Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 2: Đại ác nhân, đại ngạ nhân



Edit: Shion

Tư Hạo Lam đẩy cửa ra, mẹ kế của nhân vật chính hiện giữ chức vụ bà chủ Tư đang đứng ở ngoài cửa.

Bà chủ Tư thấy Tư Hạo Lam chịu mở cửa hơi lắp bắp kinh hãi, nhưng lập tức liền đổi thành nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng nói với y.

“Lam Lam cuối cùng con cũng hết ngang bướng, mau xuống ăn cơm.”

Trong mỗi cuốn tiểu thuyết đều có một nhân vật phản diện nhỏ tầm thường như vậy, ví dụ như vị mẹ kế này chẳng hạn giống y như được sản xuất dây chuyền.

Loại mẹ kế sản xuất hàng loạt này, thường ngày ngoài mặt lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn, nhưng lại thâm hiểm ác độc thích đứng sau lưng gây khó dễ nhân vật chính. Sau đó, hậu kỳ sẽ bị nhân vật chính làm suy giảm trí tuệ, mạnh mẽ bốp bốp bốp vả mặt, tác dụng chủ yếu để xây dựng hình tượng tốt đẹp không sợ cường quyền của nhân vật chính.

“Sống lại sau khi đào hôn tôi cùng ảnh đến kết hôn” là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, nguyên chủ xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng lại mất mẹ từ khi còn nhỏ. Cha lấy mẹ kế, mẹ kế sinh thêm một em trai. Vì thế em trai kiêu căng, mẹ kế nham hiểm giả dối, cha ruột phủi tay chẳng thèm quan tâm, thiết đặt nhân vật bi thảm cả nhà cùng nhau trèo lên đầu nhân vật chính tác oai tác quái.

Cha của nguyên chủ năng lực kinh doanh tầm thường, lại kiêu ngạo một lòng muốn đầu tư. Kết quả, vỡ ngân sách đẩy xí nghiệp nhà mình lên bờ vực phá sản, hiện tại đang gấp rút cần tiền vì thế cả nhà bàn bạc một lúc quyết định mang nhân vật chính đi bán.

Bọn họ bán nguyên chủ về làm vợ cho thiếu gia nhà họ Kha, sau đó Kha gia sẽ cho cha nguyên chủ một số vốn làm phí qua cầu, giúp đỡ gia đình nhân vật chính vượt qua khó khăn.

Đây là một tin mừng lớn đến cỡ nào!

Nhưng phải dùng tiền để mua vợ, hơn phân nửa là do bản thân có vấn đề. 

Vị thiếu gia nhà họ Kha này tên là Kha Lâm, chân có tật, không thể đi lại, còn nghe nói toàn thân đều ủ bệnh, hơn nữa không chỉ thân thể có vấn đề, người này tính tình cổ quái, vui buồn thất thường, nghe nói tâm lý cũng rất biến thái.

Mắt thấy đã đến tuổi kết hôn, nhưng tiểu thư khuê các không ai nguyện ý gả cho hắn, vì thế hắn đã mua về một nam thê.

Về phần tại sao lại mua đàn ông về làm vợ, Tư Hạo Lam đoán đại khái là do rẻ hơn.

Nguyên thư là một cuốn tiểu thuyết trọng sinh, mở đầu tiểu thuyết nhân vật chính trọng sinh vào đêm kết hôn với nhân vật phản diện thiếu gia. Sau đó nhân vật chính trở về quá khứ, một mạch vả mặt cực phẩm người thân và nhân vật phản diện, sau khi đào hôn tiến vào giới giải trí cùng ảnh đế song túc song phi*.

*Song túc song phi:  Là thành ngữ biểu hiện các đôi yêu nhau như hình với bóng, ân ái không rời

Mở đầu tiểu thuyết, nhân vật chính vừa mới sống lại, lúc này cậu ta đang sử dụng phương pháp đối phó tiêu cực đã có từ lâu đời trong lịch sử, chống cự lại cuộc hôn nhân sắp đến.

Đó chính là tuyệt thực.

Cho nên Tư Hạo Lam mới đói như vậy. 

Tư Hạo Lam đã xem qua quyển sách kia một lần nhưng không hề để ở trong lòng, những sự việc phát sinh trong sách không liên quan gì đến y, nếu những người đó dám tìm y gây phiền phức, xử lý sạch là xong.

Chính vì vậy, y không hề để bà mẹ kế chủ nhà họ Tư vào mắt, quá lười để suy nghĩ cẩn thận về bà mẹ kế gì gì đó này, như không phát hiện có người đứng bên cạnh, nghênh ngang đi xuống bếp ăn cơm.

Bà chủ Tư sau lưng y trở mặt khinh bỉ, đi theo y xuống lầu.

Tư Hạo Lam có ký ức của nhân vật trong truyện, ngựa quen đường cũ đi đến nhà ăn, tiên phong ngồi xuống, không kiên nhẫn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Những người khác của Tư gia đi vào nhà ăn, nhìn thấy Tư Hạo Lam ngồi ở ghế chủ tọa như đại lão gia đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Người này mấy ngày hôm trước còn đang tiêu cực chống đối không ăn không uống như thế nào lại đột nhiên đổi tính, không chỉ ra khỏi cửa phòng lại còn ra vẻ ta đây.

Mặt bà chủ Tư oán trách nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, nói: “Lam Lam, ba con còn chưa vào bàn đâu, sao có thể ngồi vào chỗ trước. Rất không quy củ.”

Em trai cùng cha khác mẹ của nguyên chủ đã xuất hiện, Tư hạo Lam vừa thấy thằng nhóc kia liền bực mình.

Con trai nhà họ Tư mới hơn mười tuổi, bồi bổ tốt từ nhỏ, hơn nữa còn được mẹ nuông chiều, hàng ngày ăn quá thừa dinh dưỡng, cân nặng vượt quá mức giới hạn, mặt tròn phúng phính, thịt trên mặt thoạt nhìn có thể nắm được đầy tay.

Lão tử đói đến ngực dán vào lưng, tiểu tử này lại béo như lợn, nhìn phát cáu!

Y thấy người béo sẽ khó chịu, một khi đã khó chịu thì lại càng đói bụng, càng đói thì tâm tình sẽ bắt đầu bực bội.

“Lão tử chính là quy củ.”

Nếu không phải đợi cơm, y sẽ đập tan chỗ này. Y chỉ huy mấy người Tư gia, nói: “Ăn cơm!”

Bà chủ Tư còn muốn nói thêm cái gì, cha của nhân vật chính Tư Ích Niên vội vã đưa mắt ra hiệu cho vợ mình, thuận theo ý Tư Hạo Lam ngồi xuống bên cạnh bàn.

Trong nguyên tác Tư Ích Niên có tên trong danh sách vai phụ, tác dụng chủ yếu là cho nhân vật chính một người cha. Nhân vật chính cũng là người mà phải không, cũng muốn có cha, dù sao cũng không thể từ trong tảng đá chui ra. Hệ thống không biết dùng phương pháp gì khiến Tư Hạo Lam hoàn hảo không tổn hao gì xuyên vào trong quyển sách này, thay thế nguyên chủ trong sách. Tên và dung mạo của y không có gì thay đổi, ngay cả họ nhà nguyên chủ cũng phải theo y đổi thành họ Tư.

Lần đầu có ông bố nhờ con trai mà phải sửa lại họ.

Tất nhiên Tư Ích Niên không biết chuyện này. Tính cách vẫn duy trì sự thống nhất với bản gốc, chủ nghĩa chỉ lo cho bản thân, nếu không cũng sẽ không làm ra loại chuyện bán con.

Thật vất vả con trai mới thôi gây sức ép chịu ra khỏi phòng, Tư Ích Niên nghĩ trước tiên chiều theo ý y, sau đó từ từ khuyên y hi sinh cái tôi giúp đỡ tập thể, vì gia nghiệp của Tư gia hiến dâng bản thân trọn đời, thành thành thật thật đến Kha gia. Bà chủ Tư hiểu tâm tư của chồng mình, chỉ có thể nhẫn nhịn ngồi xuống.

Rốt cục cũng ăn cơm.

Tư gia không hề nghèo, tuy hiện tại đang bị rơi vào cuộc khủng hoảng tài chính nhưng không đến mức phải cắt giảm lương thực, cho nên đồ ăn trên bàn vẫn vô cùng phong phú.

Trong mắt ba người nhà họ Tư đây chỉ là một bữa cơm bình thường, nhưng Tư Hạo Lam không thấy như vậy.

Y hàng ngày sinh hoạt trên núi, người hầu y bắt được hơn phân nửa là đệ tử thế gia hoặc môn nhân tu đạo, tất cả đều không biết nấu cơm, hoặc là nấu cơm cũng coi trọng việc điều trị dưỡng sinh, canh suông nước nhạt, một chút muối cũng không nỡ thả vào. Hơn nữa vì uy tín của Tư Hạo Lam, căn bản không ai dám đi ngang qua núi, tất cả lữ nhân đều đi đường vòng, ngay cả thổ phỉ cũng không chịu tới dựng trại, hoàn toàn không có nơi lấy gia vị và nguyên liệu nấu ăn. Ngày qua ngày y ăn rau dại, thịt thú vừa khô vừa chát, miệng nhạt ra chim**.

*Miệng nhạt ra chim**: Trong tập 3 “Thủy Hử”, Lỗ Trí Thâm xuất gia ở Văn thù viện Ngũ Đài sơn miêu tả quê nhà của mình là ba tháng không biết vị thịt, vị giác nhạt ra chim. Đây là 1 câu chửi thề thể hiện sự nhạt nhẽo vô vị, muốn ăn thịt.

Bình thường y ở trên núi ăn uống không được tốt, hơn nữa vừa mới xuyên qua đây bụng đói cồn cào, hiện tại nhìn đống đồ ăn trước mặt như thấy sơn hào hải vị, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.

Tư Ích Niên biết y tuyệt thực nên rất đói không trách y thô lỗ, nhưng bà chủ Tư không như vậy. Bà ta vừa phải chịu đựng một hơi, hiện tại thấy Tư Hạo Lam không coi ai ra gì ăn đến vui vẻ, bà ta không muốn Tư Hạo Lam vui vẻ vì thế bắt đầu lật mặt châm chọc Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam mải ăn không nghe rõ bà chủ Tư đang giáo huấn cái gì, y chỉ cảm thấy lỗ tai không ngừng phát ra tiếng ù ù.

Điều này làm y nhớ tới khoảng thời gian ở trên núi. Một ngày nọ, ven động phủ của y có một con chim xanh bay tới. Chim xanh đến từ phía Tây tương truyền là sứ giả tiên quân, chim ghé vào lỗ tai y kêu thánh thót, thủ hạ y nói trong truyện dân gian Thanh Điểu báo hiệu điềm lành.

Bà chủ Tư CAO* một giai điệu nhẹ nhàng, nghe líu ra líu ríu như chim kêu, trái lại khiến Tư Hạo Lam có chút hoài niệm.

*CAO: Nghĩa gốc: viết tắt của từ giám đốc hành chính trong TA. Nghĩa khác: là từ ngữ thường dùng để mắng chửi, chỉ hành vi tình dục nam giới.

Y vừa nghe bà chủ Tư lẩm bẩm mắng y – đương nhiên y không chú ý đến nội dung cụ thể bà chủ Tư nói – ánh mắt vừa dừng lại trên người Tiểu Tư mập mạp.

Tiểu thiếu gia họ Tư nuông chiều từ bé thành tiểu bá vương, bình thường mọi chuyện trong nhà muốn thông qua đều phải theo ý nó. Thế mà hôm nay nó phát hiện món thịt nướng nó yêu thích lại đặt ở trước mặt Tư Hạo Lam vì thế rất không vui. Nó theo thói quen đoạt đồ ăn của nguyên chủ, miệng còn than thở: “Sao lại để xa như vậy?”

Nó đứng lên đưa tay lấy đĩa thịt đặt trước mặt Tư Hạo Lam.

Con ngươi u ám của Tư Hạo Lam nhìn chằm chằm vào cánh tay nhỏ tà ác đang vươn ra.

Trong lúc bà chủ Tư đang lải nhải như chim kêu, Tư Hạo Lam đột nhiên cầm đũa đánh vào bàn tay béo tòm tem đĩa thịt nướng trước mặt y.

Muốn cướp thịt của lão tử, không có cửa đâu.

“Au!”

Tiểu Tư mập mạp kêu lên thảm thiết, ngắt lời mẹ, rụt tay về ôm trước ngực, đau đến mức nước mắt thi nhau trào ra.

Bà chủ Tư kinh ngạc, vội vàng kéo tay con trai ra xem, phát hiện trên mu bàn tay núng nính thịt in hai dấu đũa đỏ rực.

“Tư Hạo Lam! Mày ức hiếp trẻ con làm gì!”

Bà chủ Tư đau lòng nhìn con trai mình, tức giận đến phát điên, âm lượng tăng thêm mấy độ như muốn hét lên.

Tư Hạo Lam nhớ con chim xanh trước cửa nhà y cũng như vậy, hót suốt ngày khiến đầu y đau như búa bổ.

Phiền muốn chết, giết sạch.

“Câm miệng!” Tư Hạo Lam buông đũa đập xuống mặt bàn.

Con chim mỏ hót không ngừng kia cuối cùng cũng khiến y phải bắt nó, sau khi nhổ lông trực tiếp nhóm lửa nướng. Chim tiên từ phía Tây quả nhiên không tầm thường, không bỏ gia vị nhưng mùi vị vẫn rất ngon, còn ngon hơn gà rừng, thịt không hề khô, ăn một lần lại muốn ăn lần nữa.

Y đập bàn phát ra một âm thanh cực kì lớn khiến tất cả mọi người sửng sốt. Bà chủ Tư nghĩ thầm phản rồi phản rồi. Tư Hạo Lam cậy việc gả cho Kha gia giá bán cao bắt đầu diễu võ dương oai. Bà ta định mắng vài câu, đột nhiên liếc mắt qua mặt bàn, sắc mặt nháy mắt thay đổi.

Bàn cơm làm từ đá cẩm thạch của Tư gia hiện lên một vết nứt chạy dọc trên mặt bàn, mắt thấy cái bàn chia làm hai nửa. Vết nứt này quá lớn, từ tay Tư Hạo Lam bắt đầu kéo dài kéo dài đến một đầu khác, mà rõ ràng chính là do y vừa gây ra.

Tất cả mọi người chấn kinh rồi!

Tư Hạo Lam nâng tay, cẩn thận nhìn, trong lòng phập phà phập phùng kinh ngạc không thôi. Nếu ngày trước, y chỉ cần vỗ như vậy mặt đất cũng phải sụp đổ, hiện tại lại chỉ đánh ra một kẽ hở…. Y thử điều động khí tức trong thân thể, phát hiện toàn bộ pháp lực tu vi vốn có không còn sót lại một chút gì. 

Thế giới trong quyển sách này không tồn tại khái niệm linh lực tu vi, sau khi lập quốc xã hội pháp chế cũng không cho phép tu tiên thành tinh. Y ngửa đầu thở dài nghĩ, tạo hóa trêu ngươi.

Nói đi nói lại, đều là do con rùa kia khiếu nại y mới khiến y phải xuyên qua đây.

Có điều, may mắn sức mạnh của y dường như vẫn còn, tùy tiện vỗ vỗ mặt bàn cũng có thể đập bể, giá trị vũ lực không yếu đi, giáo dục lũ phàm phu tục tử không thành vấn đề.

Vệ sĩ của Tư Ích Niên đứng bên ngoài phòng ăn nghe thấy bên trong vang lên một âm thanh cực lớn, xuất phát chức nghiệp bảo vệ CAO lập tức chạy vào nhà ăn xem rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì.

Tư Hạo Lam vừa thấy có người xông vào, nghĩ thầm, trong nhà này vẫn có đầy tớ, vừa khéo có thể sai bảo.

Mà vệ sĩ xông tới liền phát hiện ông bà chủ Tư gia đang trừng mắt nhìn mặt bàn, tiểu thiếu gia ôm tay gào khóc, đại thiếu gia ngày thường không có cảm giác tồn tại đang đưa mắt trắng đen rõ ràng nhìn chính mình.

Trong mắt đại thiếu gia tại sao lại phóng ra lục quang ta….

Thì nghe thấy Tư Hạo Lam mở miệng nói: “Bê nồi cơm đến đây.”

Cái gì?? Vệ sĩ tưởng mình nghe lầm.

Tư Hạo Lam nghĩ thầm, tên đầy tớ này sao lại đứng đực ra vậy, mau đi lấy nồi đi.

Quá đói, vẫn chưa no, vẫn muốn ăn thêm, còn có thể ăn hết một nồi.

- Hết chương 2-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.