Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 4: Kỹ thuật đánh người



Trong vòng 30 ngày đánh Thẩm Phi Tiếu. Nhiệm vụ này làm Tần Khai Dịch hiểu được câu mây đen áp đỉnh là có ý gì. Chẳng lẽ hắn thật sự vì Liễu Linh Nhi nên đi đánh Thẩm Phi Tiếu một trận?

Tuy trong tiểu thuyết là như vậy, nhưng kêu hắn đi đánh một hài tử suy dinh dưỡng, hắn làm sao mà xuống tay được a.

Băn khoăn nửa ngày, Tần Khai Dịch cắn chặt răng quyết định vẫn phải làm. Hắn không muốn bị trừ mất 5% nha. Không ngừng củng cố, an ủi mình – trời trao trách nhiệm cho người lớn, cho người nào thì làm cho họ khổ tâm chí, mệt gân cốt câu này của Mạnh Tử… Nếu bây giờ hắn vì Thẩm Phi Tiếu không cho hắn chịu chút nỗi khổ da thịt mà làm thay đổi nội dung vở kịch, ai biết sau này nó sẽ phát triển thành cái gì?

Nghĩ thông điểm này, trong lòng Tần Khai Dịch dễ chịu hơn nhiều …

Sau đó, Tần Khai Dịch rình trộm, lén lút quan sát Thẩm Phi Tiếu. Nhìn hắn một người cô cô linh linh, cô độc một mình sống trong căn phòng cũ nát. Tự mình múc nước nấu cơm, tưới nước dược điền. Vì ở nơi hẻo lánh, nên ngoài chồn tía ra Thẩm Phi Tiếu không còn ai bầu bạn. Tần Khai Dịch như bị cái gì nghẹn trong cổ họng, khó chịu muốn chết.

Nhưng bản thân Thẩm Phi Tiếu lại không hề gì. Mỗi ngày nên làm gì thì làm đó, không nhìn ra chút bất mãn hay oán hận gì. Cũng đúng, so với cuộc sống trước kia thì hiện tại đã tốt hơn nhiều, ít nhất không phải đến cái ăn cái mặc không phải sao?

Tần Khai Dịch quan sát Thẩm Phi Tiếu chừng mười ngày, nhưng vẫn luôn không có cơ hội xuất thủ. Cho đến ngày thứ mười một … Liễu Linh Nhi đột nhiên nhớ tới mình còn có nhận một tiểu sư đệ, nên lựa lúc rảnh rỗi đến ngó Thẩm Phi Tiếu một cái.

Tần Khai Dịch nghĩ cơ hội rốt cục đến. Vì thể giả bộ tình cờ gặp Liễu Linh Nhi cùng nhau đi đến chỗ Thẩm Phi Tiếu ở.

“Thẩm Phi Tiếu.” Giọng Liễu Linh Nhi rất ngọt ngào, nàng gõ cửa kêu lên: “Thẩm Phi Tiếu, ngươi có ở trong đó không?”

‘Két’ cửa bị đẩy ra một khe hở, Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc nhìn Liễu Linh Nhi cùng Tần Khai Dịch: “Sư tỷ, có chuyện gì sao?”

“Ta tới thăm ngươi một chút, tu luyện thế nào rồi?” Không biết vì sao nhưng thấy bộ dạng mặt không đổi sắc của Thẩm Phi Tiếu làm nàng ngứa mắt, nàng hơi nhíu mày: “Quyển sách ta đưa, ngươi đọc sao rồi?”

“…” Thẩm Phi Tiếu trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Có nhiều chỗ không hiểu lắm.”

“A.” Liễu Linh Nhi nghe vậy nói: “Chổ nào không hiểu?”

Thẩm Phi Tiếu cũng không khách khí, hắn trực tiếp xoay về phòng, căn bản không đi tiếp đón Liễu Linh Nhi cùng Tần Khai Dịch, cho bọn họ đứng ngoài cửa.

Bị sư đệ mình lạnh nhạt, Liễu Linh Nhi có chút bẽ mặt. Nàng xấu hổ cười cười với Tần Khai Dịch nói: “Xem ra sư đệ ngượng ngùng ha.”

“Ân.” Tần Khai Dịch từ chối cho ý kiến, hắn đương nhiên hiểu rõ hiện tại Liễu Linh Nhi nhất định không vui.

Vào phòng, Thẩm Phi Tiếu trực tiếp lấy quyến sách Liễu Linh Nhi đưa cho. Hắn lật một tờ, dùng ngón tay khoanh vòng một hình vẽ người đang tu luyện: “Cái tư thế này rốt cục là làm sao?”

“… Này.” Liễu Linh Nhi vừa thấy liền ấp úng. Nói thật, nàng chỉ ném đại một quyển nhập môn thô thiển cho Thẩm Phi Tiếu. Nàng được Thanh Hư Tử tự tay dạy dỗ từ nhỏ, đối với mấy loại sách như thế này, nàng không biết một chút nào.

Tần Khai Dịch vừa nhìn là hiểu. Dù tính tình Tần Thạch rất tệ, lại khá hiểu biết kiến thức về phương diện tu chân, có lý giải độc đáo. Nếu không tính đến cái tính tình duy ngã độc tôn kia, thì thành tựu so với Thẩm Phi Tiếu cũng không kém hơn bao nhiêu.

Tuy hiểu chổ Thẩm Phi Tiếu hỏi,Tần Khai Dịch lại không tính mở miệng. Dù sao hôm nay hắn đến gây hấn, chứ không phải đến giải thích vấn đề cho Thẩm Phi Tiếu.

Thẩm Phi Tiếu ngược lại không có cô phụ kỳ vọng Tần Khai Dịch. Thấy Liễu Linh Nhi cùng Tần Khai Dịch đều không nói được một lời, khóe miệng nhếch lên dẫn theo một tia cười trào phúng: “Chỉ thường thôi.”

“Ngươi!!!” Không nghĩ tới Thẩm Phi Tiếu lại có thể nói ra lời nói như vậy. Liễu Linh Nhi làm sao chịu nổi loại ủy khuất này, hốc mắt nàng đỏ lên.

Tần Khai Dịch thầm thở phào một hơi – hắn chờ cơ hội này lâu lắm rồi. Vì thế, tiến lên một bước quát lớn: “Thẩm Phi Tiếu, sao ngươi lại có thể nói chuyện với sư tỷ ngươi như vậy.”

“…” Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Khai Dịch, không nói một câu nhìn sang chổ khác.

… Ngươi đúng là biết chọc tức người khác. Nếu không phải hắn mà thật sự là Tần Thạch không phải là bị ngươi làm cho tức chết sao! Tần Khai Dịch lòng thầm mắng một câu, nhưng biểu tình càng ngày càng tức giận, nói: “Ngươi lập lại một lần nữa xem.”

“Sư huynh?” Không ngờ sư huynh lại tức giận như vậy, Liễu Linh Nhi ngược lại bị dọa sợ.

“Không biết tôn kính sư trưởng, còn ra cái thể thống gì!” Tần Khai Dịch thầm hút một hơi vẫn quyết định xuống tay. Hắn nắm lấy cổ áo Thẩm Phi Tiếu: “Xin lỗi sư tỷ ngươi ngay.”

Thẩm Phi Tiếu có khả năng xin lỗi sao? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng không khả năng, Thẩm Phi Tiếu chẳng những không có xin lỗi ngược lại lại dùng ánh mắt xem thường nhìn Tần Khai Dịch. Biểu tình kia giống như đang nói – Ngươi ngu như thế mà còn bắt ta xin lỗi, nằm mơ đi thôi!!!

Sau đó Tần Khai Dịch liền giống như trong tiểu thuyết. Hắn đấm một cái lên mặt Thẩm Phi Tiếu.

“Sư huynh. Huynh làm gì vậy!!!” Ở cái tuổi Liễu Linh Nhi, vừa thấy kẻ yếu hơn liền bênh vực ngay. Tuy Thẩm Phi Tiếu làm nàng mất mặt, nàng cũng rất tức giận nhưng khi Tần Khai Dịch động thủ nàng liền lên tiếng. Nói thẳng ra là nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử, tuy được trưởng bối cưng chiều ngày thường có chút kiêu căng, nhưng bản tính tuyệt đối không xấu.

“…” Tần Khai Dịch lúc này cảm thấy thực nhức trứng. Vì hắn đánh Thẩm Phi Tiếu một cái mà không nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên. Hiển nhiên là hệ thống cờ hó kia phán hắn đánh người chưa đủ đô …

Không thèm quan tâm đến tiếng kinh hô của Liễu Linh Nhi. Tần Khai Dịch hung ác đánh Thẩm Phi Tiếu đến hộc ra cả máu. Đờ mờ, xuyên cái không xuyên, lại xuyên thành một nhân vật phản diện không có tí tố chất nào, làm hại hắn phải xuống tay với một hài tử.

“Sư huynh, huynh mau dừng tay a!” Liễu Linh Nhi vội vàng cản Tần Khai Dịch: “Sao huynh lại đánh người chứ.”

Tần Khai Dịch nghe Liễu Linh Nhi nói, có khổ mà không nói nên lời. Hắn thở dốc một hồi, đẩy Liễu Linh Nhi ra, đá Thẩm Phi Tiếu thêm mấy cái mới nghe thấy cái tên hệ thống chết tiệt kia vang lên.

|Hệ thống: Chúc mừng kí chủ nhận được 1% tiến độ trở về. Hiện nay tổng tiến độ trở về là 1.5%|

Vừa nghe đến thanh âm này, Tần Khai Dịch rất muốn nhanh chóng nâng Thẩm Phi Tiếu dậy. Nhưng sợ làm thay đổi nội dung vở kịch nên đành lùi qua một bên nhìn Liễu Linh Nhi đỡ Thẩm Phi Tiếu đứng lên.

“Sư huynh, sao huynh lại làm vậy.” Liễu Linh Nhi nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu xuýt bị đánh chết, mắt ngấn lệ: “Sao huynh lại đánh sư đệ, đệ ấy chỉ là một hài tử.”

… Đệch …Ta tất nhiên biết hắn là một hài tử! Tần Khai Dịch gào thét trong lòng. Nhưng mặt ngoài vẫn một bộ dạng không kiên nhẫn: “Chỉ là một đệ tử không có thiên phú thôi. Linh Nhi cần gì phải quan tâm hắn như vậy?”

“Sư huynh, ta cứ tưởng huynh là người thiện lương, nhưng ta sai rồi.” Liễu Linh Nhi như nhập kịch Quỳnh dao một phen: “Một khi đã vậy, ta cùng huynh xem như có duyên nhưng không phận.”

Muội muội à … Đây là tiểu thuyết tu chân chứ không phải là mấy bộ phim hàn xẻng sướt mướt a!!!

Tần Khai Dịch thầm hít một hơi rồi nhập vai: “Linh Nhi, ta thấy muội bị bắt nạt mới tức giận như vậy. Muội biết tình cảm ta dành cho muội mà, sao ta có thể thấy muội bị ức hiếp mà không làm gì.”

Giờ không thể phá hủy mối quan hệ với Liễu Linh Nhi được, còn có một đoạn Liễu Linh Nhi vì Thẩm Phi Tiếu mà phản bội hắn nữa!!!

“Nhưng ….” Liễu Linh Nhi dao động, nàng thấy sư huynh nói cũng có lý. Nếu không phải là do Thẩm Phi Tiếu, Tần Thạch sư huynh cũng sẽ không tức giận như vậy a!

“Thôi thì để ta chăm sóc hắn, để chuộc tội được không?” Tần Khai Dịch nhớ trong tiểu thuyết Tần Thạch có nói qua một câu như vậy – Đương nhiên Tần Thạch chỉ nói suông với Liễu Linh Nhi, chỉ có đứa ngốc mới tin hắn sẽ chăm sóc Thẩm Phi Tiếu.

“Được rồi.” Liễu Linh Nhi chính là cái đứa ngốc kia …

“Muội dìu hắn lên giường đi.” Tần Khai Dịch nói: “Mấy ngày trước, không phải muội rất thích sủng vật sao? Đi thôi, để ta dẫn muội đi hậu sơn xem có con nào để muội có thể nuôi được.”

“Thật sự?” Liễu Linh Nhi chớp chớp mắt, nhưng lập tức chần chờ nói: “Nhưng còn hắn thì sao?”

“…” Ngươi còn không có quên có bệnh nhân trên giường à? Tần Khai Dịch bất đắc dĩ nghĩ. Lúc viết thì không để ý, giờ xuyên qua tiểu thuyết mới biết Liễu Linh Nhi cũng không phải dễ dụ?

“Ta có chừng mực.” Tần Khai Dịch nói: “Không chết được. Với có tính của hắn, cần phải rèn dũa thêm miễn cho về sau rước họa về môn phái chúng ta.”

“Vậy được rồi.” Liễu Linh Nhi gật đầu: “Lúc về, muội sẽ đến dược điện lấy ít thuốc mang đến cho sư đệ.”

… Nếu như mà ta gặp được nữ nhân như vậy, ta liền tự tay bóp chết nàng. Tần Khai Dịch khinh thường. Nhưng vì giữ hình tượng, hắn cái gì cũng không nói. Trước khi đi, Tần Khai Dịch nhìn thoáng qua Thẩm Phi Tiếu nằm trên giường. Không biết Thẩm Phi Tiếu tỉnh dậy lúc nào nhưng thấy cặp mắt đen ngòm liếc mình cùng Liễu Linh Nhi. Đôi mắt bình tĩnh đó, lại làm cho Tần Khai Dịch lạnh cả xương sống …

Dạo một vòng hậu sơn, Tần Khai Dịch tiện tay bắt một con sơn tước coi như quà an ủi cho Liễu Linh Nhi, có còn hơn không. Liễu Linh Nhi lòng đầy bất mãn nhưng cũng không nói gì. Sau khi trở lại môn phái nàng nhìn Tần Khai Dịch một cái: “Ừm … Sư huynh, ta đi lấy thuốc cho sư đệ ha?”

Ngươi chưa quên a. Tần Khai Dịch âm thầm nghĩ, bất quá cũng không biểu lộ gì, nói: “Vẫn là để ta đi lấy đi. Muội là nữ nhi, nên biết tị hiềm.”

“Cài này …” Liễu Linh Nhi chần chờ nhìn Tần Khai Dịch: “Cũng được …”

“Ân, muội về đi.” Tần Khai Dịch gật đầu, liền chuyển hướng đến dược điện.

Cầm một ít thuốc trị thương thông thường, Tần Khai Dịch bấm pháp quyết trực tiếp cưỡi mây vượt gió đến chỗ Thẩm Phi Tiếu. Thật sự trong lòng hắn rất khó chịu, tuy không thể tránh khỏi việc bám vào nội dung nhưng cảm xúc trong lòng vẫn không thể nào thoải mái được.

Tần Khai Dịch đến trước cửa phòng Thẩm Phi Tiếu. Ma xui quỷ khiến hắn không đi vào mà đến bên cửa sổ nhìn lén Thẩm Phi Tiếu …

Vừa nhìn liền trực tiếp làm lòng Tần Khai Dịch đau nhói. Chỉ thấy Thẩm Phi Tiếu nằm trên giường miệng cắn cổ tay, thấp giọng nức nở, giống như chịu muôn vàn đau khổ bất kham, vành mắt hắn hồng hồng nhưng lại không chảy ra nước mắt. Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu chăm chú nhìn vào góc tường, bộ dạng yếu ớt nhưng cố chấp làm lòng Tần Khai Dịch như bị cái gì đó đè lên làm khó thở.

Đều là chuyện tốt hắn làm a … miệng Tần Khai Dịch đắng lại. Hắn nhìn chai thuốc trị thương trên tay, trong lòng tự nhiên nảy ra một ý nghĩ. Tần Thạch là nhân vật phản diện không thể làm hắn bớt đau khổ, nhưng nếu là một nhân vật qua đường giáp nào đó mà không làm thay đổi nội dung thì sao?

Một người qua đường giáp ngoài việc cho hắn một chút ấm áp, không cho hắn bàn tay vàng, lại không chỉ dẫn chon đường cho hắn, chắc là được đúng không …

|Tà Mị| Chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.