Buổi tối hôm trước Thẩm Hành đã hẹn lão A vào tám giờ sáng. Hiện tại là bảy giờ kém năm mươi. Chỉ chốc lát sau lão A đã xuất hiện.
Y nhìn thấy lão Bào thì ngẩn người, trên mặt lộ biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, trực tiếp tiến tới ôm gã, vỗ mạnh vào lưng đối phương.
Phản ứng của Lão A chứng tỏ người phía dưới đúng là lão Bào, không có gì bất thường.
Thẩm Hành bèn kéo Đỗ Yến xuống tầng.
Lão Bào thấy hai người, nở nụ cười chào đón, rất khách khí nói: “Thẩm đại ca, lâu lắm mới gặp, lần này thật sự đã làm phiền ông rồi.”
Bọn họ ngồi xuống ghế sofa ở đại sảnh, bắt đầu thảo luận chuyện liên quan đến sinh vật biến dị.
Lão A kể hết mọi thứ xảy ra dạo gần đây cho lão Bào nghe, bao gồm cả hôm Thẩm Hành đi săn giết sinh vật biến dị kia.
Đỗ Yến không lên tiếng, im lặng ngồi sau lưng Thẩm Hành. Cậu quan sát lão Bào, người này đang căng thẳng, tâm trạng có vẻ bất thường.
Khác với bề ngoài hiền lành, dường như lão Bào hơi có địch ý với Thẩm Hành, hơn nữa còn cực kỳ đề phòng hắn. Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, cân nhắc tình trạng hiện tại của bản thân, cảm thấy vẫn không thể ra tay trong lúc đối phương đang cảnh giác như thế.
Yên lặng quan sát sự thay đổi để tìm cơ hội khác vậy.
Lão A đặt cánh tay gãy kia lên mặt bàn: “Tôi và Thẩm đại ca bàn với nhau, sáng nay sẽ lần theo vết máu, tìm hang ổ của nó.”
Không ngờ lão Bào lại nói: “Các ông không cần làm gì nữa, mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi.”
Thẩm Hành khẽ nhíu mày, nhìn sang, hỏi: “Ý ông là sao?”
Giọng điệu Thẩm Hành có chút cứng ngắc, lão Bào cũng chẳng cảm thấy không thích hợp ở đâu. Thẩm Hành vốn là người ít giao tiếp, bình thường nói chuyện đều vậy.
Lão Bào cười xòa: “Nhờ cả vào ông đấy. Tôi mai phục ở hang ổ của sinh vật biến dị kia mấy ngày. Hôm qua thấy nó bị thương trở về thế là thuận tay giết chết. Từ nay về sau cụm dân cư của chúng ta sẽ an toàn như xưa, không cần lo lắng nữa.”
Lão A vui mừng khôn xiết, cười toe toét, khoác vai lão Bào: “Quá tốt! Người anh em, ông giết cái thứ kia thật rồi à? Vậy mấy người mất tích thì sao?”
Lão Bào lắc đầu, đáp: “Tiếc là tôi đến chậm, tất cả những Người Thuần Chủng đó đều bị sinh vật biến dị coi là đồ ăn, trong hang ổ của nó chỉ còn sót lại chân tay cụt mà thôi.”
Lão A vỗ vai gã, an ủi: “Thôi, cũng chẳng còn cách nào khác. Sau này không phải lo gì nữa đã tốt lắm rồi.”
Bên kia còn đang diễn vở kịch huynh đệ tình thâm, lão Bào vẫn canh cánh trong lòng việc có khá nhiều người trong doanh trại chết, bên này Đỗ Yến lại ôm gối, giấu đi nụ cười lạnh lẽo.
Khác với lão A ngốc bạch ngọt, lão Bào thật sự là người có tâm tư kín đáo, rõ ràng khi nhắc đến những nạn nhân không hề có bất cứ cảm xúc nào song trên mặt vẫn có thể lộ ra biểu cảm bi thương và bất lực.
Nếu không phải thời cơ chưa tới, Đỗ Yến thật sự rất muốn vỗ tay tán thưởng kỹ năng diễn xuất tài tình của gã.
Thẩm Hành là người thẳng thắn, chẳng thấy mình không nên kích thích lão Bào.
Hắn cau mày suy nghĩ, trực tiếp hỏi: “Nếu ông giết sinh vật kia thì thi thể đâu? Tôi muốn xem thử chút.”
“Khi tôi phát hiện hang ổ của con quái vật, bên trong chứa đầy thi thể Người Thuần Chủng bị nó ăn còn sót lại. Tôi đau lòng quá nên đã đốt hết rồi.”
Lão Bào trả lời rất nhanh, thoạt nhìn không giống như đang nói dối.
Thẩm Hành lên tiếng: “Vậy ông có nhìn rõ sinh vật kia rốt cuộc là loài gì không?”
Lão Bào trả lời: “Ừm, tuy nó biến dị rất ghê nhưng sau khi quan sát kỹ thì chắc là tinh tinh. Không ngờ loài động vật trước chiến tranh có chỉ số thông minh cao này vẫn giữ được đầu óc khi đã biến dị, cực kỳ khó đối phó.”
Lão A gật đầu: “Tinh tinh là động vật quần cư, may mà chỉ xuất hiện một con. Nếu là cả bầy thì doanh trại của chúng ta tiêu tùng mất.”
Lão A hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của lão Bào. Thời điểm bị nhiễm phóng xạ, động vật thì biến dị, kích thước của côn trùng lại trở nên vô cùng to lớn, rất có khả năng chúng sẽ biến dị theo chiều hướng khác với lẽ thường. Ngoài ra tinh tinh vốn là loài gần với người nhất, biến dị xong, chân trước tương đồng với con người cũng là điều dễ hiểu.
Tuy trong lòng Thẩm Hành vẫn hơi nghi ngờ nhưng sự kiện tập kích phát sinh ở cụm dân cư 135, người chết cũng là thành viên nơi đây.
Hiện tại thủ lĩnh lão Bào tuyên bố đã giải quyết xong mọi chuyện nên Thẩm Hành cũng không tiện can thiệp quá sâu. Ủy thác săn giết đã chấm dứt, Thẩm Hành không còn lý do để nán lại đây nữa, dứt khoát đứng dậy cáo từ.
Lão Bào rất lịch sự, lấy thù lao vận chuyển thuốc phóng xạ và ăn sinh vật biến dị từ trong kho hàng.
Thẩm Hành trả lại, nói: “Sinh vật biến dị kia là ông giết, nhiệm vụ của tôi chưa hoàn thành nên không thể nhận được.”
Lão Bào kiên trì nhét đồ cho hắn: “Đừng nói như thế, nếu không nhờ ông chém đứt chân trước của nó thì tối hôm qua chưa chắc tôi đã thành công, phỏng chừng còn bỏ mạng. Bởi vậy vẫn phải dựa vào ông thì chúng tôi mới có thể vượt qua nguy cơ lần này.”
Lão A gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng.”
Thẩm Hành không chối từ nữa, cầm đồ rồi dẫn Đỗ Yến ra cửa, lão Bào lão A cũng tới tiễn họ.
Lão A và Thẩm Hành đi lấy ô tô, Đỗ Yến tìm cớ để đứng đó chờ hắn.
Thấy bóng lưng của Thẩm Hành biến mất, Đỗ Yến bèn quay đầu nhìn lão Bào, sau đó đi tới.
Cậu đứng trước mặt gã, chưa nói gì mà nhoẻn miệng cười với đối phương trước.
Lão Bào sững sờ, bị thiếu niên có vẻ ngoài ưa nhìn, nụ cười đầy sức hút ấy nhìn chằm chằm bỗng chẳng biết phải làm sao.
“Có, có chuyện gì à?”
Đỗ Yến chớp mắt, bày ra vẻ mặt sùng bài: “Tôi cảm thấy ảnh giỏi ghê, còn mạnh hơn cả Thẩm Hành nữa. Tối hôm qua chú ấy còn chẳng tóm được sinh vật biến dị kia mà anh lại giết được nó!”
Biểu cảm trên mặt Lão Bào cứng đờ hiếm thấy, liên tục xua tay: “Không đâu, chỉ là vận khí của tôi tốt, số may thôi.”
“Có thể kể tình huống lúc đó ra sao không?”
Lão Bào thấy đối phương chờ mong như vậy, chỉ đành tự thuật những gì xảy ra tối qua. Đỗ Yến vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng còn bình luận mấy câu vô cùng ngây thơ, không rành thế sự.
Lão Bào càng nói càng hăng, đúng lúc đó, Đỗ Yến đột nhiên hỏi: “Có phải anh về đây để lấy thuốc kháng phóng xạ không?”
Lão Bào nhìn cặp mắt xinh đẹp kia, chẳng biết tại sao lại đáp: “Ừ…”
Gã chỉ ngẩn ngơ trong chốc lát, rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, hỏi: “Hả? Cậu vừa mới nói gì tôi nghe không rõ.”
Đỗ Yến cười, lắc đầu: “Không, à Thẩm Hành đến rồi, tạm biệt!”
***
“Quái thú khổng lồ” đi thẳng ra khỏi trại, Đỗ Yến nằm úp sấp trên chỗ ngồi, nhìn tháp canh mà mới hôm trước cậu thấy càng ngày càng xa. Sau khi bọn họ đi mất, súng máy ở tháp canh bắt đầu chuyển động, lão A đứng trên đó, vẫy tay với hai người.
Đỗ Yến quay lưng, mở miệng hỏi: “Tại sao chú không kiên trì đi tới hang ổ của sinh vật biến dị kia?”
Thẩm Hành chăm chú nhìn đường, hời hợt đáp: “Nếu như là tôi của mấy năm trước thì nhất định sẽ phải đi tìm hiểu, vạch trần chân tướng mọi chuyện. Nhưng hiện tại không được…”
Đỗ Yến nói: “Tại sao?”
Phàm là bất kỳ người nào nhắc đến vấn đề này Thẩm Hành đều sẽ dùng ánh mắt hung ác bức lui đối phương, tỏ vẻ mình không muốn trả lời. Nhưng đây lại là Đỗ Yến nên hắn chỉ có thể giải thích: “Cứ cho là quy tắc hành xử của thợ săn tiền thưởng đi, tiền trao cháo múc. Trừ phi tôi được người khác ủy thác giải quyết sự tình trong cụm dân cư, nếu không thì chẳng thể nhúng tay quá sâu.”
Thẩm Hành dừng lại rồi bổ sung: “Hơn nữa chuyện này cũng không lớn, cứ cho qua như vậy thôi.”
Đỗ Yến nhéo nhéo tai Thẩm Hành: “Chú đang nói dối, rõ ràng quan tâm đến tim gan cồn cào còn giả bộ vô tâm. Tôi vừa liếc mắt đã thấy được ngay.”
Thẩm Hành không hề phủ nhận, cũng không mở miệng, hắn im lặng.
Đỗ Yến tiếp tục nói: “Hay là thế này, để tôi cho chú một lý do, trước hết chú dừng xe lại đi.”
Thẩm Hành nghe lời đỗ xe ở ven đường. Khi xe ngừng chuyển động, Đỗ Yến bèn xông tới
Vẫn là tư thế quen thuộc, Đỗ Yến giang tay ôm lấy cổ Thẩm Hành: “Mặc kệ, tôi tò mò lắm luôn. Sống phải thấy người chết phải thấy xác, nếu như bị đốt thành tro thì tôi vẫn phải nhìn xem nó là cái thứ gì. “
“…”
Đỗ Yến chẳng quan tâm đến phản ứng của Thẩm Hành: “Chú biết lòng hiếu kỳ của tôi cao thế nào rồi đấy. Chú không cho tôi tới hang ổ của quái vật thì đêm nay tôi sẽ mất ngủ, ngày mai cũng như vậy luôn. Thân thể tôi yếu lắm, không ngủ mấy ngày biết đâu lại ngỏm củ tỏi.”
Thẩm Hành dở khóc dở cười trả lời: “Bây giờ em chơi xấu càng ngày càng quen rồi nhỉ.”
Đỗ Yến không giận, cười híp mắt đáp: “Chiêu này hữu dụng nhất với chú mà. Sao nào, quay xe trở về đi.”
Thẩm Hành gật đầu, phối hợp diễn với cậu: “Đúng là bó tay với em. Thôi, dù sao cũng chỉ là nguyên tắc ngầm thừa nhận của thợ săn tiền thưởng, không bằng được giấc ngủ ngon lành của em.”
Hai người không nói thêm gì nữa, trực tiếp vòng xe. Thẩm Hành tìm chỗ khuất để giấu “Quái thú khổng lồ”, sau đó lén dẫn Đỗ Yến vào trong doanh trại.
Sau khi tiến vào, Thẩm Hành hỏi cậu: “Em cảm thấy chúng ta nên đi đâu?”
“Trung tâm hoạt động.”
Hai người cùng đồng thanh rồi nhìn nhau cười.
Đỗ Yến lên tiếng: “Sao chú lại nghĩ thế?”
Thẩm Hành trả lời: “Trực giác của tôi mách bảo rằng lão Bào sẽ tới đó. Còn em?”
Thẩm Hành rất thẳng thắn nhưng Đỗ Yến thì không, cậu nói: “Bí mật.”
Hắn cũng không tính toán với cậu nữa, chỉ thấy đối phương rất giống thú non giở trò đùa dai. Hắn sờ đầu Đỗ Yến theo thói quen, sau đó bế cậu lên.
“Đi, tôi dẫn em trốn ở chỗ nào đấy khuất khuất tí.”
Đỗ Yến bĩu môi oán giận: “Sao chú bế tôi tới tới lui lui càng ngày càng thuận tay thế nhỉ? Tôi cũng có tôn nghiêm đàn ông đấy!”
Thẩm Hành nhìn cậu, hất cằm ra hiệu: “Vậy em leo lên vách núi kia được không?”
Câu trả lời của Đỗ Yến chính là ôm chặt cổ Thẩm Hành, nói: “Đi thôi, thú triệu hoán!”