Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 86: Thế giới thật



Ngươi tin vào mộng sao?

Ngươi tin giấc mộng của ngươi sẽ trở thành sự thật sao?

Cảnh trong mộng là thế giới thật hay chỉ là hư ảo?

Khi Thẩm Phi Tiếu xảy ra tai nạn xe, lúc đó hắn cho rằng mình không còn sống được nữa.

Phanh không ăn, xe hắn lao đầu xuống sông. Khi nước chảy vào mũi hắn, hắn còn âm trầm nghĩ. Nếu để cho hắn tìm được người nào đã ám hại hắn…

Nhưng những chuyện sau đó, không phải nằm trong quyền khống chế của Thẩm Phi Tiếu.

Khi lần thứ hai hắn có tri giác. Hắn mơ một giấc mộng kỳ dị, trong mộng hắn quên tất cả những chuyện đã trải qua, biến thành một Thẩm Phi Tiếu khác ở một thế giới khác.

Thẩm Phi Tiếu này cố chấp đến vặn vẹo. Sau khi xảy ra một số chuyện với một nam nhân tên Tần Thạch, người này ôm một cố chấp cực lớn với người đó. Lúc này, Thẩm Phi Tiếu cũng không biết, chuyện này… chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Lúc bị Tần Thạch làm thương tổn trái tim kia, tâm tình Thẩm Phi Tiếu cực kỳ phức tạp. Hắn một mặt đau khổ không thể giữ được Tần Thạch, một mặt khác lại may mắn — sư huynh luôn bị hắn giam cầm rốt cục cũng có thể thoát khỏi hắn trở lại thế giới của mình.

Thế giới kia rất đẹp đúng không? Dần dần mất đi ý thức, Thẩm Phi Tiếu bình tĩnh nghĩ … Từ khi nghe Đường Sa Uẩn nói, trong ý thức hắn đã biết đến cái thế giới kia. Nếu hắn cũng có cơ hội đến đó… thì thật là tốt?

May mắn chính là… hắn thật sự đến thế giới này.

Từ trong phòng bệnh tỉnh lại, Thẩm Phi Tiếu đờ đẫn mở mắt. Hắn thấy khuôn mặt ba mẹ lo lắng nhìn hắn, nói là quen thuộc… Nhưng kỳ thật, cũng thật xa lạ.

Trang Chu mộng điệp, rốt cuộc là hồ điệp mộng đến Trang Chu, hay vẫn là Trang Chu mơ thấy hồ điệp?

Cảnh trong mơ xen kẽ cùng hiện thực, làm Thẩm Phi Tiếu cảm thấy mình đang lạc vào trong ảo giác cực kỳ quái dị. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, nơi này không phải là do ai đó bày ra ảo cảnh đó chứ.

Nếu người bình thường gặp phải tình huống như vậy, *** thần phỏng chừng sẽ hỗn loạn một thời gian ngắn. Nhưng Thẩm Phi Tiếu lại bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, nguyên nhân thì …

Nhìn tiểu thuyết trong máy tính cháu gái, Thẩm Phi Tiếu vươn tay chống cằm.

“Chú út, chú út đang nhìn gì đấy?” Cháu gái tên Thẩm Tình, 16 tuổi, tình tình không tệ. Nhưng luôn tạo cho Thẩm Phi Tiếu cảm giác rất quái lạ…

“Tiểu thuyết này viết cái gì?” Thẩm Phi Tiếu chỉ vào tên tiểu thuyết |Tu tiên ở dị thế|, biểu tình có chút vi diệu.

“A, bộ này a.” Không hiểu sao lại thở phào, Thẩm Tình đúng tình hợp lý nói: “Là tiểu thuyết tu tiên a. Cũng tạm được, nhưng tác giả đã lâu không post chương mới, xem chừng là đào hố rồi …”

“Thật không.” Thẩm Phi Tiếu chớp mắt: “Sao tên người này giống tên chú vậy?”

“Trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp.” Trán Thẩm Tình xuất hiện một chút mồ hôi lạnh — cô tuyệt đối sẽ không nói cho chú út biết, vì nguyên nhân này cô mới đọc tiểu thuyết đó!!! YY chú út cùng nhân vật phản diện (gào thét —ing)!

“A.” Thẩm Phi Tiếu không biểu hiện thái độ gì. Hắn nhìn giới thiệu vắn tắt quen thuộc, trong lòng ẩn ẩn có phỏng đoán.

“Ha hả, chú út… chú còn xem gì vậy?” Thẩm Tình không hiểu sao có chút chột dạ…

“Không có gì.” Nghe cháu gái kêu, Thẩm Phi Tiếu quay đầu lại nhoẻn miệng cười: “Cuốn sách tên |Cha ta là dã thú| rất có ý tứ a.”

“…” Thẩm Tình — cô chỉ biết chú út cô tuyệt đối là phúc hắc!!!

“Cái này viết gì đó?” Thẩm Phi Tiếu trong tiếng hét chói tai của Thẩm Tình ấn vào một file Word tên |Đừng nhịn nữa|.

Thẩm Phi Tiếu nắm chặt lấy vòng eo Tần Thạch ra sức va chạm, bức Tần Thạch phát ra tiếng rên *** mĩ. Tuy miệng nói không cần, nhưng Tần Thạch lại dùng chân gắt gao kẹp lấy Thẩm Phi Tiếu …

“…” Thẩm Phi Tiếu.

“…” Thẩm Tình tỏ vẻ cô sẽ chết.

“Viết không tệ a.” Thẩm Phi Tiếu cười thực văn nhã, hắn vươn tay đẩy kính mắt, thản nhiên nói: “Chú cần phải cùng anh hai nói chuyện về vấn đề giáo dục của cháu a.”

“… T^T.” Thẩm Tình nghẹn ngào, nửa ngày sau mới yếu ớt nói: “Chú út … cháu sẽ bị ba giết đó.”

“Thật không?” Thẩm Phi Tiếu bất vi sở động.

“Đây chính là kỳ thị. Vì cái gì người lớn có thể xem AV, nhưng cháu lại không thể đọc đam mỹ!” Thẩm Tình liều mình, vò đã mẻ lại sứt.

“Chú của cháu đúng là có xem AV.” Thẩm Phi Tiếu thực bình tĩnh trả lời: “Nhưng chú chưa bao giờ có ý muốn đi đóng AV. Đam mỹ này cháu viết không tệ, có tiền nhuận bút không?”

“…” Thẩm Tình thảm bại.

Nhìn sắc mặt Thẩm Tình đau khổ, Thẩm Phi Tiếu nhịn không được bật cười. Vừa cười vừa xem truyện Thẩm Tình viết. Một hồi sau mới vỗ vỗ đầu Thẩm Tình: “Yên tâm, chú sẽ không nói cho ba cháu biết.”

“Thật sao? Thật sao?” Ánh mắt Thẩm Tình tỏa sáng.

“Đương nhiên.” Thẩm Phi Tiếu đứng lên nhìn, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mấy loại giống như |Cha ta là dã thú|, vẫn nên ít đọc đi. Con gái con lứa …”

“Chú út vạn tuế!!! Vĩnh viễn tổng công ” Thẩm Tình vui vẻ hoan hô.

Đương nhiên quá mức cao hứng nên cô xem nhẹ biểu tình phức tạp của Thẩm Phi Tiếu khi nhìn vào máy tính.

… Thẩm Phi Tiếu tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Vì khi hắn nhìn thấy truyện Thẩm Tình viết làm ký ức của hắn hiện lại trong đầu. Những tiếng rên rỉ, giãy dụa… cùng xúc cảm chặt chẽ ấm áp.

Tháo kính, xoa xoa mắt. Sắc mặt Thẩm Phi Tiếu trầm lại. Hắn không biết Tần Thạch rốt cuộc có ở trong thế giới này hay không, nhưng nếu dựa theo ký ức của Đường Sa Uẩn cùng với hành động muốn về nhà của Tần Thạch. Xem ra, sư huynh hắn… cũng là người ở thế giới này.

Sau đó, Thẩm Phi Tiếu điều tra kỹ càng tỉ mỉ bắt đầu từ cuốn tiểu thuyết |Tu tiên ở dị thế|, nhanh chóng liền có tình nghi đầu tiên. Tác giả |Tu tiên ở dị thế| – Tần Khai Dịch.

Thẩm Phi Tiếu bị tai nạn xe hôn mê gần một tháng. Trong thời gian này, cuốn tiểu thuyết |Tu tiên ở dị thế| một chữ cũng không hề có đổi mới. Giống như tác giả đột nhiên biến mất vậy. Mà ngay sau ngày hắn tỉnh lại, |Tu tiên ở dị thế| lại đột nhiên tuyên bố muốn drop truyện.

Nếu nói chuyện này là trùng hợp thì nó cũng quá trùng hợp đi.

Gia thế Thẩm Phi Tiếu rất phức tạp. Chuyện hắn xảy ra tai nạn xe cũng thực kỳ quái. Cho nên cho dù đã biết cái gì, Thẩm Phi Tiếu cũng không thể không xử lý chuyện của hắn trước, sau đó mới đi tìm Tần Khai Dịch.

Nhưng ông trời thích nhất chính là đi đùa bỡn người khác.

Thẩm Phi Tiếu không nghĩ tới, hắn thế mà lại thấy thân ảnh Tần Khai Dịch trong công ty nhà mình.

Nhìn thân ảnh người đó xuất hiện trước mặt mình. Thẩm Phi Tiếu cũng không nóng lòng đi chứng thực. Hắn cẩn thận quan sát Tần Khai Dịch, như muốn tìm thấy thứ gì từ Tần Khai Dịch.

Một người… chiều cao có thể thay đổi, diện mạo cũng có thể thay đổi nhưng những động tác nhỏ, ngữ khí, cùng thói quen trong vô thức đều nói cho Thẩm Phi Tiếu biết một tin tức — Tần Khai Dịch cùng Tần Thạch chính là cùng một người, xác xuất này vô cùng lớn.

Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu. Trong mắt Thẩm Phi Tiếu lộ ra ánh mắt mà bản thân hắn cũng không biết mang tên ôn nhu — Trong cái thế giới kia, Tần Thạch có thể thoát khỏi tay Thẩm Phi Tiếu. Nhưng thế giới này … hắn tuyệt đối sẽ không cho Tần Khai Dịch có cơ hội này!



Sau khi tỉnh lại, Tần Khai Dịch phát hiện mình nằm trên một chiếc giường lớn. Hắn lắc lắc đứng lên, sau đó mới phát hiện quần áo mình bị thay đổi.

Nhìn một thân áo ngủ màu trắng, khóe miệng Tần Khai Dịch co rút: “Có ai không?”

“Sư huynh?” Thẩm Phi Tiếu từ ngoài cửa đi vào. Trong tay hắn còn cầm một ly nước, nét mặt tươi cười như hoa: “Tỉnh?”

“Thẩm … Thẩm … Thẩm Phi Tiếu!!!” Tần Khai Dịch cảm giác như mình muốn ngất xỉu lần nữa.

“Ừm.” Phản ứng của Tần Khai Dịch làm Thẩm Phi Tiếu càng thêm kiên định. Hắn ngồi bên cạnh Tần Khai Dịch, đưa ly nước: “Uống nước đi, anh chưa ăn cơm đúng không?”

“…” Tần Khai Dịch ngây ngốc cầm, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Thế giới này cầm tù là phạm pháp!”

“…” Thẩm Phi Tiếu dở khóc dở cười: “Sư huynh, tôi không định làm gì anh cả.”

“Thật?” Tần Khai Dịch cảnh giác nhìn Thẩm Phi Tiếu, xem ra vẫn không quá tin tưởng hắn: “Tôi… tôi kỳ thật không phải Tần Thạch. Cậu tìm nhầm người rồi.”

Phản ứng này có phải quá chậm hay không? Thẩm Phi Tiếu bất đắc dĩ: “Tôi chưa hề nói anh là Tần Thạch.”

“…” Tần Khai Dịch nghĩ muốn tát cái miệng tiện của mình.

“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh.” Biết Tần Khai Dịch đang nghĩ cái gì, Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói: “Cuốn tiểu thuyết kia, sao anh không viết nữa?”

“…” Tần Khai Dịch nghe xong những lời này như mèo bị dẫm phải đuôi: “Cậu — điều tra tôi!”

“Không có a.” Thẩm Phi Tiếu không hề ngượng mà nói dối: “Anh không phải làm việc trong công ty nhà tôi sao? Xem lý lịch anh là được rồi.”

“…” Tần Khai Dịch câm họng.

Sau một hồi lâu, Tần Khai Dịch mới yếu ớt mở miệng: “Sao cậu lại đến thế giới này?”

“Tôi vẫn luôn ở thế giới này.” Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu ôn nhu: “Nhưng thời gian trước tôi bị tai nạn. Sau đó mơ một giấc mơ rất dài.”

“A.” Tần Khai Dịch uống một hớp, hơi chút yên tâm: “Kỳ thật tôi cũng mơ một giấc mơ, nhưng nếu là nằm mơ …”

Nghe những lời này, ánh mắt Thẩm Phi Tiếu dần dần lạnh xuống.

“…” Tần Khai Dịch vốn muốn nói chúng ta làm như không quen biết đi. Nhưng không biết thế nào, thấy ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Phi Tiếu lại thật sự không dám nói ra miệng.

“Sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu cười cười: “Những chuyện tôi làm tổn thương anh ở thế giới kia. Anh cũng đã giết tôi… xem như chúng ta sòng phẳng đi?”

“Ừm… ừm.” Tần Khai Dịch vội vàng gật đầu.

“Ở thế giới này, tôi muốn theo đuổi anh, đây là một chuyện khác.” Thẩm Phi Tiếu nói thẳng: “Tôi muốn anh.”

Tần Khai Dịch nghẹn một búng máu trong cổ họng — Kỳ thật hắn sớm nên hiểu, dù là thế giới kia cũng tốt, thế giới này cũng tốt … Thẩm Phi Tiếu vẫn không hề thay đổi, vẫn biến thái như vậy!

Nhìn biểu tình Tần Khai Dịch khóc không ra nước mắt, tâm tình Thẩm Phi Tiếu vô cùng tốt. Hắn hôn lên môi Tần Khai Dịch một cái: “Nhưng lần này, tôi sẽ không ép buộc anh nữa.”

|Tà Mị| Chương 87

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.