Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 88



Nhậm Thanh Nhai từ sau khi thanh tỉnh vẫn luôn nhẫn nại, cho dù biết được tin tức Yêu Châu bị tiêu diệt vẫn an tĩnh ở lại linh sơn tiểu trúc, tựa như thương thế đến từ chuyện cũ đã phá hủy tất cả tâm chí của hắn, ngoại trừ ân oán cùng Kỷ Mạch cái gì cũng không để ý.

Hắn che giấu vô cùng tốt, tức giận trong lòng không có một tia tiết ra ngoài, hôm nay cuối cùng đã tới thời điểm phát tác, ra tay một cái chính là thủ đoạn lôi đình.

Tiên Châu tổng cộng có 48 tòa tiên sơn, nguyên bản chính là núi non đến từ ngũ hồ tứ hải bị cưỡng ép hình thành một dãy núi dài liên miên không dứt, liếc nhìn lại chỉ cảm thấy nơi nơi mênh mông không thấy biên giới.

Nhưng mà, phong tuyết đã tích tụ trong một thời gian dài đã bắt đầu rơi xuống, tựa như một trận đại tuyết đè gãy cành khô vậy, kèm theo sắc thái trắng xóa bao trùm khắp bầu trời, tiên sơn một tòa tiếp một tòa rơi xuống mặt biển tạo lên sóng lớn cơ hồ muốn cuốn vào  tận trời, Tiên Châu cô huyền hải ngoại ba mươi năm cuối cùng lúc này bị tiêu diệt.

Dưới đám mây vẫn có tu sĩ vì cứu môn phái mình mà tận lực làm phép, nhưng lại có nhiều người tuân theo sư mệnh tự mình tị nạn, đủ loại pháp bảo phi hành mà qua lưu lại ở trên  trời  một mảnh rực rỡ dấu vết.

Nhưng mà, cho dù đối với Tiên Châu nay đã là tai họa ngập đầu, thượng cổ thần khí giằng co trên đám mây lại không có bất kỳ động tác nào.

Cùng bất đồng với Hi Hoàng Khải Minh Châu là tượng trưng cho chiến loạn kết thúc thiên hạ thái bình, Cửu U Thiên Địa Qua là thanh vũ khí đầu tiên trên thế gian, nó xuất hiện tượng trưng cho chiến tranh bắt đầu, bọn họ đứng ở một nơi, cũng chỉ nhận thấy chính là đoạn thời gian bắt đầu từ khi tiên thần ra đời tới lúc Hi Hoàng giành được thắng lợi xây dựng Thiên Đình kết thúc thời gian viễn cổ.

Ngoại trừ dị số Dạ Minh Quân từ khi  mới trở thành tiên nhân do Hi Hoàng tự tay tạo nên thân thể, thần khí hóa hình cũng sẽ bắt chước hình dáng chủ nhân, trạng thái hình người của Thiên Địa Qua chính là giống với Hi Hoàng thời kỳ thanh niên, là hình tượng chiến tướng một thân  mang chiến giáp huyền sắc.

Nhưng nó không chịu khinh nhờn dung nhan Hi Hoàng, cho dù hóa hình vẫn lấy mặt nạ có khuôn mặt dữ tợn che kín, chỉ lộ ra tròng mắt màu đen uy nghiêm lại không mang theo bất kỳ cảm tình gì.

Ban đầu tiên thần ra đời, thần linh khắp nơi vì tranh đoạt chức vị thủ lĩnh mà giao chiến không nghỉ, Thiên Địa Qua kể từ lúc đó liền theo Hi Hoàng xuất chinh, có thể nói là thần khí xưa nhất. Kèm theo chiến sự ổn định, vì ghi lại anh linh chết đi cùng lãnh thổ lấy được, Hi Hoàng cùng Oa Hoàng liên thủ sáng lập Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sau đó, thiên hạ hoàn toàn an ổn, mới có Hi Hoàng Khải Minh Châu trẻ tuổi nhất.

Đối với Dạ Minh Quân mà nói, Thiên Địa Qua là đại ca uy nghiêm lại ít nói, bởi vì mỗi lần chủ động tìm hắn nói chuyện phiếm cũng không có được trả lời, liền dần dần rất ít lui tới, cho nên cũng chưa quen thuộc với nhau.

Hôm nay suy nghĩ một chút, bọn họ lần trước gặp mặt là lúc  tân  tiên đế lên ngôi, lần đó, Thiên Địa Qua vẫn không nói với hắn  một câu nào.

Dạ Minh Quân bây giờ ít nhiều cũng có chút hiểu biết  về nhân tâm, thấy Thiên Địa Qua vẫn đứng ở một bên khoanh tay liếc xéo mình, trong lòng cho ra kết luận người đồng bạn này có thể vẫn luôn không thích mình, Khải Minh Châu tự nhận được chúng tiên Thiên Đình yêu thương không khỏi buồn bực nói: “Ta cũng một ngàn năm chưa từng nghe qua ngươi nói chuyện, không chào hỏi sao?”

Ở niên đại của Cửu U Thiên Địa Qua, tiên thần bận bịu với giao chiến, căn bản không rảnh kiêng dè cái gì, công dụng duy nhất của thần khí chính là tác chiến, nó cũng có thói quen vùi đầu chém giết không cùng bất cứ sinh vật nào nói chuyện nhân sinh, nếu không cần thiết, tuyệt không mở miệng.

Cho dù đã yên lặng ngàn năm, Thiên Địa Qua vẫn không cách nào hiểu loại hoạt động tán gẫu lãng phí thời gian này, mà Khải Minh Châu không có năng lực tác chiến chỉ thuần túy vì sáng lên vô cùng đẹp mắt mà ra đời, ở trong nhận thức của nó chính là sự tồn tại cực kỳ quỷ dị.

Liền giống bây giờ, nó cho là Khải Minh Châu cùng Thần Nông Đỉnh đã đứng ở trước mặt mình, sau đó mỗi người bọn họ đều thể hiện thần thông của mình để phân thắng bại, thế nhưng hạt châu này lại hoàn toàn không có ý động thủ, thậm chí còn định để cho nó cũng gia nhập loại hoạt động nhàm chán này, đây rốt cuộc là chiến thuật gì?

Nhưng mà, mặc dù không cách nào hiểu, Thiên Địa Qua vẫn không muốn đem viên hạt châu xinh đẹp này đập nát.

Nó cả đời này chỉ có hai lần sinh ra khái niệm đẹp mắt này, một lần là tận mắt nhìn thấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ được Hi Hoàng hướng về phía chân trời triển khai thiên hạ thịnh cảnh ;  một lần cuối cùng chính là ngày Khải Minh Châu sinh ra.

Khi đó, minh châu tựa như mặt trời chậm rãi thăng vào bầu trời, tất cả khói mù thiên địa cũng bị khu tản, sau đó kèn hiệu đại biểu thắng lợi vang khắp chân trời. Dưới bầu trời rực rỡ huyễn lệ, Sơn Hà Xã Tắc Đồ hóa thành hình người mỏi mệt tựa vào trên lưng của nó, nhìn hào quang từ đầu ngón tay chiếu nghiêng xuống, nơi nơi đều là mừng rỡ cùng kích động, đối với nó cười nói: “Khải Minh Châu thật xinh đẹp, đúng không?”

Thiên Địa Qua không hiểu mình tại sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện đã lâu trước kia như vậy, nó chỉ biết là Khải Minh Châu ngoại trừ chế tạo tâm kiép cũng không có lực công kích, ở trước mặt vũ khí không có cảm tình, đây chỉ là một viên hạt châu xinh đẹp, rất dễ dàng là có thể phá hư.

Cho nên, nó chỉ dùng sự thực đi cảnh cáo đồng loại đang tìm chết, “Ngăn cản ta, giết không tha.”

Dạ Minh Quân thấy Thiên Địa Qua trầm mặc hồi lâu, vốn tưởng rằng người này lại không chuẩn bị chú ý mình, ai ngờ cuối cùng lại được câu trả lời như vậy, chỉ đối với Thần Nông Đỉnh bất đắc dĩ nói: “Không được, hắn mỗi lần vừa xuất hiện liền đánh đánh giết giết, ta cùng hắn trò chuyện không đến a.”

Thần Nông Đỉnh vốn dĩ là nổi lên chất vấn đầy bụng, đang muốn dõng dạc mà tức giận với tên đầu sỏ này một phen, ai ngờ Khải Minh Châu bên cạnh lại là trạng thái như vậy, hắn cũng chỉ có thể nghi ngờ nói: “Chúng ta tới là vì đem hắn bắt trở về Thiên Đình, ngươi tại sao phải nói chuyện phiếm với hắn?”

“Câu thông cảm tình?”

Lúc Dạ Minh Quân trả lời thần sắc rất nghiêm túc, nhưng mà cái này cũng không thể cản Thần Nông Đỉnh phát ra mê mang từ nội tâm—— cho nên, tại sao phải cùng địch nhân câu thông cảm tình? Tại sao!

Thiên Địa Qua đối với Khải Minh Châu loại sinh vật mà mình không thể hiểu nỏi này rất cảnh giác, thấy hắn vẫn không có ý động thủ, chỉ lạnh lùng nói: “Ta là vũ khí, vốn là vì sát sinh mà hiện thế, chiến là bản năng duy nhất của ta, sẽ không nói chuyện phiếm.”

Dạ Minh Quân cũng không trông cậy vào có thể thuyết phục nó thu tay lại, nhớ tới yêu cầu của Kỷ Mạch muốn kéo dài thời gian, chỉ có thể bất đắc dĩ than thở: “Ít nhất nói cho ta, lý do ngươi làm như vậy.”

Thiên Địa Qua không tránh né bất kỳ vấn đề gì, nó nếu không muốn trả lời chỉ biết giải quyết người đặt ra vấn đề, lúc này Khải Minh Châu còn chưa làm ra hành động ngăn trở thì không thể xem như địch nhân, cho nên nó yên lặng chốc lát,, liền bình tĩnh nói: “Ngươi có biết Hi Hoàng vì sao lựa chọn thần ẩn?”

Liên quan tới thời đại thần ẩn vì sao đến, ở Thiên Đình cũng không phải là bí mật.

Linh khí trong trời đất là có hạn, mà tuổi thọ tiên thần sẽ theo tu vi gia tăng càng ngày càng dài đằng đẵng, thời đại thượng cổ hàng năm chinh chiến mọi người còn chưa phát hiện cái vấn đề này, cho đến gần ngàn năm trước khi Khải Minh Châu nhận được thiên đạo báo động, chúng tiên mới bắt đầu nhìn thẳng vào thực tế linh khí thiên địa đã cung không đủ cầu.

Vì hóa giải nhu cầu tiên nhân đối với linh khí, tiên đế đầu tiên là phái tiên nhân tu vi cường đại mở ra ra 3000 hồng trần tiểu thế giới, tận lực đưa tiên nhân ra bên ngoài để hóa giải áp lực thế giới, đồng thời mở rộng linh mạch mới.

Sau đó từ chủ thế giới bắt đầu mệnh tiên nhân cách xa phàm trần, gia tăng độ khó phi thăng mới tăng thêm tâm kiếp làm khảo nghiệm, trên căn bản chính là hạn chế tân sinh  tiên nhân ra đời.

Tuy như vậy, Thiên Đình những năm gần đây cũng không thể không cùng địa phủ hợp tác, có kế hoạch cắt giảm số lượng tu sĩ ở khắp nơi thế giới, như vậy lại làm thiên đạo tuần hoàn khôi phục bình thường lần nữa, nhưng bởi vì tạo thành thương vong không nhỏ, người phản đối đang từ từ gia tăng, gần đây mấy lần đình nghị đều là không vui mà tán.

Dạ Minh Quân là thần khí phụ trách cùng thiên đạo câu thông, mỗi khi thế giới gặp nguy nan thiên đạo cũng sẽ hướng hắn nhờ giúp đỡ, tự nhiên Dạ Minh Quân biết những tình huống này, cho nên chính hắn cũng lựa chọn tham dự kế hoạch lịch kiếp của địa phủ, dùng chuyện này để ủng hộ chính sách của tiên đế, lúc này mới làm Thiên Đình hơi an định lại.

Tình huống giống nhau, lúc Thiên Đình vừa lập đã phát sinh qua.

Thế giới có sức chịu đựng cực hạn, nhưng lực lượng thần linh hơn xa chúng tiên bây giờ, vì để thế giới được kéo dài, Thần Nông, Hiên Viên nhất mạch đều là buông tha thọ mệnh đến gần vô hạn tự nhiên tử vong, lấy thân thể bảo dưỡng thiên địa.

Cùng lúc đó, Hi Hoàng xem như thần linh mạnh nhất cũng lựa chọn quy ẩn, có tiên nhân suy đoán hắn là đi hư không vô tận tìm kiếm ngọn nguồn linh khí mới, cũng có tiên nhân cho rằng hắn đã bỏ mình, nhưng mà, cuối cùng duy nhất có thể xác định chính là, thần linh rời đi đến nay chưa từng xuất hiện trong thiên địa.

Đây cũng là chân tướng tấm màn thời đại thượng cổ thần linh rơi xuống, bọn họ cũng không phải là cảm thấy mệt mỏi hoặc là không lưu luyến thế gian nữa, chỉ vì tương lai mà lựa chọn thối lui, đem thế giới để lại cho hậu nhân.

Rời đi là lựa chọn của Hi Hoàng, Dạ Minh Quân tuy không muốn tiếp nhận, cũng chưa từng hoài nghi tính chính xác của nó. Nhưng mà, Thiên Địa Qua cũng không nghĩ như vậy, hắn rất rõ ràng chỉ phải bảo đảm có đầy đủ tiên thần chết đi hoàn trả linh khí, thế giới lại được an ổn vận hành, giống như thực vật chết đi để dưỡng dục thổ địa vậy, cái này vốn là việc luân hồi tuần hoàn bình thường, vì sao đổi thành còn người lại không thể thi hành?

Trong quá khứ lúc chiến tranh bọn họ cũng không phải là chưa từng giết đồng loại, lịch sử đã chứng minh chỉ cần thắng đến cuối cùng chính là vương giả, vì sao hôm nay tiên đế ngược lại bó tay bó chân, đều sợ lưng đeo tội danh tai họa thương sanh?

“Ta không hiểu, chỉ cần dùng ta giết chết tiên thần dư thừa liền có thể giải quyết vấn đề, tại sao mỗi một đời tiên đế đảm nhiệm cũng không chịu làm như vậy?”

Cho nên, Cửu U Thiên Địa Qua bị Thiên Đình không dùng tới 500 năm, cuối cùng phủi đi bụi bặm dính vào khí thân, nó đối với Khải Minh Châu trước mặt kiên định mở miệng: “Ta là thần khí vì chiến mà sinh, khi thế giới cần đổ máu, ta liền nên xuất hiện. Chuyện tiên đế không dám làm thì ta tự sáng tạo một vị tiên nhân tự mình làm.”

Dạ Minh Quân trước kia cũng nghe qua tin tức Thiên Địa Qua cùng tiên đế phát sinh tranh chấp bị đưa ra khỏi Thiên Đình, lại không nghĩ rằng bọn họ tranh luận lại là chuyện này. Thần khí nếu muốn phát huy toàn bộ uy năng, phải có một người có tu vi cường đại sử dụng, một khi Thiên Địa Qua lấy được chủ nhân thích hợp, tru thần diệt ma chi uy, chỉ sợ toàn bộ Thiên Đình không mấy tiên nhân nào có thể chống đỡ.

Biết Thiên Địa Qua đã không thể quay đầu, thần sắc Dạ Minh Quân cũng trịnh trọng lên, chỉ nói: “Tiên đế không phải là không dám, hắn chỉ là muốn lấy phương thức hy sinh nhỏ nhất đi giải quyết vấn đề, ngay cả lúc thi hành nhiệm vụ tịnh thế cũng yêu cầu địa phủ mỗi một lần luân hồi đều phải có trong sách nhân quả, không thể đem sinh mạng làm trò đùa.

Hắn từng nói cho ta, việc khó khăn nhất trên thế gian chính là lưỡng toàn kỳ mỹ, nhưng tiên nhân tu hành ngàn năm độ tận kiếp số, vì chính là hoàn thành chuyện lúc thân là người phàm không làm được. Ngươi không thể bởi vì không làm được hoàn mỹ, liền hoàn toàn buông tha cố gắng.”

Đây là ý tưởng Thiên Địa Qua không cách nào hiểu, nó là chiến qua đoạt tính mạng người, sinh ra không có lòng nhân nghĩa, nếu vũ khí từ bi, liền không cách nào đứng lên sa trường nữa.

Cho nên, nó chẳng qua là vẫy tay đem thiên nhân do mình lựa chọn đưa tới bên cạnh, hài lòng nhìn ánh mắt lạnh như băng của bạch lộc đối với vạn vật đều không lưu lại nhân tâm, thầm nghĩ,

Cùng tiên đế bất đồng, đây mới là người nó cần, bỏ những cảm tình vô vị kia, đối mặt bất kỳ địch nhân nào cũng có thể không chút do dự đoạt tính mạng, so với tiên nhân chỉ biết khuyên nó không động vũ khí thì hữu dụng hơn nhiều.

Thiên Địa Qua cùng Nhậm Thanh Nhai dung hợp đã hoàn thành, chắc chắn con bạch lộc này đã hoàn toàn bị mình khống chế, ánh mắt nó nhìn về phía Dạ Minh Quân cũng lạnh như băng, “Không cần nói nhiều, chiến thắng so với cái gì đều trọng yếu, mà ta, sẽ thắng được các ngươi.”

Đây là sát ý không che giấu chút nào, chỉ bị nhìn một chút liền toàn thân phát rét, nhưng mà Dạ Minh Quân vẫn duy trì thần sắc dửng dưng, chỉ hỏi ra một vấn đề cuối cùng, “Là ngươi phá hủy Sơn Hà Xã Tắc Đồ?”

________________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Thiên Địa Qua: Người sống chính là đề chiến đấu trên chiến trường, ngươi chơi game gì mà không có PVP (*)!

Xã Tắc Đồ: Ngươi lại không thể tới đánh phó bản chơi PVE (*) sao?

Thần Nông Đỉnh: Đại biểu người chơi ngăn chặn đầu cẩu rác rưới các ngươi!

Dạ Minh Quân: Ta bất kể, ta chính là muốn rút thẻ cùng người yêu nói chuyện yêu đương!

Kỷ Mạch: Tại sao chỉ có ngươi không cùng chơi một loại game với mọi người?

(*) PVP: Đây là viết tắt của cụm từ tiếng Anh ” Person Versus Person”. Đây là thuật ngữ dùng để chỉ các cuộc tranh đấu giữa người với người. Đây là nơi mà người chơi được thể hiện những kỹ năng thực thụ

(*) PVE: Đây là viết tắt của cụm từ tiếng Anh “Player Versus Environment”. Đây là thuật ngữ dùng để chỉ cuộc chiến của người chơi đối với tạo vật như quái, Boss, nhiệm vụ, chiến dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.