Ba giờ sáng, trên đường rất ít xe cộ, là thời điểm bóng đêm dày đặc. Kha gia vốn ở nơi xa rời huyên náo, đường xe chạy càng đi càng tối, hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng dáng của cảnh vật bên ngoài.
Màn đêm tối đen như mực đè lên lòng mỗi người một tảng đá. Mọi người đều nôn nóng muốn mau chóng về đến nhà xem xét tình huống.
Tư Hạo Lam vô cùng lo lắng cho thủ hạ của y.
Martha ngốc như vậy, yếu như vậy, một mình đối mặt với kẻ đột nhập, vạn nhất có chuyện bất trắc Tư Hạo Lam quả thực không dám nghĩ.
Tư Hạo Lam hối hận, đáng lẽ phải dạy cô mấy thuật phòng thân, không biết cô có trốn đi hay không.
Chiếc xe bay nhanh như gió, dọc theo đường núi, leo từng vòng từng vòng. Người trong xe căn bản không kịp lĩnh hội sự khủng bố của bóng cây ven đường, bóng đen nửa cành nửa mầm được ánh sáng chiếu rọi bị ném ra sau xe, ô tô chạy thẳng về dinh thự Kha gia.
Cuối cùng cũng tới đích, Mai Khâm tiên phong dẫn người xuống xe kiểm tra.
Vì hệ thống an ninh đã được kích hoạt, cửa chính niêm phong chặt chẽ, đoàn người mở cửa đi vào trong sân.
“Người hẳn đã đi rồi.” Kha Lâm nói.
Kha gia ở quá xa, chờ bọn họ từ nội thành chạy về cũng mất một tiếng, sau khi báo động bị kích hoạt, kẻ ngu cũng biết phải chạy trốn.
Qủa nhiên, đám Mai Khâm lục soát sơ qua dinh thự một lần, không hề có đến một bóng người.
“Tên đó hẳn trèo tường, mang theo thiết bị chuyên nghiệp vượt qua rào điện, đã tiến vào trong nhà, mục tiêu là phòng ngủ của cậu và phòng sách, thế nhưng làm kích hoạt thiết bị bảo vệ.” Mai Khâm đứng cạnh xe báo cáo với Kha Lâm.
Kha Lâm ra hiệu dìu hắn xuống xe. Tư Hạo Lam cùng Mai Khâm giúp hắn ngồi vào xe lăn.
Kha Lâm hỏi: “Mất thứ gì không?”
Mai Khâm khó xử nói: “Phòng ngủ kịp thời hạ cửa van nên không bị xâm nhập, nhưng máy tính ở phòng sách hình như đã bị bọn chúng mang đi.”
Vừa rồi Kha Lâm nói đến nhẹ nhàng, trong lòng đã có dự tính, trên thực tế hắn còn lâu mới biểu hiện bình tĩnh như vậy. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tư liệu quan trọng đều nằm trong máy tính ở phòng ngủ, phòng sách ngược lại không sao. Hơn nữa tất cả máy tính đều cài đặt chương trình tự hủy, để tôi về phòng thiết lập và khởi động chương trình là được.”
Mai Khâm đẩy xe lăn của Kha Lâm đi vào nhà, Tư Hạo Lam đi theo bên cạnh, hỏi: “Martha đâu?”
Mai Khâm cau mày nói: “Vẫn chưa tìm thấy cô ấy, tôi đã cho người cẩn thận lục soát một lần nữa.”
Mấy người đi tới trước cửa phòng ngủ của Kha Lâm. Thì ra bên ngoài cánh cửa làm bằng gỗ hạ xuống một cánh cổng kim loại, yêu cầu dấu vân tay mới có thể mở ra. Sau khi mở cửa, Kha Lâm trực tiếp đến bên bàn làm việc, khởi động máy tính thiết lập chương trình.
“Phần lớn các dữ liệu nghiên cứu đều lưu giữ trong phòng thí nghiệm của Khoa học công nghệ Chấn Vũ, nhưng bên chúng ta gần đây có một số kết quả giai đoạn phân tán, để lộ ra ngoài sẽ hơi phiền toái.” Kha Lâm vừa giải thích, vừa nhanh chóng gõ bàn phím.
Hắn dừng động tác, hít sâu một hơi: “Máy tính bị trộm một khi mở lên sẽ bắt đầu tự hủy, không có vấn đề gì lớn.”
“Qủa nhiên bọn chúng nhắm đến thành quả khoa học công nghệ của Chấn Vũ.” Mai Khâm nói.
Kha Lâm liếc nhìn Mai Khâm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo: “Còn có thể vì cái gì? Nơi này xa xôi hẻo lánh, chim cũng không muốn bay qua, chẳng lẽ còn tới trộm tiền sao?”
Thì ra Kha Lâm cũng biết nơi đây chim không thèm ỉa nha.
Tư Hạo Lam ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng vẫn lo lắng cho Martha, thấy phía Kha Lâm không bị tổn thất gì, nói: “Ta đi tìm Martha.”
Y vừa dứt lời, thuộc hạ liền đến thông báo: “Tìm thấy robot hầu gái rồi, cô ấy bị ném trong bụi cỏ.”
Tư Hạo Lam nghe xong, trái tim thắt lại, liền nhìn thấy nhóm tây trang đen mang Martha vào phòng.
Bọn họ đặt Martha trên mặt đất. Người máy hầu gái đáng thương mặc cho người ta đưa đến đưa đi, không hề động đậy.
Màn hình vốn không ngừng nhấp nháy ký tự đã trở nên đen kịt, bàn tay tròn nhỏ cũng vô lực mà rũ xuống. Martha bất lực không còn sức sống, nằm trên thảm trải sàn không khác gì một đống sắt bình thường.
Tư Hạo Lam chậm rãi đi tới bên cạnh cô, quỳ một chân xuống đất, cẩn thận nâng lên cơ thể trơn bóng của cô giống như đang nâng một món đồ dễ vỡ. Martha vô lực tựa trong lòng Tư Hạo Lam, toàn thân lạnh lẽo, mặc cho y vỗ má cô thế nào cô đều không có phản ứng.
Tư Hạo Lam tỉ mỉ nhìn hầu gái trong tay, phát hiện trên đầu cô bị đập thủng một lỗ to, để lộ cấu trúc mạch điện bên trong, tức khắc bi phẫn vạn phần.
Tên trộm này không chỉ trộm đồ còn đánh Martha. Martha quá thê thảm, đầu rơi máu chảy.
“Ta đồng ý mua sườn xám cho nàng, còn chưa kịp mua, nàng liền…” Tư Hạo Lam vẻ mặt bi thương, bi ai trong phút chốc liền biến thành phẫn nộ: “Con chó nào dám hạ thủ? Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!”
Y ôm Martha không buông, Kha Lâm cùng Mai Khâm dẫn nhóm đàn ông mặc tây trang vây xung quanh nhìn y chằm chằm.
Một lát sau, Tư Hạo Lam vẫn chưa thoát khỏi bóng ma đau buồn, Kha Lâm không nhịn được đến gần, vươn tay giữ đầu Martha nhìn một chút, nói: “Toàn bộ hệ thống nguồn điện đều bị phá hỏng, cô ấy đã mười mấy tuổi rồi, tuy hàng năm đều được bảo trì, nhưng vỏ ngoài đã lão hóa, lần này sau khi bị tấn công toàn thân đều rơi vào trạng thái tê liệt.”
Tư Hạo Lam vừa nghe, ngẩn người, ôm lấy người máy, lẩm bẩm nói: “Ta sẽ đốt sườn xám cho ngươi.”
Kha Lâm: “….”
Đêm nay thật sự quá phong phú. Đầu tiên là hệ thống khống chế Lý Tinh Hà đến gây sự, sau đó dinh thự của Kha gia bị đột nhập, mọi người chỉ ngủ được hai đến ba tiếng đồng hồ.
Chờ tất cả phòng được kiểm tra xong, xác định không có chỗ nào kì quái thì trời đã sáng.
Khoảng mười giờ cảnh sát mới đến. Báo động đêm qua cũng truyền tới đồn công an, sáng sớm Mai Khâm liền báo cảnh sát.
Kẻ đột nhập vượt qua tường vây sau đó phá hủy camera bên tường, cho đến khi hệ thống an ninh được kích hoạt, camera ban đêm giấu trong góc tối mới ghi lại toàn bộ hành động của chúng.
Gây án tổng cộng có ba người, tất cả đều che mặt, chứng tỏ đã ngồi canh ở phụ cận Kha gia một thời gian dài, biết đêm nay trong nhà không có người mới xông vào.
Hơn nữa bọn chúng rất có kinh nghiệm, một mạch cạy tất cả cánh cửa cho đến phòng ngủ chính mới bị hệ thống an ninh bí mật trong phòng ngăn lại.
Bọn họ không có biện pháp đột phá phòng ngủ, gặp cảnh báo buộc phải đem máy tính đặt trên cửa sổ dùng dụng cụ móc ra ngoài, sau đó trốn vào vườn đụng phải Martha.
Martha anh dũng chặn phía trước kẻ trộm, gửi tin tức cho chủ nhân trong nội thành. Những kẻ đó vung dụng cụ trong tay tập kích Martha, đập nát toàn bộ nguồn điện của cô.
Tư Hạo Lam nhìn những kẻ tấn công Martha trong camera giám sát giận đến nỗi hận không thể chui vào màn hình, đánh mấy tên trộm thương tích đầy mình.
Cảnh sát cùng bọn họ xem camera giám sát, hỏi: “Có nhân viên bị thương à?”
Mai Khâm vừa định nói không, Tư Hạo Lam liền tức giận báo cáo: “Có! Thủ hạ của tôi bị tập kích rồi!” Y nghiêm túc nhìn cảnh sát, nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải truy nã hung thủ, quy án càng sớm càng tốt.”
Bởi đây là xâm nhập trái phép có mưu tính, cảnh sát mang video giám sát về phân tích, đồng thời phái người tìm kiếm trên núi xung quanh Kha gia.
Những kẻ đó vốn canh sẵn xung quanh, nhất định sẽ lưu lại dấu vết, có thể cung cấp manh mối để phá án.
Mai Khâm dĩ nhiên không yên tâm để mấy người bọn họ ở trong nhà liền sắp xếp cho nhóm đàn ông mặc tây trang ở lại.
Nhóm tây trang đen hàng ngày đều mặc tây trang đen, được huấn luyện nghiêm khắc, bình thường ở trong nhà yên lặng đến mức không có cảm giác tồn tại, tận chức tận trách bảo vệ sự an toàn của ông chủ.
Thành thật mà nói, ngọn núi của Kha gia không có gì giải trí, Tư Hạo Lam cảm thấy phát chán thay bọn họ. Điều này chứng tỏ tiền lương Kha Lâm cho bọn hắn nhất định rất cao, bằng không làm sao mà chịu được.
Trong nhà xuất hiện nhiều người thế này, Triệu Kỳ từ đầu bếp riêng lắc mình biến hóa thành bếp trưởng căng tin. Mấy người đàn ông cường tráng ăn nhiều, hàng ngày phải nấu rất nhiều thức ăn. Nhưng cũng may ăn nhiều sức lớn, khi rảnh rỗi bọn họ sẽ giúp Triệu Kỳ trồng rau, thân hình ai cũng cơ bắp, động tác vô cùng lưu loát.
Sau khi xảy ra chuyện này, Kha Lâm lại trở nên bận rộn. Hắn hiển nhiên đang liên lạc với công ty, điều tra xem ai giở trò quỷ.
Tư Hạo Lam không giúp được gì, thế nhưng trong lòng có tính toán khác.
Hiện tại hệ thống đang lẩn trốn, vụ án xâm nhập bất hợp pháp còn chưa phá, Tư Hạo Lam hận không thể canh giữ bên cạnh Kha Lâm hai tư trên hai tư.
Đáng tiếc bản thân y còn có công việc, vì chưa chính thức quay phim, lão bản nhận cho y làm khách mời, đều là nhân vật gặp may. Tư Hạo Lam thỉnh thoảng bay đến thành phố khác quay mấy chương trình biểu diễn, dùng để duy trì diễn cảm.
Sau giờ làm việc, y chỉ có thể cố gắng về nhà thật nhiều.
Còn có chuyện Tư Hạo Lam không thể không xử lý, chính là hậu sự của Martha.
Buổi đêm y xem tinh tượng, sau đó thăm dò phong thủy trong nhà, cuối cùng tìm được một miếng đất thích hợp, lúc này mới ôm Martha lạnh như băng từ trong nhà ra ngoài, chậm rãi đi tới khu đất hợp phong thủy do y chọn, đặt hầu gái nằm một bên.
Sau đó y bắt đầu dùng xẻng đào hầm.
Y vừa đào, vừa chửi hung thủ dám đánh hỏng thủ hạ trung thành của y, chờ sau khi phá án, y nhất định sẽ tự mình báo thù cho Martha.
Y hì hục bận rộn trong vườn. Từ cửa sổ, Mai Khâm nhìn thấy bóng dáng y và Martha đang nằm một góc, vội vã đi về phía Kha Lâm thông báo.
“Tiên sinh, Tư thiếu gia hình như đang đào hố cho Martha, muốn chôn cô ấy.”
Kha Lâm khó tin, mở to mắt nhìn Mai Khâm: “?”
Mai Khâm vội vã đẩy Kha Lâm ra khỏi phòng, đi đến trước mặt Tư Hạo Lam.
“Thủ hạ lưu tình, Tư thiếu gia.” Mai Khâm vội vã ngăn cản y.
Tư Hạo Lam thấy bọn họ tới, ngẩng đầu, nghiêm trọng nói: “Dù sao cũng phải cáo biệt nàng, để ta làm đi.”
Kha Lâm nhìn người máy lặng lẽ dựa một góc, lại nhìn về phía Tư Hạo Lam, đen mặt, giải thích với y: “Cô ấy là người máy.”
Tư Hạo Lam gật đầu: “Ta biết, dù là người máy nhưng vẫn như trước, là thủ hạ của ta.”
Kha Lâm nhìn y như nhìn kẻ ngốc: “Máy móc là gì, có hiểu không?”
Tư Hạo Lam suy nghĩ một chút, thế giới cũ của y cũng có kỳ môn cơ giáp, nhưng không thể trao đổi với người giống như Martha. Ở trong lòng y, Martha vĩnh viễn là thủ hạ thân thiết nhất.
Kha Lâm thấy y không có phản ứng, giật giật khóe miệng, nói: “Máy móc có thể sửa.”
Hắn chỉ đầu Martha, nói: “Đổi nguồn điện, sửa chữa vỏ ngoài một chút là có thể khởi động lại lần nữa.”
Tư Hạo Lam sửng sốt, tiếp theo lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Kha Lâm, nói: “Sao ngươi không nói sớm. Ta cứ tưởng không thể sửa được!” Kỳ thực y từng nghĩ qua nhưng Kha Lâm không đề cập, y vẫn nghĩ không có hy vọng. Martha chỉ có thể phế bỏ, hại y đau lòng rất lâu.
Kha Lâm nhếch khóe miệng, cười cười, châm chọc y nói: “Ta thấy em diễn rất hăng say, không nỡ làm phiền.”
Tư Hạo Lam bất mãn ném xẻng, chống hông nói: “Vậy sao bao nhiêu ngày qua ngươi không sửa?”
“Vì phải đặt làm một ít vật liệu, vừa mới được đưa tới.” Kha Lâm cúi đầu nhìn hầu gái theo hắn mười mấy năm, thấy cô bị hỏng, nội tâm hắn sao có thể không thương tâm phẫn nộ. “Nhân cơ hội này thay toàn bộ vật liệu mới cho cô ấy, nâng cấp cải tiến.”
Hắn nói, ngẩng đầu dời tầm mắt về nhà xưởng phía xa xa.
Bức tường xám loang lổ của công xưởng dưới ánh nắng mùa xuân đặc biệt nổi bật. Mọi người đều biết, đằng sau bức tường xám đang lặng lẽ ngủ say có thể sáng tạo ra đủ loại thiết bị, máy móc thần kỳ.
“Giúp ta đưa Martha đến đó đi!”
Đó là nơi Martha sinh ra, lần này cũng sẽ là nơi đánh thức cô một lần nữa.