“Hạo Lam, con rời nhà lâu như vậy sao cũng không gọi điện về nhà?”
Đến rồi đây~ Chiêu thứ nhất của thông gia cực phẩm, ác nhân cáo trạng trước.
Tư Hạo Lam nhận điện thoại, chợt nghe Tư Ích Niên nói như vậy, vì thế y trả lời: “Tại sao phải gọi điện? Con trai cũng đã bán, một khi bán đi không thể lấy lại.”
Ông bố giả gọi điện đến khẳng định có mưu đồ. Con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi lúc có nhu cầu mới nhớ tới, nào có chuyện tốt như vậy.
Kha Lâm nghe y nói, sắc mặt mới dịu đi một chút.
Tư Ích Niên: “? Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy? Không quan tâm chút gì đến người nhà, ba ba gọi điện hỏi thăm con, con còn dùng thái độ này?”
Tư Hạo Lam sốt ruột dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Được rồi. Có chuyện thì nói thẳng. Ngươi và Kha gia đã thanh toán tiền, chúng ta không còn quan hệ. Từ giờ trở đi, ngươi gọi điện cho ta đều phải bấm phút tính phí, ngươi hiểu không? Ta trăm công ngàn việc, lương hiện giờ rất cao, cho nên ngươi nói mau lên, còn giúp ngươi tiết kiệm chút tiền.”
Tư Ích Niên bị y chặn họng không nói được gì. Kha Lâm không nhịn được nâng tay che miệng, khóe môi ở phía sau kéo lên.
Tư Ích Niên không sớm buông tha, giả bộ như không nghe thấy lời Tư Hạo Lam, tiếp tục nói: “Tuy con không nhớ đến trưởng bối nhưng trưởng bối vẫn luôn nhớ con. Đã bao lâu rồi con không trở về? Mẹ con cũng vô cùng nhớ con. Ngày mai về nhà ăn cơm một bữa đi.”
Tính cách Tư Ích Niên do dự thiếu quyết đoán, nói chuyện màu mè nhưng thật ra rất sáo rỗng. Tư Hạo Lam đã rời đi một thời gian, từ trước đến nay bọn họ chưa từng hỏi đến, lần này đột nhiên gọi y về ăn cơm sợ là Hồng Môn Yến.
Tâm tư của Tư Hạo Lam xoay một vòng, vốn định nói không về, ngẫm lại có cơm ăn nha. Lúc y mới đến thế giới này, bữa cơm đầu tiên là ăn ở Tư gia, quả thực vô cùng kinh ngạc. Y cứ tưởng tất cả cơm ở đây đều ngon như Tư gia cho đến khi y tới Kha gia mới phát hiện mình tưởng bở.
Có thể ăn chực, ý niệm này khiến Tư Hạo Lam rụch rịch.
Tư Hạo Lam hỏi một câu: “Đầu bếp có thay đổi không?”
Tư Ích Niên không biết y hỏi cái này để làm gì, nói: “Không có. Vẫn là Tiểu Triệu.”
Tư Hạo Lam hài lòng gật đầu: “Vậy ngày mai ta qua.” Đồng thời nhấn mạnh phân phó. “Làm nhiều đồ ăn một chút, cơm cũng nấu nhiều chút.”
Tư Ích Niên thấy y đồng ý cuối cùng thở phào, qua điện thoại không dễ nói chuyện, chờ Tư Hạo Lam về nhà sẽ từ từ tính toán với y.
Tư Hạo Lam tắt máy, đối diện với ánh mắt của Kha Lâm, thản nhiên mà nói: “Ngày mai ta đến Tư gia một chuyến.”
Kha Lâm mới đầu không nói gì, chỉ nặng nề nhìn y. Một lát sau mới lên tiếng: “Ngươi đi đi.”
Hào phóng để y đi như vậy sao? Không chơi tù cấm play?
Tư Hạo Lam không rõ tâm lý Kha Lâm, chỉ tưởng tượng sắp được cải thiện khẩu vị tâm trạng liền không tồi, trên gương mặt toát lên vẻ đắc ý.
Kha Lâm nhìn vẻ mặt thoải mái của y cho rằng y dường như rất chờ mong về Tư gia, sắc mặt càng thêm u ám. (banhbaonhanrong.wordpress.com)
Ngày hôm sau Tư Hạo Lam ngâm nga Tiểu khúc, chuẩn bị đến gara lấy xe, nửa đường bị Mai Khâm chặn lại: “Tư thiếu gia, cần tôi đưa cậu đi không?”
Mai Khâm không nhìn ra mình có chỗ nào nhu nhược, hơn nữa nhu nhược hay không thì liên quan gì đến việc đưa người? Anh ta nói: “Tôi đây đi đón cậu?”
Tư Hạo Lam lại cự tuyệt, tay phải đặt lên vai mình dùng sức xoa bóp, lại hoạt động cổ tay lẫn khớp tay một chút, nói: “Ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi. Lâu rồi ta không hoạt động gân cốt, hôm nay phải làm một trận lớn.”
Chờ Tư Hạo Lam đi rồi, Mai Khâm đầu đầy chấm hỏi trở về tìm Kha Lâm: “Cảm giác Tư thiếu gia không giống như về nhà, ngược lại như muốn đi đánh nhau.”
Kha Lâm cúi đầu nhìn cuốn sách, không trả lời.
Mai Khâm biết tâm tình tiên sinh không tốt, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh yên tâm, Tư thiếu gia và Tư Ích Niên không giống nhau. Cho dù Tư Ích Niên muốn giật dây giở trò quỷ sau lưng, cậu ấy cũng sẽ không làm.”
Kha Lâm liếc quản gia một cái, hỏi vấn đề hoàn toàn không liên quan: “Ông ta đối xử với hắn không tốt, tại sao hắn vẫn muốn về nhà?”
Mai Khâm sửng sốt nói: “Suy cho cùng cậu ấy cũng họ Tư…”
Kha Lâm tiếp tục cúi đầu, mở tập sách trong tay, nói: “Đúng vậy. Máu mủ tình thâm.”
Mai Khâm thử suy đoán tâm tư tiên sinh, nói: “Cậu sợ đến lúc đó Tư thiếu gia lí ngoại bất thị nhân*?”
(Lí ngoại bất thị nhân: thành ngữ chỉ việc không thể làm hài lòng cả hai bên)
Kha Lâm lắc đầu.
Mai Khâm hoàn toàn không hiểu, hỏi: “Rốt cuộc cậu đang lo lắng cái gì?”
Kha Lâm hoàn toàn im lặng, không muốn nhiều lời.
Tư Hạo Lam lái xe đi thẳng đến Tư gia, may mắn trí nhớ y tốt, nếu không nơi chỉ đi qua một lần rất khó nhớ được đường.
Trở về Tư gia, lúc này Tư Hạo Lam mới có cơ hội đánh giá căn biệt thự.
Thời thượng hơn Kha gia, là toà nhà một hộ của khu biệt thự hạng sang, thiết kế hiện đại hóa, có vườn hoa riêng, tiện lợi mà cao cấp, không nơi nào không lộ ra sự phú quý.
Tư Hạo Lam chậc một tiếng.
Y nghênh ngang đi vào Tư gia, điệu bộ y hệt quý phi nương nương về thăm nhà mẹ đẻ. Đáng tiếc Tư Ích Niên và bà chủ Tư không có ba quỳ chín lạy y, chỉ đợi y ở trong phòng khách, trên khuôn mặt hai người đều treo lên nụ cười hòa ái.
Tư Hạo Lam vào cửa câu đầu tiên nói chính là: “Các ngươi quả thật có tướng phu thê.”
Tư Ích Niên sửng sốt, không biết Tư Hạo Lam có ý gì, vừa định mở miệng liền bị Tư Hạo Lam ngắt lời.
Tư Hạo Lam nói tiếp: “Cười đều giả tạo.”
Nụ cười giả trên mặt bà chủ Tư lập tức nứt ra.
Lần này bọn họ rõ ràng có chuẩn bị, vệ sĩ trong nhà nhiều hơn trước. Vệ sĩ chắp tay sau đít, ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt, đứng ở vị trí then chốt của phòng khách. Tư Hạo Lam đếm đếm, tổng cộng có năm người, hình thể mỗi người đều không tồi.
Tư Hạo Lam cười lạnh một tiếng.
Con trai về nhà ăn cơm còn mời vệ sĩ đến trấn thủ, e rằng có mỗi nhà họ Tư làm vậy.
Tư Ích Niên đưa mắt ra hiệu cho vợ mình, nói với bà: “Em mau xuống phòng bếp nhìn xem, chuẩn bị nhiều món ngon cho Hạo Lam. Nó ở bên ngoài chịu khổ, đồ ăn trong nhà vẫn hợp khẩu vị nhất.”
Tư Ích Niên tưởng Kha Lâm đối xử không tốt với Tư Hạo Lam, ngay cả một bữa cơm no cũng không cho Tư Hạo Lam ăn, nhanh chóng dùng điểm này làm chính sách dụ dỗ.
Thực tế cơm Mai Khâm nấu tuy không hợp khẩu vị của Tư Hạo Lam, nhưng nguyên liệu nấu ăn đều là sản phẩm hữu cơ hạng nhất, không hề tồn tại tình huống không đủ ăn.
Mẹ kế sản xuất hàng loạt, bà chủ Tư có chút không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời chồng đi xuống phòng bếp. Tư Ích Niên quay đầu nói với Tư Hạo Lam: “Con theo ba đến phòng sách, hai cha con chúng ta tâm sự.”
Tư Hạo Lam thản nhiên đi theo Tư Ích Niên vào phòng sách. Hai vệ sĩ một trái một phải canh giữ trước cửa, một giây cũng không thả lỏng cảnh giác.
Phòng sách của Tư Ích Niên tuy lớn nhưng không có gì đặc sắc, chỉ trưng bày tài liệu và trang sức quý giá nhất, khác xa phòng sách thoạt nhìn rất có phẩm cách của Kha Lâm.
Hai người vào phòng, Tư Ích Niên bày ra phong thái của một ông bố, nói: “Con rời nhà lâu như vậy thấy trưởng bối cũng không chào hỏi, thật sự rất vô lễ.”
Tư Hạo Lam nghe xong liền nhức đầu, nói: “Có thể đừng lải nhải hay không? Nói thẳng chính sự đi.” Y đặt mông ngồi xuống sô pha trong phòng sách, nhấc chân bắt chéo. “Nếu không ngươi nói cho ta biết ngươi muốn lải nhải bao lâu, ta đặt chuông báo thức.”
Tư Ích Niên thấy y thái độ chống đối, nghiêm khắc nói: “Con như vậy thành cái thể thống gì?”
Thời điểm Tư Hạo Lam quay “Nghịch lưu” vô số lần bị đạo diễn nói ánh mắt quá hung. Lý Tinh Hà mỗi lần đối diễn đều không dám nhìn thẳng vào mắt y. Y làm ma đầu nhiều năm, chỉ cần lạnh lùng như vậy sẽ có vô số người quỳ rạp xuống đất cúi đầu phục tùng y.
Tư Ích Niên bị y dọa sợ theo bản năng lui về phía sau vài bước, cái mỏ run run rẩy rẩy, bao nhiêu lời muốn nói đều quên hết sạch.
Ông ta không nói lời nào, Tư Hạo Lam chủ động hỏi: “Ngươi gọi ta về là muốn ta làm cái gì?”
Tư Ích Niên cuối cùng cũng buông bỏ việc giao lưu tình cảm cha con với Tư Hạo Lam, trực tiếp đề cập chuyện chính: “Con hẳn biết tình hình công ty nhà mình hiện nay không tốt lắm.”
“Không phải ngươi dùng ta đổi lấy tiền rồi sao?”
Tư Ích Niên hô hấp đình trệ, tức giận nói: “Mày có thể đáng giá bao nhiêu tiền? Kha Lâm tinh ranh như khỉ. Nó đồng ý bỏ vốn cho tao qua cầu nhưng nhìn trúng nhà máy của chúng ta. Nhà máy này không phải là tài sản niêm yết, là lực lượng sản suất thực. Hiện tại một phần ba quyền kiểm soát đã rơi vào tay Kha Lâm. Nhà máy chính là mạch máu của tao, hiện tại tao chẳng khác nào ôm một quả bom nổ chậm không biết khi nào sẽ phá hủy cả Tư gia.”
Tư Hạo Lam bừng tỉnh đại ngộ. Kha Lâm có thể nha, chuyện này tính ra Tư Ích Niên tương đương dẫn sói vào nhà.
Đồng thời y lại có chút mất hứng, nói như vậy ta không đáng giá à?
Tư Hạo Lam sờ sờ cằm, trong đây khẳng định có bí mật. Vì thế mở miệng kích Tư Ích Niên, nói: “Ngươi bị ngu hả? Ngươi nói nhà máy không có niêm yết, Kha Lâm làm sao biết rõ mồn một tài sản dưới tên của ngươi? Ngươi không giấu đi à?”
Tư Ích Niên lại ngây người, đây là con trai giáo huấn cha bố đấy à? Ông ta theo bản năng phản bác: “Tao đương nhiên không muốn để lộ. Chỉ là trước kia tao và cha Kha Lâm cùng nhau buôn bán, Tình huống của tao nó tương đối nắm rõ.”
Thì ra là như vậy, Tư Hạo Lam hiểu rồi. Y đã nói Kha Lâm không có khả năng vô duyên vô cớ xuống tay với Tư gia. Tư Ích Niên cũng không thể tự dưng ném con trai đến nhà của một kẻ xa lạ. Giữa hai nhà khẳng định có uẩn khúc.
“Nói như vậy hai bên còn là thế giao.” Tư Hạo Lam dứt lời, sau đó lắc đầu. “Sao ngươi biến thành cái dạng này, phải đem con trai bán cho lão bằng hữu đổi tiền cứu mạng.”
Tư Ích Niên: “………….”
Từ lúc bước vào phòng sách, ông ta đã bị Tư Hạo Lam hạ thấp công kích vô số lần. Ông ta không nhịn được nói: “Biến thành thế này thì sao? Còn hơn là cái mạng của mình cũng đánh mất, hại con trai tàn phế hai chân.”
Hô hấp của Tư Ích Niên có chút dồn dập, trên khuôn mặt không còn trẻ trung hiện lên màu hồng nhuận dị thường. Một lát sau ông ta mới ý thức được mình đang kích động liền ổn định nhịp thở một chút, không nói nữa.
Tư Hạo Lam hỏi: “Năm đó rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?”
Tư Ích Niên khoát tay: “Đó là chuyện nhà người khác, không liên quan đến chúng ta.”
Hôm nay Tư Hạo Lam tới đây chính là để moi thông tin, y tiếp tục nói: “Sao lại không liên quan? Tại sao ngươi một mình tìm đến Kha Lâm bán con trai, Kha Lâm vừa khéo nhìn trúng ngươi? Ngươi và Kha gia không phải đã từng cùng nhau kinh doanh sao. Theo lý mà nói quan hệ hẳn rất tốt, ngươi trực tiếp tìm Kha Lâm vay tiền không phải sẽ giải quyết được vấn đề à.”
Mặt khác, khi Kha gia gặp nạn tại sao ngươi không giúp người ta?
“Hôm nay mày đã nói từ bán con trai vô số lần!” Tư Ích Niên vô cùng tức giận. Tư Hạo Lam vậy mà dám đề cập đến chuyện này. Việc này nói ra ngoài quả thực rất mất thể diện, Tư Ích Niên cũng vì muốn đặt thêm tiền cược.
“Trừ phi ngươi và Kha gia từng trở mặt.” Tư Hạo Lam ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo như Sơn Đại Vương vô pháp vô thiên.
Tư Ích Niên bị y vạch trần, vô cùng chật vật, rút khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Tao không có biện pháp. Lúc ấy lão Kha gặp tai nạn, tao đang hợp tác cùng Kha gia, đã nghĩ dù sao lão Kha cũng không còn, ta dứt khoát tiếp quản toàn bộ doanh nghiệp. Kha Lâm vẫn ghi hận điểm ấy. Tao không thể hiện tốt với nó, nó có thể giúp tao vượt qua khó khăn sao?”
Tư Hạo Lam đã hiểu.
Cha Kha Lâm qua đời để lại cục diện rối rắm, Tư Ích Niên làm đối tác và bằng hữu chẳng những không giúp đỡ Kha Lâm, ngược lại giẫm một bước cướp đi toàn bộ dự án và đoàn đội, đoán chừng về sau cũng không bồi thường cho Kha Lâm.
Nói không dễ nghe, chính là Tư Ích Niên đạp lên Kha gia để làm giàu.
Tư Hạo Lam dùng tay trái bắt lấy tay phải của mình, kiềm chế xúc động của bản thân, hỏi thêm: “Khi đó Kha Lâm bao nhiêu tuổi?”
Dù sao lời không nên nói đều nói ra cả rồi, cũng không để bụng nhiều lời một chút, Tư Ích Niên bất chấp trả lời: “Mười tám.”
Tư Hạo Lam nhắm mắt.
Vừa mới trưởng thành, một lúc đối mặt với nỗi thống khổ khi mất đi người thân và sự phản bội của bằng hữu, khi đó Kha Lâm đoán chừng không đấu lại Tư Ích Niên mới tùy ý để Tư Ích Niên bỏ đá xuống giếng.
Tư Hạo Lam rốt cuộc đã biết được chân tướng sự việc, mục đích đã đạt được một nửa. Y duỗi tay chân tựa lên sô pha.
Ngoại hình y đẹp, lúc này rũ mắt hơi cúi đầu suy nghĩ khuôn mặt càng có vẻ xinh đẹp tinh tế, dung mạo động lòng người.
Nhưng Tư Ích Niên biết khi y nâng mắt lên cặp mắt kia có bao nhiêu hung ác.
Tư Ích Niên cảm thấy có chút hỗn loạn, đây có thật là con trai mình không?
“Cho nên, ngươi rốt cuộc tìm ta tới làm cái gì?” Lời nói của Tư Hạo Lam cắt đứt sự mê man của Tư Ích Niên. Y lại bắt đầu mất kiên nhẫn hỏi mục đích cuối cùng của Tư Ích Niên.
Tư Ích Niên lau tóc một phen, cố tình lộ ra mấy sợi tóc bạc hi vọng Tư Hạo Lam có thể mềm lòng. Lúc này người cha già hòa nhã hiền lành thả chậm ngữ điệu, vẻ mặt thành khẩn nói với Tư Hạo Lam: “Hạo Lam à, nói thế nào con cũng là người nhà họ Tư, con phải đứng về phía Tư gia.”
Tư Hạo Lam nghĩ thầm, không phải vô nghĩa à, nếu lão tử không xuyên qua đây ngươi căn bản không phải họ Tư. Lại nói ngươi còn theo họ ta, nghiêm khắc mà nói ngươi hẳn nên gọi ta một tiếng cha.
” Không biết Kha Lâm muốn kiểm soát nhà máy của ba để làm gì. Ba cũng không thể khoanh tay chờ chết. Năm đó lão Kha phát triển bằng sáng chế liên quan đến ứng dụng nguyên liệu mới. Hắn đề phòng ba, một mình làm không để ba tham dự. Ba đoán chừng hiện tại Kha Lâm có tiền như vậy khẳng định liên quan đến bằng sáng chế kia. Con đã đến Kha gia, thân cận Kha Lâm tìm cơ hội thám thính một chút. Nếu có thể biết được nội dung cụ thể của bằng sáng chế kia thì càng tốt, ít nhất cũng phải tìm được nhược điểm của Kha Lâm. Sau đó nói với ba ba, ba ba mới có thể tìm được quyền chủ động.”
Tư Hạo Lam hiểu rồi: “Ngươi bảo ta làm tai mắt cho ngươi? Theo lời ngươi vừa nói…” Y nghĩ nghĩ từ kia. “Bảo ta làm gián điệp ăn cắp thông tin?”
Tư Ích Niên vỗ đùi, trách cứ nói: “Sao có thể nghiêm trọng như vậy? Bình thường con không có việc gì thì nghe ngóng hỏi thăm một chút là được.”
“Ta bề bộn nhiều việc, làm sao lại không có việc gì?” Tư Hạo Lam còn nghiêm túc nói: “Nhưng mà vậy đi, ta đã biết.”
Tư Ích Niên quá đỗi vui mừng. Con trai tuy nói chuyện hơi chối tai nhưng chung quy vẫn là con trai mình, nguyện vọng của cha ruột nó nhất định sẽ nghe theo.
Tư Hạo Lam nói tiếp: “Trở về ta sẽ nói kế hoạch của ngươi cho Kha Lâm.”