Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 76: Về nhà



Gỗ thép từ trên trần nhà rơi xuống rầm rầm nện trên mặt đất, một lát sau mới dừng lại.

Chờ sau khi kết thúc, trong kho hàng nhất thời yên tĩnh. Những hạt bụi trắng tung bay phiêu tán trong không trung. Đèn trên đỉnh đầu bị phá hỏng một nửa, lúc này chỉ còn vài ngọn đèn phía xa xa cung cấp ánh sáng.

Ở nơi cách khu vực sụp đổ vài mét, Lý Tinh Hà ngồi dưới đất, chống hai tay, kinh hồn táng đảm trừng mắt nhìn xà thép thiếu chút nữa đập trúng hắn.

“Suýt chút nữa thì ngỏm củ tỏi…” Lý Tinh Hà bình tĩnh nửa ngày, mới giơ tay giúp mình điều hòa hơi thở, sau đó cởi dây cáp buộc sau lưng xuống.

Quay lại đoạn thời gian trước đó, khi Tư Hạo Lam gặp riêng Lý Tinh Hà.

“Ta đã nhờ Kha Lâm làm cho ta một máy bắt tín hiệu.” Tư Hạo Lam len lút trộm gặp Lý Tinh Hà, nói với hắn kế hoạch của mình.

“Đó là cái gì?” Lý Tinh Hà không hiểu.

Tư Hạo Lam cố gắng giải thích: “Ta đã tham khảo Kha Lâm. Hệ thống có thể chỉ là một tín hiệu quang điện đơn giản, thông qua việc tái cấu trúc liên tục hiện hình ở thế giới này, chỉ cần sử dụng loại vật liệu thân thiện với tín hiệu liền có thể thu hút hệ thống, bắt được nó. Đại khái là vậy.”

Y nói đến vô cùng gian nan. Y không hiểu lắm về phương diện này, chỉ nghĩ hệ thống là công nghệ cao, mà Kha Lâm tinh thông khoa học vật liệu máy móc, cho nên hôm đó thử giấu giếm thông tin mấu chốt, thảo luận chuyện này với Kha Lâm, có thể làm một món thiết bị bắt được loại đồ vật như hệ thống hay không, Kha Lâm trả lời là có thể.

Lý Tinh Hà hiển nhiên cũng không hiểu, nghĩ nghĩ nói: “Dù thế nào có thể thử một lần.”

Tư Hạo Lam gật đầu, nói tiếp: “Vấn đề hiện tại là làm sao ép hệ thống hiện hình.” Nói xong y tha thiết nhìn Lý Tinh Hà.

Lý Tinh Hà có dự cảm xấu: “…Ngươi nhìn ta làm gì. Hệ thống rõ ràng có hơi sợ ngươi, ngươi ra tay tương đối ổn thỏa.”

Tư Hạo Lam nói: “Nhưng hệ thống ở trong bóng tối, khống chế vai phụ trong sách rất đau đầu, hơn nữa tuyến thời gian không ngừng tiến về phía trước, lập tức sẽ đến thời điểm Kha Lâm chết vì bệnh trong nguyên thư.”

“Nói tới nói lui, ngươi vẫn là lo lắng cho hắn.” Lý Tinh Hà chua chát nói, ăn cẩu lương không hề ngon: “Thôi được, ngươi muốn ta làm thế nào?”

Tư Hạo Lam nói: “Hệ thống sợ cốt truyện bị bóp méo cho nên muốn bắt Kha Lâm chết, vì vậy có một loại tình huống có thể khiến nó xuất hiện, chính là khi nhân vật chính bị uy hiếp, nhân vật chính gặp tai nạn cốt truyện cũng sẽ biến dạng.”

Lý Tinh Hà sửng sốt, minh bạch ý tưởng của y, nói: “Ngươi muốn ta làm mồi nhử dẫn hệ thống ra? Ngươi cũng là nhân vật chính đó, ngươi xảy ra tai nạn cốt truyện cũng không thể đi được như cũ.”

Tư Hạo Lam gật đầu nói: “Hệ thống rất căm hận ta, trên người ta rốt cuộc có cái gì còn chưa rõ. Ta không được, nhưng ngươi có thể, ta đã sớm phát hiện khi ngươi gặp nạn, hệ thống cực kì khẩn trương.”

“Ngươi muốn hãm hại ta đi! Hạo Lam Quân!”

Sau đó đồng bọn chính nghĩa Lý Tinh Hà vẫn bị hố. Hôm nay, trước khi đến bọn họ đã chuẩn bị vẹn toàn, trang bị cho Lý Tinh Hà các loại dụng cụ, phần lớn đều lấy từ đoàn làm phim, thậm chí cả áo chống đạn.

Tiếp theo Tư Hạo Lam cất máy bắt tín hiệu do Kha Lâm chế tạo vào trong người Martha, dặn dò Martha nghe mệnh lệnh lập tức mở hệ thống động lực.

Chờ bọn họ đến nơi mới phát hiện đây là một kho hàng cũ kĩ, Tư Hạo Lam ngay lập tức nghĩ ra kế sách.

Sau khi Tư Hạo Lam phá cửa, Lý Tinh Hà ôm Martha đuổi theo. Ở trước mặt tất cả mọi người, hai người tạm thời dựng lên một sân khấu nhỏ.

Trên người Lý Tinh Hà đeo khóa cáp treo, sau lưng gài sẵn dây thép, giấu trong quần áo, một đầu khác đặt trên tay Martha. Sau đó Lý Tinh Hà bảo Martha tránh sang một bên, Martha tìm một bức tường vững chắc, cố định dây thép lên tường.

Từ đầu đến cuối Lý Tinh Hà ở rìa đám người, không dám quay lưng về phía bà chủ Tư.

Diễn kịch không đủ, hệ thống sẽ không bị lừa. Lúc đó, xà thép kia thực sự rơi xuống chỗ Lý Tinh Hà.

Khoảnh khắc hệ thống hiện hình lao đến, Lý Tinh Hà bị dây thép kéo đi, hơn nữa ngoại công trên người hắn rất tốt, thoát khỏi thế ngàn cân treo sợi tóc.

Lý Tinh Hà ngồi dưới đất, không muốn đứng lên, nhịn không được cảm thán nói: “Kĩ năng diễn của ta vẫn rất lợi hại.”

Để lừa gạt hệ thống, thời khắc xà thép rớt xuống, vẻ mê man cùng kinh hãi trên mặt hắn thật biết bao, có thể đoạt thêm một giải Ảnh đế.

Hắn đang nói đột nhiên cảm giác được sự bất thường, bật người dậy, hướng Tư Hạo Lam hô: “Hạo Lam Quân, ngươi có cảm thấy không khí thay đổi không?”

Tư Hạo Lam nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, thậm chí cầm lên lắc một chút, bên trong hoàn toàn không có phản ứng.

Chiếc hộp làm bằng vật liệu ngăn cách điện từ, hẳn có thể hoàn toàn vây nhốt hệ thống.

Y không trả lời Lý Tinh Hà, mà giao hộp cho Martha gìn giữ, chạy về phía Kha Lâm.

Bầu không khí quả thực thay đổi, phảng phất như một nồi hầm ngột ngạt thật lâu rốt cục cũng được mở nắp. Không khí mới mẻ tràn vào. Cả thế giới đã thay đổi.

Xiềng xích vô hình trói buộc trên người bọn họ đã không còn bóng dáng. Mạch truyện rốt cục đã tan vỡ cùng hệ thống. Tất cả nhân vật không còn là con rối của cốt truyện. Thế giới này có thể tự do phát triển.

Tư Hạo Lam cách Kha Lâm càng gần càng đứng không vững, lảo đảo chạy đến trước mặt hắn, nhào vào ngực hắn.

Kha Lâm vươn hai tay vững vàng đón được con thỏ lớn đang chạy tới.

Trên đầu, trên người Tư Hạo Lam toàn là bụi đất vữa tường rơi xuống, bẩn thỉu, nhưng y mặc kệ, hung hăng chui vào lòng Kha Lâm.

Y tới gần Kha Lâm mới phát hiện, cho dù bắt được hệ thống, hai chân y vẫn sẽ nhũn ra, không khống chế được phản ứng của cơ thể mình. Nhưng mà những điều này không đáng kể.

Thời điểm Kha Lâm bị bắt giữ, trong lòng y còn lâu mới bình tĩnh như ngoài mặt.

Cả nhà từ trên xuống dưới mất rất nhiều công sức chăm sóc hắn, đến bây giờ mới không ốm yếu, tinh thần khỏe mạnh, có thể thoát khỏi số phận chết vì bệnh, lại bị hệ thống bắt cóc muốn cưỡng ép tiêu diệt. Tư Hạo Lam giận đến nỗi thiếu chút nữa trào ngược máu tim, tẩu hỏa nhập ma.

Kẻ nào dám động đến Kha Lâm của y, y thật sự có thể hủy diệt cả thế giới.

Kha Lâm ôm Tư Hạo Lam. Con thỏ thậm chí hơi hơi run. Hắn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng giúp Tư Hạo Lam phủi bụi bẩn trên người, vỗ lưng y, nói: “Ta không sao.”

Tư Hạo Lam không nói chuyện, chỉ ôm Kha Lâm, dùng nhiệt độ của mình truyền sang hắn, để cơ thể Kha Lâm cũng ấm áp.

Lý Tinh Hà trừng mắt nhìn hai người ôm nhau, thời dài nói: “Mù rồi, không muốn tiếp tục ăn cẩu lương.”

Đúng vào lúc này, rốt cục cũng có người từ bên ngoài xông vào, là đám vệ sĩ của Kha Lâm cùng cảnh sát.

Sau khi Tư Hạo Lam xác định vị trí của Kha Lâm thông qua Martha, liền thông báo cho đám vệ sĩ để bọn họ báo cảnh sát.

Lúc này, bọn họ kịp thời chạy tới, cảnh sát khống chế đám côn đồ, giải cứu Mai Khâm bị trói ở bên ngoài, phái mấy người tra hỏi Tư Ích Nhiên và Lý Chính Tường.

Mai Khâm được tự do đầu tiên liền chạy vào kiểm tra sự an nguy của Kha Lâm: “Tiên sinh!”

Sau đó anh ta nhìn thấy Kha Lâm và Tư Hạo Lam ôm nhau. Bộ dạng Kha Lâm vẫn rất ngay ngắn, khuôn mặt vẫn lạnh lạnh lẽo lẽo, cũng không bị thương. Ngược lại Tư Hạo Lam người đầy bụi đất, mềm nhũn rúc trong lòng Kha Lâm không dậy nổi.

Kha Lâm ngẩng đầu nhìn quản gia, báo bình an cho anh: “Không sao.”

Bà chủ Tư vẫn ngất xỉu dưới chân bọn họ. Bà ta có hành vi bắt cóc và cố ý gây thương tích, cảnh sát đưa bà đến bệnh viện, chờ bà ta tỉnh lại sẽ tiến hành tra hỏi sau.

Lý Tinh Hà liếc nhìn Tư Hạo Lam đã hoàn toàn mất đi ý niệm hoạt động, chủ động gánh vác trọng trách lừa dối, nói hươu nói vượn, kể lại chuyện đã xảy ra cho phía cảnh sát, đương nhiên giấu nhẹm chuyện hệ thống.

Martha cất hộp vào trong ngực, vô tội nhìn mọi người bận rộn, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hai vị chủ nhân. Kha Lâm chia ra một tay vỗ đầu cô, tỏ ý khích lệ.

Thân thể Kha Lâm bất tiện, không phải theo cảnh sát trở về điều tra, toàn bộ do Mai Khâm làm chủ. Sự kiện bắt cóc này đến đây hạ màn kết thúc.

Tư Hạo Lam hấp thụ đủ lực lượng từ trên người Kha Lâm, xác định hắn thật sự bình an vô sự, lúc này mới đứng dậy, mặt đỏ mắt hồng, nhìn Kha Lâm, nhỏ hơi nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau về nhà.”

Lý Tinh Hà ở một bên quả thực sợ ngây người. Hạo Lam Quân vô pháp vô thiên ở trước mặt Kha Lâm lại giống như cô vợ nhỏ, dù nhìn thấy bao nhiêu lần vẫn khiến người ta khiếp sợ.

Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của y, nhất định là giả vờ.

Tư Hạo Lam vốn cố ý, mặc kệ người khác, ở trước mặt Kha Lâm làm nũng nói: “Không muốn ở lại đây nữa đâu, muốn về nhà ở riêng với ngươi.”

Kha Lâm biết Tư Hạo Lam có ý diễn kịch, nhưng hắn vẫn dính chiêu này, đưa tay sờ mặt Tư Hạo Lam, ẩn nhẫn kiềm chế ý cười, nói: “Đi thôi.”

Vì thế Tư Hạo Lam đứng lên, bày ra tự thế quen thuộc, một tay nâng chân, một tay đỡ lưng.

“Dừng lại!”

Bị người ta bắt cóc cũng không khiến Kha Lâm lộ ra thần sắc kinh hoảng, nhưng Tư Hạo Lam lại làm được. Kha Lâm vội vàng ngăn cản y: “Không được phép!”

Nói đùa, nơi này có mười mấy phần tử phạm tội, còn có cảnh sát, vệ sĩ, Lý Chính Tường, Tư Ích Nhiên vân vân… ở chỗ này bị Tư Hạo Lam bế công chúa, về sau hắn không thể lăn lộn ngoài xã hội nữa.

Tư Hạo Lam bĩu môi, từ bỏ ý định bế công chúa, đổi thành cõng.

Xe lăn của Kha Lâm không biết bị ném ở đâu. Tư Hạo Lam cõng Kha Lâm đưa hắn vào trong Cayenne của mình, còn Mai Khâm theo cảnh sát đi lập hồ sơ không trở về cùng với bọn họ.

Đây là sự kiện bê bối liên quan đến giới kinh doanh, Lý gia và Tư gia đều liên lụy, không ai thoát khỏi liên quan.

Nhưng hiện tại Kha Lâm lười nghĩ đến những chuyện đó, hắn chỉ muốn về nhà.

Trước khi bọn họ xuất phát, Tư Hạo Lam làm một động tác tay với Lý Tinh Hà: “Đa tạ.”

Lý Tinh Hà nhíu mày, lắp bắp kinh hãi, có thể được Hạo Lam Quân cảm tạ, đúng là trời đổ mưa đỏ.

Kha Lâm ngồi trong xe dùng ánh mắt đen như mực nhìn bọn họ.

Lý Tinh Hà suy nghĩ một chút, đi đến bên cạnh xe, giải thích với Kha Lâm: “Tôi cùng Hạo… Tư tiên sinh chỉ là bằng hữu, anh đừng hiểu lầm.” Hắn có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: “Thực ra tôi luôn muốn làm quen với anh, tôi muốn lĩnh giáo anh cách nói tao thoại…”

Kha Lâm: “…”

Cuối cùng vệ sĩ lái xe, Tư Hạo Lam và Kha Lâm, đoàn người nửa đêm trở về Kha gia.

Khi đi đến Kha Lâm bị bịt mắt, lúc này mới ý thức được kho hàng kia xa xôi đến cỡ nào. Cả đời hắn cũng không muốn đến nơi này một lần nữa.

Hắn nắm chặt tay Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam nắm lại, một giây cũng không rời.

Kha Lâm dù sao cũng yếu người, lại bị giày vò cả đêm, Tư Hạo Lam nhận ra tinh thần của hắn dần dần kém, đau lòng siết chặt tay hắn, ở trong lòng mắng chửi hệ thống trăm ngàn lần.

May mà không sao, cuối cùng cũng không cần lo lắng cốt truyện của nguyên thư.

Tư Hạo Lam tham lam nhìn ngắm khuôn mặt của Kha Lâm, hắn còn ở đây thật sự quá tốt.

Kha Lâm nhìn lại y, vẻ mặt dịu dàng, nhưng không cách nào che giấu được mỏi mệt.

Rốt cuộc về đến Kha gia, Triệu Kỳ đã sớm nhận được tin tức, chờ ở nhà, còn gọi bác sĩ tới khám.

Quả nhiên Kha Lâm đã sốt nhẹ. Bác sĩ kiểm tra các loại triệu chứng của hắn, lấy thuốc an thần, dặn dò nói: “Cậu ấy chỉ mệt mỏi quá mức, tinh thần quá căng thẳng. Hiện tại thả lỏng, hệ thống miễn dịch sẽ khởi động cơ chế tự bảo vệ, để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày là được.”

Tư Hạo Lam lúc này mới an tâm.

Triệu Kỳ hỏi Tư Hạo Lam có muốn ăn gì không, Tư Hạo Lam lắc đầu, y chỉ muốn ở cạnh Kha Lâm.

Y rửa mặt xong, thay đồ ngủ, lén lút bò lên giường Kha Lâm, chui vào chăn ôm lấy Kha Lâm.

Kha Lâm mơ màng muốn ngủ, lúc này một chiếc lò sưởi rất lớn chui vào, làm hắn buồn cười, nhưng ngay cả sức cười hắn cũng không có, chỉ hé mắt, thấp giọng nói: “Ta ngủ trước.”

Tay chân Tư Hạo Lam quấn chặt hắn truyền cho hắn hơi ấm, nói: “Ngủ đi, ta giúp ngươi.”

Kha Lâm rốt cục an tâm nhắm mắt lại, sau đó nói: “Chờ ta tỉnh lại, em kể mọi chuyện cho ta nghe.”

Nói xong, hắn liền mê man ngủ.

Tư Hạo Lam đỏ mặt, hôn lên lông mi xinh đẹp của hắn, đáp ứng hắn: “Được, toàn bộ đều nói cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.