*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Minh vẫn im lặng, Diệp Trần tiếp tục im lặng cùng anh, bất giác, cô nhớ lại chuyện của rất nhiều năm về trước, cái cuộc điện thoại cô gọi cho Cố Gia Nam.
Lúc ấy cô muốn nói gì nhỉ?
À, cô chẳng muốn nói gì cả, chẳng qua cô chỉ muốn nghe giọng nói của Cố Gia Nam.
Bây giờ Lục Minh gọi cho cô để làm gì?
Cô không hiểu nhưng lại không nỡ dập máy. Hai người cùng im lặng một lúc lâu, Diệp Trần chầm chậm lên tiếng: “Em xem quyển thơ anh cho em rồi.”
Nói xong, cô cúi đầu, nhìn tập thơ để trên đầu gối, giọng cô khàn khàn: “Lục Minh à, giọng anh ngâm thơ nghe dễ nghe lắm.”
Lục Minh không trả lời, anh mấp máy môi nhưng không nói ra tiếng nào.
Từ đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ đều đều.
“Giá như anh có tấm thảm trời xanh,
Được dệt nên từ ánh vàng ánh bạc
Những tấm thảm đen, xanh hay ảo nhạt
Dệt bởi bóng đêm, ánh sáng, hay hoàng hôn
Thì anh nguyện lòng, trải chúng dưới chân em
Nhưng nghèo thay, ước mơ là tất cả những gì anh có
Anh đã trải những giấc mơ dưới chân em đó
Hãy bước nhẹ thôi, vì đó – giấc mơ anh”
*Phỏng theo bản dịch thơ của Cammy. Nguồn:
link.Lục Minh nghe giọng đọc không chút trầm bổng lên xuống nào của cô, nhớ lại buổi sớm hôm ấy, anh đã chọn lựa kỹ càng bài thơ này để đọc cho cô nghe.
Lúc ấy ngoài mặt anh không tỏ vẻ gì, lúc ấy anh cứ cố thể hiện là mình bình tĩnh nhưng thực tế tim đã đập rộn ràng, tai đã ửng đỏ.
Còn hôm nay, đến lượt anh được người ấy đều đều đọc lại cho nghe tập thơ anh tặng, cuối cùng Lục Minh cũng chịu lên tiếng: “Tống Uyển Thanh, rốt cuộc em đang định làm gì?”
“Thượng Hải không an toàn đâu, em phải đi đi.”
“Vậy còn anh?”
Diệp Trần nhìn trang sách hai màu đen trắng giao nhau, giọng đều đều: “Anh đã biết Thượng Hải không an toàn, anh tính thế nào?”
“Chuyện này không liên quan tới em.”
“Thế em ở đâu cũng không liên quan tới anh.”
“Tống Uyển Thanh!” Lục Minh cao giọng nhưng những lời còn lại mắc nghẹn trong cổ họng nói ra không được, nuốt lại chẳng xong, cuối cùng đành phải hạ giọng, “Đi Hương Cảng đi.”
Diệp Trần không trả lời.
Cô nghĩ, khúc mắc giữa cô và Lục Minh có lẽ chính là ở đây.
Lục Minh một lòng muốn cô đi Hương Cảng nhưng cô nhất định sẽ không đi. Cô đã tới thời đại này thì sẽ không đi không một chuyến.
Thế nhưng, cũng giống Lục Minh, cô cũng một lòng hy vọng Lục Minh sẽ đi Hương Cảng.
Tất cả mọi người đều hy vọng người mình yêu thương được sống, sống thật tốt, sống đầy tự trọng, Diệp Trần cũng không phải là ngoại lệ. Cho dù cô chẳng màng sống chết nhưng sự sống chết của Lục Minh, cô không mặc kệ nổi.
Vậy nên nghe Lục Minh khuyên mình đi Hương Cảng, Diệp Trần đành phải kết thúc cuộc nói chuyện ở đây: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Nói xong, Diệp Trần gác điện thoại, bỏ tập thơ ở đầu giường.
Lục Minh nghe thấy điện thoại kêu tút tút, có cảm tưởng như toàn bộ dũng khí của bản thân đã cạn sạch.
Anh nằm xuống giường, không nói một lời.
Hôm sau thức dậy, Lục Minh liền đi tìm Hướng Nam, dựa vào manh mối Hướng Nam cung cấp thì cậu ta đã bán giáp cốt lại cho một ông chủ tầm tuổi trung niên có nốt ruồi bên mép. Lục Minh hỏi thăm hồi lâu mới nghe ngóng được người này là một phú thương người Thiên Tân, hằng năm buôn bán qua lại giữa Thiên Tân và Thượng Hải. Lục Minh cho người đứng canh chừng ở các nhà ga và bến tàu lớn, chỉ cần người đến thì phải bắt lại ngay.
Đợi chưa đầy hai ngày thì Lục Minh tìm được người, sau khi bị dần cho một trận nhừ xương, tên phú thương khai ra, giáp cốt đã bị bán lại cho một người Nhật.
Tên phú thương khai người Nhật đó là một thương nhân tên là Inoue Junichiro. Đây là một nhân vật có uy tín, tiếng tăm ở Trung Hoa, không thể cướp được, phải nghĩ cách để mua lại. Lục Minh sai người gửi bái thiếp cho Inoue Junichiro, cách hai ngày sau liền tới cửa chào hỏi.
Lục Minh vốn nghĩ đối phương có lẽ sẽ từ chối gặp mặt nhưng không ngờ thái độ của người này vô cùng nhiệt tình, chẳng những nhanh chóng sắp xếp cuộc gặp mặt mà còn chọn chỗ gặp ở một nhà hàng Nhật cao cấp.
Lúc Lục Minh tới, đối phương đã tới chờ trước. Người này mặc trường sam màu xanh, trông không khác gì một người Trung Quốc nhưng tư thế ngồi quỳ ngay ngắn, chỉnh tề đã bày tỏ rất rõ ràng xuất thân và lập trường của người đàn ông này.
Lục Minh ngồi xuống chỗ đối diện với Junichiro, Junichiro rót rượu mời anh ta, nói bằng giọng Thượng Hải chính hiệu: “Lục tiên sinh tìm tôi quả thực làm tôi rất bất ngờ.”
“Inoue tiên sinh nhận lời gặp mặt cũng khiến tôi rất bất ngờ.”
Inoue Junichiro mỉm cười, đẩy chén rượu tới trước mặt Lục Minh: “Vì sao Lục tiên sinh cho rằng tôi sẽ không gặp tiên sinh?”
“Một nhân vật nhỏ bé như Lục mỗ, nếu là ngày thường ắt Inoue tiên sinh sẽ chẳng buồn liếc mắt, hôm nay e là có chuyện gì đó khiến Inoue tiên sinh bằng lòng gặp tôi phải không?”
Lục Minh phán một câu chuẩn ngay, Inoue Junichiro chẳng hề bất ngờ, ông ta gật đầu, nhấp một chút rượu, điềm đạm nói: “Tôi đã ở Thượng Hải hai mươi năm, có vợ con ở đây, sự nghiệp kinh doanh cũng không tồi. Tôi hiểu rõ Nhật Bản, cũng hiểu rõ các bạn.”
Lục Minh gật đầu im lặng, lắng nghe Inoue nói. Inoue nhìn anh ta một cái rồi nói tiếp: “Tôi đã để ý quan sát Lục tiên sinh từ lâu. Lục tiên sinh hành sự quyết đoán, mạnh mẽ, tại hạ rất bội phục. Hơn nữa, tại hạ cũng nhận thấy, Lục tiên sinh là người co được dãn được, không phải người cổ hủ, phải không?”
Lục Minh đến lúc này đã có thể đoán được đại khái ý của Inoue. Anh mỉm cười, chuyển đề tài: “Thực ra lần này tôi tới gặp Inoue tiên sinh là vì nghe nói tiên sinh hiện đang nắm giữ một số giáp cốt trong tay. Tôi muốn hỏi thử liệu tiên sinh có thể để chúng lại hay không? Chỉ cần giá cả hợp lý, nhiều ít không thành vấn đề.”
Inoue Junichiro khá bất ngờ trước lời đề nghị của Lục Minh, ông ta cân nhắc rồi thong thả đáp: “Quả đúng là tôi có mua một số miếng giáp cốt văn, không ngờ Lục tiên sinh cũng có cùng sở thích. Lục tiên sinh nếu thích thì xin cứ lấy, tại hạ luôn luôn hào phóng với bằng hữu.”
Lục Minh hiểu ý ngầm của Inoue Junichiro, ông ta luôn hào phóng với bằng hữu vậy thì trước tiên phải trở thành bằng hữu cái đã. Hiện giờ anh đã hiểu rõ động cơ Inoue đồng ý gặp mình, ông ta muốn anh trở thành tay sai cho bọn họ ở Trung Quốc.
Nhưng thứ chuyện như vậy, tuyệt đối Lục Minh sẽ không làm, cho dù là vì nhiệm vụ cũng đừng hòng.
Làm người ai cũng có những giới hạn riêng, có người giới hạn rộng, có người giới hạn hẹp, Lục Minh thông cảm với những người vì tánh mạng có thể bán đứng hết thảy nhưng không có nghĩa là anh bằng lòng tha thứ, đặt vào vị trí là chính anh thì lại càng không thể làm như vậy được.
Lục Minh mỉm cười nhẹ nhàng, chao nhẹ chén rượu, bảo: “Inoue tiên sinh vẫn nên cho một cái giá thì hơn.”
“Ý Lục tiên sinh là,” trong nụ cười của Inoue có cả ý bất mãn, “không đồng ý làm bằng hữu của tại hạ sao?”
“Thực ra Inoue tiên sinh đã nhìn lầm Lục mỗ rồi, Lục mỗ không phải người co được dãn được, ngược lại, còn rất là cổ hủ. Lục mỗ không thích kết giao bạn bè, một mình độc lai độc vãng đã quen, mong Inoue tiên sinh hiểu cho.”
Inoue Junichiro im lặng cúi đầu thưởng trà, một lúc sau mới hỏi: “Lục tiên sinh đã nghĩ kĩ chưa? Lục tiên sinh không muốn làm bằng hữu của tại hạ thì sẽ có người khác làm. Làm bằng hữu của tại hạ có rất nhiều cái lợi, không làm bằng hữu của tại hạ thì chỉ có thể là kẻ địch mà thôi.”
Lục Minh cười: “Vậy Inoue tiên sinh cứ coi như tôi là kẻ địch đi.”
Vừa dứt lời, người của Inoue bất ngờ rút súng ra, người của Lục Minh cũng rút súng, tình hình rất căng thẳng, mặt Inoue Junichiro đanh lại, Lục Minh một tay cầm chén trà uống, tay kia để dưới bàn nắm chặt dao, mũi dao chỉ vào bụng Inoue Junichiro.
“Inoue tiên sinh,” Lục Minh đặt chén trà xuống, hòa nhã nói, “Lục mỗ cảm thấy, chúng ta không làm bằng hữu, cũng không làm kẻ địch, cứ coi nhau như những người xa lạ thì tốt hơn nhiều, tiên sinh thấy sao?”
“Lục tiên sinh,” Inoue nói hơi run, “nói phải lắm.”
“Chỉ súng vào người xa lạ không hay lắm đâu nhỉ?” Lục Minh đánh mắt nhìn người của Inoue Junichiro ở đằng sau, Inoue giơ tay vẫy, đám người đó tuy có vẻ tức giận nhưng vẫn cất súng đi.
Lục Minh thu dao về, chào tạm biệt, đứng dậy ra về, lúc anh ta quay lưng đi ra cửa, Inoue Junichiro bất ngờ nổ súng, Lục Minh ngay cả đầu cũng không cần quay lại, con dao găm đã phi thẳng về phía Inoue Junichiro, chém ngang súng của ông ta.
Lục Minh đút tay trong túi quần, không nói câu nào, cứ thế ra về.
Ra tới cửa, thuộc hạ của anh ta căm hận hỏi: “Sao Lục gia không giết hắn?!”
“Người Nhật đang chờ mong chúng ta ra tay giết người đấy.” Lục Minh sầm mặt, “Bọn họ không giết người, chúng ta không động thủ, đừng gây chuyện, về thôi.”
Lục Minh chui vào trong ô tô, bắt đầu nghĩ cách làm sao có thể không làm lớn chuyện mà vẫn cướp được giáp cốt về.
Tin Lục Minh đi gặp Inoue Junichiro nhanh chóng truyền đến tai Diệp Trần. Cô túm Hướng Nam lại hỏi, sai người đi điều tra, lập tức nắm rõ mục đích Lục Minh đi tìm đối phương.
Sau khi biết Lục Minh đã nảy sinh xung đột với Inoue Junichiro, Diệp Trần liền hiểu giáp cốt vẫn chưa lấy về được, cô phải nghĩ cách làm thế nào giúp Lục Minh lấy được nó. Lưu Thư báo với cô, Tống gia gọi điện thoại tới, bảo cô về.
Hiện tại Tống gia vẫn chưa biết chuyện cô và Lục Minh ly hôn, vẫn tưởng cô đang ở tại biệt thự của Lục gia. Lúc điện thoại gọi tới biệt thự, nha hoàn trước đây của Diệp Trần là người nghe. Diệp Trần nhận được tin, là con gái, cô phải về thôi. Diệp Trần ừm một tiếng, đi trang điểm sao cho giống Tống Uyển Thanh trước đây rồi quay về nhà họ Tống.
Diệp Trần ở Tống gia lãng phí cả buổi chiều mới biết hóa ra em trai của Tống Uyển Thanh sắp cưới vợ, trong nhà không có đủ tiền, nghĩ rằng cô gả được vào Lục gia, không biết có thể trợ cấp chút gì không.
Diệp Trần không rảnh sinh chuyện với Tống gia, khóc lóc kể khổ cuộc sống khó khăn, vất vả, chẳng dễ gì xong thì cho đại chút tiền. Người nhà họ Tống rất vừa lòng, nghĩ là Diệp Trần vẫn còn biết thương người nhà.
Cả nhà đi tiễn Diệp Trần ra tới tận cửa. Đi khỏi cổng nhà chưa được bao xa thì xuất hiện một chiếc xe theo đuôi. Chiếc xe này bám theo quá gần, Hướng Nam lái xe nhận ra bất thường, khẽ báo: “Trần tỷ, hơi lạ.”
“Đi nhanh lên nữa đi.”
Diệp Trần đanh mặt quan sát xung quanh.
Hướng Nam đạp mạnh chân ga, chiếc xe đằng sau cũng liền tăng tốc, có lẽ vì biết đã bị phát hiện nên không thèm che giấu nữa, ngang nhiên đi theo đuôi Diệp Trần.
Trước mặt là một ngã tư chật hẹp, Hướng Nam nhấn còi, may là trời đang mưa nên đường khá vắng, hầu như không thấy ai, Hướng Nam đang chuẩn bị vượt qua giao lộ thì từ trục đường hai bên bất thình lình có hai chiếc xe lao tới!
Chúng kẹp xe Diệp Trần ở giữa khiến nó kẹt cứng lại, Hướng Nam đập đầu vào vô lăng, ngất đi. Diệp Trần lập tức kiểm tra tình hình của Hướng Nam, biết cậu ta chỉ bị hôn mê liền lấy đồ cấp cứu đổi ở chỗ Ba Tám về ra cho cậu ta dùng, ngoài khả năng cấp cứu, thiết bị này còn thêm cả chức năng theo dõi, định vị.
Làm xong chuyện này, người từ ba chiếc xe xông tới giật tung cửa xe ra, Diệp Trần nhìn trừng trừng lại họ, hai người trong bọn nói với nhau gì đó bằng tiếng Nhật, Ba Tám bật chức năng phiên dịch cho Diệp Trần, một người nhìn cô rồi hỏi: “Người Inoue tiên sinh cần đây hả?”
“Xem ảnh thì là vậy.”
Nói xong, một người trong bọn liền lao tới bắt Diệp Trần.
Người Nhật họ Inoue có quyền thế ở Thượng Hải chỉ có duy nhất một mình Inoue Junichiro. Diệp Trần dám chắc chính là ông ta. Nghĩ tới giáp cốt, Diệp Trần thầm nhủ, đúng là đi mòn gót giầy tìm chẳng thấy, quay đầu tìm được chẳng tốn công.”
Cô đóng giả là một thiếu phu nhân bình thường, lúc bị bắt đi liền cố hết sức la hét thật to, đối phương bực mình, rút súng ra dọa dẫm bằng thứ tiếng Trung ngắc ngứ: “Im đi, không tao bắn đấy!”
Diệp Trần giả vờ là sợ quá ngây ra, đối phương dí súng lên người cô, quát: “Đi.”
Có lẽ vì vẻ ngoài của Diệp Trần trông chẳng có tí uy hiếp nào nên bọn chúng đến trói cũng chẳng thèm, cứ thế áp giải cô lên xe rồi cho xe chạy đi.
Diệp Trần liên tục kiểm tra tình hình của Hướng Nam, sau khi xác nhận chắc chắn cậu ta không sao liền yên tâm đi theo đám người này tới chỗ của Inoue Junichiro.
Cô rụt rè hỏi: “Các ông là ai? Bắt tôi làm gì?”
“Bắt cô làm gì thì phải hỏi tiên sinh nhà cô.”
Người đàn ông ngồi cạnh cô trả lời: “Tiên sinh nhà cô đắc tội Inoue tiên sinh, nếu ông ta chấp nhận điều kiện của tiên sinh Inoue, cô mới có thể còn sống, bằng không…”
Gã đó cười gằn một tiếng: “Một cô gái đẹp thế này, chết thật khó coi.”
Diệp Trần rụt người lại, ra vẻ sợ hãi.
Giờ thì cô đã xác minh được, người bắt cô quả nhiên đúng là Inoue Junichiro.
Diệp Trần ngồi im không nhúc nhích, xe chạy rất lâu mới tới một biệt thự, cô được người ta dẫn vào đó.
“Ngồi xuống!”
Gã áp giải cô vào ấn cô xuống ghế sô pha. Diệp Trần ngoan ngoãn ngồi xuống đợi một lúc thì có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi từ trên tầng xuống.
“Lục thái thái.”
Người đàn ông gật đầu chào Diệp Trần, tự giới thiệu trước: “Tôi là Inoue Junichiro. Chuyến này mời cô tới đây là mong cô có thể giúp chúng tôi một chuyện.”
Diệp Trần cúi đầu, trông như sợ không nói nổi tiếng nào. Inoue Junichiro vẫy tay, người đứng hầu bèn quay số, ít phút sau, điện thoại được nối máy, đối phương đòi được gặp Lục Minh, lại thêm ít phút nữa, cuối cùng Diệp Trần cũng nghe thấy giọng Lục Minh: “Alo?”
“Lục tiên sinh,” Inoue Junichiro cầm lại ống nghe, đưa mắt nhìn Diệp Trần, tươi cười bảo, “Lục thái thái, nào, lại nói mấy câu với Lục tiên sinh đi.”
Nói xong, ông ta đưa ống nghe cho Diệp Trần, nheo mắt dặn: “Chớ căng thẳng, nói nhiều mấy câu đi.”
“A… A Minh…”
Diệp Trần run run gọi, làm bộ như rất sợ: “Anh đừng tới đây, em không sợ!”
Cả đám người đứng đó đều bật cười. Ở đầu bên kia, Lục Minh nghiêm mặt nghe tiếng cười trong ống nghe, im lặng giây lát rồi mới gọi thử: “Uyển Thanh?”
“A Minh…”
Diệp Trần khóc nức nở, đám người kia lại được một trận cười to.
Lục Minh: “…”
Anh ta nghĩ Diệp Trần đang nói thật, cô ấy thật sự không sợ.
Trước đây anh ta từng bị cô lừa thảm hại biết bao, anh ta tin mấy gã người Nhật này sẽ còn thảm hơn.
Tuy thế, Lục Minh vẫn lo lắng, anh bảo: “Anh sẽ tới ngay.”
Inoue Junichiro nghe được lời này thì có vẻ rất vui, lấy lại ống nghe, nói: “Cung nghênh quý ngài.”
Lục Minh gác điện thoại liền gọi ngay tới Hồng phủ tìm Hồng Sanh.
“Diệp Trần bị Inoue Junichiro bắt rồi.” Lục Minh nói ngay. Hồng Sanh ngẩn ra: “Không thể nào!”
Thân thủ như của Diệp Trần sao có thể bị bắt được?
“Không phải tôi đang thảo luận với ông mức độ chính xác của chuyện này, giờ tôi đang vội đi cứu người, bọn chúng rất có thể sẽ bàn điều kiện với tôi, đến lúc đó, có lẽ sẽ có xung đột, ông giúp tôi đưa người nhà Diệp Trần lên thuyền đi Hương Cảng, bến tàu Ngô Tùng, ám hiệu “nhớ quê”, đi ngay!”
“Khoan đã!” Hồng Sanh biết rõ Lục Minh không đùa, giọng nghiêm lại, “Cậu không được đi.”
Lục Minh nhíu mày, Hồng Sanh nói: “Quân Nhật đang tìm cớ để gây sự, cậu không được đi.”
“Ông cho là tôi không đi thì bọn chúng sẽ không gây chuyện sao?”
Lục Minh đáp rất bình tĩnh: “Hồng Sanh, muốn gán tội thì sợ gì không có lý do. Cho dù hôm nay tôi mặc kệ Tống… Diệp Trần, cho dù hôm nay Diệp Trần chết trong tay chúng, chúng ta nhẫn nhịn không truy cứu, ngày mai chuyện như thế này sẽ vẫn tiếp tục xảy ra, cho tới ngày mọi thứ bùng nổ.”
“Bọn chúng muốn kiếm chuyện thì không thiếu chuyện để kiếm, không phải Diệp Trần thì sẽ là người khác. Chiến tranh nhất định sẽ xảy ra, chúng ta không lý gì phải hy sinh uổng phí một sinh mạng.”
Hồng Sanh im lặng một hồi rồi mới trả lời: “Cậu nói thật đi, nếu hôm nay không phải Diệp Trần bị bắt mà là người khác, cậu có lựa chọn như vậy không?”
“Vẫn như vậy.”
Lục Minh đáp dứt khoát: “Nhưng nếu là Diệp Trần thì tôi nguyện chiến đấu quên mình.”
“Ta hiểu rồi.” Hồng Sanh thở dài, “Cậu đi đi.”
Lục Minh gật đầu: “Hồng gia, xin nhờ ông.”
Nói xong, Lục Minh gác điện thoại, ra lệnh cho người trong phủ lập tức kiểm kê các thứ, sắp xếp người ra bến tàu rồi dẫn người tới dinh thự của Inoue Junichiro.
Sau khi Lục Minh gác máy, Hồng Sanh cầm điện thoại, im lặng rất lâu.
Trương Hỉ đứng bên cung kính hỏi: “Thưa gia, giờ sao ạ?”
“Ta già rồi.” Hồng gia quay đầu nhìn Trương Hỉ, nụ cười có phần chua xót, “Không bốc đồng bằng bọn trẻ nữa.”
Nói đoạn, Hồng Sanh thở dài: “Đi đón người của Tống gia ra bến tàu Ngô Tùng đi. Ta đi tìm người.”
Giữa lúc Lục Minh và Hồng Sanh đều đang vội vã, Diệp Trần bị chúng nhốt vào địa lao.
Bọn chúng gần như không có chút cảnh giác nào với cô, đám người canh bên ngoài chỉ mải đánh bài, uống rượu, cãi nhau.
Có vài đứa uống hơi say, một đứa bảo bằng tiếng Nhật: “Con bé kia đẹp thật.”
Nghe vậy, Diệp Trần đang cò kè mặc cả mua đồ với Ba Tám liền đánh rơi cây đao trong tay xuống. Bọn kia cười khành khạch, đứa mới nói vừa nãy đứng dậy, đi tới gần địa lao, bắt chuyện với Diệp Trần. Diệp Trần giả vờ ngây ngô ngẩng đầu lên nhìn hắn. Thằng cha đó mở khóa rồi gọi: “Lại đây nào, em gái à, lại đây.”
Diệp Trần nhìn tên đó, sợ sệt hỏi: “Ông… thực sự muốn tôi qua đó chứ?”
“Lại đây đi.”
Gã vẫy tay gọi, Diệp Trần mỉm cười: “Vâng, tôi lại đây.”
Chú thích:
*Bến tàu Ngô Tùng (吴淞码头): Thượng Hải có hai con sông lớn là Ngô Tùng và Hoàng Phố. Bến tàu Ngô Tùng từng là một bến cảng lớn sầm uất thời đó.