Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 42



Sau khi Thành Du đi, Đỗ Yến đã cáo ốm được mấy tháng.

Mặc dù Đỗ Yến đã thành công đổ trách nhiệm khiến con tin Thành Quốc bỏ trốn lên đầu Huệ phu nhân và Nguyên Giác. Song cuối cùng Nguyên Vương vẫn không biếm bọn họ thành thứ dân mà chỉ giam lỏng trong cung, có thể thấy rằng Nguyên Vương đúng là rất thật lòng với Huệ phu nhân.

Hiện tại ông ta nhẫn nhịn chưa trở mặt chỉ là do bị mối quan hệ liên minh giữa hai nước Giang Thành uy hiếp, không thể đánh mất đại tướng quân đang trấn thủ biên cương mà thôi. Đợi đến lúc tình hình biên cương ổn định, không chừng cậu sẽ bị lôi ra làm kẻ thế mạng.

Đỗ Yến đương nhiên sẽ không để Nguyên Vương có cơ hội này, tình hình hiện tại đang vô cùng ổn định, cậu cũng phải xuất cung đi dạo một chút. Nếu không người của Thành Du đến đô thành rồi lại không liên lạc được với cậu.

Vì vậy, cậu chọn ngày lành đi ra ngoài, xem xem có thể câu được con cá lớn nào hay không. Điều mà cậu không ngờ được là Nguyên Ninh cũng đi theo, nàng lo lắng a tỷ mình mới khỏi bệnh, xung phong nhận việc “hộ tống” cậu.

Đỗ Yến hiển nhiên không cảm thấy muội muội liễu yếu đào tơ này có thể chăm sóc mình, song có người cùng trò chuyện cho đỡ buồn cũng chẳng sao.

Đỗ Yến và Nguyên Ninh ngồi trên tầng của quán rượu, nhìn đoàn ca múa phía dưới, đã lâu không gặp nhiều người rộn ràng thế này ngược lại cũng có mấy phần mới lạ.

Nguyên Ninh thấy Đỗ Yến xem rất chăm chú, mở miệng nói: “A tỷ, tỷ đã lâu không xuất cung. Trước đây người đi trên đường vô cùng thưa thớt, nhà nào cũng cửa đóng then cài, chỉ lo hai nước Giang Thành sẽ đánh đến đô thành.”

Đỗ Yến đáp: “Là lúc ngoại tổ từ biên cương về đô thành đúng không?”

“Vâng.” Nguyên Ninh gật đầu, “Du công tử, à không, bây giờ phải gọi y là Thành Vương mới đúng. Thành Vương này cũng thật quá đáng, khi đăng cơ bèn chiêu cáo thiên hạ nói Nguyên Quốc ta ức hiếp y, rõ ràng a tỷ đối xử với y tốt như vậy cơ mà.”

Đỗ Yến nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Muội thấy ta đối xử tốt với y lúc nào?”

“A tỷ, tỷ chính là kiểu người nghĩ một đằng nói một nẻo.”

Nguyên Ninh ấm ức nhìn cậu, sau đó bắt đầu liệt kê: “Không cho Nguyên Giác bắt nạt Thành Vương, dẫn Thành Vương tới học cung, để y tập võ cùng còn đưa y vào đô thành vui chơi..”

Nói mãi nói mãi, Nguyên Ninh bắt đầu cảm thấy đầu ngón tay của mình không đủ dùng nữa: “Thỉnh thoảng ta cũng ghen tỵ lắm đó, a tỷ còn quan tâm y nhiều hơn cả ta nữa.”

“…” Đỗ Yến nhất thời không biết phải phản bác ra sao. Bên trong kế hoạch của cậu còn ẩn giấu một bí mật trọng đại, hiện nay không thể nói cho Nguyên Ninh được.

Cậu trầm mặc, bực bội đáp: “Ta chỉ coi Thành Du là nô bộc, y hành xử rất hợp ý ta cho nên ta mới quen dẫn hắn theo như thế.”

Đỗ Yến thấy Nguyên Ninh vẫn chưa bị thuyết phục, quyết định giải thích thật rõ ràng cho nàng. Dù sao cuối cùng hai nước Nguyên Thành vẫn phải giao chiến.

Đối với người Nguyên Quốc, Thành Du là kẻ địch.

“Khi y ở nước chúng ta đúng là không cần phải lo áo cơm ăn mặc, song ngày xưa có câu: Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.” Đỗ Yến nói “Thành Du đăng cơ lại nhớ tới chuyện ngày trước, đường đường là vua của một quốc gia mà phải làm công việc của nô bộc, đương nhiên sẽ cảm thấy mình bị ức hiếp.”

“Ngoài ra nếu cân nhắc kĩ thì việc y hủy bỏ hiệp ước, kết đồng minh với Giang Quốc cũng không phải là chuyện bất hợp lý.”

Nguyên Ninh gật đầu, sau lại cảm thấy không đúng lắm: “Nhưng mà ta cảm thấy Thành Vương cam tâm tình nguyện đối xử với a tỷ. Lúc Du công tử đăng cơ, ta đã cho là y sẽ chuẩn bị sính lễ để hỏi cưới a tỷ đấy!”

Nếu đây không phải là giấc mộng có bối cảnh cổ đại, Đỗ Yến rất muốn ném cho Nguyên Ninh meme anh da đen hỏi chấm.

Cậu đột nhiên hiểu được tại sao Nguyên Ninh lại bị Thành Du gài bẫy thê thảm như vậy. Nàng thật sự quá ngây thơ, ngây thơ đến mức đi nhầm phim trường, từ phim tình cảm nam nữ sang phim mưu kế lịch sự, quả thực là tự tìm đường chết.

Nguyên Ninh thấy Đỗ Yến nhìn mình bằng biểu cảm khó có thể miêu tả, cũng nhận ra gì đó: “Có phải ta, ta đã nói sai rồi không?”

Đỗ Yến day day mi tâm: “Bỏ qua việc bệ hạ sẽ không đồng ý mối hôn sự này mà về phía Thành Du, y cưới một người đã ức hiếp y mười năm là để tự làm khó chính mình hay chuẩn bị bất chấp thủ đoạn trả thù hả?”

“…” Nguyên Ninh im lặng. Mặc dù nàng biết a tỷ nói rất đúng nhưng vẫn cứ cảm thấy mình không sai.

Nguyên Ninh lại càng chắc chắn hơn vì mỗi lần tỷ tỷ nhắc đến Thành Vương, ánh mắt đều chứa chút hoài niệm. Tỷ tỷ của nàng tuy vô cùng thông minh, song khi dính đến chuyện tình cảm lại rất chậm tiêu.

Đỗ Yến thấy Nguyên Ninh đang mải suy tư, chợt cảm thấy mình đã đạt được mục đích, cho nên không cần phải nhiều lời nữa.

Cậu ngoắc tay, kêu Tiểu Mãn dặn tiểu nhị bưng thêm nước trà tới.

Chốc lát sau tiểu nhị xuất hiện, lúc đi tới bên cửa sổ lại bất cẩn trượt chân.

Cái khay rơi trên mặt đất, may mà cách chỗ của Đỗ Yến và Nguyên Ninh vài bước, nước trà không bắn lên người họ.

“Xin quý nhân thứ tội, tiểu nhân lập tức thu dọn ngay ạ.” Tiểu nhị liên tục chắp tay hành lễ.

Mặc dù Đỗ Yến ở trong hoàng cung lúc nào cũng chanh chua ngang ngược, nhưng kì thực cậu toàn bắt nạt đám con cháu quý tộc. Thời điểm đi ra ngoài rất ít khi gây khó dễ cho bá tánh bình dân.

Đỗ Yến thấy thế chỉ khẽ phất tay, ra hiệu cho gã nhanh chóng quét dọn cho sạch sẽ.

Tiểu nhị dọn dẹp xong bèn lui ra. Không lâu sau đó, chưởng quỹ liền tiến tới.

Chưởng quỹ nâng một đĩa điểm tâm lên, vô cùng áy náy nói: “Quý nhân, chuyện vừa rồi thành thật xin lỗi ngài. Hôm nay bàn này tính cho ta, còn đây là điểm tâm do cửa tiệm mới sáng tạo, nhận lỗi với ngài ạ.”

Đỗ Yến nhìn đĩa điểm tâm kia, lông mày khẽ giật giật: “Không sao, để điểm tâm xuống đi.”

Chưởng quỹ đặt điểm tâm lên bàn, hành lễ cáo lui.

Nguyên Ninh thấy điểm tâm được làm vô cùng khéo léo, ánh mắt sáng quắc, duỗi tay lấy một miếng được tạo hình độc nhất. Không ngờ nàng chỉ mới chạm vào đã bị người khác cướp mất.

Đỗ Yến cầm điểm tâm, nở nụ cười với nàng: “Ta rất thích miếng này, Ninh nhi nếm thử cái khác nhé.”

Nguyên Ninh cũng không thèm để ý, nhăn mũi lại, chọn một miếng khác.

Đỗ Yến cho điểm tâm vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp, quả nhiên phát hiện vật lạ. Cậu nâng chén trà lên, dùng tay áo che miệng giả vờ uống trà nhưng trên thực tế lại lén lút phun vật nọ ra lòng bàn tay.

Lúc chưởng quỹ đặt điểm tâm trên bàn, Đỗ Yến đã phát hiện được điểm khác thường, bởi vì cậu đã từng ăn miếng điểm tâm tạo hình đặc biệt này. Đó là khi Thành Du vẫn còn ở hoàng cung đã làm cho cậu, khuôn bánh cũng là do Thành Du tự tay chế tác, độc nhất vô nhị.

Sau khi hồi cung, Đỗ Yến bèn lấy vật luôn giấu trong lòng bàn tay ra. Ấy là bình ngọc chỉ lớn bằng ngón tay út, kích thước vừa đủ để giấu trong điểm tâm.

Đỗ Yến mở tờ giấy được nhét vào đó, nội dung bên trên không khác gì so với suy đoán của cậu.

Trưa mai gặp mặt tại Thiên Nhất các ở Tụ Tài lâu.”

Hôm sau, Đỗ Yến tới đúng hẹn.

Thật ra Tụ Tài lâu là sản nghiệp của Thành Du, hắn thậm chí còn không thèm giấu Đỗ Yến, lúc mới thành lập nơi đây đã để cậu biết. Đỗ Yến chỉ nghĩ hắn đang muốn tìm kiếm sự bảo vệ của mình để tránh khỏi phiền phức khi bị bại lộ.

Thiên Nhất các là căn phòng đặc biệt dành cho Đỗ Yến mỗi lần cậu tới Tụ Tài lâu, bài trí bên trong đều dựa trên sở thích của Đỗ Yến.

“Các ngươi lui xuống đi, ta muốn ở một mình.” Đỗ Yến để cho đám người theo hầu chờ ngoài cửa.

Chốc lát sau, thấy tình hình đã tạm ổn, Đỗ Yến đứng dậy đi tới kệ trang trí trong phòng. Cậu vươn tay đẩy, chợt xuất hiện cánh cửa ngầm của mật thất.

Đỗ Yến biết trong mật thất có người nhưng ngàn vạn lần không hề nghĩ tới hắn.

“Thành Du? Sao lại là ngươi?”

Thành Du khẽ mỉm cười, tiến lên đóng cửa mật thất: “Vì sao không thể là ta?”

“Ta không biết nên khen ngươi lớn mật hay mắng ngươi điếc không sợ súng nữa. Đường đường là vua của một nước mà lại lẻn vào đô thành địch quốc.”

“Ngồi đi.” Thành Du dẫn Đỗ Yến tới bên ghế, nhấc tay định pha trà cho cậu.

Đỗ Yến nhìn nước trà trước mặt: “Ngươi là Thành Vương cao quý, chuyện bưng trà rót nước này không cần phải làm nữa.”

Hắn đáp: “Công chúa gọi Thành Du là được rồi. Ở trước mặt người ta mãi mãi chỉ là Thành Du mà thôi.”

Đỗ Yến nhíu mày, Thành Du thế mà lại không xưng “cô” mà dùng “ta”. Xem ra những người có thể làm vua đều rất rộng lượng, không để bụng chuyện quá khứ.

Cậu cũng chẳng thấy vướng mắc nữa, nói: “Thành Du, tại sao ngươi lại tới đây?”

“Đương nhiên là để bày tỏ thành ý rồi. Công chúa đang chờ ta đúng không?”

Đỗ Yến luôn cảm thấy mấy lời này rất kỳ quái: “Đúng thế, chỉ có điều ngươi phái thuộc hạ bí mật đến là được, hà tất phải tự mạo hiểm.”

“Thời gian cấp bách, đây còn là đại sự của hai ta, cử thuộc hạ đến không đủ để biểu đạt thành ý của ta.”

“Đại sự?” Đỗ Yến đáp “Ngươi nói thử cho ta nghe suy đoán của ngươi đi.”

Thành Du biết Đỗ Yến không thích quanh co lòng vòng, bèn vào thẳng vấn đề: “Bây giờ tuy mối nguy của Ngô gia đã tạm được xóa bỏ, song Nguyên Vương là người lòng dạ hẹp hòi, ắt sẽ có một ngày ra tay với Ngô gia. Ngô gia muốn tự vệ chỉ có hai con đường duy nhất…”

“Một là để con của hoàng hậu lên ngôi.” Thành Du dừng lại một chút, “Đáng tiếc hoàng hậu chỉ có hai nữ nhi, con đường này không thể thực hiện được. Công chúa, ta nói có đúng không?”

Đỗ Yến từ chối cho ý kiến: “Tiếp tục đi.”

Thành Du nói: “Vậy chỉ còn lại con đường duy nhất đó là tranh giành. Song đoạt vị chẳng phải là chuyện dễ, tuy Ngô gia nắm giữ một nửa binh quyền Nguyên Quốc nhưng lại không thể tùy tiện xuất binh, nếu thay đổi vương triều cũng khó tránh khỏi danh bất chính ngôn bất thuận. Lúc này, cần phải có sức mạnh bên ngoài can thiệp.”

Tim Đỗ Yến đập thình thịch, suy nghĩ của Thành Du quả nhiên không khác gì so với dự đoán của cậu. Vì đối phương không biết cậu là nam, cho nên Thành Du suy đoán như vậy là rất hợp tình hợp lý.

Nếu hai bên có thể kết đồng minh mà không cần để lộ thân phận của cậu thì là hay nhất. Dù sao việc khôi phục thân phận rất hệ trọng, nên công khai vào thời điểm Nguyên Quốc phát triển lớn mạnh chứ không phải hiện tại.

Đỗ Yến đáp: “Tại sao ta phải tin ngươi? Tuy Ngô gia có thể khiến đất nước này sửa thành họ Ngô nhưng dù sao việc thay đổi vương triều cũng sẽ gây hỗn loạn bất an. Đến lúc đó Thành Quốc của ngươi lại thừa dịp cháy nhà mà hôi của.”

Thành Du cũng không tức giận: “Ta có cách chứng minh được thành ý của mình.”

“Cách gì?”

“Vừa nãy ta đã nói rồi, ta mang thành ý tới đây.”

Thành Du lấy miếng ngọc bội trong vạt áo ra, chính là thứ lúc trước Đỗ Yến dùng để làm tín vật.

Hắn đặt ngọc bội lên bàn, đẩy về phía Đỗ Yến: “Mộc qua người tặng, ta trả quỳnh cư. Phải để báo đáp, giao hảo dài lâu(*). Lấy việc liên hôn, nguyện cầu thú công chúa Nguyên Quốc, trong lúc Du còn tại vị sẽ vĩnh viễn không gây chiến sự.”

(*Bài thơ Mộc Qua 1 của Khổng Tử

投我以木瓜,

報之以瓊琚。

匪報也,

永以為好也。

Đầu ngã dĩ mộc cô (qua).

Báo chi dĩ quỳnh cư.

Phỉ báo dã,

Vĩnh dĩ vi hảo dã.

Chú giải của Chu Hy:

mộc qua: dây mậu mộc, trái như trái dưa nhỏ, chua, ăn được.

quỳnh: sắc đẹp của ngọc.

cư: tên một thứ ngọc để đeo.

Nói rằng người tặng mình một vật nhỏ mọn, mình phải báo đáp lại bằng một vật báu quý trọng, vậy mà chưa cho là đủ để báo đáp nữa, thì chỉ muốn giao hảo tốt đẹp và không quên nhau lâu dài mãi mãi.)

“Liên hôn? Ngươi muốn cưới Nguyên Ninh ư?” Đỗ Yến nhướn cao giọng, cố gắng vớt vát.

Thành Du sững sờ, không nhịn được che mặt cười trong chốc lát mới ngẩng đầu lên: “Sao công chúa lại nghĩ như vậy? Từ đầu đến cuối, người ta muốn cưới chỉ có nàng mà thôi.”

“…”

Một tiếng long trời lở đất vang lên bên tai Đỗ Yến.

==============

Mạnh dạn đoán ẩn sau dấu ba chấm kia của Đỗ Yến là hai từ “Á đù” =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.