Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 47-3: Gặp lại manh chủ, hoàn chính văn (3)



Editor: Snowflake HD

Vạn Thần Y đứng một bên nhỏ giọng nói, “Hai ngươi nói chuyện tình cảm xong chưa, khi nào nói xong, nhớ trả ta tiền thuốc.”

“…” Ta nổi giận, nhìn lướt qua người trong đình, đều là những kẻ cô đơn không hiểu chuyện phong tình! Thiếu thốn tình thương! Quay về phía môn nhân ở trên bờ, giận dữ nói, “Bắt sống tên Tống hộ pháp cho ta!”

Người của hai phái ma giáo và Phi Vũ môn chặn đường, hơn nữa bọn họ đều là cao thủ, đám người kia muốn trốn cũng khó. Còn chúng ta đi đến đại đường ngồi, nhàn rỗi uống trà ăn điểm tâm, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của Tiêu lâu chủ.

Tiêu lâu chủ kia bên ngoài thì nói nhiễm bệnh nặng, nhưng hiện tại hắn cực kì vui vẻ, sắc mặt rất tốt, tinh thần phấn chấn chẳng khác gì mới đậu trạng nguyên.

“Tiêu lâu chủ… ngài hết bệnh rồi sao?”

Tiêu lâu chủ cười hiền hòa, “Nhờ ơn phúc Hoa môn chủ, hiện tại rất khỏe.”

Trong lòng ta khẽ dựng lên một ngón tay khinh bỉ, căn bản là ngươi chẳng có bệnh, chỉ là giả vờ bệnh nặng để thử lòng người mà thôi, ai ngờ thật sự có người muốn đoạt vị. Hồ ly, đúng là một con cáo già. Nhưng như vậy trong lòng ta càng đau, thật muốn lật bàn bắt hắn đền kim đan cho ta, quá oan uổng mà.

Một lát sau, môn nhân tiến vào, bọn họ áp giải Tống hộ pháp cùng những người có liên quan trở về.

Tống hộ pháp ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt vừa nhìn đến gương mặt Tiêu lâu chủ, lập tức bị bộ mặt tỉnh táo của người kia dọa sợ. Người hùng hổ dữ tợn ban nãy trong đình giờ không thấy đâu, hiện tại mặt hắn xám như tro tàn, quỳ gối dưới đất không nhúc nhích.

Tiêu lâu chủ xoay viên ngọc châu trong tay, ánh mắt dừng trên người kia, “Lão phu đối đãi với các ngươi không tệ, ăn ngon mặc đẹp, không ngờ rằng khi lão phu còn chút hơi thở, các ngươi liền muốn đoạt vị. Ngày thường vẫn luôn thề nguyện trung thành suốt đời, kết quả lại khiến lão phu quá thất vọng đau khổ. May mà nhờ có Thủy giáo chủ và Hoa môn chủ hai người ra tay giúp đỡ, mới bắt được đám phản loạn này.”

Khóe miệng ta run rẩy mãnh liệt, hoàn toàn không khống chế được muốn chửi hắn một phen. Nắm chặt nắm đấm chậm rãi đứng lên, nhưng Thủy Bánh Chưng lại thản nhiên mở miệng nói, “Tiêu lâu chủ, chúng ta đến đây lần này, bởi vì viên kim đan mà Vạn Thần Y luyện chế. Nhưng ban nãy trong đình quá hỗn loạn, kim đan không may rơi xuống nước, kim đan mười năm luyện chế nay chỉ còn bãi nước. Kim đan kia có ý nghĩa vô cùng quan trọng với chúng ta, không biết phải làm sao cho đúng đây.”

Lời này biểu hiện rõ chính là muốn tính toán với Tiêu lâu chủ, ta yên lặng đứng bên cạnh Thủy Bánh Chưng, như hổ rình mồi nhìn hắn chăm chú. Mặc dù bây giờ chúng ta chẳng làm bất cứ hành động gì, nhưng không nói ra không có nghĩa là ôm một bụng chịu đựng, chúng ta không phải bánh bao nha.

Thân hình cao ngất của Tiêu lâu chủ không động đậy, “Ta với lệnh tôn ít nhiều cũng có giao tình, nghe hắn nói ngươi sẽ trợ giúp lão phu một tay, ta cảm thấy rất hưng phấn.”

Bỏ m**, mang cha Thủy Bánh Chưng ra làm bàn đạp. Còn không biết xấu hổ nói với chúng ta là ‘Giúp’, ăn hiếp đám tiểu bối như chúng ta chắc là vinh quang lắm, ngay cả kim đan cũng không đề cập đến.

Thủy Bánh Chưng cười cười, “Nhưng mà ta không vui, vị hôn thê của ta cũng không vui.”

Cơ thể Tiêu lâu chủ hơi động đậy, dáng người thẳng tắp, gương mặt nhăn nhó hình như có chút căng thẳng, “Ý của Thủy giáo chủ là, muốn tính toán với lão phu?”

Thủy Bánh Chưng không thèm liếc mắt nhìn hắn, dựa người vào ghế, nhìn lên xà nhà, “Làm sao bây giờ, tâm trạng ta không tốt lắm, cực kì không tốt.”

Ta dựa một bên, cũng nhìn xà nhà, “Lòng ta cũng không được vui, rất rất không vui, có lẽ chỉ có cần mới an ủi được ta thôi.”

Giáo chúng và môn nhân đứng bao vây ngoài cửa, cả sân đông nghẹt người, mỗi chữ chúng ta nói ra, có thể nghe thấy tiếng bọn họ rút binh khí trong tay ra.

Giọng Tiêu lâu chủ nghiêm nghị, “Tại hạ nguyện dâng tặng một phần năm tiền tài của Vạn Hoa lâu.”

Thủy Bánh Chưng thở dài, “Tâm trạng càng ngày càng không tốt.”

“Một phần tư…”

Ta lắc lắc đầu, “Làm sao bây giờ, hóa ra sự vất vả cực khổ của hai đại giáo chủ chúng ta cũng chỉ có như vậy.”

“Một phần ba.”

Tiêu lâu chủ giống như sắp hộc máu, nhẹ liếc hắn một cái, mặt hắn đen gần bằng đáy nồi rồi. Ta lại nhìn sang Thủy Bánh Chưng đang chơi đùa với ngón tay… Đúng là tính tình trẻ con, uy nghi của giáo chủ thật to.

Hai chúng ta im lặng một lát, Tiêu lâu chủ không có ý định thêm tiếp. Thủy Bánh Chưng đứng lên, kéo tay ta ra ngoài, đi đến chỗ Tống hộ pháp, vỗ vai của hắn, vẻ mặt cười hiền lành, “Hay là ngươi lên làm lâu chủ Vạn Hoa lâu đi.”

Tống hộ pháp mừng rỡ, ánh mắt như kẻ trộm, “Tại hạ nguyện dâng một phần hai tiền tài của Vạn Hoa lâu!”

Thủy Bánh Chưng cười, “Rất biết điều.”

Tiêu lâu chủ hét lớn, “Ta liều mạng với các ngươi!”

Ta liếc mắt nhìn hắn, đao kiếm ngoài cửa vèo vèo rung động, Tiêu lâu chủ lập tức dừng lại, nét mặt già nua nhăn thành một đống, thiếu chút nữa là bật khóc, trong cổ họng giống như ngậm một bụm máu, “Tại hạ, tại hạ nguyện dâng toàn bộ tiền tài, một đồng cũng không chừa lại.”

Trong môn phái mà không có tiền tài, trừ phi là người cực kì trung thành, nếu không sẽ không thể duy trì được nữa. Thủy Bánh Chưng lạnh lùng nói, “Ma giáo và Phi Vũ môn cho tới tận bây giờ chưa từng cho phép kẻ nào tùy tiện lợi dụng, nếu ngươi dám đánh chủ ý lên chúng ta, tất nhiên cũng phải trả một cái giá lớn.”

Không biết là Tiêu lâu chủ chịu đả kích quá lơn hay bởi vì phá sản nên điên, bỗng nhiên bật cười, “Thủy Đông Lưu, không ngờ ngươi còn độc ác hơn cả cha ngươi.”

Không phải Thủy Đông Lưu độc ác… mà là hắn căm phẫn. Ta biết hắn không thích biến thành tiểu hài tử vô dụng, người luôn cường đại như vậy, đột nhiên biến đổi nghiêng trời lệch đất làm sao hắn có thể chấp nhận được, sau này khi bị tẩu hỏa nhập ma ta mới hiểu được hết thảy, càng hiểu rõ sự phẫn nộ cùng mất mát của hắn.

Hắn không nổi giận, không đòi lấy đi tánh mạng Tiêu lâu chủ, như vậy đã là hết sức kìm chế rồi. Chuyện này vốn không liên quan tới chúng ta, nhưng rốt cuộc lại liên lụy tới chúng ta.

Ta nắm chặt tay Thủy Bánh Chưng, cùng hắn rời khỏi Vạn Hoa lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.