Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 70: Nhẫn



Đến bữa ăn, Kha Lâm vẫn xụ mặt. Tư Hạo Lam ngồi bên cạnh đau khổ bới cơm, điệu bộ con dâu nhỏ hiếm có.

Đây là thế nào? Mai Khâm vô cùng kinh ngạc. Hai người họ ở trong phòng rất lâu. Mai Khâm còn tưởng bọn họ đã làm lành, ở trong phòng chim chuột. Ai ngờ từ khi ra khỏi phòng, sắc mặt Kha Lâm mây đen ùn ùn, Tư Hạo Lam gãi mái tóc vểnh lộn xộn, lẩm bẩm nói: “Đội tóc giả trên đầu toàn là keo xịt tóc, ta đi tắm.”

Sau đó Kha Lâm cũng đi tắm.

Hai người tắm cùng một lúc, thật là khiến người ta miên man bất định.

Kết quả khi cùng nhau xuất hiện, Tư Hạo Lam thay áo bào đen, mặc quần áo bình thường biến thành công tử tuấn tú, mà Kha Lâm vẫn mặt lạnh như cũ, đúng là quý ông nhà giàu kì quái.

Con dâu nhỏ Tư Hạo Lam cư xử dè dặt, nhưng thực tế không chút chần chừ ngấm ngầm ngoạm một miếng thịt lớn. Để lấy lòng Kha Lâm, y gắp một miếng bít tết bỏ vào đĩa của hắn, nói: “Ăn nhiều một chút.”  

Kha Lâm liếc y một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Xem ra thức ăn ở thế giới cũ của em không ngon, sau khi tới đây lúc nào cũng giống như ăn không đủ no.”

Tư Hạo Lam biết hắn đang châm chọc, vẫn nghiêm túc trả lời: “Cũng không hẳn, chỉ là bên kia rất ít đồ chiên rán, cũng không có pizza hamburger.”

Kha Lâm hừ một tiếng, còn giả vờ, nghĩ lại vẫn rất giận. Suýt chút nữa hắn thực sự tin tưởng đó là y phục của thế giới khác, kết quả chỉ là quần áo Tư Hạo Lam đặt may.

Tư Hạo Lam thấy đỉnh đầu Kha Lâm bốc khói, nói: “Giữa chúng ta chuyện đó cũng xảy ra rồi, ngươi đừng tức giận.”

Kha Lâm: “?”

Mai Khâm, Triệu Kỳ: “!”

Kha Lâm mắng y: “Đừng nói kiểu gây hiểu lầm.” Nếu không phải hắn ở bên cạnh cọ cọ cọ… Bọn họ sẽ phát sinh chuyện đó sao?

Kha Lâm nghe Tư Hạo Lam nói sắc mặt rốt cuộc cũng hồng hào sinh động hơn rất nhiều, thờ phì phì ăn hết thịt bò trong đĩa.

Cơm nước xong, Tư Hạo Lam vẫn quanh quẩn bên cạnh Kha Lâm, nghĩ phải làm thế nào mới có thể vãn hồi uy tín đã mất để Kha Lâm tin tưởng y một lần nữa.

“Đó là y phục dùng để mặc thử, rất giống trang phục trước đây của ta, ta cố ý mặc về cho ngươi xem.” Tư Hạo Lam cố gắng giải thích, hy vọng dùng sự chân thành cảm hóa Kha Lâm.

Kha Lâm cảm thấy bị lừa gạt sẽ không tiếp tục bị mấy lời nói dối y bịa đặt kéo vào bẫy, nói: “Em vui vẻ là được.”

Tư Hạo Lam không dám nói chuyện y muốn quay phim truyền hình do Lý Tinh Hà giám chế cho Kha Lâm nghe, trình bày không rõ nguyên nhân kết quả tất nhiên sẽ không thể thuyết phục hắn, chỉ có thể lại gãi đầu.

Kha Lâm liếc mắt nhìn y một cái, lười tiếp tục rối rắm vấn đề xuyên không, nói: “Đẩy ta sang bên kia xưởng.”

Lúc này Tư Hạo Lam mới trở nên hưng phấn, đẩy xe lăn của Kha Lâm, cùng hắn đi về phía nhà xưởng.

Tiết trời dần dần chuyển ấm, nước mưa lênh láng khiến không khí vô cùng tươi mát, gió chiều xen lẫn hơi nước ập vào mặt, xoang mũi cảm giác ẩm ướt dễ chịu, cực kỳ thoải mái.

Ban nãy giải phóng dục vọng, lại được no cái bụng, tâm tình Tư Hạo Lam rất tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Kha Lâm được y đẩy, bóng lưng hướng về phía Tư Hạo Lam.

Y thực sự không hề xấu hổ, trái lại Kha Lâm giơ tay xoa mũi, kìm nén cảm xúc còn đang sôi trào của mình.

Kha Lâm nhớ lại ban nãy khi hai người dán vào nhau, hắn đè hông Tư Hạo Lam xuống, cọ xát cho nhau…

Không thể nghĩ về nó nữa. Qủy súc logout. Ngây thơ login.

Kha Lâm miệng đắng lưỡi khô, hắng giọng một cái.

“Rất lạnh à?” Tư Hạo Lam thấy hắn ho khan, thấp giọng hỏi, sau đó cởi áo khoác của mình, đắp lên người Kha Lâm.

Kha Lâm không những không lạnh, còn rất nóng. Tư Hạo Lam vừa mới tắm xong, trên quần áo mang theo mùi hương nồng đậm, hun đến nỗi tai Kha Lâm nóng bừng.

Kha Lâm kéo áo khoác xuống, phủ lên đùi, im lặng mặc cho Tư Hạo Lam dẫn hắn tiến về phía trước.

Khi hai người tới xưởng, Martha đã được sửa chữa xong, nơi đây tăng thêm rất nhiều máy móc mới, Tư Hạo Lam không muốn để nhà xưởng hoang phế thêm một lần nữa.

Kha Lâm cũng nghĩ vậy, thỉnh thoảng sẽ đến làm vài dự án mô phỏng đơn giản. Tư Hạo Lam phát hiện bản vẽ mới trên bàn làm việc, thoạt nhìn như mô hình máy bay.

“Xong, đến rồi.” Tư Hạo Lam hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Kha Lâm đẩy xe lăn đến cạnh bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên trong, đưa cho Tư Hạo Lam, nói: “Thứ lần trước em muốn.”

Tư Hạo Lam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Nhanh như vậy?”  

Chuyện em giao phó đương nhiên sẽ hoàn thành rất nhanh. Kha Lâm nghĩ thế nhưng không nói ra, chỉ nói: “Nó vốn không phức tạp.”

Tư Hạo Lam nhận chiếc hộp, mở ra kiểm tra, nhìn hồi lâu cũng không biết tốt xấu, dù sao có thể dùng là được, hắn nói: “Vất vả rồi.”

Tư Hạo Lam vẫn không nói y muốn món đồ chơi này để làm gì, Kha Lâm cũng không ép y, chỉ giải thích với y: “Loại vật liệu này có độ dẻo và khả năng ghi nhớ mạnh mẽ, sẽ thay đổi tính chất theo vật chứa, rất khó phá hủy từ bên ngoài.”

Tư Hạo Lam nghe xong gật đầu, cẩn thận cất đi.

Có thứ này, dù sao đi nữa y đã nắm chắc trong lòng, hiện tại chỉ chưa xác định được vị trí của hệ thống. Nghĩ tới đây, Tư Hạo Lam không nhịn được nói với Kha Lâm: “Mấy ngày này ngươi hạn chế ra ngoài, có việc gì thì ở nhà làm đi.”

Kha Lâm không hiểu y đột nhiên nhắc đến chuyện này làm gì, giương mắt nhìn y, lãnh đạm nói: “Vốn dĩ ra ngoài cũng không tiện.”

Tư Hạo Lam nhìn đôi chân yếu ớt của Kha Lâm, phía trên còn đắp áo khoác của y. Y ngồi xổm xuống trước mặt Kha Lâm, thuần thục xoa bóp.

Chân Kha Lâm tuy không trị khỏi, nhưng nhiều năm qua dưới sự chiếu cố của Mai Khâm chúng vẫn không bị teo cơ quá khinh khủng, trong một năm, bọn họ sẽ tiến hành phục hồi chức năng vài lần để duy trì tri giác phần eo của Kha Lâm.

Mọi người đang rất nỗ lực chiến đấu với số phận.

Tư Hạo Lam sờ đôi chân thon gầy, vừa nãy y đã dạng chân ở trên đó, tiếp xúc thân mật với Kha Lâm. Đôi chân này cho dù không thể bước đi nhưng vẫn có thể làm rất nhiều chuyện.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Kha Lâm chăm chú nhìn mặt y, hỏi: “Sao lại đỏ mặt rồi.”

Tư Hạo Lam cười đến có chút rạo rực, nói: “Không có gì. Nói chung ngươi phải chú ý an toàn.” Y thu lại nụ cười, nghiêm túc mà nói: “Nếu mệnh cách ngươi không tốt thì phải đối nghịch với thiên mệnh, phải yêu quý bản thân gấp bội, lúc nào cũng phải thật cẩn thận, bảo vệ thân thể, sống càng khỏe mạnh càng lâu dài, tức chết ông trời.”  

Kha Lâm mím môi cười khẽ.

Tư Hạo Lam thường ngày tùy tiện, vậy mà sẽ nói ra những lời này. Sự quan tâm chân thành của y toát ra từ trong giọng nói, che giấu dưới sự quan tâm đó chính là nỗi lo lắng của y.

Tư Hạo Lam không sợ trời không sợ đất cũng có chuyện phải lo lắng.

Nghĩ đến phần quan tâm và lo lắng đó là vì mình, ngực Kha Lâm liền nóng lên, hắn dịu dàng nói: “Ta biết, hiện tại thân thể ta rất khỏe mạnh.”

Vậy tại sao vẫn không chịu béo lên. Cả nhà đã rất cố gắng cho hắn ăn rồi.

“Dù thế nào ngươi cũng phải cẩn thận, kể cả ra ngoài cũng phải dẫn Kha Lâm và vệ sĩ theo.” Tư Hạo Lam cứng rắn nhắc nhở.

Kha Lâm trầm ngâm một lát, hỏi: “Em nghe được phong thanh gì sao?”

Tư Hạo Lam kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp theo tức giận nói: “Thật sự có phong thanh? Có người muốn hại ngươi?”

Kha Lâm vội vàng nói: “Không có.” Ngữ khí hắn chậm lại, muốn xoa dịu Tư Hạo Lam, bình tĩnh nói: “Chỉ là gần đây ta và Lý gia tranh đấu rất căng thẳng. Lý Chính Tường nói lần này thế nào cũng phải cạnh tranh với ta đến cùng. Nếu như ông ta trúng thầu ông ta sẽ làm xáo trộn dự án bên phía ta. Ta không muốn như vậy.”

Tư Hạo Lam vẫn không hiểu những thứ ngươi lừa ta gạt này của giới kinh doanh. Lý Tinh Hà còn bảo Lý Chính Tường không có vấn đề. Y suy nghĩ một chút, phiền muộn nói: “Đúng là phiền phức, trực tiếp đánh bọn chúng một trận là xong.”

Kha Lâm nghe vậy bật cười, châm chọc y: “Đúng nha, dù sao địa vị của em vốn dĩ rất cao, nhất hô bá ứng, muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết.”

Tư Hạo Lam đúng lý hợp tình nói: “Đúng thế, trước đây ở thế giới cũ ta là Ma Quân. Mọi vấn đề đều có thể giải quyết bằng vũ lực.”

“Phải rồi, em có cân nhắc đến chuyện đổi nghề không?” Kha Lâm vô vị nói.

“Đổi nghề làm gì?”

“Viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Em thật sự có thể sáng tác.”

… Y biết Kha Lâm cười nhạo chuyện này, nói gì cũng không chịu tin.

Tư Hạo Lam cầm “pháp bảo” Kha Lâm cho y, khá an tâm. Bên kia Lý Tinh Hà hoàn toàn vùi đầu vào việc chế tác phim tiên hiệp, Tư Hạo Lam nói tin tức này cho lão bản, lão bản cũng bày tỏ đây chính là cơ hội tốt.

May mà Kha Lâm gần đây cũng bề bộn nhiều việc, không rảnh bận tâm việc của y, chuyện đóng phim truyền hình tạm thời qua mắt.

Tư Hạo Lam lại lần nữa tham gia tạp kỹ để tích lũy nhân khí, dường như mọi người đều phát hiện thần kinh vận động của y rất mạnh, mời y tham gia trò chơi giải trí.

Mọi người bôn ba vì sự nghiệp, sinh hoạt bận rộn mà bình tĩnh.

Nhưng Kha Lâm đang âm thầm lên kế hoạch cho một chuyện.

Sự kiện tặng nhà máy lần trước kết thúc thất bại, lần này hắn muốn khởi động kế hoạch mới.

Cuối cùng hắn cũng tìm được thời gian rảnh, khi Tư Hạo Lam vắng nhà, Mai Khâm dẫn đầu mang theo mấy tên thuộc hạ, lái xe đen ra ngoài.

Bọn họ đi đến cửa hàng trang sức cao cấp do Kha Lâm ngàn chọn vạn tuyển, tiến vào phòng VIP được quản lý phục vụ riêng.

Quản lý đưa danh sách đá quý cho Kha Lâm, thân thiết hỏi: “Kha tiên sinh muốn khảm đá quý lên mặt nhẫn đi?”

Kha Lâm chăm chú nhìn cuốn catalogue, trên mặt sách những viên đá tỏa sáng lấp lánh, hắn gật đầu: “Dùng để cầu hôn.”

Quản lý mỉm cười giới thiệu cho hắn các loại ngọc quý hiếm và kim cương cắt hoàn hảo.

Kha Lâm vừa nghe vừa chọn lựa, mắt thấy đá quý càng chọn càng lớn, Mai Khâm ngồi bên cạnh xem đến mí mắt giật giật.  

“Khoan đã tiên sinh, những cái này quá lớn rồi.” Gắn trên mặt nhẫn dành cho nam giới đeo quá khoa trương.

Trong tư duy của con trai kỹ thuật có hiểu lầm rất sâu về lãng mạn. Lãng mạn đồng nghĩ với càng to càng tốt. Kha Lâm chăm chú nhìn những viên đá quý đó, nói: “Dù sao không phải oxit nhôm thì cũng là cacbon, không bằng chọn cái lớn nhất.” Hắn quay đầu nói với quản lý: “Muốn trứng bồ câu lớn như vậy.”

Mai Khâm vội vã ngăn cản: “Đây không phải vấn đề tiền bạc. Cậu không cảm thấy kiểu dáng khoa trương thế này rất không tương xứng với Tư thiếu gia sao? Qúa tầm thường rồi.”

Quản lý lúc này mới nhận ra, hỏi: “Đối tượng ngài cầu hôn là nam sao?”

Kha Lâm lại gật đầu.

Đầu năm nay nam nam kết hôn cũng không phải chuyện hiếm thấy, quản lý liền vội vàng nói: “Đối với nam giới, chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng vừa khiêm tốn lại vừa xa hoa, ngài có muốn xem một chút không?”

Kha Lâm lại bị mời chào xem mẫu nam. Hắn chọn nửa ngày cuối cùng chọn được một chiếc nhẫn kim cương nam sĩ, trên nhẫn khảm một hàng kim cương, tên gọi là phong cách cửu tinh liên châu*.

(Cửu tinh liên châu: là hiện tượng thiên văn, khi chín hành tinh sắp xếp thành một đường thẳng hàng)

Kha Lâm có chút không hài lòng, chín viên nhỏ vẫn không giá trị bằng một viên lớn.

“Vì nam giới cần khiêm tốn hơn một chút.” Quản lý nói, phụ nữ vẫn yêu thích đá quý hơn, thế nhưng hắn không có tiền không kiếm, tiếp tục mời chào: “Ngài chỉ cần một viên sao. Thông thường các cặp đôi nam đến đây đặt nhẫn đều trực tiếp đặt một đôi.”

Kha Lâm nghe xong sửng sốt, hỏi: “Không phải mua trước một chiếc nhẫn cầu hôn, sau khi kết hôn mới đeo nhẫn đôi sao?”

Trong tiểu thuyết tình yêu đều viết như thế.

Mẹ Kha Lâm rời khỏi hắn từ rất sớm, ngày thường không có ai chỉ cho hắn những nghi thức này, hắn trông bầu vẽ gáo, cứ tưởng phải làm như vậy.

Quản lý kiên nhẫn giải thích: “Nữ giới thường sẽ như vậy, còn nam giới không chú trọng nhiều đến thế.”  

Nghĩ cũng đúng, đàn ông trưởng thành nào lại ôm kim cương lớn mười hai ca-ra cảm động phát khóc đâu.

Kha Lâm vừa nghĩ tới cảnh tượng đặt nhẫn đôi, hai người trao nhẫn cho nhau, bên tai bắt đầu ửng đỏ. Hắn ho khan một tiếng, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Vậy đặt một đôi đi.”

Lúc này quản gia thích lao tâm khổ trí ở bên cạnh lên tiếng: “Bình thường vợ chồng son sẽ cùng nhau chọn nhẫn, cậu có muốn liên lạc với Tư thiếu gia bảo cậu ấy đến xem kiểu dáng mình thích không?”

Kha Lâm nghe xong lại sửng sốt, sao lại phiền phức như vậy.

Ban đầu hắn chỉ muốn chọn một chiếc nhẫn để cầu hôn Tư Hạo Lam, nói qua nói lại liền phát triển đến việc gọi Tư Hạo Lam đến đây cùng nhau chọn nhẫn.

Không biết sao xui xẻo, Mai Khâm lại bồi thêm một câu: “Vạn nhất Tư thiếu gia không đồng ý, vậy mua hai chiếc không phải lãng phí sao?”

Kha Lâm giận đến nỗi muốn đánh quản gia: “Anh có thể nói gì may mắn hơn một chút được không?”

Mai Khâm mỉm cười: “Đùa thôi, tiên sinh cậu yên tâm đi, Tư thiếu gia nhất định rất vui vẻ.”

Kha Lâm không vui hướng về phía quản lý đặt hai chiếc nhẫn. Hắn đã đo trộm kích cỡ từ lâu, với bàn tay chế tạo các loại máy móc, sờ một chút liền biết được chu vi chính xác của ngón tay Tư Hạo Lam.

Quản lý kiên trì khai thác tiền trong ví của Kha Lâm, dẫn bọn họ đến két sắt kiểm tra đá quý, yêu cầu cao hơn phải đến ngân hàng đá quý xem. Trên nhẫn nam kim cương lớn hay không không quan trọng, tay áo cổ áo thắt lưng còn rất nhiều nơi có thể khảm đá quý, những thứ này vào hôn lễ đều có thể mang.

Kha Lâm bị mời chào đến choáng váng, bắt đầu tưởng tượng về đám cưới.

Mai Khâm ở bên cạnh nhìn hắn, nghĩ thầm, bỏ đi, tiên sinh vui vẻ là được.

Nói tóm laị, hành trình mua sắm lần này vô cùng vui vẻ.

Người ấy mà, còn không phải bỏ tiền mua niềm vui sao, vừa tưởng tượng đến cảnh cầu hôn và kết hôn sắp tới Kha Lâm không đè xuống ý cười trên khóe miệng. Cả người thần thái sáng láng, xem ra lên tinh thần hơn rất nhiều.

Tư thiếu gia quả nhiên là báu vật trong lòng tiên sinh, cưng chiều Tư thiếu gia là có thể khiến hắn vui vẻ.

Mai Khâm trêu chọc nói: “Nhẫn cũng mua rồi, vậy cách thức cầu hôn và địa điểm đã nghĩ ra chưa?”

Kha Lâm lắc đầu: “Vẫn chưa.” Trong nháy mắt hắn bắt đầu lo lắng, đây là một vấn đề cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Quản gia chân thành kiến nghị: “Hay là mời công ty chuyên nghiệp đến chuẩn bị?” Đừng xem mấy cuốn tiểu thuyết đáng sợ rồi học theo nữa.

Kha Lâm tiếp nhận đề nghị của Mai Khâm.

Quản lý lợi hại hoàn thành một đơn hàng lớn, cười đến mặt mũi nở hoa, cung kính mời bọn họ quay lại lần sau.

Cửa hàng trang sức nằm trong khu thương mại cao cấp của thành phố, xung quanh rất nhộn nhịp. Bọn họ từ bên trong bước ra, đi thẳng về phía bãi đỗ xe, không nghĩ tới đi qua quảng trường náo nhiệt, ai dè vừa ra khỏi thang máy bãi đậu xe liền bị người ta ngăn lại.

Mấy người mặc tây trang đi về phía bọn họ, đứng trước mặt Kha Lâm.

Kha Lâm dẫn theo vệ sĩ, nhóm tây trang đen tiến lên trên một bước, chắn trước mặt boss của bọn họ, dò xét người mới đến.

Đối diện, người dẫn đầu đi lên, lễ phép nói với Kha Lâm: “Kha tiên sinh, chủ tịch của chúng tôi nghe nói hôm nay ngài tới thành phố, hân hạnh mời ngài tâm sự với ông ấy.”

Kha Lâm lạnh lùng nhìn người mới đến, bình tĩnh hỏi: “Chủ tịch của các người? Có hẹn trước không?”

Người nọ bất đắc dĩ mà nói: “Chính vì không hẹn được ngài cho nên ông ấy mới dùng đến phương pháp này.” Anh ta điềm tĩnh nói tiếp: “Chủ tịch của chúng tôi là Lý Chính Tường tiên sinh. Ông ấy thật sự rất muốn ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với ngài.”  

Tư Hạo Lam chạy show xong về đến nhà, phát hiện Kha Lâm và Mai Khâm đều vắng nhà, y chạy đi hỏi Triệu Kỳ: “Kha Lâm đâu?”

Triệu Kỳ buông công việc trong tay, nói: “Kha thiếu gia cùng Mai thúc ra ngoài có việc rồi.”

Đoán chừng lại là chuyện dự án, Tư Hạo Lam thuận miệng hỏi: “Việc gì?”

Triệu Kỳ lắc đầu: “Không biết, chỉ nói sẽ trở về ăn cơm.”

Tư Hạo Lam thấy vệ sĩ trong nhà cũng vắng mặt, lúc này mới yên tâm, tìm Martha đi chơi.

Martha sau khi nâng cấp và cải tiến hiệu suất càng cao, quét dọn càng sạch sẽ, đôi cánh sau lưng vỗ vỗ, ở trong nhà bay tới bay lui.

Tư Hạo Lam lắc lư đi theo cô, cùng cô nói chuyện phiếm. Martha hiện tại rất thích sử dụng emoji, cuối mỗi câu nhất định phải kèm ký hiệu.

“Tôi là thợ sơn, kỹ năng quét sơn rất mạnh YY~”

Tư Hạo Lam trìu mến nhìn cô.

Xem đi, quả nhiên ngốc vẫn tốt hơn, làm kẻ ngốc khá vui vẻ.

Đến giờ cơm, Kha Lâm và Mai Khâm vẫn chưa trở về, Tư Hạo Lam ngồi vào bàn ăn, hỏi Triệu Kỳ: “Sao vẫn chưa về?”

Triệu Kỳ tỏ vẻ mình cũng không biết.

“Bọn họ ra ngoài bao lâu rồi?”

“Từ buổi sáng.”

Lâu như vậy? Tư Hạo Lam nhíu mày, gọi điện thoại cho Kha Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.