Mặt Tư Hạo Lam bị nhéo đến biến dạng. Kha Lâm một khi không biết nên làm thế nào liền thích nhéo má y.
May mà ngoại hình y đủ đẹp, bằng không khuôn mặt sẽ bị nhéo xệ.
“Ta nói thật.” Trước sự tấn công của Kha Lâm, Tư Hạo Lam cố gắng duy trì phát âm rõ ràng. “Ta thật sự từ thế giới khác xuyên qua. Ở thế giới cũ ta là Ma quân, về cơ bản không ai có thể thắng được ta.”
“Đúng vậy, Ma quân rất lợi hại.” Tâm trạng tồi tệ cả đêm của Kha Lâm hoàn toàn bị y xua thành mây khói, lúc này vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Ta còn tưởng em là khỉ Pipi* chui ra từ đá, pi một cái liền vui vẻ.”
Tư Hạo Lam: “…” Không thể khai thông.
Kha Lâm buông y ra, mím môi, ẩn nhẫn nhìn y, nói: “Bỏ đi, em không muốn nói vậy đừng nói.” Hắn lại sờ cổ Tư Hạo Lam một lần nữa, xác nhận y không che giấu vết thương trên cơ thể: “Ta không hiểu vì sao mỗi lần em đều bao che cho Lý Tinh Hà, hư cấu ít chuyện nghìn lẻ một đêm giúp hắn giải vây.” Lần trước còn nói Lý Tinh Hà là đồng hương.
“Khoan đã, ta không có bao che hắn. Hắn và ta thật sự là đối thủ.” Tư Hạo Lam nghiêm túc nói. “Ta tuyết đối không bịa đặt.”
Kha Lâm ý vị thâm trường nhìn y một cái: “Qủa thực là đối thủ.” Đối thủ xào cp nha.
“Dù thế nào em tiếp tục giữ bí mật cũng không sao, nhưng không được phép tiếp tục qua lại với Lý Tinh Hà.” Kha Lâm đen mặt, không vui nói: “Tốt nhất đừng để ta gặp lại hắn.”
Đầu năm nay nói thật ngược lại không ai thèm tin, đúng là thế đạo bất lực.
Tư Hạo Lam ngồi xổm dưới đất, giang hai tay rầu rĩ ôm eo Kha Lâm, khuôn mặt dán trên bụng Kha Lâm, không nói gì nữa.
Đáng tiếc y mất hết tu vi, nói miệng không có bằng chứng, về sau tuyệt đối phải tìm cơ hội show bản lĩnh để Kha Lâm tin tưởng.
Từ khi vào phòng, ngoại trừ mấy lần ngẩng đầu, Tư Hạo Lam có cơ hội liền chui vào lòng Kha Lâm, cắm rễ giữa hai chân hắn cơ bản không đứng dậy. Kha Lâm vẻ mặt phức tạp nhìn Tư Hạo Lam, hỏi: “Sao sau khi trở về em lại trở nên thích làm nũng vậy?”
Buổi sáng, khi tổ chức hội nghị rõ ràng còn rất bình thường. Hai người vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, dù sao một khi tới gần cơ thể Tư Hạo Lam sẽ nóng bừng một cách khó hiểu.
Kết quả buổi tối xảy ra chuyện như vậy, Tư Hạo Lam liền bắt đầu dính hắn. Tuy gương mặt vẫn ửng đỏ, nhưng bình tĩnh hơn thường ngày rất nhiều. Bình thường toàn thân y nhũn ra, mơ hồ có chút kháng cự. Nhưng hiện tại giống như hoàn toàn vứt bỏ gánh nặng, toàn tâm toàn ý dựa vào hắn.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến điểm này cổ họng Kha Lâm thoáng đắng chát. Mấy tiếng giày vò ban nãy hắn không muốn trải qua lần thứ hai. Tình huống cụ thể được Tư Hạo Lam giữ kín như bưng, không chịu thành thật khai báo.
Là điều gì khiến y thay đổi? Có phải liên quan đến Lý Tinh Hà hay không? Kha Lâm nghĩ đến đây trong lòng vừa tức giận vừa chua xót.
Tư Hạo Lam không biết suy nghĩ của Kha Lâm, chỉ cảm thấy thân thể Kha Lâm không cứng không mềm, rất vừa vặn, lành lạnh ôm cũng thoải mái, chỉ là quá gầy. Tư Hạo Lam mơ mơ màng màng nghĩ phải tiếp tục ép Kha Lâm ăn nhiều một chút, vừa nói: “Vì ta tìm được phương pháp điều tức, có thể khống chế bản thân, rất muốn gần gũi ngươi thử xem sao.”
Kha Lâm bị thu hút sự chú ý, hỏi: “Không cần hạ nhiệt cũng được?”
“Có lẽ.” Tư Hạo Lam vùi đầu nói.
Kha Lâm nghĩ, mỗi lần hôn nhau đều phải chườm túi đá đã đủ kỳ lạ, bây giờ hai người bọn họ còn nghiêm túc thảo luận tính khả thi của việc bỏ túi chườm đá, kỳ lạ hơn chính là hắn còn nóng lòng muốn thử. Đúng là điên.
Nhất định hắn đã bị câu chuyện xuyên không gì đó của Tư Hạo Lam làm cho điên rồi. Kha Lâm nuốt nước bọt, yếu hầu chuyển động lên xuống, trầm thấp nói: “Vậy hôn một cái xem?”
Tư Hạo Lam thẳng người, ngay ngắn quỳ gối trước xe đẩy của Kha Lâm, ngửa đầu hoàn toàn ỷ lại mà nhìn hắn. Tư thế này khiến cổ họng Kha Lâm càng nóng rực.
Tư Hạo Lam giơ tay kéo nửa thân trên của Kha Lâm xuống, miệng đối miệng, hôn một cái, sau đó rút lui, chậm rãi hồi phục hô hấp, nói: “Nhìn xem, không sao cả.”
“Cái này không tính.” Ánh mắt Kha Lâm sâu thẳm, kéo y, giữ gáy y, gặm lên bờ môi y, cùng y trao đổi một nụ hôn hoàn chỉnh.
Hai người hôn đến lưu luyến không rời. Chờ Kha Lâm thỏa mãn mới dùng đầu lưỡi liếm nước bọt trên môi Tư Hạo Lam, thấp giọng hỏi: “Hiện tại có ổn không?”
Tư Hạo Lam đầu óc choáng váng, không hề kháng cự luồng sức mạnh trong cơ thể, thả lỏng mặc kệ kích động trong tứ chi bách hài, trái lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Y thở dốc, tiếp theo ánh mắt sáng ngời: “Vẫn chống đỡ được.”
“…” Kha Lâm thấy dáng vẻ không tim không phổi của y không biết nên vui hay nên buồn. Thỏ ngốc, khi nào mới có thể hoàn toàn minh bạch quan hệ giữa bọn họ.
Tư Hạo Lam vô cùng cao hứng, lại phủ phục trên người Kha Lâm. Bọn họ dựa quá gần, cơ thể Tư Hạo Lam gần như hoàn toàn khảm giữa hai chân Kha Lâm. Y vừa cúi đầu liền phát hiện ra sự bất thường.
“Ngươi cứng rồi.”
“????” Kha Lâm bị vạch trần, lập tức thẹn quá hóa giận: “Hạ lưu! Vô sỉ!”
Tư Hạo Lam: “…” Ngươi cứng tại sao lại nói ta hạ lưu, vô sỉ?
“!!!!” Kha Lâm hoàn toàn điên rồi! Lỗ tai vọt một cái trở nên đỏ bừng, hắn quát: “Em rốt cuộc có biết cái gì là xấu hổ?”
Tư Hạo Lam thành thật trả lời: “Không biết.”
Trong từ điển của y chưa từng có mấy từ “thẹn thùng”, “xấu hổ”, “ngượng ngùng”.
Kha Lâm chặn cánh tay y, đẩy y ra, nổi giận đùng đùng kéo quần áo xuống, nói: “Không được chạm vào ta!”
Tư Hạo Lam quan sát sắc mặt Kha Lâm. Bình thường điệu bộ Kha Lâm luôn u ám, âm dương quái khí, đầu toàn ý tưởng tàn nhẫn, biến thái, thỉnh thoảng sẽ biến thành hành động, giả bộ như rất thành thạo.
Hiện tại nhìn lỗ tai hắn đỏ đến rỉ máu, kỳ thực…
Tư Hạo Lam hỏi: “Kỳ thực ngươi vẫn còn trinh?!”
Kha Lâm hoàn toàn nổ tung. Hắn không hiểu tại sao Tư Hạo Lam dùng cái từ này. Cái này so với hai chữ “xử nam” nghe còn khiến người ta nổi da gà. Kha Lâm đẩy xe lăn rời khỏi Tư Hạo Lam, đi về phía phòng tắm, nói: “Rửa mặt sớm rồi ngủ sớm một chút!”
Tư Hạo Lam chăm chú nhìn bóng lưng đang nhanh chóng biến thành một đám mây núi lửa của hắn, hô: “Cần ta giúp một tay không?” Y chỉ giúp Kha Lâm tắm rửa.
Kha Lâm tức khắc nghĩ lệch sang chuyện khác, không quay đầu, lớn tiếng nói: “Không cần!”
Tư Hạo Lam kỳ quái mà lẩm bẩm: “Đến mức phản ứng mạnh như vậy à?”
Y từ dưới đất đứng lên, ngã thẳng xuống giường, gối đầu lên cánh tay, nghĩ, người tu đạo không tiết nguyên dương, loại tình huống này rất phổ biến nha.
Đương nhiên cũng có người đi theo con đường song tu, nghe nói còn có sách cổ chuyên môn ghi chép bí thuật phòng the. Bất kể là đồng nam hay là song tu, Tư Hạo Lam cho rằng đều có đạo lý, không hề kỳ quái.
Trên hết quay về vấn đề chính, Kha Lâm còn rất lớn nha. Tư Hạo Lam sờ cằm, hơn nữa đôi chân vô tri vô giác không hề ảnh hưởng đến công năng của hắn. Thật sự quá tốt!
Đến cùng tốt ở chỗ nào Tư Hạo Lam không nói được. Dù sao tốt chính là tốt. Hôm nay y lăn lộn rất lâu cũng rất mệt mỏi, nằm trên giường mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Mặc kệ thế nào, cuộc sống yên bình này tuyệt đối không thể để hệ thống phá hủy. Tư Hạo Lam nghĩ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ăn no ngủ kỹ mới có thể bắt hệ thống đập cho một trận.
Kha Lâm tự kỷ trong phòng tắm lề mề nửa ngày mới đi ra, vừa ra liền phát hiện Tư Hạo Lam đang nằm trên giường ngủ, quần áo lẫn giày đều chưa cởi.
Hắn nhìn gương mặt khi ngủ của Tư Hạo Lam, lấy tay che nửa gương mặt, lặng lẽ cười.
Bất ngờ không kịp đề phòng lại bị Tư Hạo Lam chiếu tướng, người này luôn mang đến cho hắn kinh hỉ.
“Tiểu lưu manh.” Kha Lâm dùng tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam cau mày trở mình. Hắn hừ một tiếng nói: “Lần sau lại thêm dầu vào lửa ta sẽ ăn em.”
Con thỏ lưu manh khò khò ngủ, không thể phát hiện Kha Lâm đang muốn quyết tâm thể hiện sự nam tính của đàn ông. Kha Lâm giúp y cởi giày, kéo chăn đắp cho y, còn mình chậm rãi sang phòng khác ngủ.
Không ngủ chung với Tư Hạo Lam không phải vì gì khác, mà hắn sợ sẽ đánh thức con thỏ lớn đang say ngủ. Dù có ba toong trợ giúp, xe lăn cũng có thể điều chỉnh độ cao, động tĩnh khi hắn lên giường vẫn quá lớn.
Tư Hạo Lam ngủ rất ngon. Trong mơ y điên cuồng đánh hệ thống vô số lần, cuối cùng đập nó đến răng rơi đầy đất, không ngừng phát ra âm thanh cảnh báo.
Không ngừng, không ngừng cảnh báo.
Con mẹ nó, âm thanh thật sự không dừng lại được. Tạp âm xuyên qua lỗ tai, Tư Hạo Lam choàng mở mắt.
Không đúng, không phải nằm mơ, thật sự có cảnh báo.
Y xoay người xuống giường, nhịp tim lập tức tăng nhanh, vội vàng đi về phía âm thanh truyền tới.
Kha Lâm không sao chứ!
Y đổ mồ hôi lạnh, đẩy cửa phòng bên cạnh, thấy Kha Lâm không ngủ mà ngồi yên trên giường.
Lúc này Tư Hạo Lam mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng Kha Lâm vẻ mặt nghiêm trọng, mây đen dày đặc giữa chân mày.
Tiếng cảnh báo truyền ra từ di động của hắn. Kha Lâm kiểm tra tin tức trên màn hình, nhìn về phía Tư Hạo Lam, nói: “Trong nhà có người đột nhập.”
Tư Hạo Lam nhất thời nghe không hiểu, đúng lúc này cửa chính phòng suite vang lên tiếng chuông cửa. Tư Hạo đi ra mở cửa, phát hiện Mai Khâm đang đứng bên ngoài.
“Tư thiếu gia, tiên sinh dậy chưa? Hệ thống an ninh trong nhà đang phát cảnh báo từ xa, hẳn đã xảy ra chuyện.” Giọng nói của Mai Khâm vô cùng lo lắng, khẩn trương. Anh ta theo Tư Hạo Lam vào phòng, thấy Kha Lâm, lập tức nói: “Tiên sinh, chúng ta trở về chứ?”
Kha Lâm quả quyết nói: “Trở về.” Hắn hỏi Mai Khâm: “Triệu Kỳ ở nhà không?”
Mai Khâm lắm đầu: “Vì hôm nay hai người đi họp nên để cậu ấy nghỉ. Vốn dĩ trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi nhận được tin nhắn của cậu bảo tôi đi tìm Tư thiếu gia, ở nhà hoàn toàn không có ai.”
Trên khuôn mặt của Kha Lâm cũng không hề dễ chịu, hắn nói: “Không phải, còn có Martha.”
Tư Hạo Lam sửng sốt, Kha Lâm nói tiếp: “Hệ thống an ninh của tòa nhà được kết nối với thiết bị đầu cuối của Martha.” Hắn nhìn Tư Hạo Lam, giải thích: “Một khi có người đột nhập, chỉ cần chạm phải an ninh, Martha sẽ biết ngay lập tức.”
“Trên thực tế, cảnh báo được phát đi bởi module từ xa trên người Martha.” Hắn cầm điện thoại di động thử liên lạc lại với Martha nhưng không có hồi âm.
Nói như vậy, hiện tại Martha đang một mình đối mặt với tên trộm đột nhập vào nhà? Tư Hạo Lam nghe thấy thủ hạ của mình có khả năng gặp nguy hiểm, lập tức nhảy dựng lên: “Chúng ta mau trở về.”
Mai Khâm giúp Kha Lâm mặc xong quần áo, gọi lên mấy thuộc hạ cường tráng mặc âu phục đen, rầm rập từ khách sạn xuất phát, chạy băng băng trên đường trở về Kha gia.
Bây giờ đã hơn ba giờ đêm, là thời khắc tăm tối, ảm đạm nhất trước hửng đông. Mấy chiếc xe màu đen lao nhanh trong màn đêm, không rõ rốt cuộc là bóng đêm hay đoàn xe thâm trầm hơn.
Mai Khâm ngồi cạnh tài xế, Tư Hạo Lam và Kha Lâm ngồi phía sau. Sắc mặt Kha Lâm vô cùng tệ, Tư Hạo Lam có thể cảm nhận cơn thịnh nộ của hắn sắp bùng nổ.
Đêm nay thực sự quá bận rộn.
Tư Hạo Lam nghĩ, chẳng lẽ do hệ thống quấy phá? Trong thời gian ngắn nó liền thực thi hành động? Y tỉ mỉ cân nhắc một chút, cảm giác hẳn không phải vậy.
Trước nửa đêm y mới đánh hệ thống chạy mất, sau nửa đêm hệ thống liền đến Kha gia quấy rối, quá vô lý.
Tư Hạo Lam quay đầu hỏi Kha Lâm: “Ngươi biết là ai không?”
Kha Lâm sa sầm mặt, chậm rãi nói: “Có vài ứng cử viên, không chắc chắn lắm. Có điều sau khi hệ thống an ninh được kích hoạt, camera giám sát trong nhà sẽ mở ra, ghi lại chuyện phát sinh trong từng ngóc ngách, quan trọng bên ngoài sẽ khởi động lớp phòng vệ thứ hai, mép tường vây cũng được chôn lưới điện.”
Tư Hạo Lam ngây người.
Trước đây, y từng nghi ngờ, nhiều năm qua chỉ có Mai Khâm và Kha Lâm, hai người sống trong một căn nhà lớn như vậy, tòa nhà còn nằm trên vùng ngoại ô hẻo lánh, cực kỳ không an toàn.
Nhưng y đã quên Kha Lâm là một quái nhân khoa học. Dinh thự của Kha gia thoạt nhìn cũ kỹ, lỗi thời, thực tế ngầm bố trí rất nhiều thiết bị bảo toàn, bảo vệ tòa nhà cùng chủ nhân.
Tư Hạo Lam hơi an tâm.
Kha Lâm nói tiếp: “Hơn nữa cảnh báo cũng sẽ đồng bộ truyền tới đồn công an trực thuộc khu vực. Hàng năm chúng ta hợp tác với hệ thống công an, tốn không ít tiền.”
Tư Hạo Lam: “…”
Kha Lâm còn rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, biết tạo quan hệ với nha môn.
Kha Lâm xuyên qua cửa sổ, nhìn màn đêm dày đặc bên ngoài, ngữ khí không tốt: “Ngược lại ta muốn nhìn một chút là ai to gan nửa đêm dám đến cạy cửa.”