Tư Hạo Lam bị Kha Lâm dọa cho ngây người, nhất thời ngồi im trên giường. Sao nửa đêm nửa hôm hắn lại chạy lên đây nói cái này?!
Kha Lâm tới gần chỗ y, chất vấn y: “Tại sao phải đổi công ty? Là công ty kia chủ động liên hệ với ngươi sao? Đã ký hợp đồng chưa?” Tốc độ nói của hắn cực nhanh, không ngừng chất vấn Tư Hạo Lam. “Ký rồi cũng không được đi.”
Tư Hạo Lam vô cùng khó hiểu, nói: “Vẫn chưa. Hai ngày nữa mới ký. Đổi công ty chuyên nghiệp hơn thì sao?”
Kha Lâm tức giận đến nỗi giật mí mắt, nói: “Trên đời này có nhiều công ty giải trí như vậy, công ty khác cũng được sao nhất định phải chọn công ty đó? Chỉ riêng giải trí Gia Sổ là không được.”
Này là tuyên ngôn bá tổng gì đây. (Bá tổng = tổng tài)
Tư Hạo Lam rất hiếm khi gặp người còn khó hiểu hơn mình, Kha Lâm là một trong số đó, y tò mò hỏi: “Tại sao giải trí Gia Sổ lại không được?” Y từ trên giường bước xuống, lục cái túi của mình từ bên trong lấy ra một tờ hợp đồng, nói: “Điều kiện của bên đó tốt lắm nha. Không phải ngươi mong ta đóng phim thần tượng sao? Chỉ cần ký hợp đồng là có thể đóng rồi.”
Kha Lâm không đợi y hành động, duỗi ba toong bắt hợp đồng về phía mình, cầm trên tay xem qua vài lần sau đó giơ tay xé rách hợp đồng.
“Này!” Tư Hạo Lam muốn ngăn cản hắn nhưng lại không dám tới gần.
Trong cơn tức giận, thần khí của Kha Lâm quá mãnh liệt, Tư Hạo Lam chưa từng sợ bất kì ai nhưng hiện tại đối mặt với Kha Lâm vậy mà có chút kinh hãi.
Loại cảm giác này khiến y rất khó chịu, tựa như có bàn tay đè xuống gáy y, dùng sức mạnh không thể kháng cự ép y cúi đầu. Tư Hạo Lam nhíu mày, muốn gạt cái tay kia ra lại phát hiện không có biện pháp thành công.
“Bỏ đi. Ngày mai in lại một bản nữa.” Ai ngờ Tư Hạo Lam thế mà còn nói như vậy.
Câu này không khác gì thêm dầu vào lửa. Mắt Kha Lâm ửng lên màu đỏ yêu dị, sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt giống như phủ thêm một lớp băng tuyết, hiển nhiên đang cực kỳ tức giận. (banhbaonhanrong.wordpress.com)
Kha Lâm vung tay, hợp đồng bị xé hủy như hoa tuyết bay lượn từ trong ngón tay thon dài của hắn rơi lả tả xuống mặt đất.
Hắn cười khẽ một tiếng, lần nữa nắm chặt ba toong, duỗi ra móc vào quần áo Tư Hạo Lam nhẹ nhàng gạt một cái liền kéo Tư Hạo Lam xuống giường.
Ba toong làm bằng kim loại, cấu tạo phức tạp, đầu trước có thể biến ra không ít công cụ, tổng thể rất nhẹ cũng rất chắc chắn. Tư Hạo Lam từng thấy nó đỡ được trọng lượng cơ thể Kha Lâm.
Cũng từng bị nó đập qua vài lần.
Lần này cũng vậy, chẳng qua bị móc vào quần áo kéo một chút, hai đầu gối của Tư Hạo Lam mềm nhũn ngay sau đó ngã trở về giường.
Lưng y hạ cánh, đầu hướng ra ngoài cửa, nằm lộn ngược, chân vắt ở mép giường, ban nãy khi ngã xuống cẳng chân còn đá lên thành giường.
Nếu lại đá hỏng khung giường Kha Lâm có thể đến sửa nữa không?
Con thỏ gỗ khắc ra từ khung giường vẫn đặt trong ngăn kéo tủ giường y.
Giờ phút này Tư Hạo Lam vẫn còn tâm trạng suy nghĩ chuyện thần kì, nằm ngửa mặt, đỉnh đầu hướng về phía Kha Lâm, mê man mà chớp mắt mấy cái.
Kha Lâm sát lại đây, dừng xe lăn bên cạnh giường cúi đầu về phía Tư Hạo Lam.
“Ta nói, không được đến công ty đó, không được trái lời ta.”
Tư Hạo Lam từ dưới nhìn lên đối diện với ánh mắt của hắn.
Trong mắt Kha Lâm lập lòe lửa giận, ánh mắt lạnh như băng, đồng tử đen nháy lại in dấu bóng hình y, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Tư Hạo Lam dời mắt xuống đôi môi mỏng không có huyết sắc của hắn, đỏ mặt đúng theo trình tự đã định.
Qúa gần rồi! Cảm giác quá mãnh liệt! Hôm này còn kích thích hơn bình thường, chỉ bị Kha Lâm nhìn chăm chú như vậy đến cả thân thể Tư Hạo Lam cũng khẽ run lên.
“Tại sao ngươi lại khóc?”
Phản ứng kì quái của Tư Hạo Lam khiến Kha Lâm tạm thời hạ hỏa. Hắn còn chưa làm gì thế mà Tư Hạo Lam đã khóc trước.
Tư Hạo Lam toàn thân mềm nhũn, ngay cả sức lực để giơ tay cũng không có, nước mắt tùy ý theo hốc mắt chảy ra, lăn xuống khóe miệng.
“Ta không biết. Ta đâu muốn khóc.” Đây là nước mắt sinh lý. “Ta đến gần ngươi sẽ thành cái dạng này.”
Tư Hạo Lam trình bày sự thật từ trước tới giờ, còn một điểm y không nói cho Kha Lâm là triệu chứng của y có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Cơn giận dữ của Kha Lâm bị thay thế bởi mê hoặc. Hắn vẫn giữ động tác cúi đầu, cẩn thận trừng mắt với Tư Hạo Lam dường như đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, hắn nổi nóng nói: “Ngươi lại muốn đánh trống lảng.”
Tư Hạo Lam: “…..”
Con mẹ nó, y thật oan ức mà! Có phải Kha Lâm vẫn cho rằng y đang diễn kịch không? Y tốt xấu cũng từng là Boss phản diện danh chấn tứ hải, hiện tại khắp người oan khuất khó lòng giãi bày là cái quỷ gì?! Y thật sự không có giả vờ!!!
“Giải trí Gia Sổ tiếp xúc với ngươi như thế nào? Bọn họ cố ý tìm đến ngươi sao?” Kha Lâm tiếp tục gặng hỏi.
Tư Hạo Lam rất muốn trợn trắng mắt. Tại sao chuyện đi ăn máng khác vốn rất bình thường qua miệng Kha Lâm lại như có nội tình bị thao túng?!
Y không thể giải thích lai lịch của Lý Tinh Hà với Kha Lâm, chỉ có thể hàm hồ nói: “Là diễn viên đóng chung phim giới thiệu. Bọn họ thấy ta có thực lực kinh người, có tố chất nổi tiếng, khóc lóc cầu xin ta ký.”
Kha Lâm nghe y nói xong, sắc mặt cổ quái, khóe miệng giật khẽ, nói: “Đến lúc này còn khoác loác.”
“Ta nói chính là sự thật.” Tư Hạo Lam không phục muốn ngồi dậy, kết quả thân thể nhũn thành một bãi bùn, hoàn toàn không thể động đậy. “Bọn họ muốn lăng xê ta.”
Vốn Kha Lâm còn đang hoài nghi, Tư Hạo Lam boa hoa như vậy hắn ngược lại có chút tin tưởng sự việc đúng thật là trùng hợp.
Lệ khí trong mắt Kha Lâm cuối cùng cũng chậm rãi rút xuống, hắn nói: “Vậy cự tuyệt bọn họ.”
Tư Hạo Lam là người không thích nói đạo lý, lúc này lại cố gắng nói đạo lý với Kha Lâm: “Đã cùng người ta nói chuyện ổn thỏa, ta còn muốn tiếp tục phát triển trong showbiz. Cơ hội này rất tốt.”
Kha Lâm cương quyết ngăn cản y: “Nhất định không được đến công ty đó.”
“Rốt cuộc là tại sao?” Tư Hạo Lam chết cũng muốn hiểu cho rõ ràng. “Còn nữa sao ngươi biết được chuyện này?”
Kha Lâm ngang ngược trả lời: “Không có lý do. Không được là không được. Hơn nữa ta cái gì cũng biết, đừng hòng gạt ta.”
“Cốc cốc cốc.” (banhbaonhanrong.wordpress.com)
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Mai Khâm đứng ở mép cửa, kinh nghi nhìn hai người trong phòng.
Mai quản gia nghe thấy động tĩnh liền lại đây xem xét. Cửa phòng Tư Hạo Lam mở toang. Anh đến gần thì phát hiện nhìn từ góc độ của anh, Tư thiếu gia đang nằm trên giường, tiên sinh nhà mình đưa lưng về phía cửa, cúi đầu làm mưa làm gió với y…
Tuy quấy rầy bọn họ không tốt lắm nhưng mà quản gia thật sự rất lo lắng, cắn răng gõ gõ cửa.
Kha Lâm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Mai Khâm một cái. Khóe mắt hắn vẫn còn lưu lửa giận, sắc mặt rất khó coi. Mai Khâm phát hiện không thích hợp, hỏi: “Phát sinh chuyện gì sao?”
Kha Lâm quay đầu, ra tối hậu thư với Tư Hạo Lam: “Chuyện này để ta an bài. Mấy ngày nữa ngươi không được phép ra khỏi nhà.”
Tư Hạo Lam quá lười tính xem Kha Lâm đã dùng bao nhiêu lần từ “Không được”. Ngươi là tổng tài bá đạo, ngươi giỏi rồi.
Kha Lâm ra hiệu gọi Mai Khâm lại đây. Mai Khâm đi qua giúp hắn đẩy xe lăn. Hai người cùng nhau rời khỏi phòng Tư Hạo Lam.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chờ đến khi vào phòng Kha Lâm, Mai Khâm mới hỏi tiếp.
“Họ Lý mở công ty giải trí cho con trai ông ta, hiện tại thế mà muốn ký hợp đồng thu Lam Lam làm nghệ sĩ bên mình.” Kha Lâm bình tĩnh nói.
Mai Khâm nghe xong sửng sốt, tiêu hóa một chút mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta vô cùng kinh hoàng, nói: “Này… người và việc bắn đại bác cũng không tới sao bây giờ lại trộn lẫn cùng một chỗ.”
Kha Lâm u ám, sắc mặt khó coi: “Tôi cũng không ngờ bọn họ sẽ gặp Lam Lam.” Hắn nhắm mắt, lục lọi trong đầu rốt cục bắt được một tia manh mối. “Tôi nhớ rồi. Tôi từng gặp qua con trai của Lý gia lúc đi thăm ban Lam Lam.”
Khi đó ở ngoài trường quay, Lý Tinh Hà từng kéo tay Tư Hạo Lam, Kha Lâm nhớ tới tình huống kia ánh mắt liền đau đớn.
Sớm biết hắn họ Lý thế nào cũng sẽ không để hắn tiếp cận Tư Hạo Lam.
Mai Khâm thử thăm dò hỏi: “Đây là trùng hợp hay sau lưng có người giở trò quỷ?” Anh ngập ngừng, vừa suy tư vừa phân tích. “Bao nhiêu năm nay chưa từng gặp nhau, đột nhiên lại cùng xuất hiện thế mà vì Tư thiếu gia, cũng quá kì lạ.”
“Anh đi điều tra xem rốt cuộc sao lại thế này.” Kha Lâm phân phó Mai Khâm.
Hắn nói xong, ánh mắt rơi xuống bàn làm việc của mình nhưng tâm tình lại bay đến nơi khác. Một lát sau, rốt cục hắn không nhịn được giơ ba toong hung hăng đập xuống bàn.
Tư Hạo Lam không rõ chân tướng sự việc, nhưng y mơ hồ đoán được nguyên nhân khiến Kha Lâm tức giận khẳng định có quan hệ với cốt truyện.
Y đã mau quên Kha Lâm là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này.
Nhưng mặc kệ thế nào, việc đã cùng người ta bàn bạc xong, không có khả năng không đi. Ngày hôm sau Tư Hạo Lam thu thập bản thân, chuẩn bị xuất phát vào nội thành.
Cho dù sự tình có uẩn khúc, y cũng phải có khế ước tinh thần, tên đã lên dây, không thể nói không ký là không ký.
Y vừa bước ra khỏi cửa phòng đã bị Mai Khâm ngăn cản.
“Tư thiếu gia, cho tiên sinh một chút thời gian. Cậu ấy sẽ xử lý xong chuyện này.”
Tư Hạo Lam trừng anh ta, nói: “Ta phải cùng chủ cũ giải ước sau đó ký hợp đồng, sự tình rất phức tạp.”
Mai Khâm mỉm cười nói: “Yên tâm, đều có thể thu xếp được.” Anh ta nghĩ nghĩ, hỏi Tư Hạo Lam một vấn đề. “Tư thiếu gia rất muốn đến công ty mới sao? Có hảo cảm với công ty kia?”
Tư Hạo Lam nhún vai, nói: “Vì ta có phim đóng. Điều kiện của bọn họ rất tốt. Ngược lại không có lý do gì khác.” Có thể có hảo cảm gì, lại chưa từng tiếp xúc, chẳng qua có chút đố kỵ mà thôi.
Mai Khâm thở phào nhẹ nhõm. “Vậy đi.”
Quản gia dùng thái độ ôn hòa trước sau như một nói với Tư Hạo Lam: “Xin hãy tin tưởng tiên sinh.”
Tư Hạo Lam há mồm, cuối cùng không nói gì cả.
Bỏ đi, dù sao tới bây giờ y vẫn không phản kháng được Kha Lâm cũng đã thành thói quen.
Tư Hạo Lam ở nhà đợi hai ngày, rất thần kỳ là lão bản và giải trí Gia Sổ đều không liên hệ y. Y cũng kiên nhẫn không gọi điện hỏi.
Kha Lâm đột nhiên lao vào phòng gián đoạn cuộc nói chuyện của y và chữ cái muội. Y lại mở weibo thế mà phát hiện chữ cái muội hơn nửa đêm quay lại nói với y.
“Ca ca, em đã điều tra giải trí Gia Sổ. Bọn họ không hề chuyên nghiệp, anh có lựa chọn tốt hơn.”
Cô để lại câu này liền biến mất không thấy bóng dáng. Tư Hạo Lam tiếp tục hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?” Cũng không nhận được câu trả lời của cô.
Một người hai người đều xuất quỷ nhập thần.
Kha Lâm gần như đã nhốt mình trong phòng nhiều ngày, không gặp mặt Tư Hạo Lam, cơm cũng để Triệu Kì mang vào phòng, không biết đang buôn bán cái gì.
Tư Hạo Lam chán muốn chết, dẫn theo Martha đi chăm sóc mảnh vườn kia.
“Sao cái gì cũng chưa mọc?” Tư Hạo Lam ngồi xổm bên mép vườn, khom lưng nhìn bùn đất, cơ hồ muốn trừng miếng đất ra một lỗ thủng, cũng không thấy có bất cứ dấu hiệu nảy mầm.
“Nào có nhanh như vậy, đại thiếu gia của tôi.” Triệu Kì bất đắc dĩ mà nói. “Hơn nữa mùa này không tốt, chỉ có thể chọn những loại đơn giản dễ sống, chờ đầu xuân năm sau sẽ gieo hạt diện rộng.” Tư Hạo Lam bĩu môi.
Mấy ngày nay Triệu Kì bị y quấy rầy muốn chết, đợi đến ngày thứ ba cũng chính là ngày cuối cùng gia hạn với giải trí Gia Sổ, Triệu Kì rốt cục được giải phóng.
Ngày đó, chiếc Audi màu đen từ ngoài cổng lớn tiến vào sân, từng chiếc từng chiếc dừng lại chỉnh tề.
Sơn xe sáng bóng được mặt trời chiếu đến lóa mắt, người đàn ông lực lưỡng mặc tây trang đen từ trên xe đi xuống, lễ độ cung kính đứng hai bên làn xe, lẳng lặng chờ ai đó xuất hiện.
Lần đầu tiên Triệu Kì thấy tư thế này, tròng mắt trừng muốn rớt ra ngoài, đây là đóng phim xã hội đen sao? Hay là quay clip cường hào?
“Tư thiếu gia, mọi chuyện đã sắp xếp xong. Cậu mau đi đi.” Mai Khâm ở bên cạnh Tư Hạo Lam thúc giục y.
“Sắp xếp như thế nào? Đi đâu?” Tư Hạo Lam trừng mắt với Mai quản gia.
Mai quản gia cười như hồ ly, nói: “Đến công ty mới.”
Tư Hạo Lam ngồi trên Audi, y biết mỗi khi Kha Lâm cần trang bức sẽ bày ra một đoàn xe đen, không biết lần này hắn lại muốn làm gì.
Tư Hạo Lam kiên nhẫn theo đoàn xe tiến vào nội thành, chiếc xe chở y đến một nơi xa lạ.
Nơi này hẳn là khu công nghiệp văn hóa thành phố, tọa lạc rất nhiều studio sáng tạo và câu lạc bộ giải trí.
Tư Hạo Lam không rõ tới nơi này làm gì.
Bọn họ dừng lại trước một căn nhà có phong cách độc đáo. Tư Hạo Lam cẩn thận đánh giá, căn nhà này chỉ có một tầng nhưng mà rất rộng lớn, thoạt nhìn như xưởng cải tạo. Bên ngoài sử dụng các vật liệu phối màu trang trí theo phong cách hiện đại, ốp thủy tinh đủ loại màu sắc, nhìn qua giống như hàng mỹ nghệ khổng lồ vô cùng độc lập và bắt mắt.
Người mặc đồ đen thay Tư Hạo Lam mở cửa xe: “Mời Tư thiếu gia, đây là lễ vật Kha tiên sinh tặng cho cậu.”
Tư Hạo Lam xuống xe mặt không biến sắc, từ ngoài đường đi đến trước cửa phòng.
Y đẩy cửa ra.
Trong phòng rất trống trải, thiết kế theo không gian mở, trên mặt đất bày từng dãy từng dãy bàn làm việc. Bàn làm việc có đủ loại kiểu dáng, màu sắc tươi đẹp, tách thành các không gian khác biệt nhưng mỗi khu vực đều liên thông với nhau.
Các loại văn phòng phẩm đều vô cùng đầy đủ, phòng trà phòng nghỉ vân vân… và các loại vị trí chức năng khác đều được đánh dấu đặc thù, cái gì cần có đều có.
Trên trần nhà cao cao treo đèn công nghệ hình đám mây chiếu nơi này đến sáng trưng.
Đây là một công ty.
Tư Hạo Lam có thể nhận ra.
Một người phụ nữ bước ra từ trong phòng làm việc, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, mặc blaze đỏ và quần legging đen, chân đi giày da mũi nhọn, trên tay cô cầm một bản ghi chép, khí chất lão luyện.
Đi cùng cô còn có cả lão bản. Lão bản vẻ mặt mờ mịt, biểu tình không khác Tư Hạo Lam là mấy.
“Chuyện này là sao?” Chờ hai người đi tới, Tư Hạo Lam mở miệng hỏi.
Lão bản dẫn đầu nói: “Tôi không biết, hai ngày trước đột nhiên có người thông báo cho tôi nói cậu sẽ không giải ước. Sau đó hôm nay tôi được mời đến đây.”
“Ta không hỏi ngươi.” Tư Hạo Lam tuyệt tình chỉ ra. “Vừa nhìn là biết ngươi cũng không hiểu. Ta đang hỏi vị cô nương này.”
Cô gái công sở bị gọi là “cô nương” co rút khóe miệng, nói với Tư Hạo Lam: “Xin chào, Tư tiên sinh. Cậu có thể gọi tôi là Sarah. Tôi là người đại diện của Kha Lâm tiên sinh, trợ giúp anh ấy xử lý nghiệp vụ công ty.”
Sarah giới thiệu đơn giản chút tình huống cho Tư Hạo Lam và lão bản nghe: “Nơi này là công ty văn hóa mới do Kha Lâm tiên sinh trù hoạch kiến lập vì Tư tiên sinh, tên là…”
Cô cúi đầu lật giở bản ghi chép, rất xin lỗi mà nói: “Ngại quá. Vì thời gian cấp bách, thủ tục công việc thật sự cẩu thả, chỉ có thể đăng ký tạm một tên, cụ thể là gì tôi cũng không nhớ rõ.” Cuối cùng cô lật tới một trang, sắc mặt có chút quái gở. “… Lúc đó vội vàng đến công thương báo giấy tờ, Kha tiên sinh tiện tay điền một cái tên, là công ty văn hóa truyền thông Đại Phong Xuy?”