Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 45: Cảnh giới của sự tưởng tượng



Cánh cửa màu đỏ thẫm phát ra tiếng vang rất nhỏ, ngọn đèn phi thường hôn ám, như vẫn mơ hồ thấy rõ trong phòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mặt Tần Khai Dịch trắng bệch, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy phía đối diện có hai người ngồi trên ghế. Một nam tử mặc hắc y trong ngực ôm một nam tử mặc bạch y. Hiển nhiên nam tử mặc bạch y không muốn ngồi trên người nam tử mặc hắc y, từ cánh tay bị trói bởi dây thừng lẫn khuôn mặt tái nhợt kia có thể hiểu rõ. Nam nhân mặc hắc y như là căn bản không nhìn thấy Tần Khai Dịch đang đứng trước cửa vẫn cứ chôn đầu trong cổ nam nhân mặc bạch y, thần sắc ái muội chỉ cần có mắt nhìn là có thể hiểu được rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng nhìn qua cũng không quá kinh ngạc, nhưng lại làm cho máu trong người Tần Khai Dịch đông lại – nguyên nhân là do hắn nhìn thấy nam nhân mặc bạch y kia có gương mặt giống hệt hắn, mà nam nhân mặc hắc y thì giống y như đúc Thẩm Phi Tiếu lúc trưởng thành!

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Bị cảnh tưởng quỷ dị này dọa sợ, Tần Khai Dịch sợ hãi muốn hét lên. Lồng đèn trong tay hắn không ngừng run lên, ánh nến trong ***g đèn như muốn tắt đi.

Ngay lúc đó, trong đầu Tần Khai Dịch đột nhiên nghe tháy một tiếng thở dài nặng nề. Tiếng thở dài như bao hàm vô số thống khổ cũng như bất đắc dĩ, làm tư duy trì độn nháy mắt thanh tỉnh lại. Hắn ngưng thần liền thấy cảnh tượng đáng sợ trước mắt lúc nãy đã biến mất không thấy. Không chỉ thế, ngay cả những kiến trúc xa hoa, *** xảo cũng như tan thành mây khói theo làn gió biến mất.

Tần Khai Dịch cúi đầu, thấy thân thể mình bắt đầu từ chân dần dần biến thành bột phấn. Hắn không cảm thấy đau đớn gì cho đến khi tới đầu mình, ý thức bỗng chốc tối sầm.

“Sư huynh, sư huynh?” Cảm giác thân thể lắc lư, Tần Khai Dịch giãy dụa mở mắt ra. Thấy mặt than Thẩm Phi Tiếu, hắn há to miệng muốn thét lên rồi như nhớ ra cái gì nghẹn lại.

“Sư huynh?” Thẩm Phi Tiếu thấy mặt Tần Khai Dịch hoảng sợ, lời đến bên miệng lại nuốt vào.

“Ta … làm sao vậy?” Tần Khai Dịch lãnh tỉnh lại. Hắn nhìn bốn phía chung quanh, lúc này mới phát hiện mình nằm trên giường ở khách ***.

“Ngươi ngủ quá say.” Thẩm Phi Tiếu hững hờ nói: “Ta gọi thế nào ngươi cũng không tỉnh.”

“Cái gì?” Tần Khai Dịch nghe xong, nhất thời liền cảm giác mình Trang Chu mộng điệp sao … Rốt cục cái gì mới là thật, hắn bây giờ đang nằm mơ hay vừa rồi là nằm mơ?

“Những sư huynh khác đều đang chờ sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói: “Sư huynh, ngươi định đi theo mọi người hay nghĩ ngơi một lát rồi mới đuổi theo?”

“… Sư huynh khác?” Tần Khai Dịch trợn tròn mắt: “Bọn họ không phải đã biến mất sao?”

“Biến mất cái gì?” Thẩm Phi Tiếu không hiểu: “Sư huynh, rốt cục ngươi đang nói cái gì?”

“Chúng ta … Chúng ta đến đâu rồi?” Tần Khai Dịch càng lúc càng cảm thấy quỷ dị. Trong đầu hắn hiện lên gương mặt Vệ Hòa, thế nào cũng không tin được hết thảy đều là ảo giác của mình.

“Chúng ta từ Linh Sơn phái xuất phát, nửa đường gặp mưa to nên dừng ở khách *** nghỉ ngơi.” Giọng Thẩm Phi Tiếu vẫn luôn luôn bình tĩnh không chút gợn sóng. Hắn thờ ơ nói: “Sư huynh, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”

“… Chúng ta không phải đến Hư Háo Sơn sao.” Tần Khai Dịch hoàn toàn mê mang.

“Sư huynh, ngươi bị sốt đến hồ đồ?” Thẩm Phi Tiếu mặt than liếc nhìn Tần Khai Dịch một cái, lập tức xoay người đi đến cửa: “Nếu sư huynh còn khó chịu trong người. Ta đi nói với các sư huynh khác bảo họ đi trước. Sư huynh cứ từ từ nghỉ ngơi đi, chờ ngươi đỡ hơn chúng ta sẽ đuổi theo.”

“Không!” Tần Khai Dịch biết tình huống hiện giờ phi thường quỷ dị. Cho dù là vậy nhưng hắn không muốn ở cùng với Thẩm Phi Tiếu một chỗ. Không biết vì sao nhưng hắn cứ cảm giác Thẩm Phi Tiếu rất nguy hiểm.

“A?” Thẩm Phi Tiếu đưa lưng về phía Tần Khai Dịch dừng bước. Thân thể thiếu niên có chút đơn bạc, bóng dáng cô đơn lại làm Tần Khai Dịch thấy áp lực. Chỉ thấy Thẩm Phi Tiếu tạm dừng một lát, xoay người nói với Tần Khai Dịch: “Ý sư huynh là, ngươi muốn đi cùng mọi người?”

“Đúng vậy.” Tần Khai Dịch cắn răng nói.

“Được rồi.” Ngoài Tần Khai Dịch dự kiến, Thẩm Phi Tiếu không nói gì thêm, hắn trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhưng mà Tần Khai Dịch không biết, ngay khi vừa rời phòng, con ngươi vốn dĩ màu đen của Thẩm Phi Tiếu lại biến thành tử sắc. Nháy mắt chồn tía mất tích đã lâu lại thần kỳ xuất hiện bên chân Thẩm Phi Tiếu.

“Là hắn sao?” Ngồi xổm xuống, biểu hiện Thẩm Phi Tiếu hoàn toàn không giống như là một hài tử mười mấy tuổi, hỏi một câu mạc danh kỳ diệu.

Chồn tía do dự một lát, nghiêng đầu, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc.

“Không phải?” Trong mắt Thẩm Phi Tiếu lộ ra một tia do dự nhìn chồn tía một lát, chậm rãi đứng lên.

“Không phải hắn a.” Híp mắt lại, Thẩm Phi Tiếu lộ ra một ý cười làm lòng người lạnh lẽo: “… Nếu không phải.”

Vậy giết đi.

Ở trong phòng, Tần Khai Dịch còn không biết mình đang bị người khác nhớ thương. Cả người hắn hiện tại đều vô tri vô giác, hắn kêu Viêm Cốt trong ý thức hải nhưng hồi lâu mới nghe Viêm Cốt đáp lại.

“Ân? Chuyện gì?” Giọng Viêm Cốt dị thường suy yếu, Tần Khai Dịch phát hiện vốn dĩ Viêm Cốt đã biến hóa giờ lại biến thành hình dạng ngọn lửa.

“Ngươi làm sao vậy?” Tần Khai Dịch sửng sốt: “Sao ngươi lại như vậy?”

“… Tần Thạch, ta nói ngươi quá khinh địch đi. Ngươi còn cho Thẩm Phi Tiếu còn là một hài tử mười hai tuổi?” Thấy Tần Khai Dịch vẫn là một bộ dạng không hiểu, giọng Viêm Cốt lộ ra một loại phẫn nộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi lại không có chút phòng bị gì với hắn.”

“…” Tần Khai Dịch nghe Viêm Cốt trách cứ, nhất thời lại không biết phản bác thế nào. Viêm Cốt nói đúng, trong nhận thức hiện tại hình tượng Thẩm Phi Tiếu lãnh tâm lãnh huyết còn cách quá xa. Hắn không thể nào xem uy hiếp một đứa bé để trong lòng …

“Bên cạnh hắn có chồn tía có thể kéo người khác vào trong mộng.” Viêm Cốt giận dữ nói: “Ngay khi ngươi được hắn cứu từ tay Vệ Hòa, ngươi đã bắt đầu rơi vào ảo mộng … Aiz, hậu nhiên Tiết gia lại bị một tên hái hoa tặc nho nhỏ làm cho tâm thần thất thủ. Ta nên chửi ngươi ngu ngốc hay nên khen ngươi đơn thuần hả?”

“…” Trên mặt Tần Khai Dịch trắng xanh bất phân. Hắn giờ mới hiểu, nếu không có Viêm Cốt tồn tại, hắn có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết … rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Bất quá ngươi cũng rất may mắn.” Viêm Cốt thấy Tần Khai Dịch hối hận, tâm tình mới hơi tốt hơn một chút, hắn tiếp tục nói: “Trong mơ ngươi thấy cái gì?”

“…” Vừa nghe Viêm Cốt nhắc tới cảnh trong mơ, cảnh tượng quỷ dị lần thứ hai xuất hiện trong đầu. Mặt Tần Khai Dịch càng thêm khó coi, hắn cắn chặt răng quyết định hỏi cho rõ ràng: “Cảnh tượng trong mơ rốt cuộc đại biểu cái gì?”

“Chồn tía kéo người vào trong mộng cũng không phải là giấc mộng bình thường. Trong mộng sẽ trộn lẫn một số chuyện sau này sẽ xảy ra. Ngô, nói ngươi tốt số cũng bởi vì thế. Không phải ai cũng có thể tiến vào, lại làm gì có chuyện tốt như vậy?” Viêm Cốt nói.

… Sau này … sẽ xảy ra? Nghe đến chân tướng, Tần Khai Dịch đờ đẫn cả người. Hắn tuyệt đối không quên tình cảnh cái người có bộ dạng giống hệt mình bị cầm tù … Cái này … Lại có liên quan đến tương lai của hắn? Rốt cục giữa hắn và Thẩm Phi Tiếu sẽ xảy ra chuyện gì?

“Ngươi rốt cuộc mơ thấy cái gì?” Thấy sắc mặt Tần Khai Dịch kỳ quái muốn chết, Viêm Cốt tò mò: “Ta thấy *** thần ngươi cũng không bị thương tổn nhiều, nhưng sao sắc mặt ngươi khó coi vậy.”

“Không có gì.” Tần Khai Dịch cuối cùng vẫn không nói ra. Hắn hít sâu một hơi, đi rửa mặt muốn mình tỉnh táo lại.

Chuyện bây giờ càng ngày càng không giống với dự tính của hắn, biện pháp tốt nhất chỉ có một – mau chóng kiếm điểm quá trình rời khỏi thế giới này! Kiên định lòng tin của mình, Tần Khai Dịch dùng khăn lau khô bọt nước trên mặt, thu thập đồ rồi đi ra ngoài.

Người bên ngoài hiển nhiên chờ hắn đã lâu, ngoài miệng không nói gì nhưng biểu tình không quá xinh đẹp. Thấy Tần Khai Dịch xanh xao, lời châm chọc đến bên miệng lại nuốt trở về.

“Thực xin lỗi, làm mất thời gian của mọi người.” Tần Khai Dịch cười cười xin lỗi.

Luôn luôn không có chút tồn tại nào Nhị sư đệ nghe Tần Khai Dịch giải thích xong, vội vàng đứng ra giảng hòa, nói vài câu khách sáo liền giúp đỡ Tần Khai Dịch lên xe ngựa. Tất cả mọi người lần thứ hai khởi hành.

Tuy mọi người không nói gì, Tần Khai Dịch lại cảm giác bất an trong lòng không hề giảm bớt. Giác quan thứ sáu ít khi xuất hiện cảnh báo cho hắn biết … Chuyến đi lần này tuyệt đối sẽ không giống như hắn tưởng tượng đơn giản như vậy, rốt cuộc sẽ xảy ra cái gì, Tần Khai Dịch cũng không thể nói rõ được.

Thẩm Phi Tiếu vẫn cùng Tần Khai Dịch ngồi chung một chiếc xe ngựa. Từ khi Tần Khai Dịch lên xe, hắn một câu cũng nói, biểu tình lạnh lùng kia dường như muốn đem Tần Khai Dịch trở thành người trong suốt. Tần Khai Dịch tuy cảm giác Thẩm Phi Tiếu có chút kỳ quái, nhưng lại không nói gì. Dù hắn quan hệ giữa hai người thật sự đúng là không tốt đẹp gì, nói chuyện với nhau chỉ là tự tìm phiền não thôi.

Vì thế một đường yên tĩnh, bệnh say xe của Tần Khai Dịch ngược lại lại kỳ tích tốt hơn nhiều. Hắn dựa vào thành xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần. Bên ngoài nhìn như là đang nghỉ ngơi, nhưng trong lòng lại âm thầm cố gắng vận công, muốn sớm chữa trị kinh mạch mình, để tu vi mau chóng hồi phục. Dưới không khí trầm mặc, sau một tháng, Hư Háo Sơn rốt cục xuất hiện ngay trước mắt.

Tần Khai Dịch bước ra xe, nhìn rừng cây rậm rạp âm trầm trước mắt, trong lòng không hiểu sao lại run lên – cái cảm giác bất an kia càng ngày càng đậm.

|Tà Mị| Chương 46

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.