Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 116: Luôn là mèo của cậu 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một con mèo nho nhỏ kiêu ngạo đứng trên mặt đất, yếu ớt kêu một tiếng: “Meo!”

Mèo con bị đoản hơi nên không kêu “meoooo” một tiếng thật dài như mèo trưởng thành được, thành ra lại có hơi giống cún con học kêu tiếng mèo meo, meo, meo.

Bạch Sùng lắc đầu, nghĩ xem có phải mình nghe nhầm rồi không. Mèo con đẩy đẩy chuôi đao, lại mở miệng một lần nữa: “Đao của anh, rớt này.”

“Diệp… Diệp Trần?!”

Cuối cùng Bạch Sùng cũng đã chắc chắn, anh ta ngồi xổm xuống, nhấc Diệp Trần lên bằng một tay, phấn khởi hỏi: “Em không chết?! Em không chết à?!”

“Bỏ tôi xuống!”

Diệp Trần cáu kỉnh. Bạch Sùng vội thả cô nàng xuống đất, nâng từng bàn chân lên kiểm tra: “Em có khỏe không? Không sao chứ? Sao tự dưng em lại biến mất vậy? Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết em có biết không?”

Diệp Trần cau có giơ từng bàn chân lên cho anh ta kiểm tra. Cửa căn cứ mở, Trần Lâm chạy tới chỗ Bạch Sùng.

Trần Lâm vừa thấy Diệp Trần liền giật mình: “Ôi, Bạch Tiểu Trần, sao mày lại ở đây?”

Nói đoạn, Trần Lâm liền định bế Diệp Trần lên. Bạch Sùng nhanh tay lẹ mắt ôm ngay Diệp Trần vào lòng, cảnh cáo anh ta: “Không được chạm vào!”

“Sao đấy?”

Trần Lâm thắc mắc: “Mèo không phải là để người ôm hay sao?”

Diệp Trần meo một tiếng phản đối. Bạch Sùng đáp: “Mèo của tôi chỉ mình tôi được ôm!”

“Hồi trước không phải cậu vẫn cho tôi ôm đấy thôi!” Trần Lâm càng thấy khó hiểu hơn, “Hồi ở trên xe, tôi còn ôm nó ngủ nữa.”

Mặt Bạch Sùng lập tức biến sắc, muốn đánh người lắm rồi, nghẹn họng một hồi chỉ rặn ra được một câu: “Tôi nói không cho ôm là không cho ôm!”

“Vâng vâng vâng.” Trần Lâm giơ tay đầu hàng, “Không ôm, tôi không ôm mèo của cậu. Đánh nhau cả đêm rồi, về nghỉ một lát đi.”

Bạch Sùng hơi thả lỏng người ra một chút, ôm chặt Diệp Trần, lại sợ chặt quá, cơ bắp gồng lên, che chở cho Diệp Trần, đi vào trong căn cứ.

Vừa bước vào, Bạch Sùng liền nhìn thấy hai bên đường đứng đầy người. Mọi người đổ ra chào đón, vỗ tay, cứ như thể đón một người anh hùng khải hoàn trở về.

Đơn thương độc mã diệt mấy ngàn zombie chẳng lẽ không phải là anh hùng?

Có Bạch Sùng ở đây có nghĩa là căn cứ hết sức an toàn. Ai nấy đều vui mừng vì có được người mang ba hệ dị năng, hi vọng giới cầm quyền có thể giữ anh ta ở lại dù bất cứ giá nào.

Dương Quốc Vĩ đứng ở cuối đường, vẻ mặt xúc động, vừa thấy Bạch Sùng tới liền đứng dậy trước, cầm tay Bạch Sùng, giọng run run: “Thật không dễ… Chàng trai trẻ à, thật không dễ cho cậu!”

“Dương thị trưởng,” Trần Lâm thò đầu ra từ sau lưng, “Bạch ca mệt rồi, để cậu ta ngủ một giấc đi.”

“Được được được.” Dương Quốc Vĩ lập tức gật đầu, tỏ vẻ hết sức thân thiết, “Chàng trai trẻ à, cứ ngủ một giấc thật ngon, có cần gì thì cứ nói với chúng tôi.”

“Cũng không cần gì cả…” Bạch Sùng ngượng ngùng trả lời, nghĩ rồi lại bỗng nhớ ra, “À, có cá cơm khô không ạ?”

Nụ cười của Dương Quốc Vĩ cứng lại trên mặt, giờ này muốn tìm được cá cơm khô cũng không dễ. Ông ta nhìn con mèo trong lòng Bạch Sùng, con mèo này bỗng dưng xuất hiện, xem thái độ của Bạch Sùng thì nhất định là nó có lai lịch không vừa. Dương Quốc Vĩ không dám sơ sót, đành phải nói: “Để tôi cho người tìm xem.”

“Cám ơn.” Bạch Sùng rụt rè gật đầu, “Tôi sẽ lấy đồ để đổi.”

Bạch Sùng được mọi người đưa tới chỗ một căn biệt thự, so với diện tích bình quân đầu người chưa tới 2.5m² của căn cứ thì căn biệt thự này đúng là xa hoa.

Trần Lâm đưa Bạch Sùng tới biệt thự, mang theo đồ đạc vào, không ngừng lảm nhảm: “Kẻ mạnh có đãi ngộ của kẻ mạnh. Nhờ hưởng sái của cậu nên tôi mới được ở trong này. Sau này chuyện lớn chuyện nhỏ gì của cậu, tôi đều gánh vác giúp cậu hết. Cậu có muốn đi tắm không? Đưa mèo cho tôi.”

Vừa nghe tới câu này, Bạch Sùng lập tức trở nên căng thẳng, ôm Diệp Trần lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Trần Lâm: “Anh đừng hòng cướp mèo của tôi!”

Trần Lâm: “…”

Chắc anh ta gặp phải một tên thần kinh mất rồi.

“Vâng vâng vâng.” Trần Lâm giơ tay lên, “Tôi không cướp mèo của cậu. Nhưng mà cậu muốn đi tắm thì cũng phải thả mèo xuống chứ?”

Vừa nghe đến tắm, Diệp Trần lập tức xù lông, cào ngay một phát. Bạch Sùng bị đau, lỏng tay ra, Diệp Trần liền nhảy xuống, nhảy phắt lên trên nóc tủ, thái độ kiểu ta tuyệt đối không xuống đâu.

Bạch Sùng ôm miệng vết cào, ai oán bảo: “Tôi đâu có định mang em đi tắm đâu, em có thể đừng kích động như vậy không?”

Diệp Trần không nói gì, thờ ơ nhìn hai kẻ bên dưới. Bạch Sùng thở dài: “Tôi đi tắm đây, em đừng chạy lung tung.”

Nói xong, Bạch Sùng liền đi vào phòng tắm.

Bạch Sùng vừa đi, Trần Lâm liền sán tới gần tủ, kêu “meo meo” mấy tiếng dụ Diệp Trần: “Mèo con à, Bạch Tiểu Trần ơi, xuống đây cho anh ôm điii…”

Diệp Trần phớt lờ anh ta, cúi đầu liếm liếm bàn chân.

Trần Lâm ngẫm nghĩ một hồi, lấy cá cơm khô trong không gian ra.

“Mèo con, ôm một cái thôi, lát anh cho mày ăn cá cơm khô!”

Trần Lâm nói xong liền cảm thấy mình cũng hóa thành thằng ngốc chẳng khác gì Bạch Sùng, tự dưng đi nói chuyện với một con mèo. Nghĩ rồi, anh ta liền lắc lắc cá cơm khô dụ Diệp Trần. Mùi cá cơm khô thơm thơm làm cánh mũi Diệp Trần phập phồng. Cô cố ngăn mình không được bổ nhào tới, tao nhã nhảy xuống, giẫm lên đầu Trần Lâm, công cá cơm khô trong tay Trần Lâm đi, nhảy xuống sô pha ngồi ăn.

Trần Lâm chạy lại, tranh thủ lúc Diệp Trần đang ăn cá cơm khô liền vuốt vuốt lông, vừa vuốt vừa phấn khích kêu lên: “Đúng là mèo! Đáng yêu thật! Lâu lắm rồi mới lại thấy mèo!”

Diệp Trần mặc kệ anh ta. Trần Lâm lấy cuộn len trong không gian ra, lắc lắc trước mặt Diệp Trần: “Có muốn chơi cái này không?”

Ngu ngốc.

Diệp Trần quay đầu đi, tiếp tục ăn cá. Trần Lâm quay sang theo, cầm gậy trêu chọc mèo khều cô: “Cái này thì sao?”

Đần độn.

Diệp Trần lại quay đầu đi một lần nữa.

5a2a4f61N58591121

5aa891e4N150053d0

Trần Lâm lại ngẫm nghĩ một hồi, lấy bút laser ra tính chơi với Diệp Trần như kiểu anh ta từng thấy trong video.

10474165_catlaserpointer_thumb

Diệp Trần ăn hết cá cơm khô, nhìn thấy bút laser liền biết ngay Trần Lâm định làm gì, lập tức nổi cáu, cào ngay một phát lên mặt Trần Lâm, giận dữ kêu một tiếng: “Meo!”

Ngươi tưởng bố là đồ ngu sao?!

Nhưng mà một tiếng meo đầy giọng trẻ con kia, cho dù bị cào mặt, Trần Lâm vẫn đắm chìm trong sự đáng yêu của nó, ôm mặt bảo: “Đáng yêu quá. Kêu thêm tiếng nữa đi.”

Diệp Trần: “…”

Nói xong, Trần Lâm liền cầm hai bàn chân nhỏ của cô hôn: “Moaaaa…”

Còn chưa hôn được, một người một mèo liền nghe thấy tiếng quát to: “Anh đang làm gì đấy!”

Trần Lâm vừa ngẩng đầu lên liền ăn ngay một chiếc dép lê bay tới đáp vào mặt, lệch cả người. Bạch Sùng quấn khăn tắm quanh nửa người dưới, nhảy lò cò lại nhặt dép, sốt ruột hỏi: “Hắn không làm gì em chứ? Có phải hắn định ăn hiếp em không?”

“Trần Lâm,” Bạch Sùng quay đầu lại, nhặt dép lê, phẫn nộ lên án, “ngay cả một con mèo anh cũng không buông tha! Đồ cặn bã!”

Trần Lâm choáng váng, còn chưa kịp nói gì đã thấy Bạch Sùng hùng hổ mang Diệp Trần đi mất.

Diệp Trần nằm trong lòng Bạch Sùng liếm móng vuốt, liếc mắt nhìn lại, giống như đang nói: Ngu ngốc.

Bạch Sùng ôm Diệp Trần về phòng, đặt cô xuống giường, đi tìm quần áo. Diệp Trần nhận ra hình như Bạch Sùng đang giận, liếm liếm chân bảo: “Anh giận gì thế?”

Bạch Sùng cứng người, lấy áo ngủ ra, hậm hực bảo: “Em tự kiểm điểm đi.”

“Kiểm điểm gì chứ?”

Diệp Trần nhíu mày: “Tôi làm anh mất mặt lắm sao?”

Bạch Sùng vốn đang định xin lỗi, nghe nói vậy liền nghẹn lời, vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại, thay đồ xong đi ra, bế Diệp Trần vào nhà tắm.

“Anh làm cái gì thế!”

Diệp Trần hét toáng lên. Bạch Sùng không nói gì, dùng dị năng hệ thực vật của mình biến ra dây mây, trói cứng tứ chi của Diệp Trần lơ lửng giữa không trung, dội nước lên lông cô.

“Trả thù! Anh trả thù tôi!”

Diệp Trần gào lên: “Bạch Sùng, đồ khốn, sao anh dám trả thù tôi như vậy! Sao anh dám dùng loại cực hình này tra tấn tôi! Đồ vô lương tâm! Anh @#%%…”

Một tràng dài các lời mắng chửi tuôn ra từ miệng Diệp Trần. Bạch Sùng nhếch môi, càng nghe càng tức.

Diệp Trần đã dùng quá nhiều sức nên ngay cả hình người cũng không biến nổi, càng miễn bàn tới chuyện phản kháng. Cuối cùng, tới lúc bộ lông sạch sẽ được sấy khô, nửa câu cô cũng không nói nổi, cảm thấy tinh thần mệt mỏi, tôn nghiêm bị xâm phạm.

Cô không mắng chửi, cũng không phản kháng nữa, chẳng qua lúc Bạch Sùng ôm cô, cô liền nhảy xuống, nằm co ở một góc sô pha.

Bạch Sùng nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, không nhịn được bảo: “Chẳng qua chỉ là tắm rửa một chút…”

Diệp Trần lừ lừ nhìn anh ta một cái, nằm cuộn trong sô pha.

Sofa kê dựa gần cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, Diệp Trần nhìn ánh trăng, trông như thể sắp sửa hóa sói, hú lên một tiếng đến nơi. Bạch Sùng thở dài: “Được rồi được rồi, xin lỗi em.”

“Cút.”

Diệp Trần lạnh lùng mở miệng. Bạch Sùng cũng cáu, cười lạnh bảo: “Được được được, tôi cút, em giỏi, em giỏi nhất. Cứ nằm đó ngủ một mình đi, lạnh chết em đi!”

Nói xong, Bạch Sùng liền lên giường, ngủ.

Diệp Trần nhìn ánh trăng, cảm giác nước mắt sắp trào ra.

Trước kia, nhân vật phản diện tốt biết bao, sao giờ lại không nghe lời cô nữa vậy? Biết rõ cô không thích tắm còn cứ ép cô phải tắm. Giờ cô giận cũng không chịu dỗ cô.

Vừa rồi vốn cô đã định sẽ tha thứ cho anh ta rồi, chỉ cần anh ta nói thêm một câu nữa thôi là được.

Thế nhưng, một câu anh ta cũng không chịu nói thêm.

Chắc có lẽ vì cô là mèo, trong lòng anh ta chẳng yêu cô là bao…

Diệp Trần càng nghĩ càng thấy tủi thân, là minh chứng tiêu biểu cho cái gọi là diễn biến tâm lý “nửa giờ đồng hồ sau khi cãi nhau với tôi, bạn gái tôi nghĩ những gì”.

Từ chỗ “anh ta dám ép trẫm tắm rửa” nhanh chóng biến thành “anh ta không thương tôi, hai chúng tôi không hợp nhau, chắc không nên ở bên nhau nữa”.

Diệp Trần đau lòng ngủ thiếp đi.

Chờ Diệp Trần ngủ say, Bạch Sùng mở mắt, lặng lẽ rón rén xuống giường, bế Diệp Trần về giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, cúi đầu hôn cô, thì thầm bảo: “Tiểu Bá Vương.”, rồi đi ngủ.

*Bá Vương: vốn là tên hiệu của Hạng Vũ, nay dùng để gọi những người ngang ngược, thô bạo.

Ngủ một mạch tới sáng, có người gọi cửa đánh thức Bạch Sùng. Bạch Sùng sợ làm Diệp Trần tỉnh giấc nên vội chạy đi mở cửa. Vừa mở cửa, anh ta liền trông thấy vợ chồng Bạch Nguyên đứng ở cửa.

“Chờ một chút.” Bạch Sùng đóng cửa, đi thay đồ rồi quay trở lại phòng khách dưới nhà.

Bạch Sùng vừa vào phòng khách, mẹ cậu ta liền nhào tới: “Con ơi! Con không sao chứ? Vẫn ổn chứ?”

Bạch Sùng sững người, mẹ cậu ta ôm cậu ta khóc đứt hơi.

Bạch Sùng đỡ bà đi sang một bên, từ tốn bảo: “Ngồi trước đã ạ.”

Thái độ bình tĩnh của anh ta khiến vợ chồng Bạch Nguyên cảm thấy bất an. Sau khi mọi người đã ngồi ổn, Bạch Nguyên mới rụt rè mở lời: “Tiểu Sùng, lúc đó, cha mẹ…”

“Tôi chỉ có một câu hỏi thôi.” Bạch Sùng giơ tay ngắt lời họ. Bạch Nguyên im lặng, ngơ ngác nhìn Bạch Sùng. Bạch Sùng cười nhếch mép đầy mỉa mai: “Hai người là cha mẹ ruột của tôi sao?”

Tác giả có chuyện muốn nói: 【mẩu truyện nhỏ】

Độc giả: “Tôi xin phỏng vấn một chút, sau khi cãi nhau thì hai người nghĩ những gì?”

Bác sĩ: “Còn phải xem vì sao cãi nhau.”

Độc giả: “Ví dụ như… anh bảo cô ấy nấu mì sợi khó ăn?”

Bác sĩ: “À, vậy thì đợi cô ấy bình tĩnh một chút rồi nói lại cho cô ấy biết, thực sự khó ăn, không nói dối tí nào.”

Mặc Thư Bạch: “…”

Độc giả: “Thư Bạch, cô thì sao?”

Mặc Thư Bạch: “À, thì đầu tiên sẽ nghĩ sao EQ tên này thấp như thế, khen nịnh một câu cũng không biết. Sau đó sẽ nghĩ chỉ vì một bát mì sợi mà anh ta cãi nhau với tôi, thật là quá đáng. Rồi lại nghĩ, yêu một người sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy đều tốt, vậy mà anh ta lại thấy mì sợi tôi nấu khó ăn, chuyện này nói lên điều gì? Nói lên anh ta không thương tôi! Cho dù không phải không thương tôi thì cũng chứng tỏ hai chúng tôi không hợp…”

Bác sĩ: “Được rồi, đủ rồi, đừng nghĩ nữa, sau này để anh nấu cơm.”

Mặc Thư Bạch: “Được. Cám ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.