Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 180



Phóng viên vừa mở miệng đã chọc trúng chỗ hiểm: “Đỗ tiên sinh, trên tay tôi là tài liệu liên quan đến ngài, trong đó viết mẹ ngài đã qua đời còn cha vẫn đang rất khỏe mạnh, vậy tại sao kế hoạch đính hôn và di cư vừa rồi của ngài không hề đề cập tới ông ấy?”

Đỗ Yến nhíu mày, đáp: “Ồ? Thế mà tôi lại chẳng biết cha mình còn sống đấy. Đối với tôi, ông ta đã chết từ lâu rồi nên đương nhiên không cần phải nhắc.”

Phóng viên bị câu trả lời thẳng thắn của cậu chặn họng, mãi mới tiếp tục hỏi: “Có lẽ vì chuyện của mẹ nên ngài mới sinh ra hiểu lầm với Đỗ Chí Bình tiên sinh. Theo tôi được biết, lúc trước ông ấy và mẹ ngài chưa kết hôn, hơn nữa còn chia tay trong hòa bình, Đỗ Chí Bình tiên sinh không biết gì về cái thai trong bụng mẹ ngài.”

“Ông ta bị ép lấy một người phụ nữ giàu có, làm CEO đi lên đỉnh cao nhân sinh. Sau đó sẽ luôn sống mãi trong lòng tôi à?”

Đỗ Yến chẳng trả lời theo cách thông thường nhưng vẫn vô cùng thuyết phục

Phóng viên nhận khoản tiền lớn nên đành kiên trì nói: “Sau khi mẹ ngài qua đời, Đỗ Chí Bình tiên sinh tiếp nhận quyền giám hộ ngài, đồng thời để ngài học trường cấp ba quý tộc tốt nhất…”

“Ngại quá, xin phép cắt ngang chút.” Đỗ Yến lên tiếng, “Đó là do tôi tự thi đỗ, đạt danh hiệu thủ khoa. Hiệu trưởng còn trực tiếp tìm đến nhà, dùng học bổng kếch xù để mời tôi, không liên quan tới Đỗ Chí Bình.”

Phóng viên lau mồ hôi trên trán: “Ngay cả như vậy, công ơn nuôi dưỡng của Đỗ Chí Bình tiên sinh vẫn còn đó đúng không?”

Đỗ Yến nhìn phóng viên, gật đầu đáp: “Vất vả cho anh rồi, rốt cục cũng chịu nhắc đến vấn đề chính.”

Cậu không nói nhảm thêm mà bật đoạn ghi âm lúc trước lên, sau đó lấy ra giấy nợ La Nhược Tình đưa.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Đỗ Yến mở miệng: “Đỗ Chí Bình tiên sinh ở hàng thứ mười trong cùng bên phải, tôi hi vọng ngài nói được làm được. Song nếu ngài đổi ý thì cũng chẳng thể gây khó dễ cho tôi nữa.”

Các phóng viên tại hiện trường xôn xao, khuôn mặt ngập tràn sự vui vẻ. Không cần biết họ nghĩ thế nào nhưng tin tức trước mắt vẫn cực kỳ giật gân.

Rất nhiều ống kính di chuyển, nhắm thẳng vào Đỗ Chí Bình đang ngồi tại góc khuất.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh, giọng nói khàn khàn kỳ lạ: “Ba, ba áy náy vì không chăm sóc tốt cho con, áy náy vì không đủ năng lực giúp con trả khoản tiền bèn đồng ý…”

Đỗ Yến đáp: “Ông áy náy nên chẳng buồn hỏi han gì khi tôi bị buộc thôi học, cũng không thắc mắc tại sao chỗ tôi ở lại cháy rụi như vậy à?”

Thời điểm mọi người đang chờ tin tức chấn động, Đỗ Yến bỗng lên tiếng: “Ôi, nhanh mồm nhanh miệng thế là quên mất. Trong này có dính dáng đến hạng mục công việc bí mật liên quan tới vài nhân vật đặc biệt, trước khi có kết quả thì không thể nói, không thể nói.”

Đỗ Yến vừa dứt lời, ánh mắt Seus bèn chuyển sang các cán bộ phía Hoa Hạ. Trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm nhưng bọn họ cũng hiểu thái độ của người Sakoru và Đỗ Yến dành cho Đỗ Chí Bình lẫn La gia là thế nào.

La Nhược Tình thấy Đỗ Yến vênh váo tự đắc, rốt cục không nhịn được đứng dậy.

Tính tình cô ta vốn điêu ngoa tùy hứng, đầu đầy lửa giận nên quên mất những gì mình từng trải qua.

“Đỗ Yến, anh đừng có phách lối. Chẳng nhẽ chính anh còn chưa rõ nguyên nhân mình bị đuổi học rồi khoản nợ kia từ đâu ra à?”

La Nhược Tình thấy Đỗ Yến khẽ nhíu mày, bệ hạ Seus ngồi bên cạnh cậu cũng nhìn sang nên nói càng hăng hơn: “Chỉ vì một triệu mà chịu để người ta bao dưỡng, còn mặt dày chất vấn ba không quan tâm anh? Về phần ngôi nhà bị cháy kia, ai biết có phải kim chủ của anh thấy anh trèo lên cành cao nào khác mới nổi tâm tư trả thù hay không!”

La Nhược Tình liến thoắng như súng máy nhưng Đỗ Yến lại luôn im lặng.

Cô ta tưởng mình đã cầm chắc phần thắng bèn bật đoạn ghi âm lúc trước cho truyền thông nghe, khẳng định chuyện Đỗ Yến bị bao dưỡng.

Có phóng viên lên tiếng: “Đỗ Yến tiên sinh, ngài từng bị người khác bao dưỡng giống như em gái ngài nói ư?”

Đỗ Yến cười đáp: “Không ngờ hôm nay cũng gặp phải vấn đề này, vậy thì tôi xin phép nhắc lại lần nữa, Tôi chỉ đang hẹn hò thôi, chẳng nhẽ lúc các vị yêu đương còn muốn đối tượng của mình phá sản à?”

Chẳng ai nghĩ kim chủ sẽ liên quan đến người Sakoru. Dù sao La Nhược Tình đã lấy ra chứng cứ Đỗ Yến nghèo rớt mồng tơi kiếm được một triệu trong khoảng thời gian ngắn.

Hiện tại bạn đời của cậu là người ngoài hành tinh, gần đây mới xuất hiện ở Trái Đất, không thể dính dáng tới số tiền kia.

Ánh mắt mọi người tập trung trên mặt Seus, từ đầu tới cuối hắn đều duy trì vẻ vô cảm, chẳng biết đang vui hay tức giận.

Tên phóng viên nhận tiền từ nhà họ La bắt đầu dao động, thầm nhủ chắc người Sakoru không am hiểu về văn hóa địa cầu nên mới thờ ơ như thế.

Gã chủ động đặt câu hỏi: “Seus tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào trước việc bạn đời của ngài bị bao dưỡng?”

Seus nhìn Đỗ Yến, nghe những gì đối phương nói thông qua sóng điện não.

【Anh cứ trả lời theo đúng sự thật là được】

Seus lên tiếng: “Bao dưỡng?”

Quả nhiên đối phương không hiểu ý của từ bao dưỡng. Gã phóng viên bèn vội vàng giải thích: “Trong văn hóa Trái Đất bao dưỡng có nghĩa là một bên trả tiền, một bên trả giá bằng quan hệ thể xác.”

Thời điểm gã đang chờ cảnh tượng vị hoàng đế ngoài hành tinh giận tím mặt xảy ra thì phản ứng của đối phương lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Vậy dùng tiền đổi tình có phải cũng được coi là bao dưỡng không?”

Phóng viên sững sờ, đáp: “Có thể.”

Seus bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu: “Ta là người bao dưỡng Đỗ Yến.”

Đỗ Yến ngồi bên cạnh không nhịn được cười song vẫn bổ sung thêm: “Đúng, Seus đã cho tôi khoản tiền kia.”

“Sao lại thế? Người Sakoru làm gì có tiền Hoa Hạ? Hai bên vẫn chưa thiết lập quan hệ ngoại giao và tiến hành trao đổi buôn bán, người Sakoru cũng sẽ không cướp tài nguyên của hành tinh khác.”

“Ta đổi thiết bị khoa học kỹ thuật lấy năm triệu tệ để tạo…” Seus ngập ngừng, tựa hồ đang tìm cách nói thích hợp hơn, “Quỹ yêu đương.”

Đỗ Chí Bình nghe thấy thế bèn xụi lơ.

Hóa ra ngay từ đầu Đỗ Yến chỉ đang chơi đùa bọn họ thôi. Cái gì mà để ý đến tình cảm ruột thịt, cái gì mà lo nhược điểm rơi vào tay bọn họ nên mới không thèm hăm dọa, cái gì mà trong lòng có quỷ nên mới vội vã tổ chức họp báo.

Căn bản đều là diễn trò cả, cho bọn họ chút hy vọng rồi lại tàn nhẫn dập tắt, thậm chí còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với ông ta ngay tại đây.

Bất kể dư luận có cách nhìn thế nào với Đỗ Yến, ít nhất phía Hoa Hạ sẽ biết về ân oán giữa cậu, Đỗ Chí Bình và La gia. Bọn họ càng thê thảm thì Đỗ Yến càng vui.

Xong, xong hết rồi. Lúc trước, lúc trước tại sao lại chọn con đường này, cuộc đời ông ta đúng là một vở hài kịch mà…

Đỗ Chí Bình che ngực ngã xuống, dáng vẻ như sắp không thở nổi.

La Nhược Tình cuống quýt đỡ người dậy. Cô ta không thèm để ý tới những chuyện khác, gào lên với Đỗ Yến: “Ba có bệnh tim đấy! Anh định khiến ông ấy tức chết tại chỗ à!”

Đỗ Yến rốt cục cũng cử động, cậu bước từng bước xuống sau đó đứng trước mặt Đỗ Chí Bình.

Vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng như cũ, phảng phất người vừa ngã kia không hề có quan hệ với cậu.

“Đừng có vội ụp nồi lên đầu tôi như thế. Dù sao ông ta vẫn có công trong việc sinh ra tôi nên hôm nay tôi sẽ trả hết.”

Đỗ Yến nói với David: “Tham mưu trưởng David, làm phiền anh.”

David gật đầu, chốc lát sau có vài người Sakoru xuất hiện mang theo một cái khoang kì quái.

Đỗ Yến nhìn La Nhược Tình: “Dựa trên trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến của người Sakoru thì đây chỉ là bệnh vặt thôi.”

Cậu cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai Đỗ Chí Bình: “Tôi cho ông trái tim khỏe mạnh để báo đáp nửa công ơn sinh thành, sau này coi như không ai nợ ai nữa.”

Buổi họp báo lên xuống thất thường cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc Trái Đất gia nhập hội nghị ngân hà và nhân loại có thể tiếp xúc với văn minh đến từ các hành tinh khác, họ vẫn thường nhắc đến thiếu niên hung hăng càn quấy với vận số cực kỳ may mắn kia.

Dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng mỗi khi nhắc đến Đỗ Yến, trên khắp các diễn đàn ở Hoa Hạ đều là một phen tinh phong huyết vũ.

Video về buổi họp báo có lượt xem cao nhất trên nhiều trang web. Đương nhiên không thể tránh khỏi những lời bàn tán bên dưới khu bình luận. 

“Chỉ là may mắn được người Sakoru coi trọng thôi.”

“Đỗ Yến đối xử không chút lưu tình với cha mình như thế chứng tỏ tam quan cũng chẳng ra gì.”

“Có mình tôi cảm thấy Đỗ Yến trông cực kỳ đẹp trai lúc làm mất mặt người cha cặn bã và cô em gái kỳ cục kia sao? Ôi cứ thử đọc câu chuyện được tuồn ra sau buổi họp báo đi, chậc chậc chậc.”

“Cái lão Đỗ Chí Bình hèn hạ và nhà họ La kia đúng là lũ điên khùng. Nếu Đỗ Yến không giải quyết nhanh thì mới phiền đấy.”

“Đúng thế, không thấy người ta cống hiến bao nhiêu sức lực nhằm thúc đẩy quá trình Trái Đất gia nhập hội nghị ngân hà à? Đám anh hùng bàn phím có giỏi thì tự đi mà làm.”

Trong buổi lễ chính thức gia nhập hội nghị ngân hà, dân chúng Trái Đất bắt gặp Đỗ Yến xuất hiện trên màn ảnh. Cậu đã trưởng thành rất nhiều so với dáng vẻ lúc tổ chức họp báo nhưng vẫn là thanh niên.

Bệ hạ Seus luôn đồng hành cùng cậu. Bất luận Đỗ Yến đang làm gì thì ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi cậu.

Chẳng cần thể hiện bằng lời nói, cảnh tượng trước mắt cũng chứng tỏ tình cảm giữa bọn họ là thứ mà người người ước ao.

Mà lúc này La Nhược Tình đã đến tuổi trung niên, chui rúc trong căn phòng thuê chật hẹp nhìn Đỗ Yến xuất hiện trên TV. 

Cô ta cúi đầu ngắm nghía ngón tay thô ráp của mình. Đó là tác phẩm do lao động vất vả thường xuyên đem lại.

Sau khi nhà họ La hoàn toàn sụp đổ, La Phong bị phán tử hình, Đỗ Chí Bình trốn thuế nên chịu tù chung thân, mẹ La Nhược Tình là tòng phạm nên bị bắt vào ngục giam.

Cuối cùng La Nhược Tình không thể học xong cấp ba, đành phải kiếm sống bằng việc lao động chân tay.

Ký ức tốt đẹp thuở thiếu thời rất mơ hồ, thứ rõ ràng nhất chính là người tên Đỗ Yến kia.

La Nhược Tình đột nhiên nhớ tới tâm nguyện hồi thiếu nữ, cô ta muốn Đỗ Yến biến khỏi tầm mắt mình.

Đúng thế, hiện tại Đỗ Yến đã đi, đi rất xa, thậm chí không ở cùng một hành tinh với cô ta.

Chỉ là Đỗ Yến sẽ luôn tồn tại trong thế giới của La Nhược Tình, còn cậu chắc đã lãng quên từ lâu.

La Nhược Tình bụm mặt, cười đến run cả đôi vai. Cô ta cũng chẳng biết tại sao mình lại cười, tiếng cười xuyên qua cánh cửa mỏng dính truyền ra ngoài.

Chốc lát sau tiếng cười kia thay đổi, nghe như có ai đang khóc.

Mãi đến khi mấy người cùng chỗ trọ không chịu được tạp âm, xỏ dép lê tới gõ cửa: “Bác gái ơi, bác yên tĩnh chút được không, ngày mai cháu còn phải đi làm!”

Mọi thứ bỗng chìm vào im lặng, tựa như bầu trời đầy sao vậy.

Hết thế giới thứ 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.