Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 40-2: Một tiểu bánh chưng luôn luôn bên cạnh



Đến được chỗ kia, ta ngồi chồm hổm trên bò vớ lấy một chút nước, để dưới mũi ngửi, quả nhiên có vị thuốc. Quan sát xung quanh, chỉ có mỗi chỗ này, cầm lấy quần áo tỳ nữ đưa ta nhìn chằm chằm Thủy Đông Lưu cảnh giác, “Nơi này chỉ có một hồ nước.”

Thủy Đông Lưu khép mi, giọng nói cao ngạo, “Tất nhiên ta không có hứng thú tắm chung một chỗ với người gầy tong teo như ngươi.”

Gầy… tong teo? Ta cúi đầu nhìn ngực, hắn chướng mắt ta sao! Giận dữ đứng dậy, chuẩn bị nhào tới đánh hắn, đất xung quanh ẩm ướt, vừa giẫm chân lên, người liền nghiêng về phía trước. Thuận tay nắm lấy quần áo hắn, ai ngờ Thủy Đông Lưu đường đường là nam nhân bảy thước vậy mà chân không đứng vững, ầm một tiếng. Cả hai đồng thời ngã xuống nước, trong miệng mũi ta đều là mùi thuốc.

Vẻ mặt Thủy Đông Lưu tỏ ra tuyệt vọng, hận không thể nhào ta thành một cục thịt, “Ta khẳng định bát tự chúng ta không hợp.”

Ta nằm úp trên bờ, hừ lạnh, “Tốt, cũng chẳng cần phải phòng tránh ai hết.”

Mặc quần áo tắm rửa, đợi lát nữa tỳ nữa quay lại nhất định tức đến giậm chân bảo chúng ta không có lý lẽ.

Vẻ mặt Thủy Đông Lưu không tự nguyện hai tay ôm ngực, dựa lưng vào đá, “Ngọc Hồ Ly có ý đồ riêng.”

Nước có chút lạnh, ta cố gắng xoa xoa hai chân, nghe thấy lời này, gật đầu nói, “Ừ, không giống lời nhị thúc.”

Thủy Đông Lưu cười nhẹ, “Nhị thúc? Lúc này ta hoàn toàn có lý do nghi ngờ người kia không phải là Thường Nguyên Thanh. Ngọc Hồ Ly nổi tiếng trên giang hồ với dịch dung thuật, không ai có thể nhìn thấu. Hắn muốn giả mạo nhị thúc ngươi cũng không phải chuyện gì khó. Nếu không tại sao nhị thúc ngươi là một đại nam tử, nhưng lại hiểu rõ những chuyện nữ nhi tình trường. Ngươi còn nhớ không, lúc nhị thúc ngươi nói chuyện Hoa Vô Ưu, Tam cô ngươi phản ứng như thế nào?”

Ta suy nghĩ kĩ lại, lúc ấy quả thực Tam cô rất kinh ngạc, hỏi Nhị thúc sao biết chuyện này. Mà Tam cô là ai chứ, chính là đại thủ lĩnh nắm giữ tin tức trong tổ chức sát thủ nha.

“Lại nói, Ngọc Hồ Ly xuất quỷ nhập thần, vì sao vừa nói muốn bắt hắn, trong vòng một đêm lại có thể tìm được.”

Nghĩ tới một chuyện, ta giật mình, “Còn chuyện này nữa, Nhị thúc nói hắn đi bắt người, nhưng mãi đến lúc đó, cũng không thấy hắn trở về.” Nghĩ lại, ánh mắt lúc đó của Nhị thúc, chính là Ngọc Hồ Ly. Nói như vậy, dịch dung thuật của hắn cũng không phải khó phá.

Thủy Đông Lưu kéo dài giọng, “Xem ra ngươi không phải loại ngu đến bất trị.”

Ta ở dưới nước đá hắn một cái, “Đừng nói lời ác độc như vậy, cẩn thận không lấy được vợ.”

“Người muốn gả cho ta đứng đầy mười tám con đường.”

Ta nháy mắt mấy cái, tại sao cảm thấy lời này thật quen tai. Cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ không ra, “Chúng ta làm gì bây giờ? Không thể ngồi đây chịu chết được. Hắt xì ~”

Tiếng nước rào rào, Thủy Đông Lưu đã đi lên bờ, cầm quần áo sau cây. Thay ra, đổi thành bộ quần áo khô ráo, tuy nhiên mảnh vải quấn trên tay hắn vẫn ướt như cũ, hắn cũng không gỡ xuống.

Ta xoa cái mũi, “Không gỡ mãnh vải kia xuống sao? Như vậy nước sẽ thấm vào da, không khéo áo ngoài bị ướt lây.”

Thủy Đông Lưu lờ đi, “Ta ra ngoài đứng, ngươi đứng dậy rồi thay quần áo đi.”

Sao lại đột nhiên bỏ đi… Ta dùng tay xoa mũi, bỗng nhiên hiểu ra, không phải đột nhiên, mà là cố ý. Thấy ta hắt hơi một cái, lại ngâm trong nước nên bị bệnh rồi. Nhưng mà ta không thể thay đồ trước mặt hắn, cho nên hắn đi ra ngoài trước.

Xem ra, Thủy Đông Lưu cũng cực kì chu đáo nha.

Thay quần áo xong, ta duỗi lưng, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái. Về lại phòng, ta xin tỳ nữ mấy tấm vải trắng, cắt thành mảnh dài. Cắt xong, thấy Thủy Đông Lưu đi vào, “Vừa hay, mau tới đây, ta quấn lên giúp ngươi. Nhìn ngươi quấn, trông thật vô cùng khó coi.”

Thủy Đông Lưu khẽ cười một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi quấn rất đẹp sao?”

“Thử xem thì biết.”

Chăm chú quấn tay cho Thủy Đông Lưu, không ngờ ta lại quấn đẹp đến vậy, cuối cùng buộc đầu dây vải lại, hoàn tất. Nhét phần vải dư vào một chỗ, ta mặt dày nói, “Chắc chắn là lúc trước đã quấn tay cho ngươi rất nhiều lần, cho nên mới thuận tay như vậy.”

Hắn lập tức nhíu mày, vội vàng nói, “Vậy ngươi có biết, vì sao ngươi phải quấn tay cho ta không?”

Ta thu dọn vải vụn và kéo, “Không biết.”

Hắn nhăn mày, cười nói, “Cũng đúng, nếu ngươi biết thì đến đây làm gì.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, tên này cũng có bí mật nhưng không chịu nói ra? Mang đồ đi rửa sạch sẽ, loáng thoáng nghe thấy tiếng người gọi “Ngọc cong tử”, ta quay đầu lại, thật sự nhìn thấy hắn. Mặc dù bộ dạng của hắn thân thiện hơn Thủy Đông Lưu, nhưng không hiểu sao ta cảm thấy Thủy Đông Lưu an toàn hơn.

Hắn chưa đi vào trong, Thủy Đông Lưu lập tức bước ra. Người bên ngoài mặt mày rạng rỡ, Thủy Đông Lưu đứng trước chặn tầm mắt ta, hất một tai, đóng cửa.

Ngọc Hồ Ly tỉnh bơ đi vào trong nhà, đi tới chỗ xa nhất, đến gần giường, áp tai vào tường, mới nói chuyện, “Ở đây bọn họ không nghe lén được.”

Giọng Thủy Đông Lưu tương đối khách khí, “Vậy nên giải thích rõ ràng rồi.”

Ngọc Hồ Ly thu lại biểu tình, ngồi tại mép giường, một lúc lâu sau mới nói, “Ta và Hoa Vô Ưu, thật ra cũng không có thù oán gì. Thậm chí có thể nói, chúng ta đã quyết định chung thân đại sự, nói chuyện luận gả.”

Ta không nhịn được hỏi, “Vậy lần này tới đây làm gì?”

“Lần này trở về, ta muốn giết cốc chủ Bách Hoa cốc.”

Ta cực kì kinh hãi, “Ngươi muốn giết Hoa Vô Ưu?”

Khuôn mặt Ngọc Hồ Ly lộ ra ý cười, con mắt thâm trầm, “Nàng không phải Vô Ưu, nàng đã giết Vô Ưu, rồi thay thế nàng ấy.”

Thủy Đông Lưu nói, “Ý của ngươi là, Hoa Vô Ưu thật đã bị người giả mạo giết chết. Mà ngươi biết sự tình, mới rời khỏi Bách Hoa cốc, chờ thời cơ quay về giết nàng.”

“Đúng vậy.”

Thủy Đông Lưu cười lạnh, “Dịch dung thuật của Bách Hoa cốc và ma giáo không phân biệt được thật giả, nơi này đều là cao thủ dùng dịch dung. Nhưng có người giả mạo cốc chủ bọn họ lại không biết sao? Thật buồn cười.”

Ngọc Hồ Ly cười khổ, “Ừ, hết sức buồn cười, lời ta nói ra, cũng không có ai tin. Chỉ vì người nọ, là muội muội song sinh của Vô Ưu, Hoa Vô Qủa. Căn bản không cần dịch dung, trời sinh bọn họ có gương mạo không thể phân biệt rồi.”

Ai ôi, nếu sự thật giống như hắn nói, vậy là muội muội ruột thịt giết tỷ tỷ? Ta nắm chặt tay áo Thủy Đông Lưu, hỏi, “Cho dù khuôn mặt giống nhau, nhưng tính cách cử chỉ không phải ngày một ngày hai mà học được.”

Ánh mắt Ngọc Hồ Ly chợt lóe sáng, trầm giọng, “Đúng, không thể ngày một ngày hai học xong. Nhưng hai năm trước Vô Ưu bị hại, Vô Qủa đã học nhất cử nhất động của Vô Ưu. Chúng ta rất hiểu tính tình tiểu cô nương này, ham chơi hiếu động, nên không quá để ý. Nhưng có một ngày, ta phát hiện, nàng không phải Vô Ưu.”

Thủy Đông Lưu hỏi, “Sao ngươi biết nàng không phải Hoa Vô Ưu, mà là Hoa Vô Qủa?”

Ngọc Hồ Ly dừng một chút, rồi nói tiếp, “Từ lúc nhỏ thân thể Vô Ưu đã không khỏe, làm cốc chủ lại hao tâm hao lực, tình trạng của nàng càng trở nên tồi tệ. Tuy ta với nàng cùng giường, nhưng chưa từng chạm vào nàng. Điểm ấy bên ngoài không biết, vẫn cho rằng chúng ta đã là phu thê. Mãi đến ngày ấy, nàng bỗng nhiên chủ động cầu hợp, ta mới phát hiện không đúng. Cùng làm chuyện phu thê, lại phát hiện nàng không phải tấm thân xử xữ… Dò hỏi nàng, nàng lại đáp không phải là chúng ta đã sớm làm chuyện này rồi sao. Lúc đó ta mới nghĩ thông suốt, trên thực tế nàng không phải Vô Ưu.”

Ta nuốt nước bọt, “Cho dù như vậy ngươi cũng không thể đưa ra kết luận nàng giết Hoa Vô Ưu, dù sao bọn họ cũng là tỷ muội ruột.”

Ngọc Hồ Ly sa sầm, “Nếu không phải nàng giết Vô Ưu, tại sao lại không nói, vì cớ gì lại học bộ dáng của Vô Ưu? Vô Ưu lớn tuổi hơn nàng, cho nên vị trí cốc chủ là của nàng ấy. Vô Qủa từng nói rất nhiều lần, nếu nàng sinh sớm một chút, thì nàng chính là cốc chủ. Hơn nữa, đề cập đến chuyện muội muội của nàng, nàng đều viện cớ là đã đi ra ngoài, sẽ không trở về nữa. Nếu không phải nàng giết Vô Ưu, thì sao có thể kết luận ‘không trở về nữa’?”

Ta hít một ngụm khí lạnh, suy nghĩ tới thực thấy sợ hãi.

Hắn thở dài, “Năm đó ta phát hiện ra, nhưng không tìm thấy thi thể Vô Ưu, mặc dù Ngọc gia ta đều là ám ảnh phụ tá cốc chủ nhiều năm, nhưng nếu không thấy bằng chứng cũng không có ai tin tưởng. Bởi vậy ta cố tình hái hoa ngắt cỏ, để nàng thả ta ra ngoài. Nhiều năm qua ta trộm tiền vật, vì chờ một ngày có thể triệu tập người lực, trở về báo thù cho Vô Ưu.”

“Cho nên ngươi giả mạo Nhị thúc ta, hòng dụ chúng ta đến đây.”

Ngọc Hồ Ly cười cười, “Lê Tử, ta tuyệt đối không hối hận hai chuyện, một là gặp Vô Ưu, hai là gặp phải ngươi. Trừ nàng ra, ngươi chính là người thứ hai có thể nhìn thấu dịch dung thuật của ta. Cho nên… lần này lợi dụng ngươi là do ta không đúng, tuy nhiên hoa đàm thật sự có tác dụng trị bệnh, ngươi đến chỗ đó nhiều lần, sẽ mau chóng bình phục.”

Tâm tư rối loạn đã được khai thông, đứng theo góc độ hắn gạt ta mà nói, hắn không phải hạng tầm thường. Ở góc độ tình cảm hắn dành cho Hoa Vô Ưu, hắn lại chính là một con hồ ly.

“Sau khi ta biết ngươi và Thủy Đông Lưu mất trí nhớ, liền hóa trang thành Thường Nguyên Thanh, nói bóng nói gió với bọn họ mấy chuyện Bách Hoa cốc. Sau đó ta đề nghị, để các ngươi dẫn ta tiến vào.”

Thủy Đông Lưu nhìn hắn nghi ngờ, “Có vài điểm không đúng. Nếu ngươi thực sự muốn trở về, quá mức dễ dàng.”

Ta gật đầu, ở trước cửa cốc nhìn phản ứng của hắn là biết, hắn muốn về thực quá đơn giản.

Ngọc Hồ Ly cười nhạt, “Đúng là rất dễ dàng, nhưng mà, một mình ta về thì có ích lợi gì…”

Sắc mặt Thủy Đông Lưu lập tức biến đổi, giơ tay đánh về hướng Ngọc Hồ Ly. Tay Ngọc Hồ Ly vừa động, cột giường di chuyển. Ta đang chăm chú nhìn phía trước, dưới chân rầm một tiếng, xuất hiện một cái động lớn, lập tức rơi xuống. Ngọc Hồ Ly không chút sợ hãi phe phẩy quạt, ngồi ngay ngắn trên giường. Thủy Đông Lưu lập tức thu thế, ngược lại giơ tay kéo cổ tay ta, xém chút trật khớp. Ta nhìn thấy Ngọc Hồ Ly xuất hiện dưới lưng hắn, hình môi nói hai chữ “Xin chữ”, sau đó đánh vào lưng Thủy Đông Lưu. Tức thì, Thủy Đông Lưu cùng ta ngã vào trong động.

Thủy Đông Lưu không định trèo lên trên lại, hắn ôm ta đi xuống.

Cái gáy bị hắn ấn thật mạnh, mặt dán sát vào ngực hắn, ta có thể nghe thấy nhịp tim của hắn.

Đầu óc như hoa nở rộ, trí nhớ mãnh liệt ùa về.

Tà Nguyệt cung, chúng ta cùng nhau rơi xuống bẫy, hắn không bỏ ta.

Ác Nhân cốc, chúng ta rơi xuống hố, hắn không bỏ ta.

Hồi ở Sơn Trang, chúng ta lại rơi xuống hố, hắn cũng không bỏ ta.

Bây giờ, dù cho hắn đã quên ta mà nói những lời độc ác, nhưng trong tiềm thức, vẫn không bỏ rơi ta.

Ta dùng tay ôm hắn, hai mắt rưng rưng. Cho dù bát tự không hợp, mỗi lần rơi xuống hố đều gặp tình cảnh khác nhau, nhưng kết quả chỉ có một --- một người bên cạnh không bao giờ rời khỏi ta.

“Thủy Bánh Chưng, ta về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.