Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 6: Vì fans



Edit: Shion

Kha gia ở cách trung tâm nội thành khá xa, cho dù Mai Khâm ngựa quen đường cũ đưa Tư Hạo Lam đến đích cũng tìm mất một tiếng rưỡi.

Trên đường người kia lại gọi điện cho Tư Hạo Lam, hỏi: “Sao cậu còn chưa tới?”

Tư Hạo Lam mất kiên nhẫn, nói: “Ngoan ngoãn chờ.” Cũng học cách cúp điện thoại.

Mai Khâm đã nhìn ra, vị chủ nhân này không phải người dễ chọc, cùng một loại người với thiếu gia nhà bọn họ.

Căn cứ vào kinh nghiệm sống lâu năm cùng Kha Lâm mạch não không bình thường, Mai quản gia hết sức chuyên chú lái xe, không nói một câu dư thừa.

Xe đến trung tâm thành phố, tới công ty kinh tế của nguyên chủ.

Công ty rất nhỏ, thuê một văn phòng rẻ tiền, tài nguyên không nhiều, nhưng thái độ tốt xấu còn khá nghiêm túc, kinh doanh một hai nghệ sĩ, dốc hết toàn lực đào tạo ngôi sao mới trong thị trường giải trí. Gần đây nguyên chủ đoạt được cơ hội thử vai, tuy rằng chỉ là vai phụ nhưng đất diễn không hề ít, còn có lời thoại nha! Công ty từ trên xuống dưới tổng cộng năm người cực kì đặt hi vọng vào y. 

Gọi điện thoại cho Tư Hạo Lam chính là lão bản công ty kiêm người đại diện. Gã liên tục đứng bên cửa sổ văn phòng chờ Tư Hạo Lam, đợi hơn nửa ngày mới nhìn thấy một chiếc Cayenne chạy về phía này.

Tư bản lắm tiền!

Lão bản nhớ đến việc mình đã quăng toàn bộ tài sản vào công ty, hàng ngày chỉ có thể lái con xe bánh mì bảy chỗ liền một phen đổ lệ chua xót.

Lão bản tưởng con xe này chỉ đi ngang qua, không ngờ Cayenne ổn định dừng dưới chân tòa nhà. Một người mặc quần tây đen áo sơ mi trắng từ trên ghế lái bước ra, sạch sẽ lưu loát, cử chỉ chững chạc tao nhã, anh ta vòng qua phía sau mở cửa xe. Người bước ra không phải là Tư Hạo Lam sao? 

Tư Hạo Lam điệu bộ cực kì khoa trương, sống lưng thẳng tắp, quan sát tình huống xung quanh, trên mặt lộ vẻ khinh thường, giơ tay nhấc chân phong thái đại thiếu gia.

Thằng nhóc này còn chưa nổi đâu, vài ngày không gặp sao lại phô trương đến vậy.

Lão bản mơ hồ biết gia đình Tư Hạo Lam là người có tiền, có tiền đến trình độ nào thì không rõ lắm. Trước đây y không muốn nói, hôm nay vừa thấy quả nhiên khiến cho người ta tặc lưỡi.

Lão bản chạy ra còn oán trách: “Đợi cậu từ sáng sớm, sao gần giữa trưa mới đến.”

Gã chạm mặt Tư Hạo Lam, tiếp theo chần chờ một lúc, sao cảm giác Tư Hạo Lam cao hơn một chút, còn đẹp trai hơn mọi ngày.

Tư Hạo Lam cúi đầu nhìn lão bản, tự động coi gã như người thu tiền trong gánh hát, mập mờ nói một câu có lệ: “Đi muộn.”

Lão bản không thể tin được [y lại nói như thế], khuyên dạy y: “Chuyện quan trọng thế này sao có thể đi muộn được, lần này không phải phim chiếu mạng bình thường đâu. Sao có thể không coi trọng chứ? Không phải tôi đã nói, cậu không thể có cái thái độ này, còn chưa nhận được vai diễn đã phiêu như vậy, người trẻ tuổi các cậu phải làm đến nơi đến chốn.”

Tư Hạo Lam phát hiện, người ở thế giới này con mẹ nó sao đều dài dòng như vậy. Y nhíu mày, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”

Lão bản thành thành thật thật câm miệng, sau đó lại tự hỏi tại sao mình phải nghe lời y, tốt xấu gì mình cũng là lão bản, vì thế gã quay đầu nhìn về phía Mai Khâm, hỏi: “Ai đây?”

Mai Khâm tủm tỉm cười: ”Xin chào, tôi chỉ là một tài xế, không cần để ý đến tôi.” Anh ta nhìn Tư Hạo Lam xin chỉ thị. “Tư thiếu gia, tôi đã đưa cậu đến đây, bây giờ tôi được phép trở về rồi chứ, tiên sinh nhà tôi cần người chiếu cố.”

“Không được.” Tư Hạo Lam hoàn toàn bác bỏ, vẫn là câu nói cũ: “Ngươi là thủ hạ của ta, đừng quan tâm đến hắn.”

Mai Khâm: “….”

Ba người đi vào văn phòng công ty. Diện tích văn phòng rất nhỏ, bên trong chất đầy bàn ghế và đồ vật linh tinh, dường như đến chỗ đặt chân cũng không có. Lão bản đẩy ra mấy cái ghế tựa cho mọi người ngồi, sau đó tỉ mỉ giải thích tình huống thử vai lần này cho Tư Hạo Lam.

Vì sao lần casting này nhất định phải thành công, bởi vì bộ phim truyền hình này là lần đầu tiên ra mắt màn ảnh nhỏ của ảnh đế, phân lượng rất nặng.

Ảnh đế là một đại lão trong làng điện ảnh. Xuất đạo bắt đầu từ điện ảnh, bộ phim điện ảnh đầu tay sau khi công chiếu liền giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất. Sau đó liên tục nhận được tài nguyên màn ảnh lớn, danh tiếng phòng bán vé song thắng. Ngay khi tất cả mọi người nói hắn sẽ phát triển theo hướng quốc tế hóa, ảnh đế đột nhiên tuyên bố sắp quay một bộ phim truyền hình khiến cho tất cả đồng nghiệp trong giới hết sức kinh hoàng!

Để bảo trì địa vị, bộ phim truyền hình này phải chế tác hoàn mỹ. Theo kịch bản bắt đầu ngàn chọn vạn tuyển, đoàn làm phim cũng không thiếu tiền. Bộ phim này chưa khai máy đã được rất nhiều người chú ý, rất nhiều người muốn bắt chuyến xe này, hi vọng có thể tìm kiếm một vai diễn bên trong, nói không dễ nghe là đến lúc đó đánh một cái cũng được hưởng chút hào quang.

Đoàn phim yêu cầu đã giỏi còn muốn giỏi hơn, vai phụ cũng không chọn tùy tiện qua loa, yêu cầu tiến hành thử vai.

Chính là đại khái sắp xếp sáu bảy tám vị trí nam phụ nhưng chỉ có một vé vào cửa casting, cho dù như vậy lão bản cũng đủ kích động.

Tư Hạo Lam không kiên nhẫn nhìn văn phòng nhỏ hẹp này, nghĩ thầm tại sao phải nghe một ông chú trung niên luôn mồm không dứt. Tuy y có chút hứng thú với việc đóng phim, nhưng loại hứng thú này đối với y cũng như ô tô, di dộng, chỉ hiếu kỳ nghịch ngợm chứ không hề mãnh liệt. Văn phòng nhỏ, công ty nhỏ, vai diễn cũng nhỏ đều khiến Tư Hạo Lam cảm thấy không có một chút thể diện.

Y nguyên lai ngự trên núi Linh Sơn, lúc đó tứ hải không ai không biến đến uy danh của y. Danh hiệu của y còn có công năng khiến trẻ em nín khóc.

Kết quả y bị khiếu nại xuyên đến nơi này, ăn cũng không ăn được____ y nhớ đến bát cháo trắng nhạt nhẽo sáng nay, ngủ cũng không ngủ được ___ lúc ngủ còn bị một tên biến thái trói hai chân, còn phải đi làm con hát.

Cho dù làm con hát, y khẳng định cũng phải thật nổi tiếng, chứ không chỉ diễn một vai diễn nhỏ như vậy.

“Không đi. Không diễn.” Tư Hạo Lam đột nhiên nói.

Lão bản kinh ngạc, mặt ủ mày ê: “Sao cậu lại mất hứng rồi? Đừng đùa, đây là cơ hội hiếm có nha. Hôm nay gọi cậu tới là muốn cho cậu một ít tư liệu phim truyền hình, cậu sẽ nghiên cứu nó sau đó tôi sẽ đi nghe ngóng sở thích của đạo diễn sản xuất.” Gã lật ra một bản ghi chép, chuẩn bị sẵn sàng từng bản từng bản đọc cho Tư Hạo Lam nghe.

Tư Hạo Lam ghét bỏ đẩy đống sổ sách.

Không muốn làm, không vui, muốn đánh người!

Y đứng lên, phủi mông định về. Lão bản vội vã ngăn y lại, nói: “Cậu đừng tùy hứng, cứ như vậy thật sự sẽ đổi cơ hội cho người khác.”

Công ty bọn họ tổng cộng có hai nghệ sĩ, về phương diện diễn xuất người kia quả thực rất tệ, đi cũng chỉ làm bẽ mặt, trong tình thế cấp bách lão bản chỉ có thể hù dọa Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam tất nhiên không để mình bị xoay vòng vòng, y khăng khăng đòi đi, lão bản thậm chí nói: “Muốn làm loạn thì phải trả tiền vi phạm hợp đồng.”

Tư Hạo Lam quay đầu ra hiệu cho Mai Khâm: “Ngươi trả tiền.”

Nụ cười trên mặt Mai Khâm rạn nứt, tuy cậu là bà xã của tiên sinh nhưng còn chưa xuất giá đã bắt đầu đòi tiền.

Lão bản sắp điên rồi, lúc này còn có thể gây sức ép gì. Gã từ uy hiếp chuyển sang dụ dỗ: “Tôi đã đặc biệt mua fans cho cậu, tốn biết bao nhiêu tiền đâu, cậu xem cậu đã có mấy vạn fans rồi này.” 

Nguyên chủ lúc đầu chỉ đóng một vài vai diễn, có chút giá trị nhan sắc thu hút fans qua đường, lão bản vì muốn tạo thế nên mua fans cho y, số liệu thoạt nhìn đẹp hơn trước.

Không ngờ Tư Hạo Lam bị mấy câu này hấp dẫn.

“Fans?” Y lặp lại.

Lão bản vội vàng rút điện thoại di động mở weibo cho y xem: “Chỉ cần cậu chịu đóng phim, về sau khẳng định sẽ có thêm nhiều fans.”

Tư Hạo Lam cầm di động xem weibo cá nhân của mình.

Bình thường tài khoản đều do lão bản tự tay quản lý, thi thoảng đăng ít ảnh của Tư Hạo Lam, bên dưới sẽ có bình luận linh tinh, hơn phân nửa đều là “Đẹp trai quá!!” “Ca ca đẹp trai như vậy sao vẫn chưa nổi ta.” bla bla…

Thần kỳ chính là, đáng lẽ phải là ảnh của nguyên chủ, nhưng người trên ảnh toàn bộ đều được thay thành Tư Hạo Lam. Dáng vẻ Tư Hạo Lam chạy bộ, dáng vẻ Tư Hạo Lam khi thử quần áo, Tư Hạo Lam bắn tim, Tư Hạo Lam nháy mắt, Tư Hạo Lam học tiếng mèo kêu….

Tư Hạo Lam nhìn bản thân trong ảnh ưỡn ẹo phong tình, sắc mặt trở nên đen sì.

Y lập tức giơ máy lên tự chụp cho mình một bức ảnh tự sướng. Cằm nâng một góc 45 độ, nhếch môi, mắt hơi nheo lại, lông mi che khuất con ngươi màu đen, y không cười. Chụp ảnh xong, người trong ảnh trên mặt mang theo khinh thường, cao lãnh mà biếng nhác, ánh mắt tựa như nhìn thấu người ngoài màn hình khiến trái tim người ta ngứa ngáy.

Tư Hạo Lam lúc này mới hài lòng.

Đây mới là mỹ nhan thịnh thế của lão tử!

Mắt thấy y chuẩn bị đăng lên weibo, lão bản vội vàng ngăn lại: “Phải thêm filter.”

Lão bản mân mê một lúc sau đó đăng lên. Vừa cập nhật ảnh mới lên weibo lập tức có người tán thưởng, trong một lúc đã có mấy cái bình luận hiện ra.

“Tiểu ca ca hôm nay trông khác quá.”

“Cố lên!”

“Bắn tim bắn tim bắn tim.”

“Oa, quá đẹp, em thích!”

Weibo của Tư Hạo Lam chủ yếu là fans qua đường, bình luận đều rất đơn giản, số lượng cũng không nhiều, cho dù chỉ như thế này, cũng làm y nhớ đến thời gian ở trên núi. Tuy rất nhiều người sợ y, đổi lại có rất nhiều người sùng bái y.

“Chờ cậu đóng phim xong, nổi tiếng rồi, fans sẽ càng nhiều.” Kỹ năng tùy mặt gửi lời của lão bản thuộc hạng nhất, đánh rắn quấn gậy*, ở bên tai Tư Hạo Lam thổi gió.

*ý chỉ việc lợi dụng thời cơ*

Tư Hạo Lam nhìn gã một cái.

Lão bản vội vàng nói: “Thật đó, như ảnh đế có tận mấy ngàn vạn fans. Hắn up weibo ba phút mấy vạn bình luận.” Tuy rằng cũng rất nhiều nước*.

*Nước* (thủy phân): thuật ngữ giải trí bên Trung, ý chỉ số lượng ảo.

Tư Hạo Lam trầm ngâm một lúc.

Y hưởng thụ cảm giác được sùng bái ____ kỳ thật chính là mê trang bức. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, y xem trọng đại nghiệp củng cố uy danh, chi bằng bắt đầu từ việc đạt được ngàn vạn fans. Tư Hạo Lam lại ngồi xuống, coi như chưa xảy ra chuyện gì nói với lão bản: “Vừa rồi ngươi nói vai diễn kia thế nào?”

Lão bản nghĩ thầm tiểu tổ tông này lúc nắng lúc mưa, mặc kệ Tư Hạo Lam suy tính cái gì, cuối cùng y cũng chịu nghe chính sự.

Tư Hạo Lam vốn xuất phát muộn, hơn nữa từ Kha gia lái xe đến đây tìm mất một tiếng rưỡi, nháy mắt đã đến giờ cơm trưa. Để tiết kiệm tài chính lão bản gọi đồ takeout, shipper mang tới ba suất cơm.

Mai Khâm bị vứt một góc vẻ mặt phức tạp nhìn hộp cơm nhiều dầu nhiều muối, nuốt không trôi. Tư Hạo Lam ngược lại ăn vô cùng vui vẻ, nói: “So với buổi sáng ăn ngon hơn hẳn.”

Mai quản gia bị xiên cho một nhát. Nhà bọn họ sử dụng nguyên liệu nấu ăn hữu cơ làm từ thực vật còn thua kém đồ takeout vừa không tốt cho sức khỏe vừa chế biến không cẩn thận.

Cơm nước xong, lão bản mới nói địa điểm và thời gian thử vai cho Tư Hạo Lam, liên tục dặn dò y không được phép đến muộn, trước một ngày phải mặc quần áo qua đây cho gã xem thử. Lão bản lảm nhảm dài dòng thật sự rất phiền. Tư Hạo Lam nhẫn nhịn nghe gã nói, mắt đảo qua đảo lại khắp văn phòng.

Văn phòng cực kỳ bừa bộn. Trên bàn cái gì cũng có, ngoại trừ thiết bị văn phòng thậm chí còn có lò vi sóng và chảo rán. Tủ cũng nhét đến chật ních, trên nóc và bên ngoài đặt thiết bị chụp ảnh nghiệp dư, micro, bảng nhắc thoại và các loại đồ vật linh tinh. 

Ánh mắt Tư Hạo Lam dừng trên một ngăn tủ.

“Đây là cái gì?”

Lão bản đột nhiên bị y chặn họng thiếu chút nữa sặc nước miếng, quay đầu vừa thấy, nói: “Đó là sách cậu mua mà, còn có cả video.”

Trong tủ đều là sách kịch, có giáo trình kĩ thuật biểu diễn cũng có tự truyện của diễn viên còn có công nghệ quay phim điện ảnh. Tư Hạo Lam đi qua rút một quyển lật ra xem, phát hiện ở chỗ trống giữa các đoạn có rất nhiều chú thích.

Nguyên chủ thật sự rất đam mê đóng phim.

Tư Hạo Lam ngoắc ngoắc ngón tay gọi Mai Khâm lại đây, sai khiến: “Mang toàn bộ chỗ này đi.” Y muốn đọc thử.

Mai Khâm trầm mặc ba giây, hỏi: “Mang đi đâu?”

“Lên xe.” Tư Hạo Lam nói không suy nghĩ.

Mai Khâm rất muốn hỏi dọn lên xe sau đó làm sao mà đưa đi, nhưng anh ta không hỏi, anh trực giác bản thân tạm thời không thể chạy thoát. Mai Khâm và lão bản cùng nhau bê sách và đĩa cứng, Tư Hạo Lam chắp tay sau đít chỉ huy bọn họ, cuối cùng thế mà đút chật cốp của con Cayenne SUV.

Lão bản phát thèm nhìn chiếc xe, hâm mộ dõi theo Tư Hạo Lam ngồi lên xe chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ ra một kế, gã tựa lên cạnh xe nói với Tư Hạo Lam: “Chiều nay ảnh đế có hoạt động trong thành phố, muốn đến xem không?” Vừa vặn có thể khích lệ Tư Hạo Lam một chút.

Tư Hạo Lam nhướn mày.

Ảnh đế nói qua nói lại trong miệng mọi người nhất định là một người, cũng chính là vị nam chủ khác trong sách. Tư Hạo Lam đột nhiên ý thức được một chuyện. Y và nguyên chủ là hai người khác nhau, tính cách năng lực đều rất khác biệt, phương thức tư duy cũng không tương đồng, thế nhưng mấy ngày nay mạch truyện vẫn dựa theo hướng phát triển ban đầu.

Mở đầu truyện nhân vật chính đào hôn gia nhập đoàn phim gặp được ảnh đế, Tư Hạo Lam bên này cũng đi từ chỗ Kha Lâm, chuẩn bị thử vai. Tư Hạo Lam bản năng cho rằng y nhất định có thể gặp được ảnh đế. Loại cảm giác này khiến Tư Hạo Lam có chút khó chịu như bị CAO khống chế.

Tư Hạo Lam trầm ngâm một lúc, nói với lão bản: “Lên xe, dẫn ta đi.”

Biết rõ núi có hổ cứ hướng hổ mà đi, sớm muộn gì cũng phải chạm mặt, y thật muốn nhìn xem ảnh đế này là nhân sĩ phương nào.

- Hết chương 6-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.