuyện này, hắn tự nhiên biết ta là ai.”

Thượng tầng Tiên Châu cũng biết thiên nhân không dễ chọc, phái thủ sơn đệ tử tới đều được lựa chọn kỹ càng, người này thấy Dạ Minh Quân cùng Huy Nguyệt nhìn qua khí thế bất phàm, Kỷ Mạch được ôm tuy không có tu vi nhưng ngữ khí rất lãnh đạm, cuối cùng vẫn không kiên trì với luật lệ tại Tiên Châu, chỉ cung kính nói: “Mời ba vị chờ một chút, đợi ta đi trước hỏi qua Mộc Tuần Chân Quân.”

Dạ Minh Quân cũng không phải là người tranh cãi vô lý, thấy hắn thức thời liền không nói lời gì nữa, chẳng qua là cảm thấy bản thân mình chính là tiên thần thực sự lại còn vui vẻ du lịch phàm trần, luôn muốn  nghiên cứu đồ chơi mới mẻ của phàm nhân một phen; đám tu sĩ này thiên kiếp đều chưa vượt qua nhưng là đối với người phàm dùng mọi cách khinh bỉ, hoàn toàn quên mình trước kia chưa tu  hành cũng là do người phàm sinh dưỡng giáo dục, tâm cảnh như vậy thật sự đáng lo ngại.

Lúc này hắn thấy Kỷ Mạch không nói lời nào, còn cảm thấy  có chút mất hứng, liền an ủi: “Đừng sợ, nếu như bọn họ không để cho ngươi đi vào, ta liền dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ đem Thần Điện dọn tới, để ở trên đình núi này.”

Tiên nhân hôm nay tu vi giải phong hơn phân nửa, dời núi lấp biển bất quá là một chuyện rất nhỏ, ngược lại để cho Kỷ Mạch vốn dĩ đang nghiêm túc suy đoán tình huống Tiên Châu bất ngờ một chút, cậu là không nghĩ tới mình còn có thể nắm được vai diễn nữ chính đánh mặt, chỉ cảm thấy hơi buồn cười liền vỗ vai Dạ Minh Quân một cái, ” Không sai, rất có phong phạm bá tổng,  có tiền đồ.”

Kỷ Mạch không biết phi hành, dọc theo đường đi đều do Dạ Minh Quân ôm đi, lúc này hạ xuống đất, tiên nhân cũng không có ý tứ muốn buông cậu xuống. Người thần điện đã sớm có thói quen đối vối cảnh tượng  một đôi đoạn tụ dính chung một chỗ, cũng không ai cảm thấy có cái gì không đúng, ngược lại là quên Tiên Châu nơi này cũng đều là cư dân bản thổ, làm gì đã thấy qua đoạn tụ trắng trợn như vậy. Lúc này một đám lão tu sĩ âm thầm quan sát động tĩnh nơi đây đã sớm không biết mắng bao nhiêu câu không biết xấu hổ, ngay cả các thủ sơn đệ tử vây xem nội tâm cũng là kinh hãi không thôi, chỉ nói thầm, nam nhân cùng nam nhân, cái này cũng có thể?

Chỉ cần có mặt Huy Nguyệt, tầm mắt quần chúng vây xem liền không thể dời đi, vì vậy ba người bọn họ bị nhìn chăm chú  đều không cảm thấy bất ngờ, Huy Nguyệt lại là nhàm chán liếc mắt nhìn lên những bậc thang lên núi, hướng về phía Kỷ Mạch liền nói: “Trên bậc thang dường như có phụ trọng trận pháp, Kỷ Mạch ngươi có được hay không a?”

Kỷ Mạch dĩ nhiên biết hắn là lo lắng mình không gánh nổi áp lực trận pháp, nhưng là nam nhân thì làm sao có thể thừa nhận mình không được, liền ung dung trả lời: “Ta có được hay không là vấn đề mà Dạ Minh Quân nên lo lắng.”

Câu này một lời hai nghĩa có hàm nghĩa khá sâu, Dạ Minh Quân trước mắt thật đúng là nghe không hiểu, chỉ nói cậu là nơi nào khó chịu, liền quan tâm hỏi: “Ta cần phải lo lắng  cái gì?”

Hắn không mở miệng thì rất  tốt, vừa hỏi một chút Kỷ Mạch liền không khỏi nhớ tới người này đem mình lăn qua lộn lại chơi đùa mấy ngày nay, Dạ Minh Quân là nghiên cứu hứng thú dồi dào còn viết ra một đống học thuật tổng kết,  nhưng cậu thủy chung không được thống khoái, lại không thể mất hết mặt mũi mà  mở miệng chỉ điểm, rõ ràng có bạn trai, kết quả cuối cùng còn phải cùng tay phải làm bạn, nói ra đều là một bi kịch khiến mọi người rơi lệ.

Nghĩ tới đây thần sắc Kỷ Mạch chính là tối sầm, liền hướng về phía Dạ Minh Quân cũng không biết là cố ý chơi mình hay là thật sự không biết liền tức giận nói: “Được rồi, ngươi không được.”

“…”

Mặc dù lấy sức hiểu biết của Dạ Minh Quân hôm nay còn chưa đủ để nghe hiểu nội hàm trong lời nói nhân loại, nhưng trực giác nói cho tiên nhân, Kỷ Mạch chính là đang giễu cợt hắn. Tiểu gia hỏa này chỉ có ở trên giường mới chịu đối với hắn nói thật, buổi tối nhất định phải cực kỳ tra hỏi!

Kỷ Mạch hoàn toàn không biết mình mới nghịch ngợm một chút xíu liền đưa tới lòng háo thắng của Dạ Minh Quân, lúc này này chờ đến nhàm chán, nhìn Huy Nguyệt một cái, liền hỏi ra nghi vấn dâng lên trên đường: “Huy Nguyệt tế ti, thần linh tồn tại tựa hồ cũng không đối với ngươi tạo thành ảnh hưởng gì?”

Nhâm Thanh Nhai đối với  chuyện về Thần Linh vẫn chưa trắng trợn tuyên dương, hôm nay đây vẫn là bí mật đối với phần lớn thiên nhân, bất quá vì đề phòng sinh thêm rắc rối, Tô Cách vẫn là đem chuyện này báo cho cao tầng trong thần điện, Huy Nguyệt tự nhiên cũng đã biết.

Kỷ Mạch nguyên tưởng rằng hắn nên hướng mình hỏi chút gì, vậy mà dọc theo đường đi thì tất cả lời nói và hành động của vị Tinh Linh Vương này đều giống với trước kia, tựa hồ hoàn toàn không đem Thần coi ra gì, ngược lại là khiến cho tác giả có thói quen bị thiên nhân nhằm vào hơi cảm thấy kỳ quái.

“Ngươi cũng biết, Đại Tế Ti nói ta vẫn nghe không hiểu lắm. Tóm lại, cái gọi là Thần Linh chính là tương đương với Vận Mệnh Nữ Thần hoặc là Tinh Linh Mẫu Thần là loại tồn tại như vậy đúng không? Tinh Linh Tộc Chúng ta vẫn luôn tin tưởng là Mẫu Thần ban cho chúng ta sinh mạng, mỗi một đời Tinh Linh Vương đều là ái tử của  Mẫu Thần, ta mặc dù đối với Thần Dụ không có hứng thú, nhưng cũng không cảm thấy đây có gì không tốt.”

Huy Nguyệt trả lời rất tùy ý, Kỷ Mạch lúc này mới nhớ tới trong cổ văn còn chưa lưu hành cử chỉ đồ thần, đối với Huy Nguyệt mà nói Thần tồn tại ngược lại không khó tiếp thu như những thiên nhân khác.

Ngay tại thời điểm liên tiếp bị Nhâm Thanh Nhai cùng Thường Huy hai tên thiên nhân phản nghịch đả kích, tác giả vì thế hơi cảm thấy an ủi, Huy Nguyệt liền liếc cậu một cái, trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ,

“Dĩ nhiên, người xấu giống như ngươi như vậy khẳng định cùng mẫu thần từ bi không giống nhau, không phải tà thần chính là Ma thần, trừ cám dỗ loài người sa đọa cái gì cũng không làm.”

Được rồi, tinh linh tộc quả nhiên thù dai, cho tới bây giờ đều không quên sự thật bị cậu hố vào thần điện.

Chắc chắn mình đại khái phải vĩnh viễn ở lại trong danh sách đen của Huy Nguyệt, Kỷ Mạch tuy có chút bất đắc dĩ nhưng ngoài miệng lại nghiêm trang trêu chọc vị Tinh Linh vương đơn thuần này,

“Lặng lẽ nói cho ngươi một cái bí mật, ta chính là tà thần cám dỗ loài người đoạn tụ, chỉ cần ở trong phạm vi lãnh vực của ta, xu hướng tình dục của ngươi liền  biến thành nam nhân.”

Nhưng mà, Kỷ Mạch vẫn đánh giá cao sức phán đoán của Huy Nguyệt, chẳng qua là thuận miệng nói, Tinh Linh này lại thật sự tin, trong nháy mắt chính là hoa dung thất sắc, ngón tay run rẩy chỉ vào cậu mà bi phẫn nói: “Cái gì? Khó trách ta đến nay đều không gặp vương hậu trong dụ ngôn của Mẫu Thần, ngươi lại đối với ta hạ độc thủ như vậy!”

Khoan đã, ngươi cái này liền tin? Thiết định không bình thường như vậy mà ngươi  cũng không cần hoài nghi một cái sao? Bên cạnh đó, nữ chính thì có liên quan gì đến ta?  Mẫu Thần ngươi cũng khâm định nam phụ làm công cho ngươi a!

Mấy ngày nay đối tượng hợp tác của Kỷ Mạch căn bản là Thường Huy Và Tống Kiều loại người tinh ranh này, hôm nay bỗng nhiên nhận đã kích đến từ trí thông minh của  đội hữu cũng không khỏi có chút ngơ ngác, chỉ tiếc, cậu đã đánh giá Huy Nguyệt quá cao.

Lúc này, còn không đợi Kỷ Mạch mở miệng làm sáng tỏ, đại sát thủ vốn dĩ vẫn luôn an tĩnh như vũng nước đọng liền hoảng sợ mà nổi bong bóng, “Trời ạ! Nguyên lai đây chính là lý do ta gần đây không được bình thường, yêu tinh, ngươi mau đưa ta bưng xa một chút! tương lai con cháu đời sau của ta liền dựa vào ngươi cứu vớt!”

Không phải, ta chính là thuận miệng ảo tượng một chút, các ngươi lại thật sự tin? Chỉ số thông minh như vậy rốt cuộc là làm sao sống đến bây giờ còn chưa bị hố chết a?

Kinh ngạc phát hiện Huy Nguyệt cuối cùng coi là ôm thật chặc cái bình cùng mình kéo ra khoảng cách, Kỷ Mạch không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.

Nhưng mà, rất nhanh cậu liền phát hiện có thể không phải hai người này thiếu trí khôn, mà là Thường Huy đối thủ này quá cao tay, lấy lực một người mà nâng cao chỉ số thông minh trung bình của toàn thế giới.

Bởi vì, thủ sơn đệ tử kia mới vừa hỏi qua thượng tầng trở về, một thanh niên rất có chí hướng mặc đù đối mặt với giá trị nhan sắc của  Huy Nguyệt cùng khí thế của Dạ Minh Quân cũng không có khuất phục, khi nghe đối thoại này giữa bọn họ cuối cùng vẫn là mặt đầy hoảng sợ liền cúi hấp đầu, “Đại… Đại thần ta sai rồi, mời ngài vào! Nhà ta nhất mạch đơn truyền, cầu buông tha a!”

Ta thật sự có như vậy sao? Làm sao ta lại có cảm giác bản thân ngoại trừ đối với Dạ Minh Quân cong một chút, nhưng trong ngày thường căn bản là một thẳng nam  chú cô sinh a?

Mắt thấy ngay cả NPC cũng đón nhận cái thiết định tà thần này, Kỷ Mạch đối với thuộc tính của mình cũng không bắt đầu nghi ngờ.

Bất quá, trên đời cũng không phải tất cả nam nhân cũng đối với đoạn tụ tránh như tránh bò cạp. Giống như Dạ Minh Quân, hắn chính là nhìn người yêu trong ngực mình một chút chỉ trong nháy mắt liền cứng ngắc, thần sắc vẫn là ôn hòa trước sau như một, chỉ nhân cơ hội nhẹ nhàng hôn vào mặt nạ màu bạc, liền mỉm cười nói: “Không quan hệ, ta thích bị ngươi cám dỗ.”

Hành động trìu mến với tình ý miên man như vậy chính là búa tạ nện xuống mặt đất, một đám thủ sơn đệ tử thấy vị bạch y nam nhân này có tu vi bất phàm đều là bị Kỷ Mạch im hơi lặng tiếng mà bẻ thành một khay nhang chống muỗi (bẻ cong a), nào còn dám dùng sinh nhai thẳng nam của mình mà mạo hiểm, lập tức đồng loạt kéo ra khoảng cách cùng hai người, tập thể cung kính nói: “Đại thần mời vào!”

Người ở Tiên Châu kiêu ngạo ngất trời, cảnh tượng cung thuận như vậy thật là trăm năm khó gặp, ngay cả thiên nhân qua đường mới vừa đuổi tới đều bị sợ dọa hết hồn, chỉ có thể từ trong thâm tâm khen ngợi một câu, “Oa, ngưu bức a!”

Mắt thấy thiên nhân vây xem đều là thán phục không thôi, Dạ Minh Quân kỳ thực còn không thế nào hiểu rõ vì sao thái độ mọi người sẽ phát sinh biến hóa lớn như vậy, suy nghĩ một chút,  Kỷ Mạch chỉ dùng một câu nói liền làm được chuyện mình cũng không làm được, liền mỉm cười khen: “Ngươi thật là lợi hại.”

Đối với lần này, Kỷ Mạch chỉ có thể diện vô biểu tình mà nhìn hết thảy các thứ này, khóe miệng không nhịn được giật giật, cuối cùng cắn răng đáp lại hai chữ, “Quá khen.”

A a, rõ ràng là cảnh tượng trang bức như vậy, tại sao nội tâm của ta chỉ có bi thương? Ta thật đã cong đến trình độ như vậy sao?

________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Thường Huy (nghiêm túc): Nghe nói đoạn tụ sẽ lây?

Tống Kiều: Vô nghĩa a, ca đi kênh thuần ái vòng vo một vòng vẫn là thẳng nam.

Tô Cách: Cùng ta không liên quan, nhân sinh của ta chỉ có tín ngưỡng.

Thanh Đế: A, thiên ma chúng ta căn bản không có cảm tình.

Thường Huy: Kỳ quái, luôn cảm thấy thật giống như có một đống lá cờ đón gió tung bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.