Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 43





Nhìn Thẩm Lưu Hưởng đang nghịch nước trong hồ, chúng đế sư sắc mặt cổ quái.

Bảy năm trước, Hoàng Ngọc của Đế Quân xuất hiện ở Tu Chân giới dọa bọn họ sợ tới mức không nhẹ, vội vàng đi dò hỏi, mới biết được Đế Quân có con nối dòng bên ngoài.

Việc này không phải là nhỏ, liên lụy cực rộng.

Chuyện khác chưa nói, nhưng trong cung đã có một vị Thiếu Quân, đột nhiên lại nhảy ra một Thẩm Lưu Hưởng, ngôi vị Đế Quân chỉ có một, ngày sau biết thuộc về ai?

Bọn họ nhìn Từ Tinh Thần lớn lên, cũng vẫn luôn coi hắn là Đế Quân tương lai mà bồi dưỡng, không khỏi trong lòng thiên vị hắn, đối với Thẩm Lưu Hưởng có chút bất mãn.

Huống chi, trong lúc Thẩm Lưu Hưởng giải Yêu độc, Đế Quân lệnh y mỗi ngày đến Thư Viện tu thân dưỡng tính, nghe đế sư dạy bảo.

Nhưng Thẩm Lưu Hưởng đến Thư Viện chỉ biết bò lên bàn ngủ, dạy mãi không sửa, không có một chút bộ dáng chịu khổ chịu khó, đối lập hẳn với hai anh em Tinh Thần, Tinh Liên.

Mọi người khó tránh khỏi không thích y. Trong ấn tượng, Thẩm Lưu Hưởng ở Đế Cung mỗi ngày chính là ngâm thuốc, sau đó tới Thư Viện ngủ. Còn y ngâm thuốc gì thì không ai chú ý, đây đều là Đế Quân một tay xử lý.

Nhưng lúc này, đám người Thiệu Hồng nhíu nhíu mày, không hẹn mà cùng nghĩ đến một chút.

Nếu Phù Dung Cốt trong Dược Tuyền này không bằng một phần ba Thẩm Lưu Hưởng vẫn ngâm, vậy có phải vì y ngâm thuốc xong quá đau quá mệt mỏi, tinh lực khô kiệt, mới ngủ khi bọn họ giảng bài hay không?

Vì suy nghĩ này, mọi người biểu tình phức tạp hẳn lên.

Từ Tinh Thần sửng sốt một chút, nhìn thân ảnh mảnh khảnh nhảy tới nhảy lui trong hồ, biểu tình thích ý, dương dương tự đắc.

Lúc trước thống khổ đều là giả vờ?!

Trong lòng hắn chỉ có hai chữ...... Vô sỉ.

Bộ dáng giả vờ sợ đau trước đó của Thẩm Lưu Hưởng làm hắn thả lỏng cảnh giác, cho rằng mình biểu hiện hơn xa với y. Sau đó trong lúc hắn đắc ý hết sức bất ngờ phản một quân, còn là ở trước mặt Đế phụ, làm ra hành vi tiểu nhân như thế!

Từ Tinh Thần phẫn nộ rất nhiều, lại sinh ra cảm giác thất bại.

Hắn ở trong Dược Tuyền chỉ đến thời gian một chén trà nhỏ, đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, nói cũng không thể nói. Thẩm Lưu Hưởng mỗi ngày đều ngâm trong nước thuốc còn đau đớn hơn thế này là phải kiên trì như thế nào?


Trong lòng Từ Tinh Thần trăm vị hỗn tạp, lại thấy Thẩm Lưu Hưởng từ trong nước chui ra, mắt phượng híp lại, bĩu môi dưới với hắn, vô cớ lộ ra một mạt khiêu khích.

Nhất thời cấp hỏa công tâm, phốc cái phun ra một búng máu.

Từ Tinh Thần hắn sinh ra đã là Thiếu Quân Đế Cung, thiên chi kiêu tử, đã bao giờ từng chịu ủy khuất bậc này?!

Bên hồ một mảnh kinh hô.

Từ Tinh Thần ngã vào trong nước.

Thẩm Lưu Hưởng choáng váng, y chỉ thấy Từ Tinh Thần ngâm mình trong nước suối đen nhánh, gương mặt lại trướng đến đỏ bừng, đủ mọi màu sắc, nhịn không được cười một cái.

Làm sao Từ Tinh Thần lại một bộ ‘ngươi vậy mà làm nhục ta như thế’, tức đến nỗi phun máu vào nước hồ?

Y tỉnh mộng tóm lấy cẳng tay Từ Tinh Thần, đem người nâng dậy, “Ngươi không sao chứ?”

Mọi người bên bờ đang muốn cứu Từ Tinh Thần, động tác sôi nổi ngừng lại, thấy Thẩm Lưu Hưởng nâng người dậy, ánh mắt nhìn về phía y hòa hoãn hơn vài phần.

Từ Tinh Thần được xách ra khỏi mặt nước, đầu váng mắt hoa, mơ mơ hồ hồ nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt cánh tay mình.

Hắn trơ ra một lát, thân thể nguyên bản không thể động đậy, đột nhiên bộc phát ra một cỗ sức lực, liều mạng giãy giụa.

Cút đi. Hắn tuyệt đối sẽ không lưu lạc đến mức cần Thẩm Lưu Hưởng đỡ!

Thẩm Lưu Hưởng nhướn mày, vân đạm phong khinh mà giữ chặt tay Từ Tinh Thần, nhìn nhìn hắn. Bọt nước đen nhánh chảy xuôi khuôn mặt tuấn tú trời sinh quý khí, vài sợi tóc rơi rụng, thoạt nhìn có chút chật vật.

Thẩm Lưu Hưởng thở dài: “Thôi, thấy ngươi đau thành như vậy, giúp ngươi một chút.”

Mọi người ngạc nhiên, chuyện này có thể giúp như thế nào?

Đang nghi hoặc, liền thấy Thẩm Lưu Hưởng bắt lấy Từ Tinh Thần, tay nâng chưởng, bang một cái, sạch sẽ lưu loát đánh vào gáy hắn.

Động tác giãy giụa của Từ Tinh Thần khựng lại, ngất luôn.

Thẩm Lưu Hưởng: “Hôn mê sẽ không đau.”

Mọi người: “......” hình như có chút đạo lý.

***

Từ Tinh Thần hôn trầm trầm tỉnh lại, sau cổ nhức mỏi, phát hiện đang ở phòng mình.

Một người hầu đứng bên cạnh vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, đưa đến một lọ đan dược, “Đây là Ngưng Thần Đan, Đế Quân dặn ngài ăn vào hai viên.”

Từ Tinh Thần nuốt vào hai viên đan dược, ý thức thanh tỉnh, sắc mặt một trận xanh một trận trắng.

Thẩm Lưu Hưởng dám động thủ với hắn, nhưng hôn mê xong quả thật không đau nữa, “Thẩm Lưu Hưởng đâu?”

Người hầu: “Đế Quân đang dạy y Hóa Hình Thuật.”

Từ Tinh Thần biểu tình vi diệu. Đến Yêu giới, tiêu trừ hơi thở trên người ắt không thể thiếu. Trừ cái này ra, dùng Hóa Hình Thuật biến thành các loại yêu thú cũng là một cách đảm bảo an toàn.

“Pháp thuật bậc này sáu tuổi ta đã biết.”

Từ Tinh Thần khinh thường, “Bọn họ ở đâu? Ta đi nhìn một cái.”

Người hầu nói vị trí.

Ánh nắng ấm áp rơi xuống thảm cỏ mềm mại, tơ liễu bay tán loạn, im ắng bình yên.

“......!”

Một sợi bụi mù tan đi, trên cỏ có thêm một thứ hình thù kỳ quái.

Đế Vân Vũ khoanh tay mà đứng, rũ mắt nhìn tiểu thú quỳ rạp trên mặt đất. Hai con mắt một lớn một nhỏ, ba cái chân lông xù xù, cái đuôi còn dài hơn thân thể, mắt đen nhánh chớp chớp.

Hắn trầm mặc một cái chớp mắt, hỏi: “Ngươi biến thành con gì?”

“Sói.” Thẩm Lưu Hưởng nói: “Sói hoang hung ác. Có giống hay không?”


Đế Vân Vũ không trả lời, tựa hồ cảm thấy nói cái gì cũng không được, bàn tay vừa lật, đem gương đồng tới trước mặt Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng duỗi dài cổ, nhìn vào.

Xấu phát khóc.

Y than nhỏ một hơi, móng vuốt bất đắc dĩ cào cào lớp cỏ.

Hóa Hình Thuật này với Dịch Dung Thuật là gần như nhau, y không nắm được tinh túy. Vốn định biến thành con sói hung ác, hiện giờ xem ra khó khăn quá lớn, vẫn là biến đơn giản chút thì hơn.

Thẩm Lưu Hưởng yên lặng niệm pháp quyết.

‘Bùm’ một cái, mặt đất xuất hiện một con thỏ trắng con lông xù xù.

Cuộn tròn ở trên cỏ, nho nhỏ một cục, tròng mắt hồng nhuận trong sáng, hai lỗ tai dựng thẳng lên nhẽ nhúc nhích trong gió.

“Cái này giống hay không?”

Thẩm Lưu Hưởng tìm kiếm, nhìn vào gương đồng, miễn cưỡng vừa lòng.

Lúc này, có con quái vật khổng lồ vọt tới, một chưởng đem y đè lại, “Biến thành vật nhỏ như thế có gì lạc thú? Nếu không học được, không bằng xin ta, có thể dạy ngươi hai chiêu, biến thành bộ dáng uy phong như ta này.”

Từ Tinh Thần hóa thành hổ trắng nhe răng trợn mắt, đắc ý dào dạt nhìn con thỏ dưới móng vuốt.

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, vận linh lực, chân thỏ đá một cái, đá Từ Tinh Thần đến giữa không trung lăn một vòng, tàn nhẫn nện xuống mặt đất.

Từ Tinh Thần lắc lắc đầu, bò dậy báo thù, Thẩm Lưu Hưởng nhanh như chớp chạy đến cạnh chân Đế Vân Vũ.

Đế Vân Vũ: “Không được nháo nữa.”

Từ Tinh Thần nghẹn một hơi, đành phải ngừng lại.

Đế Vân Vũ liếc mắt nhìn cái cục nhỏ mềm mụp bên chân, cúi người xách lên, đặt trên bàn tay ước lượng.

“Thỏ yêu ở Yêu giới cực kỳ thường thấy, trời sinh tính khiêm tốn, giả vờ thành như vậy, trừ thiếu chút uy hiếp thì không có gì không ổn.”

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện lòng bàn tay Đế Vân Vũ hơi ấm, ghé lên đó còn rất thoải mái. Y ngẩng đầu lên, nhìn thật gần. Khuôn mặt cha càng là không thể bắt bẻ. Đôi mắt nhạt màu buông xuống, đáy mắt ít đi chút đạm mạc của ngày thường.

Từ Tinh Thần nhìn cảnh này, nháy mắt đỏ mắt.

Đê tiện, biến thành yêu cũng giả vờ nhu nhược!

Hổ trắng uy phong lẫm lẫm này có gì dùng?...... hắn cũng muốn được Đế phụ ôm trong lòng bàn tay, giờ biến thành con thỏ còn được ôm không?

Từ Tinh Liên ngồi trong đình nhìn ba người trên cỏ, cười khẽ, trên mặt lại lộ ra mấy phần cô đơn.

Nàng cũng muốn ra ngoài cung.

Buổi chiều Thẩm Lưu Hưởng và Từ Tinh Thần cùng đi thư viện, Thiệu Hoằng chọn ra hơn một ngàn quyển có liên quan đến Yêu giới trong đống thư tịch chồng chất như núi, cho bọn họ nắm giữ tình hình Yêu giới.

Thẩm Lưu Hưởng bắt đầu cảm thấy không thú vị, sau đó lại nhìn thấy cái tên quen thuộc trong đống sách, bỗng chốc đánh lên tinh thần.

Là một quyển tạp ký, nội dung là con gái của Đại Yêu Vương Yêu Mạnh Nguyệt, nhân xưng công chúa Yêu tộc, từng bị Tiên quân Thanh Lăng - Lăng Hoa bắt bảy lần, nhưng mỗi lần đều thần kỳ mà thoát khỏi nguy hiểm.

Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc một lúc, bỗng tươi cười xán lạn.

Lại nói tiếp, y nợ Lăng Hoa một đại nhân tình, ngày đó sư huynh đem Thiên Cẩu nhốt ở tông môn, Lăng Hoa biết được ở Kiếm Tông phát sinh biến cố liền đem Ngao Nguyệt thả ra, để hắn mang Chu Huyền Lan đến Yêu giới.

Thẩm Lưu Hưởng vẫn luôn tò mò sao Ngao Nguyệt lại nghe lời Lăng Hoa.

Đoạn thời gian y còn chưa đến Đế Cung kia, Lăng Hoa đến rượu cũng không thể nào uống nổi, cả ngày ngoài thở dài chính là thở dài, lâu lâu lại có chim đưa thư bay đến, nhận được thư xong, hắn lại vắt hết óc viết lại cái gì đó cho chim mang trở về.

Cho đến giờ, Thẩm Lưu Hưởng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Huynh đệ tốt Lăng Hoa, tám phần là dùng tên tuổi công chúa Yêu tộc thuyết phục Ngao Nguyệt.

Y rất cảm động, lật xong tạp ký, phát hiện chuyện thú vị ở Yêu giới cũng không ít, thấy hứng thú, liền xem vài quyển, sau một lúc có chút mệt mỏi liền xoa xoa cổ nhìn nhìn xung quanh.

Từ Tinh Thần cách y khá xa, lại là người dầu tiên phát hiện ánh mắt, ngẩng đầu liếc mắt, trên mặt tràn ngập địch ý.


Thẩm Lưu Hưởng nhẹ thở dài một tiếng, thu hồi ánh mắt. Lúc này, trong túi trữ vật chợt có động tĩnh rất nhỏ.

Thẩm Lưu Hưởng giật mình, sau đó thản nhiên cầm lấy mấy quyển sách, tìm một góc an tĩnh ngồi xuống, móc Ngọc Giản ra, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì?”

Ngày thường hai người thường liên hệ vào đêm khuya.

Chu Huyền Lan: “Sư tôn sắp tới Yêu giới?”

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở to mắt. Y chưa báo cho Chu Huyền Lan, sao hắn biết được? Chẳng lẽ có dính mắt ở Đế Cung?

“Sư tôn không trả lời, xem ra là sự thật.” Chu Huyền Lan nhẹ nâng ngữ điệu, tựa hồ cong cong môi, giải thích nói: “Mới vừa biết chút tin tức, phỏng chừng Đế Cung chắc sẽ có động tác.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Đúng vậy.”

“Điểm dừng chân của sư tôn ở đâu? Ta xử lý trước một phen, cung nghênh sư tôn thật tốt.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Còn chưa có định.”

Cách mấy kệ sách, Từ Tinh Thần ngừng phun tức, lợi dụng Văn Phong Thuật, nghe thấy thanh âm đứt quãng.

"Điểm dừng chân." "Đón ngươi."

Từ Tinh Thần nhăn mi, chợt trừng lớn mắt, dùng bí thuật báo cho Đế Vân Vũ.

“Đế phụ, Thẩm Lưu...... huynh trưởng cấu kết với nam nhân Yêu tộc, chứng cứ vô cùng xác thực! Người nọ còn nói muốn đón y.”

Giây lát sau, linh khí trong Thư Các khẽ run lên.

Thân ảnh thon dài lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau Thẩm Lưu Hưởng, con ngươi nhạt màu nhìn y.

Phía sau lưng Thẩm Lưu Hưởnh đột nhiên lạnh toát, y kéo lại quần áo, liền nghe ngữ khí Chu Huyền Lan biến đổi: “Ta còn có cái này muốn cho sư tôn.”

Hắn hỏi: “Sư tôn có nhớ cái túi trữ vật ngày trước cho ta không?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Nhớ.”

Ngày đó ở Kiếm Tông, Lam Tiêu Sinh đem túi trữ vật chứa đầy pháp khí đan dược cho y xong, y liền treo vào hông Chu Huyền Lan.

Chu Huyền Lan: “Sư tôn đã từng mở ra chưa?”

Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc: “Chỉ liếc một cái, túi có vấn đề gì sao?”

Chu Huyền Lan trầm mặc một cái chớp mắt, đột nhiên dùng tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng thì thầm: “Ngươi là tim của ta. Ngươi là gan của ta. Ngươi là ánh trăng sáng trong lòng ta. Là thứ ta cầu cả đời mà không được.”

Thẩm Lưu Hưởng: “???”

Y sửng sốt, có chút phát ngốc. Đế Vân Vũ đứng phía sau hơi híp mắt.

Thẩm Lưu Hưởng đang muốn hỏi Chu Huyền Lan có ý tứ gì, liền nghe thấy Ngọc Giản khinh phiêu phiêu phun ra bốn chữ: “Gửi Diệp Băng Nhiên.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?!!”

________________________________________

Đừng mắng Tinh Thần vội. Em nó dễ thương lắm ????





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.