Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 22: Chương 22





Từng nhóm từng nhóm học sinh tiến vào sân bay, lớp Hạ Miên Miên xuất phát sớm nhất, từ trường đến phi trường cả đám nói chuyện không ngừng.
Hạ Miên Miên ngồi ở vị trí sát cửa sổ xe, bên cạnh là Bạch Tinh cách một lối đi nhỏ là Lê Hạ, ba người vừa ăn khoai tây chiên vừa buôn chuyện, mấy bạn ngồi cạnh thấy thèm cũng nhập bọn.

Bạch Tinh cầm một miếng đưa cho Hạ Miên Miên hỏi cô:
“Ăn không?”
Hạ Miên Miên lắc đầu, hiện tại cô chẳng có tâm tình ăn uống, trong đầu tràn ngập hình ảnh nụ hôn triền miên vừa rồi.

Cũng may trong xe có tấm ngăn, kính dán hậu và sườn là kính một chiều cho nên lái xe không nhìn thấy tình huống phía sau, không thì cô sẽ ngượng chết tại chỗ mất.

Hạ Văn Xuyên tính cách lạnh lùng, điệu bộ, lãnh đạm, ánh mắt lúc nào cũng như thể một cái hầm băng vì sao vừa môi kề môi, tiếp xúc một chút lại lập tức trở nên cuồng dã thô bạo như thế, lần nào hôn cũng khiến miệng cô sưng lên mới chịu ngừng.
Không phải anh ta chưa từng yêu đương bao giờ à? Vì sao động tác lại thuần thục, kinh nghiệm như thế chứ, khiến cô căn bản không có chút cơ hội phản kháng nào.

Chẳng lẽ việc này cũng cần thiên phú?
“Lão đại? Cậu làm sao thế? Nghĩ gì mà như mất hồn vậy?”
Bạch Tinh chọc chọc tay cô, tò mò hỏi:
“Hôm nay cậu sao ấy? Cứ kỳ kỳ quái quái kiểu gì?”
Hạ Miên Miên vuốt vuốt mặt, nói:
“Thế á? Có lẽ do tối qua ngủ không ngon.”
“Vậy cậu dựa vào vai tớ ngủ đi, khi nào đến tớ gọi.”
Bạch Tinh nói.

Hạ Miên Miên lắc đầu cầm điện thoại di động nhìn một chút, một tin nhắn của Hạ Xuân Xuyên vừa gửi đến không lâu, cô tiện tay ấn vào xem.

Đại Ma Vương:
“Đến nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Hạ Miên Miên xem xong, không rep lại, quả quyết tắt Wechat.

Bạch Tinh nửa đứng nửa ngồi, ghé vào thành ghế nói chuyện phiếm với bạn học ngồi phía sau, kéo sự chú ý của Hạ Miên Miên.

Cô lẳng lặng dỏng tai nghe.

“Lần này mấy khoa khối đại học cũng đi, nhưng mà các anh chị ấy phải tự chi trả các chi phí, nhà trường chỉ đài thọ chi phí ăn ở cho nên không có nhiều người đi.”
Bạn học phía sau nói.

Bạch Tinh tò mò hỏi:
“Khoa nào?”
“Hình như là khoa quản trị và Kinh tế.

Anh tớ có người bạn, học khoa quản trị kinh doanh, hôm nay cũng đi.”
Cô bạn học nói.

Bạch Tinh nghĩ nghĩ đáp:
“Khoa quản trị với kinh tế tớ đến mấy lần rồi, toàn soái ca ngọt nước, melem lắm.” Hạ Miên Miên hỏi cô nhóc:
“Cậu có bạn ở đó à?”
Bạch Tinh buồn cười quay đầu nhìn cô nói:
“Cậu quên rồi à? Trước đây mỗi lần cậu đi tìm đàn anh đều dẫn tớ theo thầy.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, tên Sở Tuấn Hưng vô trách nhiệm kia lần này không phải cũng đến chứ.

Hiện tại cô tuyệt đối không muốn gặp tên đó chút nào.
Sáng sớm xuất phát, gần trưa mới về được đến khách sạn, không phải do đường xá xa xôi mà tại quá nhiều học sinh do vậy việc di chuyển khá tốn thời gian.

Hạ Miên Miên nghe xong hướng dẫn và căn dặn của các thầy cô phụ trách, cùng Lê Hạ và Bạch Tinh đi theo thầy giáo nhận chìa khóa sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Lê Hạ vừa để hành lý xuống đã tót đi tìm đồ ăn, tinh thần Bạch Tinh hôm nay cũng rất tốt, nhàn không có việc gì nên đi cùng cô bé, chỉ có Hạ Miên Miên là nằm uỵch xuống giường, chẳng muốn đứng dậy.

“Lão đại, vừa rồi ngồi trên xe thấy cảnh trí ở đây rất đẹp, chiều gọi taxi dạo quanh đảo đi.”
Bạch Tinh đề xuất.

“Ủa không phải chúng mình không được tự ý đi linh tinh à?”
Hạ Miên Miên híp mắt, khách sạn ngay sát bờ biển mơ hồ có thể nghe được âm thanh sóng hát.

Lệ Hạ giải thích:
“Không phải là không được, chỉ là các thầy cô muốn mình hạn chế đánh lẻ, tích cực tham gia hoạt động tập thể.

Nếu đặc biệt muốn đến chỗ nào, thì chỉ cần báo trước với thầy cô là được, để dễ dàng hơn cho việc quản lý sinh viên.”
Hạ Miên Miên gật đầu, lấy di động ra, nghĩ nghĩ, ấn vào khung chat của Đại Ma Vương nhắn:
“Em đến khách sạn rồi.”
Hạ Văn Xuyên chưa rep tin nhắn, chắc là chưa đọc được tin.

Ba người sắp xếp đồ dùng một chút, sau đó xuống lầu tìm đồ ăn.

Trường bao ba bữa, ăn ngay tại nhà ăn của khách sạn, nhưng các cô vừa đến, ai cũng háo hức muốn ăn chút đồ hải sản tươi.
Hạ Miên Miên kéo hai cô bạn đến nhà hàng hải sản dưới lầu 1 khách sạn mời cả đám một bữa.

Lúc đang ăn Hạ Văn Xuyên mới nhắn trả lời tin nhắn của cô, vốn định trực tiếp gọi video nhưng Hạ Miên Miên cự tuyệt, cô vẫn còn giận vụ nụ hôn sáng nay, giờ cậy trời cao hoàng đế ở xa, cố tình không để ý đến anh ta.


Kết quả cô vừa cầm đũa lên, một người đàn ông quần thường, áo sơ mi trắng, đeo kính râm tiến đến, nhìn khá buồn cười.

Đối phương cầm điện thoại, đi đến trước mặt Hạ Miên Miên đưa điện thoại di động cho cô nói:
“Hạ tiểu thư, điện thoại của Hạ tổng.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Tinh ngồi cạnh bị giật mình, mặt mày mờ mịt nhìn người đàn ông to cao đứng chình ình bên cạnh.

Mới đây cô còn mừng thầm, nghĩ bụng mình có thể tùy ý ngắt điện thoại của Hạ Văn Xuyên mà không cần lo lắng, đâu ngờ nhanh như vậy đã có người đến nhắc nhở.

Cô bất đắc dĩ nhận điện thoại, nhìn vào màn hình, Hạ Văn Xuyên một thân âu phục tối màu, chân đi giày da đang ngồi sau bàn làm việc, trên bàn là đống văn kiện chất chồng, điện thoại của anh ta hẳn là đang để cố định trên bàn, như vậy anh ta vừa có thể trò chuyện cùng cô vừa làm việc.
Đang bận rộn công việc, tại sao còn bày đặt nói chuyện làm gì, Hạ Miên Miên thầm mỉa mai trong lòng.

“Đã ăn trưa rồi?"
Anh vừa lật văn kiện, vừa nghiêng mặt nhìn vào camera.

Hạ Miên Miên nhàn nhạt đáp:
“Dạ.”
“Phòng phổ thông, ba người ở quá chật, anh đặt cho một phòng khác thoải mái hơn rồi, cũng đã dặn dò thầy giáo phụ trách, ba người chuyển đồ lên phòng đó đi.”
“Em không cần.”
Hạ Miên Miên nhíu mày, cô cảm thấy tham gia những hoạt động tập thể thế này đừng nên thể hiện bản thân quá đặc biệt, nhưng Hạ Văn Xuyên hiển nhiên không nghĩ thế.
“Miên Miên.” Anh trầm giọng,
“Nghe lời.”
Hạ Miên Miên:..

Cô hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp:
“Em biết rồi.”
Lúc này Hạ Văn Xuyên mới hài lòng, ngữ điệu bớt đi vẻ lạnh lùng, hống hách:
“Đừng chạy lung tung, có người trông coi em đó, nếu em không ngoan, sẽ bị bế về ngay và luôn.”
Hạ Miên Miên nhếch môi, không lên tiếng.

Hạ Văn Xuyên nhìn bộ dạng tức giận của cô, lòng mềm đi, cười nhẹ nói:
“Được rồi, đi ăn đi.”
Hạ Miên Miên lười tiếp tục cuộc hội thoại khó chịu này, trực tiếp cúp máy, sau đó đưa điện thoại di động cho anh chàng soái ca bên cạnh:
“Cảm ơn.”
Anh chàng vệ sĩ thân hình lực lưỡng nhận điện thoại, lấy từ trong túi ra hai tấm thẻ đưa cho cô, nói:
“Thẻ phòng của tiểu thư.”
Hạ Miên Miên nhận lấy nhìn một cái, sau đó đút vào túi.

Chờ anh chàng kia rời đi, Bạch Tinh mới dám thở phào nhẹ nhõm, mong mỏi nhìn Hạ Miên Miên:
“Đây là vệ sĩ của anh trai cậu? Con mẹ nó thơm ngon ngọt nước thế! Không biết có thể trải qua một cuộc tình thoáng chớp nhoáng, qua đường với anh ta không aaaaaaaaa?!”
Lê Hạ ghét bỏ nói:
“Người ta không thèm nhìn đến cái màn hình tinh thể lỏng siêu phẳng đâu, cô bé ạ.”
Bạch Tinh không phục, ưỡn ngực:
“Chỗ nào phẳng, cả người mình đều cong.”
“Nhanh ăn đi, buổi chiều còn có hoạt động tập thể, chúng mình ăn xong còn đổi phòng nữa, rồi chạy nhanh xuống tập hợp mới kịp.”
Hạ Miên Miên cắt ngang trận võ mồm chuẩn bị bước vào giai đoạn nảy lửa.

Bạch Tinh hỏi:
“Anh chàng mlem vừa rồi nói phòng gì, không phải phòng VIP cao cấp nhất ở đây chứ, nghe nói phòng đó có trần di động, có thể tùy ý mở ra, nằm trên giường ngắm sao đêm, vô cùng hoành tráng, cực kỳ lãng mạn.”
Hạ Miên Miên không biết mấy cái này, nhưng nếu là Hạ Văn Xuyên chọn, chắc chắn sẽ chọn cái tốt nhất, khoa trương nhất, thế là nói:
“Chắc thế.”
“A A a a a a a !”
Bạch Tinh kích động hét lên.
“A a a a a a a!!!”
Còn được phục vụ đồ ăn tại giường theo tiêu chuẩn VIP nữa chứ!!”
Lê Hạ hét lên.

Đúng là bản năng ăn hàng ngấm sâu vào máu thịt.

Hạ Miên Miên: …
Bạch Tinh vội nói:
“Ăn nhanh lên, nhanh lên, ăn xong còn đi đổi phòng nữa.

Cảm giác ôm chân kim chủ còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sảng khoái hơn cả ngồi tàu lượn nữa.”
Bị tâm trạng hào hứng của hai cô bé này kích động lây, Hạ Miên Miên không tự chủ cũng tăng tốc độ ăn.

Mặc dù hiện tại cô là thiên kim đại tiểu thư, nhưng linh hồn dù sao cũng chỉ là một phụ nữ công sở bình thường, không có điều kiện sử dụng dịch vụ cao cấp lại còn free bao giờ.
Đang lúc ăn đến đoạn nước rút, bên ngoài cửa hàng, một nhóm nam nữ trẻ tuổi bước vào, nhìn qua đều là những cô cậu sinh viên mặt mày sáng láng, hoạt bát, nhanh nhen.

Hạ Miên Miên ngẩng đầu, liếc thấy bóng dáng Sở Tuấn Hưng.
Thân là em trai ruột của nam chính tiểu thuyết, tướng mạo anh ta cũng có mấy phần giống anh trai mình, là một đại mỹ nam gia thế hiển hách, dù ở đâu cũng luôn giữ vị trí trung tâm, thu hút biết bao ánh nhìn.
Những người vây quanh anh ta, đoán chừng là khách anh ta mời.


Cả đoàn người cười cười nói nói đi ngang qua bàn nhóm Hạ Miên Miên ngồi, trong đó có Sở Tuấn Hưng, anh ta cũng trông thấy cô, thế là đứng lại, mỉm cười chào hỏi cô:
“Hạ Miên Miên.”
Bạn bè của anh ta mặc dù không biết Hạ Miên Miên nhưng cũng từng nghe qua đại danh của cô em gái khóa dưới này, tất cả đều hiếu kỳ dừng lại nhìn cô.

Ấn tượng của Hạ Miên Miên đối với Sở Tuấn Hưng sau vụ bắt cóc đó là: Một tên đàn ông không đáng tin cậy, không có chính kiến.

Nhưng mà hiện tại người ta chủ động chào hỏi cô không thể trưng bộ mặt khó chịu, cau có ra được, đành xã giao cười đáp lại.

Có điều có cảm thấy hơi kỳ quái, không rõ vì lý do gì mà anh ta đột nhiên đối xử tốt với mình như thế.

“Chào anh.”
Cô cười chào lại.

Sở Tuấn Hưng quay đầu ra hiệu bạn bè mình đi trước tìm chỗ gọi đồ ăn, mình thì lưu lại nói chuyện với Hạ Miên Miên:
“Lần trước ở tiệc mừng thọ Địch lão gia, em đi tìm anh trai, sau đó không thấy em quay lại nữa.

Hai người về sớm à?”
Sở Tuấn Hưng muốn trò chuyện làm quen, nên cố tình đề cập đến sự việc gần nhất làm câu chuyện mở đầu, ai ngờ lại đen đủi nói trúng thứ không nên hỏi nhất.
Sự việc bị hạ thuốc tại yến hối, tất cả tin tức đều bị Hạ gia phong tỏa, người biết chuyện này chỉ có hai anh em cô, Mạc Nhất Uy, Địch Tiêu Ngọc, có lẽ còn có cả Địch lão gia.

Những người còn lại hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Mặc dù người nói vô tình, người nghe hữu ý, nhưng thình lình bị nhắc đến chuyện không vui trong lòng đương nhiên vẫn cảm thấy khó chịu, sắc mặt Hạ Miên Miên lập tức trầm xuống, lạnh lùng đáp:
“Đúng.

Chúng tôi rời đi sớm.

Học trưởng, bạn anh đang chờ anh đó.”
Lời này của cô rõ ràng có ý đuổi người.

Nhưng Sở Tuấn Hưng lại như thể bị thiểu năng, nghe không hiểu, nói tiếp:
“Không vội, bọn họ đang gọi món, đồ ăn còn chưa ra mà.

Chiều nay các em có hoạt động gì không? Buổi tối bên trường anh chắc sẽ đốt lửa làm tiệc BBQ ngoài bãi biển.”
Bạch Tinh phát hiện ra bầu không khí có điểm kỳ quái, che miệng nói:
“Chúng em còn chưa biết, tập hợp xong các thầy cô mới thông báo lịch trình.”
Sở Tuấn Hưng gật đầu:
“Biết vậy, nhưng đảo này không lớn thể nào chẳng có cơ hội gặp mặt, Hạ Miên Miên có thời gian đi chơi cùng bọn anh nhé.”
Hạ Miên Miên đáp qua loa:
“Đến lúc đó tính sau.”
Nói xong cô cúi đầu tiếp tục từ tốn ăn, thể hiện rõ thái độ không muốn tiếp chuyện.

Sở Tuấn Hưng cười xấu hổ, nói:
“Được, vậy anh qua bên kia trước.”
Chờ anh ta đi, Bạch Tinh quay sang Hạ Miên Miên nhỏ giọng thì thầm:
“Sao mình cảm thấy đàn anh cứ là lạ thế nào ấy.

Trước kia không phải anh ta không thèm để ý đến cậu hay sao, sao bỗng dưng thân thiện dễ gần thế.”
Hạ Miên Miên bĩu môi, làu bàu:
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (1).

Tốt nhất chúng ta cứ cách xa anh ta ra một chút.”
Sau bữa ăn, ba người trở về phòng thu dọn đồ đạc, trả lại chìa khóa cho thầy phụ trách, sau đó đẩy hành lý lên phòng VIP.

Đây là phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, cửa vừa mở, cả ba cô gái đều sợ ngây người.

Bên trong là một không gian cực lớn, còn có một vườn hoa thu nhỏ bên trong, trồng các loại cây đẹp đẽ, kỳ lạ, quý hiếm lại có mùi hương vô cùng dễ chịu.
Từ ngoài cửa đi vào là đại sảnh, chỗ này nhìn qua cũng phải rộng mấy trăm mét vuông, hai bên được lát cửa sổ lớn sát đất, từ đây có thể thưởng thức được toàn bộ cảnh biển bao la, rộng lớn.

Ba người vừa vào sảnh, đã có một người trung niên mặc áo vest đuôi tôm màu đen từ một phòng khác đi ra.
Ông ta tiến lên lịch sự chào hỏi:
“Chào các tiểu thư.

Tôi là quản gia của phòng VIP này, các tiểu thư cần gì, có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào.”
Ba người đồng thời gật đầu.

Quản gia cười nói:
“Vậy trước tiên tôi xin phép dẫn ba vị tiểu thư đi thăm quan phòng một vòng.”
Sau đó ông dẫn ba người đi đến từng gian phòng, giới thiệu qua về vị trí các thiết bị, vật dụng thiết yếu trong phòng, nói tóm lại một câu là: Cái gì cũng có, xa hoa vô cùng.

Không chỉ có ban công lộ thiên, còn có cả một bể bơi lộ thiên lớn, nóc nhà phòng ngủ có thể tùy tiện mở ra, nhưng thật ra ngoài lớp mái gỗ được làm từ hợp chất đặc thù để đóng mở bằng hệ thống tinh vi, phòng ngủ còn được lắp một lớp mái pha lê trong suốt, nhìn qua không dễ dàng phát hiện.


Phòng ngủ chính là một căn phòng pha lê khổng lồ, trời mưa có thể ngắm nhìn những hạt mưa khiêu vũ, nắng có thể thả mình trong dải ngân hà trăm triệu vì tinh tú.

Tóm lại một câu: CHẮC CHẮN GIÁ PHÒNG RẤT ĐẮT.

Khi ba cô gái xuống sảnh tập hợp, Bạch Tinh còn chưa hết cảm khái:
“Anh của cậu thật là chiều cậu.”
Lê Hạ nói:
“Anh của cậu ấy chỉ có một cô em gái, không thương cậu ấy thì thương ai.”
Bạch Tinh xem thường đáp:
“Không phải tất cả các ông anh trai đều như thế đâu, anh em nhà hào môn đa phần không thân thiết, yêu thương gì nhau cho mấy, chỉ có ông anh có một không hai của cậu ấy là ngoại lệ thôi.”
Hạ Miên Miên nghe hai cô nương chém gió thì dở khóc dở cười, thầm nghĩ nếu hai cô nhóc này biết mục tiêu của ông anh trai có một không hai kia hiện tại là lên giường với cô, chắc chắn sẽ câm nín không nói được lên lời.
Sau khi tập trung cùng cả lớp, cả đoàn theo sự hướng dẫn của giáo viên phụ trách và hướng dẫn viên du lịch đi thăm quan một số thắng cảnh lân cận.

Tất cả đều mang nét dân dã của vùng này, ngoài ra còn có nhiều đặc sản thú bị.

Hạ Miên Miên thấy các bạn chen chúc mua đặc sản, cũng đi theo mua không ít, định bụng mang về tặng dì Liên.

Lượn mấy sạp hàng quà lưu niệm, cuối cùng cũng chọn được một chuỗi dây san hô và mặt dây chuyền bằng ốc biển tương đối tinh xảo, có thể dùng làm móc chìa khóa.

“Cậu mua cái này cho anh cậu à?”
Lệ Hạ tò mò hỏi.
“Sao cậu biết?”
Hạ Miên Miên hỏi.
“Đoán thôi, nhưng chuỗi vòng nhỏ này có phải hơi keo kẹt không, cảm giác một nhân vật truyền kỳ như anh cậu, đồ dùng nhất định phải là hàng vô cùng cao cấp mới xứng.”
Hạ Miên Miên cảm thấy cô bạn này nói rất có lý, nhưng cuối cùng vẫn mua mặt dây chuyền kia.

Thời gian tham quan hết một buổi chiều, cả đám học sinh đều mệt mỏi, phờ phạc không có tinh thần.

Đến tận bữa tiệc BBQ bên bờ biển buổi tối mới thấy mấy cô cậu học sinh hoạt bát trở lại.

Một lớp hơn 30 người, tiếng hoan hô vang vọng cả bãi biển.

Tổ chức tiệc ở đây hôm nay không phải chỉ có mỗi lớp của Miên Miên, sát cạnh cũng có một nhóm khác đang tưng bừng nướng đồ, chính là lớp của Sở Tuấn Hưng.

Thời điểm trông thấy bọn họ, Hạ Miên Miên nhịn không được muốn trợn trắng mắt, không hiểu ngày hôm nay bước nhầm chân nào xuống giường mà cứ gặp tên nhóc này hoài thế không biết.

May là Sở Tuấn Hưng cũng là một cậu thanh niên biết nhìn không khí, không tự nhiên chạy đến tìm cô nói chuyện phiếm.

Có vẻ thầy phụ trách của hai lớp quan hệ không tệ, vừa nhìn thấy nhau đã hồ hởi bắt tay, bá vai, cuối cùng thậm chí cả hai lớp nhập vào cùng tiệc tùng chung.
Đến giữa buổi thầy phụ trách còn tổ chức một trò chơi nhóm, luật chơi rất đơn giản, đánh trống truyền hoa, mỗi lớp xếp thành một vòng chuyền ống nhựa cho nhau, cứ thế đến khi tiếng nhạc kết thúc, ống nhựa dừng lại ở ai mặc kệ người đó có năng khiếu văn nghệ hay không đều phải lên sân khấu biểu diễn một tiết mục ca hát, nhảy múa, đọc rap… gì cũng được.
Hạ Miên Miên vừa nghe xong quy tắc lập tức nhíu mày, cô thực sự không muốn chơi trò này, càng không muốn chơi khi bên kia có Sở Tuấn Hưng.

Vạn nhất…
Đám bạn trẻ vừa nướng đồ ăn vừa chơi, bầu không khí rất náo nhiệt.

Vận khí của Hạ Miên Miên không tồi, chưa bao giờ bị chịu trận, còn Sở Tuấn Hưng có vẻ không được may mắn cho lắm đã phải lên sân khấu biểu diễn mấy lần.
Chẳng còn cách nào khác, bên khối trường đại học ít người, cho nên quanh quẩn cũng chỉ có mấy hố đen trò chơi thay nhau lên sân khấu.

Lại một lượt chơi mới, lần này Hạ Miên Miên cuối cùng cũng không được thần may mắn độ cho nữa, đúng lúc cái bình nhựa đến tay cô thì nhạc dừng.

Cô mờ mịt cầm cái bình, rất nhanh đã bị đám bạn học đẩy đứng lên, bên khối đại học cũng đã tìm ra được thanh niên số nhọ của lượt chơi này, vẫn là Sở Tuấn Hưng, tất cả bạn bè đều cười nhạo cái tay thối của anh ta.

Hạ Miên Miên thì đứng một chỗ cau may mắng thầm:
“Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Hai người đồng thời đứng lên sân khấu, khóe miệng cong lên bất đắc dĩ cười gượng, Sở Tuấn Hưng thì đen mãi cũng quen, hai người nhìn nhau cuối cùng bật cười thành tiếng, nhìn qua khá vui vẻ hòa hợp.

Anh ta hỏi cô có hát được không, sau đó hai người cùng chọn một bài cả hai đều có thể hát.

Hạ Miên Miên hát xong, quay đầu nhìn Sở Tuấn Hưng một cái hơi cúi đầu chào sau đó dứt khoát đi xuống đài.

Trong khoảng thời gian hai người song ca, không ít bạn học bên dưới nhận thấy tuấn nam mỹ nữ, đều là con cái gia đình trâm anh thế phiệt quả là xứng đôi vừa lứa, đứng chung càng nhìn càng thuận mắt quần chúng ăn dưa.
Hạ Miên Miên thoáng nghe thấy, lập tức bị dọa gần chết, vội vàng phủi sạch quan hệ, trợn mắt nói dối là không hề quen anh ta.

Hai lớp chơi đến tận hơn 10 giờ, giáo viên phụ trách mới dẫn đám thanh niên về khách sạn.

Trên đường trở về, Bạch Tinh hỏi Hạ Miên Miên:
“Có phải Sở học trưởng đang muốn theo đuổi cậu không? Vừa rồi lúc hai người song ca, anh ta liên tục nhìn cậu, ánh mắt rất không được bình thường.”
Hạ Miên Miên ngẩn ra, kỳ quái nói:
“Tớ chẳng nhìn ra gì cả.”
Lê Hạ nói:
“Toàn bộ người ngồi dưới sân khấu hôm nay đều thấy, chỉ có cậu người nhất mực không chịu giao lưu ánh mắt với người ta là không thấy thôi.”
Bạch Tinh còn nói:
“Có phải rốt cục anh ta cũng ý thức được mình đã bỏ lỡ một cô gái xinh đẹp như hoa, tính tình lại tốt như cậu, cho nên cổ nhân nói rồi mất đi mới hối tiếc.

Cho nên…”
Hạ Miên Miên bĩu môi, ngắt lời cô bé;
“Chỉ cần quay lại là gặp được hay sao? Nói không chừng đóa hoa kia đã sớm bị người khác gặm rồi.” Bạch Tinh, Lê Hạ đồng thời trợn trừng mắt:
“Bị gặm???? Cậu???”
Hạ Miên Miên có tật giật mình, cuống quýt khoát tay:
“Đó là ví von thế.”
Trở lại phòng VIP Hạ Miên Miên chờ không nổi lập tức đi tắm, chơi cả một buổi chiều, lại ngồi ngoài biển nướng đồ, cô cảm thấy cả người mồ hôi mồ kê nhớp nháp khó chịu.
Phòng do Hạ Văn Xuyên đặt, cho nên phòng ngủ lớn nhất, tốt nhất đương nhiên Hạ Miên Miên ở, Bạch Tinh và Lê Hạ ngủ phòng nhỏ hơn, ngoại trừ mái nhà không thể mở ra thì mọi thứ đều y như nhau.

Hạ Miên Miên nằm ngâm mình trong bồn tắm gần 30 phút, mới cảm thấy sảng khoái, thoải mái, khác áo choàng tắm đi ra, trên tay còn cầm một chiếc khăn bông lau tóc.

Đúng lúc này, Hạ Văn Xuyên gọi video đến, Hạ Miên Miên do dự một hồi, nhưng cuối cùng nhớ đến cảnh tượng trưa nay, vì vậy miễn cưỡng nhận cuộc gọi.

Cuộc gọi được kết nối, cả hai đều ngẩn người, bởi vì động tác của anh và cô đều giống hệt nhau, cả hai đều vừa tắm xong, một tay đang cầm khăn lông lau tóc.
Khi ở nhà Hạ Văn Xuyên luôn ăn mặc tùy ý, trên người độc một chiếc quần ngủ thoải mái đi khắp nơi, hiện tại cũng thế, nửa thân trên để trần, tay thuận cầm khăn mặt chà xát mái tóc ngắn được cắt tỉa tỉ mỉ, gọn gàng.

“Vừa về à?”
Anh lên tiếng.

Hạ Miên Miên gật đầu, đi tìm giá đỡ điện thoại, sau khi đặt được di động cố định lên tủ đầu giường, cô đứng dậy đi tìm máy sấy tóc, vừa ngồi trên giường sấy tóc, vừa dùng khăn thấm nước.

Tóc cô khá dài và dày chỉ dùng khăn không khô được.
Lúc cô sấy tóc, Hạ Văn Xuyên đã ném khăn bông lên sofa, tựa lưng vào thành giường, an tĩnh nhìn cô, chờ đến khi cô sấy xong, mới cười nói:
“Cái áo choàng này không tệ lắm.”
Hạ Miên Miên ngẩn ra, mất tự nhiên cúi đầu xuống nhìn, thì ra trong lúc dùng tay lau tóc, đai lưng bị nới lỏng, khiến cổ áo mở rộng, sau đó… sau đó phô bày hết những thứ cần phô.

Hạ Miên Miên kéo cổ áo lại, tức giận nói:
“Lưu…Anh… tên hạ lưu này.”
Tâm tình Hạ Văn Xuyên rất tốt, thấp giọng cười:
“Quá khen! Chỉ là biết bắt đúng thời điểm thôi.”
“Anh có thể lên tiếng nhắc nhở!!”
Hạ Miên Miên giận quá nói, tay vội vàng chỉnh lại đai lưng, tóc tai cũng buộc lên gọn gàng, vén chăn chui vào, bao chặt lấy cả cơ thể mình không chừa ra dù chỉ một chỗ.
“Em muốn đi ngủ.”
Cô nói, ý muốn tắt điện thoại.

Hạ Văn Xuyên tựa đầu vào thành giường, ánh mắt nặng nề nhìn cô, đột nhiên nói:
“Còn sớm, anh chưa ngủ được.”
“Vậy anh làm gì thì làm đi, em không quấy rầy anh nữa.”
Hạ Miên Miên nói.

Hạ Văn Xuyên hỏi:
“Có cuốn sách nào ở đó không?”
Hạ Miên Miên nhìn giá sách cách đó không xa, kỳ quái hỏi:
“Có.

Thì sao?”
“Lấy một cuốn tiểu thuyết xuống.”
Anh nói, ngữ điệu khiến người ta không dám cự tuyệt.

Hạ Miên Miên không muốn, nhưng trước sự bức bách của ác ma đại nhân, đành đứng lên lấy sách.

Trên giá có đủ các thể loại trong nước, nước ngoài đều có, cô tìm một chút, cuối cùng cầm cuốn Tống Từ Giám Thưởng lên, đi về phía giường, giơ lên trước màn hình, hỏi:
“Cuốn này được không?”
Hạ Văn Xuyên “Ừ” một tiếng nói:
“Đọc một đoạn đi.”
Hạ Miên Miên: …
Nhìn cô cực kỳ không tình nguyện, Hạ Văn Xuyên nói:
“Không đọc thì khỏi nghĩ đến việc tắt máy.”
“Em đọc, em đọc, em đọc một đoạn anh sẽ cúp điện thoại đúng không?”
Hạ Miên Miên hỏi.

“ỪM.”
Hạ Miên Miên lẳng lặng thở dài, ngồi dựa vào giường, bật đèn ngủ, sau đó mở sách, tìm một đoạn mà cô thích nhất, nhanh chóng đọc.
“Chậm chút.”
Anh đưa ra yêu cầu.

Hạ Miên Miên: …
Thở dài, điều chỉnh tốc độ, bắt đầu chậm rãi đọc một cách truyền cảm nhất.

Về sau không thấy người kia nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng đọc nho nhỏ của cô, Hạ Miên Miên nhanh chóng quét mắt nhìn màn hình, thấy người đàn ông trên màn hình hai mắt khép hờ, lông mày nhíu lại, giống như đang chợp mắt, lại như đang có tâm sự trong lòng.
Hạ Miên Miên vất vả đọc xong một đoạn, lại ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn duy trì biểu cảm khó hiểu kia.

Cô không khỏi hoài nghi có phải người này ngủ gật rồi không, thế là hí hửng đóng sách lại.

“Tiếp tục.” Anh đột nhiên lên tiếng.
“Em buồn ngủ, muốn đi ngủ.”
Hạ Miên Miên kháng nghị.

“Đọc một đoạn nữa thôi.”
Anh không cần suy nghĩ, lập tức đáp.

Hạ Miên Miên thực sự không đoán được tâm tư người đàn ông này, chỉ có thể mở sách ra tiếp tục tìm một đoạn đọc.

Hơn 10 phút sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thở đứt quãng từ trong điện thoại, rồi tiếng rêи ɾỉ, mi tâm đang nhíu chặt của anh chậm rãi giãn ra.
Hạ Miên Miên kỳ quái hỏi:
“Anh sao thế? Đang làm gì vậy?”
Hạ Văn Xuyên bảo trì tư thế nửa nằm nửa ngồi, cong miệng, lộ ra ý cười lười biếng: “Làm việc khiến cơ thể suиɠ sướиɠ.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Miên Miên: ???
Hạ Miên Miên: !!!
“Ba” một tiếng, Hạ Miên Miên lập tức gấp sách lại, bổ nhào qua cầm điện thoại, tắt video.

Cô tức giận chui vào trong chăn, trong bóng tối, gương mặt Hạ Miên Miên nóng đến mức như bị bỏng.
Cô ở đây nơm nớp lo sợ, cẩn trọng đọc từng dòng từng dòng, gã ta thì hay rồi, có thể thoải mái làm cái việc… … Tự giải quyết kia....!Tên cầm thú này!! A a a a a!!!
-------------------
1.

Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.