Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 19



Tâm nguyện lâu như vậy đột nhiên được hiện thực hóa, Ninh Diệu cảm giác mình giống như đang ở trong mộng vậy.

Y tiếp tục đi về phía trước, sau đó quay đầu lại nhìn, thấy Úc Lễ vẫn như cũ ngồi tại chỗ, còn đang yên lặng ngủ yên.

Ninh Diệu bắt đầu bước đi, sau đó càng đi càng nhanh, cuối cùng sải bước chạy lên.

Gió thổi qua tai, mang lại một hơi thở khác nhau.

Đó là cảm giác tự do!

Ninh Diệu bị gió tự do thổi bay phiêu phiêu dục tiên chạy một hồi liền mệt mỏi, y dừng bước thở dốc, hiện tại y đã cơ bản không nhìn thấy bóng dáng Úc Bành.

Chim sẻ trên cây ríu rít ầm ĩ, một tia nghi ngờ từ trong đầu Ninh Diệu hiện lên.

Úc Lễ có an toàn ở đó một mình không?

Nếu vòng tròn là hoàn chỉnh, y tin rằng không ai có thể đột nhập, nhưng vấn đề bây giờ là vòng tròn bị hỏng.

Tu vi của hắn yếu như vậy đều có thể dễ dàng ra vào trong vòng tròn, huống chi những người khác thì sao?

Hơn nữa thể chất của Úc Lễ, trong tu tiên giới cùng thịt đường tăng cũng không sai biệt lắm, đó là hấp dẫn các lộ yêu quái chen chúc rách đầu.

Đối với khát vọng chạy trốn cùng lo lắng cho Úc Lễ ở trong lòng Ninh Diệu giằng co qua lại, cuối cùng linh quang của y chợt lóe, nghĩ ra một phương pháp giải quyết.

Y rước tiên thử xem có thể bổ sung vòng tròn hay không, nếu không được, liền ở chỗ này canh giữ hai ngày, cùng động vật xung quanh đánh giao tiếp. Ngày cuối cùng y chạy trốn, để cho động vật chung quanh hỗ trợ nhìn Úc Lễ, nếu có người xấu đến liền tiến hành quấy nhiễu, dù sao chỉ cần kéo dài qua một ngày là được.

Đây thực sự là một kế hoạch hoàn hảo, y thực sự là thông minh hơn người!

Vì thế Ninh Diệu chắp tay sau lưng, chậm rãi trở về, lại một lần nữa trở về bên cạnh Úc Lễ.

Ninh Diệu nhìn xuống Úc Lễ đang ngồi xuống, ra vẻ thành thục thở dài: "Ngươi nói xem, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn ta phải quan tâm đến ngươi, ai, không hiểu chuyện."

Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Diệu nhìn thấy thần sắc Úc Lễ trong nháy mắt kỳ quái, nhưng khi y nhìn kỹ thì lại không còn nữa.

Có lẽ là nhìn nhầm rồi.

Ninh Diệu không nghĩ nhiều, y quay đầu nghiên cứu phần bị hư hỏng của vòng tròn kia.

Thời gian chuyên nghiên cứu thường trôi qua rất nhanh, mặt trời sắp xuống núi, sau khi sắc trời dần tối, Ninh Diệu trở lại bên đống lửa.

Tuy rằng y cảm thấy mình rất thông minh, nhưng không thể không tiếc nuối thừa nhận, có đôi khi khác nghề như cách núi, đối với việc sửa chữa vòng tròn như thế nào, y một chút manh mối cũng không có.

Ăn xong bữa tối, vì phòng ngừa nửa đêm ngủ đột nhiên có địch nhân tập kích, Ninh Diệu đặc biệt chế tạo một nơi bí ẩn bị cành lá và mặt cỏ che lấp.

Ninh Diệu dùng đệm trải sàn nhà, chui ra khỏi căn cứ bí mật mới chế tạo, đi tới bên cạnh Úc Lễ, cố gắng nâng Úc Lễ lên, mang vào căn cứ bí mật.

"Nơi này, chính là nhà của ngươi mấy ngày tới, ngươi phải ở chung với nó thật tốt." Ninh Diệu thở hồng hộc đặt Úc Lễ lên đệm, chính y cũng mệt mỏi đến mức thuận thế nằm liệt trên đệm.

Nằm trên đệm có thể làm cho tất cả địa hình trở nên mềm mại và thoải mái, Ninh Diệu cảm thấy mình có thể biến thành một chiếc bánh tan chảy tại chỗ.

Y hai ngày nay liền ở chỗ này quên đi, y chỉ là một con cá muối, vì sao phải cố gắng như vậy?

Cái đệm này vốn là người Ma giới hiến cho Ma Vương cùng Ma hậu cùng nhau sử dụng, ngủ hai người dư dả. Ninh Diệu giãy dụa một chút muốn mình đứng dậy, cuối cùng không có gì ngoài ý muốn thất bại.

Tuy rằng dựa theo chuyện trước kia tính toán, Úc Lễ là không tiếp nhận cùng người khác cùng giường chung gối. Nhưng hiện tại Úc Lễ dù sao cũng phải ngủ đủ ba ngày, lại không có khả năng biết y đã làm cái gì, y liền tới nơi này chen chúc ngủ một chút đi.

Hôm nay Ninh Diệu làm rất nhiều việc, vô cùng mệt mỏi, cơ hồ là vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.

Bên ngoài lửa thiêu đốt cách nơi này có chút khoảng cách, ánh lửa mông lung chiếu rọi tới. Trong một mảnh ánh lửa mập mờ này, có người mở mắt nhắm nghiền.

Úc Lễ nghe tiếng hít thở gần trong gang tấc, không thích ứng xoay người một cái.

Nhưng cho dù là đưa lưng về phía Ninh Diệu, nằm trên cùng một tấm đệm, khoảng cách giữa bọn họ vẫn gần như vậy.

Người tu tiên ngũ cảm* linh mẫn, tu luyện tới trình độ Úc Lễ này, lại càng có thể cảm giác được sự bất đồng rất nhỏ nhất trong không khí.

*Ngủ cảm: năm cảm giác

Nhiệt độ cơ thể của hắn từ trước đến nay vẫn thấp, mà người phía sau hắn cả người ấm áp. Cỗ ấm áp kia theo không khí, chậm rãi hướng về phía hắn chảy tới.

Úc Lễ phiền não ngồi dậy, tránh đi cỗ ấm áp kia.

Ninh Diệu đi mà trở về, ngoài dự liệu của hắn.

Nếu đã tìm được lỗ hổng bị hư hỏng, vì sao không trực tiếp rời đi, là bởi vì sợ hãi, cho nên một người không dám đi?

... Không, những gì Ninh Diệu nói khi trở về, còn đang cố gắng hàn gắn khoảng trống, đủ loại dấu hiệu, đều chỉ vào một loại khả năng khác.

Tiểu thiếu gia này, rất có thể là bởi vì lo lắng một mình hắn ngủ say ở chỗ này, cho nên mới nửa đường trở về.

Úc Lễ nhớ rõ ràng, khi Ninh Diệu chạy xuống núi, trên mặt vui sướng, còn có dừng bước, nhớ tới lúc nào đó rối rắm.

Cuối cùng, Ninh Diệu vẫn trở về.

Úc Lễ không tự giác nhíu mày, đệm dưới thân không biết vì sao mềm đến mức làm cho người ta khó chịu, không khí cũng ngột ngạt đến hoảng hốt.

Úc Lễ đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, đi nơi khác đợi, người nằm bên cạnh lại đột nhiên ở trong giấc ngủ nhẹ giọng nói vài câu mông nghe không hiểu.

Thân hình Úc Lễ muốn rời đi dừng lại, nhìn về phía người nằm bên cạnh.

Ninh Diệu dường như ngủ không an lòng, lông mi đen nhánh rậm hơi run rẩy. Y xoay người một cái, hướng về phương hướng Úc Lễ, thoạt nhìn sắp tỉnh lại.

Là người hiện tại nên đang ngủ say điều chỉnh nội tức, Úc Lễ bây giờ không thể bị Ninh Diệu phát hiện mình tỉnh táo. Hắn nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, vẫn là nằm xuống một lần nữa.

Vừa nằm xuống, một bàn tay thon dài màu trắng nằm lên thắt lưng hắn.

Úc Lễ cứng đờ, thần thức dò xét trong nháy mắt phóng ra, kết quả phát hiện người to gan lớn mật kia còn đang ngủ trong mộng, cũng không có tỉnh lại.

Bàn tay đến từ Ninh Diệu mò mẫm vài cái.

"Thật cứng quá nha." Ninh Diệu đang ngủ say nói một câu mộng khiến người ta nghe hiểu, trong giọng nói có oán giận.

Ninh Diệu thử ôm cái gối ôm cứng cứng này vào lòng, kết quả phát hiện mình cư nhiên không di chuyển được.

Y đành phải xoay người, tựa mình vào gối ôm.

Ngày xưa thường xuyên chôn mình vào gối lần này cũng không thuận lợi, chóp mũi vểnh lên đụng phải gối ôm cứng rắn, Ninh Diệu kêu lên một tiếng đau đớn.

Hôm nay y thật sự là quá mệt mỏi, như vậy cũng không tỉnh, chỉ là trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cảm thấy cái gối ôm này thật sự là quá xấu.

Vì thế y đẩy gối ôm ra, một bên đẩy còn một bên ủy khuất oán giận, "Sao lại cứng rắn như vậy, một chút cũng không thoải mái, ta không cần ôm ngươi ngủ! Ta ôm cái khác..."

Mấy câu này vừa nói, nhiệt độ ấm áp xung quanh đột nhiên giảm xuống, phảng phất từ đầu hạ đi vào mùa đông giá rét.

Một đạo chú ngủ đánh vào người Ninh Diệu, Ninh Diệu nửa tỉnh nửa mê hô hấp trầm xuống, lâm vào giấc ngủ sâu.

Úc Lễ ngồi dậy, nắm lấy cằm tinh xảo của người trước mắt, dùng thanh âm phảng phất đóng băng hỏi: "Ai khác?"

Thủ đoạn nói chuyện của hắn rất nhiều không quang minh, lúc trước chưa bao giờ dùng tới trên người Ninh Diệu, không nghĩ tới lần đầu tiên lại dùng ở chỗ này.

Người đã ngủ say nửa mở môi màu hồng nhạt, hàm hồ nói: "Những thứ khác... Gối nhỏ, gối đầu."

Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Úc Lễ, càng có vẻ hiện tại hành vi của hắn không giải thích được.

... Hắn đang làm gì vậy?

Úc Lễ buông tay ra, bảo Ninh Diệu một lần nữa nằm trở lại trên tấm đệm mềm mại.

Không khí một lần nữa khôi phục yên tĩnh, một lúc lâu sau, Úc Lễ đứng lên, từ tại chỗ biến mất không thấy.

————

Hai ngày trôi qua, Ninh Diệu hai ngày nay đều ngủ ngon ngoài dự đoán.

Vốn y còn định không nên ngủ say như vậy, muốn giữ lại một tia ý thức, miễn cho có người tới y cũng không thể phát hiện. Nhưng kết quả, y vừa dính đệm liền ngủ thiếp đi!

Ninh Diệu hồi tưởng lại hành động của mình hai ngày nay, trong lòng không khỏi sợ hãi.

May mắn không xảy ra chuyện gì, nếu không y cũng không biết nên đối mặt với Úc Lễ như thế nào. Bất quá điều này hẳn là cũng chứng minh, không ai theo dõi bọn họ, cũng không có ai phát hiện hành tung của bọn họ, là chuyện tốt nha.

Mặt trời mọc trên ngọn cây vào ngày thứ ba và thời gian rời đi đã đến.

Trong thời gian mấy ngày nay, Ninh Diệu đã cùng động vật thực vật xung quanh hòa thành một mảnh, nhờ bọn họ hỗ trợ chiếu cố Úc Lễ một ngày.

Mặc dù Ninh Diệu không thể thật sự sửa chữa được khoảng trống trong vòng tròn kia, nhưng tận lực che giấu vị trí lỗ hổng kia, để chỗ trống không dễ dàng bị phát hiện.

Làm xong tất cả, Ninh Diệu cơ bản yên tâm, cuối cùng y nhìn thoáng qua Úc Lễ.

Nam nhân mặc áo đen nhắm chặt mắt, thoạt nhìn anh tuấn mà kiêu ngạo.

"Tạm biệt." Ninh Diệu nói.

Úc Lễ đương nhiên không có khả năng đáp lại, gió thổi lá cây phát ra tiếng xào xạc, Ninh Diệu xoay người rời đi.

————

Lúc này đây, tiểu thiếu gia kia thật sự đi rồi.

Úc Lễ mở mắt ra, thần thức của hắn mở rộng ra phạm vi trăm dặm, nhìn tiểu thiếu gia kia cưỡi hổ rời khỏi một mảnh núi sâu rừng già này, đi tới bên đường bằng phẳng.

Xe ngựa gỗ bị từ trong trữ vật giới thả ra, tiểu thiếu gia chui lên xe, lái xe ngựa, cũng không quay đầu lại rời đi.

Trong một thời gian dài, Úc Lễ đã quen với việc độc thân một mình, hắn thích yên tĩnh, ghét ồn ào.

Nhưng bây giờ, sự yên tĩnh bên cạnh không biết vì sao có vẻ khó có thể chịu đựng được.

Dưới cỗ uy áp dọa người này, côn trùng chim thú trong rừng rậm không dám lên tiếng, làm cho cả khu rừng này có vẻ yên tĩnh quỷ dị.

"Vì sao không lên tiếng, là câm, hay là chết, cho nên không có cách nào lên tiếng?" Ma đầu hắc y đặt câu hỏi về cả khu khu rừng.

Một giây sau, côn trùng chim thú kêu gào hổ thét vang vọng rừng rậm, làm cho cả ngọn núi sâu có vẻ náo nhiệt phi phàm.

"Câm miệng lại." Úc Lễ lại nói.

Vì vậy ngọn núi sâu một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.

Không ai có thể hạn chế được Úc Lễ tới lui, nhưng điều này có thể làm cho nam nhân Tam Giới sợ hãi. Lại không di chuyển tốc độ của mình.

Kỳ hạn ba ngày còn chưa tới, như vậy trước khi hôm nay chấm dứt... Hắn sẽ luôn ở đây.

————

Ninh Diệu một lần nữa đội mũ che, trước khi mặt trời lặn, y đi tới trước một quán trà nhỏ.

Ninh Diệu đi vào quán trà, dựa vào linh thạch thượng đẳng chất lượng cao tự sản xuất, nhanh chóng được ông chủ quán trà ưu đãi, được dẫn đến chỗ ngồi cao quý trong quán trà.

Ông chủ dẫn đường phía trước, Ninh Diệu cách mũ che, quan sát đồ trang trí và khách nhân trong quán trà.

Ngồi cách vị trí Ninh Diệu không xa, là một bàn tráng hán thân hình khổng lồ. Bọn họ vây quanh mặt bàn bày một tấm bản đồ, đang nhỏ giọng nói cái gì đó.

Ninh Diệu vô tình nhìn trộm đồ của người khác, đang muốn nhìn thẳng qua phía trước, trong tai nghe thấy vài câu nói hàm hồ lại không rõ ràng khi các tráng hán trao đổi.

"Bước đầu phán định, người nọ hiện đang ở trên núi lân cận."

"Hắn hiện tại chắc là đang mang trọng thương, sẽ không phải là đối thủ của chúng ta. Tìm được tốc chiến tốc thắng, không thể cho hắn cơ hội khôi phục!"

"Hắn cũng tĩnh dưỡng vài ngày, không thể khinh địch."

Ninh Diệu trực giác không đúng, nhanh chóng hướng bàn phia trên, nhìn về phía bản đồ.

Vừa nhìn, Ninh Diệu lập tức phát hiện có gì đó không ổn.

Y không biết tên núi non nơi này, cũng không biết trên bản đồ này là nơi nào, nhưng vẽ ra con đường này, lộ tuyến này, cùng y lúc tới giống nhau như đúc!

Ninh Diệu còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, tầm mắt của y đã bị đám người này phát hiện.

Loại quán trà bên đường hoang này làm sao có thể cấm được ẩu đả, lập tức có người năm ngón tay thành móng vuốt, nhanh như chớp tấn công Ninh Diệu: "Người nào, dám nhìn trộm, cái mạng này không muốn đi!"

Gió từ móng vuốt đi thẳng đến trái tim người nhìn trộm, chỉ là trước khi bắt được trái tim, tay mang theo gió, trước một bước thổi ra tấm màn che mặt người nọ.

Có một khoảnh khắc yên tĩnh kỳ lạ.

Năm ngón tay thành vuốt kia, chậm rãi đem tay nắm thành quyền, mặt đầy dữ tợn, ánh mắt đều muốn trừng ra.

"Ta, ta không có." Mỹ nhân nhu nhược đơn bạc kia đại khái là bị dọa sợ, chậm rãi đỏ hốc mắt, "Ta... Ta chỉ ngửi thấy mùi trà của ngươi, muốn biết các ngươi uống là trà gì, cho nên nhìn thoáng qua, không phải là nhìn trộm những thứ khác."

Người ra tay đầu tiên vẫn như cũ đem tay nắm thành nắm đấm, sau đó bị đồng bạn một cái tát vang dội, hung hăng đem nắm đấm chụp trở về.

"Các ngươi, các ngươi muốn gϊếŧ ta sao?" Mỹ nhân cúi đầu, vẻ mặt thương tâm tuyệt vọng. Cuối cùng y lấy hết dũng khí, nhanh chóng nhìn thoáng qua bọn họ, "Vậy ta có thể, có thể trước khi chết, uống được ấm trà các ngươi gọi không?"

Một cái liếc mắt này đối với Ninh Diệu mà nói, chỉ là một cái liếc mắt bình thường.

Đối với người bị y nhìn thoáng qua mà nói, lại là đao câu hồn đoạt phách.

Mỹ nhân tu vi thấp yếu, phảng phất một hơi là có thể thổi y đến tắt thở, mấy tu sĩ gϊếŧ người như ma lại không có động đến y một cọng lông tơ.

"Nói cái gì đâu không, khách khí nhiều nha, mấy ca là hạng người nhân từ nổi danh trong Tu Chân giới, làm sao có thể gϊếŧ ngươi." Người mặt đầy dữ tợn bày ra tư thế hòa ái dễ gần.

Người ngồi cách Ninh Diệu gần vị trí đó nhất, bị đồng bọn của mình kéo ra, đem vị trí làm thành trống không.

Ninh Diệu mím môi cười, hơi cúi người, ngồi xuống ghế.

Loại quan sát gần gũi này càng khiến người ta dễ dàng choáng váng đầu óc. Lúc này có người hào phóng nói: "Muốn uống trà gì? Ca mời ngươi, quên đi, ông chủ, mỗi ấm trà trong cửa tiệm lấy một ấm! Không, mười ấm!"

Trăng: Chúc mọi người một ngày vui ver^^ (tui đang độ sắp thi cử)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.