Nhưng mà cái bàn quá rộng, Nhiếp Gia cách cái bàn không với tới hắn.
Thời Kham đứng lên một tay vòng qua sau cổ Nhiếp Gia, cúi người hôn cậu, thấp giọng nói: "Hôn em rồi cũng đừng hòng chạy."
"Em ở đây bồi anh, sao hôm nay đột nhiên ở lại lâu thế?" Nhiếp Gia cọ cọ hắn, vòng qua cái bàn đi đến bên người Thời Kham nhìn hắn xử lý hậu kỳ, hơi hơi kinh ngạc nhướng nhướng mày.
Thời Kham phân tầng màn ảnh hoàn toàn như trong tưởng tượng về khâu kỹ xảo của Nhiếp Gia, khung cảnh chiến đấu mãnh liệt vô số vụ nổ bị hắn ghép lại với nhau, những thứ đó đều không có ảnh chụp hay tư liệu sống, một tầng một tầng nhuộm đẫm, tuy rằng vẫn chưa hoàn thành, nhưng đã nhìn thấy sự chấn động trong đó.
"Làm được nên rất cao hứng." Thời Kham mở hộp giữ ấm ra nếm một ngụm cháo, nhích qua bên cạnh nhường nhường Nhiếp Gia sau lại ôm người, " Hài lòng không?"
Nhiếp Gia dựa bên hắn, cười bất đắc dĩ, có lẽ thế giới này không có phòng làm việc nào có thể tạo ra hiệu quả như trong suy nghĩ của Nhiếp Gia, nhưng để trưởng phòng của bộ bảo mật thông tin của đế quốc tới giúp cậu dựng kỹ xảo cho một bộ phim điện ảnh, không phải giết gà dùng dao mổ trâu nữa, mà dùng Đồ Long đao.
" Ông chủ, ngài Nhiếp, Lâm Tiện nổ súng bắn phế chân Lâm Hạo Nhiên, hiện tại đã đưa người đến bệnh viện." Diệp Anh đi tới nói.
Sắc mặt Thời Kham như thường, giọng nói có chút lạnh lẽo, " Chút chuyện nhỏ ấy cũng cần cố ý báo sao, chân bị phế nhưng không phải người chết."
Diệp Anh sửng sốt, gãi gãi chóp mũi: " Tôi là sợ Lâm Tiện tự chủ trương, vạn nhất truyền tới tai lão thái thái......"
"Hắn không có tự chủ trương, là tôi phân phó." Thời Kham nói: "Lão thái thái bên kia phái người bảo vệ nơi ở của bà, kẻ rảnh rỗi không được phép tiến vào, sao bà biết được."
" Dạ, tôi lập tức đi làm." Diệp Anh gật gật đầu, xoay người rời văn phòng.
Nhiếp Gia nằm ở trên vai hắn hiếu kỳ nói: " Anh nếu không để bụng lắm với lão thái thái, lúc trước sao lại thiết lâp cho mình như vậy chứ?"
"Anh phải trải đường cho thân phận cùng vài hành vi của mình, nếu không tùy ý bóp méo nhiều số liệu, sẽ bị Tổ Công Tố chú ý." Thời Kham sờ sờ đầu cậu, " Anh hiện tại đã khôi phục ký ức, tự nhiên sẽ không bị ý thức của thế giới ước thúc. Ở thế giới này, những người khác đều không là gì cả, em mới là quan trong nhất, đương nhiên, ở hiện thực cũng không ngoại lệ."
Nhiếp Gia hơi giật mình, miễn cưỡng cười cười.
Cảm tình của cậu đối với Thời Kham, từ thích đến cực kỳ yêu, quá trình chuyển biến kỳ thật hình thành qua những lần luân hồi. Trước khi Thời Kham tới tìm cậu, tính cảm cậu đối với Thời Kham chỉ là cận kề thích mà thôi. Cậu yêu Thời Kham, là bởi vì hắn cho mình hy vọng, cùng với không sợ gian nguy tới cứu vớt cậu. Thời Kham vì cậu ở gánh vác nguy hiểm khó có thể tưởng tượng, nhưng cậu chưa từng biết Thời Kham đã làm gì.
Vì sao hắn lại có tình cảm sâu nặng với cậu như thế?
Nhiếp Gia không biết, cũng không dám hỏi.
Ngày hôm sau Nhiếp Gia gặp Lâm Hạo Nhiên, Thời lão nói muốn đuổi Lâm Hạo Nhiên về Hạ Thành tương đương với không cho hắn thời gian dưỡng thương, sau khi lấy xong viên đạn ngày hôm sau có người tới dẫn Lâm Hạo Nhiên bảo hắn lập tức cút đi, Lâm Hạo Nhiên thừa dịp cấp dưới cũ của mình và người của Thời lão xảy ra xung đột liền chạy thoát, hắn không muốn về Hạ Thành, chỉ vì Tần Thành là nơi Nhiếp Gia ở, niệm tưởng duy nhất của hắn chính là gặp lại Nhiếp Gia.
Tối hôm qua bồi Thời Kham ở công ty suốt đêm, hai người cùng
đến phụ cận gần đó ăn sáng, sau đó Thời Kham phải về công ty tiếp tục vùi đầu làm việc, bảo Diệp Anh hộ tống Nhiếp Gia về nhà nghỉ ngơi.
Khi Nhiếp Gia trở về, Lâm Hạo Nhiên râu ria xồm xàm chờ ở đại sảnh.
Ngắn ngủn một tháng, Lâm Hạo Nhiên đã từ Thái Tử gia hắc đạo, biến thành chó nhà có tang nghèo túng. Cánh tay bị Nhiếp Gia vặn gãy còn chưa lành, hiện giờ lại bị mất một chân, miệng vết thương còn đang thấm máy, gầy như hình tiêu mảnh dẻ đứng ở trước mặt Nhiếp Gia, nhưng không cách nào hấp dẫn được dù là moitj cái liếc nhìn của cậu.
"Nhiếp Gia......" Vừa nhìn thoáng qua Nhiếp Gia, Lâm Hạo Nhiên cuối cùng nhịn không được lên tiếng gọi cậu.
Nhưng bước chân của Nhiếp Gia không hề dừng lại, tiếng thẳng vào thang máy.
Lâm Hạo Nhiên dưới tình thế cấp bách muốn lôi kéo tay áo của Nhiếp Gia, lại bị Diệp Anh nắm lấy bàn tay, " Nếu cậu đi ngày bây giờ, còn có thể sống sót trở lại Hạ Thành, bằng không cũng chỉ có thể bị hoành vận(?) trở về."
Nhiếp Gia không thèm liếc nhìn đến hắn, thang máy vừa tới trực tiếp đi vào.
"Tâm em cũng thật lạnh......" Lâm Hạo Nhiên nhìn cửa thang máy đóng chặt, mỏi mệt cùng thống khổ trong một khắc này như thủy triều chay qua toàn thân hắn.
" Cậu thoạt nhìn như chưa tỉnh nhỉ." Diệp Anh cười lạnh một tiếng gạt tay Lâm Hạo Nhiên: "Hành vi mà cậu đối với ngài Nhiếp đã là phạm tội, cậu ấy chẳng qua sau khi chia tay với cậu lười nhìn cậu một cái. Tâm cậu ấy dù lạnh cũng chỉ lạnh lùng với mình cậu."
Ánh mắt Lâm Hạo Nhiên đỏ đậm, nhìn Diệp Anh gần trong gang tấc.
"Chuyện cậu an bài Thẩm Tư Vũ, ngài Nhiếp đã sớm biết. Cậu đoán sau khi cậu ấy biết, làm gì không?" Diệp Anh kề sát bên hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nói: " Cậu ấy giết Thẩm Tư Vũ, một đao lại một đao, chính là bởi vì hắn dám tự tiện tiếp cận ông chủ của chúng ta."
Lâm Hạo Nhiên mở to con mắt, "Không thể nào." Nhiếp Gia luôn ôn nhu, cũng không thích thắng thua với người khác, cậu không phải người như vậy.
Diệp Anh vỗ vỗ ở trên vai hắn, âm trắc trắc nói: "Với cậu thì, cậu cho rằng cậu ấy không để ý tới cậu à? Cậu ấy đang chịu đựng, nếu không tùy tiện nhìn cậu một cái, có khả năng không khống chế được lại động thủ vặn gãy cổ cậu. Cậu nếu là còn quý cái mạng nhỏ của mình, về sau cũng đừng xuất hiện ở trước mặt ngài Nhiếp nữa."
"Ngài Nhiếp......?" Lâm Hạo Nhiên nhàn nhạt cười thảm, " Thân phận của cậu nói vậy không đơn giản nhỉ?"
Diệp Anh lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt không hề có cảm xúc.
"Nếu tôi có biện pháp cướp Nhiếp Gia về, cũng không đến mức phải ra hạ sách này, nhưng hồi trước phái người đi tìn như mò kim đáy biển, huống hồ lấy thân phận của cô cũng không có khả năng đi theo một thương nhân nhỏ." Lâm Hạo Nhiên hờ hững nói: "Tôi từ lúc bắt đầu đã thua rồi, tôi bại bởi cậu, Lâm Tiện hẳn cũng là một quân cờ của cậu?"
" Cậu rất tự mình hiểu mình." Diệp Anh nói.
" Ha, tôi không giành lại cậu, tôi từ bỏ." Mắt Lâm Hạo Nhiên hiện lên sự thống khổ, hắn nhìn cửa thang máy, lúc này đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, có một nhà ba người đi ra, vợ chồng trẻ cười vui vẻ dẫn con mình ra cửa.
Anh từ bỏ em, Nhiếp Gia.
Lâm Hạo Nhiên thống khổ không tiếng động thở dốc, trong mắt chứa đầy nước mắt trần ai lạc định.
Hắn quả thật rất si tình, đổi thành người khác có lẽ sẽ động dung, nhưng Diệp Anh lại xuy cười lạnh một tiếng, " Bản thân ngài Nhiếp rời bỏ cậu, không phải bị ông chủ cướp đi, cho tới bây giờ cậu vẫn không rõ vấn đề này sao."
Diệp Anh lười nói lời vô nghĩa với hắn, thừa dịp cửa thang máy chưa đóng, chầm chậm tiến vào thang máy.
Ngay lúc này Lâm Hạo Nhiên đứng yên ở đại sảnh thật lâu mới rời đi, hắn liên tiếp quay đầu lại nhìn Nhiếp Gia ở trên lầu, trên vai đè nặng sự bất lực mỏi mệt.
Cùng ngày Lâm Hạo Nhiên bị người của Thời lão nhìn chằm chằm trở về Hạ Thành, khi đi khí phách hăng hái, khi về thiếu tay thiếu chân.
Lúc này Nghệ Viện thập phần kiên cường, bà tới Tần Thành vốn dĩ là vì Lâm Hạo Nhiên, hiện tại Lâm Hạo Nhiên đã trở về, bà lại không đi. Có lẽ là bởi vì một tiếng súng vang dội đó của Lâm Tiện, bà biết Lâm Hạo Nhiên đã khó thành chuyện lớn, quyết đoán từ bỏ hắn.
Lâm Hạo Nhiên mới vừa đi, vợ Lâm Tiện Lộ Đóa đã tới Tần Thành, một nhà ba người gặp nhau, nhà cũ Thời gia thường xuyên có thể nghe thấy hoan thanh tiếu ngữ(?) tràn ngập sức sống. Thời lão hiện giờ coi trọng Lâm Tiện, vì vậy lựu Lâm Tiện ở lại Tần Thành, không chỉ đem cổ phần vốn chuẩn bị cho Lâm Hạo Nhiên cho hắn, hiện tại mọi việc lớn nhỏ của Thời gia và tập đoàn đều giao cho Lâm Tiện xử lý, lão cũng cực kỳ thích Lộ Lộ, Lộ Đoá lại hoà ái dễ gần.
(?): Âm thanh vui vẻ lời nói cười đùa
Vừa thấy thế, Thời Nghệ Viện ngược lại thành người ngoài.
Tình cảnh đảo ngược vị trí hai bên, Lộ Đóa trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ. Thời Nghệ Viện từ trước đến nay không thích coi, tuy sau khi kết hôn với chồng cũng chưa từng làm khó dễ mình, nhưng nhất cử nhất động đều lộ ra sự khinh thường. Bởi vì bà là đại tiểu thư Thời gia, mình lại xuất thân thấp kém đến xách giày cho bà cũng không xứng, nhưng hiện tại, nói một câu phong thuỷ luân chuyển cũng không thất lễ.
Lộ Đóa chưa từng vì vậy mà kiêu căng ngạo mạn, cô vẫn như thường khiêm tốn ân cần thăm hỏi Thời Nghệ Viện, chiếu cố sinh hoạt của Lộ Lộ, dạy bé viết chữ đón đưa bé đi học. Chồng của cô Lâm Tiện hiện giờ đã là chuẩn người thừa kế của Thời gia, lên nắm quyền, hai vợ chồng vẫn sống như trước kia.
Thời Nghệ Viện lại nóng lòng như lửa đốt, thấy con cả cùng con dâu liền không cho sắc mặt tốt nào.
Từ khi bà hiểu chuyện, Thời gia đã bị bà coi như là vật trong bàn tay, mặc dù tuổi trẻ nhất thời nóng não đòi gả đến Hạ Thành cũng chưa bao giờ từ bỏ, từ lúc sinh hạ Lâm Hạo Nhiên, bà tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm, không nghĩ tới sẽ bại bởi con cả mà bà coi là tàn thứ phẩm!
Cục tức này, Thời Nghệ Viện nuốt không trôi!
"Trong nhà nhiều người hầu, sát thủ, bảo tiêu, về sau khi Lộ Lộ đi học thì giao cho bọn họ." Lập thu, thời tiết chuyển lạnh, Thời Nghệ Viện khoác một kiện áo khoác đứng ở dưới nhà nhìn Lộ Đóa nắm tay Lộ Lộ nói nói cười cười đi tới.
"Không có việc gì mẹ, trường học cũng không xa." Lộ Đóa cười sờ sờ đầu Lộ Lộ: "Lộ Lộ, kêu bà nội đi."
Lộ Lộ đội nón vàng của trường tiểu học, khuôn mặt càng thêm trắng nõn, rõ ràng là đứa trẻ không rành thế sự, biểu tình trên mặt thoạt nhìn có chút lạnh lẽo phiền chán. Bé tùy tiện kiếc nhìn Thời Nghệ Viện, an an tĩnh tĩnh nắm tay Lộ Đóa, không nói lời nào.
Thời Nghệ Viện vốn dĩ không thích Lộ Lộ, căn bản không thèm để ý đến bé, chỉ nhìn Lộ Đoá nói: "Không phải tôi đau lòng cô đón đưa con vất vả. Chân cẳng của ba không tốt, cô về sau chú ý chiếu cố ba nhiều hơn, ba lớn tuổi rồi, ngày thường nhìn có vẻ mạnh khoẻ, ai biết một ngày nào đó bỗng nhiên suy yếu."
"Trong nhà có nhiều người hầu, sát thủ, bảo tiêu như vậy, không tới phiên mẹ tôi làm người hầu." Âm thanh trẻ con non nớt của Lộ Lộ vang lên, không đợi Thời Nghệ Viện phát hỏa đã lôi kéo Lộ Đóa đi mất.
Lộ Đóa tạ lỗi liên tục, mặt Thời Nghệ Viện không biểu tình nhìn bóng dáng mẹ con họ đi xa, nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, "Ba ba không nói sai, mày thật sự giống tao, khó trách ba ba thích mày như vậy."
Lâm Tiện thật ra là một quân cờ của Thời Kham, hắn biểu hiện xuất sắc như thế, kỳ thật bởi vì có Thời Kham phái người hộ giá hộ tống, vì để hấp dẫn tầm mắt của Thời Nghệ Viện cùng Lâm Hạo Nhiên. Hiện tại Lâm Hạo Nhiên kẹp chặt cái đuôi chạy về Hạ Thành, chỉ trong một đêm Thời gia đã đổi người thừa kế mới, chuyện này cho tới bây giờ ở xã hội thượng lưu Tần Thành vẫn còn ồn ào huyên náo.
Mà Lâm Tiện quả thật đã hấp dẫn toàn bộ hỏa lực của Thời Nghệ Viện, Lâm Hạo Nhiên đi rồi, Thời Nghệ Viện không tập trung vào chú ý đến Nhiếp Gia, vì vậy cậu bên này rất xuôi gió xuôi nước.
Ôn gia còn bị Nhiếp Gia nắm chặt trong tay, phương diện viện tuyến có Ôn gia ra mặt giải quyết, không hề bị Lâm Hạo Nhiên ở giữa cản trở.
Chẳng qua thời gian của Nhiếp Gia có hạn, đừng nói Tết Âm Lịch ngay cả nghỉ đông cậu cũng không được nghỉ, nếu không khi đã đủ tiền thì hiệp nghị đánh cuộc cũng đã sớm qua thời hạn, cậu vẫn muốn bồi thường tiền.
Thời Kham xử lý xong hậu kỳ, Nhiếp Gia dùng phần tiền còn lại đầu tư vào tuyên truyền, mùa thu thì có thể chính thức chiếu rồi.
Hết thảy công việc đều đã xử lý xong sau đó Nhiếp Gia bị Thời Kham hốt đi nước ngoài thả lỏng, Diệp Anh trong tâm nói nếu trong nước không có chuyện gì ngài nên trở về tổng bộ nhìn xem đi, kết quả Thời Kham chẳng nói chẳng rằng với nhớm bảo tiêu, ngày hôm sau đã cùng Nhiếp Gia bay đến New Zealand.
Nhiếp Gia rất quen nơi này, hồi trước từng cùng Thời Kham đi quay mv, thăm lại chốn xưa cảm giác vẫn còn mới lạ.
"Thời Kham, anh có nhớ nơi này hay không...... Anh đi nhanh như vậy làm gì?" Nhiếp Gia bị hắn túm thiếu chút nữa lảo đảo ngã.
"Không nhanh lên nhân viên công tác sẽ tan tầm, còn mười lăm phút thôi, anh đã chuẩn bị l xing thủ tục rồi, chúng ta vẫn kịp lấy giấy hôn thú trong ngày!"