Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 84: Đỏ mặt again



Hội trường tĩnh lặng, mọi người trừng mắt nhìn người vừa đến.

Chỉ có MC cười ha ha không đúng lúc, nói: “Mọi người không ngờ phải không? Chữ cái muội của chúng ta chính là vị ‘soái ca’ đây.”

Nói đến chữ cái muội, cái tên này do Tư Hạo Lam đặt, ID của người ta vốn chỉ tiện tay đánh một chuỗi chữ cái, Tư Hạo Lam gọi như vậy nên những người khác cũng gọi theo.

Qua lời của MC, mọi người mới có thể xác định người đàn ông vừa bước vào đúng là chữ cái muội.

… Chỉ là quá khác biệt so với tưởng tượng.

Người đàn ông kia thậm chí không thể gọi là ‘soái ca’, khí chất cũng không phải như thế. Nói hắn trẻ tuổi hắn lại mang theo vẻ kiêu ngạo xa cách, nói hắn trưởng thành hắn lại nhìn rất nhã nhặn trẻ tuổi. Hắn chậm rãi đi tới, đi đứng hình như không tiện lắm nhưng vẫn thong dong, trấn định như cũ.

Ở đây chỉ có lão bản biết, người này không chỉ là fan hâm mộ số một mà còn là kim chủ ba ba.

Tiệc sinh nhật lần này của Tư Hạo Lam, công ty chủ động hỏi thăm chữ cái muội, theo thông lệ hỏi cô có muốn đến tham dự hay không, ban đầu không hi vọng lắm, bởi mỗi lần chữ cái muội đều cự tuyệt, ai ngờ lúc này cô lại đáp ứng.

Không chỉ đáp ứng, còn chủ động liên lạc với lão bản. Lão bản thế mới biết chữ cái muội và kim chủ ba ba là một người.

Lão bản không khỏi cảm khái lần nữa. Kim chủ ba ba thật sự rất cưng Lam Lam, cưng đến tận trời. Thân phận công khai thì tiêu tiền như nước cho Tư Hạo Lam, sau lưng ngầm nuôi acc cưng chiều tiếp. Rắm cầu vồng của chữ cái muội quả thực thổi lên trời, cảm giác không phải chân tâm thật ý thì đúng là thổi không ra.

Hơn nữa, hiện tại Tư Hạo Lam có vẻ lại giận dỗi với kim chủ ba ba, vì vậy lão bản cùng Kha Lâm an bài chuyện này, muốn cho Tư Hạo Lam một bất ngờ.

Kha Lâm đi lên hàng đầu. Nhân viên công tác chỉ chỗ ngồi cho hắn. Hắn chậm rãi dùng ba toong giúp mình ngồi xuống, động tác vẫn hơi chậm chạp, vất vả giống như không thành thạo lắm. Nhân viên công tác ở bên cạnh đỡ tay hắn, cuối cùng hắn thành công ngồi xuống ghế một cách an toàn.

Sau đó hắn ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nhìn Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam cũng nhìn Kha Lâm. Từ lúc hắn xuất hiện ở cửa hội trường, ánh mắt Tư Hạo Lam luôn dính trên người hắn, thậm chí có chút đờ đẫn.

Lúc này những người khác mới kịp phản ứng, nhao nhao vỗ tay. MC hỏi Tư Hạo Lam: “Tư lão sư thấy fan hâm mộ số một nhà mình là một vị soái ca, tâm tình hiện tại như thế nào?”

Tư Hạo Lam dường như không nghe thấy câu hỏi của MC, chỉ chăm chú nhìn Kha Lâm, MC không thể không lặng lẽ nhắc nhở y một chút, y mới phục hồi tinh thần, mờ mịt nói: “Cao hứng, rất cao hứng.”

MC mỉm cười,  nói chêm trêu chọc mọi người, nhưng Tư Hạo Lam hoàn toàn không nghe thấy.

MC đổi hướng câu chuyện sang Kha Lâm, hỏi hắn luôn toàn lực ủng hộ Tư lão sư, hiện tại rốt cuộc cũng đối mặt với thần tượng, có gì muốn nói với thần tượng hay không.

Kha Lâm hàm chứa ý cười, nói: “Chúc Tư lão sư sinh nhật vui vẻ.”

Hắn tuy cười, nhưng vẻ trong trẻo, lạnh lùng trước sau như một khiến thanh âm của hắn trầm thấp, các em gái bên cạnh quả thực muốn bùng nổ. Fan nam sống! Còn là đại fan! Còn đẹp trai như thế! Qúa xúc động!

Xúc động ở chỗ nào thì fans tại hiện trường chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra sợ quấy nhiễu đến Tư Hạo Lam.

Kha Lâm trước tiên chào hỏi một chút, MC không dài dòng, tiếp tục bước vào phần kế tiếp.

Nhưng bất kể là phần nào hay hoạt động gì, Tư Hạo Lam đều như ở trên mây.

Người bên cạnh nói cái gì y đều không nghe thấy, người bên cạnh đang làm gì, y cũng hoàn toàn không nhìn thấy.

Trong đầu Tư Hạo Lam chỉ có một việc.

Chân Kha Lâm khỏi rồi.

Hắn có thể đi bộ, hắn thậm chí tự mình đi tới.

Nhưng nhìn vẫn rất vất vả, chân hắn có đau hay không, có đủ sức hay không?

Tư Hạo Lam bắt đầu hối hận. Thời khắc mấu chốt như thế vậy mà mình không ở bên cạnh hắn.

Bước đầu tiên của hắn như thế nào, có phải không đứng vững hay không, có người ở bên cạnh đỡ lấy hắn hay không.

Tư Hạo Lam biết Mai Khâm nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Kha Lâm, nhưng nội tâm vẫn không ức chế được sự hối hận cùng chua xót.

Y không thể chứng kiến kì tích của Kha Lâm.

Nửa sau bữa tiệc, nhân vật chính Tư Hạo Lam ngơ ngơ ngác ngác giống như một con rối nghe theo lời MC, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Mãi đến khi chụp ảnh chung với người hâm mộ, sau đó nhạc hết người đi, lão bản tri kỷ sơ tán mọi người, lúc này y mới tỉnh lại.

Trong hội trường chỉ còn Kha Lâm ngồi một mình ở đó, nhìn Tư Hạo Lam.

Kha Lâm tự nhiên ngoắc ngoắc tay với Tư Hạo Lam như lúc hắn vẫn ngồi trên xe lăn, ra lệnh: “Qua đây.”

Tư Hạo Lam ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn.

“Dìu ta một chút.” Kha Lâm nói.

Tư Hạo Lam nghe lời đón lấy cánh tay Kha Lâm đưa tới, nắm vững vàng. Tay hắn vẫn lạnh như trước, kích thích thần kinh của Tư Hạo Lam. Kha Lâm mượn sức từ trên ghế đứng dậy.

Kha Lâm đứng lên Tư Hạo Lam mới phát hiện, y phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt Kha Lâm.

Loại trải nghiệm này vừa mới lạ lại vừa khiếp sợ, bình thường y đều cúi đầu nói chuyện với Kha Lâm, ngay cả trên giường y cũng ở phía trên.

Lúc này chẳng qua chỉ đổi góc độ cho nhau lại có thể khác biệt đến thế.

Bị Kha Lâm từ bên trên nhìn xuống thật sâu, đắm chìm dưới ánh mắt của hắn tựa như có cây kim rất nhỏ đâm vào lòng, lại như có lông vũ quét qua đầu quả tim.

“Ta xuất hiện ở đây, em không ngạc nhiên à?” Sau khi đứng vững, Kha Lâm buông tay Tư Hạo Lam, tự nhiên giúp y vuốt tóc giả dính trên vai.

Tư Hạo Lam ngơ ngác cúi đầu nhìn tay mình, lắc đầu lại gật gật đầu.

Chuyện Kha Lâm là chữ cái muội xem ra cũng rất hợp lý. Kha Lâm luôn biết rõ động tĩnh trên internet của Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam còn tưởng rằng hắn nghe ngóng qua công ty, bây giờ nhìn lại căn bản không cần thiết, có cái vỏ chữ cái muội thật sự quá thuận tiện.

Về phần thả rắm cầu vồng… Cảm giác Kha Lâm cũng làm được.

Hắn còn nghiêm túc gọi ca ca của mình ở trên mạng, ngoài miệng rất ngọt.

Tư Hạo Lam ngẩng đầu nhìn Kha Lâm, mặt không đỏ tim không đập, ngược lại có cảm giác bị đùa giỡn.

Đoán chừng hắn rất đắc ý khi làm chữ cái muội!

So với thân phận chữ cái muội, chân chính khiến Tư Hạo Lam cảm thấy kinh ngạc chính là việc Kha Lâm xuất hiện trước mặt y, không ngồi trên xe lăn.

Y vô thức nhìn chân của Kha Lâm, nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu: “Ngày đó em bỏ lại một câu liền chạy mất, ta còn tưởng em nói đùa, tùy tiện để Triệu Kỳ dùng cây cỏ kì quái đó sắc thuốc. Ban đầu cũng không hề để tâm, kết quả qua vài ngày chân thật sự có tri giác.”

Kha Lâm nhạt nhẽo tự thuật những chuyện phát sinh sau khi Tư Hạo Lam rời đi: “Sau đó, ta đi phục hồi chức năng, phối hợp với thảo dược của em, chân khỏi nhanh một cách thần tốc, không bao lâu đã có thể đi lại.”

Ngữ điệu của Kha Lâm nhẹ nhàng bình thản, hắn càng bình tĩnh, càng chứng tỏ sự kinh hoàng ngay lúc đó.

Thời điểm Kha Lâm đứng dậy Mai Khâm kích động, quay lưng lau nước mắt. Kha Lâm chưa từng nghĩ sẽ xảy ra kỳ tích, hoàng hốt lại mờ mịt, chỉ cảm thấy thế giới của hắn thay đổi hoàn toàn, tựa lên tường đứng một đêm mới bình tĩnh lại.

Đêm hôm ấy, hắn suy nghĩ rất nhiều lại dường như không hề nghĩ gì.

Kha Lâm gạt sợi tóc trên gương mặt của Tư Hạo Lam, nói: “Lúc đó, ta thật sự rất muốn gặp em.”

Có rất nhiều lời muốn nói với Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam ngẩng khuôn mặt đẹp đẽ, nhìn Kha Lâm.

Kha Lâm thấy y không có phản ứng, thở dài trong lòng, vẫn chưa hiểu rốt cuộc là thế nào.

Tuy hắn cũng không hi vọng Tư Hạo Lam nhìn thấy hắn có thể chạy đến như bay, tặng hắn một nụ hôn nồng nhiệt, nhưng lãnh đạm như vậy vẫn khiến trái tim hắn lạnh một chút.

Kha Lâm sờ da mặt trắng nõn của Tư Hạo Lam, nhìn vào đôi mắt như sỏi đá của y, nói: “Nói xong rồi, còn chạy sẽ phạt.”

Câu phạt kia của Kha Lâm khiến Tư Hạo Lam bỗng giật mình. Y ngạc nhiên nhìn Kha Lâm, khàn khàn nói: ” Không phạt được nữa.”

Mỗi lần Tư Hạo Lam chạy mất, Kha Lâm sẽ trừng phạt y một chút. Nói là trừng phạt, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ cùng lắm chỉ là chơi một ít tình thú.

Vì khi Tư Hạo Lam chạm phải Kha Lâm sẽ nhũn thành một vũng nước, Kha Lâm sẽ lấy trừng phạt làm cái cớ để tiếp xúc thân mật với y, coi y là con thỏ mềm ôm ôm hôn hôn.

Đó là quãng thời gian thân thiết bí mật thuộc về hai người bọn họ.

Nhưng hiện tại… những thứ này không còn nữa.

Kha Lâm không hiểu câu nói của Tư Hạo Lam, thấy vẻ mặt y hơi bất thường, dừng một chút, đột nhiên nảy ra chủ ý.

Kha Lâm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Về nhà thôi.”

Hắn nói, chống gậy muốn đi ra ngoài. Có lẽ do chân còn yếu, hắn chỉ bước một bước thân hình đã hơi bất ổn, lung lay một cái.

Mắt thấy sắp ngã xuống ghế, Tư Hạo Lam vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn, nâng cánh tay hắn, kề sát hắn, cả người gần như tiến vào trong ngực Kha Lâm.

Ngay sau đó Kha Lâm hơi cúi đầu, đối mặt với Tư Hạo Lam.

Hai người dính vào nhau, chỉ cần Kha Lâm thấp hơn một chút, môi của hắn có thể chạm vào chóp mũi Tư Hạo Lam.

Hơi thở quen thuộc lướt qua da khiến y nhớ lại những đêm bọn họ quấn quít, Kha Lâm trìu mến hôn y.

Kha Lâm luôn xót y, sẽ trân trọng hôn má và chóp mũi y.

Kha Lâm cúi đầu, đột nhiên phát hiện cái gì đó không đúng.

Tư Hạo Lam đỡ thân thể hắn, vô cùng vững vàng và mạnh mẽ, nhìn lại khuôn mặt trước mắt, trắng bóc non mềm như trứng gà lột ——

Kha Lâm bừng tỉnh đại ngộ, bất khả tư nghị hỏi: “Không phải em đến gần ta liền run chân đỏ mặt sao?”

Ánh mắt Tư Hạo Lam lóe lên sự mất mát, nói: “Tật xấu đó mất rồi.”

Nhất định có liên quan đến chuyện xảy ra đêm hôm đó, cũng có liên quan đến những thảo dược kia.

Kha Lâm vừa nghĩ qua, đại khái có thể đoán được chuyện liên quan, dứt khoát không giả vờ nữa, đứng thẳng người vứt ba toong qua một bên, nâng mặt Tư Hạo Lam, chăm chú nhìn y nói: “Đây chính là nguyên nhân em bỏ nhà ra đi?”

Vẻ mặt Tư Hạo Lam trắng bệch, gật đầu.

Những thứ vô hình từng cắm rễ trong thân thể y lại có thể ảnh hưởng đến y lớn như vậy, y không còn là con thỏ mềm mềm Kha Lâm yêu thích nữa.

Như hiện tại mới là dáng dấp vốn có của y, không biết Kha Lâm có thể tiếp nhận hay không.

Cho nên y sợ hãi bỏ chạy.

Kha Lâm quả thực dở khóc dở cười. Tư Hạo Lam bình thường to gan, không ngờ vậy mà cũng có ngày lo được lo mất.

Hóa ra một kẻ duy ngã độc tôn đến khi rơi vào tình yêu cũng sẽ ngốc đến đáng yêu.

“Lam Lam ngốc.” Kha Lâm dứt khoát cúi đầu trực tiếp hôn xuống.

Hắn vừa hôn Tư Hạo Lam, vừa thấp giọng nói: “Em cho rằng thiếu những thứ đó giữa chúng ta sẽ khác biệt hay sao? Không có chuyện đó.”

“Em xem hôn em vẫn ngọt như vậy.”

“Không đúng, thậm chí còn ngọt hơn trước kia. Ta đã nói em phải quản tốt miệng của mình, có phải lại lén ăn kẹo hay không?”

“Lần này em chạy đi quả thực phải trọng phạt vì dám trộm trái tim của ta đi mất.”

“Em yên tâm, ta có rất nhiều phương pháp trừng phạt, ta phải phạt em ba ngày không xuống được giường.”

Tư Hạo Lam bị hắn ôm vào lòng hôn môi, trong trong ngoài ngoài bị ăn sạch, nghe hắn thở ra mấy lời đường mật, da mặt dần dần không nhịn được, bắt đầu ửng lên màu đỏ hồng.

Mãi đến khi nghe Kha Lâm nói một câu: “Nếu em còn lo lắng, không biết phải làm sao để thích ta, ta có thể dạy em.” “Có điều em không được phép ngốc như thế, ngốc đến mức chỉ ta dám muốn.”

Tư Hạo Lam triệt để đỏ mặt tới mang tai.

Oa, đừng có nói nữa, tên hạ lưu này, học được mấy thứ này ở đâu, xấu hổ đến mức khiến y run chân sắp đứng không nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.