Bà chủ Tư nghe Tư Hạo Lam nói vậy vừa sợ vừa giận: “Mày đang nói gì đấy, vẫn vô giáo dục như vậy.” Bà ta hiển nhiên có chút hoảng loạn khi thấy Tư Hạo Lam xông tới, trốn đằng sau đám tay chân của mình, nói: “Sao mày đến được đây?”
Tư Hạo Lam dùng ngót út ngoáy lỗ tai. Bà chủ Tư thấy động tác quen thuộc này của y càng thêm sợ hãi, lại lui về sau hai bước.
Tư Hạo Lam nói: “Đừng giả vờ, ngươi là ai chúng ta đều biết, ngược lại ta không ngờ ngươi sẽ nhập vào người bà mẹ kế. Ta nói gần đây sao lá gan Tư Ích Niên càng lúc càng lớn, làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, thì ra đều do ngươi ở sau lưng xúi giục?!”
Bà chủ Tư vẻ mặt khó hiểu, nói: “Rốt cuộc mày đang nói hươu nói vượn cái gì?”
“Kí chủ sẽ không biết mình bị nhập thân.” Lý Tinh Hà ôm Martha đi theo sau Tư Hạo Lam bước vào kho hàng: “Hệ thống còn lẩn trốn, phải nghĩ biện pháp bức nó ra.”
Martha có một đôi cánh nhưng không thể bay, di chuyển quá chậm, bình thường đều là Tư Hạo Lam trực tiếp bế cô lên kẹp dưới cánh tay mang đi, hôm nay Tư Hạo Lam vừa mới phải phá cửa mở đường, nhiệm vụ này liền giao cho Lý Tinh Hà.
Martha được mang vào, thấy Kha Lâm ngồi trên ghế, cao hứng đập cánh, hô lên: “Chủ nhân!”
Ban đầu Kha Lâm nhìn thấy Tư Hạo Lam, trong lòng an tâm một lúc, lại thấy y đơn phương độc mã, không khỏi lo lắng cho y, kết quả sau mông y còn có Lý Tinh Hà đi theo.
Sắc mặt Kha Lâm sa sầm, nhìn Tư Hạo Lam hỏi: “Sao em lại đi cùng với hắn?” Còn ôm nữ hầu của mình, từ lúc nào quen thuộc như vậy rồi?
Kha Lâm bị bắt cóc thiếu chút nữa xảy ra chuyện, vốn đang nguy hiểm vạn phần, ai ngờ câu đầu tiên hắn mở miệng lại là —— ăn dấm bắt gian?
Khi Tư Hạo Lam đối mặt với bà chủ Tư, thái độ ác liệt, khẩu khí nóng nảy, cả người hung hăng; Kha Lâm vừa nói, vẻ mặt y lập tức dịu xuống, lúng túng giơ tay lên gãi đầu, giống như làm chuyện có lỗi, nói: “Đây không phải là sai bảo nhân viên à, hắn có thể giúp ta.”
Lý Tinh Hà ở một bên nhìn đến nổi da gà. Hạo Lam Quân chìm trong tình yêu thật đáng sợ, hóa ra yêu đương vào đều như thế này sao?
Chỉ cần ánh mắt của hai người giao nhau, bầu không khí liền trở nên bất thường, rõ ràng đang là tình tiết kinh điển bắt cóc giằng co trong nhà kho, cứ thế bắt đầu bốc lên bong bóng hồng phấn.
Bà chủ Tư sắp tức chết rồi, chỉ vào Tư Hạo Lam nói: “Đừng liếc mắt đưa tình! Đôi cẩu nam nam này! Nếu mày muốn đến tiếp họ Kha, rất hoan nghênh, tao đã sớm nhìn mày không vừa mắt!”
Sau khi bà chủ Tư gả vào Tư gia, con trai của người vợ đã mất của Tư Ích Nhiên luôn là cây gai trong lòng bà, lúc này dưới tác động của hệ thống làm sâu thêm tính cách tiêu cực khiến bà ta càng thêm âm tàn ác độc, trở nên thống hận Tư Hạo Lam.
Ánh mắt Kha Lâm dính trên người Tư Hạo Lam, trong lòng vô cùng lo lắng. Tư Hạo Lam cười cười, trấn an hắn.
Sau đó Tư Hạo Lam thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn về phía bà chủ Tư cùng Tư Ích Nhiên và Lý Chính Tường còn đang kinh hồn táng đảm ở trong trạng thái mê mang, lại di chuyển tầm mắt, rơi trên người những gã đàn ông lực lưỡng cơ bắp cuồn cuộn. Y hô một tiếng: “Lý Tinh Hà!”
Lý Tinh Hà giật mình, vô thức trả lời: “Có!”
Tư Hạo Lam hoạt động bả vai, khóe môi mấp máy, tà khí nói: “Đánh!”
Lý Tinh Hà đặt Martha sang một bên, dịu dàng dặn dò: “Tránh ở một góc đi, đừng để bị liên lụy.” Sau đó hắn đứng lên, ngay thẳng mà tiêu sái đáp lại Tư Hạo Lam: “Được, Hạo Lam Quân.”
Bà chủ Tư thấy bọn họ như vậy, trốn sau đám người, nói với đám tay chân: “Lên đi…”
Bà ta vừa dứt lời, ngược lại ra tay trước là Tư Hạo Lam.
Động tác của Tư Hạo Lam rất nhanh, trong chớp mắt liền từ cửa kho hàng di chuyển đến trước mặt đám côn đồ, chúng còn chưa kịp phản ứng, đã bị y bắt lấy cánh tay.
Tiếp theo đám tay chân vung vũ khí của bọn chúng, tập trung tấn công Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam ra tay nhanh như chớp, giữa đống gậy lao thẳng đến chỗ hiểm của quân địch, xuống tay tàn nhẫn, chân dài đạp lên phần bụng, sau lưng và các điểm yếu của đối phương, dĩ nhiên trong thời gian ngắn những kẻ đó không thể tiếp cận được.
Lý Tinh Hà cũng gia nhập. Động tác của hắn bất đồng với Tư Hạo Lam. Thân hình Tư Hạo Lam tàn nhẫn mà ma quỷ, thường xuyên đánh bất ngờ, muốn tránh cũng không được. Còn Lý Tinh Hà đại khai đại hợp*, thoạt nhìn có điểm nhàn nhã, nhưng nắm đấm đánh người vẫn mạnh mẽ như thường.
(Đại khai đại hợp: kết mở hoành tráng, ý chỉ động tác thoải mái, biên độ lớn)
Bọn họ cứng rắn bức đám du côn quây thành vòng tròn bao quanh hai người, ai cũng chần chờ không dám tiến lên.
Bà chủ Tư sắp bị tức chết, hét lên: “Đánh chết nó! Tao thêm tiền!”
Lý Chính Tường không nhịn được, hô: “Tinh Hà cẩn thận!”
Đối với người cha giả này, Lý Tinh Hà tâm tình phức tạp, lúc này trầm mặc, bắt kịp Tư Hạo Lam.
Có trọng thưởng tất có dũng cảm, đám du côn nghe bà chủ Tư cất lời, tiếp tục xông lên.
Lần này Tư Hạo Lam túm cổ một người, kéo gã qua, người kia kêu to một tiếng, Tư Hạo Lam hung hăng đá vào bụng gã, người kia bị đau, buông vũ khí trong tay.
Là một cây côn sắt, rơi thẳng xuống đất. Tư Hạo Lam dùng mũi chân đón lấy nó, gẩy lên. Côn sắt thuận thế bay lên, Tư Hạo Lam vững vàng cầm ở trong tay, đùa nghịch cây thương, đập về phía đám người.
Có vũ khí Tư Hạo Lam càng thêm gặp thần giết thần, sử dụng côn sắt khí thế trường thương, quét sạch ngàn quân, đánh đám người vây công đến hoa rơi nước chảy.
Những người còn lại chứng kiến màn này đều sợ ngây người.
Kha Lâm biết Tư Hạo Lam rất mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy y đánh nhau.
Sự điên cuồng tỏa ra trong mắt Tư Hạo Lam chứng minh y thật sự rất yêu thích, cũng rất hợp đánh nhau.
Đến cả Lý Tinh Hà bên cạnh cũng bị kéo theo, cười một cái đá bay một người, nói: “Đã lâu không được sảng khoái như vậy.”
Tư Hạo Lam cười lạnh, xoay côn sắt ra một đòn nghiêm trọng đánh lên lưng côn đồ, lại nện thêm một cái.
Chỉ trong chốc lát, mười mấy tên côn đồ trong kho hàng đã bị giải quyết xong.
Nằm trên mặt đất đều là người, ôm bụng ôm đầu kêu hừ hừ, có kẻ đã trực tiếp bất tỉnh.
Tư Hạo Lam vác cây côn trên vai, mỉm cười đi về phía bà chủ Tư, nói: “Không còn đám rác rưởi này, bây giờ chúng ta có thể tính sổ rồi.”
Tư Hạo Lam tới gần, bà chủ Tư lùi về phía sau từng bước, cuối cùng trốn đến cạnh Kha Lâm, đột nhiên rút ra một cây súng cỡ nhỏ từ chiếc túi mang theo bên mình, nắm trong tay chĩa vào đầu Kha Lâm nói: “Đừng tới đây!”
Tư Hạo Lam dừng chân, nhìn chằm chằm bà chủ Tư, ánh mắt như muốn nuốt chửng bà ta nói: “Đây là phá vỡ thiết lập của thế giới này đi?”
Kha Lâm quay đầu, cũng nhìn về phía bà chủ Tư, trấn định nói với bà ta: “Vị phu nhân này, tàng trữ súng ống trái phép sẽ tội càng thêm tội.”
Tay cầm súng của bà chủ Tư khẽ run, nói với Kha Lâm: “Mày đừng nhúc nhích!”
Bà ta cũng rất hoang mang, ban đầu bà ta chỉ muốn ép Kha Lâm giao thứ mình muốn rồi cao chạy xa bay, không biết tại sao lại đi đến bước này, trong lòng luôn có một âm thanh thúc giục bà.
Tấn công Kha Lâm.
Ngay cả Tư Ích Nhiên cũng không nhìn nổi, nói với vợ mình: “Bà điên rồi sao! Không đến mức như vậy! Dù mất nhà máy tôi cũng không để bà chết đói.”
“Ông đừng nói nữa!” Bà chủ Tư hét lên: “Tôi không nên gả cho ông! Vừa vô dụng còn có loại con như vậy!”
Tư Hạo Lam chăm chú nhìn bà chủ Tư nói: “Ngươi để người khác đi đi, chuyện giữa chúng ta thì chúng ta giải quyết.”
Y nghiêng đầu nói với Tư Ích Nhiên và Lý Chính Tường: “Các ngươi ra ngoài.”
Tư Ích Nhiên bị bà chủ Tư dọa sợ, sợ bà ta sơ ý một chút đến cả chồng mình cũng bắn bỏ, vội vã kéo Lý Chính Tường rời đi. Lý Chính Tường còn muốn dẫn Lý Tinh Hà theo, Lý Tinh Hà cự tuyệt nói: “Con không sao.”
Đám thuộc hạ bị đánh nằm trên mặt đất cũng đứng dậy khập khiễng kéo đồng bọn rời khỏi nhà kho. Bà chủ Tư chỉ uy hiếp Kha Lâm, không cản bọn họ.
Hiện tại, trong kho hàng chỉ còn lại vài người liên quan.
Lúc này Tư Hạo Lam mới nói: “Không còn người khác, ngươi có thể hiện nguyên hình!”
Tay cầm súng của bà chủ Tư dần dần ngừng run, bà ta mở miệng nói: “Vô nghĩa, ta không có gì để nói với ngươi.”
Giọng nói của bà ta biến thành âm thanh điện tử máy móc, hệ thống cuối cùng lại xuất hiện.
Kha Lâm bị uy hiếp, hơi nheo mắt. Sự việc tiến triển vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, trong loại tình cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng này, vậy mà hắn bắt đầu suy nghĩ, chuyện Tư Hạo Lam hư cấu nói không chừng là thật.
Tư Hạo Lam bình tĩnh nói với hệ thống: “Ngươi không thể xuống tay. Cho dù ngươi nhập vào bà ta, trong lòng mẹ kế Tư căn bản không có ý nguyện giết người, ngươi không ép buộc được bà.”
Dù hệ thống dẫn dụ ra tính cách tiêu cực trong nội tâm của bà chủ Tư, nhưng bà vẫn không thể phá bỏ ranh giới cuối cùng của mình, cho nên mới chậm chạp không xuống tay.
Bà ta chỉ là một nữ phụ độc ác sản xuất hàng loạt trong tiểu thuyết tình yêu, căn bản không muốn giết người, không đảm đương nổi đại boss cuối cùng.
Hệ thống hiển nhiên rất tức giận nói: “Đừng lo, chỉ cần nhân vật phản diện của nguyên tác chết đi, tất cả đều có thể quay về vị trí cũ, không còn tồn tại những vấn đề này.”
Vũ khí trong tay bà chủ Tư chĩa thẳng vào Kha Lâm. Nhưng Kha Lâm không hề hoảng sợ, vẫn yên lặng nhìn Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam vô cùng nóng ruột, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng, nói: “Ngươi còn tẩu hỏa nhập ma hơn ta, không đi theo cốt truyện thì thế nào? Người của thế giới này vẫn vui vẻ sinh hoạt. Trái lại ngươi không ngừng gây chuyện, không có ngươi thế giới này ngược lại sẽ càng tốt hơn.”
Hệ thống không tin y nói: “Không có khả năng! Nhiệm vụ của ta chính là giữ gìn mạch truyện, chỉ có đi theo cốt truyện thế giới này mới có kết cục tốt đẹp.”
Súng của bà chủ Tư đặt lên thái dương Kha Lâm, trên làn da tái nhợt của hắn ấn thành vết. Tư Hạo Lam nhìn đến gân xanh nổi lên, cuối cùng y xé rách vẻ bình tĩnh bên ngoài, dữ tợn nói với hệ thống: “Gàn bướng hồ đồ.”
Hệ thống dĩ nhiên không muốn tiếp tục cãi nhau với y, dù thế nào cũng không ai thuyết phục được ai, ngón tay của bà chủ Tư vắt lên cò súng. Hệ thống đang điều động cơ thể này, khiến bà bóp cò.
Đúng lúc này, Tư Hạo Lam vung lên côn sắt trong tay, tức muốn hộc máu nói: “Ta sẽ đối nghịch với ngươi, ngươi muốn đi theo cốt truyện phải không? Ta sẽ khiến ngươi triệt để thất bại.”
Y ném côn sắt nặng nề lên trần nhà. Kho hàng này vốn rất cũ kĩ, phía trên là xà ngang dựng bằng vật liệu thép, côn sắt kia chuẩn xác đánh trúng một thanh xà chịu lực kém trong đó.
“Nhân vật chính chết cốt truyện của ngươi vẫn sẽ sụp đổ, ngươi dám động đến Kha Lâm, ta sẽ cho tất cả cùng tuẫn táng.” Tư Hạo Lam nói, đứng trong tro bụi đang ào ào rơi xuống, tà ác như quỷ.
Tư Hạo Lam xuyên không tới, đã không còn pháp lực, chỉ giữ lại sức mạnh vô hạn.
Một kích kia của y, sử dụng côn sắt hiệu quả như dao phay, chém đứt xà ngang. Trong khoảng thời gian y nói chuyện, xà ngang cũ kĩ yếu ớt đứt gãy ầm ầm sụp đổ, mảnh đất nơi y đang đứng, toàn bộ trần nhà đổ sụp xuống.
Phía dưới ngoại trừ Tư Hạo Lam, còn có Lý Tinh Hà.
Lý Tinh Hà mờ mịt ngẩng đầu, nhìn tro bụi, gỗ sắt không ngừng rơi xuống.
Hết thảy như bị kéo dài thành một cảnh quay chậm.
Đầu tiên là biểu cảm kinh ngạc hiện trên mặt Lý Tinh Hà, tiếp theo là một thanh xà thép dài hai mét trên trần nhà không chịu nổi rơi xuống, đối diện với đỉnh đầu Lý Tinh Hà. Sau đó Lý Tinh Hà bị tro bụi che mờ mắt, cúi đầu. Xà thép trực tiếp rơi xuống rơi xuống…
Cách đó không xa Kha Lâm khiếp sợ nhìn một màn này, dù bản thân cũng đang ngàn cân treo sợi tóc không nhịn được gào lên: “Cẩn thận!”
Trong chớp mắt, bà chủ Tư bên cạnh hắn đột ngột ngã xuống, súng cũng rơi xuống đất, nguy hiểm của Kha Lâm được hóa giải. Từ trong thân thể người phụ nữ bắn ra một vệt ánh sáng, lao về phía Lý Tinh Hà.
“Sinh mạng nhân vật chính bị uy hiếp trí mạng, khởi động hình thức bảo hộ.”
Kha Lâm mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn tia sáng kia biến thành hình dạng máy vi tính, màn hình điện tử ùn ùn kéo đến bao phủ xung quanh vị trí của Lý Tinh Hà.
Cuối cùng cũng xuất hiện! Tư Hạo Lam thấy thế, nhảy về phía trước lộn một vòng, cầm đinh ba chống bạo động rơi vương vãi trên mặt đất, sấm vang chớp giật đánh xuống thực thể của hệ thống.
Hệ thống một lòng chỉ muốn cứu Lý Tinh Hà, hoàn toàn không phòng vệ công kích từ Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam hai ba lần đập màn hình máy tính xanh lam nát thành từng mảnh nhỏ.
Thực thể hệ thống bị phá hư, trong thời gian ngắn tiếng dòng điện cùng tiếng cảnh báo vang lên hỗn loạn. Tư Hạo Lam hô to một tiếng: “Martha!”
Hầu gái nhỏ Martha nãy giờ vẫn len lén núp một bên lúc này anh dũng đi ra, nắp khe trữ đồ giữa ngực được mở ra, cô vươn bàn tay tròn lấy ra chiếc hộp trong cơ thể, lại mở nắp hộp đem đồ vật bên trong nhắm chính xác về phía hệ thống.
Hệ thống bị đánh đến tan nát tỏa ra ánh sáng xanh lam, tạo thành vô số mảnh vỡ điện tử màu xanh nhạt, bị một lực hút cường đại kéo về phía món đồ trong tay Martha.
Như cánh bướm màu xanh huỳnh quang nhẹ nhàng không ngừng bay về phía chiếc hộp Martha đang cầm. Ánh sáng mãnh liệt chớp động, tượng trưng cho giãy giụa, đến khi tia sáng cuối cùng bị dập tắt, tiếng cảnh báo rốt cuộc cũng biến mất.
Tư Hạo Lam vội vàng chạy tới, đóng nắp hộp lại, chiếc hộp nhảy lên một cái, lúc này mới không còn động tĩnh.
Cuối cùng đã bắt được hệ thống.
Còn xà thép kia đã sớm rơi xuống, hung hăng đập xuống đất, chỗ Lý Tinh Hà vừa đứng đã không còn bóng người.
Biểu tình trên mặt Kha Lâm có chút trống rỗng. Hắn chứng kiến hết thảy vẫn không có cảm giác chân thực, rốt cuộc không nhịn được lẩm bẩm nói: “Có phải mình xem tiểu thuyết quá nhiều rồi không…”