Elter nhìn chăm chú vào anh ta, cái nhìn đầy châm biếm.
Kiếp trước, Kyle cũng từng nói y như vậy, có điều là Kyle diễn trò hơn nhiều, hắn cầm tay vị hôn thê của cậu ta, đôi mắt rưng rưng, đau khổ cầu xin được thành toàn cho.
Elter không bao giờ chịu cúi đầu như vậy, cậu ta chỉ lạnh lùng nhìn Kyle: “Sao, không chịu à? Không phải anh đã nói không để ý chuyện cô ấy có tình nhân sao?”
“Nhưng tôi chưa từng nói không để ý chuyện cô ấy rời xa.”
Elter: “…”
Đáp án này thật là quá bất ngờ.
Elter choáng đờ cả người, một lúc lâu sau mới hỏi ra lời: “Vậy nên, ý của anh là, anh không để ý chuyện vợ mình yêu đương vụng trộm với tôi hả?!”
Kyle không nói gì, có vẻ như đang giằng xé, Elter bật cười mỉa mai: “Kyle à, anh đúng là đồ nhu nhược. Anh không để ý nhưng tôi để ý.”
Nói xong, Elter đứng lên, lạnh lùng bảo: “Người phụ nữ của tôi thì là người của tôi, kể cả trên danh nghĩa, cũng không thể là của người khác. Anh thấy không thể giải trừ hôn ước này, tôi giúp. Mai, tôi sẽ đến nhà của gia tộc Harris của anh, anh cứ việc nói với bên ngoài là tôi cướp Diệp Trần.”
“Anh đã hỏi ý cô ấy chưa?” Kyle bỗng nhiên hỏi. “Cô ấy đồng ý chứ?”
Elter im lặng. Kyle như thể bỗng nhiên tìm lại được dũng khí, ngẩng phắt đầu lên: “Nếu cô ấy không đồng ý, tôi đây từ chối!”
“Nếu cô ấy đồng ý thì sao?”
“Cô ấy đồng ý…” Kyle sững người, sau đấy nở nụ cười chua chát, “cô ấy… sao cô ấy có thể đồng ý chứ?”
Cô ấy đã từng nói cô ấy là vị hôn thê của anh ta, đã từng nói sẽ luôn luôn đối tốt với anh ta.
Những chuyện đã qua hiện về trong trí nhớ của Kyle, chặng đường cùng nhau đến đế đô, cảnh tượng cô giúp anh ta cứu Yin. Cô chưa bao giờ oán hận, chưa bao giờ nói nửa câu hối tiếc.
Hình ảnh cô vì cứu Yin mà bị người ta đánh đến mặt mũi máu me be bét trên sàn đấu bỗng vụt qua trong đầu anh ta, để lại một nỗi đau nhói lòng.
Cô đã từng yêu anh ta như vậy… Là anh ta đã phụ lại tình cảm của cô.
Anh ta đã phụ lòng cô, mắc nợ cô. Vậy nên những lúc cô và Elter ở bên nhau, những lúc họ ngọt ngào, gắn bó, cho dù khó chịu, cho dù phẫn nộ, anh ta vẫn không hề nói ra, cho đến tận giây phút này…
Cho đến tận giây phút Elter muốn cắt đứt sợi dây ràng buộc giữa hai người họ, Kyle bỗng nhiên hiểu ra, anh ta không thể chấp nhận.
Anh ta không thể chấp nhận việc Diệp Trần bước ra khỏi thế giới của anh ta, hoàn toàn cắt đứt mọi mối liên hệ giữa hai người.
Anh ta là vị hôn phu của cô ấy, họ nên ở bên nhau, nhất định sẽ ở bên nhau.
Kyle xiết chặt nắm đấm, dưới nụ cười mỉa mai của Elter, anh ta nghiêm túc nói: “Tôi đi hỏi cô ấy.”
“Nếu cô ấy đồng ý… tôi sẽ chúc phúc cho cô ấy. Nếu cô ấy không đồng ý,” cái nhìn của Kyle đầy ắp lòng kiên định, “Elter, tôi và cô ấy sẽ bắt đầu lại một lần nữa.”
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi thích cô ấy, yêu cô ấy, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô ấy, vậy nên hãy cách xa cô ấy ra!”
Nghe đến những lời này, Elter phì cười thành tiếng, Kyle cuối cùng cũng hiểu rõ lòng mình, anh ta lao ra ngoài, chạy sang phòng Diệp Trần, gõ cửa dồn dập: “Trần, tôi có lời muốn nói với em! Trần! Em mở cửa đi!”
Diệp Trần ngẩn người, cô và Ba Tám bốn mắt nhìn nhau.
“Anh ta uống nhầm thuốc à?”
“Không,” Ba Tám nói rất nghiêm túc, “tôi nghĩ là do công lao của Elter.”
Diệp Trần ngờ vực ra mở cửa, Elter đã quỳ sẵn một gối dưới đất, ngước lên nhìn cô, nghiêm túc nói: “Trần, tôi cầu hôn em.”
Diệp Trần: “…”
Elter từ từ đi tới, nghiêng người dựa vào lan can hành lang, cười đến là ngứa mắt.
“Đồng ý đi,” cậu ta hếch cằm, “không phải thích anh ta lắm hay sao? Vậy đồng ý đi chứ.”
Diệp Trần không nói gì, cô cảm thấy hơi khó tiêu.
Kyle nghiêm túc nhìn cô đầy chờ mong. Diệp Trần từ tốn hỏi: “Kyle, anh đã nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi,” Kyle gật đầu, “tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không thể để mất em.”
“Nhưng hiện tại, tôi không đủ thích anh.” Diệp Trần nhìn xuống, Elter cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của hai người.
Kyle cứng người.
Nếu là trước đây, nhất định Diệp Trần sẽ nhận lời anh ta.
Cô ấy đã từng thích anh ta như vậy. Là anh ta đã mài mòn hết tình yêu của cô, Elter đối xử với cô quá tốt, tại sao cô phải chọn anh ta chứ?
Nhưng mà không cam lòng.
Thực sự… không cam lòng.
Rõ ràng là vị hôn thê của anh ta, rõ ràng là thích anh ta, tại sao lại bị người khác cướp mất?
Kyle cụp mắt nhìn xuống, nghiêm túc nói: “Nhưng em có thể thử thích tôi một lần nữa. Diệp Trần, tôi sẽ nỗ lực để em thích tôi.”
“Kyle, anh biết không,” Diệp Trần tựa vào cạnh cửa, nghe thấy Kyle bảo muốn thay đổi vì mình, sự ấm ức trong lòng bao lâu nay bỗng trào hết ra ngoài, “tôi cực kỳ ghét cái kiểu làm người tốt của anh, mỗi lần anh làm ra chuyện tốt đẹp gì xong là tôi lại phải tới đi dọn dẹp, giải quyết cái cục diện rối rắm anh gây ra. Anh chưa từng lo lắng cho tôi, vì giúp người khác mà anh đem hết tiền của chúng ta cho người khác rồi để cho tôi bị đói bụng.”
“Tôi cũng cực kỳ ghét anh đa tình, cô gái nào gặp anh cũng thích anh… Anh khoan hẵng nói, tôi biết, anh không thích người ta, anh chỉ đơn thuần là đối tốt với các cô ấy, nhưng tôi không chấp nhận được. Tôi rất ghét người đàn ông của mình với cô gái nào cũng đối tốt, tôi cũng cực kỳ ghét người đàn ông của mình không biết giữ khoảng cách với những phụ nữ khác.”
“Anh nói anh muốn dâng hiến cả đời mình cho sự nghiệp, tôi hiểu, tôi ủng hộ nên tôi bỏ qua.” Diệp Trần thở dài, Kyle sốt sắng muốn nói, Diệp Trần đã lại tiếp: “Anh nói anh muốn làm tôi thích anh, vậy tôi hỏi anh, Kyle, anh có đồng ý cùng tôi rời khỏi đây không?”
Elter ngẩng phắt đầu lên, nhìn Diệp Trần đăm đăm.
Diệp Trần không để ý đến Elter, chỉ chăm chú nhìn Kyle, nghiêm túc hỏi: “Anh có bằng lòng vì tôi từ bỏ ước mơ, không làm kỵ sĩ nữa không?”
Kyle ngẩn ngơ, không nói nổi tiếng nào.
Diệp Trần tự vò đầu mình, đưa mắt nhìn xuống: “Anh nghĩ cho kĩ đi rồi cả trả lời tôi.”
Kyle im lặng, nghiêm túc suy nghĩ, từ từ đứng dậy, quay về phòng mình. Diệp Trần không muốn gặp Elter, chui lại vào phòng, không ngờ đối phương lại dùng tay chặn cửa, cúi xuống hỏi.
“Cô muốn đi đâu?”
“Gì?”
“Cô muốn dẫn hắn ta đi đâu?”
Giọng Elter xám xịt, Diệp Trần ngây ra giây lát mới hỏi ngược lại: “Liên quan gì tới anh? Tôi dẫn anh ta về quê, được chưa?!”
“Không làm kỵ sĩ nữa?” Elter lạnh lùng hỏi. Diệp Trần đi vào trong phòng, gấp quần áo, bực bội đáp: “Ngày nào anh cũng muốn giết Kyle, tôi không dẫn anh ta đi thì ở đây để chịu chết à?”
“Cô quan tâm hắn vậy cơ à?!” Elter cao giọng. “Ngay cả kỵ sĩ cũng không làm nữa sao? Tôi muốn giết hắn chứ có phải cô đâu, sao cô phải che chở hắn như vậy?!”
“Elter,” Diệp Trần xoay người lại, nghiêm túc nhìn đối phương.
“Tôi không muốn giấu diếm anh, không muốn che đậy mục đích thực sự của mình, giờ, tôi sẽ thẳng thắn nói chuyện đây.”
Diệp Trần đứng dậy, đi đến trước mặt Elter đang nổi nóng, nghiêm túc nhìn đối phương: “Tôi thích anh, tôi muốn cưới anh, tôi muốn hẹn hò với anh. Tôi thích cảm giác lúc chúng ta ở bên nhau, tôi rất muốn, rất hy vọng, có thể sống yên ổn suốt đời.”
Được nghe những lời này, Elter mặc dù vẫn cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, băng giá nhưng khóe mắt đuôi mày lại bất giác trở nên nhu hòa, cậu ta đánh mắt nhìn đi chỗ khác: “Cô đừng hòng dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc tôi, tôi không thích cô, cô nói với tôi điều này cũng vô dụng thôi.”
“Tôi biết.” Diệp Trần cười hơi buồn bã. “Nhưng tôi vẫn muốn nói. Có lẽ tôi không thích anh đến vậy nhưng mà tôi thực sự thích cảm giác yên bình mà anh cho tôi. Có điều, tôi có một *beep****”
Diệp Trần muốn nói cho anh ta biết mình có một nhiệm vụ nhưng mà lại phát hiện ra, không thể nói tiếng nào được.
Elter nhíu mày: “Cô có một cái gì?”
“Tôi có một *beep****”
“Cô còn *beep* một lần nữa,” Ba Tám thong thả nói, “hệ thống sẽ phạt cô. Ví dụ như giật điện, trừ điểm tích lũy.”
Diệp Trần: “…”
“Cô không thể tùy tiện tiết lộ thân phận thực sự của cô cũng như các tin tức có liên quan đến hệ thống. Nói, viết hay ám chỉ đều không được. Cho dù đối phương hiểu được cũng sẽ bị xóa trí nhớ ngay, đừng phí công nữa.” Ba Tám hút một hơi thuốc. “Thật là, chẳng biết được huấn luyện cái kiểu gì, chút kiến thức căn bản ấy mà cũng không biết.”
Diệp Trần: “…”
Chẳng phảicô là do nó huấn luyện hay sao?!!
Sắc mặt Diệp Trần rất khó coi. Elter nhìn cô: “Đến cùng là cô muốn nói gì?”
“Tóm lại là tôi phải bảo vệ Kyle.” Diệp Trần nghiêm túc nói. “Vậy nên xin anh hãy buông bỏ thù hận. Tôi không phải vì bảo vệ Kyle mới hẹn hò với anh, Elter ạ,” Diệp Trần dịu dàng nhìn đối phương, “tôi thực sự thích anh.”
Ba Tám: “Không cảm xúc, chỉ số tình cảm của cô vẫn chưa quá 50.”
“Anh im đi!!”
Elter im lặng, nhìn Diệp Trần chằm chằm.
Diệp Trần cũng nhìn lại, cái nhìn rất dịu dàng, đầy tình cảm. Elter lẳng lặng quan sát cô, có vẻ như đang suy nghĩ, đang đánh giá.
Trong lòng cậu ta có một cảm giác xúc động khó hiểu, như thể tâm nguyện đã tích lũy từ nhiều năm qua, đang liều mạng gào lên.
Đồng ý đi, đồng ý đi.
Suýt nữa thì cậu ta đã mở miệng nói ra rồi. Tuy nhiên, trong một chớp mắt nhìn thấy ánh mắt của đối phương, cậu ta lại ghìm tất cả lại.
Đó là một đôi mắt vô cùng trong trẻo, dịu dàng nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, tỉnh táo.
Elter nở nụ cười mỉa mai.
“Diệp Trần,” cậu ta khoan thai nói, “cô không thích tôi.”
Diệp Trần ngẩn ngơ. Elter đưa tay lên chạm vào mắt cô: “Cô có thích người khác hay không, tôi không biết nhưng cô thực sự không thích tôi. Trong đôi mắt cô, không hề có chút bóng dáng của tình yêu.”
Diệp Trần im lặng.
Elter quay lưng bỏ đi.
“Hơn nữa, tôi cũng không thể vì tình yêu mà buông bỏ thù hận của mình. Diệp Trần,” cậu ta dừng bước, “có lẽ cô có nỗi khổ tâm, tôi nhìn ra được, nhưng mà Kyle không phải một thằng con trai tốt đẹp gì. Kiếp trước, số phụ nữ hắn ta từng ngủ qua có lẽ phải trên trăm người, trong cuộc đời của gã, cô chỉ là một trong cả trăm cô gái mà thôi. Đến cùng, có thích hắn hay không, tự cô chọn đi. Cô là một kỵ sĩ rất tài năng, rồi sẽ có một tương lai rất rạng rỡ.”
Elter quay đầu nhìn Diệp Trần, nghiêm túc nói: “Vị trí kỵ sĩ, tôi giữ cho cô đấy.”
“Cho dù tôi thích Kyle?” Diệp Trần nhoẻn cười. Elter trầm ngâm giây lát rồi vẫn gật đầu: “Với người có tài, tôi luôn luôn hoan nghênh. Ngoại trừ Kyle.”
“Diệp Trần,” cậu ta nghiêm túc nói, “cô là một kiếm sĩ, xứng đáng được tôn trọng.”