Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 8



Nhóm người xuất phát quay về Thần Điện trước đã đem tình huống phương Nam kịp thời hồi báo cho thượng tầng, không bao lâu Thần Điện liền phái viện binh đến Lâm Quang Thành, xưa nay những sự tình chính vụ đều do Húc Nhật tế ti xử lý, Kỷ Mạch cũng lười vượt quyền, chỉ gọi Thanh Diệp tìm thuyền liền bước lên trở về.

Thời tiết lúc này đang là mùa xuân tháng ba, gió trên sông lại truyền đến cảm giác mát lạnh  nhè nhẹ. Lần này, Kỷ Mạch cũng thay bộ  y phục dùng để ngụy trang thành thầy tướng, mặc vào bộ áo bào trắng đại biểu cho Thần Tinh Tế Ti.

Hạo Thiên Thần Điện lấy Đại Tế Ti Tô Cách dẫn đầu, sau đó là Nhật, Nguyệt, Tinh ba vị bạch y tế ti, thủ hạ của mỗi vị bạch y tế ti lại căn cứ chức vụ bất đồng phân phối lên thành cao đẳng tế ti, cao đẳng tế ti lại nắm giữ phổ thông tế ti cùng thần thị, như vậy tầng tầng phân phong, hình thành hệ thống quản lý lấy Đại Tế Ti làm trụ cột.

Luân về địa vị ba vị bạch y tế ti đại khái ngang nhau, xưa nay Kỷ Mạch bởi vì không muốn quản sự  nên để mặc cho thủ hạ cao đẳng tế ti tự do hoạt động, mọi người trong Thần Điện ngày thường không cơ hội thấy cậu, thậm chí trừ Tô Cách không có bất kỳ người nào nhìn qua hình dáng của cậu, có thể nói là bạch y tế ti la người thần bí nhất Thần Điện.

Dường như bởi vì nổi lên đặc điểm thần bí này, tế ti phục sức của cậu tuy lấy màu trắng thuần khiết là chính, ống tay áo và áo bào trắng nhưng lại lấy sợi tơ màu mực để thêu ra họa tiết các vì sao, trắng và đen hòa làm một thể, so với vẻ thần thánh càng trở nên hỗn độn hơn.

Trên sông gió lớn, Kỷ Mạch kéo y phục tế ti và mũ trùm đầu lại, mái tóc đen thanh tú được che lại, mặt nạ màu bạc che kín nửa khuôn mặt bên trên, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc cằm sáng bóng cùng làn môi mỏng có chút vô tình, chỉ riêng bề ngoài đã tạo nên dáng vẻ vừa cao quý vừa thần bí, chính là phong cách Dạ Minh Quân thích nhất.

Lần thứ ba né tránh lòng hiếu kỳ của vị tiên quân này muốn tháo mặt nạ của mình xuống, Kỷ Mạch tuy hận không thể kêu thuộc hạ trói hai tay hai chân người này lại, thế nhưng đối phương tu vi cao thâm khó lường, cuối cùng cũng chỉ có cảnh cáo nói: “Nếu như ngài lại nắm lấy mặt nạ của ta, ta cam đoan độ hảo cảm sẽ rơi xuống năm trăm.”

Dạ Minh Quân đối mặt quân đội Ma Châu cũng không có vẻ sợ hãi chút nào, bị một uy hiếp như vậy thật sự đã dừng lại tay, bất quá cái gì cũng không có cách nào ngăn cản sự tò mò của vị này tiên quân này, suy nghĩ một lúc liền cười nói: “Nói cách khác ta đem độ hảo cảm của ngươi soát đến năm trăm liền có thể tháo nó xuống?”

Một khuôn mặt nam tử rốt cuộc có cái gì để nhìn, ngươi liền muốn tiện tay một lần sao? Năm trăm? Không thể nào, ngươi ngay cả năm mươi cũng soát không tới!

Nội tâm nghiến răng, Kỷ Mạch bề ngoài vẫn giữ vẻ lễ phép mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tiên quân thật có tự tin.”

Với sức nhẫn nại của Kỷ Mạch cùng thái độ thân thiện của Dạ Minh Quân, mối quan hệ thân thuộc hời hợt của bọn họ vẫn tiếp tục duy trì. Người ở bên ngoài xem ra, lúc này bạch y tiên nhân cùng tế ti thần điện đứng ở mũi thuyền, hai người đều mang nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng cho thấy hình dáng trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Ít nhất, lúc này Thanh Diệp đang báo cáo tình huống chính là hiểu như vậy, trong lòng cảm thán không hổ là Thần Tinh Tế Ti nhanh như vậy liền cùng thiên nhân xa lạ đánh thành một mảnh, hắn không nhịn được hỏi lên vấn đề mình để ý nhất, “Thần Tinh Tế Ti, ngài nói Đại Tế Ti sẽ cùng Ma Châu khai chiến không?”

Thanh Diệp xem ra, Diệp Phá tấn công phương Nam dọc theo đường đi không biết lại có bao nhiêu người táng thân trong bụng rắn, Thần Điện tự nhiên phải cấp cho bách tính một câu trả lời, nhưng mà nghe cái vấn đề này Kỷ Mạch chẳng qua là quả quyết nói ra hai chữ, “Không biết.”

“Tại sao?”

Vẻ mặt thiếu niên thần thị rất kinh ngạc, Kỷ Mạch nhưng chỉ ngầm cười khổ, tại sao? Bởi vì Tô Cách ở trong tiểu thuyết đã sớm bị cắt ngang, thực lực cua hắn cũng chỉ vĩnh viễn dừng lại ở phần kết cục, mà Diệp Quân Hầu hạ xuống lúc cốt truyện trong tiểu thuyết lên đến đỉnh phong, trên đường thăng cấp còn có không gian lớn vô cùng tăng lên. Nếu muốn cứng đối cứng, là bọn họ bại trận có khả năng lớn hơn.

Đây là Kỷ Mạch căn cứ tình huống những năm gần đây của hai người làm ra phân tích, trong mắt người phàm trên đời, năm vị chúa tể vẫn là không phân cao thấp, chỉ mong Diệp Quân Hầu cũng sờ không trúng hư thật của Thần Điện, cậu không thể nào đem tình hình thật nói ra mà nhiễu loạn lòng người, lúc này chẳng qua là bình tĩnh đáp lại, “Nếu ngươi muốn sống lâu hơn, liền học trước cách dùng não nhiều, ít động miệng.”

Tính tình của cậu xưa nay chính là như vậy, Thanh Diệp ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ thành khẩn gật đầu, ” Được, ta sẽ cố gắng suy nghĩ ra!”

“Ngươi nuôi tiểu tử kia ngược lại cũng thú vị.”

Dạ Minh Quân vốn dĩ đối với những người khác không có bao nhiêu hứng thú, hôm nay nghe bọn họ đối thoại mới phát hiện thật giống như người bên cạnh Kỷ Mạch cũng có chút ý tứ, quan sát Thanh Diệp mặt đầy ngây thơ một phen, lại nhìn Kỷ Mạch  thiên phàm qua tẫn (*) bên cạnh mình một chút, thầm nghĩ rõ ràng tuổi tác không chênh lệch quá nhiều tại sao lại chẳng tương đồng một chút nào, quả nhiên loài người là một loại sinh vật rất thần kỳ.

千帆过尽: [qiān fān guò jǐn] Thiên phàm quá tẫn: Là một câu thành ngữ Trung Quốc có ý: Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua. So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa.

Nguồn chú thích: https://hanguyet2012.wordpress.com/2012/06/02/7948/comment-page-2/

Thế nhân đối với thiên nhân rất kính sợ, trước kia ấn tượng của Thanh Diệp đối với tất cả thiên nhân đều là loại tồn tại lạnh nhạt cao quý như tế ti đại nhân vậy, hôm nay vị thiên nhân mạnh mẽ này khiến cho Hoàng Tử Ma Châu không chiến trở lui lại rất hiền lành, nhất thời có chút ngạc nhiên. Bất quá hắn cũng không quên ân cứu mạng, vậy thì lấy dũng khí đối với Dạ Minh Quân hành lễ, “Thanh Diệp còn chưa cảm ơn vị đại nhân này trượng nghĩa cứu giúp.”

Thanh Diệp đối đãi người xưa nay nhiệt tình, bề ngoài Dạ Minh Quân mà nói cũng xem như là một cao nhân, chuyện triển khai như vậy cũng không ngoài suy đoán của Kỷ Mạch, không nghĩ tới chính là Thanh Diệp chủ động cùng Dạ Minh Quân đối thoại, hệ thống yên lặng thật lâu bỗng nhiên có động tĩnh, “Tiên quân, độ hảo cảm người này đối với ngài rất cao, xin hỏi có mở ra công lược hay không?”

Lời này Thanh Diệp ngược lại là hoàn toàn nghe không hiểu, chẳng qua là mở to hai mắt nhìn về phía cuốn sách treo ở bên hông tiên nhân, trong lòng rất ngạc nhiên mà suy nghĩ, lại có quyển trục biết nói chuyện? Đồ vật thiên nhân mang theo quả nhiên cùng người khác bất đồng!

Trước khi xác lập quan hệ tình nhân, hệ thống có thể định ra nhiều mục tiêu, thiếu niên này đối với mình có hảo cảm cũng không ngoài suy đoán của Dạ Minh Quân, dù sao từ trước cho đến nay chỉ cần hắn nguyện ý bày ra năng lực thì không có mấy ai không thích hắn... Ừ, ngoại trừ Kỷ Mạch này, bất luận lúc nào cũng đối với hắn muốn tránh lui ba thước.

Trước đây không phải là không có người đơn thuần muốn lợi dụng hắn, nhưng Kỷ Mạch sợ hắn lại càng thích, dường như cũng không phải loại sợ hãi thông thương, ngay cả phân nửa hư tình giả ý cũng không chịu cho. Nhưng mà, càng như vậy cậu lại càng hiếm thấy, như vậy Kỷ Mạch đối với người rộng mở nội tâm nên là hình dáng bực nào.

Trong nhận thức của Dạ Minh Quân loài người là một loại sinh vật có ý chiếm hữu cực cao, Kỷ Mạch nhất định là không chịu đem hắn phân cho người ngoài, lúc này liền thử hỏi dò: “Ta cùng người khác làm nhiệm vụ, độ hảo cảm của ngươi sau đó có rớt xuống không?”

Cậu lúc này xanh mặt có được tính hay không?

Trong đầu nháy mắt thoáng qua cái ý tưởng sợ hãi này, Kỷ Mạch nhìn mặt vị tiên quân kia một chút, tựa như trên mặt có viết “Tới a, dùng độ hảo cảm uy hiếp ta a “,  thần sắc trên mặt lần đầu lộ ra nụ cười ôn nhu,

Được a, màu xanh lá cây là màu cậu thích. Mùa xuân tới, làm ơn hãy để trên đầu cậu mọc một đồng cỏ xanh tốt, như vậy lập tức có thể bị biếm vào lãnh cung.

“Nếu như vậy, độ hảo cảm của ta đối với tiên quân nhất định sẽ lên cao năm trăm.”

Được rồi, xem ra hảo cảm về 0, bây giờ cách mục tiêu của hắn còn rất xa xôi.

Câu trả lời chân ý như vậy để cho Dạ Minh Quân thất bại hiếm thấy trong chốc lát, chỉ miễn cưỡng đối với hệ thống đáp một tiếng, “Không.”

Gió xuân còn chưa thổi ra một mảnh xanh tươi liền nửa đường chết yểu, Nụ cười Kỷ Mạch cứng đờ, “Tại sao?”

“Ngươi đối với ta liền chưa nói qua một câu nói thật, cho nên ngươi nói ta cũng nghe ngược lại.”

Dương như còn chưa từ trong cảm giác thất bại tỉnh hồn lại, Kỷ Mạch lại từ nơi người này đọc lên một tia ủy khuất trong ánh mắt.

Cho nên, cậu một nam tử tính hướng bình thường không tiếp thu một người cùng phái bị xem là  đối tượng luyến ai công lược có gì không đúng sao? Tại sao đối thoại này nghe ra giống như cậu là một tên tra nam vậy? Người này đối với phương thức thế giới mở ra hoàn toàn không bình thường a!

“Tiên quân, sau này mời cùng ta một đường đồng hành.”

Trầm mặt dùng phương thức người này lý giải biểu đạt nội tâm cự tuyệt của mình, Kỷ Mạch dùng hành động bày tỏ, cậu thà rằng là tra nam cũng không cong.

Nhưng mà không nghĩ tới là lời này vừa nói ra vẻ mặt Dạ Minh Quân trong nháy mắt cởi mở hơn, lúc này đáp một tiếng, ” Được.”

“Ngài đây lại không nghe ngược lại sao?”

Nghiêng đầu nhìn hắn, Kỷ Mạch phát hiện mình căn bản không cách nào dự đoán suy nghĩ của vị tiên nhân này, còn Dạ Minh Quân, hắn chẳng qua là nở một nụ cười tự tin như thường lệ đáp lại, “Ta làm việc tương đối tùy tính.”

Nói cách khác những thứ ngươi không muốn nghe đều là phản thoại, muốn nghe liền là lời thật. Thật lợi hại, ta cho điểm tuyệt đối với cái chủ nghĩa duy tâm này a.

Cưỡng ép duy trì nụ cười hữu hảo trên mặt không tan vỡ, Kỷ Mạch lựa chọn thành khẩn khen ngợi, “Tiên quân quả nhiên là người giàu cảm xúc.”

Ừ, người giàu cảm xúc trong sáng tác, chính là đầu óc có bệnh.

“Thần tinh tế ti cùng vị đại nhân này cảm tình thật tốt.”

Hai người bọn họ sớm thành thói quen như vậy thường ngày sống chung, Thanh Diệp cũng là lần đầu thấy có người nói chuyện như vậy, rõ ràng những lời này không phải ngoại ngữ, hắn lại một câu cũng nghe không hiểu, nhất thời chỉ có thể xúc động ở trong lòng,

Thì ra giữa thiên nhân nói chuyện là như vậy, khó trách hắn mỗi lần thấy Húc Nhật tế ti cũng trò chuyện không được mấy câu, hắn nhất định phải làm tốt ghi chép cố gắng học tập phương thức thiên nhân nói chuyện!

Từ  thật tâm cảm khái đến từ quần chúng vây xem kém chút để cho nụ cười của Kỷ Mạch tan vỡ, cậu cũng không muốn nghe thấy lời đồn đại nào về Thần Tinh Tế Ti, lập tức lạnh lùng nói: “Ngươi nói nhiều, còn không đi tuần tra?”

” Được, buổi tối chúng ta có thể đến thần điện, hai vị có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian nữa.”

Thanh Diệp đối với bạch y tế ti xưa nay nói gì nghe nấy, bị nụ cười rực rỡ của thuộc hạ nhẫn nhục chịu khó thoáng qua trước mắt một cái, Kỷ Mạch một lần nữa đem lòng  hảo ý giả tạo của mình ra so sánh một phen, chỉ cho ra một cái kết luận,

Một con chó nhỏ nghe lời như vậy lại không muốn, thế nào lại phải quấn lấy mình một con chó vườn ăn dưa như vậy, phẩm vị của Dạ Minh Quân này quả thật hết sức thấp kém.

Thanh Diệp vừa đi Kỷ Mạch liền trở về khoang thuyền nghỉ ngơi, nhưng mà hệ thống luôn vào những lúc cậu không tưởng được mà gây sự, lúc này cũng không ngoại lệ, còn chưa kịp mở miệng cáo từ phía kia đã ban bố nhiệm vụ mới,

“Tiên quân, thời gian trừng phạt do độ hảo cảm hạ xuống đã qua, vì chắc chắn lộ tuyến công lược một lần nữa đưa ra nhiệm vụ sơ cấp—— Hãy thông qua đối thoại bình thường để hiễu rõ ấn tượng chân thực của đối tượng công lược đối với ngài.”

Nhận thức, nói chuyện phiếm, ấn tượng đầu tiên, cái hệ thống này ngược lại biết trình tự a.

Âm thầm bĩu môi, Kỷ Mạch hôm nay cũng biết giãy giụa là vô dụng, vì có thể sớm thoát khỏi Dạ Minh Quân dây dưa dứt khoát liền chủ động trả lời: “Tiên quân thực lực sâu không lường được, tính tình lại thẳng thắn cùng người phàm bất đồng, tại hạ chưa từng thấy qua diệu nhân nào như vậy.”

Câu trả lời này dường như để cho Dạ Minh Quân rất hài lòng, lúc này thì nhìn về cuốn sách bên hông, “Hắn nói như vậy.”

Nhưng mà hệ thống ngay thẳng chỉ đáp lại, “Hệ thống kiểm tra không đạt tới độ chân thật, mời thi hành nhiệm vụ lần nữa.”

Nghe vậy ánh mặt Dạ Minh Quân rất bất mãn, chỉ nói: “Ngay cả ta cũng nghe được hắn đang chửi ta giấu giếm thực lực, tính tình quỷ dị, trí năng ngươi thật thấp.”

Nếu đã hiểu ngươi ngược lại là chớ chọc ghẹo ta a! Lại không thể đổi một đối tượng công lược đặc biệt sùng bái ngươi làm thần tượng hay sao? Ta nhìn chỉ số thông minh của Thanh Diệp liền cùng với ngươi trời sanh một đôi đó!

“Theo tiêu chí phán định của hệ thống, hãy làm cho đối tượng công lược dứt khoát nhục mạ ngươi.”

Đây là cái trò chơi xấu hổ gì vậy? Cậu đời này cũng chưa từng nghe qua nhiệm vụ biến thái như vậy!

Bề ngoài làm bộ bình tĩnh ngắm phong cảnh, thực tế nội tâm đã bắt đầu chịu thua với một người một hệ thống này, Kỷ Mạch bất động thanh sắc tiến hành hoạt động phong phú trong lòng mình. Phía kia, Dạ Minh Quân nhưng lại một lần nữa làm ra làm việc khiến người ta hít thở khó khăn, chỉ thấy hắn suy tư ba giây, chắc chắn mình cũng không muốn nghe mắng, vì vậy tiện tay ném đi, bức họa vẫn luôn mang theo bên mình liền “tủm” một tiếng vào mặt sông yên bình.

Không muốn thi hành nhiệm vụ liền đem hệ thống vứt? Còn có loại làm việc như thế này? Là đại lão thì muốn làm gì thì làm sao?

Yên lặng nhìn hết thảy mọi việc phát sinh, Kỷ Mạch có chút hoài nghi nhân sinh, “Tiên quân…”

“Nó sẽ tự mình trở về, đại khái là vậy.”

Biểu tình Dạ Minh Quân rất bình tĩnh, tựa như hắn chẳng qua là ném một củ cải trắng, nhưng mà Kỷ Mạch không cách nào khinh thường sự thật ẩn núp sau lưng, lập tức nhắc nhở: “Tiên quân, nếu như ta nhớ không lầm, ngài thật giống như cần hệ thống để mở phong ấn a.”

Tâm cơ khó lường muốn lợi dụng nhân vật chính, nhân vật chốt thí thời thời  khắc khắc lo âu tu vi của hắn không đủ, nhân vật chính ngược lại ổn định, không đem những thứ này để ở trong lòng chút nào, Kỷ Mạch thề cậu chưa thấy qua kịch tình quỷ dị như vậy, nhưng thực tế Dạ Minh Quân thật sự không để ý đến tu vi mình bị phong ấn, nghe cậu nói một chút ngược lại có chủ ý mới, liền cười nói: “Đừng để ý những chuyện nhỏ nhặt này, ngươi tựa hồ đối với tu vi của ta rất để ý, như vậy đi, ngươi thật lòng nói ra một chỗ mà ngươi thích ở ta, ta liền nói cho ngươi biết tu vi chân chính của ta.”

Không phải, cái này căn bản không phải là chuyện nhỏ a! Ngươi cứ như vậy muốn được khen sao? Học sinh tiểu học tìm lão sư muốn hoa hồng cũng bất quá như vậy a!

Nhìn nhìn, đây hoàn toàn là một người không tìm được trọng điểm a, khóe miệng Kỷ Mạch không nhịn được liền giật giật, cuối cùng vẫn là bại bởi Dạ Minh Quân kỳ quái cố chấp, rốt cuộc mở miệng nói lời thật, “Mặc dù tiên quân tính tình cùng người thường bất đồng để cho ta có chút khó hiểu, nhưng mà, ta rất thích ánh mắt của ngài, thời điểm cùng ngài đối mặt dường như thế giới cũng sáng lên.”

Lúc cậu nói lời này giọng nói rất bình thản, hoàn toàn không có giọng nói tận lực hữu hảo như ngày thường, nguyên nhân chính là như vậy Dạ Minh Quân mới xác định đây là lời nói thực lòng, hoàn thành mục tiêu sau đó liền hài lòng, chỉ nhao nhao muốn nói: “Thật ra thì vào buổi tối ta  đẹp hơn, tối nay cho ngươi nhìn một chút?”

Rốt cuộc nhận rõ nếu như không để cho người này như ý hắn liền nhất định sẽ không ngừng làm chuyện thực tế đáng sợ, Kỷ Mạch không khỏi bắt đầu lo âu tương lai mình, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng hắn cự tuyệt một người nam nhân có khuynh hướng giới tính không rõ nửa đêm âm thầm vào phòng mình, “Tiên quân một đường rất là mệt nhọc, Kỷ Mạch không dám quấy rầy.”

Dường như cảm ứng được một vị tiên nhân này định đột phá phòng tuyến thuần khiết như vậy, ngay tại thời điểm Dạ Minh Quân muốn mở miệng, một bức họa từ mặt sông bay ra còn quấn lấy một vài con cá to béo, làm rung chuyển thủy thảo trên sông liền cẩn trọng tiếp tục nhiệm vụ của mình, “Tiên quân, chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ, cùng với, trước khi tiến vào giai đoạn trung cấp không thể chưa được sự cho phép mà tiền vào phòng ngủ của  đối tượng công lược.”

Nhất thời cao hứng, kế hoạch đánh lén ban đêm bị hệ thống đánh vỡ, Dạ Minh Quân cũng không giận, chỉ vào cuốn tranh này liền đối với Kỷ Mạch nói: “Xem kìa, nó rất bền chắc a.”

Cậu thề mình chưa thấy qua hệ thống khiến người yêu thương như vậy!

Yên lặng nhìn mấy con cá lớn đang quẫy mình cùng hệ thống chuyên nghiệp như vậy, Kỷ Mạch trong nháy mắt liền lĩnh ngộ được cái gọi là nhiệm vụ vất vả, cũng sâu sắc nhận thức được làm một thuộc hạ nghe lời có bao nhiêu không dễ dàng, sau đó, giữ lấy lương tâm thức tỉnh của mình liền đem cá ném cho Thanh Diệp đang đi tuần, “Thanh Diệp, cầm đi hầm bồi bổ thân thể cho mình.”

Bên kia, Thanh Diệp bởi vì được bạch y tế ti bất ngờ quan tâm cũng cảm động đến lệ nóng doanh tròng, Dạ Minh Quân cũng không quên bọn họ ước định, cũng không để ý bức họa đang tự đi dọn dẹp, nhân tiện nói ra tình hình thực tế của mình, “Ta sinh ra linh trí đến nay không sai biệt lắm đã năm ngàn năm, tu vi giải phong cũng dựa theo niên đại mà tính, lúc này không sai biệt lắm tương đương với 150 năm tu vi của tu sĩ tầm thường, bất quá ta sinh ra đã khắc chế hết thảy tà vật, yêu ma quỷ quái ở trước mặt ta nhiều lắm là chỉ có thể phát huy ra ba phân thực lực.”

Thì ra là như vậy, nói riêng về tu vi niên đại của người này ngược lại là so với tất cả thiên nhân đã biết cũng cao, khó trách dưới trạng thái phong ấn cũng làm người ta không nhìn ra sâu cạn. Mặc dù cùng năm vị thiên nhân mạnh nhất so đấu vẫn khó nói, chỉ tính tình vô hại như vậy ngược lại cũng là một đối tượng chiêu mộ đáng giá.

Rất lý trí mà đoán được giá trị của Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch cũng nhớ tới nhiệm vụ chân chính chuyến này của mình, vậy thì bỏ đi ân oán cá nhân đối với hắn phát ra mời, “Xin hỏi tiên quân có thể nguyện trở thành khách khanh thần điện? Ta cho là so với bốn châu khác, Thần Châu thích hợp hơn cho ngài ở lâu dài.”

Khách khanh, đây chính là vị trí Kỷ Mạch cho là thích hợp nhất đối với Dạ Minh Quân, hắn đối với quyền thế không có hứng thú, cũng không có khả năng nghe lệnh của người khác, nhưng chỉ cần hắn thích, tâm tình sẽ cực tốt, nói riêng về độ khó mời chào ngược lại thì thấp nhất thiên hạ. Đến nỗi như thế nào để cho hắn đối với thần điện sinh ra lòng trung thành, đó là vấn đề mà Đại Tế Ti nên lo lắng.

“Ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi.”

Kỷ Mạch đối với Dạ Minh Quân nói lên yêu cầu vẫn luôn là trải qua cân nhắc tỉ mỉ, tự nhận cậu sẽ không cự tuyệt, nhưng mà lý do đáp ứng này cũng khiến cho cậu lặng lẽ im lặng, cuối cùng không nhịn được hỏi ra tiếng lòng, “Bởi vì dáng vẻ ta kháng cự rất thú vị sao?”

Dựa theo phỏng đoán của Kỷ Mạch, Dạ Minh Quân đối với mình hứng thú cũng chính là cảm giác mới mẻ bị mình cự tuyệt, nhưng mà, lúc này tiên nhân trả lời lại làm cậu  hoàn toàn không  nghĩ tới,

“Ngươi nhìn qua luôn là dáng vẻ rất tịch mịch, chỉ có lúc nói chuyện với ta mới thêm mấy phần tinh thần phấn chấn, cho nên ta muốn ở lại để bồi với tiểu tử mà ta thích, chỉ là như vậy mà thôi.”

Giờ khắc này, Dạ Minh Quân đột nhiên cởi ra vẻ ngoài bất cần đời, gió mang hơi lạnh nhẹ thổi làm lay động tay áo trắng như tuyết như mây của hắn, mờ ảo tựa như một giây kế tiếp sẽ theo gió bay đi. Thế nhưng người này rốt cuộc không có rời đi, ngược lại thì như tiên nhân giữa đám mây rơi vào phàm trần, chỉ như vậy đứng ở trước mặt Kỷ Mạch, đối với cậu nói, ta muốn bồi ngươi.

Trong chớp nhoáng này Kỷ Mạch liền có chút hối hận, hắn thà Dạ Minh Quân một mực dùng giọng nói chơi đùa cùng mình trêu chọc, như vậy ít nhất còn có thể thời khắc giữ được tỉnh táo, mà không phải giống như bây giờ, chỉ có hung hăng đem móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay dùng đau đớn duy trì thanh tỉnh, cậu cảm nhận được nhịp tim của mình mơ hồ muốn tăng lên, nhưng rất nhanh lại dùng lý trí để cho tâm mình lần nữa lạnh như băng.

Cậu tự nhủ, tiên nhân này chẳng qua là đang chơi mà thôi, nếu như cậu thật lòng cùng người này thâm giao, đợi đến lúc Dạ Minh Quân rời đi nhất định cậu sẽ thê thảm hơn trăm lần so với bây giờ.

Tiên nhân tản ra tia sáng ngời ấm áp rất có sức hấp dẫn, thế nhưng cậu tuyệt đối không biến mình trở thành con thiêu thân.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dạ Minh Quân: Ta cùng người khác xếp hàng ngươi sẽ không cao hứng sao?

Kỷ Mạch: Quá tốt, cái hạn định này không bắt ngài suốt ngày muốn ghẹo ta, rốt cuộc cũng đã cuốn xéo!

Dạ Minh Quân: Ta quyết định cùng ngươi xếp hàng.

Kỷ Mạch (lạnh lùng): Đây thật là lời nguyền ác độc nhất ta từng nghe qua.

Thanh Diệp: Ngẩng đầu nhìn lên các người chơi cao cấp này. jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.