Diệp Trần nhảy khỏi thành, phóng về phía quân đoàn zombie đang chầm chậm dịch chuyển. Cùng lúc đó, con nhện mắt đỏ kia dường như cảm nhận được sát khí của Diệp Trần, nó cũng điên cuồng vọt tới chỗ cô, mang theo tinh thần quyết đấu.
Trường đao trong tay Diệp Trần tuốt ra khỏi vỏ, nhảy vào giữa bầy zombie, lưỡi đao chém ngọt như bổ dưa thái rau, đám zombie xung quanh gục ngã thành từng đống. Diệp Trần bình thản nhìn chằm chằm vào con nhện khổng lồ kia, không hề sợ hãi. Con nhện khổng lồ đẩy đám zombie quanh mình ra, phi nhanh tới.
Hai bên giao đấu, Diệp Trần bổ một đao, con nhện khổng lồ nghênh đòn trực diện, phun nọc độc tới!
Diệp Trần nhảy sang bên, đại đao tấn công về phía chân nhện.
Chất dịch nhơm nhớp phun tung tóe. Diệp Trần tiếp tục nhảy sang bên, đồng thời trường đao trong tay xoay vòng, thu hoạch một loạt đầu zombie cô giẫm lên.
Mặc dù nhện khổng lồ cùng hung cực ác nhưng động tác còn xa mới nhanh nhẹn bằng Diệp Trần. Dương Thu và Nghiêm Uy đứng trên cao quan sát, thấy Diệp Trần tới tới lui lui, vẻ mặt Dương Thu trông khá là nhăn nhó: “Nhìn Diệp tỷ đánh nhện như vậy lại làm em nhớ tới chuyện hồi em còn nhỏ.”
“Hồi nhỏ cậu làm sao?”
Nghiêm Uy móc một điếu thuốc ra châm lửa, nhìn bầy zombie đang dịch chuyển, chờ đợi chỉ thị của cấp trên.
Dương Thu nhăn mặt: “Con mèo hàng xóm chuyên gia đánh chó nhà em như thế!”
Mặc dù trong phim hoạt hình toàn là chó đuổi theo đánh mèo, nhưng thực tế thì, nếu không phải là con người cố ý can thiệp, căn bản toàn là mèo đi trêu chó trước. Nhảy từ tường cao xuống, tát ngay một vuốt rồi nhanh chân đào tẩu, chó chỉ còn biết nổi điên chạy theo đằng sau.
Diệp Trần đánh nhau với con nhện kia cũng theo kiểu gần gần như thế.
Tuy không có một chỗ cao để nhảy xuống nhưng động tác của Diệp Trần rất nhanh nhẹn, nhảy hết từ người con zombie này sang người con zombie khác, chặt một chân rồi lại nhảy ra xa. Tới lúc cô chặt hết tám chân, con nhện khổng lồ nằm lật ngửa, không còn công kích gì được nữa.
Diệp Trần nhìn chằm chằm vào cặp mắt đỏ tươi của nó, nó không còn chân, liều mạng giãy dụa trên nền đất, nhưng cũng giống như một con rùa không có bốn chân, căn bản không có đường sống nào cho nó.
Diệp Trần đang định động thủ thì bỗng nghe nó rên lên một tiếng.
Sau đó, cô cảm nhận được có thứ gì đó chấn động ở phía xa xa. Trực giác mách bảo chuyện chẳng lành, Diệp Trần cắm phập trường đao vào mình nhện, sau đó hộc tốc chạy thẳng một mạch về căn cứ.
Không còn bị Diệp Trần thu hút, lũ zombie tập trung dồn sức tiến công về phía căn cứ, tốc độ nhanh hẳn lên, theo sát ngay đằng sau Diệp Trần.
Không biết bọn zombie này bị làm sao mà con nhện kia vừa chết, khả năng hành động của bọn chúng liền tốt hẳn lên.
Vậy nên cảnh mọi người nhìn thấy là, một mình Diệp Trần, theo sau là một bầy zombie đông đảo, chạy như điên về phía căn cứ.
Dương Thu hít sâu một hơi. Điếu thuốc của Nghiêm Uy rớt xuống. Diệp Trần hô to: “Nổ súng nổ súng!”
“Nổ súng đi, mẹ kiếp!”
Nghiêm Uy lập tức chạy lên tuyến đầu nả đạn, bắn pháo.
Diệp Trần nhảy lên tường thành, tay người biến thành móng vuốt mèo cào lên mặt tường thành, nhanh tay trèo lên.
Lên tới nơi, cô quay lại nhìn lũ zombie, nhíu nhíu mày: “Có phải bọn chúng vừa dị biến không?”
“Có vẻ vậy.”
Dương Thu gật đầu, vẻ mặt nặng nề.
Đám zombie đồng tâm hiệp lực xô cửa thành. Điểm trí mạng của zombie nằm ở đầu, trừ chỗ này ra, tấn công bất kỳ chỗ nào khác cũng đều vô dụng, cho dù là bị mưa bom bão đạn cày nát cũng không ăn thua mấy. Nhưng mà, giá của một cây súng tự động tương đối cao, Diệp Trần không mua được nhiều.
Cô nhíu mày nhìn lũ zombie, lập tức ra chỉ thị: “Dẫn một nhóm người có dị năng cùng tôi ra cửa thành bày lưới điện.”
Zombie đồng tâm hiệp lực xô như vậy, cửa thành khó mà giữ vững.
Giữa lúc này, rặng núi đằng xa lại ngầm rung lên khiến trong lòng Diệp Trần vô cùng bất an.
Cô mua thêm một loạt súng laser cường lực, định bố trí toàn bộ ở cửa thành, hình thành lưới laser đan xen, zombie lên con nào, cắt con đó.
Súng laser vô cùng đắt đỏ, bỏ tiền ra mua chúng xong, cho dù mang tâm tính loài mèo, Diệp Trần cũng vẫn cảm thấy xót ruột vô cùng. May mà cô đã đi nhiều thế giới, đã là hội viên cấp cao của trang mua sắm, được tính tỉ lệ chiết khấu cao, ở những thế giới trước, cô cũng cực kỳ tiết kiệm, cho nên mới có được khối tiền khổng lồ như hiện giờ.
Cô dẫn một nhóm người có dị năng, mỗi người khiêng một súng laser, buộc dây thừng, thả người nhảy xuống giữa bầy zombie.
Diệp Trần và nhóm người dị năng đứng tạo thành một vòng tròn, bảo vệ cho nhau, lùi dần lại về phía cửa thành.
Nhóm Diệp Trần dùng vũ khí và cơ thể của chính mình để tạo ra một không gian cách ly cho vài người khác lắp đặt súng laser.
Đúng lúc này, bỗng có mười mấy tiếng gào thét tương tự với tiếng kêu của con nhện khổng lồ vừa rồi. Mọi người lập tức biến sắc. Trong tai nghe của Diệp Trần là giọng nói run rẩy của Dương Thu: “Diệp tỷ… Nhện cấp bốn, mười ba con, đang đi về phía chị…”
Diệp Trần lặng thinh không trả lời.
Mười ba con nhện kia nếu thực sự tiếp cận được căn cứ thì thực sự là một mối uy hiếp quá lớn. Nhất là hơn hai mươi người có dị năng của họ giờ lại đang bận trang bị súng laser cho cửa thành.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đáp: “Biết rồi.”
Nói xong, cô dặn dò người đứng bên một tiếng rồi nhảy lên người đám zombie, quan sát vị trí của bầy nhện, xách đao lao về phía đó.
Song phương nhanh chóng giáp mặt. Bầy nhện này rất có kỷ luật, dùng mạng nhện vây Diệp Trần lại. Diệp Trần nhảy tới nhảy lui, động tác của bọn chúng rất nhanh, số lượng lại đông. Diệp Trần chỉ còn nước tránh né liên tục không ngừng nghỉ, chưa được bao lâu, thể lực đã bắt đầu có dấu hiệu cạn kiệt.
Cô gian nan mãi mới giết được bốn con, cơ thể đã bắt đầu thấm mệt.
Lúc này, Bạch Sùng đã chọn xong người, cho họ uống thuốc có tẩm máu của anh ta.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau mười phút, những người này ắt có thể tiến hóa thành người có dị năng.
Trong số thuốc này, có viên có máu của anh ta, có viên không có, để tránh để lộ ra chuyện anh ta có cách đạt tỷ lệ chuyển hóa một trăm phần trăm, tránh quá gây ấn tượng, có vẻ giống như một thứ thuốc bình thường.
Bạch Sùng để những người này lại, leo lên tường thành. Tâm tình anh ta đang khá tốt, mỉm cười hỏi: “Diệp Trần đâu rồi?”
Dương Thu đưa tay chỉ. Bạch Sùng nhìn thấy ở đằng xa có một cái kén trắng khổng lồ như một con nhộng.
Bạch Sùng thắc mắc: “Gì kia?”
Dương Thu cúi đầu: “Chị dâu.”
Bạch Sùng: “!!!”
Vừa dứt lời, Dương Thu liền thấy Bạch Sùng nhảy xuống, hô to về phía đó:
“Tôi tới rồi đây! Diệp Trần! Em phải kiên trì trụ vững! Tôi tới đây!”