Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 4: Diễn tinh ra đời



Edit: Shion

Sốc!

Tư Hạo Lam cảm thấy mặt mình nóng ran. Cảm giác này quá xa lạ khiến y hoảng sợ. Hơn nữa toàn thân còn có một loại cảm giác tê dại, trong một giây không đứng vững thiếu chút nữa ngã lên người Kha Lâm.

Kha Lâm vươn tay đỡ lấy cơ thể y.

Qúa vi diệu! Tuy Kha Lâm thoạt nhìn rất gầy nhưng lại vững vàng cố định Tư Hạo Lam, đỡ y dậy. Vì thế Kha Lâm liền thấy mặt Tư Hạo Lam ửng đỏ. Làn da trắng nõn phủ một màu đỏ tươi như mây hồng bay. Hai mắt ngập nước. Vẻ mặt ý xuân dạt dào.

Kha Lâm: “…..”

… Đây là ý gì?!

Kha Lâm nhìn chằm chằm Tư Hạo Lam, ánh mắt thâm trầm không nói một lời. Tư Hạo Lam cúi đầu kháng cự đôi mắt phượng mê hoặc kia, cố gắng hoàn hồn, sau đó trở mình chống lên tay vịn xe lăn thoát khỏi Kha Lâm.

Y dán mắt nhìn Kha Lâm, lui về phía sau vài bước, hô hấp có chút dồn dập, kinh nghi bất định giờ tay sờ sờ lên mặt mình. Đỏ đến phỏng tay!

Con mẹ nó! Từ lúc y sinh ra đến giờ chưa bao giờ đỏ mặt, cảm giác thẹn thùng áy náy ngại ngùng linh tinh nọ kia xưa nay chưa từng tồn tại trong từ điển của y. Chuyện quái gì đang xảy ra?? Chỉ mới chạm một chút vào tên họ Kha này thân thể lập tức khô nóng, mặt mũi đỏ bừng.

Tư Hạo Lam thử tiến về phía Kha Lâm sau đó lùi lại.

Qủa nhiên, mấu chốt nằm trên người tên họ Kha, một khi tới gần hắn tim sẽ đập nhanh, cả người nhũn ra. Đứng càng gần càng cảm thấy hắn đẹp trai ____đi xa, bình thường, đến gần, đẹp mắt.

Cmn gặp quỷ.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Tư Hạo Lam đỏ mặt, trước trước sau sau ở bên cạnh Kha Lâm đi tới đi lui, không hiểu y đang bị làm sao. Tư Hạo Lam mặt đỏ tai hồng nhưng ánh mặt lại cực kỳ u ám, hung tợn nhìn Kha Lâm, cuối cùng đưa ra kết luận, tức giận hỏi: “Ngươi hạ độc ta?”

Mọi người: “……”

Kha Lâm dựa trên xe lăn, ngẩn người, sau đó bật cười thành tiếng: “Ta mới nên hỏi ngươi có phải uống nhầm thuốc.”

Tư Hạo Lam từng lĩnh giáo qua pháp thuật có thể mê hoặc tâm trí nhưng đối với y mà nói cũng chỉ là mưa bụi. Y chưa từng giống như bây giờ, ở trước mặt người khác mặt đỏ tai hồng. Chuyện này đối với một kẻ lỗ mũi mọc trên đỉnh đầu như Tư Hạo Lam mà nói vô cùng không thể tha thứ!

Y chắc chắn Kha Lâm giở trò quỷ. Nhưng mặc kệ y thấy thế nào, Tư Hạo Lam không tin người đàn ông gầy gò ốm yếu ngồi xe lăn này có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc y. Tư Hạo Lam không dám lại gần Kha Lâm, sợ lại rơi vào tà thuật của hắn, ở đại sảnh ngồi xuống đầu bên kia sô pha, gắt gao nhìn chằm chằm Kha Lâm, sắc mặt giận dữ. Chỉ là trên khuôn mặt vẫn mang theo màu hồng phớt không chịu biến mất, thoạt nhìn uy lực không đủ.

Lúc này Mai quản gia đột nhiên vỗ đầu, áy náy nói: “Chậm trễ khách quý, tôi sẽ pha trà ngay.”

Quản gia mời tài xế và bảo tiêu ngồi xuống. Cả hai căn bản không dám ngồi, thậm chí bọn họ còn không biết có nên rời đi hay không. Tư Ích Niên chỉ giao phó đưa Tư Hạo Lam đến nơi, nhưng hành vi của đại thiếu gia rất kỳ quái, bọn họ không dám đi.

Tư Hạo Lam vẫn dán mắt nhìn Kha Lâm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Kha Lâm nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, nói với Tư Hạo Lam: “Ngươi không giống trong tưởng tượng của ta. Nên nói lá gan ngươi lớn hay là ngây thơ, dám một mình chạy đến đây.”

…. Lần đầu tiên có người nói mình ngây thơ. Tư Hạo Lam đứng lên, muốn đấm hắn!

Sau đó y lại ngồi trở về.

Mới tới gần vài bước loại cảm giác tim đập siêu nhanh này lại xuất hiện. Hôm nay, cuối cùng y cũng biết chữ “Nhẫn” rốt cuộc viết như thế nào.

Kha Lâm đặt tay lên đôi chân không có tri giác của mình, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Bỏ tiền mua vợ mà đến cả tên vợ cũng không biết?! Tư Hạo Lam trừng mắt, từ kẽ răng gằn ra mấy chữ: “Tư Hạo Lam.”

“A, tên nghe rất hay.” Kha Lâm thờ ơ đáp. “Nếu ngươi đã chủ động như vậy, vậy thì thêm cho ba ngươi chút tiền đi.”

Khóe miệng hắn luôn mỉm cười. Lúc nheo mắt khiến cho người ta có một loại cảm giác âm trầm cổ quái, giọng nói còn cực kỳ ngả ngớn. Trong mắt Tư Hạo Lam tên này từ đầu đến chân đều rất ____thiếu đánh.

Thật muốn đấm nha. Tư Hạo Lam bẻ bẻ nắm tay, nhiệt dư trên mặt còn chưa biến mất, y hít sâu mấy hơi.

Lần đầu tiên trong đời y biết đến cảm giác mặt đỏ tim đập, thật sự chấn động vô cùng, cảm giác này quá khủng bố, tất nhiên trong từ điển của Tư Hạo Lam không có từ “Trốn”. Y trừng mắt tiếp tục quan sát Kha Lâm

Lúc này Mai quản gia bưng trà lên, hàm chứa ý cười đưa cho Tư Hạo Lam: “Tư thiếu gia, mời uống trà.”

Tư Hạo Lam nhận chén trà cũng không dám uống. Y không dẫn theo đầy tớ, sợ rằng trong nước trà có độc. Nhưng bên cạnh tài xế và vệ sĩ căng thẳng từ nãy tới giờ đã sớm khát nước, nhận lấy tách trà uống một hơi cạn sạch. Tư Hạo Lam nhìn hai người bọn họ. Nước trà trôi xuống, không xảy ra một chút phản ứng.

Kha Lâm quay đầu dặn dò Mai quản gia: “Anh mau đi sắp xếp một gian phòng cho hắn.”

Tư Hạo Lam lập tức phản bác nói: “Không cần.”

Trước khi đi y còn khua môi múa mép chờ giải quyết Kha Lâm xong sẽ trở về ăn khuya. Đáng tiếc hôm nay ra trận gặp chút bất lợi.

Kha Lâm mỉm cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong nhẹ nhàng, đôi mắt nheo lại vừa có chút mãn nguyện vừa có chút tà ác. Hắn nói: “Mọi người đã đến đây rồi chẳng lẽ còn muốn đi?”

Hắn cố ý dừng lại một chút, giả vờ như bừng tỉnh đại ngộ. “Không đúng, không cần dọn phòng, hắn sẽ ngủ với tôi.”

Ngủ cái mả cha nhà ngươi, lão tử cho ngươi tàn phế.

Tư Hạo Lam siết tay dùng sức một chút, ghế sô pha bị hắn nện ra một cái lỗ. Vệ sĩ sợ tới mức đầu đầy mồ hôi. Kha Lâm phát hiện đại thiếu gia này là một phần tử bạo lực, nghĩ nên rút lui như thế nào bây giờ. Kha Lâm và Mai quản gia coi như không nhìn thấy. Mai quản gia đổi lại chân thành khuyên Tư Hạo Lam: “Tư thiếu gia, uống trà đi.”

Tư Hạo Lam lưỡng lự một lúc, bưng tách trà trong tay, uống một ngụm bình tâm tĩnh khí.

Vì đang là mùa hè, Mai quản gia pha trà hoa thảo, cố ý giảm độ ấm của nước xuống một chút, rất vừa phải, thả thêm một ít mơ. Chua ngọt giải nóng, ngon miệng vô cùng. Ngay cả muộn phiền cũng được nước trà hóa giải một phần.

Tư Hạo Lam không nhịn được uống thêm một ngụm, sau đó đem tách trà tu sạch. Y nhìn về phía Mai quản gia, bưng cái chén hợp tình hợp lý mà nói: “Thêm một chén nữa.”

Kha Lâm cười khẽ một tiếng, không biết có ý gì.

Mai quản gia mỉm cười bê bình trà rót đầy chén cho Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam ngửa đầu tu một hơi như uống rượu, lúc này mới cảm thấy bực tức trong lòng vơi đi một ít. Y lau miệng, giương mắt nhìn Kha Lâm, nghĩ có lẽ nên tìm một cái chăn bắt người trói vào sau đó đánh cho một trận.

Tư Hạo Lam chộn rộn.

Trong lúc y đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy ý thức bắt đầu lơ lửng, mông la mông lung mệt rã rời. Y cố gắng mở to hai mắt lại phát hiện mí mắt liên tục đánh nhau, hoàn toàn không thể tỉnh táo. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ. Y căm phẫn dùng chút tỉnh táo cuối cùng nhìn Kha Lâm và quản gia của hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Quả nhiên dám hạ độc ta…”

Nói xong liền gục lên ghế sô pha, không chút động tĩnh.

Vệ sĩ và tài xế không hiểu tại sao. Kha Lâm nhìn về phía Mai quản gia, hỏi: “Trong trà thả cái gì?”

Mai quản gia vô tội nói: “Tôi thấy cậu ấy rất bực bội nên thả vào trà ít hoa thảo an thần, trợ giấc ngủ bình thường cậu hay uống.”

Anh ta kỳ lạ đi qua thăm dò Tư Hạo Lam, sau đó quay đầu báo cáo với Kha Lâm: “Ngủ rồi.”

Mọi người: “….”

Tài xế và vệ sĩ cảm thấy có lẽ do đại thiếu gia tuyệt thực quá mệt mỏi…

Kỳ thực Tư Hạo Lam xuyên từ hai thế giới sau đó phải tiếp nhận quá nhiều tri thức, tiêu hao quá nhiều tinh lực, hơn nữa việc nguyên chủ tuyệt thực cũng có ảnh hưởng đến y, uống hai chén an thần liền rơi vào giấc ngủ. Kha Lâm thấy vệ sĩ và lái xe đưa mắt nhìn nhau, nói với bọn họ: “Các người muốn đưa hắn về?”

Vệ sĩ vội vàng nói: “Không có, Tư tiên sinh chỉ bảo chúng tôi đưa thiếu gia đến đây, không nói đưa cậu ấy về.”

Kha Lâm nghe vậy khoát khoát tay, đuổi bọn họ: “Vậy các người đi đi, để hắn lại đây.”

Vệ sĩ và tài xế chỉ mong nghe được câu này, rốt cục thở phào nhẹ nhõm tháo chạy khỏi sơn trang cổ quái, trở về báo cáo kết quả công tác. Trong phút chốc, đại sảnh chỉ còn Kha Lâm và quản gia thêm một Tư Hạo Lam nằm im bất động.

Hai người bọn họ nhìn chằm chằm Tư Hạo Lam đang say sưa ngủ. Một lúc sau, Mai quản gia khó xử nói: “Không ngờ Tư gia thật sự bán con trai qua bên này.” Kha Lâm thu hồi nụ cười ngạo mạn khinh thường, xụ mặt nghiêm trang hoàn toàn biến thành một người khác, nói: “Ban đầu Tư Ích Niên nhét phụ nữ cho tôi. Tôi cự tuyệt. Ông ta liền cho rằng tôi thích đàn ông, sau đó lại nhét đàn ông cho tôi. Tôi lại cự tuyệt. Ông ta cho rằng tôi chướng mắt những thứ đó, liền tặng con trai cho tôi.”

Kha Lâm hừ một tiếng: “Thèm tiền đến phát điên rồi. Sao lại cho rằng tôi cần vợ?”

Mai quản gia nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ ông ta cảm thấy cậu cần xung hỉ chăng?”

“Nhìn tôi giống sắp chết lắm hả?” Kha Lâm nổi giận.

Mai quản gia ho khan một tiếng, lại nhìn về phía Tư Hạo Lam: “Cậu ấy cũng quá đáng thương, bị cha ruột đối xử như vậy… Tiếp theo nên làm sao bây giờ, thật sự muốn giữ cậu ấy lại sao?”

Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam gục trên ghế, ánh mắt không thể lý giải. “Hắn quyến rũ tôi.”

“?” Mai quản gia ngây người.

“Phải vậy không. Tại sao tôi không nhìn ra.”

Kha Lâm chỉ vào người đang nằm trên sô pha, ngôn ngữ chuẩn xác mà nói: “Khi nhìn thấy tôi hắn lập tức vấp ngã, còn cố ý ngã lên người tôi. Thân thể mềm nhũn, khuôn mặt ửng đỏ, ghé sát bên cạnh liếc mắt đưa tình với tôi. Hắn cố ý tỏ vẻ đáng yêu cho tôi nhìn có phải không?”

Mai quản gia nghĩ thầm, tại sao tôi chỉ thấy cậu ta trợn mắt từ đầu đến cuối.

“Hơn nữa, hắn không đi chính là muốn ngủ chung phòng với tôi. Tôi bảo anh chuẩn bị phòng khách hắn còn không đồng ý.”

Kha Lâm tiếp tục bổ sung, càng nói càng giống như thật.

Mai quản gia gian nan giải thích: “Lúc đó cậu ấy không có ý này…”

“Bây giờ hắn còn giả bộ ngủ, chính là quyết tâm muốn ở lại, chắc chắn Tư Ích Niên đã giao cho hắn nhiệm vụ đặc biệt, bảo hắn đến quyến rũ tôi, đạt được mục đích bí mật.”

Mai quản gia suýt chút nữa bị hắn thuyết phục, nhịn không được đi qua đẩy đẩy Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam vẫn không hề nhúc nhích. “Nhưng cậu ấy thực sự đang ngủ.”

Kha Lâm lại hừ một tiếng, nói: “Nhất định đang diễn kịch.”

Mai quản gia hoàn toàn bó tay, hỏi Kha Lâm: “Vậy cậu muốn làm gì?”

“Nếu tôi đã trả tiền cho Tư Ích Niên…” Kha Lâm dùng ánh mắt tuần tra một lần trên người Tư Hạo Lam, cuối cùng nhếch môi mỉm cười. “Đương nhiên là bồi hắn diễn.”

Mai quản gia: “…..”

Sao cậu vui vẻ quá vậy.

Kha Lâm không giấu được ánh mắt tràn đầy hào hứng, hất cằm ra hiệu cho quản gia. “Mang hắn vào phòng đi.”

_________

Diễn tinh: ngôn ngữ mạng chỉ những người thích đóng kịch, trong cuộc sống hàng ngày rất hay giả bộ như mình đang trong một bộ phim nào đó. Từ TA tương đồng là Drama Queen.

- Hết chương 4-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.