Thế giới hôm nay, Thần Ma hai châu xác nhập trở thành Phụng Triều, nương theo Tiên Châu chìm sâu dưới đáy biển, yêu thú tại Yêu Châu bị bắt làm tù binh cũng dư lại không nhiều, cuối cùng vẫn là Kỷ Mạch thả ra mấy con cổ đại yêu thú do Diệp Quân Hầu khống chế trước kia, mệnh chúng nó chỉnh lý lại thế lực còn dư lại tại Yêu Châu trở lại Tuyết Nguyên, mới lưu lại một đường sinh cơ cho Yêu Châu.
Năng lực của Long Hề là giúp yêu thú lên cấp, bây giờ tiên nhân trở về hắn cũng không dám lưu lại ở nhân thế, sau khi đến Ngọc Kinh cùng Kỷ Mạch trò chuyện với nhau, liền nghe theo đề nghị của Thần Tinh Tế Ti, cùng theo yêu thú đi đến Tuyết Nguyên quy ẩn, cũng cùng Phụng Triều ký xuống hiệp ước đôi bên không xâm phạm nhau.
Như vậy năm châu đương thời đã bình định bốn châu, chỉ có Phật Châu cùng sứ giả Phụng Triều còn đang hòa đàm, nhóm đại hòa thượng cũng không ngại quy thuận Phụng Triều, nhưng yêu cầu ở lãnh thổ mình được bảo lưu chùa miếu, cũng nói lên hy vọng Thanh Đế cho phép tăng nhân nhập cảnh truyền thụ phật đạo.
Phụng Triều Quốc Giáo đã định là Thần Điện, điều kiện này Thường Tướng còn đang cân nhắc, Tô Cách ngược lại không quá để ý, vì theo cha già rời đi đã bắt đầu cùng Thần Điện Tế Ti tiến hành công tác giao tiếp.
Không lâu sau, Kỷ Mạch cùng Tô Cách đều sắp rời đi, Thường Huy lại bận bịu với sự vụ tại Phụng Triều, Thần Điện liền chỉ có Huy Nguyệt một người chủ trì, vì không để cho Thần Điện bị vị Tinh Linh này bỏ túi bán đi, lúc Tô Cách tuyển chọn Bạch Y Tế Ti mới nhậm chức rất là cẩn thận.
Kỷ Mạch cũng cảm thấy Thần Điện do Huy Nguyệt làm thủ lĩnh thật sự là từ trên xuống dưới cũng tràn ngập khí tức thuốc viên, liền thành khẩn thỉnh cầu Thủy Vô Ngân lưu lại phụ tá.
Thủy Vô Ngân vốn tưởng rằng mình còn sống là vô vọng, ai ngờ lại được Kỷ Mạch cứu lại, ân cứu mạng không thể không báo, cũng liền nhận lời, trở thành Bạch Y Tế Ti của Huy Nguyệt ngoài ra còn kiêm chức làm đầu não. Mặc dù, có hai người này, nhưng Thần Điện sau này quả thực đáng lo ngại.
Từ sau lần liên lạc trước, Dạ Minh Quân đã có ba ngày chưa truyền tin tức tới, Kỷ Mạch lo lắng chuyện của Thiên Địa Qua đã sinh biến, sau khi đem hết thảy công việc giao phó xong, liền quyết định tự đi Phật Châu kiểm tra tình huống.
Tin tức cậu muốn ly khai cũng không gạt mọi người, Huy Nguyệt không nghĩ tới mình trở lại Thần Điện lại đột nhiên thành cao tầng duy nhất, hướng về phía Kỷ Mạch cũng có chút cảm khái, ” Kỷ Mạch đáng chết, ngươi thật muốn cùng nam nhân bỏ trốn?”
Hắn vừa nói, Kỷ Mạch cũng phát hiện mình thật đúng là bị Dạ Minh Quân bắt cóc rồi, năm đó thẳng thẳng cương nghị mà phát thệ tuyệt sẽ không có ngày bị công lược, cuối cùng bất luận là thân xác hay tinh thần cũng đều chạy theo hạt châu này, mặt mũi này bị đánh cũng đủ vang.
Tuy là như vậy, nhưng cậu một chút cũng không cảm thấy đau, chẳng qua là đối với Tinh Linh nhíu mày, “Chúng ta là cưới hỏi đàng hoàng, cảm tạ.”
Huy Nguyệt tuy bị Kỷ Mạch hố vào Thần Điện, nhưng mấy năm này cũng thích ứng cuộc sống ở nơi này, vừa nghĩ tới đồng liêu quen thuộc nhất đều rời đi, chỉ có hắn vẫn còn ở nơi này trông nom, không khỏi than nhẹ: “Đã quen bị ngươi hố, sau này nghĩ đến đột nhiên liền không thấy được ngươi, ta lại có chút luyến tiếc.”
Chung quy cũng là địa phương ở ba năm, Kỷ Mạch cẩn thận hồi tưởng, quá khứ mình mặc dù lạnh nhạt, nhưng ở thần điện đãi ngộ lại cực tốt, trong lòng cũng là thêm mấy phần không nỡ, vỗ tay Huy Nguyệt một cái, chỉ dặn dò: “Hảo hảo đợi ở Thần Điện, gặp chuyện không biết thì hỏi Thủy huynh cùng Thường Tướng, chỉ cần ngươi không phản Phụng Triều, ta tin tưởng không có việc gì.”
Theo Phụng Triều lớn mạnh, Thần Điện cùng vương quyền không tránh được mâu thuẫn, tính tình Huy Nguyệt đơn thuần như vậy lại quản lý Thần Điện ngược lại là vừa vặn, ít nhất Thanh Đế như thế nào đi nữa cũng không cần lo lắng Huy Nguyệt soán vị đoạt quyền. Liền giống bây giờ, ý tứ của Kỷ Mạch trong lời nói Tinh Linh cũng là nghe không hiểu, chỉ thành khẩn đối với cậu tiếp tục than thở: “Ngươi cũng vậy, hảo hảo tương phu giáo tử (giúp chồng dạy con), ngàn vạn lần chớ đem con trai dưỡng thành như ngươi vậy.”
Thiếu phụ tuyệt đối là lôi điểm cả đời này của Kỷ Mạch, nghe lời này một cái liền liếc mắt qua, trong nháy mắt lành lạnh nói: “Nga, ta cũng chúc ngươi kiếm được lang quân như ý, sớm sinh quý tử.”
Huy Nguyệt tự nhận là một tinh linh rất thẳng, lời này đối với hắn không thể nghi ngờ là lời nguyền ác độc nhất, vì vậy đối thoại sau cùng của hai người vẫn là nghênh đón kết cục tiêu chuẩn, “Ngươi chính là cút đi!”
Khẽ cười cáo biệt Huy Nguyệt, Kỷ Mạch cùng Tô Cách ước hẹn, đợi Thần Điện giao tiếp hoàn tất liền đến Diệu Pháp Thành tại Phật Châu hội họp, ra Thần Điện, mới vừa tới cửa thành liền phát hiện thân ảnh của Thanh Đế cùng Thường Huy.
Thanh Diệp sẽ đến cũng không ngoài suy đoán của Kỷ Mạch, ngược lại là nhìn thấy Thường Huy lại có mấy phần kinh ngạc, suy nghĩ vị này cũng không phải là người biết nhớ đến tình xưa, liền khẽ cười nói: “Không nghĩ tới Thường Tướng sẽ đến tiễn ta.”
Thường Huy nguyên bản là suy nghĩ mọi người dầu gì cũng là cộng sự qua một đoạn thời gian, Kỷ Mạch vì Phụng Triều cũng là đã làm nhiều lần hy sinh, hôm nay phải đi cũng nên đi cáo biệt, nghe lời này nhưng chỉ bình thản đáp lại: “Vẫn phải đưa, nói không chừng ngươi lần này đi liền có thể đem Phật Châu làm đáp lễ đưa tới a.”
Lấy tính tình này của Thường Huy nếu thật sự là lưu luyến chia tay, ngược lại Kỷ Mạch phải lo lắng phía trước liệu có phải đã đào xong cái hố chờ mình đạp lên hay không. Nhưng Thanh Đế lại liếc vị thừa tướng không có phân nửa nhân tình này một cái, liền đem lễ vật cáo biệt đã chuẩn bị xong giao cho Kỷ Mạch, lúc nói chuyện tuy vẫn là thần sắc thiên ma lạnh lùng nhưng lại có thể nghe ra mấu phần ý tứ quan tâm chân thành,
“Thần Tinh Tế Ti, Cô sẽ đem thiên hạ này thống trị tốt, ngươi cùng Đại Tế Ti có thể yên tâm rời đi.”
Kỷ Mạch thấy tận mắt Thanh Diệp từ một thiếu niên chính trực trưởng thành thành một vị đế vương như bây giờ, có lúc hồi tưởng lại hình dáng thiếu niên thần thị trước kia khi được một con cá cũng có thể vui vẻ ra mặt, bây giờ nhìn thêm chút nữa tựa như Thanh Đế đã sớm không biết vui mừng là vật gì, cũng thể nghiệm được như thế nào là cảm giác tang thương.
Thanh Đế cùng Huy Nguyệt cũng không quen thuộc, Thường Tướng lại là loại người ai cũng nhìn không thấu tính tình, Kỷ Mạch cùng Tô Cách sau khi đi liền không có trưởng bối có thể dựa vào, nghĩ đến điểm này, Kỷ Mạch cũng có chút thương tiếc, chỉ dặn dò: “Bệ hạ sau này phải hảo hảo tự chiếu cố mình, nếu có thể, cũng phải tìm một người có thể tạo điều kiện cho ngươi nghỉ ngơi.”
Thiên ma vô tình, Thanh Đế lại bởi vì tình yêu giữa phụ mẫu mà trở nên xa lánh, hôm nay xem như là lời dặn dò của huynh trưởng Thần Tinh Tế Ti trước khi chia tay. Nhưng thần sắc vẫn như thường liếc mắt một cái người nào đó, lạnh lùng nói: “Cô bây giờ chỉ muốn sớm ngày thuần phục Thường Tướng cái tên nghịch thần này, tạm thời chưa có ý hôn phối.”
Lời này lọt vào trong tai Thường Huy, chẳng qua là làm ánh mắt Thường Tướng nhẹ nhàng liếc một cái, nội tâm lại rất giễu cợt: Ah, thuần phục ta? Hôm qua bởi vì Tô Cách cùng Kỷ Mạch muốn đi liền chạy vào tẩm điển của ta, không phải là kéo Thường mỗ ta nói một đêm cố sự của ngươi tại Thần Điện, cũng không biết là ai?
Sự thật tuy là như vậy, nhưng Thường Tướng ở trước mặt mọi người vẫn cho bệ hạ của mình giữ lại mấy phần tính tôi, chỉ dùng giọng nói thanh đạm cùng thường ngày châm biếm một câu, “Bệ hạ quả nhiên không hổ là một đời hùng chủ, mộng tưởng hão huyền đều phải nói đến chí khí ngút trời như vậy.”
Thấy hai người này hôm nay cũng hợp ra mấy phần ăn ý vua tôi, Kỷ Mạch chính là yên tâm, chỉ nói: “Đợi Ma Chủ bình tĩnh hơn, ta liền cho hắn nghỉ trở lại thăm người thân.”
Diệp Quân Hầu cung quy cũng là một quân chủ hung ác, trước kia bởi vì có Thành Song đè nén bản tính mới có thể đối với Diệp Phá giữ hình dáng cha hiền, hôm nay không có trí nhớ chính là hoàn toàn khôi phục tác phong thiên ma.
Đã nhiều ngày nay hắn cùng Thanh Đế trò chuyện chưa được mấy câu liền rút kiếm mặt đối mặt, không biết đánh hư bao nhiêu cung điện tại Giải Ngữ Thành, hắn ngược lại là rất vui thú, không có việc gì thì đi so chiêu cùng con trai. Thấy Thanh Đế bởi vì không đánh lại hắn mà tức giận đỏ mắt khiến cái người làm cha này thích thú uống rượu ha ha cười to, Kỷ Mạch còn cho rằng người này cần phải đi học một khóa bổ túc như thế nào để làm một người cha hợp cách.
Thanh Đế vốn dĩ không biết nên đối mặt người cha ruột này như thế nào, hôm nay ngược lại là rất thản nhiên, cái lão lưu manh này, đánh hắn chính là mục tiêu duy nhất, giữa thiên ma căn bản không cần hiếu đạo!
Hôm nay vừa nhắc tới Diệp Quân Hầu, vốn dĩ Thanh Đế đã không còn tình cảm gì lại có mấy phần tức giận, chỉ tức giận nói: “Cái lão ma đầu này ngoại trừ cho Cô thêm phiền thì cái gì cũng không làm, hắn nếu muốn tới, trực tiếp đi tướng quân phủ tìm Diệp Phá, tránh phá hủy Giải Ngữ Thành của Cô.”
Diệp Quân Hầu trong tiểu thuyết chưa lập gia đình, sau khi thành hình cũng duy trì bản sắc phong lưu ma đầu của hắn, thái độ cuồng ngạo so với Ma Chủ trước kia chỉ có hơn chứ không kém. Tuy là như vậy, nhưng những ngày ở Ngọc Kinh, hắn lại ngoài ý muốn không thông đồng với mỹ nhân trong thành, chỉ là đi suốt đêm đến Ma Châu đem thi thể mình đào lên, sau đó xông vào hoàng lăng cưỡng ép cùng Ma hậu hợp táng.
Thành Song sau khi chết lưu lại di ngôn, hy vọng cùng Diệp Quân Hầu chôn ở một nơi, đừng lập bia cũng không cần phải tế bái, chỉ như vậy để cho bọn họ an tĩnh yên nghĩ liền rất tốt. Kết quả Thành Chương kiên trì nữ nhi Thành thị không thể cùng nghịch tặc đồng táng như vậy, Thanh Đế lúc ấy quyền hành chưa ổn, sau khi dời đô liền xây hoàng lăng khác rồi hạ táng.
Hôm nay Diệp Quân Hầu cái gì cũng không nhớ, nhưng hắn tự cho rằng thi thể của mình nên cùng nàng nằm chung một chỗ. Chỉ là, khi nhấc lên quan tài gỗ, hắn nhìn dung nhan của nàng tựa như lúc sinh thời, sát ý dâng lên khi xông vào hoàng lăng bởi vì cùng thị vệ mâu thuẫn cũng đột nhiên tan ra.
Hắn là ma vô tâm, vốn dĩ sẽ không biết thương tâm là thứ gì, chỉ nghĩ, cho dù không có trí nhớ, nhìn nữ nhân này một cái nhưng mình lại có thể buông xuống sát ý, cũng không biết ban đầu là thích nàng bao nhiêu, thế cho nên bản năng của hắn cũng được khắc sâu vào trong linh hồn cho dù trải qua bao nhiêu luân hồi cũng không quên được.
Cuối cùng, tân sinh Ma Chủ ở trước lăng mộ Thái hậu uống rượu cả đêm, hắn nguyên bản đối với lời Kỷ Mạch nói phải tu tâm thì khịt mũi coi thường, nhưng ở trước mộ nàng lại có mấy phần ý tứ muốn thử một chút.
Có lẽ sau này yêu thích một người nữa nhất định sẽ không để cho nàng nằm vào phần mộ lạnh như băng này; hoặc giả là hy vọng, nếu một ngày nào đó cùng nàng một lần nữa hữu duyên gặp nhau ở trần thế, nàng quên hết mọi chuyện lại có thể tiếp tục nhìn hắn một cái, giống như hắn lúc này lộ ra mấy phần thần sắc thất hồn lạc phách.
Đối với thù lao theo Kỷ Mạch rời đi, Ma Chủ chỉ cần một bức họa của Thành Song, cũng không phải là hình dáng đoan trang khi nàng trở thành Ma hậu, mà là thiếu nữ Thành thị do cựu thần ở Phỉ Quốc vẽ ra. Nàng mặc một bộ váy màu kem nhạt đứng giữa biển hoa rực rỡ, tiếu ý giữa chân mày mặc dù vì bản thân là một tiểu thư khuê các mà cỏ vẻ hời hợt rụt rè, nhưng đó lại là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm.
Kỷ Mạch biết chuyến này đi một lần có lẽ sẽ không trở lại, liền đem ba người trong bức họa phóng xuất để bọn họ tùy ý đi dạo, lúc cậu cùng Thanh Đế nói chuyện Diệp Quân Hầu vừa vặn đang trở về, thấy con trai liền ngừng cước bộ.
Ma chủ tuy không tình, thần thái thường ngày cũng rất khoe khoang, vẽ lãnh dạm trên khuôn mặt Thanh Đế lại rất giống với Ma Hậu, hôm nay nhìn thấy hắn, thần sắc Mạ Chủ lại có vẻ hơi tức giận, Ma Chủ uống rượu trở về tâm tình cũng có vẻ hơi tốt lên mấy phần, chỉ lớn tiếng nói: “Thằng nhóc con, ngươi chờ, lão tử lần sau nhất định đánh ngươi kêu ba ba!”
Nghe thanh âm này Thanh Đế liền hận đến nghiến răng, lập tức cả giận nói: “Lão thỏ, đợi Cô lớn thêm vài tuổi, bị đánh nằm xuống nhất định là ngươi!”
Lúc Thanh Đế lãnh đạm rất giống Thành Song, một khi hai cặp mắt toát ra vẻ tức giận lại mơ hồ có thể thấy phong thái Ma Chủ, Diệp Quân Hầu chẳng biết tại sao, chính là rất thích đứa nhóc có hình dáng lưu lại dấu vết đặc thù được kết hợp giữa hắn cùng Ma Hậu này, chỉ liền cười to: “Được, lão tử sẽ chờ ngươi giơ đao tới chém!”
Hình thức hai cha con này sống chung Kỷ Mạch là thật xem không hiểu, thấy Lý Tiên Nhi cùng bạch lộc cũng đã đúng hạn đi tới cửa thành hội họp, vốn dĩ còn lo lắng con lộc này vừa ra khỏi cửa liền chạy mất tung ảnh khi thấy nó trở lại là thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hai người dừng lại trên người nhau trong chốc lát, cuối cùng cậu vẫn đối với Lý Tiên Nhi dễ nói chuyện hơn mà mở miệng nói: “Tiên nhi cô nương, dẫn ta một đoạn đường được không?”
Phật Châu đường xa, nếu muốn tiết kiệm thời gian vẫn là phi hành thích hợp nhất, Kỷ Mạch nguyên bản còn băn khoăn Nhậm Thanh Nhai chán ghét bị coi như tọa kỷ nên cũng không muốn cùng hắn xích mích nữa, ai ngờ con bạch lộc này quét mắt nhìn cậu một cái, lại chủ động nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta chở ngươi.”
Bạch lộc sau khi sống lại vẫn duy trì lòng cảnh giác với loài người như trước, mấy ngày nay lại ngoài ý muốn cùng Lý Tiên Nhi sống chung rất tốt, xem ra hắn cũng thích tiểu cô nương có tính tình thuần khiết này. Kỷ Mạch tự nhận mình bây giờ hẳn đúng là loại người mà Nhậm Thanh Nhai nhìn không vừa mắt cho nên mấy ngày này cũng chưa từng chủ động lại gần bạch lộc, hôm nay từ con trai không nghe lời lại chủ động lấy lòng, ngược lại để cho cậu sinh lòng nghi ngờ, luôn có một loại cảm giác vi diệu nói không chừng lại sẽ bị hố.
Kỷ Mạch là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cũng không biết bộ dạng mình lúc này đang âm thầm cảnh giác lại cùng bạch lộc rất là tương tự. Giương mắt nhìn Kỷ Mạch một chút, Nhậm Thanh Nhai nhớ tới quá khứ mà Long Hề cùng lão lộc kia nói với mình, trong ánh mắt đều là vẻ không hiểu, cuối cùng vẫn như lúc lâm chung mong muốn, ra vẻ cái gì cũng không biết, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi đã cứu tính mạng ta, nếu như yêu cầu thỏa đáng, ta có thể trở về báo với ngươi. Nhưng ta cự tuyệt đi làm việc, ngươi tốt nhất đừng cưỡng ép ra lệnh với ta.”
Nhậm Thanh Nhai tuy tàn nhẫn, nhưng đối với đồng bạn lại hết sức chiếu cố, có thù phải trả, có ân cũng phải trả, hôm nay trần duyên giữa bọn họ đã xong, Kỷ Mạch đoán chừng mình tạo nên hắn hai lần, hôm nay lại không an bài cho hắn bất kỳ cốt truyện nào, chung quy cũng là ân lớn hơn oán, tỷ lệ bị hố tựa hồ không cao.
Cho nên mới nói, con trai phản nghịch mà đi quản sẽ bị phản tác dụng, nếu không để ý tới ngược lại là chủ động dựa vào hay sao? Diệp Quân Hầu nói thật đúng không sai, cái này đúng là một con lừa cáu kỉnh.
Kỷ Mạch tuy có chút cảnh giác, nhưng Nhậm Thanh Nhai bây giờ vẫn là nguyên hình, cậu cũng không có cách nào từ trên mặt một con lộc có thể quan sát ra cái gì, thử thăm dò sờ sống lưng bạch lộc một cái, thấy hắn cũng không có ý phản kháng, cuối cùng vẫn tin hắn một lần, chậm rãi ngồi lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy thì đa tạ Yêu Vương.”
Bạch lộc hôm nay có hơn nửa tu vi của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bước trên mây một ngày ngàn dặm, trong chớp mắt Ngọc Kinh Thành liền chỉ còn lưu lại một cái tàn ảnh, Kỷ Mạch nhìn phù vân bị đạp nát ở phía sau trở thành con đường trắng như tuyết, đột nhiên nhớ lại, lúc đầu mình tới cũng là như vậy, ngồi trên lưng bạch lộc, từ cảnh sắc tuyết bay đầy trời bước vào nhân thế, chưa từng nghĩ đến lúc rời đi cũng là như vậy, quanh đi quẩn lại, tựa như lại trở về bộ dáng của ban đầu.
Bất đồng chính là, lần này cậu sẽ không bị lạc trong phong tuyết nữa, hôm nay sở tư suy nghĩ đều vì một người, giải quyết xong hồng trần này, một đường tây hành, chỉ vì đi tìm Khải Minh Châu mà mình quý trọng nhất.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Mạch (cảnh giác): Ngươi đi, ta tuyệt đối không cùng ngươi họp thành đội, ai cùng ngươi đánh xếp thứ tự nhất định trở về đồng xanh!
Nhậm Thanh Nhai (bình tĩnh ăn cỏ): Sợ cái gì, ngươi bây giờ là chơi game offline rút thẻ a.
Huy Nguyệt: Các ngươi đều rút được thẻ SSR lui hố, chỉ chừa ta một người tiếp tục rút thẻ!
Kỷ Mạch: Bình tĩnh, nhìn Thanh Đế một chút, ngươi cũng không phải rút trúng cái tồi tệ nhất.
Thanh Đế (lạnh lùng): Chúng ta đánh bài vị vương giả căn bản không cần thẻ.
Thường Huy: Đầu năm nay hài tử được cái lớp bọc thiên ma sẽ không chịu đổi, nếu như hắn cầu ta, ta liền đưa lớp bọc mới cho hắn.