Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 137: Năm mới bắt đầu



Một kiếm xuyên tim, cuối cùng tính mạng căng như sợi dây đàn của Cửu Chi Đăng cũng đứt phựt.

Hắn ta nằm ra đất, ngón tay cuộn lại như muốn nắm lấy thứ gì đó, đồng thời nhỏ giọng gọi: “Sư huynh, sư huynh.”

Từ Hành Chi không muốn nghe lời thật lòng tốt đẹp khi hấp hối của người này, y cúi người xuống định nhặt vũ khí của mình lên nhưng tay run mắt hoa, liên tục bị rơi kiếm hai lần, khó khăn lắm mới cầm chắc được, y đẩy cửa đi ra ngay lập tức, nhốt Cửu Chi Đăng sau cánh cửa điện nặng trĩu.

Đây là lần thứ hai điện Thanh Trúc vấy máu trong ký ức của Từ Hành Chi, một lần là sư phụ nuôi lớn y, một lần là sư đệ y nuôi lớn.

Hai người này đều từ giã cõi đời trong tay mình, có lẽ chỉ có hai chữ “Oan nghiệt” mới giải thích rõ được.

Từ Hành Chi kiệt sức ngồi xuống trượt theo cạnh cửa.

Chiêu kiếm vừa nãy đã phủi bay lớp bụi trên ký ức của y, y mờ mịt nhìn xung quanh, nhìn về phía sân tập từ xa, nhớ tới đài cao ở bên kia, mình từng đỡ chiếc eo gầy gò của Cửu Chi Đăng, nắm tay phải hắn ta, tung người nhạy vọt lên, dạy hắn ta cách dùng kiếm, hai mảnh tay áo như cánh chim tung bay cuốn vào nhau, giống như kết đồng tâm do gió cuốn tạo thành.

Từ Hành Chi mơ màng nghĩ, Cửu Chi Đăng bây giờ và năm xưa vẫn luôn cầm kiếm bằng tay đó sao?

Rất nhanh sau đó, y nghe được tiếng quần áo sột soạt truyền ra từ trong điện, tiếng sàn sạt do da thịt và đá nền ma sát vào nhau khiến Từ Hành Chi đau lòng cắn chặt răng, nghiêng đầu đi, kìm nén hết tất cả cảm xúc của mình vào trong.

Người bên trong dùng sức lực hồi quang phản chiếu, bò tới cửa bằng cả tay cả chân nhưng lại không có sức đẩy cửa ra.

Hắn ta gõ cửa hai lần, vịn vào phần chốt cửa nhô ra để ngồi dậy, dùng nửa bả vai run rẩy chống đỡ cơ thể tả tơi, tựa đầu vào cánh cửa gỗ đàn hương.

Hai người cách nhau một tấm cửa gỗ dày, ánh sao đến từ xa xưa chiếu xuống, len lỏi vào trong phòng, trong và ngoài điện hình thành hai cái bóng sáng tối rõ rệt.

Trái tim Từ Hành Chi treo lên.

Chỉ cần bên kia gọi một tiếng “ca ca” là có thể khoét mất nửa trái tim của y, nhưng Cửu Chi Đăng không gọi y như thế nữa, hắn ta khàn cổ rì rầm như muỗi kêu: “Sư huynh.”

Trái tim Từ Hành Chi lạnh run lên, trở tay lần ra sau eo, nơi đó có một dấu xà ấn mà đến nay y vẫn phải chịu nỗi khổ của nó, mặc dù đã bị y khoét mất lớp da bên ngoài rồi nhưng bây giờ sờ vào vẫn có thể sờ được hoa văn hình rắn nhỏ trong vết sẹo.

Y đặt tay lên ngực hỏi lòng mình, có hối hận không?

Có hối hận vì đỡ xà ấn cho hắn ta không, có hối hận vì lúc trước không giết hắn ta khi hắn ta thức tỉnh huyết thống ma đạo không?

Từ Hành Chi há miệng, quăng thắc mắc trong lòng cho người bên trong: “Cửu Chi Đăng, ta hỏi ngươi, ngươi có từng hối hận không?”

Nghe câu hỏi đó, đôi mắt sáng ngời của Cửu Chi Đăng lóe lên lớp ánh sáng mỏng.

Việc trên đời đều có số mệnh, số mệnh của bốn môn phái dần lụi tàn, hắn ta thay thế vào, nhờ vậy mà hắn ta có thể sống sót giữa đấu đá trong ma đạo, có thể đẩy ma đạo lên con đường đúng đắn, có thể tẩy trắng cho thân phận của mình, có thể chấm dứt việc bốn môn phái truy sát sư huynh, có gì không thể chứ?

Dù đổi đến ngày hôm nay, hắn ta vẫn làm như thế.

Hắn ta nói: “Đệ chưa bao giờ hối hận về việc tiến đánh bốn môn phái.”

Cổ họng Từ Hành Chi nóng lên, chua xót chưa kịp nuốt xuống, tiếng Cửu Chi Đăng ở phía sau lại vang lên: “Điều duy nhất đệ hối hận là tại sao… Đệ hoang phí nhiều thời gian như thế, tại sao lại phải dùng thật lòng để phỏng đoán thật lòng…”

Cửu Chi Đăng ấn lồng ngực tỏa ra hơi lạnh như băng của mình lại, nghẹo cổ cười.

Sư huynh, trái tim này thủng trăm nghìn lỗ, lở loét đau đớn, nhưng nó thật sự từng thích huynh.

Từ Hành Chi ngửa đầu ra sau, lệ nóng chảy xuống theo khóe mắt, nóng như máu vậy.

Sức lực của Cửu Chi Đăng dần cạn kiệt, dần dà hắn ta không nhìn thấy gì nữa, hắn ta vươn tay lần sờ trong bóng tối, móng tay cắt tỉa gọn gàng vẽ cào trên mặt đất, phát ra tiếng động nhỏ.

Hắn ta bắt đầu nói mớ, bản thân hắn ta cũng chẳng nghe rõ mình đang nói gì.

Hắn ta chỉ biết hắn ta thật sự rất nhớ tỉnh thi Ôn Tuyết Trần, nhớ người biết rõ mọi chuyện bỉ ổi của hắn ta, sau khi chết đi mới trở thành bạn của hắn ta.

Hắn ta cảm thấy Tôn Nguyên Châu cũng rất tốt, trong tháng cuối cùng của cuộc đời mới chính thức quen được gã, quả là hơi muộn.

Cửu Chi Đăng lải nhải liên miên: “Ôn Tuyết Trần, đệ để lại trà cho hắn…”

Hắn ta pha trà một tháng nhưng chẳng thể đợi được Ôn Tuyết Trần từ Man Hoang về, gặp hắn lần cuối, thật sự đáng tiếc.

Sau khi hắn ta nói ra ba chữ “Ôn Tuyết Trần”, cửa điện bỗng mở ra từ bên ngoài, đập mạnh vào ngực hắn ta, đẩy hắn ta văng ra đất, trượt xa mấy thước.

Cái tên ấy thốt ra từ miệng Cửu Chi Đăng khiến Từ Hành Chi nổi lên căm phẫn tột độ, chỉ muốn đánh hắn ta một trận thật tàn ác.

Y làm thế thật.

Từ Hành Chi dùng tay gỗ túm lấy cổ áo Cửu Chi Đăng, đột ngột kéo hắn ta dậy, tay trái vung lên, mang theo gió mạnh tát một phát vào mặt Cửu Chi Đăng.

Ngay sau đó, y ấn Cửu Chi Đăng xuống đất, không đầu không đuôi đấm hắn ta mấy phát, mỗi một cú đều nện vào nơi yếu nhất trên đầu hắn ta, hận không thể đánh chết cho xong.

Nhưng đánh được một lúc, Từ Hành Chi không giơ nổi nắm đấm lên nữa.

Trong kẽ tay y dính máu màu hồng nhạt sắp cạn kiệt, đó là máu của Cửu Chi Đăng.

Là máu chảy ra từ đứa nhỏ y nuôi dưỡng từ nhỏ, nâng niu như vật báu trên tay.

Cuống họng Từ Hành Chi thắt lại từng cơn, thở hồng hộc mấy lần, cúi người nắm chặt tay, chống nắm đấm xuống bên cạnh đầu Cửu Chi Đăng, giọng nói run rẩy chẳng ra làm sao: “Cửu Chi Đăng, con mẹ nó ngươi là đồ khốn nạn…”

Cửu Chi Đăng ngoan ngoãn nằm vật trên đất, thể xác chảy cạn máu nhẹ như lông hồng, nghe thấy Từ Hành Chi mắng mình, hắn ta buồn rầu chau mày: “Sư huynh, xin lỗi.”

“Xin lỗi”...

Mười ba năm của Trọng Quang, Bắc Nam, Khúc Trì, Như Trú, tính mạng của hai nghìn đệ tử Thanh Lương Cốc, đông đảo đệ tử chính đạo lang thang khắp nơi, trong mắt Cửu Chi Đăng, tất cả mọi thứ đều không đáng nhận một câu “xin lỗi” mà chỉ có một câu “không hối hận” mà thôi.

Bản thân y có tài cán gì mà lại nhận được tiếng xin lỗi của người này kia chứ?

Trong lòng Từ Hành Chi trào dâng cảm giác vô lực sâu sắc.

Sau khi vô lực qua đi, tay chân căng cứng của Từ Hành Chi dần thả lỏng, y nén cảm giác chua xót trào lên từng đợt trong cổ họng xuống, vươn tay ôm lấy đầu Cửu Chi Đăng, lắc tới lắc lui như đã dỗ dành một đứa trẻ con mới sinh.

Y biết, Cửu Chi Đăng không xong thật rồi.

Từ Hành Chi từng hận hắn ta thật, cũng từng thương hắn ta thật, y không thể phủ nhận mình thương và hận cùng một người.

Giết cũng giết rồi, đánh cũng đánh rồi, y không còn sức để hận nữa, trong trái tim mệt mỏi lại sản sinh ra từng chút dịu dàng.

Nằm trong lòng Từ Hành Chi, Cửu Chi Đăng đã mất hết toàn bộ tri giác.

Dưới cái nhìn của hắn ta, bản thân hắn ta đã bước vào giấc mơ thoải mái mềm mại.

Ngón tay tái mét lạnh buốt của hắn ta túm vạt áo trước người mình, ngả đầu vào lồng ngực Từ Hành Chi, mắt hé mở, hỏi: “Sư huynh, nếu đệ không đầu thai vào ma đạo, đệ sẽ như thế nào?”

Từ Hành Chi thầm nói trong lòng, nếu vậy thì ngươi sẽ là một đứa trẻ rất tốt.

Nhưng y không nói ra, chỉ lẳng lặng ôm hắn ta.

Cửu Chi Đăng hoảng hốt, tưởng rằng Từ Hành Chi vẫn còn ở ngoài cửa nên nghiêng mặt về phía cánh cửa gỗ khép hờ, quay về bên đó mà nói, dùng giọng điệu của đứa trẻ vụng về ham học hỏi: “Sư huynh, sách Thế Giới… Sách Thế Giới ấy, có thứ này trên đời thật sao? Có thể đặt bút viết thành sự thật, có thể khắc họa lòng người, có thể thay đổi lịch sử…”

Đây là câu hỏi mà hắn ta mãi chưa hiểu.

Hắn ta muốn làm rõ trước khi chết.

Sau một lúc im lặng thật lâu, Từ Hành Chi khẽ ừ một tiếng, coi đó là câu trả lời.

Mắt Cửu Chi Đăng hơi sáng lên, ngọ nguậy một lúc, dùng gương mặt bị đánh cho trắng đỏ lẫn lộn cố gắng mở to mắt ra: “Thế… Có thể làm phiền sư huynh viết lại khởi đầu tốt cho đệ không?”

Tay trái Từ Hành Chi đặt trên vai Cửu Chi Đăng chậm rãi siết lại.

Cửu Chi Đăng nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu Đăng không tham lam, chỉ muốn có một gia đình bình thường, lúc mười ba mười bốn tuổi cãi nhau với người thân, bỏ nhà ra đi, không có tiền ăn cơm, được sư huynh nhặt về Phong Lăng Sơn… Nếu thế, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra đúng không?”

Nghe suy nghĩ trẻ con và ngập tràn hi vọng của hắn ta, cổ họng Từ Hành Chi phát ra tiếng nghẹn ngào khe khẽ.

Nhưng y thuận lợi biến tiếng khóc thành tiếng ho khan, vừa ho vừa ôm chặt đầu hắn ta, nói: “Được. Viết cho ngươi. Sư huynh… Viết cho ngươi.”

Đôi tai của Cửu Chi Đăng đã không thể nghe rõ nữa rồi, chỉ cảm thấy lời cam kết bay vào trong tai từ khắp mọi hướng, vang vọng từng đợt, hắn ta vô thức vui mừng vươn một tay về phía cửa, cứ như lịch sử bẩn thỉu đã được nét bút cực to xóa bỏ: “Vậy thì… Cửu Chi Đăng sạch sẽ, lúc đó chờ sư huynh đến đón. Sư huynh, huynh nhất định phải đến nhé.”

Hơi thở cuối cùng của hắn ta theo hai chữ “đến nhé” chậm rãi thở ra.

Đôi mắt như dính vết mực của Từ Hành Chi nhìn thẳng vào đôi mắt hơi đỏ của hắn ta, biểu cảm của hắn ta dần dần biết mất chẳng còn lại gì.

Hắn ta bị Từ Hành Chi lừa gạt, mang theo hi vọng giả tạo đến bữa tiệc thịnh soạn của cái chết.

Mà trên thực tế, đến tận khi chết Cửu Chi Đăng cũng không biết mình chết trong lòng Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi ôm cơ thể dần lạnh và cứng lại của hắn ta, nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại như không suy nghĩ bất cứ điều gì.

Y kéo lại vạt áo trước bị túm nhăn giúp Cửu Chi Đăng, sờ vào lồng ngực bị mình đâm thủng một lỗ, da thịt ở miệng vết thương lộ ra, xanh tím hơi sưng, Từ Hành Chi cảm thấy dường như nơi đó còn một chút xíu hơi ấm, y bèn dùng lòng bàn tay bịt nó lại.

Rất nhanh sau đó, chút nhiệt độ ấy tan biến trong vô hình.

Chết rồi, chết thật rồi.

Từ Hành Chi đặt thi thể Cửu Chi Đăng xuống đất, nhìn chằm chằm con mắt khép hờ của hắn ta, tự nhủ: “Cửu Chi Đăng, ngươi nghe cho kỹ, hôm nay ra khỏi điện Thanh Trúc, trọn đời trọn kiếp Từ Hành Chi này sẽ không bao giờ rơi thêm một giọt nước mắt nào vì ngươi nữa.”

Nói xong câu đó, Từ Hành Chi che mặt lại, vai run rẩy, từng tiếng khóc nức nở vang lên.

Từ xa có tiếng pháo nổ và tiếng chuông buổi tối trầm mạnh giao hòa truyền tới, trong tiếng bùm bùm ấy, cánh cửa dày nặng của điện Thanh Trúc được mở ra một lần nữa.

Từ Hành Chi bước ra khỏi điện, bên hông cài quạt trúc, tay trái cầm bội kiếm của Cửu Chi Đăng, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

Như y nói, hai mắt y khô ráo, không rơi thêm giọt nước mắt nào.

Y bước đi dưới bầu trời sao mênh mông vô tận, cứ như quay lại năm Cửu Chi Đăng mới lên núi, vào lần đầu tiên ngắm sao cùng y, hôm đó trời cũng trong thế này, non nước như tranh vẽ, sao sáng đầy trời.

Nhưng Từ Hành Chi biết bây giờ là năm nào.

Năm Thiên Định thứ mười sáu đã qua, ngày đầu tiên của năm Thiên Định thứ mười bảy yên bình bước tới.

Nét bút lớn trong lịch sử chưa bao giờ nằm trong tay bất cứ người nào, nó dần dần tiến lên trước, không quan tâm tới người đằng sau, cũng không bận tâm tới người đằng trước, nó chỉ tin rằng vung một nét bút, chân trời hiện ra ánh ban mai vàng óng long lanh.

Tuy rằng vẻ ngoài dễ thay đổi nhưng may mà nhiệt huyết khó lạnh.

Phong Lăng Sơn thay đổi lề lối trong một đêm, các đệ tử ra vào thay đổi gương mặt khác, gương mặt cũ của mười ba năm trước đặt vào ngày hôm nay lại thành gương mặt mới.

Trên ngọn núi giáp với Phong Lăng Sơn, Tạp Tứ ngồi trên một cái cây, nhìn những đệ tử bận rộn từ xa, trong lòng tự biết rõ, đạo môn vô hình trung lại thay đổi đảo lộn.

Hắn ta tiện tay hái một quả táo dại dính đầy sương xuống, mới gặm nửa miếng đã thấy chua đến mức nhíu chặt mày lại, suýt thì phun cả quả ra.

May mà hắn ta khống chế biểu cảm cực nhanh, liếm nước quả chua trên răng, giấu quả bị cắn một miếng nhỏ vào lòng bàn tay, giả bộ ăn hết rồi, sau đó hắn ta hái thêm một quả nữa, ném cho Từ Bình Sinh đang ngồi trên cái cây thấp hơn: “Cầm lấy.”

Từ Bình Sinh đỡ quả, cắn một miếng to.

Mặc dù Từ Bình Sinh không biết đau nhưng tốt xấu gì lưỡi vẫn dùng được, vừa mới cắn xong, nước mắt hắn ta sắp rơi xuống đến nơi, xuýt xoa hít sâu, rất giống nuốt phải một miếng ớt to.

Tạp Tứ nhìn Từ Bình Sinh bị chua đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, tâm trạng vô cùng vui vẻ, cười vang vỗ đùi.

Từ Bình Sinh lườm hắn ta, nước mắt rưng rưng, vươn người lên hái táo dính sương ở cành cây trên đầu.

Tạp Tứ không hiểu hỏi hắn: “Này, ngươi ăn nghiện luôn rồi đấy à?”

Từ Bình Sinh một hơi hái được chừng hai mươi quả, đáp: “Hắn thích ăn cái này. Để phần hắn.”

Được Từ Bình Sinh nhắc nhở, Tạp Tứ mới nhớ ra Từ Hành Chi có cái lưỡi gian trá, thích ăn đồ chua.

Hắn ta gãi đầu, hỏi Từ Bình Sinh: “Này, ngươi biết người theo chúng ta lên núi Thư Mạt đón người không, cái người cầm quạt ấy, ngươi biết đó là ai không?”

Từ Bình Sinh cúi đầu lựa táo, lau sương trên vỏ, ném quả bị sứt sẹo đi: “Là người rất giống Hành Chi.”

Tạp Tứ nói cho hắn biết: “Hắn chính là Từ Hành Chi.”

Nhưng tỉnh thi đều có quan điểm cố chấp mà mạch lạc đặc thù, Từ Bình Sinh cũng vậy.

“Hắn không phải. Hành Chi chỉ nhỏ thế này thôi.” Hắn khuya tay ở đầu gối mình.

“Người kia, cao từng này.” Hắn lại giơ tay lên vị trí cách đỉnh đầu mình ba tấc, sau đó nhìn Tạp Tứ bằng ánh mắt như nhìn tên ngốc.

Tạp Tứ phiền não nhíu mày nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy phiền phức, hắn ta bèn vẫy tay: “Thôi, về đó rồi để Hành Chi từ từ dạy ngươi.”

Hắn ta tung người nhảy xuống khỏi cành cây: “Đi thôi.”

Từ Bình Sinh ngồi ở đầu cành, hỏi hắn ta: “Đi đâu?”

Tạp Tứ nói: “Đưa ngươi về nhà.”

Từ Bình Sinh rất ngạc nhiên: “Không phải mới vừa đi ra khỏi núi Thư Mạt sao?”

Tạp Tứ chỉ về phía Phong Lăng Sơn đang có đệ tử nối đuôi nhau ra vào: “Không phải, là chỗ kia.”

Từ Bình Sinh nghiêng đầu: “Đó là chỗ nào?”

Tạp Tứ uốn lưỡi: “Chậc. Đừng giả ngu với ta. Không phải trước kia ngươi nổi điên lên toàn kêu gào đòi về đó sao, đó mới là nhà của ngươi. Hơn nữa, mấy năm vừa qua, chẳng phải đám đệ tử Phong Lăng đã chấp nhận ngươi rồi sao. Bọn họ đều về Phong Lăng hết rồi, ngươi còn không mau theo về đó đi?”

“Dọn nhà ấy hả?” Từ Bình Sinh suy nghĩ một lúc lâu, lơ ngơ đưa ra suy đoán.

Tạp Tứ ngẫm lại cách nói này cũng không soi mói được gì, vì thế hắn ta bèn hùa theo lời Từ Bình Sinh mà nói tiếp: “Không sai, dọn nhà.”

Từ Bình Sinh chống cành cây, cúi đầu nhìn Tạp Tứ, trông một vòng vết khâu lởm chởm ở cổ hắn chẳng đẹp đẽ chút nào: “Đệm chăn của ta…”

Tạp Tứ cảm thấy ngửa cổ lên nói chuyện với Từ Bình Sinh quá mệt, hắn ta đỡ gáy vặn cổ mấy lần, nói: “Đến nhà mới, người ta sẽ cho ngươi đồ mới, đừng nhớ mong đống bông tàn tạ của ngươi nữa… Ơ, ngươi có thể di chuyển cái mông quý giá của ngươi mau xuống đây không hả? Ta mỏi cổ.”

Từ Bình Sinh trời cho tinh tế hơn người khác ba phần, nhạy cảm để ý thấy trong lời nói của Tạp Tứ không hề nhắc tới bản thân hắn ta: “Ngươi thì sao?”

Tạp Tứ không hiểu ra sao: “Ta cái gì?”

Từ Bình Sinh hỏi: “Ngươi cũng dọn nhà à?”

Tạp Tứ tiện tay xoa sau đầu mình, cười vô tư vô tri: “Ta đâu phải người của bốn môn phái, dọn vào đó thì ra thể thống gì?”

Từ Bình Sinh nghe vậy thì ngẩn người, vô thức túm vào cành cây táo chua đầy gai, lòng bàn tay bị đâm toe toét máu.

Tạp Tứ không để ý thấy màu đỏ thẫm chảy ra từ lòng bàn tay Từ Bình Sinh, nói tiếp: “Hơn nữa, từ nay về sau, e là có nhiều người tìm ta đọ kiếm pháp lắm. Ngươi có nhà để về rồi, không cần phải theo ta chạy đông chạy tây, ngươi thấy có đúng không?”

Từ Bình Sinh đào sâu vào gốc rễ vấn đề: “Tại sao lại có nhiều người tìm ngươi đọ kiếm hơn?”

Tạp Tứ thoải mái cười hỏi: “Ngươi biết thế nào là kẻ phản bội không?”

Ma đạo thua, ắt sẽ không bỏ qua dễ dàng, trong ma đạo có rất nhiều kẻ hung hãn thù dai, bọn chúng dễ dàng lần theo dấu vết mà đuổi theo, hơn hai nghìn “thần binh rơi từ trên trời xuống” lưu danh trên thế gian bước ra từ núi Thư Mạt, ai là người chiếm núi Thư Mạt tu luyện trong mấy năm qua, ai là người thu nhận bao che cho dư nghiệt của đạo môn, nhìn cái là hiểu ngay.

Thân là tội nhân của ma đạo, hắn ta hoàn thành cam kết với bạn mình xong, cũng là lúc tự lưu đày mình, không cần dẫn Từ Bình Sinh theo cùng chịu khổ.

Thấy Từ Bình Sinh vẫn không hiểu, Tạp Tứ vung tay, tươi tươi dửng dưng như không: “Thôi bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu. Xuống đây, ta đưa ngươi về.”

Từ Bình Sinh như con quạ cố định ở tổ, ngồi xổm trên cây, một mắt đen láy, một mắt xanh xám, lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn ta, không động đậy, không hé răng.

Tạp Tứ khó hiểu đạp cây một phát: “Này, xuống mau… Đừng ép ta lên đó đạp ngươi xuống.”

Từ Bình Sinh vẫn bất động, hệt như lợn chết không sợ nước sôi.

Thấy đe dọa không được, Tạp Tứ liếm môi, đổi thành dụ dỗ: “Ngươi có biết không? Hành Chi… À không, cái người rất giống đệ đệ ngươi ấy, cả Nguyên sư tỷ của ngươi nữa, đều ở Phong Lăng Sơn cả. Ngươi không muốn đi thật à?”

Nghe thấy tin tức về hai người này, cuối cùng Từ Bình Sinh cũng dịch mông một chút xíu nhưng trong mắt vẫn nồng đậm nghi ngờ: “Lừa ta.”

Gặp phải tỉnh thi không nghe lời cỡ này, Tạp Tứ thật sự bó tay toàn tập, dằn lòng mà dỗ: “Không lừa ngươi, thật đấy. Ta dẫn người đi xem. Nào, xuống đây.”

Dứt lời, hắn ta vươn tay về phía Từ Bình Sinh, thân thiết vẫy vẫy.

Tạp Tứ cho rằng từ nhỏ mình không có phụ thân, đối xử với phụ thân ruột cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Cuối cùng Từ Bình Sinh cũng thả lỏng, dịch người thả chân xuống dọc theo cành cây phủ sương lạnh.

Nhưng lúc liếc thấy sự gian xảo trong mắt Tạp Tứ, hắn ta lập tức nhận ra điều không ổn, đang định rụt chân lại thì cổ chân bị Tạp Tứ túm lấy: “Xuống đây đi!”

Từ Bình Sinh lăn xuống khỏi cành cây, như con chim lớn bị trúng tên, rơi uỵch vào lồng ngực Tạp Tứ.

Từ Bình Sinh tức muốn xỉu, với tay đánh loạn xạ, Tạp Tứ dùng một tay ôm chặt eo hắn, tay kia khóa hai cái tay vỗ đập của hắn, cười hô hố: “Ngươi thể hiện nữa đi.”

Từ Bình Sinh bị hắn ta khóa không thể động đậy được, chỉ có thể lườm hắn ta, trong cơn tức giận còn có cả chút hoang mang về tương lai chưa biết, kéo vạt áo bị cành táo quẹt rách của mình, cố gắng đòi Tạp Tứ chịu trách nhiệm với sự nhếch nhác của mình: “Áo rách rồi.”

Tạp Tứ kẹp eo Từ Bình Sinh như kẹp cái chiếu, sải bước dài đi xuống núi: “Ta vá cho ngươi.”

“Ngươi vá xấu lắm.”

Từ Bình Sinh hơi bất ngờ vì Tạp Tứ không cãi lại, hắn ta cứ men theo đường núi mà đi, cam kết: “Về Phong Lăng trước đã. Đến Phong Lăng ta sẽ vá áo thật đẹp cho ngươi.”

Dù sao cũng là lần cuối cùng.



Lời tác giả:

Khách quan thuật lại cuộc đời của Cửu Chi Đăng.

Hồi nhỏ, huyết thống ma đạo chưa thức tỉnh, không được ma đạo chào đón, bị ném đến bốn môn phái làm con tin.

Trong bốn môn phái, nhận được ơn của sư môn, được Từ Hành Chi che chở nhưng bốn môn phái cũng không chào đón hắn, coi hắn là dị giáo (Lúc tham gia cuộc thi Thiên bảng, hắn bị Trình Đỉnh sỉ nhục, trừ sư huynh, không có ai ra mặt cho hắn).

Sau này vì một ý nghĩ sai lầm, huyết thống ma đạo thức tỉnh, bị cuốn vào tranh đấu trong ma đạo, bị một thế lực dùng tính mạng của mẫu thân uy hiếp, mang hắn rời khỏi Phong Lăng.

Để muốn được đứng sóng vai cùng Từ Hành Chi, hắn lật mình trong đấu đá, trở thành chủ ma đạo, lúc này đã dần dần bị cố chấp nhuộm đẫm.

Ở lễ thành hôn của Ôn Tuyết Trần, hắn biết chuyện của sư huynh và Mạnh Trọng Quang, đau đớn thất thố, trong lúc say rượu vô ý để lộ bí mật của sư huynh cho Lục Vân Hạc dã tâm bừng bừng.

Khoảng thời gian sau đó, hắn rơi vào cảnh ngộ khó khăn, ma đạo làm loạn khắp nơi, ép hắn đánh chính đạo, chứng minh lòng trung thành. Hắn đàn áp từng kẻ một, không hề muốn làm loạn.

Lục Vân Hạc thực hiện được kế hoạch, Từ Hành Chi bị vu oan, Thanh Tĩnh Quân bỏ mình, hắn rơi vào tự trách điên cuồng nhưng dưới sự dẫn dắt của Lục Vân Hạc, hắn nổi dã tâm xưng bá.

Sư phụ và sư huynh không còn, hắn gửi rất nhiều thiếp mời mà đá chìm đáy biển.

Hắn không thể quay lại bốn môn phái, thành công thay đổi suy nghĩ mưu tính cho bản thân, mưu tính cho ma đạo, cũng vì mưu tính cho sư huynh bị bốn môn phái truy sát không ngừng.

Hắn tàn sát Thanh Lương Cốc, vô ý dẫn đến cái chết của Ôn Tuyết Trần.

Sau đó, hắn cướp thi thể về, luyện thành tỉnh thi, làm bạn bên cạnh mình.

Hắn đẩy huynh muội Chu thị và đám đệ tử phản kháng vào Man Hoang, gián tiếp dẫn đến Khúc Trì bị đánh, trực tiếp thúc đẩy Quảng Phủ Quân bị điên, giam cầm sư huynh, vây nhốt Mạnh Trọng Quang, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Hắn cai quản thế gian mười ba năm, thiên hạ thái bình, Huyết Tông có nguy hại lớn nhất cũng bị cắt mất cánh, cố gắng duy trì địa vị chính đạo của ma đạo, muốn để ma đạo làm việc có lợi cho muôn dân, nhưng lại bị ma đạo nghi kỵ, trong mười mấy năm ấy luôn cố gắng hết mình, như bước trên băng mỏng.

Mười ba năm sau, Từ Hành Chi trong ảo cảnh bị Ôn Tuyết Trần đẩy vào Man Hoang, gặp lại Mạnh Trọng Quang, hắn biết không thể cứu vãn được nữa, trong lúc mệt mỏi tột cùng, chọn chết dưới kiếm Từ Hành Chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.