Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 10: Tu ma (2)



Pháo mừng Giáng Sinh

“Sao?” Thoạt nhìn Tử Dương Bội vẫn không có từ bỏ ý định dụ dỗ Tần Khai Dịch làm môn hạ của mình.

“… Tử Dương huynh, để ta suy nghĩ một chút.” Tần Khai Dịch tối nghĩa nói. Con đường tu ma nhất định phải đi, nhưng hắn hoàn toàn không muốn đi cùng cái lão quái vật này đâu!

“Vậy ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi.” Tử Dương Bội cười cười.

“Tử Dương huynh, thế còn chồn tía?” Thấy Tử Dương Bội không có biểu hiện thẹn quá hóa giận. Tần Khai Dịch thật cẩn thận: “Tại hạ quả thật không biết nó chạy đi đâu.”

“…” Nhắc đến chồn tía, ánh mắt Tử Dương Bội liền lạnh xuống. Hắn lần thứ hai xem xét động phủ Tần Khai Dịch, xác nhận linh khí hắn bám trên chồn tía quả thật tiêu tán đi không ít.

“Chạy?” Không biết nghĩ đến cái gì, Tử Dương Bội cười lạnh thì thào: “Đừng để cho ta bắt được ngươi.”

“Nếu chồn tía đã chạy, vậy ngươi mang ta đi dạo Linh Sơn phái của ngươi đi.” Vốn cho rằng có thể tiễn tôn phật này đi. Nhưng nghe đến lời này, Tần Khai Dịch liền như quả bóng bay bị đâm xì hơi. Nhưng Tử Dương Bội đang nhìn hắn, hắn cũng không dám làm càn, đành phải cười cợt thưa ‘dạ’ đáp ứng.

Linh Sơn phái rất rộng, ước chừng tầm mấy chục sân vận động lớn, trong đó chủ yếu chia thành mấy khu vực lớn. Một phần là động phủ các đệ tử tu luyện, hai là khu vực chế thuốc gieo trồng linh dược, ba là luyện võ trường. Ba khu vực này chiếm hơn nữa Linh Sơn phái, về nửa phần còn lại chính là cấm địa bị trận pháp ẩn đi.

Trong cấm địa có một tòa đại trận. Không biết đại trận này do ai bày ra nhưng nghe nói nó là từ thời thượng cổ bày ra, cho nên những đồ vật bên trong luôn làm người ta mơ ước.

Trong Tu Chân Giới, hấp dẫn người nhất chính là pháp bảo cùng linh dược. Một đại trận do tiên nhân thời thượng cổ lưu lại ngoại trừ bảo vật thì còn có cái gì bên trong. Vì thế trước khi Linh Sơn phái định ra quy củ, hằng năm đều có vô số người tu chân có ý đồ tiến vào trong trận cướp lấy bảo vật, càng không thể thiếu lão quái Nguyên Anh kỳ. Nhưng khi có vô số người ào ào vào cấm địa … Linh Sơn phái rốt cuộc vì tránh cho môn hạ đệ tử tổn thất đưa ra lệnh cấm thứ nhất cấm mọi môn hạ tới gần cấm địa, bị phát hiện trực huỷ bỏ tu vi trục xuất sư môn.

Tần Thạch vì Liễu Linh Nhi mà tiến vào cấm địa, nếu không phải hắn là đại đệ tử cùng với Thanh Hư Tử bao che khuyết điểm. Chỉ sợ hiện tại hắn sớm đã trở thành một phế nhân.

Tần Khai Dịch mang Tử Dương Bội đi ra ngoài. Trong lòng lại nghĩ, Tử Dương Bội hẳn là không có khả năng đột phá trận pháp cấm địa đi? Nếu thế hắn đã sớm mang theo mình vào cấm địa rồi. Nhưng cái tên Tử Dương Bội này lại kêu mình mang hắn đi rêu rao khắp nơi làm gì? Thật là không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?.

“Ngươi đến Linh Sơn phái bao lâu rồi?” Giống như vô ý, Tử Dương Bội nói chuyện phiếm với Tần Khai Dịch.

“Ngô, vài năm đi.” Tần Khai Dịch mơ hồ nói, hắn cũng không có ngốc đến nỗi nói hết ngọn ngành cho Tử Dương Bội.

“Vài năm?” Tử Dương Bội thực hiển nhiên rất có hứng thú truy hỏi.

“Tám, chín năm đi.” Tần Khai Dịch đành phải bất đắc dĩ trả lời.

“Ngươi thích sư muội vừa rồi?” Tử Dương Bội tiếp tục.

“…” Đại ca ngươi thật sự rất nhiều chuyện. Tần Khai Dịch thầm nghĩ, miệng không dám chậm trễ: “Làm gì có, giữa chúng ta chỉ là tình huynh muội thôi.”

“Xem ra ngươi rất thích nàng.” Tử Dương Bội như có điều suy nghĩ, cười.

Nhìn Tử Dương Bội cười ái muội, Tần Khai Dịch cũng lười phản bác.

Dạo vài vòng, Tần Khai Dịch bắt đầu tự hỏi nên mang Tử Dương Bội đi đâu tiếp. Hắn nghĩ, nếu mang Tử Dương Bội đến luyện võ tràng, mà gặp Thanh Hư Tử thì … không biết chừng mình có cơ hội thoát hiểm.

Nhưng Tử Dương Bội giống như đã biết Tần Khai Dịch nghĩ gì, hắn vung tay nói: “Mang ta đi đến nơi các ngươi gieo trồng linh thảo đi.”

“À. Được … A, không. Tử Dương huynh đến đó làm gì?” Định đồng ý, nhưng Tần Khai Dịch chợt nhớ đến một việc quan trọng … Thẩm Phi Tiếu bị hắn đuổi đến dược điện! Nếu dẫn Tử Dương Bội qua đó không phải là dẫn sói vào nhà sao?

“Sao?” Tử Dương Bội thấy phản ứng dị thường của Tần Khai Dịch, trêu: “Chẳng lẽ ở đó có thứ gì đó sao?”

“Ha ha, làm gì có.” Tần Khai Dịch cảm giác mình cười như một tên ngốc. Hắn vội vàng muốn Tử Dương Bội thay đổi chủ ý: ” Tử Dương huynh, nơi gieo trồng linh thảo có gì xinh đẹp mà nhìn chứ, ta mang ngươi đến luyện võ trường được không?”

“Cũng được.” Tử Dương Bội mỉm cười.

Tần Khai Dịch thầm thở phào … nhưng không đợi hắn thở xong liền nghe thấy Tử Dương Bội mở miệng.

“Đến luyện võ trường nhìn sư phụ Thanh Hư Tử của ngươi sao?” Tử Dương Bội nhe răng cười lộ ra tám cái răng chắc như hạt bắp … Làm Tần Khai Dịch nhìn mà lạnh xương sống.

“Ha hả, Tử Dương Bội đừng giỡn. Ta sao phải làm thế đâu.” Tần Khai Dịch hiện tại vô cùng thống hận chính mình, vì cái gì lại nhào đầu lên núi bắt chim làm cái gì cơ chứ a a a a a!

“Thật không?” Tử Dương Bội dường như rất kinh ngạc: “Ngươi không có ý làm như thế sao?”

“Đương nhiên.” Tần Khai Dịch ngoài cười nhưng trong không cười.

“Không thì tốt rồi.” Tử Dương Bội ngữ khí lạnh xuống: “Cổ trùng ta hạ vào trong người ngươi, tuy ngươi không có cảm giác đau đớn nhưng không có nghĩa là nó không làm thương tổn đến ngươi. Nếu không ngươi cứ thử xem, ngươi thoát hay ta sử dụng cổ trùng có công hiệu hơn.”

“… Ha hả, Tử Dương Bội cứ nói đùa.” Tần Khai Dịch khô khan nói. Hắn tất nhiên sẽ không ngốc đến mức lấy thân thử nghiệm.

“Vậy ngươi còn chờ cái gì? Đi thôi.” Tử Dương Bội âm trầm nói.

“Vâng.” Tần Khai Dịch dị thường nghẹn khuất.

Nơi Linh Sơn phái gieo trồng linh thảo rất lớn, bố trí khá nhiều tụ linh trận để cung cấp linh khí. Dược điền cũng chia làm nhiều loại, loại tốt nhất để người có nghề chăm sóc chung quanh cũng bày rất nhiều cấm chế lợi hại, người bình thường căn bản không thể đến gần. Thấp hơn thì do nội môn đệ tử chăm sóc, chăm sóc không chết héo là được. Mà kém nhất chính là dùng để trồng linh cốc làm thức ăn, do ngoại môn đệ tử chăm sóc.

Chăm sóc linh thực khác nhau thù lao cũng khác nhau. Tần Khai Dịch không hiểu biết về mấy việc này cho lắm. Mà cũng đúng, hắn do chưởng môn nhìn trúng, đi làm mấy cái việc vặt này làm gì.

Bên cạnh dược điền chính là phòng luyện dược, vì có rất nhiều linh dược vừa hái liền héo giống như Yến Tử Chưởng. Trong vòng một khắc phải nhanh chóng luyện hóa nếu không sẽ biến thành cỏ dại vô dụng.

Thấy Tử Dương Bội có hứng thú với đám thảo dược, Tần Khai Dịch không thể không thầm cầu nguyện … chỉ mong Thẩm Phi Tiếu – nhóc con này còn chưa đến báo danh bên dược điền.

“Ngươi lo cái gì?” Dọc đường, như đang nhìn thấu Tần Khai Dịch đang bất an. Tử Dương Bội mở miệng hỏi.

“Ha ha, làm gì có.” Tần Khai Dịch làm sao nói ra lo lắng trong lòng, đành phải có lệ đáp.

“Không phải … chồn tía bị ngươi giấu ở đây đấy chứ?” Nhất châm kiến huyết, Tử Dương Bội nháy mắt chọt đến tử huyệt Tần Khai Dịch.

“Làm sao có thể.” Tần Khai Dịch thề thốt phủ nhận: “Tử Dương huynh, không phải ngươi rất quen thuộc với khí tức chồn tía hay sao? Nếu ta đem giấu chồn tía ở đây, ngươi làm sao lại không có cảm giác đến?” Hãy tha thứ cho hắn sắp chết đến nơi còn mạnh miệng. Thẩm Phi Tiếu, nếu lúc này ngươi đang ở trong phòng luyện dược cho dù thần tiên có đến cũng không cứu được ngươi!

“Thật không.” Tử Dương Bội hiển nhiên không quá tin lời Tần Khai Dịch nói.

“Đương nhiên.” Tần Khai Dịch cắn răng. Không sao, Thẩm Phi Tiếu có ánh sáng nhân vật chính bao phủ. Hắn tin, Thẩm Phi Tiếu nhất định không có bi kịch đến nổi chạm mặt Tử Dương Bội. A, mà sao người đứng bên cạnh dược điền lại quen mắt đến thế nhỉ?

“Ngươi biết?” Tử Dương Bội nhìn theo tầm nhìn Tần Khai Dịch.

“Không … quen.” Tần Khai Dịch hấp hối.

“Vậy hắn đi đến đây làm gì?” Trong mắt Tử Dương Bội tràn ngập hứng thú ‘tám’.

“Vì hắn thật nhàm chán.” Tần Khai Dịch quả thực hận không thể đem mình chôn xuống đất. Uy, cái tên kia, ngươi đừng tới đây. Đang nói ngươi đó, Thẩm Phi Tiếu cái tên ngu ngốc này, còn đi đến bên này làm gì!

Ô … ô … Trong thâm tâm Tần Khai Dịch điên cuồng rơi lệ. Thẩm Phi Tiếu, ánh sáng nhân vật chính của ngươi ở đâu, khí phách bá khí trắc lậu của ngươi ở đâu. Ngươi đến bên này là nội dung câu chuyện sẽ kết thúc … kết thúc đó! Nhân vật chính có thể thay đổi thành người khác a!

Thấy Thẩm Phi Tiếu không để ý đến biểu tình dữ tợn của mình, Tần Khai Dịch quả thật muốn quỳ trên mặt đất mà khóc thất thanh. Mẹ ơi! Con muốn về nhà, địa cầu thật đáng sợ, anh anh anh anh…

Ngay lúc Tần Khai Dịch sắp điên lên, hắn đột nhiên nghe được âm thanh ma quỷ vang lên.

|Hê thống: Mau chóng giúp Thẩm Phi Tiếu không bị Tử Dương Bội dùng vũ lực áp chế. Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xóa nhân vật|

… Uy, hệ thống đại thần. Ngươi cho ngươi là hệ thống trong vô hạn khủng bố hay đang cosplay vô hạn khủng bố hả? Tần Khai Dịch chết lặng … dù sao cũng chết. Bị Tử Dương Bội hay hệ thống tiêu diệt có gì khác nhau sao?

Nhưng cho dù có biến thành quỷ, hắn cũng không có bỏ qua người trước mắt này. Thẩm Phi Tiếu, ta chết đều là do ngươi làm hại a! Tần Khai Dịch gào thét trong lòng.

Thẩm Phi Tiếu tất nhiên không biết sư huynh mình đang đấu tranh nội tâm kịch liệt. Vẫn là thân hình suy dinh dưỡng đó, hắn chậm rãi đến trước mặt Tần Khai Dịch, tiện thể liếc mắt nhìn Tử Dương Bội, nói: “Gì thế?”

Cái gì cũng không có, xin ngươi mau chóng trốn khỏi đây ngay lập tức. Đây là Tần Khai Dịch thầm gào thét trong lòng, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng không chế khuôn mặt đang vặn vẹo, phong nhẹ vân đạm nhìn Thẩm Phi Tiếu: “Không có việc gì, ta chỉ đang dẫn sư đệ mới nhập môn đi tham quan xung quanh thôi.”

|Tà Mị| Chương 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.