Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 39



Ninh Diệu vừa nói ra thân phận của mình thì phát hiện biểu cảm của Phượng Huyền dần trở nên trống rỗng. Hiện tại trong đầu Phượng Huyền cực kỳ hỗn loạn, những ý tưởng trước khi bước vào cánh rừng này như lượt lại một lần trong óc hắn ta.Phượng Huyền đứng bên cạnh nghe cuộc hội thoại này ngạc nhiên mà trợn to hai mắt. Ban đầu hắn ta cho rằng cùng lắm thì nhân tộc này có hơi khó chiều một chút, không ngờ người này lại dám trực tiếp từ chối yêu cầu thị tẩm của phượng hoàng, không khỏi quá cậy sủng mà kiêu rồi! Nếu như không loại bỏ người này thì chắc chắn cuộc sống sau này giữa hắn ta và phượng hoàng sẽ gặp rất nhiều khó khăn và trở ngại.“Ra vậy.” Ninh Diệu mỉm cười: “Thật là ưu tú.” 

Phượng hoàng thì sao chứ, dù cho hắn ta có phải nhảy xuống từ cây ngô đồng cao nhất, ngã nát thành một miếng bánh cũng sẽ không đồng ý với kế hoạch của trưởng lão, Phượng Huyền sẽ không thân mật với phượng hoàng, càng sẽ không có con với y.Ninh Diệu vừa nói ra thân phận của mình thì phát hiện biểu cảm của Phượng Huyền dần trở nên trống rỗng. Hiện tại trong đầu Phượng Huyền cực kỳ hỗn loạn, những ý tưởng trước khi bước vào cánh rừng này như lượt lại một lần trong óc hắn ta.

…Nhưng nhất định hắn ta và nhân tộc này có thể vượt qua ranh giới chủng tộc, sinh ra những đứa con ưu tú nhất. Để đảm bảo cho việc ấy thì trước tiên cứ đưa người này về ở trong viện khoảng ba năm là được.Edit: onecolour“Lúc ta ngủ có thể chạm vào huynh không?” Ninh Diệu hỏi.Phượng hoàng… đã đồng ý lời bày tỏ của hắn ta! Nhất định đứa bé của hai người họ sẽ thần thông vô song, cải thiện huyết thông của cả Phượng tộc, sau khi thống nhất Yêu tộc sẽ thống nhất Nhân tộc, Ma tộc rồi thống trị cả tam giới. Đương nhiên một đứa là quá ít, năm sáu đứa vẫn chưa tính là nhiều, tám chín đứa mới miễn cưỡng đủ, sinh trăm đứa còn có thể phòng ngừa lỡ như.

Hình bóng của nhân tộc tóc đen và phượng hoàng dần chồng lên nhau, cuối cùng trở thành một dáng hình. Bóng dáng ấy đang nhìn Phượng Huyền, nhu hòa mà từ bi, như đong đầy thánh quang.Chỉ một câu nói cũng đủ để khiến lửa giận của một người có tính cách không được tốt như Phượng Huyền được khơi ra. Hắn ta hoài nghi không biết người này có vấn đề gì không, bạn tốt sao có thể giống như người yêu được, khác nhau rõ rành rành ra đấy cơ mà!Phượng Huyền đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh về phía trước. Hắn ta giang hai tay định bế phượng hoàng, đưa hai người họ cũng bay lên trên cây ngô đồng. Nhưng Phượng Huyền còn chưa kịp chạm tới y thì một bóng người đã hoàn toàn ngăn cách hắn ta và phượng hoàng, thanh kiếm sắc bén lạnh như băng kề trên cổ khiến hắn ta thấy đau đớn. Phượng Huyền nhìn kỹ hơn, hắn ta phát hiện người đang đặt kiếm lên cổ mình chính là nhân tộc mà phượng hoàng đã mang đến đây. Biểu cảm của người nọ âm u, sát khí bên trong đôi mắt kia đã chẳng thể nào giấu được nữa, như muốn xé rách vẻ bề ngoài bình tĩnh của hắn.Ngón cái của Úc Lễ vuốt v e chuôi kiếm, hàng mày hắn chau lại.

Phượng Huyền lùi về sau mấy bước, cứng đờ đâm sầm vào cây ngô đồng phía sau, không nói được lời nào.Phượng Huyền chạm lên hoả tiên đang cuốn bên eo, đang định rút ra để dạy dỗ kẻ không biết trời cao đất dày này thì nghe thấy điều kiện thứ hai.Ninh Diệu có chút khó tin, y ngập ngừng vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Vậy huynh mau đến ngủ với ta.”

Ninh Diệu nhìn vị Thánh Tử đang hoảng hốt lo sợ kia nhưng y lại thấy thực ra năng lực của hắn ta cũng không tồi. Thoạt nhìn hình như Thánh Tử rất sợ y, nhưng làm gì có thuộc hạ nào làm chuyện ngớ ngẩn trước mặt cấp trên mà lại không hận có thể biến mất ngay lập tức chứ?Với điều kiện của Phượng Huyền thì muốn tìm ai chẳng được, còn phải nói với y làm chi không biết.Phượng Huyền lau đi vết máu nơi khóe miệng, trong lòng không khỏi rùng mình. Là một trong những yêu tu hàng đầu yêu giới, đương nhiên vũ khí bản mạng của hắn ta sẽ không dễ dàng bị hỏng đến vậy, người có thể làm được điều này hoàn toàn có thể xếp đầu tam giới.

Là một nhà lãnh đạo giỏi, bạn phải quan tâm đ ến cấp dưới thì mới có thể khiến họ làm việc hăng say. Thời gian ngủ của Ninh Diệu rất lành mạnh, nói chuyện muộn như vậy khiến y bắt đầu thấy buồn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, y vẫn nhớ rõ mình vừa mơ màng lại vừa đắc ý tiết lộ chút tin tức cho Úc Lễ: “Chờ đến khi ta lên làm Yêu Vương, ta sẽ tặng cho huynh một món quà.”…Nhưng nhất định hắn ta và nhân tộc này có thể vượt qua ranh giới chủng tộc, sinh ra những đứa con ưu tú nhất. Để đảm bảo cho việc ấy thì trước tiên cứ đưa người này về ở trong viện khoảng ba năm là được.

Ninh Diệu tiến hai bước về phía trước, chỉ thấy Thánh Tử cứng đờ đứng thẳng người lại, bày ra một tư thế đứng cực kỳ tiêu chuẩn, có thể thấy được hắn ta đang rất căng thẳng.“Ta còn tưởng là cái gì, hoá ra cũng chỉ là việc giữa những người bạn tốt với nhau mà thôi.”Thời niên thiếu bi thảm và hỗn loạn khiến Úc Lễ không có cơ hội trải nghiệm mối tình đầu là gì, khi lớn thêm chút nữa, hắn cũng chưa từng lâu ngày sinh tình với những người kề vai chiến đấu, hắn cứ vậy mà dần trưởng thành. Trước khi gặp Ninh Diệu, trái tim này vẫn chưa từng loạn nhịp vì bất cứ ai.Vất vả mãi Úc Lễ mới nén được sự khô nóng trong cơ thể nhưng vừa nghe thấy lời Ninh Diệu nói, dường như hơi nóng kia lại bùng lên như tro tàn lại cháy. 

“Ta nghe nói kỳ đánh giá nào ngươi cũng xếp đầu đúng không?” Ninh Diệu cố gắng hỏi bằng chất giọng hòa hoãn nhất có thể.“Đừng vì thân phận này mà ép mình phải làm điều gì.” Ninh Diệu khuyên nhủ: “Nếu ngươi thật sự không muốn thì ngày mai ta sẽ đến gặp các trưởng lão cùng với ngươi để phế bỏ chức vị Thánh Tử này.”Vũ khí bản mạng bị hủy, Phượng Huyền lui về sau mấy bước rồi phun ra một búng máu, mà Úc Lễ chưa hề ra tay, hắn vẫn đang đứng yên tại chỗ.

Phượng Huyền trầm mặc rồi mới cười lạnh một tiếng: “Xếp đầu đã là cái gì? Những lần đó ta đều đứng số một.”Giúp một Nhân tộc như Úc Lễ có thể tự do hành tẩu ở Yêu giới, không lo lắng hay hãi hùng, cũng chẳng sợ sẽ bị bắt nạt.Cùng lúc đó, cảm giác cực kỳ nguy hiểm ấy lại ập đến, Phượng Huyền không khống chế được cơ thể mà lùi về sau mấy bước, đụng phải một cây ngô đồng rồi lấy tay che ngực.

“Ra vậy.” Ninh Diệu mỉm cười: “Thật là ưu tú.” “Huynh về rồi!” Đôi mắt của Ninh Diệu sáng lên, y ngồi dậy, đang định mời chào Úc Lễ đến ngủ cùng mình thì lại nhớ tới chuyện cách đây không lâu hắn mới hù dọa y, Ninh Diệu vội vàng xoay người, lo lắng hỏi: “Huynh sẽ không đột nhiên tức giận nữa chứ?”Phượng Huyền liệt kê tất cả điều kiện ra nhưng khuôn mặt của người đàn ông mặc áo đen trước mặt hắn ta vẫn đầy vẻ trào phúng như cũ.Phượng hoàng thì sao chứ, dù cho hắn ta có phải nhảy xuống từ cây ngô đồng cao nhất, ngã nát thành một miếng bánh cũng sẽ không đồng ý với kế hoạch của trưởng lão, Phượng Huyền sẽ không thân mật với phượng hoàng, càng sẽ không có con với y.

Ninh Diệu lại nghĩ nghĩ rồi nói một cách hiền lành: “Ngươi có gặp khó khăn gì trong cuộc hay không? Nếu có thì cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”Không đúng, nào có có chuyện vừa mới kết thành đạo lữ đã nói đến chuyện sinh con, đương nhiên trước tiên họ phải ở với nhau mấy trăm năm để hiểu tập tính của đối phương, sinh hoạt hòa thuận rồi mới tính đến chuyện có con.Ninh Diệu nhìn sang, thấy mái tóc đỏ như lửa của Phượng Huyền, một con chim đã từng kiêu ngạo như thế giờ khuôn mặt hắn ta lại đầy vẻ cung kính.

Hiện tại đầu của Phượng Huyền cứng đơ, hắn ta cười lạnh một tiếng theo theo thói quen, không chút suy nghĩ đã nói ra: “Điểu tộc không thể tuyệt hậu, nếu không thành gia thì sau này có thể dùng cái gì để thành thiên hạ được chứ?”… Nếu như đây là thích.

“Hả?” Ninh Diệu ngẩn người, suy nghĩ về câu nói không đầu không đuôi này.Ninh Diệu khoe xong nhưng vẫn không cản được cơn buồn ngủ, y dần chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào. Y không hề biết rằng nơi đáy mắt của người nằm bên cạnh mình không hề có chút buồn ngủ nào.

Ý của Thánh Tử là… muốn tìm đối tượng hả?Phượng Huyền nghe thấy người nọ cất tiếng: “Chọn xong chưa?”Là một nhà lãnh đạo giỏi, bạn phải quan tâ m đến cấp dưới thì mới có thể khiến họ làm việc hăng say. 

Với điều kiện của Phượng Huyền thì muốn tìm ai chẳng được, còn phải nói với y làm chi không biết.Đây không phải là một tu sĩ Nhân tộc dễ bị bắt nạt, nếu đúng là như vậy, hắn không phải là nam sủng của phượng hoàng.Phượng Huyền nghiêm túc, hắn ta đứng thẳng người: “Một khi đã vậy, hiện tại ta phải đi tìm trường lão để bàn chuyện sinh con…”

Chẳng lẽ… là bởi thân phận Thánh Tử nên Phượng Huyền phải thủ thân như ngọc, không tìm được bạn đời của mình nên mới khổ sở như vậy ư?Phượng Huyền lùi về sau mấy bước, cứng đờ đâm sầm vào cây ngô đồng phía sau, không nói được lời nào.Còn có chuyện tốt này ư?

Ninh Diệu càng nghĩ càng thấy đúng nên y nói: “Đừng bận tâm về thân phận của mình, tuy ngươi là Thánh Tử nhưng ngươi cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc.”Ninh Diệu vui vẻ đứng thẳng người, đang định rời đi thì nhớ tới những lời Phượng Huyền vừa mới nói, hắn ta vẫn luôn nhấn mạnh thân phận Thánh Tử của mình, cùng chỉ vì thân phận ấy mà hắn ta đã phải chịu nhiều trói buộc. Lại liên hệ đến chuyện lúc trước Phượng Huyền có nói muốn tìm một đối tượng, Ninh Diệu sâu sắc cảm nhận được hắn ta bị thân phận này ràng buộc rất nhiều.

“Thật vậy chăng?” Phượng Huyền hỏi, gương mặt của hắn ta vẫn cứng đờ.“Đó không phải là điều ngươi được nghĩ đến, ngày nào ta còn ở đây thì cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội làm được điều ấy.”

Ninh Diệu vẫn mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”Rốt cuộc bản thân có thể làm gì thì Phượng Huyền không nói thẳng ra, nhưng chỉ cần là người trưởng thành có chút kinh nghiệm sống thì đều có thể nghe hiểu.

Nụ cười ấy khiến người ta chói mắt, khiến người ta say mê.Ninh Diệu càng nghĩ càng thấy đúng nên y nói: “Đừng bận tâm về thân phận của mình, tuy ngươi là Thánh Tử nhưng ngươi cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc.”

Phượng hoàng… đã đồng ý lời bày tỏ của hắn ta! Nhất định đứa bé của hai người họ sẽ thần thông vô song, cải thiện huyết thông của cả Phượng tộc, sau khi thống nhất Yêu tộc sẽ thống nhất Nhân tộc, Ma tộc rồi thống trị cả tam giới. Đương nhiên một đứa là quá ít, năm sáu đứa vẫn chưa tính là nhiều, tám chín đứa mới miễn cưỡng đủ, sinh trăm đứa còn có thể phòng ngừa lỡ như.

Phượng Huyền nghiêm túc, hắn ta đứng thẳng người: “Một khi đã vậy, hiện tại ta phải đi tìm trường lão để bàn chuyện sinh con…”Tuy bầu không khí đang giương cung bạt kiếm nhưng Ninh Diệu được Úc Lễ che ở phía sau lại không biết chuyện gì đang xảy ra, y chỉ thấy Úc Lễ đột nhiên xuất hiện nên có hơi bất ngờ.

Không đúng, nào có có chuyện vừa mới kết thành đạo lữ đã nói đến chuyện sinh con, đương nhiên trước tiên họ phải ở với nhau mấy trăm năm để hiểu tập tính của đối phương, sinh hoạt hòa thuận rồi mới tính đến chuyện có con.

Còn việc phải làm thế nào để có thể hiểu thói quen của nhau thì có thể bắt đầu từ những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Cây ngô đồng này cũng không tồi, họ có thể ngủ cùng nhau trên cây, họ có thể ngủ trên cùng một cành cây, Phượng Huyền nằm bên dưới, phượng hoàng ngủ trên người hắn ta, mặt đối mặt. Như vậy không chỉ có thể biết được thói quen ngủ của phượng hoàng mà còn có thể thăm dò được y thích điều gì, biết được rốt cuộc giữa hai người họ thì ai là người sinh con.Ninh Diệu trả lời cực kỳ đúng lý hợp tình: “Huynh không ngủ với ta, cũng không nói chuyện phiếm với ta, ta chán quá nên mới ra ngoài đi dạo xung quanh một chút.”

Việc này không nên chậm trễ, bây giờ bắt đầu luôn.“Ít nhất thì y đều xuất hiện trong mọi kế hoạch tương lai của ta, ta sẵn sàng chia sẻ mọi thứ mà mình có với y. Kể cả khi ta bị thương, ta cũng sẽ bảo vệ phía trước y, nguyện cả đời này chỉ có hai người, không để một ai khác vào trong mắt. Những điều đó đã đủ để chứng minh tầm lòng chân thành của ta đối với y.”

Phượng Huyền đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh về phía trước. Hắn ta giang hai tay định bế phượng hoàng, đưa hai người họ cũng bay lên trên cây ngô đồng. Nhưng Phượng Huyền còn chưa kịp chạm tới y thì một bóng người đã hoàn toàn ngăn cách hắn ta và phượng hoàng, thanh kiếm sắc bén lạnh như băng kề trên cổ khiến hắn ta thấy đau đớn. Phượng Huyền nhìn kỹ hơn, hắn ta phát hiện người đang đặt kiếm lên cổ mình chính là nhân tộc mà phượng hoàng đã mang đến đây. Biểu cảm của người nọ âm u, sát khí bên trong đôi mắt kia đã chẳng thể nào giấu được nữa, như muốn xé rách vẻ bề ngoài bình tĩnh của hắn.Việc này không nên chậm trễ, bây giờ bắt đầu luôn.

“Ngươi?” Phượng Huyền ngạc nhiên nhìn Úc Lễ, thậm chí hắn ta còn không biết rõ người nọ xuất hiện và ra tay từ lúc nào.Ninh Diệu cực kỳ vui vẻ, cảm giác được biến thành người rồi ngủ với Úc Lễ khác hoàn toàn với cảm giác ngủ cùng hắn khi còn là chim nhỏ. Lúc trước cơ thể của y rất nhỏ bé, bây giờ chân dài, tay cũng dài, chỉ cần hơi di chuyển sang bên cạnh một chút cũng có thể chạm tới Úc Lễ.Cảm giác nguy hiểm đột nhiên ập đến, Phượng Huyền rút roi muốn ra tay trước để chiếm ưu thế, nhưng khoảnh khắc chiếc roi bản mạng được tạo nên từ rất nhiều nguyên liệu quý hiếm của hắn ta chạm vào thân thể người nọ thì ngọn lửa bám trên chiếc roi lại thực sự thiêu đốt nó thành tro tàn.

Phượng Huyền nheo đôi mắt của mình lại, trước đó hắn ta không ngờ vậy mà lại là người này, cũng không biết mối quan hệ giữa hắn và phượng hoàng như thế nào. Phượng hoàng có sức hấp dẫn lớn đến nhường ấy, chắc chắn người đàn ông này cực kỳ ngưỡng mộ y, bởi vì hắn có vẻ bề ngoài tuấn tú nên mới được ở lại bên cạnh phượng hoàng. Vậy mà hắn lại dám ngăn cản Phượng Huyền, không khỏi quá ngây thơ rồi.Ninh Diệu tiến hai bước về phía trước, chỉ thấy Thánh Tử cứng đờ đứng thẳng người lại, bày ra một tư thế đứng cực kỳ tiêu chuẩn, có thể thấy được hắn ta đang rất căng thẳng.

Chẳng lẽ… phượng hoàng rất dung túng người đàn ông này nên hắn mới có gan làm như vậy ư?

Tuy bầu không khí đang giương cung bạt kiếm nhưng Ninh Diệu được Úc Lễ che ở phía sau lại không biết chuyện gì đang xảy ra, y chỉ thấy Úc Lễ đột nhiên xuất hiện nên có hơi bất ngờ.Thanh âm của hắn ta nhỏ nhẹ mà dịu dàng: “Phượng chủ, chỉ cần ngài cần thì thuộc hạ nguyện ý ở bên cạnh ngài bất cứ lúc nào.”

“Ngươi đã về rồi.” Ninh Diệu hỏi: “Ngươi vừa mới đi đâu thế?”“Một, sau này không bao giờ quấy rầy y nữa, thành thật làm một thuộc hạ.”

Úc Lễ thoáng kiềm chế cơn giận, hắn nghiêng đầu nhìn Ninh Diệu ở phía sau rồi trầm giọng hỏi: “Đang là buổi tối, ngươi ra ngoài làm gì?” Úc Lễ đi tới bên giường, hơi rũ mắt xuống nhìn Ninh Diệu rồi nở một nụ cười: “Sẽ không, sau này cũng không, ngươi muốn nói gì với ta cũng được.”

Ninh Diệu trả lời cực kỳ đúng lý hợp tình: “Huynh không ngủ với ta, cũng không nói chuyện phiếm với ta, ta chán quá nên mới ra ngoài đi dạo xung quanh một chút.”Ninh Diệu nói xong liền tiến về phía trước vài bước, ghé sát vào tai Úc Lễ nói nhỏ: “Đêm nay huynh thật sự không ngủ với ta sao? Ta có thể biến về hình dáng ban đầu mà, như vậy là được đúng không?”Nụ cười ấy khiến người ta chói mắt, khiến người ta say mê.

Ninh Diệu nói xong liền tiến về phía trước vài bước, ghé sát vào tai Úc Lễ nói nhỏ: “Đêm nay huynh thật sự không ngủ với ta sao? Ta có thể biến về hình dáng ban đầu mà, như vậy là được đúng không?”

Vất vả mãi Úc Lễ mới nén được sự khô nóng trong cơ thể nhưng vừa nghe thấy lời Ninh Diệu nói, dường như hơi nóng kia lại bùng lên như tro tàn lại cháy. Úc Lễ thoáng kiềm chế cơn giận, hắn nghiêng đầu nhìn Ninh Diệu ở phía sau rồi trầm giọng hỏi: “Đang là buổi tối, ngươi ra ngoài làm gì?” Vì vậy nên y thấy Úc Lễ cởi áo khoác ngoài rồi nằm xuống như lời mình.

Phượng Huyền đứng bên cạnh nghe cuộc hội thoại này ngạc nhiên mà trợn to hai mắt. Ban đầu hắn ta cho rằng cùng lắm thì nhân tộc này có hơi khó chiều một chút, không ngờ người này lại dám trực tiếp từ chối yêu cầu thị tẩm của phượng hoàng, không khỏi quá cậy sủng mà kiêu rồi! Nếu như không loại bỏ người này thì chắc chắn cuộc sống sau này giữa hắn ta và phượng hoàng sẽ gặp rất nhiều khó khăn và trở ngại.“Ta muốn ôm y, hôn y, muốn vấy bẩn và độc chiếm y, khiến trên người y toàn là đồ vật của ta.” Phượng Huyền cố gắng kiềm chế cơn giận của mình: “Ai sẽ có suy nghĩ như vậy với bạn tốt cơ chứ?”“Nhớ kỹ, ta là đạo lữ của hắn.”

Phượng Huyền đã là Thánh Tử mấy trăm năm nên đương nhiên hắn ta không phải là kẻ thiểu năng, lúc trước chẳng qua là do quá khẩn trương khi đối mặt với Ninh Diệu khiến đầu óc của Phượng Huyền không thể hoạt động một cách bình thường. Hiện tại, khi đối mặt với đối thủ cạnh tranh, trí lực của hắn ta đã quay trở về.“Ngươi về trước chờ ta.” Úc Lễ nói: “Ta còn vài chuyện cần phải xử lý.”

Thanh âm của hắn ta nhỏ nhẹ mà dịu dàng: “Phượng chủ, chỉ cần ngài cần thì thuộc hạ nguyện ý ở bên cạnh ngài bất cứ lúc nào.”Phượng Huyền đã là Thánh Tử mấy trăm năm nên đương nhiên hắn ta không phải là kẻ thiểu năng, lúc trước chẳng qua là do quá khẩn trương khi đối mặt với Ninh Diệu khiến đầu óc của Phượng Huyền không thể hoạt động một cách bình thường. Hiện tại, khi đối mặt với đối thủ cạnh tranh, trí lực của hắn ta đã quay trở về.

Ninh Diệu nhìn sang, thấy mái tóc đỏ như lửa của Phượng Huyền, một con chim đã từng kiêu ngạo như thế giờ khuôn mặt hắn ta lại đầy vẻ cung kính.Úc Lễ không hề tức giận mà còn cười: “Chẳng qua là bởi ngươi thích khuôn mặt của y, chứ có chân tình gì ở đây.”Phượng Huyền từng nghe nói có một số tu sĩ Nhân tộc hàng đầu có tính cách cổ quái, tu cái gì mà đa tình đạo, vô tình đạo nên đoạn tuyệt thất tình lục dục, không phân biệt được rõ cảm tình của mình, nhưng dù có tu cả hai đạo này đi chăng nữa thì sẽ không có ai đánh đồng mối quan hệ giữa bạn bè và người yêu,

“Ta là Thánh Tử của Phượng tộc, từ khi sinh ra ta đã chuẩn bị cho ngày toàn tâm lẫn thân ta đều thuộc về ngài. Chỉ cần ngài nói một câu… muốn ta làm gì cũng được” Phượng Huyền nhẹ giọng nói.Nhưng vậy thì thế nào chứ?

Rốt cuộc bản thân có thể làm gì thì Phượng Huyền không nói thẳng ra, nhưng chỉ cần là người trưởng thành có chút kinh nghiệm sống thì đều có thể nghe hiểu.“Nằm mơ, chỉ bằng ngươi mà cũng dám ra điều kiện với ta ư?” Phượng Huyền cười chế giễu: “Là do y che chở ngươi bấy lâu nay nên ngươi mới không biết trời cao đất rộng như vậy đúng không? Chúng ta sẽ chọn ra một ngày hoàng đạo để thành thân.”

Ninh Diệu mới chỉ có kinh nghiệm sống nửa tháng nay nên y không phản ứng kịp nhưng Úc Lễ vẫn hiểu rõ. Hắn cong môi nhưng trong mắt không chút ý cười, chỉ có sự lạnh lẽo. Đúng là con chim này khác với những người lúc trước chỉ biết nói những lời dơ bẩn với Ninh Diệu, dường như hắn ta vẫn có chút thành ý đối với y.Phượng Huyền nheo đôi mắt của mình lại, trước đó hắn ta không ngờ vậy mà lại là người này, cũng không biết mối quan hệ giữa hắn và phượng hoàng như thế nào. Phượng hoàng có sức hấp dẫn lớn đến nhường ấy, chắc chắn người đàn ông này cực kỳ ngưỡng mộ y, bởi vì hắn có vẻ bề ngoài tuấn tú nên mới được ở lại bên cạnh phượng hoàng. Vậy mà hắn lại dám ngăn cản Phượng Huyền, không khỏi quá ngây thơ rồi.

Nhưng vậy thì thế nào chứ?Hình bóng của nhân tộc tóc đen và phượng hoàng dần chồng lên nhau, cuối cùng trở thành một dáng hình. Bóng dáng ấy đang nhìn Phượng Huyền, nhu hòa mà từ bi, như đong đầy thánh quang.

Hắn không cho phép.

Úc Lễ xoay người, vươn tay nhấn sau lưng Ninh Diệu, thiếu gia nhỏ không đề phòng nên ngã nhào vào lồ ng ngực của hắn, được hắn ôm vào lòng. Trọng lượng chân thực khiến đáy lòng lạnh như băng của Úc Lễ thoáng ổn định trở lại. Ninh Diệu khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, Úc Lễ liền buông y ra.

“Ngươi về trước chờ ta.” Úc Lễ nói: “Ta còn vài chuyện cần phải xử lý.”Ninh Diệu lại nghĩ nghĩ rồi nói một cách hiền lành: “Ngươi có gặp khó khăn gì trong cuộc hay không? Nếu có thì cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”

Điều này có nghĩa là tối nay y sẽ được ngủ với hắn như mọi khi.“Hai người không phải đạo lữ!” Phượng Huyền nói: “Y vẫn là người độc thân, có thể được mọi người theo đuổi, ngươi dựa vào cái gì mà quản y chứ? Ít nhất thì ta thật sự thích y.”Chương 40

Ninh Diệu vui vẻ đứng thẳng người, đang định rời đi thì nhớ tới những lời Phượng Huyền vừa mới nói, hắn ta vẫn luôn nhấn mạnh thân phận Thánh Tử của mình, cùng chỉ vì thân phận ấy mà hắn ta đã phải chịu nhiều trói buộc. Lại liên hệ đến chuyện lúc trước Phượng Huyền có nói muốn tìm một đối tượng, Ninh Diệu sâu sắc cảm nhận được hắn ta bị thân phận này ràng buộc rất nhiều.

“Đừng vì thân phận này mà ép mình phải làm điều gì.” Ninh Diệu khuyên nhủ: “Nếu ngươi thật sự không muốn thì ngày mai ta sẽ đến gặp các trưởng lão cùng với ngươi để phế bỏ chức vị Thánh Tử này.”

“Cái gì…” Phượng Huyền mở to đôi mắt, hắn ta còn chưa kịp nói thêm lời nào với Ninh Diệu thì bóng dáng y đã biến mất.

Trong khu rừng ngô đồng ấy, chỉ còn lại Úc Lễ và Phượng Huyền.“Ngươi?” Phượng Huyền ngạc nhiên nhìn Úc Lễ, thậm chí hắn ta còn không biết rõ người nọ xuất hiện và ra tay từ lúc nào.

Vẻ cung kính trên khuôn mặt Phượng Huyền biến mất khi đối mặt với Úc Lễ. Hắn ta chắp hai tay ra phía sau, đánh giá Úc Lễ từ trên xuống dưới mấy lần rồi cười lạnh: “Cũng nhiều thủ đoạn phết đấy, phượng chủ mềm lòng nên mới dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy. Nhưng cả đời này không phải lúc nào y cũng sẽ dung túng ngươi, tốt nhất ngươi nên hiểu chuyện một chút, rời đi trước khi y bắt đầu chán ghét ngươi. Nếu không sau khi hết yêu thích ngươi, y đánh ngươi đến mức hồn phi phách tán thì không ai có thể cứu được ngươi nữa đâu.”Ninh Diệu vừa uể oải mở mắt ra thì đã thấy Úc Lễ bước vào phòng.

Mấy câu nói đó lọt vào tai Úc Lễ chẳng khác nào lời chê cười, hắn đặt tay lên chuôi kiếm, vô cảm nói: “Ta cho ngươi hai lựa chọn.”

“Một, sau này không bao giờ quấy rầy y nữa, thành thật làm một thuộc hạ.”

“Nằm mơ, chỉ bằng ngươi mà cũng dám ra điều kiện với ta ư?” Phượng Huyền cười chế giễu: “Là do y che chở ngươi bấy lâu nay nên ngươi mới không biết trời cao đất rộng như vậy đúng không? Chúng ta sẽ chọn ra một ngày hoàng đạo để thành thân.”

Phượng Huyền chạm lên hoả tiên đang cuốn bên eo, đang định rút ra để dạy dỗ kẻ không biết trời cao đất dày này thì nghe thấy điều kiện thứ hai.Vẻ cung kính trên khuôn mặt Phượng Huyền biến mất khi đối mặt với Úc Lễ. Hắn ta chắp hai tay ra phía sau, đánh giá Úc Lễ từ trên xuống dưới mấy lần rồi cười lạnh: “Cũng nhiều thủ đoạn phết đấy, phượng chủ mềm lòng nên mới dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy. Nhưng cả đời này không phải lúc nào y cũng sẽ dung túng ngươi, tốt nhất ngươi nên hiểu chuyện một chút, rời đi trước khi y bắt đầu chán ghét ngươi. Nếu không sau khi hết yêu thích ngươi, y đánh ngươi đến mức hồn phi phách tán thì không ai có thể cứu được ngươi nữa đâu.”

“Hai, lấy khu rừng ngô đồng này… làm mồ chôn của ngươi.”

Cảm giác nguy hiểm đột nhiên ập đến, Phượng Huyền rút roi muốn ra tay trước để chiếm ưu thế, nhưng khoảnh khắc chiếc roi bản mạng được tạo nên từ rất nhiều nguyên liệu quý hiếm của hắn ta chạm vào thân thể người nọ thì ngọn lửa bám trên chiếc roi lại thực sự thiêu đốt nó thành tro tàn.

Vũ khí bản mạng bị hủy, Phượng Huyền lui về sau mấy bước rồi phun ra một búng máu, mà Úc Lễ chưa hề ra tay, hắn vẫn đang đứng yên tại chỗ.Ý của Thánh Tử là… muốn tìm đối tượng hả?

Phượng Huyền lau đi vết máu nơi khóe miệng, trong lòng không khỏi rùng mình. Là một trong những yêu tu hàng đầu yêu giới, đương nhiên vũ khí bản mạng của hắn ta sẽ không dễ dàng bị hỏng đến vậy, người có thể làm được điều này hoàn toàn có thể xếp đầu tam giới.

Phượng tộc ít giao lưu với Nhân tộc chứ không phải là hoàn toàn không có, đương nhiên họ vẫn biết đến mấy vị đang đứng đầu kia, nhưng hắn ta chưa từng nghe nói đến danh hào của người trước mắt này, từ khi nào thì giới tu tiên lại xuất hiện một người như vậy chứ?Vì thế nên Ninh Diệu lại càng vui hơn, y lôi kéo Úc Lễ tám chuyện trời nam đất bắc, bàn về việc chọn ngày hoàng đạo để đăng cơ.

Phượng Huyền nghe thấy người nọ cất tiếng: “Chọn xong chưa?”

Cùng lúc đó, cảm giác cực kỳ nguy hiểm ấy lại ập đến, Phượng Huyền không khống chế được cơ thể mà lùi về sau mấy bước, đụng phải một cây ngô đồng rồi lấy tay che ngực.Úc Lễ khẽ thở dài, hắn vươn một tay ra, thân mật ôm người kia vào trong ngực. “Ngươi đã về rồi.” Ninh Diệu hỏi: “Ngươi vừa mới đi đâu thế?”

Đây không phải là một tu sĩ Nhân tộc dễ bị bắt nạt, nếu đúng là như vậy, hắn không phải là nam sủng của phượng hoàng.“Cái gì…” Phượng Huyền mở to đôi mắt, hắn ta còn chưa kịp nói thêm lời nào với Ninh Diệu thì bóng dáng y đã biến mất.

Phượng Huyền nhớ lại tất cả những cuộc trò chuyện giữa hai người kia, hắn ta bừng tỉnh, tựa như đã hiểu ra điều gì đó. 

Nếu hắn không phải là nam sủng, nếu hai người ở bên nhau vì tình yêu thì sẽ kết làm đạo lữ, nhưng trên người họ không có dấu hiệu của việc đã kết làm đạo lữ, như vậy chẳng phải nói lên rằng một người một yêu này chỉ kết bạn để đi ra ngoài với nhau ư? 

“Hai người không phải đạo lữ!” Phượng Huyền nói: “Y vẫn là người độc thân, có thể được mọi người theo đuổi, ngươi dựa vào cái gì mà quản y chứ? Ít nhất thì ta thật sự thích y.”“Hai, lấy khu rừng ngô đồng này… làm mồ chôn của ngươi.”

Hoa cỏ trong rừng ngô đồng đều thấy sợ hãi trước bầu không khí này, tất cả đều khép lá và đài hoa của mình lại.Nếu hắn không phải là nam sủng, nếu hai người ở bên nhau vì tình yêu thì sẽ kết làm đạo lữ, nhưng trên người họ không có dấu hiệu của việc đã kết làm đạo lữ, như vậy chẳng phải nói lên rằng một người một yêu này chỉ kết bạn để đi ra ngoài với nhau ư? 

Úc Lễ không hề tức giận mà còn cười: “Chẳng qua là bởi ngươi thích khuôn mặt của y, chứ có chân tình gì ở đây.”

Phượng Huyền chững lại trong giây lát, nhưng không lâu sau hắn ta đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Phượng Huyền cũng biết chênh lệch thực lực giữa hai người là quá lớn, cơ hội duy nhất của hắn chính là thuyết phục được người trước mặt này.“Ta nghe nói kỳ đánh giá nào ngươi cũng xếp đầu đúng không?” Ninh Diệu cố gắng hỏi bằng chất giọng hòa hoãn nhất có thể.

“Ít nhất thì y đều xuất hiện trong mọi kế hoạch tương lai của ta, ta sẵn sàng chia sẻ mọi thứ mà mình có với y. Kể cả khi ta bị thương, ta cũng sẽ bảo vệ phía trước y, nguyện cả đời này chỉ có hai người, không để một ai khác vào trong mắt. Những điều đó đã đủ để chứng minh tầm lòng chân thành của ta đối với y.”Còn việc phải làm thế nào để có thể hiểu thói quen của nhau thì có thể bắt đầu từ những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Cây ngô đồng này cũng không tồi, họ có thể ngủ cùng nhau trên cây, họ có thể ngủ trên cùng một cành cây, Phượng Huyền nằm bên dưới, phượng hoàng ngủ trên người hắn ta, mặt đối mặt. Như vậy không chỉ có thể biết được thói quen ngủ của phượng hoàng mà còn có thể thăm dò được y thích điều gì, biết được rốt cuộc giữa hai người họ thì ai là người sinh con.

Phượng Huyền liệt kê tất cả điều kiện ra nhưng khuôn mặt của người đàn ông mặc áo đen trước mặt hắn ta vẫn đầy vẻ trào phúng như cũ.

“Ta còn tưởng là cái gì, hoá ra cũng chỉ là việc giữa những người bạn tốt với nhau mà thôi.”Phượng tộc ít giao lưu với Nhân tộc chứ không phải là hoàn toàn không có, đương nhiên họ vẫn biết đến mấy vị đang đứng đầu kia, nhưng hắn ta chưa từng nghe nói đến danh hào của người trước mắt này, từ khi nào thì giới tu tiên lại xuất hiện một người như vậy chứ?

Chỉ một câu nói cũng đủ để khiến lửa giận của một người có tính cách không được tốt như Phượng Huyền được khơi ra. Hắn ta hoài nghi không biết người này có vấn đề gì không, bạn tốt sao có thể giống như người yêu được, khác nhau rõ rành rành ra đấy cơ mà!

Phượng Huyền từng nghe nói có một số tu sĩ Nhân tộc hàng đầu có tính cách cổ quái, tu cái gì mà đa tình đạo, vô tình đạo nên đoạn tuyệt thất tình lục dục, không phân biệt được rõ cảm tình của mình, nhưng dù có tu cả hai đạo này đi chăng nữa thì sẽ không có ai đánh đồng mối quan hệ giữa bạn bè và người yêu,Nói nhiều như vậy nhưng lại không dùng được khiến Phượng Huyền nổi giận: “Ngươi dựa vào đâu mà quản y?”Điều này có nghĩa là tối nay y sẽ được ngủ với hắn như mọi khi.

“Ta muốn ôm y, hôn y, muốn vấy bẩn và độc chiếm y, khiến trên người y toàn là đồ vật của ta.” Phượng Huyền cố gắng kiềm chế cơn giận của mình: “Ai sẽ có suy nghĩ như vậy với bạn tốt cơ chứ?”

Ngón cái của Úc Lễ vuốt v e chuôi kiếm, hàng mày hắn chau lại.

… Nhưng hắn cũng sẽ xuất hiện những suy nghĩ và cảm xúc này khi đối mặt với Ninh Diệu. Hắn sẽ độc chiếm phần kho báu này, sẽ bất mãn khi bị người khác nhìn trộm, cũng sẽ không khắc chế được lửa nóng khi đối mặt với cơ thể kia.

Thời niên thiếu bi thảm và hỗn loạn khiến Úc Lễ không có cơ hội trải nghiệm mối tình đầu là gì, khi lớn thêm chút nữa, hắn cũng chưa từng lâu ngày sinh tình với những người kề vai chiến đấu, hắn cứ vậy mà dần trưởng thành. Trước khi gặp Ninh Diệu, trái tim này vẫn chưa từng loạn nhịp vì bất cứ ai.

Hắn không biết thế nào là yêu.

… Nếu như đây là thích.

Phượng Huyền đang muốn nói tiếp về dục niệm của mình thì người đàn ông mặc áo đen kia đã nhìn hắn ta.***

“Đó không phải là điều ngươi được nghĩ đến, ngày nào ta còn ở đây thì cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội làm được điều ấy.”Ninh Diệu lăn vài vòng trên giường rồi dừng lại, y khép mắt, nhớ lại đường đi của linh khí trong kinh mạch được Úc Lễ hướng dẫn lúc tắm, cố gắng biến bản thân trở lại thành chú chim nhỏ màu vàng, nhưng dù làm thế nào thì Ninh Diệu vẫn không thể biến hóa, y vẫn trong hình dáng của một người trưởng thành. 

Nói nhiều như vậy nhưng lại không dùng được khiến Phượng Huyền nổi giận: “Ngươi dựa vào đâu mà quản y?”

Bóng hình của Úc Lễ dần biến mất, hắn chỉ để lại một câu.Hắn không biết thế nào là yêu.

“Nhớ kỹ, ta là đạo lữ của y.”Úc Lễ xoay người, vươn tay nhấn sau lưng Ninh Diệu, thiếu gia nhỏ không đề phòng nên ngã nhào vào lồ ng ngực của hắn, được hắn ôm vào lòng. Trọng lượng chân thực khiến đáy lòng lạnh như băng của Úc Lễ thoáng ổn định trở lại. Ninh Diệu khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, Úc Lễ liền buông y ra.

***Ninh Diệu mới chỉ có kinh nghiệm sống nửa tháng nay nên y không phản ứng kịp nhưng Úc Lễ vẫn hiểu rõ. Hắn cong môi nhưng trong mắt không chút ý cười, chỉ có sự lạnh lẽo. Đúng là con chim này khác với những người lúc trước chỉ biết nói những lời dơ bẩn với Ninh Diệu, dường như hắn ta vẫn có chút thành ý đối với y.Phượng Huyền chững lại trong giây lát, nhưng không lâu sau hắn ta đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Phượng Huyền cũng biết chênh lệch thực lực giữa hai người là quá lớn, cơ hội duy nhất của hắn chính là thuyết phục được người trước mặt này.

Ninh Diệu bị Úc Lễ đuổi về phòng, y cởi áo khoác ngoài rồi lăn lên giường. Chiếc giường này rất mềm nhưng nó vẫn chưa đủ để khiến Ninh Diệu hoàn toàn hài lòng. Đáng lẽ y phải có một chiếc giường nằm thoải mái hơn mới đúng, sao lại không thấy đâu nhỉ?

Ninh Diệu lăn vài vòng trên giường rồi dừng lại, y khép mắt, nhớ lại đường đi của linh khí trong kinh mạch được Úc Lễ hướng dẫn lúc tắm, cố gắng biến bản thân trở lại thành chú chim nhỏ màu vàng, nhưng dù làm thế nào thì Ninh Diệu vẫn không thể biến hóa, y vẫn trong hình dáng của một người trưởng thành. 

Ninh Diệu vừa uể oải mở mắt ra thì đã thấy Úc Lễ bước vào phòng.… Nhưng hắn cũng sẽ xuất hiện những suy nghĩ và cảm xúc này khi đối mặt với Ninh Diệu. Hắn sẽ độc chiếm phần kho báu này, sẽ bất mãn khi bị người khác nhìn trộm, cũng sẽ không khắc chế được lửa nóng khi đối mặt với cơ thể kia.Phượng Huyền nhớ lại tất cả những cuộc trò chuyện giữa hai người kia, hắn ta bừng tỉnh, tựa như đã hiểu ra điều gì đó. 

“Huynh về rồi!” Đôi mắt của Ninh Diệu sáng lên, y ngồi dậy, đang định mời chào Úc Lễ đến ngủ cùng mình thì lại nhớ tới chuyện cách đây không lâu hắn mới hù dọa y, Ninh Diệu vội vàng xoay người, lo lắng hỏi: “Huynh sẽ không đột nhiên tức giận nữa chứ?”Phượng Huyền trầm mặc rồi mới cười lạnh một tiếng: “Xếp đầu đã là cái gì? Những lần đó ta đều đứng số một.”

Úc Lễ đi tới bên giường, hơi rũ mắt xuống nhìn Ninh Diệu rồi nở một nụ cười: “Sẽ không, sau này cũng không, ngươi muốn nói gì với ta cũng được.”

Còn có chuyện tốt này ư?

Ninh Diệu có chút khó tin, y ngập ngừng vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Vậy huynh mau đến ngủ với ta.”

Vì vậy nên y thấy Úc Lễ cởi áo khoác ngoài rồi nằm xuống như lời mình.

Ninh Diệu cực kỳ vui vẻ, cảm giác được biến thành người rồi ngủ với Úc Lễ khác hoàn toàn với cảm giác ngủ cùng hắn khi còn là chim nhỏ. Lúc trước cơ thể của y rất nhỏ bé, bây giờ chân dài, tay cũng dài, chỉ cần hơi di chuyển sang bên cạnh một chút cũng có thể chạm tới Úc Lễ.

“Lúc ta ngủ có thể chạm vào huynh không?” Ninh Diệu hỏi.

“Có thể.” Úc Lễ trả lời.

Vì thế nên Ninh Diệu lại càng vui hơn, y lôi kéo Úc Lễ tám chuyện trời nam đất bắc, bàn về việc chọn ngày hoàng đạo để đăng cơ.

Thời gian ngủ của Ninh Diệu rất lành mạnh, nói chuyện muộn như vậy khiến y bắt đầu thấy buồn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, y vẫn nhớ rõ mình vừa mơ màng lại vừa đắc ý tiết lộ chút tin tức cho Úc Lễ: “Chờ đến khi ta lên làm Yêu Vương, ta sẽ tặng cho huynh một món quà.”Ninh Diệu vẫn mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”

Giúp một Nhân tộc như Úc Lễ có thể tự do hành tẩu ở Yêu giới, không lo lắng hay hãi hùng, cũng chẳng sợ sẽ bị bắt nạt.

Ninh Diệu khoe xong nhưng vẫn không cản được cơn buồn ngủ, y dần chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào. Y không hề biết rằng nơi đáy mắt của người nằm bên cạnh mình không hề có chút buồn ngủ nào.

Úc Lễ nhìn Ninh Diệu cách mình trong gang tấc, từ trước đến giờ hắn luôn cho rằng nằm chung trên một chiếc giường là quá thân mật, nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra thì hắn không hề thấy bài xích, chỉ còn lại cảm xúc muốn tiếp cận người kia gần thêm, gần thêm một chút.

“Ngươi có biết… ta muốn món quà gì không?” Úc Lễ nhẹ giọng hỏi người đang say ngủ kia.Mấy câu nói đó lọt vào tai Úc Lễ chẳng khác nào lời chê cười, hắn đặt tay lên chuôi kiếm, vô cảm nói: “Ta cho ngươi hai lựa chọn.”

Úc Lễ khẽ thở dài, hắn vươn một tay ra, thân mật ôm người kia vào trong ngực. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.