Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 25



Lời này nói ra, Hạ đại ca một phen liền đem bột ném trở về trong chậu, ai mới phải thật xin lỗi ai hả, em gái đều bị hắn ngậm đi rồi anh còn chưa nói cái gì đâu, nói không chừng chính là thẩm mỹ của hắn khiến thẩm mỹ em gái bị lệch ra đó!

Cảm giác được Đại ca bên kia khí lạnh càng ngày càng nặng, Hạ nhị ca im lặng không nói, "Tới tới tới, nấu cơm nấu cơm."

Đại ca ấy hả, chính là điển hình bên ngoài lão cổ hủ trong lòng muộn tao*.

(Yue: Muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa. Nguồn)

Cậu vừa mới dám chuyện trò vui vẻ, là bởi vì cậu biết chuyện cậu hỏi thì đại ca cũng muốn biết, đừng nhìn anh ấy không nói chuyện, nhưng không có đánh gãy vậy đã nói rõ là anh ấy ủng hộ.

Hiện tại hai cái thái độ của bọn họ đều biểu lộ ra, cậu lại đi trêu chọc anh của mình sẽ không tốt.

* * * Nói thế nào anh em bọn họ đều thân thuộc đúng không.

Kỳ thật nếu có người hướng dẫn, đào mừng thọ thật sự làm khá tốt, coi như không phải sinh động như thật, cũng có chút bộ dáng.

Trong ba người, tay nghề tốt nhất là em gái cậu, một là vì Hạ Nguyên đã luyện tập qua hai lần, hai là Mộ Cảnh Hành rất rõ ràng chỉ chú ý em gái cậu, được thầy giáo thời khắc quan tâm chú ý đến, cùng thỉnh thoảng chỉ điểm một câu có khác biệt lớn đó.

Hạ Nhị thiếu nhìn bánh trước mặt mình có mấy phần bộ dáng đào mừng thọ, bản thân cảm giác thật hài lòng, có thể làm thành cái dạng này đủ chứng minh cậu rất thông minh, cùng Hạ Nguyên hai người anh một câu em một câu hai anh em khen ngợi lẫn nhau.

Một phòng tràn đầy hưng phấn.

Hạ đại ca xốc lên nắp nồi, tĩnh lặng.. Lại bang một tiếng đậy nắp nồi lại.

"..."

Mộ Cảnh Hành là cùng đi với bọn họ.

Nói không tổ chức chỉ là nói không làm tiệc rượu, với thân phận của cha Hạ, hôm nay vẫn có rất nhiều người tặng lễ, nói gì mà con gái gia đình thân thiết với nhau mấy đời, con trai của người bạn này con trai của người bạn kia. Hạ gia tổng cộng mới có ba thế hệ làm giàu, cha của ông lại gần như ra ngoài tự lập, lấy đâu ra cái gì gia đình thân thiết với nhau mấy đời!

Thật sự bàn đến, thân phận của Mộ Cảnh Hành có thể so với những người khác danh chính ngôn thuận hơn nhiều.

Thời điểm đến cửa, cha Hạ mẹ Hạ tránh không được sững sờ. Sau khi Hạ nhị ca giới thiệu, đối mặt Mộ Cảnh Hành một mực cung kính chào hỏi, cha Hạ sắc mặt bỗng như có như không đen lại.

Mẹ Hạ trong mắt chợt lóe ánh sáng, nhưng thật ra thái độ ôn hòa vui vẻ, "Đây là Cảnh Hành đi, bên ngoài nóng, đến đến mau vào mau vào."

Hai người xuất hiện hai loại phản ứng hoàn toàn khác biệt, bà còn đưa tay đẩy đẩy cha Hạ ở nơi đó, "Đứng ở chỗ này làm cái gì đây, chận cửa."

Cũng không phải nói mẹ Hạ thật sự liền cao hứng như vậy, chỉ là bà biết, Mộ Cảnh Hành có thể xuất hiện ở chỗ này, mà lại cùng lúc đi với hai đứa con trai của bà ở đây, vậy đã nói rõ cậu ta đã thông qua khảo sát của hai đứa con trai bà.

Một mặt là tin tưởng ánh mắt của bọn nhỏ, mặt khác, có người hát mặt đen liền có người muốn sắm vai phản diện, ba Hạ xem cậu ta như heo ăn mất cải trắng bảo bối của ông, sẽ không cho sắc mặt gì tốt, vậy cái mặt trắng này liền để bà đến phụ họa.

Ba Hạ mặt nghiêm túc tránh ra, vụng trộm trừng mắt liếc Mộ Cảnh Hành.

"..."

Hạ Nguyên Nguyên có chút rối rắm, "Sao cha lại trừng Cảnh Hành làm gì chứ, các người trước kia từng gặp qua?"

Chẳng lẽ lại là kết thù? Cô như thế nào không biết.

* * * Bầu không khí đột nhiên xấu hổ.

Đang khom người đổi giày Hạ nhị ca bỗng nhiên bật cười, mẹ Hạ đỡ đỡ trán, nha đầu này, còn có thể vì cái gì, nào có ai như con trực tiếp hỏi như vậy.

Mộ Cảnh Hành nhịn cười, kéo cô một cái, mở miệng giải vây thay cha Hạ đang xấu hổ, "Chú ấy là chưa thấy qua tôi, cho nên hiếu kì."

Kêu chú không có một chút không trôi chảy.

Cha Hạ nhẹ gật đầu, da mặt dày liền thuận xuống bậc thang hắn đưa tới.

Hạ Nguyên ồ một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.

Mấy người đi vào, mẹ Hạ đem bánh kem Mộ đại ca mang về đặt ở trong phòng bếp, sau đó đem mâm đựng trái cây có thứ gì đều lấy ra chiêu đãi Mộ Cảnh Hành, Mộ Cảnh Hành thì đem lễ vật ra. Nghe nói hôm nay là sinh nhật mừng thọ của chú, lễ vật nho nhỏ, một bộ thành tâm kính trọng đơn giản khiêm tốn.

Trong hộp có một đồng hồ cùng một bình rượu, rượu kia không có đóng gói quá phức tạp, bình sứ nhỏ thật đơn giản. Nhưng cha Hạ cũng là người thấy qua việc đời, mặc dù không có uống qua rượu này, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần bên ngoài bình sứ, nếu không phải giả, dạng này một cái bình nhỏ đếm xuống, biệt thự nhà cậu ta phải có mấy cái.. Có thể sử dụng bình sứ loại này cất giữ rượu..

* * * Cha Hạ cũng không quá muốn nhận.

Ông nhìn thoáng qua cái đồng hồ kia, cảm thấy mình tìm được lời nói đột phá rồi, uyển chuyển cười nói, "Tôi lớn tuổi.." Khả năng không quá thích hợp phong cách người trẻ tuổi các cậu.

Hạ nhị ca tò mò nhìn thấy cái kia đồng hồ, liền biết chuyện gì xảy ra, khóe miệng rút lại, ở lúc cha Hạ nói chuyện ho hai tiếng, ngắt lời ông.

Đó là ánh mắt của con gái cha đó!

Cha Hạ mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết có chỗ nào không đúng, nói tiếp nửa câu, ".. Khả năng không quá thích hợp rượu mạnh như vậy.."

Cha Hạ chịu đựng đau lòng nói câu này.

Mộ Cảnh Hành nhẹ giọng nói, ".. Đây là rượu thuốc do thánh thủ*phối."

(*: Yue nghĩ giống như do cao nhân, người tài giỏi bào chế vậy)

Rượu thuốc à.. Cha Hạ hơi hơi dừng lại, nếu đây là rượu thuốc, vậy không có đạo lý gì mà tuổi tác ông hoàn toàn không thể uống.

Rượu thuốc vốn chính là để điều trị thân thể, nồng độ mạnh, nên đừng uống quá nhiều, mỗi ngày một chén nhỏ, đừng nói cái tuổi này của ông, liền lại sống thêm 20 tuổi, cũng chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu gì lớn.

Mộ Cảnh Hành ánh mắt lấp lóe, vài ngày trước, hắn chuẩn bị rượu xác thực không phải một cái bình này, chỉ là đêm hôm đó qua đi, hắn liền đổi thành rượu thuốc.

Hắn không có nói chính xác lắm, rượu thuốc này, là trăm năm trước thánh thủ Trịnh tiên sinh ngay lúc đó chôn xuống ba hũ rượu thuốc.. Hắn cố ý về từ đường* của ông nội hắn đoạt tới một bình vào tay.

(Từ đường/Nhà thờ họ là một ngôi nhà dành riêng cho việc thờ cúng tổ tiên của một dòng họ hay từng chi họ tính theo phụ hệ. Nguồn: Gg)

Mẹ Hạ cũng nghe thấy lời này, nụ cười càng thực tình hơn hai phần, có thể nghĩ đến đây, chứng minh cậu ta thật sự đem Nguyên Nguyên đặt ở trong lòng, bà đem mâm đựng trái cây hướng bên hắn mà đẩy, mắt nhìn cha Hạ còn thất thần, "Thất thần cái gì? Cao hứng đến choáng váng rồi?"

Nói xong hướng Mộ Cảnh Hành, ấm giọng nói, "Cảnh Hành đừng để ý đến ông ấy, đến, ăn chút trái cây."

Mấy người cũng không thể nói quá lâu, bởi vì thời gian bây giờ còn sớm, cho nên người tới cửa chúc thọ nối liền không dứt, cha Hạ mẹ Hạ dù sao cũng phải nói vài lời, Hạ đại ca là người thừa kế, đến bồi ở đằng kia, liền để ba người bọn họ tự mình đi dạo một chút.

Hạ Nguyên đi tới rồi đi tới, liền ở sau lưng Mộ Cảnh Hành, mắt nhìn người trước mặt, lại xích đến gần một chút, thấp giọng, "Anh còn có loại rượu này sao?"

Mùi thơm trên người cô xông vào mũi.

Mộ Cảnh Hành ánh mắt mang ý cười, cũng phối hợp thấp giọng, "Có nha, cô muốn uống?"

Hạ Nguyên liên tục gật đầu, "Muốn!"

Thời điểm cô tới đã phát hiện cái đồ vật gọi là rượu kia còn uống rất tốt, nghe nói rượu mạnh thật đủ vị.. Cô nghĩ muốn nếm thử.

"Vậy qua mấy ngày nữa tôi lấy thêm mấy bình nhé?"

"Tốt tốt tốt." Hạ Nguyên ánh mắt sáng lên, "Chúng ta đến lúc đó cùng nhau uống nhé!"

Mộ Cảnh Hành khóe miệng đột nhiên câu lên, cùng nhau uống..

Nói không chừng đây là một lời nói mang tính đột phá đấy.

Hạ nhị ca đang đi ở phía trước, vừa đi vừa giới thiệu, thỉnh thoảng còn kể một ít chuyện lý thú, mà cảm giác mình nói chuyện đằng sau không ai phản ứng, cậu ngờ vực quay đầu, liền thấy hai người đằng sau đã mặt đối mặt đi cùng một chỗ, vừa nói vừa cười.

"..."

Giờ khắc này, Hạ nhị ca đột nhiên khắc sâu cảm nhận một loại đau lòng.

Cái loại thê lương thuộc về cẩu độc thân mạc danh bao phủ lấy cậu. Hạ nhị ca đem vấn đề của chính mình nuốt trở vào, quay lưng lại, tự mình yên lặng đi ra ngoài.

Được, giới thiệu cái rắm, cậu vẫn là tự mình đi chơi với mình đi thôi.

"Ài, nhị ca của tôi đâu?" Hạ Nguyên lấy lại tinh thần, mới phát hiện Hạ nhị ca không biết biến mất từ lúc nào, hai người cũng đi tới bên trong vườn hoa.

Mộ Cảnh Hành nâng nâng mắt, "Có thể là đi mệt đi, chúng ta tự dạo chơi?"

Thời điểm Hạ nhị ca vừa mới rời đi, hắn nhìn thấy, chỉ là không nói ra.

Hạ Nguyên ồ một tiếng, dễ dàng tiếp nhận cách nói này, chẳng qua hướng bên ngoài vườn hoa nhỏ, chần chờ một chút, "Anh muốn nhìn cái gì? Muốn lên lầu xem một chút hay không? Nhìn xem phòng tôi?"

Bên ngoài vườn hoa rất nhỏ, hơn nữa mặt trời rất lớn.

Mộ Cảnh Hành mắt nhìn cô, đột nhiên đưa tay sờ lên tóc của cô, "Không cần, ngồi một lát ở đây là được rồi."

Phòng ngủ là một chỗ rất riêng tư, nếu quả thật là chỗ cô ở từ nhỏ đến lớn, gian phòng riêng của cô, hắn rất nguyện ý đi xem.

Nhưng đối với một phòng xa lạ, Mộ Cảnh Hành ánh mắt lạnh nhạt.. Vẫn là quên đi.

Hạ Nguyên không có né tránh, giương mắt nhìn hắn, "Trên đầu tôi làm sao vậy?"

Trước sau đều không có tránh.

Chi tiết nhỏ nhìn thấy đến chân thực.

Mộ Cảnh Hành trong mắt mềm mại như có một giọt một giọt nước thấm ra, lòng tràn đầy đều là nhu tình, ".. Chỉ là muốn sờ một chút."

Hạ Nguyên nghĩ nghĩ, trả lời, "Y Lâm đó."

"Cái gì?" Mộ Cảnh Hành ngẩn ra.

Hạ Nguyên nghiêm túc nói, "Tôi nói dầu gội tôi sài, tên là Y Lâm."

Gội xong tóc trơn bóng, xác thực sờ rất tốt, chính cô đôi khi chải tóc nhiều khi nhịn không được sờ hai lần.

Mộ Cảnh Hành: "..."

Mộ Cảnh Hành mặt lần nữa cứng đờ.

Thật lâu sau, nắm tay để xuống, mặt không biểu tình, "Tôi quay về sẽ thử một chút."

Nói như thế nào đây, dù đã từ từ quen mạch não thần kỳ của cô, nhưng ngẫu nhiên thời điểm lòng đang tràn đầy nhu tình, bị cô đột nhiên nói mấy kiểu như vậy, vẫn sẽ có một chút cứng họng.

Giữa trưa lúc ngửi được mùi thơm của đồ ăn, hai người mới trở về.

Trên thương trường đại bộ phận người đều là có ánh mắt, thời gian nhanh đến giữa trưa, người lui tới liền ít. -- Người ta một nhà muốn ăn bữa cơm đoàn viên, ngươi buổi trưa đi qua, vừa thấy chính là không đầu óc. Đến lúc đó lưu hay không lưu lại ăn cơm chính là một vấn đề.

Hạ Nguyên trông thấy nhị ca ngồi ở trên ghế sa lon, tung ta tung tăng ngồi xuống, "Nhị ca anh vừa mới đi đường nào mà không thấy người, thời điểm rời đi cũng không nói với em một tiếng, em cùng Cảnh Hành còn lo lắng cho anh đấy."

Hạ nhị ca vẻ mặt biểu tình khó nói lên lời.

* * * Nói lời này mà con bé không đuối lý à?

Thời điểm rời đi cậu không nói hay do bọn họ căn bản không thèm để ý đến cậu?

Mộ Cảnh Hành đi theo phía sau cô ngồi xuống, gật đầu cười, đem trái quýt lột sạch đưa cho Hạ Nguyên, xoa xoa tay, "Ăn trước một cái đi."

Hạ Nguyên đem quýt chia hai nửa, cho hắn một nửa, nhét vào trong miệng, nghĩ đến cái gì, lại hỏi, ".. Nhị ca anh có muốn ăn hay không?"

".. Không ăn cảm ơn." Hạ nhị ca lải nhải vài tiếng, hướng bên cạnh ngồi ngồi, ngồi xuống một cái ghế sô pha khác, không thể trêu vào cậu còn không biết trốn sao.

Thời gian cơm trưa.

Mộ Cảnh Hành đi giúp đỡ bày biện bàn ăn, Hạ đại ca vụng trộm đi lấy cây đào mừng thọ của bọn họ. Hạ Nguyên cùng Hạ nhị ca thì đi phòng bếp, đem mấy ngọn nến cắm lên.

Cha Hạ trông thấy như vậy, nhịn không được cười, ngoài miệng vẫn là trách cứ, "Chuẩn bị đa dạng như vậy làm cái gì? Người một nhà ăn một bữa cơm đơn giản là tốt rồi."

Hạ nhị ca phun tào trêu chọc, "Cha không biết đâu, đào mừng thọ này thế nhưng là con cùng Đại ca Tam muội tự mình làm, cha thế nào cũng phải khen chúng con hai câu đi chứ."

Cha Hạ hướng bên kia đào mừng thọ nhìn một chút, đưa tay đi lấy, "Các con làm.."

* * * Cha Hạ ngây người, trầm mặc thật lâu, "Cha đã nhìn ra."

- - bên ngoài còn ra dáng, nhưng lấy xuống một quả đào trắng trắng mập mập, bên trong lại là nhăn nhăn nhúm nhúm héo héo rút co lại.. Cùng nếp nhăn trên mặt người già đồng dạng.

Mẹ Hạ hướng bên này nhìn nhìn, phốc một tiếng bật cười.

Hạ đại ca mặt đen sì, tỏ vẻ không biết.

"Cha đừng nhìn bộ dáng không được, kỳ thật vẫn là có thể ăn.. Thật sự.. Phốc ha ha ha!" Hạ nhị ca mắt nhìn sắc mặt Hạ đại ca, đứng bên cạnh vừa nín cười giảng hòa.

Nếu là lễ vật của ba người bọn họ, đương nhiên không thể chỉ dùng của cậu cùng Nguyên Nguyên.. Không nghĩ tới Đại ca lại chọn đặt bánh của mình ở vị trí trung tâm nhất.

Người một nhà đều nở nụ cười.

Không để mọi người chú ý, Hạ đại ca bên tai đỏ lên.

Bất quá cha Hạ kỳ thực vẫn ăn cái bánh nhăn dúm đó, đương nhiên, không có ngay trước bọn nhỏ mà ăn.

Cha Hạ ăn xong thấy mẹ Hạ nhìn xuống, xách ra rượu hắn vừa tặng, hướng Mộ Cảnh Hành nâng lên, "Có thể uống rượu không?"

Mộ Cảnh Hành đương nhiên phải gật đầu, "Tửu lượng không tốt ạ."

Hạ đại ca trầm mặc không nói, cũng lấy ra một cái cái ly, sau khi cha Hạ mời rượu xong, chính mình cũng theo.

Hạ nhị ca khụ một tiếng, "Uống rượu sao, cũng cho con một ly."

Đều nói say rượu mới biết phẩm chất con người, bị anh rể mời rượu đều là lệ thường, tin tưởng Mộ Cảnh Hành đã có chuẩn bị..

Mẹ Hạ ngăn cản tượng trưng hai câu liền không nói chuyện, chỉ tiếp bọn họ trước ăn một chút gì lót dạ.

Hạ Nguyên một mặt ghen tị, cô cũng muốn uống..

"..."

Ba người rót một người.

Nhưng người thứ nhất say ngược lại không phải là hắn, mà là người đầu tiên mời uống rượu – cha Hạ.

Sau khi cha Hạ uống say liền bắt đầu vỗ bàn mắng Quý Minh Nghiễn, bắt đầu nói Mộ Cảnh Hành "Lòng lang dạ thú", bắt đầu nói về sau ai đối con bé không tốt ông tuyệt đối sẽ không tha ai.

* * * Đến nỗi say thật say giả, liền nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*.

(Yue: "Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí", nghĩa là bậc nhân đức nhìn gì cũng thấy nhân, bậc trí tuệ nhìn gì cũng thấy trí. Cùng một sự vật hiện tượng, mỗi người với góc nhìn khác nhau, nhận thức khác nhau, cảnh giới khác nhau, và tầng thứ khác nhau mà có lĩnh hội, lý giải khác nhau. Nguồn bấm vào)

Hạ nhị ca lúc này ánh mắt cũng mông lung, kém chút thuận ghế trượt xuống, chui vào bên trong chân bàn.

Mẹ Hạ trừng cha Hạ một chút, vội vàng ngăn chặn thằng hai, hướng Hạ đại ca vẫy vẫy tay, "Thật là, uống xong liền bị rượu khiến cho điên rồi, đem cha con đưa lên đi."

May lúc sau Mộ Cảnh Hành cũng đổ theo.

Hạ đại ca vịn cha Hạ lên lầu.

Hạ Nguyên nhìn chung quanh một chút, chọc chọc Mộ Cảnh Hành, "Cảnh Hành, anh thế nào? Có muốn đi lên ngủ hay không?"

Đi lên ngủ tương đối dễ chịu đi.

Mộ Cảnh Hành giữ chặt tay Hạ Nguyên, hướng Hạ Nguyên lảo đảo tới, cọ trên bả vai cô, mập mờ, "Không muốn động.."

Hạ nhị ca chống đỡ cái bàn đứng lên, xoa xoa cái trán, còn làm nũng nữa, thực sự là..

"Ra là vậy!" Hạ Nguyên cho là thật.

Nghĩ nghĩ, cúi người một cái, tay xuyên qua khớp chân của hắn, trực tiếp đem người bế lên, trung khí mười phần, nhếch nhếch miệng, "Vậy tôi ôm anh đi!"

Ôm công chúa nha.

"..."

Mộ Cảnh Hành mắt bỗng nhiên trừng lớn.

Hạ nhị ca chân mềm nhũn, lại quỳ một lần nữa.

(YUE: TA NÓI, BÀ NỮ 9 TẤU HÀI CỰC MẠNH ┏ (( = ̄ (エ)  ̄=)) ┛)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.