Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 78: Cuộc sống yên bình



Kha Lâm bị Tư Hạo Lam dọa hết hồn, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, hỏi: “Em… em làm gì thế?”

Tư Hạo Lam thở hổn hển, nói: “Đến đây đi.”

Kha Lâm: “?” Đến cái gì? Là như hắn nghĩ sao? Sao đột nhiên phát triển đến bước này rồi?

Tư Hạo Lam phóng khoáng nói: “Chúng ta đều là người trưởng thành, ngươi tình ta nguyện.” Hàng ngày ôm ôm hôn hôn, y không muốn làm thánh nhân hà tất phải ấm ức chính mình.

Kha Lâm váng đầu hoa mắt, lại lần nữa bị câu “Ngươi tình ta nguyện” chấn động, trong đầu hắn toàn là nước da trắng nõn của Tư Hạo Lam, giơ tay lên đỡ trán nói: “Nhưng… quá vội vàng đi, chúng ta vẫn chưa kết hôn mà.”

Tư Hạo Lam: “…” Rốt cuộc ai mới là người xuyên không tới?! Tại sao Kha Lâm còn bảo thủ hơn cả y vậy?!

Tư Hạo Lam cứng cổ nói: “Vì muốn làm với ta nên ngươi mới kết hôn với ta sao? Ta làm với ngươi rồi, ngươi sẽ không kết hôn nữa?” Màu đỏ hồng trên mặt y chậm rãi lan khắp cơ thể khiến y giống như một con tôm lớn bị nấu chín.

Dù y da mặt dày, chủ động cởi quần áo dâng đến tận miệng, lúc này còn bị người ta nghi vấn cũng vẫn sẽ bị đả kích.

Kha Lâm bị y nói đến sửng sốt, sau đỏ vẻ mặt trở nên dịu dàng, nói: “Ta không có ý đó.”

Ai có thể ngồi trong lòng mà không loạn chứ. Do dự chỉ vì trân quý.

Tư Hạo Lam hơi tức giận, nói: “Ngươi là của ta, ta muốn gần gũi lúc nào thì gần gũi lúc đó, còn phải chọn ngày lành tháng tốt sao?”

Tư Hạo Lam tâm nhãn nhỏ, ngoại trừ mình ra luôn không để ai vào mắt, hiện tại đặt Kha Lâm ở trong tim, không gian quá chật sẽ không thể có thêm người khác, một khi đặt xuống chính là cả đời.

Từ khi y nổi lên suy nghĩ muốn bảo vệ người này chu toàn, y liền biết, y không thể rời khỏi hắn.

Vì vậy toàn bộ máu thịt của người này chính là của y.

Tư Hạo Lam phồng má thoạt nhìn khá giống một con cá nóc hồng nhạt đang nổi giận. Kha Lâm cười kéo cánh tay y để y cúi người xuống.

Kha Lâm ôm Tư Hạo Lam, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của y,  nhẹ nhàng chạm vào lưng y, nói: “Em biết đấy, ta khá thích chú trọng cảm giác nghi thức.”

Có lẽ vì chuyện quá khứ, Kha Lâm luôn đối xử rất trịnh trọng với những điều mình quý trọng, như sợ thất lễ, nhưng không biết rằng đây thực ra cũng là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn.

Hắn nói vậy, Tư Hạo Lam liền không giận nữa, còn có chút đau lòng, ngao ô cắn một cái lên vai hắn, nói: “Ở bên cạnh ta, ngày nào cũng là ngày lành tháng tốt.”

Đối với kiểu “Nói khoác không biết ngượng” của Tư Hạo Lam Kha Lâm cũng yêu thích vô cùng. Hắn nhấc mí mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Bầu trời đã ló rạng. Ánh sáng mờ mờ tựa hồ như có hình dạng, có thể mang theo hơi ẩm buổi sáng, cùng chất cảm tươi mát và dính nhớp từ ngoài cửa sổ bò vào rải rác ở trong phòng, cảm giác tồn tại rất mạnh.

Kha Lâm nghĩ, buổi sáng mùa xuân tựa hồ cũng không tệ.

Trong mỗi cuốn tiểu thuyết, thời gian sống sót sau tai nạn luôn thuộc về lễ tình nhân. Một buổi sáng như vậy cùng người yêu ôm nhau cũng coi như không phụ cảnh xuân.

Kha Lâm tất nhiên cũng cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể của Tư Hạo Lam, hít sâu một hơi hỏi: “Em biết phải làm thế nào không?”

“Đại khái!” Tư Hạo Lam vùi đầu bên cổ Kha Lâm, ồm ồm nói: “Khi đi ngang qua, từng nhìn thấy người khác.”

Không thể tin được. Y từng nhìn trộm người khác?! Kha Lâm quả thực vô ngữ, phải đi ngang qua kiểu gì mới có thể nhìn thấy loại chuyện này.

“Đàn ông cùng đàn ông sẽ hơi rắc rối, hơn nữa chân của ta còn bất tiện.” Mặc dù hai người đều tên đã lên dây, Kha Lâm vẫn kiên nhẫn giải thích kỹ thuật cần thiết cho Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam nghe xong nhíu mày, y ngược lại không nghĩ nhiều đến thế.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tư Hạo Lam nâng cơ thể mình, dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn Kha Lâm.

Kha Lâm bị ánh mắt toàn tâm toàn ý lệ thuộc của y nhìn đến tan chảy, hận không thể nhào y tiến vào trong thân thể mình, nằm ghé vào lỗ tai y hướng dẫn y nên làm như thế nào.

Tư Hạo Lam xoay người xuống giường cầm thứ gì đó có thể tạm sử dụng từ phòng tắm qua đây, sau đó đỏ mặt đỡ Kha Lâm dậy, dùng gối lót dưới hông hắn, lại lần nữa dạng chân ngồi lên trên người hắn.

Chuyện kế tiếp chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.

Trước hết, bọn họ không làm rất nhiều bước chuẩn bị, lần này đơn thuần là lau súng cướp cò. Thứ hai, Kha Lâm chỉ có thể nằm để Tư Hạo Lam dốc sức, thứ ba Tư Hạo Lam còn có bệnh cũ toàn thân nhũn ra.

Vì vậy hai người lăn qua lăn lại nửa ngày, toàn thân đổ mồ hôi.

“Thành công không?” Ý thức của Tư Hạo Lam loạn thành một đống keo sữa, không biết rốt cuộc tới bước nào rồi.

Kha Lâm cũng không biết đó có tính là thành công hay không, rối rắm nói: “Một chút!”

Tư Hạo Lam vừa khắc chế cảm giác bùng nổ gần như sôi trào trong đầu, vừa nỗ lực phấn đấu.

May mắn tuy rất mệt nhưng quá trình rất ngọt ngào. Cuối cùng cả người Tư Hạo Lam như mới vớt ra từ trong nước, dựa trên người Kha Lâm không thể động đậy.

Kha Lâm thở dài hôn tai y, lan dần xuống cổ, dùng cánh tay đỡ lấy cơ thể y, nói với y những lời thân mật, đáng tiếc Tư Hạo Lam chỉ còn sức hừ hừ.

Hai người ôm nhau ngủ đến khi mặt trời lên cao. Tư Hạo Lam đói bụng mới miễn cưỡng bò dậy. Y không quên kiểm tra trán Kha Lâm, nói: “Bác sĩ bảo ngươi phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Kha Lâm ý vị thâm trường nhìn y, nói: “Đã nghỉ ngơi đủ rồi.”

Tư Hạo Lam bĩu môi.

Phải rồi, dù sao hắn chỉ cần nằm là được.

Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam như du hồn bò xuống giường, vừa cười vừa đau lòng.

Nếu sau này cả đời chỉ có thể dùng một loại tư thế, Tư Hạo Lam quá cực khổ cũng quá tịch mịch.

Tư Hạo Lam đương nhiên không quan tâm đến chuyện giải quyết hậu quả, bản thân đi tắm coi như xong chuyện. Kha Lâm lén lút nhét ga giường cho Martha để cô cầm đi giặt.

Anh hùng chiến đấu Martha của ngày hôm qua bị hai vị chủ nhân bỏ rơi cả đêm, ngày thứ hai vất vả lắm mới gặp được, chuyện đầu tiên là bị phái đi làm việc.

Cô ôm ga giường mờ mịt đi đến phòng giặt quần áo, Kha Lâm còn ở phía sau cô phân phó: “Nhớ phải giặt một mình!”

Mãi đến xế chiều Mai Khâm mới trở về, hành trình này cũng rất cực khổ, anh còn ở lại cục cảnh sát một đêm, cả người đều lờ đờ, không nhận thấy sự bất thường giữa Kha Lâm và Tư Hạo Lam, xốc lại tinh thần đến hỏi Kha Lâm.

“Tiên sinh, chúng ta có muốn kiện Tư gia không?”

Kha Lâm nhìn về phía Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam điệu bộ bình thản ung dung, hiển nhiên giữ thái độ thờ ơ với chuyện này. Hắn liền nói với Mai Khâm: “Không kiện.”

Mai Khâm hơi giật mình nói: “Bọn họ làm chuyện quá đáng như vậy, chúng ta hẳn nên cho bọn họ bồi thường đến khuynh gia bại sản.”

Kha Lâm khoát tay, nói: “Trách nhiệm hình sự cũng đủ nghiêm trị bà ấy.”

Bà chủ Tư chỉ bị thao túng. Lại nói, thủ phạm vẫn đang ở trong ngực Martha.

Tư Hạo Lam từng lấy chiếc hộp kia ra. Y hỏi Kha Lâm có cách nào hoàn toàn tiêu diệt hệ thống ở bên trong không. Kha Lâm nói không chắc chắn lắm.

Tư Hạo Lam suy nghĩ một lúc lại đặt hộp về chỗ cũ, quyết định để đó trước rồi tính sau.

Bà chủ Tư bị tạm giam vì tội bắt cóc cộng thêm cố ý gây thương tích và tàng trữ súng trái phép. Để giảm án cho bà, Tư Ích Niên bận đến trọc đầu không có sức bận tâm đến nhà máy, đồng ý điều kiện của Kha Lâm, bán nhà máy giá thấp cho Kha gia. Bên phía Lý Chính Tường, sau khi trở về đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ rút lui khỏi cuộc đấu thầu ác ý với Kha gia, giá cổ phiếu của điều hòa Lý gia trực tiếp giảm xuống một bậc, nội bộ công ty vô cùng nghi ngờ ông.

Đến đây, không còn ai có thể ngăn cản Kha Lâm hoàn thành đại nghiệp chung của hắn và cha.

Lý Tinh Hà ngược lại không có động tĩnh gì, trở về liền vùi đầu vào việc chế tác phim truyền hình của mình, lại lần nữa sửa đổi kịch bản, còn tìm xong đạo diễn, hiện tại chỉ thiếu một việc.

Đó là tài chính.

Trước mắt Lý Chính Tường đang gặp khủng hoảng về tín nhiệm của cổ đông, Lý Tinh Hà khó tìm ông xin tiền quay phim. Vì vậy hắn nhìn một vòng các ứng cử viên kim chủ ba ba liền nhìn trúng Kha Lâm.

Lý Tinh Hà trực tiếp gửi kịch bản đến tay Kha Lâm, dùng lời của Tư Hạo Lam mà nói chính là “vô liêm sỉ tới đòi tiền”.

Kha Lâm miễn cưỡng tiếp nhận mối quan hệ bạn bè giữa Lý Tinh Hà và Tư Hạo Lam. Lý Tinh Hà sáng ngời cầm kịch bản nói: “Đây là phim tiên hiệp làm riêng cho Hạo Lam Quân.” Kha Lâm còn có thể thế nào? Đương nhiên là thành thật rút ví.

Chết tiệt, hắn cũng muốn nhìn Lam Lam mặc đồ cổ trang một lần nữa.

Hơn nữa, hắn đổ tiền lên người Tư Hạo Lam chưa bao giờ thua lỗ, không chỉ hồi vốn còn chia thêm lợi nhuận.

Mấy ngày nay, những người còn lại trong Kha gia đều không hiểu tại sao Tư Hạo Lam toàn nằm trên ghế salon điệu bộ như cá mặn phơi khô, không hề có chút sức lực.

Đổi lại Kha Lâm vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi thì sinh long hoạt hổ, bưng trái cây đã rửa ngồi bên cạnh đút cho Tư Hạo Lam.

Hai người họ tựa hồ như bị hoán đổi.

Tư Hạo Lam ở trong lòng điên cuồng trợn trắng mắt, nghĩ, dĩ nhiên chỉ có mình y hoạt động từ đầu tới cuối, mệt chết người không phải sao?

Triệu Kỳ vẫn không ý thức được vấn đề này. Vườn rau trong nhà trải qua nửa năm trồng trọt thu hoạch không ít rau dưa. Vì xảy ra sự kiện bắt cóc kia, đầu bếp Tiểu Triệu hao tâm tổn sức làm đồ ăn dưỡng sinh cho Kha Lâm, hy vọng bồi bổ cho hắn, những loại rau này chính là nguyên liệu phối hợp tốt nhất.

Kha Lâm ăn uống vừa phải, bình thường không ăn hết, còn dư lại đều đưa vào bụng Tư Hạo Lam.

Có lẽ ăn đồ nhà mình trồng khá ngon, Tư Hạo Lam thích cảm giác ăn rau, bất kể là rau xanh cắt nhỏ sau đó nấu với cháo hay khoai lang bí đỏ hấp mềm, thanh ngọt, dù thế nào cũng đều rất ngon.  

Mảnh ruộng nhỏ trong nhà trở thành chiến tích đáng khoe của Tư Hạo Lam — Tuy thực tế y không hề bỏ chút sức lực.

Sau khi ở nhà điều chỉnh một thời gian, Kha Lâm liền tiếp tục tập trung vào sự nghiệp của mình. Mắt trần cũng có thể thấy khu vực lớn bên cạnh Kha gia đang bắt đầu náo nhiệt.  

Đã có máy móc cỡ lớn cùng công nhân đến làm việc, tu chỉnh đường ống, kiến trúc nền, không lâu sau một nhà máy công nghiệp nhẹ mới sẽ mọc lên từ mặt đất.

Tư Hạo Lam và Lý Tinh Hà ký hợp đồng diễn xuất, chính thức xác nhận đóng bộ phim tiên hiệp kia, cũng ngầm làm không ít bài tập làm sao để quay phim cổ trang.

Thời điểm y ra ra vào vào Kha gia vì công việc, luôn nhìn thấy công trường ven đường có tiến triển mới, cảnh tượng thay đổi từng ngày khiến y không đè được ý cười trên khóe miệng.

Thật tốt nha. Tư Hạo Lam nghĩ, không có hệ thống tất cả mọi người trong nguyên thư đều trở về vị trí mình nên ở.

Thời gian cứ yên bình trôi qua, cho đến một ngày Kha gia nhận được một cuộc điện thoại.

Người nọ dường như không dám trực tiếp gọi cho Kha Lâm, mà liên lạc đến di động của Mai Khâm. Ban đầu Mai Khâm rất nghi ngờ, nhận điện thoại nghe một hồi, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc chuyển máy cho Kha Lâm.

“Từ nước ngoài gọi về.” Mai Khâm nói với Kha Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.