Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 117: Tình yêu là ánh sáng xanh(31)



Editor: Gấu Lam

Tiếng nói vừa dứt, Thời lão tức khắc co rút đồng tử.

Cả đời lão như đao quang kiếm ảnh, sao không biết những lời này có ý gì.

" Nếu cậu kế thừa Thời gia...... Sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền......" Trong mắt lão loé lên hy vọng.

"Tôi biết ông coi trọng tôi," Lâm Tiện lạnh lùng cười, "Nhưng ông càng coi trọng Lộ Lộ, ông lại càng muốn biến Lộ Lộ thành Thời Nghệ Viện thứ hai."

" Vậy có gì không tốt!" Thời lão thở dốc phẫn nộ quát, "Lộ Lộ về sau...... Sẽ trở thành gia chủ Thời gia,...... Toàn bộ Tần Thành nó nói cái gì chính là cái đó...... Không ai dám phản bác nó một câu......"

Lâm Tiện lẳng lặng nhìn sắc mặt Thời lão càng ngày càng tái nhợt, "Tay nhỏ của Lộ Lộ ấm áp như vậy, ông tưởng con bé muốn nắm lấy quyền thế lạnh như băng à? Lộ Lộ là con gái bảo bối của tôi, không phải công cụ của mấy người."

" Bộ cậu cứ thích...... Làm kẻ hạ đẳng sao......" Ngón tay Thời lão nắm chặt nệm giường rồi vô lực buông lỏng ra.

"Đúng vậy, tôi là kẻ hạ đẳng, tôi sinh ra ở hào môn, nhưng lại là một kẻ hạ đẳng, bởi vì đối với các người tôi không phải một công cụ đủ tư cách. Ông cho rằng tôi sẽ oán hận sao? Các người không xứng." Lâm Tiện mặt vô biểu tình: "Tôi không để bụng các người nhìn tôi thế nào, tôi chỉ muốn vợ và con gái cả đời áo cơm vô ưu, bình an vui sướng, quyền thế trong mắt tôi đều là rác rưởi, chỉ những kẻ mặt người dạ thú tự xưng là thượng đẳng mới xem nó như bảo bối."

"Mày......mày đến tột cùng......" Thời lão khiếp sợ đánh giá hắn, trong nháy mắt bỗng cảm thấy, đứa cháu ngoại này đặc biệt đáng sợ.

"Lộ Lộ kỳ thật rất ghét ông, đừng nhìn con bé mỗi ngày thân mật với ông, đó là vì con bé biết nó có lợi. Ông nhìn trúng Lộ Lộ chính vì điểm này, cổ linh tinh quái, tuổi còn nhỏ đã có tâm tư xu lợi tị hại. Nếu tôi vẫn ở Thời gia, có lẽ Lộ Lộ thật sự sẽ trở thành một Thời Nghệ Viện khác." Lâm Tiện nói.

Thanh âm Thời lão dần có chút vẩn đục, "Tao không tin...... mày thật sự, có thể vứt bỏ Thời gia...... Mày đến tột cùng muốn làm gì?"

" Cái tôi muốn, là một gia đình mà thôi. Quyền thế gì đó, tôi không muốn tranh đoạt cùng bất luận kẻ nào." Lâm Tiện bật cười: "Bất quá nhờ mấy người là loại chẳng tin vào ai cả, cho nên mới tôi mới có cơ hội thừa nước đục thả câu."

"Tao chết rồi...... Đối với mày, cũng không...... Có...... một chút chỗ tốt."

" Ông không cần lo, tôi sẽ không để ông vấy bẩn Lộ Lộ, nên ông an tâm chết đi." Lâm Tiện đứng lên, dù bận vẫn ung dung cài lại nút áo tây trang của mình sau đó mới xoay người rời đi, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay về trước giường nói với Thời lão: "Đúng rồi, thuận tiện nói cho ông, người hỏi tôi vấn đề đó, chính là cậu. Chữ ký của lão gia tử Tần Vân Hổ không phải bằng vào bản lĩnh của tôi, mà là cậu an bài. Ông cho tới nay luôn khinh thường Thời Kham, nhưng ông có biết cậu là ai hay không?"

Tròng mắt Thời lão mở to.

"Sau khi chết ông cũng không cần nghĩ nhiều, ngài Nhiếp đã chuẩn bị tốt di thư, hết thảy mọi thứ trên danh nghĩa của ông, đều sẽ thuộc về tôi, dù Thời Nghệ Viện giết ông cũng không chiếm được một mao tiền. Tôi sẽ đem công ty ông thành lập bán với giá thấp để đổi lấy tiền mặt, mang theo Lộ Đoá và Lộ Lộ ra nước ngoài trải qua cuộc sống thanh bình." Lâm Tiện kề sát vào lão âm trắc trắc cười nói: " Ông cảm thấy thế nào?"

Toàn thân Thời lão đều là mồ hôi lạnh, không khống chế được mà run rẩy, ánh mắt nhìn Lâm Tiện tràn ngập cừu hận, muốn giết hắn cho hả giận, lại chỉ có thể vô lực đấm hai cái xuống giường.

Lâm Tiện cười nói: " Ông cho rằng minh hữu của ông mạnh, nhưng mặc kệ là Tần thị hay là Phí gia, thậm chí là thương nhân vũ khí Nhật Bản Namiya Ichiro, bất quá chỉ là thủ hạ của cậu mà thôi. Ông xem Thời gia là cung điện kiên cố không gì phá vỡ nổi lại phú khả địch quốc, trong mắt cậu chỉ là một mâm cơm thừa canh cặn. Ông bảo Xa Quân giết Nhiếp Gia, nhưng ông chỉ biết hắn bất lực trở về, nào có biết sát thủ mà ông dùng nhiều tiền bồi dưỡng đều bị bọn họ đánh rụng hàm răng? Hết thảy, đều do cậu tính kế, bức Lâm Hạo Nhiên rời đi, tạo áp lực cho Thời Nghệ Viện, cho nên bà ta chó cùng rứt giậu tới giết ông. Ông nhìn ông kìa, già rồi lại lưu lạc đến hoàn cảnh này, thật là đáng thương."

Thời lão đột nhiên thở dài, đầu lệch qua một bên, hoàn toàn an tĩnh.

Lâm Tiện nhìn hắn mở to hai mắt, khinh miệt cười: "Cuối cùng lại bị hù chết thật."

Hắn không lập tức rời đi, lẳng lặng đứng bên mép giường vài phút, mới đổi sang ngữ khí hoảng sợ cao giọng kêu gọi lên: "Quản gia, quản gia! Mau tới đây!"

Khi quản gia vội vàng chạy tới, cũng chỉ nhìn thấy Tôn thiếu gia Lâm Tiện quỳ một gối trước lão gia, nắm đôi tay dần dần lạnh băng của lão khóc đỏ đôi mắt.

————————————————————————————————————————

Thời lão đã chết, tin tức này trong một đêm chấn động toàn Tần Thành.

Thời lão chết rất kỳ quặc, một người ban ngày còn tinh thần sáng láng, vì sao vào ban đêm lại chết? Thời lão và lão thái thái lúc sinh thời cũng không có cảm tình gì, cũng không có khả năng bởi vì vợ lão qua đời mà bi thương quá độ, dẫn tới đột ngột chết trong mộng.

Lâm Tiện kiên trì phải tiến hành kiểm tra thi thể, ban đêm thi thể của Thời lão đã bị cảnh sát mang đi.

Dẫu sao cũng không phải người thường, vị này chính là Thời lão, tiêu điểm của cả thành phố, cảnh sát cũng không dám trì hoãn.

Tất cả mọi người ở nhà cũ Thời gia như đang mơ, nhìn thi thể Thời lão bị mang đi, có rất nhiều người còn mơ màng hồ đồ, không dám tin tưởng, chỉ cho rằng mình gặp ác mộng. Cấp dưới của Thời lão nghe tin mà đến, khóc ngất xỉu tại chỗ.

Thời Nghệ Viện khoác áo ngủ đứng ở trên nền tuyết, bà khoanh tay trước ngực, khẩu khí lành lạnh thấp giọng nói với Lâm Tiện: "Đáng tiếc nha, mày chưa lấy được gì từ tay ba tao thì lão đã chết, lúc này toàn gia xem như là quen biết cũ của tao, về sau Thời gia do tao định đoạt, tao xem còn ai có thể bảo vệ mày."

Lâm Tiện hồng con mắt trừu trừu chóp mũi, "Mẹ, ông ngoại đã chết, dù một chút mẹ cũng không khổ sở sao?"

Mắt Thời Nghệ Viện lộ ra lãnh mang, " Lão đã chết, người có thể thuận vị chỉ có tao và Thời Kham, Thời Kham không được việc, Thời gia chính là của tao, tao vui vẻ còn không kịp sao phải khổ sở."

" Tôi hiểu rồi." Lâm Tiện câu môi cười, rõ ràng trong mắt còn vươn một tầng nước mắt, nhưng hắn cười, bi thương mới vừa rồi mảy may như không, " Khi mẹ chết, tôi cũng sẽ không khổ sở."

Lâm Tiện tươi cười ý vị thâm trường, hắn vỗ vai Thời Nghệ Viện hai cái, cười cười trở về phòng của mình.

Thời Nghệ Viện nhíu mày, Lâm Tiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại khiến bà không hiểu vì sao lại thấy bất an.

"Mẹ, ông ngoại chết, có liên quan với mẹ không?" Lâm Hạo Nhiên khập khiễng tiến lên thấp giọng chất vấn.

Thời Nghệ Viện hờ hững nhìn hắn một cái, "Vừa lúc con cũng đừng trở về, lưu lại tham gia xong lễ tang của ông ngoại con rồi hẳn đi."

Hết thảy đều phát sinh quá đột nhiên, Lâm Hạo Nhiên trở lại phòng mình ngồi nửa buổi tối, biểu tình ngưng trọng, hắn biết rõ tính tình của Thời Nghệ Viện. Sau khi hắn bị đuổi về Hạ Thành, Thời lão hoặc nhiều hoặc ít lộ ra ý tứ rằng Lâm Tiện sẽ kế thừa y bát của lão, Thời Nghệ Viện đương nhiên không thể nuốt cơn giận này.

Bà cũng không thể chịu đựng việc chắp tay nhường gia nghiệp cho người khác, dù đó là con trai của bà.

Biện pháp duy nhất có thể ngăn cản...... Chính là Thời lão chết trước khi chính thức nhường ngôi, vậy Lâm Tiện sẽ không còn địa vị nào nữa ở Thời gia.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy điên cuồng, cuối cùng vẫn nhịn không được, đứng lên đi tìm Thời Nghệ Viện.

"Mẹ, ông ngoại do mẹ giết sao?"

Thời Nghệ Viện cũng không ngủ, cầm một ly rượu vang đỏ nhìn tuyết ngoài cửa sổ, bà lười biếng liếc mắt nhìn Lâm Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."

Ánh mắt Lâm Hạo Nhiên hoá thành màu đỏ tươi, " Mẹ điên rồi sao!"

"Nếu không phải mày quá vô dụng, sao tao đến nỗi bí quá hoá liều?" Thời Nghệ Viện gợn sóng bất kinh, tròng mắt mênh man trong bóng đêm.

Lâm Hạo Nhiên nói: " Mẹ điên rồi, hay là nói, mẹ vốn dĩ chính là người như vậy?"

Thời Nghệ Viện bỗng nhiên không thể tưởng tượng, nhìn hắn, " Bây giờ mày đang dạy tao bài tình cảm sao?"

"Tôi đang nói ích lợi với mẹ." Lâm Hạo Nhiên đóng cửa lại, nhìn hai mắt bà: "Nếu sự tình bại lộ, mẹ sẽ bị phán tử hình, tin tức mẹ vì tài giết cha sẽ truyền khắp cả nước, mẹ không chỉ không chiếm được Thời gia, ngay cả tập đoàn Lâm thị vừa mới đi qua nguy cơ cũng sẽ bị mẹ liên lụy!"

Thời Nghệ Viện hừ cười một tiếng, đi đến bên Lâm Hạo Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, "Không bằng ngẫm lại nếu tao không làm vậy, Thời gia sẽ rơi vào tay Lâm Tiện, nó hận tao và mày như vậy, tập đoàn Lâm thị nhất định sẽ bị nó trả thù, kết cục cũng giống nhau thôi. Dù Lâm Tiện không động thủ, tao cũng không chịu được việc nó dẫm lên đầu tao ngồi, nếu sự tình bại lộ cũng không sao, vậy chúng ta cùng xuống địa ngục là được."

" Mẹ, bà điên này!" Lâm Hạo Nhiên tát bà một cái.

Đổi lấy chính là một bạt tai không chút do của Thời Nghệ Viện, bang trên mặt hắn, "Tao điên? Vậy mày là gì? Gia nghiệp đồ sộ vứt bỏ không cần, hoàn toàn phó mặc tâm huyết nhiều năm của tao, chỉ vì một thằng đàn ông! Mày thật là si tình, trước tra tấn cả tâm lẫn thân thể người ta, người chạy rồi thì hối tiếc không kịp, tao có dạy mày những thứ dư thừa thế sao! Mày đúng là phế vật vô dụng, không xứng là con trai tao! Tao thật hối hận vì không bóp chết tụi bây, lãng phí hơn hai mươi năm của tao!"

Một cú tát này, khiến lỗ tai của Lâm Hạo Nhiên bị đánh chảy máu.

Lâm Hạo Nhiên phẫn nộ nắm chặt hai quyền, Thời Nghệ Viện nhìn hắn tức giận, cũng chỉ là hờ hững cười nhạo: " Muốn đánh nhau với mẹ mày? Chỉ bằng tay chân không đầy đủ của mày sao?"

" Mẹ tự giải quyết cho tốt đi." Lâm Hạo Nhiên cuối cùng kiềm chế được, xoay người rời đi.

Thời Nghệ Viện đem cầm rượu hung hăng ném lên lưng hắn: "Cút cho tao mau trở về Hạ Thành đi, đồ vô dụng!"

Bà lảo đảo đảo ngã trên giường, hỗn độn ngủ một đêm.

Thi thể của Thời lão rất nhanh đã khám nghiệm xong, adrenalin phân bố quá nhiều, bị hù chết. Sau khi cảnh sát điều tra thì, Thời lão có nuôi một con chó St. Bernard cỡ lớn rất có khả năng là nguyên nhân Thời lão bị hù chết.

Lão nhân tuổi lớn, trái tim của Thời lão vốn dĩ không khoẻ, hơn nửa đêm con chó này lại làm vỡ cửa sổ, trong phòng ngủ chợt xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, nguyên nhân chết Thời lão đã sáng tỏ.

Trên dưới Tần Thành thổn thức không thôi, lão thái thái mới vừa đi, không nghĩ tới Thời lão cũng đi theo.

Nhiếp Gia nâng cằm để Thời Kham chỉnh lại cà vạt cho cậu, mỗi một sợi tóc đều được hắn xử lý chỉnh tề.

Lễ tang của Thời lão và lão thái thái bất đồng, vị này là một kiêu hùng, khắp thế giới đều có minh hữu của lão, lễ tang tự nhiên long trọng phi phàm, tùy tiện một vị khách cũng là đại nhân vật ghê gớm, ngay cả thị trưởng Tần Thành Ôn Viễn Phong và Ôn lão thái thái cũng tới.

Quần áo của Thời Nghệ Viện trang nghiêm, sắc mặt bình tĩnh đãi khách, trong mắt có một sự tàn nhẫn được bồi dưỡng từ trong quyền thế.

Cấp dưới của Thời lão cũ ngồi quỳ ở linh đường, không người nào khóc thút thít bi ai, an tĩnh gần như lãnh khốc, khách khứa tiến vào nhìn thấy một loạt bảo tiêu áo đen cùng cấp dưới cũ của Thời lão, cả phòng đều là sát khí, lúc này mới nhớ tới nghề chính của Thời gia là làm gì.

Khi Thời Kham và Nhiếp Gia tới, cơ hồ hấp dẫn tầm mắt của cả phòng.

Ai cũng không nghĩ tới người mỗi ngày lên hot search với Nhiếp tổng lại là con trai của Thời lão, nhiều năm như vậy, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả. Thời lão rõ ràng có con trai, nhưng vẫn chú trọng bồi dưỡng hai đứa cháu ngoại của mình, vậy năng lực của hắn......

Đáng tiếc nha.

Thời Nghệ Viện đứng ở đằng trước, nhìn thần sắc hờ hững của Thời Kham, hơi hơi nâng cằm, ra vẻ kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.